Chỉ đạo võ thuật đang cùng nữ diễn viên đóng vai Nguyệt Hoa thảo luận trước khi quay, Đường Hân cũng ở bên cạnh loay hoay xác nhận đai và dây an toàn, còn có nào là sửa chữa nào là chỉnh trang nào là thêm nước… vây quanh hai người thành một vòng, rất ra dáng trận thức.
Nữ diễn viên Ngũ Kinh Hoàn lần đầu tiên dùng này tựa hồ cũng là lần đầu thể nghiệm cảm giác treo trên cao, khuôn mặt căng thẳng trắng bệch, Tracy đem phấn đánh rồi lại đánh, dùng hết kỹ xảo đánh cho khuôn mặt thành hồng nhuận.
Trong ‘Nam hiệp’ không biết hữu ý hay vô tình mà đất diễn của Nguyệt Hoat rất ít, vừa rồi chị Hồng qua xem, nói muốn kéo dài màn này, tạm đổi thành sân nhà của Nguyệt Hoa, đạo diễn Ngũ cân nhắc hai ba lần mới đồng ý thêm đất diễn, nên thành ra lúc này thành giờ nghỉ ngơi của hai người Triển Bạch, Hai thân ảnh một lam một bạch đang ngồi bên cạnh trường quay, Tề Phòng miệng không ngừng nghỉ, uống trà cắn hạt dưa không ngừng còn muốn Triển Chiêu cùng hắn tám chuyện.
Tề Phóng nhìn nữ diễn viên bị treo thử lên cao đang không ngừng nhỏ tiếng la lên sợ hãi cùng với tư thái không tự nhiên hoảng loạn giữa không trung, vô lương tâm cười ra tiếng, mở miệng nói: “Nói đi nói lại, trong này treo lên nhìn đẹp mắt nhất vẫn là Triển Chiêu.”
Triển Chiêu khẽ cười nhưng không đáp lại.
Đợi đến lúc nữ diễn viên đã thích ứng, phim bắt đầu quay, cũng đã qua hơn nửa giờ.
Đường Hân tóc đã ướt sũng, kéo nón xuống, cầm ly nước uống mấy hớp, ngồi bên cạnh Tề Phóng nói: “Không ổn a, quay không biết trễ đến lúc nào nữa đây…”
Hai người Tề Triển nhìn Đường Hân đang cười khổ, thấy mày cậu đã nhăn thành mấy đường: “’Tiểu thư Nguyệt Hoa’ của chúng ta hình như bị chứng sợ độ cao…”
Bây giờ mà đổi diễn viên cũng vô dụng, Ngũ Kinh Hoàn ít nhiều cũng có mắt nhìn người, ‘Tiểu thư Nguyệt Hoa’ tuy sợ độ cao, nhưng tinh thần chuyên nghiệp thì rất đáng quý, thân thể dù căng cứng cũng đem tay chân đặt thành một góc duyên dáng, sau mấy lần NG, động tác cũng càng ngày càng lưu loát, bộc lộ sống động một Nguyệt Hoa quyến rũ duyên dáng và bừng bừng anh khí trên phim.
Lần cuối treo trên cao, Tề Phóng trong lòng nghĩ, nếu thuận lợi hôm nay kết thúc công việc sớm sẽ cùng Triển Chiêu đi dạo phố, đột nhiên nghe thấy âm thanh ‘ầm ầm’, còn chưa biết đó là âm thanh gì, Triển Chiêu đang ngồi im lặng bên cạnh đột nhiên bật dậy, lam sắc vụt chạy ra.
Nữ diễn viên đang treo cách mặt đất 10m cũng cảm nhận được cái gì, dây thép truyền đến thanh âm kỳ quái và chấn động, còn chưa mở lời hỏi, đã nghe trước một tiếng đứt đoạn thật lớn, sau đó rơi xuống.
