Thịnh Thế Phong Hoa

Quyển 2 - Chương 8: Khiêu khích Bạch Phong Hoa kết cục bị thảm

Sương mù dày đặc, sát khí như ẩn như hiện, Tô Mộng Vân đề phòng nhìn bên trong sương mù dày đặc, Bạch Phong Hoa lại hướng nàng vẫy tay, ý bảo nàng không nên động thủ.Bạch Phong Hoa chậm rãi rút Trường Không kiếm ra, giơ kiếm đối với sương mù dày đặc kia đề phòng một tia hơi thở không dễ phát giác.Ở nơi nào đó, có một người ẩn nấp vô cùng hảo.

Bỗng nhiên, sương mù dày đặc truyền đến tiếng chuông thanh thúy.Leng keng, tiếng chuông êm tai dễ nghe, như làm cho người ta mê say.Tiếng chuông đầu tiên là từ một phương hướng truyền đến, tiếp theo là bốn phương tám hướng đều truyền đến tiếng chuông như vậy, làm cho người ta không thể phân rõ phương hướng.

“Mộng Vân, đừng cố gắng nghe!” Bạch Phong Hoa nhíu mày, cảm giác được tiếng chuông này dị thường, vội vàng dặn dò Tô Mộng Vân không nên cố gắng nghe tiêng chuông.Tô Mộng Vân vội vàng che lỗ tai mình, lại phát hiện tiếng chuông kia vang rõ ràng trong đầu mình.Tô Mộng Vân trong lòng cả kinh, vội vàng ngưng thần nín thở muốn ngăn cách tiếng chuông này.Nhưng mà, tựa hồ không có một chút tác dụng, tiếng chuông kia vẫn không ngừng rơi vào trong đầu nàng.Tiếp theo, trước mắt ngày càng mông lung, đầu óc cũng càng ngày mơ hồ.

Bạch Phong Hoa nắm Trường Không kiếm, nhún chân một chút, chiến khí cùng cửu sắc kiếm khí đã muốn kết hợp một chỗ cùng vây xung quanh thân Trường Không kiếm.Huy kiếm phi thân tiến lên, chỉ tập trung đánh thẳng người trong sương mù.

Thời điểm cửu sắc kỳ quái hiện ra, tiếng chuông thanh thúy kia lại im bặt, làm cho Bạch Phong Hoa vọt vào sương mù dày đặc thì hơi thở người trong sương mù liền biến mất.

Bạch Phong Hoa sửng sốt, đứng ở tại chỗ.Ngay sau đó, sương mù dày dặc chung quanh biến mất.Bạch Phong Hoa đem Trường Không kiếm cắm vào vỏ kiếm, nhíu mày cảm ứng chung quanh.Không thấy.Người trong sương mù kia quả thật đã rời đi.Người này rốt cuộc là muốn làm cái gì? Thử? Thử cái gì? Thử thực lực của chính mình? Hay là…

Bạch Phong Hoa chậm rãi tiêu sái đên bên Tô Mộng Vân thần trí có chút mơ hồ, nắm bả vai Tô Mộng Vân lay động:”Mộng Vân, tỉnh tỉnh!”

“A? Công tử? Sao lại thế này? Ta bỗng nhiên cảm thấy đầu thật chóang váng, sau đó lập tức không nhớ rõ.” Tô Mộng Vân như ở trong mộng tỉnh dậy giật mình hỏi.

“Người đánh lén đi rồi!” Bạch Phong Hoa nhíu mày trầm giọng nói.Người đánh lén này hành vi thập phần quái dị, nếu hướng chính mình đến, làm sao có thể lui bước nhanh như vậy.Người đánh lén rốt cuộc là đang tính toán điều gì? Mà kỹ năng người đánh lén này sử dụng lại rất lợi hại.Tiếng chuông kia cư nhiên có thể làm cho người ta mơ hồ, thậm chí hoàn toàn đánh mất ý thức.

“Công tử, có điểm quái dị a.Họ là loại người nào? Là tập kích bọn người Hoàng Phủ công tử, hay là nhằm vào chúng ta mà đến a?” Tô Mộng Vân lắc lắc đầu, làm cho chính mình thanh tỉnh một chút.Tiếng chuông kia làm cho ý thức của nàng hoàn toàn thất thủ, đến bây giờ còn choáng váng mơ hồ.

