Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 634: Chết thảm

Thân hình cao lớn của Tiêu Cửu Uyên mạnh mẽ hiên ngang đi tới tẩm cung.
Hoàng đế vừa nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên xuất hiện, sắc mặt vô cùng khó coi, lườm Tiêu Cửu Uyên: “Sao ngươi lại tiến cung?”


“Bởi vì lúc trước hoàng huynh phế thái tử, nên ta sợ thái tử sẽ có hành động gây rối, cho nên đã phái người giám sát phủ thái tử, lúc nãy có người bẩm báo phủ thái tử có hơi khác lại, cho nên ta lo lắng trong cung có chuyện gì, nên đến xem sao.” 


Tiêu Cửu Uyên nói không hề để lộ sơ hở nào, hoàng đế không thể tìm ra chút nghi ngờ nào, chỉ có thể liếc nhìn hắn.
Tiêu Cửu Uyên không nhìn hoàng đế mà nhìn thấy thía tử đang ở trong tẩm cung, vẻ mặt kinh hãi nói: “Thái tử, chuyện này là sao?”


Hắn nói xong liếc nhìn tẩm cung sau đó trầm giọng nói: “Ở đây vừa có chuyện gì?” 
Hoàng đế nói một cách bất đắc dĩ: “Tên nghiệt tử này còn vọng tưởng bức vua thoái vị, thực sự tội đáng muôn chết.”


Tiêu Cửu Uyên nhìn thái tử, lạnh lùng nói: “Thái tử làm việc không từ một thủ đoạn nào, người đâu, bắt thái tử lại.”
Hắn định bắt thái tử để hỏi xem thái tử có hạ độc hắn hay không. 
Bạch Diệu nhanh chóng bước tới bên thái tử.


Hoàng đế thấy hành động của Tiêu Cửu Uyên, mặt đầy tức giận, nhưng không nói gì.
Nhưng đúng lúc này, lại có tai nạn xảy ra. 
Bên ngoài cửa sổ của tẩm cung, đột nhiên có một mũi tên lao thẳng đến chỗ thái tử.


Tiêu Cửu Uyên đã sớm có sự đề phòng lắc mình cản mũi tên đó lại, đồng thời lạnh lùng lên tiếng: “Hộ giá, bắt thích khách.”
Trong tẩm cung, nhưng thuộc hạ lúc trước được hoàng đế gọi tới đi thẳng đến chỗ hoàng đế để bảo vệ hoàng đế. 


Tiêu Cửu Uyên bay vọt lên không trung, đuổi theo hướng mũi tên bay vào.
Nhưng mũi tên vừa bắt được đầu mũi tên lại mở ra trong tay hắn.
Tiêu Cửu Uyên vừa khẽ động, thả mũi tên xuống, mũi tên đã nổ tung trong tẩm cung, tạo ra một làn khói dầy đặc. 


Trong nháy mắt tẩm cung tràn ngập khói, không nhìn thấy rõ người.
Tiêu Cửu Uyên thay đổi sắc mặt, nhanh chóng mở miệng: “Không xong rồi, bảo vệ thái tử.”
Đáng tiếc khi hắn tới bên người thái tử, thía tử đã bị đâm bởi một lưỡi dao sắc bén, thanh dạo găm thăng vào ngực thái tử. 


Sắc mặt Tiêu Cửu Uyên vô cùng khó coi, mũi tên lúc trước rõ ràng là tên tạo khói, dùng để là họ hôn mê.
Người thực sự muốn giết thái tử đang ở trong tẩm cung này.
Tiêu Cửu Uyên nghĩ vậy, nhanh chóng nhìn lại, thấy trong tẩm cung có một gã thái giám đã ngã xuống đất mà chết. 


Rất rõ ràng thái tử đã bị người đó giết.
Mũi tên trước đó chỉ là ngụy trang, cũng không phải ám sát thái tử, giết thái tử chính là tên thái giám này.
Đáng tiếc tên thái giám này lại bị người ta giết người diệt khẩu. 


Lúc này làn khói dày đặc trong tẩm cung đã bay đi ít nhiều.
Tưởng thái hậu thấy nhi tử bị giết, khóc lóc thảm thiết, ôm lấy thái tử: “Ngự nhi, Ngự nhi.”


Thái tử còn một chút hơi thở, đôi mắt đục ngầu nhìn Tưởng hoàng hậu, khẽ mấp máy môi: “Bà không phải, không phải là mẫu hậu của ta.” 
Gã nói xong cũng không thèm để ý tới Tưởng hoàng hậu, càng không để ý tới Tưởng hoàng hậu đang khóc rất thương tâm.


Gã quay đầu nhìn về phía Tiêu Cửu Uyên, dùng hết sức nói với Tiêu Cửu Uyên một câu.
Độc không phải do ta hạ. 
Tuy rằng lời nói của gã không hề phát ra tiếng nhưng Tiêu Cửu Uyên vẫn có thể đọc được thông qua khẩu hình miệng của gã.
Cho nên sắc mặt của hắn trở nên vô cùng khó coi.


Hóa ra người tính kế hắn ngoại trừ thái tử vẫn còn một người khác. 
Người này là người đang ẩn nấp và cũng là người ám sát thái tử.
Tiêu Cửu Uyên ngước mắt lên nhìn mọi người trong tẩm cung.


Tưởng hoàng hậu khóc lóc thảm thương, hoàng đế tuy tức giận với hành động của thái tử, nhưng vẫn vô cùng đau lòng. 
Bởi vì đó là nhi tử của lão ta.
Thái giám và thuộc hạ của Tưởng gia cũng đang quỳ trên đất.