Không ai phản ứng kịp, chỉ có Triển Chiêu, dùng tốc độ như sét đánh không kịp bưng tai phóng qua đoàn người, chạy về phía xe cẩu giữ dây treo, dây thép thô to bị đứt ngay ròng rọc thu dây, mấy sợi dây thép phá bung ra ngoài, Triển Chiêu đạp lên thân xe, nhảy lên cao với tốc độ cực nhanh, đầu dây thép đã bị y nắm trong tay, hai chân rớt xuống đất, ngưng lực đạp xuống, dây thép trượt qua, nằm trong tay Triển Chiêu ma sát kéo đi một mảng da lớn, y xoay tay vặn người, đem dây thép buộc quanh eo, gánh lấy trọng lượng của nữ diễn viên và dây thép, lực rơi xuống quá mạnh, Triển Chiêu phải đạp ba bước mới ngừng lại được.
Bất quá chỉ trong chớp mắt.
Giây sau, trường quay bùng nổ, Ngũ Kinh Hoàn kinh hoàng chạy về phía Triển Chiêu, Tề Phóng và Đường Hân mang nữ diễn viên đang khóc lớn xuống, mấy cô gái không ngừng la hét, mấy người nam đi tới vây quanh.
Triển Chiêu thả dây thép trong tay, kéo đến hết dây, đoạn thép đứt đoạn nắm trong tay bén nhọn sắc lẻm, khiến lòng bàn tay Triển Chiêu bị vạch đầy vết thương, Ngũ Kinh Hoàn đem hộp cứu thương tới, đổ dung dịch tiêu độc xong gấp gáp băng bó lại.
Ngũ Kinh Hoàn trông còn giống người bị thụ thương hơn cả Triển Chiêu, trong tay, có thể cảm nhận được run rẩy và băng lãnh từ người anh truyền tới.
Đường Hân mặt trắng bệch đi qua, nhỏ giọng bên tai Ngũ Kinh Hoàn thầm thì dây thép có vết tích bị người cố tình cắt, người sau không trả lời, quay đầu nói với mọi người màn này tạm dừng, ngày diễn lại chưa quyết định, đoàn phim dọn dẹp lại, nghị luận một lát rồi rời đi.
Ngũ Kinh Hoàn mang Triển Chiêu đi bệnh viện băng bó lại lần nữa, chích một mũi chống uốn ván, cũng may vết thương không quá sâu, không cần khâu lại. Đứng đợi trong hành lang nhận thuốc, Triển Chiêu vẫn còn mặc y phục của Nam hiệp, bên ngoài khoác áo dài to của Ngũ Kinh Hoàn che đi, vật trang sức trên tóc đã tháo xuống trong xe, hiện tại tìm không thấy đồ buộc, Triển Chiêu chỉ có thể để tóc dài buông tán loạn, không được thoải mái lắm.
Từ bệnh viện ra thì về nhà, trên đường trừ khi cần thiết không thì Ngũ Kinh Hoàn không nói một lời, tay cũng không buông ra, Triển Chiêu nhìn thần sắc trầm trọng của anh, cũng không thể mở miệng bảo anh buông tay, chỉ có thể mặc anh nắm lấy cổ tay mình, tùy ý bị dẫn đi.
Triển Chiêu đang ở trong phòng thay đồ, băng vải bao kín tay ít nhiều khiến y có chút bất tiện, đang cởi xuống ngoại bào, quay đầu liền thấy Ngũ Kinh Hoàn ôm cánh tay đứng ngoài cửa, Triển Chiêu có chút quẫn bách: “Ngũ huynh…” lời còn chưa dứt, đối phương đã đi lại, cánh tay dài hạ xuống đưa ra, Triển Chiêu theo trực giác lùi lại, ngón tay Ngũ Kinh Hoàn càng nhanh hơn, xoay một vòng giữ lấy cánh tay y, không thể giãy ra. Triển Chiêu chỉ cảm thấy kinh ngạc, nhưng không cường ngạnh giật lại, chỉ thấy Ngũ Kinh Hoàn sau khi giữ tay y thì đem áo ngoài áo trong của y vén lên, lộ ra một mảng lưng. [có thể coi là tranh thủ ăn đậu hủ không?]
