Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông

Chương 39

Tuy quan hệ của Trần Lâm và Tống Định Phàm đã được xác định, nhưng cũng không vì thế mà biến đổi như keo như sơn. Trừ bỏ những hiểu biết cùng thân mật khi bên nhau, hai người khi xa cũng không làm những chuyện lãng mạn thường có của tình nhân. Một phần vì tính cách của cả hai, cho nên vẫn cứ bình lặng như mối tình già. Trần Lâm ăn cơm cùng bọn họ, buổi tối Tống Đình Phàm ghé lại cửa hiệu, bất đồng duy nhất là có khi hắn sẽ ngủ lại một đêm. Không nên hiểu lầm, thật chỉ là ngủ lại ‘đơn thuần’

Không phải Tống Đình Phàm không có dục vọng về chuyện kia, chỉ là nơi của Trần Lâm có chút không tiện. Hắn chính là muốn làm qua, nhưng công tác thanh tẩy cuối cùng cũng không dễ dàng giải quyết như vậy, điểm ấy Tống Đình Phàm đã sớm thể nghiệm. Huống chi, hắn cũng không muốn vất vả Trần Lâm như vậy. Mà Trần Lâm lại càng không có ý tưởng về phương diện kia, Tống Đình Phàm không đề cập, cậu cũng không chủ động

Mục Kiệt Lưu Dụ cuối cùng vẫn rất có năng lực, tuy công việc Tống Đình Phàm giao cho rất nhiều, rất khó, nhưng bọn hắn vẫn hoàn thành tốt đẹp. Mọi người không được nghỉ Tết Tây nên chỉ còn trông ngóng vào Tết Nguyên Đán. Kì thật Tết Tây qua đi thì nháy mắt cũng đã đến Tết Nguyên Đán

Lưu Dụ nhìn công ty không còn lại bao nhiêu nhân viên, cảm thán thật lớn, “Tết Tây vẫn còn rất nhiều người, bây giờ, ai… Không muốn nói nữa”. Bởi vì Tống Đình Phàm đã nói sẽ cho nhân viên nghỉ Tết sớm, công việc của công ty căn bản cũng đã hoàn thành. Còn lại chỉ là việc lên kế hoạch hoạt động cho năm sau. Nhân viên của công ty ở lại không nhiều, còn lại chỉ là cán bộ cấp cao

Trần Lâm có nói qua với Tống Đình Phàm, Tết âm lịch cậu sẽ về nhà. Bọn họ dù sao cũng là một cửa hàng kinh doanh, không giống công ty Tống Đình Phàm để linh hoạt công việc mà nghỉ Tết sớm. Nên cậu nghỉ Tết vào 29 tháng Chạp. Nhân viên trong cửa hàng giống như không chịu nổi, ngày 27 đã liền xin Trần Lâm nghỉ phép. Trần Lâm không phải người xấu tính, những chuyện cậu có thể tự làm thì sẽ đảm đương. Cho nên ngày 29 hôm nay trong tiệm đã không còn ai khác

Trương Bá Quang mấy hôm trước có gọi điện thoại, nói sẽ đến cửa hiệu cùng đưa Trần Lâm về nhà ăn Tết. Trần Lâm tự nhiên cũng không giấu diếm Tống Đình Phàm, hơn nữa cậu không nghĩ có gì để phải giấu diếm. Cho nên khi Lưu Dụ mở miệng hỏi cậu chuyện nghỉ Tết, Trần Lâm thuận miệng nói, nhưng vài người bên cạnh cậu cũng không phải tùy ý nghe

Ngày 29, xe của Trương Bá Quang dừng trước cửa hiệu, nhân viên trong tiệm đã nghỉ hết, chỉ còn Tống Đình Phàm đang nói chuyện với Trần Lâm

– “Tiểu Lâm, Tiểu Lâm…”. Trương Bá Quang gọi vài tiếng, Trần Lâm đi ra

Thời điểm Trương Bá Quang nhìn thấy người sau lưng Trần Lâm, ánh mắt lại mị mị mất tự nhiên

– “Quang ca, anh đến rồi!”. Trần Lâm niềm nở chào đón, không khó nhìn ra nét vui tươi trên mặt

