[Thử Miêu] Đãi Trọng Đầu

Chương 29

“Này thật là gay go…” Hồng Trừng cau chặt mày, vạch vài chữ trên quyển sổ nhỏ, lại gạch đi, sau đó ngừng lại, suy tư thật lâu cũng không viết tiếp nữa.

Lúc này phòng họp càng thêm trầm lặng.

Hồng đại tỷ nhìn mọi người mất hết tinh thần, thở dài.

Hôm đó cô có việc bận, việc quay ‘Nam hiệp’ đành phải khuyết một ghế, sau đó biết được tin tức trọng đại thế này, liền liên lạc ngay với Đường Hân và Ngũ Kinh Hoàn, sau đó cần nghiêm khắc xử lý thế nào thì bàn sau.

“Tay Triển Chiêu không thể tốt lên trong nhất thời nửa khắc được.” Lời Hồng đại tỷ đâm vào tim mọi người, khiến viền mắt cô bé trong đoàn ngồi kế bên lại đỏ lên, hôm ấy cô thay chị Hồng quan sát trường quay, tận mắt chứng kiến sự việc cũng bị kinh hách không nhỏ, việc xảy ra xong thì khóc không ngừng, nhờ Tracy an ủi mới ổn định lại.

Đường Hân đập một quyền lên bàn, miệng tuôn ra những lời chửa rủa khó nghe, tay bắt chéo chân nâng cao tự mình tức giận, ngược lại khuôn mặt Ngũ Kinh Hoàn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức chị Hồng cũng thấy quỷ dị.

Phó đạo diễn Chu mặt mày như đưa đám thấp giọng nói: “Giờ phim phải diễn sao đây?” Chỉ trách danh khí Ngũ đại đạo diễn quá lớn, ‘Nam hiệp’ cũng không tránh khỏi bị kéo theo.

“Diễn sao! Cứ theo đó mà diễn a! Bạch Ngọc Đường, Bao Chửng, Đinh Nguyệt Hoa, còn có màn của ai ai ai đều đem ra quay trước diễn trước đi!” Hồng đại tỷ gào lên, ngòi bút lại bắt đầu di chuyển, ra trong quyển sổ nhỏ đều là hành trình quay phim, hăng say vừa nổi lên, tỏa đầy khí thế gây chiến, người khác nghe nói cũng không dám cãi lại, chỉ thấy cô viết một nửa, ngẩng đầu nhìn Ngũ Kinh Hoàn hỏi: “Được không?” người ta tốt xấu gì cũng là đại đạo diễn quay phim, Hồng Trừng cũng ý tứ hỏi một chút.

Ngũ Kinh Hoàn không nóng không lạnh đáp một câu.

“Cũng được.”

Vụ án coi như khép lại, mọi người cũng bắt đầu sửa lại hành trình, thời gian, địa điểm, đạo cụ, bố cảnh, máy móc…

————————————————


Triển Chiêu và mèo con ở nhà, cuộc họp khẩn cấp hôm chủ nhật đúng là việc phiền phức họa vô đơn chí, Ngũ Kinh Hoàn trước khi đi đã dặn dò việc ăn uống, còn đem remote TV đặt trước mặt Triển Chiêu.

Buồn chán thì xem chương trình, mệt thì ngủ lấy sức, đói thì miễn cưỡng đem đồ trong lò viba ra ăn – ý anh hình như là vậy.

Triển Chiêu nhìn hai tay băng trắng toát của mình thì bật cười, dù thế này, y cũng không đến nỗi thành phế nhân.

Sân thượng trên nhà Ngũ đại đạo diễn tuy không đủ rộng, nhưng cũng đủ để Triển Chiêu ở trên đó luyện chưởng pháp và cước pháp, tựa hồ là khi vận khí dùng tới nội lực, lúc xả nước không cẩn thận làm ướt băng vải, có máu nhàn nhạt thấm ra, Triển Chiêu nghĩ nghĩ, để tay dưới vòi dội ướt, nhưng phát hiện lộng xảo thành chuyên, màu đỏ trong lòng bàn tay chỉ khuếch tán chứ không theo nước trôi đi.