Ngũ Kinh Hoàn hạ tầm mắt, nhìn thấy một dải hồng ngân, ra là do dây thép vòng quanh eo khi nãy gây ra.
“Ngũ huynh!…” Triển Chiêu nhíu mày, lời phía sau đã bị xúc cảm lạnh lẽo nuốt mất, bụng ngón tay Ngũ Kinh Hoàn xoa lên, trên vết thương sưng phù nóng cháy cẩn thận xẹt qua.
“Có chút phá da…, chắc ngày mai sẽ bị bầm tím…” vừa nói vừa lôi thuốc mỡ ra bôi lên.
Triển Chiêu khẽ thở dài, những vẫn mỉm cười với anh: “Vết thương nhỏ thôi, sợ nhất Đỗ tiểu thư ngã bị thương mới nghiêm trọng.”
Ngũ Kinh Hoàn nhìn vào mắt y, trên mặt là biểu tình không biết nói gì, buông cánh tay y ra, sụp ngồi xuống giường Triển Chiêu, bàn tay to che lấy khuôn mặt.
Nên, la hét ầm ĩ? Nên, nổi điên lên? Nên, ném đồ xả giận?
Ngũ Kinh Hoàn không biết bản thân nên dùng thái độ gì để đi phát tiết, đi trách móc. Thậm chí muốn trách móc Triển Chiêu, chính anh cũng không rõ vì cái gì, mà người kia cũng không hiểu được.
Cũng không nghĩ ra, nếu là Bạch Ngọc Đường tiêu sái tùy tiện trước đây trông thấy, lại nên là thần tình thế nào.
Ngũ Kinh Hoàn ngẩng đầu, Triển Chiêu vẫn còn đứng thẳng trước mặt nhìn anh.
“Tôi ra ngoài một lát, cậu sớm đi nghỉ đi.” Nói xong, cũng không quay đầu lại đi mất.
———————————————-
Tuy là buổi tối, nhưng tòa nhà nghệ thuật vẫn đầy người đến kẻ đi, có mấy phòng vẫn còn sử dụng, đang quay tổng duyệt mấy chương trình nghệ thuật. Ngũ Kinh Hoàn đang còn đi trên dãy hành lang dài, gật đầu chào mấy người quen đi ngang qua, hướng phòng quay phim ‘Nam hiệp’ đi tới, trong phòng hiện giờ vẫn còn bày đạo cụ, tối đen như mực, anh cũng không mở đèn, nhắm mắt yên tĩnh ngồi trong bóng đêm suy tư.
Gần đó có lẽ có một phòng đang quay tổng duyệt chương trình, tiếng đùa hòa cùng tiếng cười vang lên không ngừng, từ xa xa tiếng đánh đánh gõ gõ cũng đứt đứt đoạn đoạn truyền đến, còn có tiếng trò chuyện khi to khi nhỏ của người trên hành lang.
“… A lô… trước…” Lúc này, Ngũ Kinh Hoàn nghiêng tai lắng nghe, tựa hồ có một giọng nói quen thuộc chen vào.
“Là… Triển Chiêu… thương…” Anh bỗng nhiên bật dậy, hướng về phía thanh âm chạy đến, càng gần tiếng nói càng to, Ngũ Kinh Hoàn nhận ra được, đó là tiếng của Triệu Mãn Thu.
Ngũ Kinh Hoàn chạy đến, dừng ở chỗ rẽ, đến cả thở dốc cũng không có, áp tai lên tường nghe Triệu Mãn Thu nói: “Cậu vẫn không thừa nhận sao?” Cậu ta dừng một lát, lại nói: “Cậu đem bịch máu trong áo lấy ra, còn đổi ổ khóa, cái này vẫn chưa căng, hôm nay cậu còn đem dây thép cắt đứt… anh bạn nhỏ, gay go quá rồi đó!”