Trương Bá Quang theo thói quen vươn tay chuẩn bị sờ sờ đầu Trần Lâm, nhưng bị cậu nghiêng đầu trừng mắt

– “Hảo hảo hảo, anh sai rồi, phải không?”. Tươi cười lấy lòng

Tống Đình Phàm nhìn hai người, thủy chung không nói một lời

– “Nga, đúng rồi, Quang ca, đây là Tống Đình Phàm, hai người lần trước có gặp qua rồi”. Trần Lâm nhớ ra mình quên mất người bên cạnh

Trương Bá Quang bắt tay Tống Đình Phàm, điện quang hỏa thạch của hai người so với lần trước chỉ hơn chứ không kém. Bốn mắt hình nhau, thủy chung ngươi ta nhìn nhau, rốt cuộc bất phân thắng bại

– “Trần Lâm, vậy anh đi trước. Em chú ý đi đường an toàn”. Tống Đình Phàm nói với Trần Lâm, lại gật đầu chào Trương Bá Quang, đi ra


Tống Đình Phàm biết rõ, từ góc độ của Trần Lâm, quan hệ của hai người tuyệt đối an toàn; mà từ góc độ của Trương Bá Quang, nếu hắn không xuất hiện hôm nay, có lẽ cũng an toàn. Nhưng hiện tại hắn xuất hiện, có lẽ rất khó nói. Ánh mắt người kia nhìn Trần Lâm đầy thâm ý, tuyệt đối không phải mới năm một năm hai mà có, đã rất nhiều năm rồi đi. Nếu nhiều năm như vậy hắn vẫn không nắm chắc cơ hội, như vậy, hắn đã thua!

Tuy trong lòng chắc chắn như vậy, nhưng nam nhân ai cũng có chút lòng dạ hẹp hòi, nhất là những việc liên quan đến tình cảm, biết người biết ta mới có thể nắm chắc thắng lợi! Cho nên hôm nay Tống Đình Phàm vẫn ghé lại cửa hàng của Trần Lâm để tái kiến Trương Bá Quang một lần. Sau hai lần gặp mặt, Tống Đình Phàm không nghĩ mình sẽ bị đe dọa gắt gao, cho nên hắn không quá để ý chuyện này, để Trương Bá Quang chiếu cố chiếu cố Trần Lâm. Dù sao, đây cũng chỉ là tạm thời!

Thu hồi ánh mắt chăm chú thăm dò người kia, Trương Bá Quang dò hỏi, “Tiểu Lâm, em và người kia….”

Trần Lâm không biết Trương Bá Quang đã nhìn ra được gì, nhưng hiện tại cậu không có ý định giải thích với hắn, vì thế thay đổi câu trả lời, “Em hôm nay không phải sẽ về nhà nghỉ Tết sao? vì thế anh ta chỉ lại đây chào hỏi thôi”

– “Được rồi, Quang ca, em thu dọn xong rồi, chúng ta có thể đi chưa?”. Trần Lâm không để ý biểu tình do dự của Trương Bá Quang, đi vào phòng ngủ lấy gì đó

Trương Bá Quang có thể ngốc sao? Bước vào xã hội nhiều năm như vậy mới lên được vị trí như bây giờ, ánh mắt đánh giá không thể nói là tuyệt đỉnh nhưng tối thiểu cũng tinh ý rất nhiều. Hôm nay Trần Lâm lảng tránh như vậy, người kia lạnh lùng như vậy, giống như nhất định phải làm mình bị động

Trên đường về tuy Trương Bá Quang phập phồng bất định, nghi hoặc đầy trời, nhưng hắn cũng không muốn làm Trần Lâm khó xử. Hai người vẫn cứ tán gẫu trên đường. Nói chuyện công việc, nói tình hình gần đây của cả hai, nói không khí đón năm mới thế nào, dù sao những đề tài đại chúng như thế đều có thể dễ dàng tán chuyện. Một chút tẻ nhạt cũng không xuất hiện

Trần Lâm về đến nhà là 5h chiều, chân ba Trần đã khỏi hẳn. Biết hôm nay con trai trở về, mẹ Trần hôm nay đã để ba Trần xuống lầu đợi ở ngoài hiên, mà nàng hôm nay tự tay vào bếp làm cơm