Mèo con rất thích hai tay băng vải trắng của Triển Chiêu, chốc lát liền meo meo quấn lấy, Triển Chiêu giơ lên hai tay ướt sũng, lại nhìn phía mèo con đang quấn lấy ống quần mình, bỗng nhiên cười ác ý, hai tay đánh về phía mèo con.

Vừa ướt vừa lạnh, mèo con sợ hãi meo một tiếng thật to, không có chút nào vui thích, hai tay Triển Chiêu lại tới, nó nhanh chân bỏ chạy, Triển Chiêu nổi hứng, đuổi theo mèo con lông đã ướt nhẹp ha ha cười lớn.

Cuối cùng vẫn là mèo con đáng thương, chỉ thấy Triển Chiêu đạp một bước nhảy lên, nhạn quá quỳnh lâm (*chim nhạn bay qua rừng quỳnh), nhẹ nhàng bay xuống trước mặt mèo con, mèo con phát ra tiếng meo meo kỳ quái, đuôi dựng đứng cả lên, bị Triển Chiêu ôm vào tay, xoa xoa nắn nắn lớp lông ươn ướt.

“Meo méo meo méo meo méo meo méo~~”

“Trông ngươi thành mèo rớt nước rồi.”

“Meo méo meo méo meo~ ~”

“Phụt ha ha ha!”

Sau khi đùa giỡn một hồi, mèo con cũng mệt, vắt trên vai Triển Chiêu không nhịn được đem đuôi lúc lắc không ngừng.

Triển Chiêu nhìn mèo con vì lông ướt mà nhỏ đi một vòng, thân trên của y cũng vì thế mà bị ướt theo, khẽ cười bước ra sân thượng.

Triển Chiêu tựa hồ đã lâu rồi không ở nơi này trải qua những ngày nhàn nhã, ngày xuân nắng chiếu, âm thanh xe cộ ồn ào náo nhiệt, nhưng chỉ có y và mèo con là tĩnh lặng, lắng nghe ngắm nhìn.

Mèo con bị ấm áp tập kích, rơi xuống cánh tay Triển Chiêu trở mình phơi bụng ngủ.

Triển Chiêu còn đang nhìn, tầng lầu cao cao, đường cho xe cộ, chim sẻ thỉnh thoảng lại bay qua, cùng ánh tà dương đang dần lặn xuống trong biển trời mờ mịt mênh mông.


Chuông cửa vang lên.

Người đến không đủ kiên nhẫn, hai tiếng đinh đong đinh đong vang lên, rồi hình như đem chuông cửa đè xuống, đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh như đòi mạng.

Mèo con giật mình tỉnh dậy nhảy xuống, Triển Chiêu đi ra trước mở cửa liền thấy một người cười tươi như hoa.

“Kinh Hoàn quả nhiên không ở nhà!” Triệu Mãn Thu thò đầu vào nhìn liền nhếch khóe miệng cười nói.

A Tử đứng bên cạnh tặng cho cái nhìn khinh bỉ, nếu có ở nhà Triệu nhị thiếu gia sao dám lại, còn đem chuông nhấn khí thế vừa phí điện vừa phiền người.

“Triệu huynh, vào trong ngồi không?”

“Không không không, không ngồi không ngồi, ‘Mẹ cậu’ hôm nay không ở nhà, chúng ta ra ngoài chơi đi!”

Triển Chiêu nghe xong phụt cười.

A Tử phối hợp, từ trong lấy ra áo gió mặc vào cho Triển Chiêu, Triển Chiêu bất đắc dĩ để chủ tớ hai người loay hoay, Triệu nhị buộc chặt áo gió trên người Triển Chiêu, chưa cài lại mà đem dây lưng buộc một vòng thắt sau eo, trên dưới nhìn một lượt nói: “Đẹp đẹp! Người đẹp mặc sao cũng đẹp!”

“Triệu huynh…”

“Đi! Để tôi dẫn đường! Hôm nay anh trai đem cậu đi học hỏi học hỏi!” Triệu nhị đi thẳng một đường như mưa vần gió vũ, nắm cổ tay Triển Chiêu lôi ra ngoài, A Tử rơi lại phía sau đóng cửa.

Triển Chiêu cười khổ, người này càn quấy thế nào, cũng không đến mức sát nhân buôn người, nghĩ thế liền đi theo cậu ta.

