Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 635: Đố kị

Trong tẩm cung, một tiếng động buồn thương thảm thiết, hoàng đế trầm giọng hạ chỉ: “Thái tử ngỗ nghịch, bức vua thoái vị, chết chưa hết tội, chiếu cáo thiên hạ, sau khi chết không được chôn cất trong hoàng lăng.”


Ý chỉ của hoàng thượng đưa ra, hoàng hậu khóc lóc càng thảm thiết hơn: “Hoàng thượng, đừng như vậy.” 
Đáng tiếc không có ai để ý tới bà ta.
Trong tẩm cung nhanh chóng có người tới, kéo thái tử ra ngoài.
Thái tử là nghịch tặc, họ đó xử thế nào với gã cũng không hề quá đáng. 


Tiêu Cửu Uyên vấn an hoàng đế xong thì lui ra ngoài, không thèm để ý tới những việc phía sau.
Vốn hắn muốn lấy được chút tin tức từ miệng thái tử, nhưng đương nhiên người đứng sau lưng sợ thái tử tiết lộ điều gì đó cho nên đã giết người diệt khẩu.
Rốt cuộc người này là ai? 


Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng, vô cùng tức tối.
Hắn sẽ điều tra ra, tra ra ai là người đã hạ độc hắn.
Bất kể là ai hắn cũng sẽ không tha cho người đó. 
Tiêu Cửu Uyên tức giận, nhưng đợi đến khi hắn ra khỏi tẩm cung của hoàng đế, sắc mặt nhanh chóng tốt hơn, bởi vì hắn nhớ tới Vân Thiên Vũ.


Nhớ tới nụ hôn triền miên kia, Tiêu Cửu Uyên lại cảm thấy trong lòng tràn đầy thích thú, hắc lắc mình đi tới một nơi.
Nhưng khi hắn đến nơi mà hắn và Vân Thiên Vũ đợi thì phát hiện ra Vân Thiên Vũ không còn ở đó. 


Nhưng ở nơi họ đợi, Vân Thiên Vũ có lưu lại một dòng chữ: “Lần sau còn dám động tay động chân với ta, xem ta sẽ xử lý người như thế nào.”
Tiêu Cửu Uyên không nhịn được khẽ cười, mặt mày hớn hở như hoa, vô cùng sán lạn.


Vân Thiên Vũ còn lưu lại những chữ này, chứng tỏ nàng cũng không thực sự tức giận hắn, chỉ là không thể lưu lại những dòng chữ nào khác. 
Tâm trạng của Tiêu Cửu Uyên càng tốt hơn, khóe miệng cong lên đầy đẹp đẽ.


Hắn hớn hở tới nỗi thuộc hạ phía sau đều cảm nhận được, Bạch Diệu và Hắc Diệu không nhìn được nhìn nhau, như muốn truyền đạt suy nghĩ ở trong lòng.
Chủ tử có một chút ngọt ngào, đã vui vẻ như vậy, nếu sau này muốn gì được nấy có lẽ cuộc sống của họ sẽ rất tốt đẹp phải không. 


Hai đôi mắt giao nhau, Tiêu Cửu Uyên ở phía trước khẽ động đậy, vui vẻ bay lên, đồng thời vứt lại một câu: “Đi, đi tới An thân vương phủ xem xem.”


Trước đó hắn đưa Vũ Mao ra khỏi An thân vương phủ, bên cạnh nàng không có thuộc hạ nào, không có những người khác đi theo, ngay cả ba linh thú cũng không mang theo, hắn không yên tâm, những thuộc hạ hắn sắp xếp đi theo bảo vệ nàng, cũng đã đi theo họ, bây giờ vẫn đang ở bên cạnh hắn.


Mấy bóng dáng đuổi theo sau Tiêu Cửu Uyên, đi tới An thân vương phủ. 
Lúc này Vân Thiên Vũ đã đến cửa An thân vương phủ.
Gương mặt nàng lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, trầm giọng nói với người ở chỗ tối: “Ra đi, đừng đi theo nữa.”


Nàng vừa ra khỏi cung đã cảm giác có người đi theo nàng. 
Lúc đầu nàng định thừa cơ ra tay nhưng cảm thấy người âm thầm đi theo nàng không hề có ác ý, nên nàng không ra tay… Chỉ là không ngờ người này lại đi theo từ hoàng cung về tới An thân vương phủ.
Y muốn làm gì?


Vân Thiên Vũ vừa quát, người trong bóng tối đi ra, lại là Phượng Vô Nhai một thân hồng y. 
Chỉ là lúc này Phượng Vô Nhai không giống với lúc bình thường, gương mặt âm trầm, đôi mày lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Vân Thiên Vũ.
Y như vậy vô cùng hiếm thấy.


Vân Thiên Vũ có hơi kinh ngạc, chau này mở miệng: “Phượng Vô Nhai, ngươi sao vậy? Chỗ nào không khỏe sao? Sắc mặt thật là khó coi.”