– “Ba, sao ba ngồi ở đây a, trời vẫn còn lạnh lắm!”. Trần Lâm nói, liền đỡ ba Trần vào nhà ngồi

Ba Trần chỉ chỉ vào xe, Trần Lâm mới ý thức Quang ca còn ở đây. Cậu ngượng ngùng cười cười

– “Thúc thúc, Tiểu Lâm cũng không còn là tiểu hài tử. Người ngồi ở đây đợi làm gì a, có con ở đây người vẫn còn lo lắng!”. Trương Bá Quang tắt máy, vui đùa cũng ba Trần

– “Nào có như vậy, ta không phải chờ nó a, ta chờ con! Đi một chút, vào nhà ngồi chơi, a di con hôm nay tự mình xuống bếp nấu nhiều món ngon lắm!”

Quả thật, ba Trần ra hiên ngồi đợi vì muốn mời Trương Bá Quang vào nhà ăn cơm. Cha mẹ Trần vẫn nghĩ Trần Lâm còn cần hắn chiếu cố nhiều lắm, việc này bọn họ hiểu rất rõ. Thừa dịp hôm năm là 29 Tết, năm cũ còn có một ngày, thế nào cũng phải mời cơm người ta. Mà đêm mai là Giao Thừa không thể mời người ta vào nhà ăn cơm được. Tuy để sang năm sau cũng được, nhưng chuyện năm nay lại kéo dài đến sang năm, như vậy cũng không tốt lắm

– “Không được, không được, thúc thúc, con phải về nhà ăn cơm, cha mẹ con còn đang đợi ở nhà!” 

– “Chúng ta cũng mời ba mẹ con, bọn họ vốn nói sẽ đến, nhưng ba con hiện tại còn có bữa tiệc, tới không được. Đêm nay a, con vẫn phải ăn cơm nhà chúng ta”. Nói xong, ba Trần liếc mắt nhìn Trần Lâm


– “Quang ca, đi thôi, vào nhà em ăn cơm, mẹ em không có dễ dàng xuống bếp như vậy đâu”. Trần Lâm lại mời mọc, Trương Bá Quang cũng không tiện từ chối quá nhiều

Vì thế hắn quay lại xe lấy một ít quà vốn định tặng cha mẹ Trần ra. Năm nào cũng vậy, Trương Bá Quang ngoài việc đối tốt với Trần Lâm còn rất tốt với cha mẹ Trần, mỗi dịp lễ tết đều sẽ có quà cho hai người

Trần Lâm vào nhà nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn liền sáng tỏ, xem ra lần này mẹ thật là mất một phen tâm tư nấu ăn. Trương Bá Quang làm sao không rõ, việc nấu cơm linh tinh ở Trần gia đều do ba Trần làm, 30 năm qua ba Trần hầu hạ mẹ Trần như hầu hạ Thái lão phật gia, không dễ dàng để nàng động thủ. Mà lần này mẹ Trần ra tay vào bếp, xem ra là thật tâm muốn cảm tạ hắn. Trương Bá Quang cao hứng lại vừa chua xót, dù sao từ khía cạnh nào cũng thấy có một chút khách sáo

Bên bàn cơm, mẹ Trần không ngừng săn sóc Trương Bá Quang, không thể không nhìn thấy tình cảm nồng hậu. Cho dù là đối tốt với con trai mình, mẹ Trần cũng không làm quá như thế. Trần Lâm nhìn, trong lòng có chút chua. Là, Quang ca quả là rất tốt với mình! Nhưng ân tình này lại để ba mẹ thay mình báo đáp, Trần Lâm cảm thấy mình có chút bất hiếu. Tính cách của ba mẹ, mình hiểu rõ nhất. Sống cả đời, sợ nhất là thiếu người khác cái gì, phiền toái người khác cái gì. Bây giờ hai người vì mình mà lại….