“Không biết, ta cảm thấy nhiều khả năng là nhằm vào chúng ta.” Bạch Phong Hoa trầm giọng nói.

“A? Họ là loại người nào?” Tô Mộng Vân trong lòng cảm giác cũng không ổn, nàng cũng minh bạch cảm thấy, người vừa rồi là hướng đến các nàng.Nhưng người nọ tựa hồ cũng không có thương tổn các nàng.Đây là vì sao?

Bạch Phong Hoa trầm tư không nói, trong lòng suy nghĩ đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Cũng không lâu lắm, Hoàng Phủ Trác vội vàng trở lại, sắc mặt cũng không tốt lắm, hiển nhiên không công mà lui.Khi hắn nhìn đến cái xe ngựa vỡ nát cùng hai người Bạch Phong Hoa hoàn hảo, thì biểu tình hơi bị kiềm hãm.”Bạch công tử, các ngươi không có việc gì?” Hoàng Phủ Trác khẽ nhíu mày, không có nhìn thấy Hoàng Phủ Nhã ở chung quanh, trầm giọng hỏi.

“Không có việc gì.” Bạch Phong Hoa lắc đầu thản nhiên trả lời.

“Khiến các ngươi sợ hãi.” Hoàng Phủ Trác xin lỗi nói.

“Không sao.” Bạch Phong Hoa mỉm cười, tỏ vẻ chính mình không có để ý.

Ngay sau khi Hoàng Phủ Trác trở về, Hoàng Phủ Nhã cũng dẫn theo bảo kiếm trở lại.Vừa đi vừa nhỏ giọng mắng:”Để cho ta gặp ngươi lần nữa tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi, đừng tưởng rằng ở trong sương mù dày đặc mà ta không biết ngươi là ai.”

Khi Hoàng Phủ Nhã nhìn đến cái xe ngựa, kinh hô một tiếng:”Sao lại thế này?”

“Ta không phải cho ngươi bảo hộ Bạch công tử sao?” Hoàng Phủ Trác thanh âm có chút rét lạnh.

“Ta, ta..” Hoàng Phủ Nhã chột dạ cúi đầu.

“Hoàng Phủ công tử không cần chú ý, ta đây không có việc gì sao?” Bạch Phong Hoa cười nhẹ, xoay người nhìn xe ngựa vỡ nát có chút tiếc hận nói.

“Bất quá xe ngựa này đã bị hủy!”

“Thật sự là xin lỗi, Bạch công tử, ta nhất thời liền đuổi theo ra ngoài.Hoàn hảo ngươi không bị thương, bằng không…” Hoàng Phủ Nhã cũng tự biết đã làm sai, áy náy xin lỗi.

“Không có việc gì.” Bạch Phong Hoa mỉm cười, xua tay ý bảo Hoàng Phủ Nhã không cần chú ý.

“Đại ca, ta nói với ngươi, ta cảm thấy khẳng định là hồ ly tinh Thượng Quan Oánh Nhi! Trừ bỏ nàng, còn có ai thi triển ảo thuật phạm vi lớn như vậy?” Hoàng Phủ Nhã kích động khẳng định nói.

“Không có chứng cớ trước không cần nói hưu nói vượn.” Hoàng Phủ Trác lạnh lùng có chút nghiêm khắc nói.

“A, tốt thôi.” Hoàng Phủ Nhã ngậm miệng lại, không thèm nhắc lại.

Bạch Phong Hoa trong lòng suy tư, Thượng Quan Oánh Nhi? Người đánh lén bọn họ là nữ nhân phong tình vạn chủng kia sao? Thượng Quan gia am hiểu ảo thuật, lão nhân Vân Dương đã sớm nói qua cho nàng.Nhưng là, không thể bởi vì ảo thuật tức thì khẳng định là người Thượng Quan gia.Chuyện này, còn có chút kỳ quái.