————————————–

”Quả nhiên, chủ nhật người hơi nhiều.” Triệu nhị đứng trước cửa nhìn vào, rồi dẫn Triển Chiêu đến trước quầy ba.

Ở đây đèn vàng mờ ảo mà nhu hòa, âm nhạc du dương, là giọng trầm thấp của một cô gái đang ngâm nga một loại ngôn ngữ mà Triển Chiêu không biết, thanh nhã mà uyển chuyển.

Triệu Mãn Thu bò lên một cái ghế cao, chỉnh chỉnh lưng cong người xuống, dùng tay đỡ lấy mặt, không còn cách nào, cảm giác ở đây chính là muốn người ta phải ra vẻ chán chường.


Triệu nhị nghiêng cổ nhìn Triển Chiêu, cũng đang ngồi trên ghế, chân ghế bằng thép cao cao, mặt ghế tròn tròn, lưng tựa cong cong có cũng như không, trên ghế một người ngồi thẳng tắp, áo khoác to bên ngoài xõa tung để bên thành ghế, tóc thẳng dài rơi xuống sau lưng tựa.

Dùng thứ tiếng Trung nghèo nàn của Triệu nhị để hình dung thì: tựa như một đóa sen bừng nở.

“Khó trách cậu ta thích cậu, vì cậu ta trước giờ là tên nhóc thuộc hội coi trọng bề ngoài.” Thịt hai bên má Triệu nhị bị hai bàn tay cậu ta ép dồn lại, thì thào nói, Triển Chiêu bên cạnh nghe thấy, cũng không rõ lời cậu ta nói có nghĩa gì.

“Thôi bỏ đi! Uống rượu gọi đồ ăn!” Triệu nhị hướng phía trước hét một tiếng, Triển Chiêu mới biết được ra chỗ này là tửu quán.

Bartender trước mặt cầm một ly rượu lên, đồ dùng bằng bạc, dung dịch rượu, đá viên, ly thủy tinh, phối cùng nhau phát ra âm thanh leng keng, tựa như một điệu múa trong suốt.

“Đây là Mocking Bird của anh và Fantastic Leman của anh.”

Một ly lục một ly lam, lần lượt được đặt trước mặt hai người Triệu Triển.

“Đây là… rượu sao?” Triển Chiêu chưa từng thấy qua loại rượu có màu sắc kì dị thế này, không khỏi lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Ly của Triệu Mãn Thu màu lục đặc sệt, ly của y lại là màu lam trong suốt.

Triệu nhị nốc một hớp, đảo đảo đầu lưỡi híp mắt khen một tiếng rượu ngon, Triển Chiêu khẽ lắc ly của mình, màu lam dưới đáy ly dần tản ra, hòa vào rượu, vị ngọt và vị chua thấm vào lưỡi, còn có hương cam đọng trên chóp mũi, ngọt mà không ngấy, thuần mà không nồng, khuôn mặt vẽ nên một nét cười rồi cúi đầu uống thêm mấy hớp nữa.

“Fantastic Leman – Hồ Lerman mộng ảo, thật thích hợp với cậu.” Triệu Triển quay đầu nhìn người ngồi kế bên vừa ngắt lời, chỉ thấy người này vén tóc tự cho là rất tiêu sái: “Nếu có thể, muốn cùng tôi uống một ly Long Island Iced Tea không?”

Triển Chiêu chưa trả lời, tay Triệu nhị đã đặt trên vai Triển Chiêu, cả thân trên đều dựa vào. Người đó nhìn thì thở một hơi nặng nề, nói với Triệu nhị: “Ông anh, anh thật là may mắn.” Vẫy tay rời đi.

Triệu nhị thực hiện được việc xấu, bỏ tay xuống, hừ hừ uống rượu, đẩy sandwich vừa được mang tới cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu ù ù cạc cạc, nhưng cảm thấy biểu tình của Triệu nhị thật giống bộ dạng đắc ý sau khi làm xong việc xấu của Ngũ Kinh Hoàn và Bạch Ngọc Đường.

Lại cười khổ lắc đầu.