Ăn cơm chiều xong, Trương Bá Quang ngồi trong phòng khách Trần gia nói chuyện với ba Trần, Trần Lâm giúp mẹ rửa chén trong bếp

– “Mẹ, con…. cảm ơn hai người”. Trần Lâm nhất nhất nhận chén bát mẹ đã rửa xếp lên kệ, giống như vô tình nói

Mẹ Trần đột nhiên dừng tay, lé mắt nhìn con trai, “Yêu, con trai, con hiện tại mới cảm tạ chúng ta sinh con ra, có phải hay không có chút chậm rồi?”. Mẹ Trần trêu ghẹo

– “Mẹ!”. Trần Lâm bất đắc dĩ nũng nịu gọi, da mặt đều đã đỏ lên

Mẹ Trần lau tay, hai tay khoát lên vai con, “Con trai ngốc, con là con của chúng ta a! Có gì để cảm ơn!”. Thuận tay nhéo nhéo mặt con trai, mẹ Trần thật đang hoài niệm khuôn mặt bầu bĩnh trước kia của con. Tại sao sau khi Trần Lâm lớn lên, mặt lại không còn tròn trĩnh bầu bĩnh như nhỏ nữa?

– “Nói cho con biết, năm nay chúng ta chuẩn bị cho con một phần quà rất lớn! Con a, đợi đến mùng một năm mới sẽ nhận được”. Nói xong còn không quên cười thần bí với con trai

Trần Lâm cũng phối hợp hỏi thêm mấy câu, hoàn toàn thỏa mãn tính cách con nít của mẹ Trần. Nhìn mẹ đáng yêu như thế, Trần Lâm cảm động trong lòng. Cậu biết những chuyện khác cũng không cần phải nói

Thời gian không sai biệt lắm, Trần Lâm cầm một ít quà ba Trần giao đưa cho Trương Bá Quang, nói là quà cho ba mẹ hắn gì đó. Cùng Trương Bá Quang đi xuống lầu. Nhà hai người cũng nằm trong một tiểu khu, chỉ cách một tòa nhà mà thôi

– “Quang ca, đều là nhờ anh a, không thì em và ba làm sao nếm được tay nghề của mẹ, haha”

– “Vậy còn không mau cảm ơn anh, ơn của anh lớn lắm a”

– “Cũng được, anh muốn em cảm ơn anh như thế nào?”. Trần Lâm nghiêng đầu nhìn hắn

– “..Ách, muốn cảm ơn anh thật tốt, thì trả lời Quang ca một vấn đề đi”. Trương Bá Quang thật do dự, hắn không biết có nên bắt lấy cơ hội này hay không, dù vui đùa cũng có khi sẽ thành

– “Vấn đề gì?”. Giọng nói Trần Lâm đã nhẹ đi rất nhiều

Trương Bá Quang dừng bước, quay lại trước mặt Trần Lâm, nhìn cậu, “Em và Tống Đình Phàm kia là… bằng hữu sao?”. Trương Bá Quang hàm hồ hỏi vấn đề này, nhưng ý tứ cũng rất minh bạch. Cho dù không rõ, Trần Lâm ngẩng đầu nhìn đôi mắt đen láy kia cũng phải rõ

– “Ân”. Trần Lâm không do dự, cũng không lẩn tránh. Khi Trương Bá Quang nói muốn hỏi một chuyện, cậu đã đoán ra. Một tối này, tuy rằng Quang ca vui cười ngạn ngạn, nhưng Trần Lâm biết hắn có nghi vấn trong lòng nên không thoải mái, thậm chí là không vui

Trần Lâm trả lời nhanh như vậy, kiên định như vậy làm Trương Bá Quang phản ứng không kịp. Vốn tính toán sẽ hỏi thêm nhưng lại không dám. Hắn không biết vị thế của mình có thể hỏi nhiều được bao nhiêu

– “Như vậy a, vậy hai người rất thân đi, cũng tốt, có bằng hữu cũng thuận tiện, chiếu cố em thêm một chút”. Trương Bá Quang không nói rõ ràng, chỉ mở thêm thâm ý được che đậy trong lời nói. Trần Lâm thẳng thắn như thế làm hắn không biết làm sao, hắn ôm tia hi vọng nghĩ, có lẽ mình…. đa tâm, dù sao trong mắt hắn, Trần Lâm lúc nào cũng đơn thuần