“Anh, anh không bằng không chứng! Nói tôi làm, Triệu tiên sinh, tôi có thể tố cáo anh tội vu khống…”
“Cậu trước xem kỹ đây là gì rồi hẳn nói ha!”
Một tiếng ‘lạch cạch’ vang lên, ổ khóa khắc hoa rơi xuống đất, chịu không nổi lực đạo nặng nề, rơi ra thành hai mảnh, chính là đạo cụ đặc thù của Đường Hân.
“Anh!”
“Quá non rồi! Quá non rồi! Anh bạn nhỏ! Làm chuyện xấu còn để chứng cứ giấu trong nhà thật sự là quá non rồi!”
“Anh xâm nhập nhà của tôi?!” Tên này nghiến răng nghiến lợi nói.
“Chậc chậc, tôi cũng là ‘quan tâm’ một chút tình hình của cấp dưới thôi mà! Có muốn trách thì tự trách bản thân cậu gần đây cứ lén lén lút lút, hiềm nghi quá lớn. Ờ! Đúng rồi! Còn có cái này!”
Lại một tiếng ‘keng’, một con dao ngắn lưỡi gồ ghề rơi xuống trước mặt người nọ.
“Thật bội phục tính nhẫn nại của cậu, dùng thanh đao nhỏ này mà cũng có thể cắt đứt dây thép trước. Đáng tiếc cậu không biết lúc đó đã thay Triển Chiêu bằng Đỗ Ưu, khiến Đỗ Ưu xém chút nữa ngã chết… Nhưng bất luận là ai, cậu đều có hiềm nghi sát nhân nha!”
“… Tất cả đều do anh ta không tốt…” Hắn mở miệng như tự nói.
“Ai?” Triệu nhị hỏi.
“… Là anh ta cướp vai diễn, là anh ta cướp hợp đồng phim… ha ha ha… đồ kỹ nam ăn cướp giữa đường! Ách!”
Một bóng đen xông ra, Triệu nhị và A Tử đều bị kinh hách, chỉ thấy bóng một đôi chân dài, đem kẻ trên mặt đất đạp cho cổ họng dính chặt lên tường.
“Vì vậy… mày lấy túi máu ra, đánh tráo ổ khóa, bình nước nóng đổi thành nước sôi, cắt dây thép, chính là muốn hại chết Triển Chiêu? Có phải không? Quan Khải Kiệt.” Ngũ Kinh Hoàn hỏi một cách bình thản.
“Khụ! Ngũ đại đạo diễn, anh còn để sót một cái, khụ khụ, mấy hôm trước tôi còn mời mấy anh em giang hồ đi chặn xe Triển Chiêu, nói với bọn chúng, đem tên nam nhân đó ra luân gian (*hiếp tập thể)! Ha ha! Khụ khụ…” Tiểu Quan bị đá cho ngã lăn trên đất, xương sườn đau đớn, đưa tay ôm ngực, lại bị đá một cước lên cánh tay.
“Vì sao?”
“Khụ, ha ha, anh không hiểu sao? Ngũ đại đạo diễn?… Thứ người khác khổ cực trăm ngàn muốn có, anh ta chẳng cần phí chút gì đã có được… đạo diễn Ngũ, thân thể của Triển Chiêu, đủ chặt nhỉ! A!!!” Xương tay phải của hắn đã bị đạp đứt, xương gãy còn nằm trong da thịt, sưng phù lên rất đáng sợ. [giết nó!!!!!!!!]
“Vì sao?”
Kẻ nằm trên đất nước mắt ràn rụa cười nói: “Khụ khụ khu, anh, nhất định không hiểu, cái loại khuất nhục… sau khi nỗ lực còn bị người khác cười nhạo an ủi… Cái tên họ Triển đó, cũng nhất định không hiểu…” Thanh âm của hắn cất cao lên rồi đột nhiên thấp xuống: “Đạo Dư đáng thương… còn phải lên phim mới do người khác bố thí mà miễn cưỡng tươi cười… khụ khụ.”
