Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 672: Ai sống ai chết

Trong bóng đêm tiếng vang kia hết sức rõ ràng, Tiêu Cửu Uyên lập tức dừng chân, ngưng thần nghe tiếng vang bên trên, đồng thời nhanh chóng mở miệng hỏi: "Ai?"
Hắn vừa mới mở miệng, phía trên đã có người đáp lại rồi.
Không ngờ người này chính là Diệp Tử Yên của Lăng Vân tông.


Diệp Tử Yên vốn thích Tiêu Cửu Uyên, thấy Tiêu Cửu Uyên bị mẫu thân nhốt vào trong mật đạo, còn sắp bị nước ngập chết.
Trong lòng Diệp Tử Yên hết sức không nỡ, cho nên thừa lúc đêm đen lén chạy tới, định cho Tiêu Cửu Uyên một con ngựa.


Nhưng nếu Tiêu Cửu Uyên muốn sống, nhất định phải đồng ý với nàng ta một chuyện.
"Tiêu Cửu Uyên, ngươi không sao chứ?"
Tiêu Cửu Uyên vừa nghe, liền biết người nói chuyện chính là Diệp Tử Yên của Lăng Vân tông, sắc mặt của hắn vô cùng khó coi, âm trầm đến cực điểm.


Nhưng trước mắt thấy có thể tìm thấy lối thoát từ Diệp Tử Yên, cho nên hắn trầm giọng nói.
"Không sao, ngươi có chuyện gì."
Diệp Tử Yên nghe thấy Tiêu Cửu Uyên nói không sao, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó dán vào mặt đất nói.


"Tiêu Cửu Uyên, nếu ngươi muốn đi ra, ta có thể thả ngươi, nhưng ngươi phải đồng ý với ta một chuyện."
Không đợi Tiêu Cửu Uyên nói chuyện, Diệp Tử Yên liền nói luôn: "Ngươi giết Vân Thiên Vũ, giết nàng ta rồi, ta sẽ thả ngươi đi ra."


"Nếu ngươi không giết nàng ta, hai người các ngươi đều sẽ chết trong mật đạo."
"Cơ quan này chính là cơ quan lợi hại nhất của Lăng Vân tông ta, người bình thường căn bản không biết mở ra như thế nào."


Lời nói của Diệp Tử Yên khiến cho đôi mắt Tiêu Cửu Uyên trong mật đạo lóe lên sát khí, hắn hung hăng ngẩng đầu nhìn lên phía trên thành động.
Nếu như không phải bởi vì người bị nhốt trong mật thất, hắn nhất định không chút do dự bóp chết nữ nhân này.


Dám bảo hắn giết Vũ Mao, rõ ràng là muốn chết.
Trong mật thất, Vân Thiên Vũ nhìn Tiêu Cửu Uyên, trong lòng đã có một niềm tin vô cùng kiên định.
Tiêu Cửu Uyên tuyệt đối sẽ không vì mạng sống của mình mà giết chết nàng.


Nhưng nước càng ngày càng nhiều, đến lúc nước ngập cả mật đạo, hai người bọn họ đều sẽ chết, chẳng thà để cho một người còn sống.
Lần này là nàng cam tâm tình nguyện để cho hắn sống, nàng sẽ không trách hắn.


"Tiêu Cửu Uyên, ngươi đi ra ngoài đi, tốt xấu gì còn có một người còn sống."


Vân Thiên Vũ đã đã nhìn ra, cơ quan trong mật đạo này rất bí ẩn, căn bản không thể tìm thấy, hơn nữa hai người bọn họ cũng không dám vận dụng linh lực phá hủy mật đạo, bởi vì nếu phá hủy mật đạo, hai người bọn họ trong chớp mắt sẽ bị đá vụn chôn vùi.


Lúc trước ba linh thú và nàng đã tìm một lần, bây giờ Tiêu Cửu Uyên lại tìm một lần nữa, nhưng vẫn không tìm được lối ra.
Nếu không đi ra ngoài, bọn họ đều sẽ phải chết.
Vân Thiên Vũ nói xong liền nhận lấy một ánh mắt rét lạnh của Tiêu Cửu Uyên.


Hắn hung hăng nói: "Ngươi cho bổn vương là hạng người ham sống sợ chết sao? Bổn vương sẽ để một mình ngươi chết trong mật đạo sao? Cho dù chết, cũng là bổn vương chết, ta sẽ nhường cơ hội sống sót cho ngươi."


Tiêu Cửu Uyên nói xong, trong lòng Vân Thiên Vũ có vô vàn cảm xúc, sau đó hốc mắt theo bản năng nóng lên.
Nàng rất ít khi cảm tính như vậy.
Nhưng lúc này, nàng thật sự muốn rơi lệ.


Nhưng Tiêu Cửu Uyên cũng không để ý tới nàng, hắn gõ lên thành động trên đỉnh đầu, nhanh chóng hỏi Diệp Tử Yên: "Ta chứng minh như thế nào?"
"Ta sẽ mở ra một lỗ thủng, ngươi chặt một cánh tay của nữ nhân kia đưa cho ta xem xem trước."
"Được."


Ánh mắt Tiêu Cửu Uyên vô cùng lạnh lẽo, hắn hung hăng trừng mắt lên trên, hắn muốn xem nữ nhân kia mở ra từ chỗ nào, cơ quan đó có phải ở trong mật đạo này hay không.
Lúc này nước đã tràn đến ngực Tiêu Cửu Uyên, cả người hắn đều đã ngâm trong nước.