Hoàng Phủ Trác nhìn cái xe ngựa vỡ nát, cùng xa phu bị dọa đến ngất xỉu, nhíu mày:”Xem ra đêm nay không đến được trấn nhỏ trước mặt, trước ăn ngủ đi.Ngày mai lại tính.” Ban đêm vội vàng chạy đi đối với ngựa vừa bị kinh hách mà nói không phải chuyện tốt.Đến lúc đó, ngựa xuất hiện tình huống dị thường lại càng phiền toái.

Còn có một cái xa phu bị dọa đến hồn phi phách tán, nói cái gì cũng không chịu hộ tống bọn họ đi.Hoàng Phủ Trác chỉ có trả tiền công cho họ, mua chiếc xe ngựa của hắn, lại bồi thường gấp đôi tiền cho một cái xa phu cùng xe ngựa, thả bọn họ rời đi.

“A? Ngày mai chúng ta chính mình tự đánh xe?” Hoàng Phủ Nhã nhìn còn thừa một chiếc xe ngựa bất mãi nói, một chiếc đã bị phá hủy, chiếc này thì mua của xa phu kia.Hoàng Phủ Nhã trong lòng khó chịu, thời điểm xuất môn lần trước chính mình đã nói muốn dẫn người đi cùng.Nhưng đại ca lại quyết định âm thầm đến.Chính mình không đồng ý lập tức nói không cần đến lúc cần thì thế nào.Hiện tại tốt lắm, chính mình tự lái xe, thật sự là phiền toái.

“Tìm một chỗ ăn ngủ.” Hoàng Phủ Trác không để ý đến vấn đề Hoàng Phủ Nhã nói, mà là xoay người tiến vào rừng cây, tìm nơi thích hợp để chuẩn bị ăn ngủ.Hoàng Phủ Nhã a một tiêng, phẫn nộ đi theo sau.

Bạch Phong Hoa hướng Tô Mộng Vân gật gật đầu, Tô Mộng Vân hiểu ý, đem tấm ván gỗ trên xe ngựa hướng trong rừng tha đi qua.Đây là có sẵn củi lửa.

Vào hạ, dùng lều trại, rất là nóng bức, không cần lều trại lại bị muỗi quấy rầy.Tô Mộng Vân đốt lửa trại lên, Bạch Phong Hoa lấy trong lòng ngực cái bình sứ, đem bên trong đổ ra hai viên, sau bóp nát rải ở xung quanh, con muỗi lập tức điên cuồng trốn, không còn con nào dám tới gần nơi này.

Xem một màn này, Hoàng Phủ Nhã mở to hai mắt nhìn:”Oa, Bạch công tử, thật lợi hại, ta còn là lần đầu tiên nhìn đến đan dược còn có sử dụng như vậy.”

Bạch Phong Hoa mỉm cười, thực phong cách nói một câu:”Hết thảy đều có khả năng.”

Câu này lại làm cho hai mắt Hoàng Phủ Nhã tỏa sáng, hưng hấn hỏi:”Vậy Bạch công tử còn có đan dược kỳ lạ khác?”

Bạch Phong Hoa nhìn lại Hoàng Phủ Nhã đang tò mò, tà ác nói:”Nếu không, Hoàng Phủ tiếu thư tự mình đến thử xem? Quả thật không hề thiếu đan dược kỳ lạ.”

Hoàng Phủ Nhã nhìn ánh mắt tà ác của Bạch Phong Hoa, không khỏi sợ run cả người, lý trí lắc đầu lại lắc đầu, ngừng đề tài này lại.

“Ai, Bạch công tử, lâu như vậy, chúng ta còn không biết tên ngươi đâu.Ngươi cũng biết tên huynh muội chúng ta, rất không công bằng.” Hoàng Phủ Nhã ngồi xổm bên đốm lửa, trừng mắt nhìn Bạch Phong Hoa.

“Bạch Phong Hoa.” Bạch Phong Hoa thản nhiên nói, sau đó lấy từ trong túi Càn Khôn xuất ra cánh gà cùng gia vị, thong dong bắt đầu nướng.Cánh gà nướng thủy chung là món nàng yêu nhất.Hoàng Phủ Nhã nhìn đồ ăn trong tay Bạch Phong Hoa đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo nhíu mày.Đồ ăn thấp kém như vậy, nàng là khinh thường ăn, ẩm thực Hoàng Phủ gia luôn luôn là nhất, là phi thường chú trọng.