Người vừa nãy ra chỉ là mở màn, sau đó liên tiếp tới mấy tên hình dạng đủ loại, mang theo đủ loại rượu khác nhau đến muốn mời Triển Chiêu cùng uống. Triệu nhị cứ phải đặt tay lên xuống vai và eo Triển Chiêu mấy lần liên tục, muốn nổi nóng luôn, bám lấy Triển Chiêu hướng cái tên sau chót rống: “Lăn lăn lăn! Có cho người ta yên tĩnh uống rượu không đó!”


Có mấy gã cao to không phải sợ tên thiếu gia mồm to răng nhọn này, chỉ là A Tử bên cạnh khí thế khiến người ta sợ hãi, nên đều bị đuổi đi.

“Ai kêu thiếu gia muốn đến đây uống rượu làm chi.” A Tử ngồi xuống oán giận, nhận lấy cái mở nút chai to đùng quăng vù vào mặt.

“Cần ngươi quản sao!” Triệu nhị thiếu gia sĩ diện, chết sống không chịu đổi chỗ.

“Người ở đây thật kỳ quái, bên kia có chỗ, sao cứ thích chen vào chỗ của Triệu huynh Triển mỗ.” Triển Chiêu mở lời, hai người nghe tiếng nhìn qua, giống như trông thấy quái vật.

“Triển Chiêu, cậu xem hai người bên kia, đoán đoán xem là quan hệ gì?”

Ở bên phải, hai người nam nhân một cao một thấp, ngồi sát rạt, trò chuyện rất vui vẻ, thỉnh thoảng còn uống rượu của đối phương.

“Huynh đệ?”

Triệu nhị mở to mắt, lại chỉ: “Hai người nữ bên kia thì sao?”

Ở bên trái, hai người nữ cùng một bộ dạng xinh đẹp, một người trông giống nam hơn, hai người thân thiết nắm tay, cười nói rất vui vẻ đáng yêu.

“… Tỷ muội?”

Triệu nhị mở to mắt đến mức sắp rớt luôn ra ngoài, Triển Chiêu càng nhìn càng cảm thấy không đúng, chỗ này sao lại có nhiều thân hữu (*người cùng một nhà) đến như vậy, góc bên kia, còn có cặp phụ tử tình cảm rất tốt, Triển Chiêu chưa từng thấy qua loại phụ thân như vậy, để con trai hơn hai mươi tuổi ngồi lên đùi. [=))))))))))))))))))))]

… Nếu là áp quán (*quán nam kỹ), cũng không thấy tiểu quan đến hầu hạ, huống hồ ở đây còn có nữ tử?

Triển Chiêu thu hồi tầm mắt, quyết định không nghĩ nhiều nữa, Triệu nhị thấy biểu tình của Triển Chiêu, vểnh môi muốn cười, đột nhiên, tay Triển Chiêu vươn ra, điều chỉnh lại góc độ, đáp lên vai Triệu nhị, thân trên dựa vào, Triệu nhị có thể cảm nhận được đuôi tóc của y trên mu bàn tay mình.

Tim Triệu Mãn Thu đánh ‘thịch’ một cái, ngây ngốc nhìn Triển Chiêu, ánh mắt người sau lại hướng bên cạnh cậu nhìn qua.

Người mới tới tựa hồ bị đôi mắt nhìn thẳng của Triển Chiêu làm cho sợ hãi, rõ ràng là yên lặng không nói lời nào, hàng mày đôi mắt lại tựa như muốn lộ ra lời gì đó, nam nhân lắp bắp không biết nói gì, khuôn mặt ‘phựt’ cái đỏ gay, cầm ly rượu hoảng loạn bỏ chạy.

Triển Chiêu buông tay ngồi lại.


Triệu nhị cũng buông lỏng cằm, miệng lại không ngậm được.

“Cậu, cậu, cậu…” Hồi lâu mới lập bập ra được một chữ, Triển Chiêu bày ra vẻ mặt khó hiểu, Triệu nhị cuối cùng nhịn không được vỗ bàn cười lớn, cười đến mức không sao ngừng được.

Triển Chiêu sao hiểu được ẩn ý trong động tác khoát vai của Triệu nhị, cho rằng đó là cách để cự tuyệt, thế là trông bầu mà vẽ gáo (*nhìn theo bề ngoài mà làm theo).

“Triển Chiêu! Cậu thật buồn cười! Quá mức buồn cười luôn!”