Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 671: Mật đạo ngập nước

Mật đạo vốn không có nước, bây giờ lại có nước tràn vào, điều này chứng tỏ, tông chủ Lăng Vân tông Diệp Thu Loan sợ bọn họ không chết, định dùng nước khiến bọn họ từ từ chết.
Như vậy, nếu bọn họ không tìm thấy đường ra, cuối cùng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.


Sắc mặt Tiêu Cửu Uyên trở nên vô cùng khó coi, trong mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn, hắn nắm chặt ngón tay, nhanh chóng ra lệnh.
"Mau lên. Chúng ta lập tức tìm cơ quan, nhìn xem có thể tìm được lối ra hay không."
Sau đó ai cũng không dám sơ suất, chia nhau ra bắt đầu tìm cơ quan.


Trong lúc tìm kiếm, bọn họ va vào rất nhiều cơ quan. Có cơ quan là mũi tên được thiết kế trên không trung.
Có cơ quan là bẫy ngầm dưới lòng đất, có cơ quan được thiết kế là độc quan, nhưng mặc kệ là cơ quan gì, đối với Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ cũng chỉ là chuyện nhỏ.


Hai người bọn họ, một người là lam linh đỉnh phong, một người là lục linh đỉnh phong, hơn nữa trên người có linh khí, linh thú linh công, cho nên đối với bọn họ những cơ quan này căn bản không phải chuyện to tát gì.


Chỉ sợ Diệp Thu Loan cũng đã nghĩ đến điều này rồi, cho nên bà ta mới có thể quyết định dùng nước dìm chết bọn họ.
Thời gian cứ trôi qua từng phút từng giây, Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ vẫn không tìm được cơ quan đi ra ngoài.


Gần như tất cả mọi chỗ trong mật đạo bọn họ đều thử một lần, nhưng vẫn không tìm được cơ quan.
Mà trên mặt đất nước đã tràn vào rất nhiều, chẳng mấy chốc đã ngập đến eo của bọn họ rồi.
Lúc này thời tiết rất lạnh, hai người đều ngâm mình trong nước, hết sức không tốt cho cơ thể.


Tiêu Cửu Uyên lập tức ôm lấy Vân Thiên Vũ, trực tiếp đặt Vân Thiên Vũ lên trên vai hắn, làm cho Vân Thiên Vũ ngồi ở trên vai hắn.
Cứ như vậy, Vân Thiên Vũ cũng không cần ngâm mình ở trong nước nữa.
Hành động đó của Tiêu Cửu Uyên, nháy mắt làm ba linh thú vô cùng cảm động.


Lần này ngay cả Điêu Gia cũng cảm thấy rất cảm động, trong lòng nói thầm: "Nam nhân này tuy rằng hơi đáng giận một chút, nhưng rất biết quan tâm người khác, cho nên nó quyết định bỏ qua cho hắn một lần."


Vân Thiên Vũ ngồi trên vai Tiêu Cửu Uyên, thấy hơn nửa người Tiêu Cửu Uyên đều chìm trong nước, trong lòng nàng rất băn khoăn, giãy giụa muốn xuống dưới cùng hắn tìm cơ quan.
Tiêu Cửu Uyên lại bá đạo ngăn cản nàng.


"Ngoan ngoãn ngồi đừng nhúc nhích, ta phụ trách tìm cơ quan phía dưới, ngươi phụ trách tìm cơ quan ở trên."
Vân Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn lên trên, trên vách động liếc mắt một cái là có thể thấy được, căn bản không có cách nào che dấu cơ quan.


Hắn làm như vậy, chẳng qua là muốn khiến nàng yên tâm thoải mái ngồi ở trên vai của hắn thôi.
Vân Thiên Vũ không nhắc lại nữa, nàng đưa tay vuốt thành động, trong lòng lại vô cùng ấm áp.


Tiêu Cửu Uyên đi trong nước cũng không buông tha việc tìm kiếm cơ quan, bất kể như thế nào, hắn cũng sẽ không để Vũ Mao chết ở đây, mà hắn cũng sẽ không chết.
Hắn và Vũ Mao còn có tương lai rất tươi đẹp.
Nghĩ như thế, Tiêu Cửu Uyên lại bắt đầu cẩn thận tìm kiếm cơ quan.


Bởi vì nước bên trong mật đạo càng ngày càng nhiều, càng ngày càng sâu, cho nên ba linh thú đã bị Vân Thiên Vũ thu vào trong Phượng Linh nhẫn.
Hiện tại chỉ còn lại một mình Tiêu Cửu Uyên đang tìm cơ quan.


Nhưng hắn tuyệt đối không từ bỏ, vẫn cẩn thận tìm kiếm như trước, có vài cơ quan bị ngập trong nước, hắn liền dùng chân cẩn thận khởi động, sau đó nhanh chóng tránh né, cuối cùng xem xét xem có phải là cơ quan ra ngoài hay không.
Nhưng tìm tới tìm lui cũng không tìm được.


Mắt thấy tìm tòi một vòng lớn cũng không tìm được cơ quan đi ra ngoài.
Trái tim Tiêu Cửu Uyên trầm xuống, gần như sắp không thở nổi nữa rồi.
Mỗi bước đi sau đó, hắn đều cảm thấy vô cùng nặng nề, cũng không dám nhanh đi như trước nữa.


Đúng lúc tâm trạng của Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ đang nặng nề thì trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên tiếng gõ nhẹ.