“… Vì vậy, mới muốn, muốn một lần rồi lại ba lần, nguy hại Triển Chiêu?”
“Đúng! Khụ khụ khụ! Đúng! Đúng! Đây là thứ anh ta đáng nhận được! Để anh ta bị thương! Để anh ta chảy máu! Để anh ta chết là được rồi!”
Ra âm thanh xương người gãy còn có thể thanh thúy như thế, tựa như thanh gỗ cháy đỏ, tách ra, đứt đoạn.
Tách, tách, tách… thế chân quá nhanh, lực chân quá mạnh, tựa như trên đầu treo một thanh đao sắc, đặt lên, liền gãy xương.
Không biết, là ai thật không biết.
Không biết Triển Chiêu đến đây chịu bao nhiêu đột biến.
Không biết Triển Chiêu trong lòng chịu bao nhiêu dằn vặt.
Không biết phía sau Triển Chiêu còn có bao nhiêu thống khổ.
Ai cũng không biết, vì cái gì còn muốn trách móc Triển Chiêu.
Triệu Mãn Thu chưa từng thấy qua Ngũ Kinh Hoàn thế này, đến cả ngày trước lúc ở NY ẩu đả cùng đám người da đen cũng chưa từng có thần tình ngoan lệ cực điểm thế này, điên cuồng, thú tính, đáng sợ.
“Kinh Hoàn! Kinh Hoàn! Đủ rồi! Người sắp bị cậu đánh chết rồi!”
A Tử vốn đang ngây ngốc, nghe thấy Triệu Mãn Thu can ngăn, cũng đi đến kéo Ngũ Kinh Hoàn ra.
Máu tươi từ chỗ gãy từ từ chảy ra, mép quần Ngũ Kinh Hoàn dính đầy vệt máu, người nằm trên đất không ngừng co quắp, tiếng khóc rên rỉ hòa cùng tiếng cười bén nhọn.
“Mày, sẽ hối hận.” Thanh âm của Ngũ Kinh Hoàn trong không gian thế này không hiểu sao lại trở nên trầm thấp băng lãnh.
“Đạo Dư đáng thương mà mày yêu, vì mày, sẽ không có kết cục tốt.” Như tuyên cáo án tù chung thân.
Kẻ trên đất, yên tĩnh trong chốc lát, sau đó khóc la: “Ngũ Kinh Hoàn! Mày là ác ma! Ác ma!”
A Tử đem kẻ đó vô bệnh viện, Triệu thị cường đại, việc này cũng lặng lẽ kết thúc trong căn phòng này.
Một đám thủ hạ của Triệu Mãn Thu đem mọi thứ trở lại tình trạng cũ, Triệu Ngũ hai người cũng yên tĩnh ngồi trong phòng, thần tình hi ha cười đùa của Triệu nhị đã sớm biến mất, chăm chăm nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêm nghị của Ngũ Kinh Hoàn, đầu mày nhăn thành cái bánh quai chèo, thật lâu sau, mở miệng nói: “Kinh Hoàn… Thế này thật không giống cậu.”
Đôi mắt thâm sắc như thủy tinh, chậm rãi di chuyển quét qua, chỉ nghe anh khẽ hỏi: “Giống tôi? Làm sao mới giống tôi?”
Triệu Mãn Thu yên lặng, thần tình Ngũ Kinh Hoàn lộ ra một tia bất lực.
“Là phải thoải mái ngông cuồng? Là phải kiêu ngạo chấp nhất? Hay là phải làm gì cũng không hối hận?”
“Cậu, cậu đang nói cái gì vậy?”
Chính vì, ái hận bất đắc dĩ, oán nộ mãi không ngừng, chính vì, cầu không được, bỏ không nỡ, kết quả là, thần không ra thần, quỷ không ra quỷ.
Ngũ Kinh Hoàn nơi này, quá cố kỵ, quá nhát gan, quá nhu nhược, cuối cùng không quay về được.
Không quay về được, làm một Bạch Ngọc Đường mà Triển Chiêu từng biết.