Nhưng là, Bạch Phong Hoa nướng cánh gà, hương thơm dần dần bay ra mê người, mùi vị này làm cho Hoàng Phủ Nhã đại tiểu thư rốt cuộc không bình tĩnh được.Nàng nhìn trông mong mấy xuyên cánh gà kia trong tay Bạch Phong Hoa âm thầm nuốt nước miếng, lai ngượng ngùng không mở miệng yêu cầu muốn.Bạch Phong Hoa tự nhiên đem thần thái Hoàng Phủ Nhã thu vào đáy mát, mỉm cười, cầm cánh gà trong tay nướng chín đưa cho nàng.

“Cho ta? Nhưng, có thể sao?” Hoàng Phủ Nhã do dự nhìn cánh gà thơm ngào ngạt trong tay Bạch Phong Hoa hỏi.Lại dùng khóe mắt liếc nhìn Hoàng Phủ Trác, Hoàng Phủ Trác mặt lại không chút thay đổi, không có ý tứ phản đối.Nàng thế này mới có chút yên tâm.

“Không cần? Vậy thì thôi.” Bạch Phong Hoa làm bộ muốn thu hồi.

“Muốn! Muốn!” Hoàng Phủ Nhã cũng không quản hình tượng, vội vàng giơ tay đoạt lấy, bắt đầu ăn.Hoàng Phủ Trác chỉ là theo trong Càn Khôn túi lấy ra ít đồ ăn đơn giản bắt đầu ăn.

“Sớm nghỉ ngơi một chút, sáng mai bắt đầu khởi hành.” Hoàng Phủ Trác cuối cùng thản nhiên bỏ lại một câu, đi ra một bên nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, mọi người lại đi, Tô Mộng Vân Bạch Phong Hoa ngồi ở trong xe ngựa, Hoàng Phủ Trác cùng Hoàng Phủ Nhã ngồi ở vị trí xa phu.Thời điểm khi Bạch Phong Hoa nhìn Hoàng Phủ Trác thuần thục vung roi điều khiển xe ngựa, trong mắt khẽ động.Hoàng Phủ Trác này, tựa hồ đều không phải cái loại cao cao tại thượng, cái gì cũng không giống đệ tử thế gia.

Đến trấn nhỏ, đổi xe ngựa, lại xuất phát chạy tới Uy Xa thành.Thời điểm đến Uy Xa thành, đã là năm ngày sau.

Uy Xa thành, tuy rằng không có náo nhiệt ồn ào giống Phù Dung thành, nhưng khắp nơi lại lộ ra một cỗ đại khí trầm ổn.Cả tòa thành trì nguy nga tráng lệ làm cho người ta có một cảm giác yên tĩnh.Mà phủ đệ Hoàng phủ gia, cũng làm cho người ta một cỗ cảm giác trầm ổn.Không có chút nào phồn hoa, khí thể đại thế gia đều thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Mà một khắc kia, Bạch Phong Hoa bước vào vừa cửa lớn Hoàng Phủ gia, một lão giả quý khí tóc hoa râm mang theo một đám người hớn hở xuất môn nghênh đón.Này lão giả phong thái hiên ngang, tuy rằng đã hoa râm, nhưng thân thái cũng là lấp lánh hữu thần.Cước bộ hữu lực trầm ổn, vừa thấy chính là cao thủ.Người phía sau hắn, cũng đều là người tài giỏi.Trong đó có một nam tử trung niên cùng Hoàng Phủ Trác dung mạo có chút tương tự, tựa hồ là phụ thân Hoàng Phủ Trác.Mà có thể đi ở phía trước phụ thân Hoàng Phủ Trác chỉ có thể là gia chủ Hoàng Phủ gia.

Tư thế nghênh đón này, thật đúng là cấp mặt mũi Bạch Phong Hoa.Tư thế như vậy, Bạch Phong Hoa tự nhiên biết người Hòang Phủ gia hẳn là đã sớm biết.

Ở mọi người nghênh đó xuống, Bạch Phong Hoa theo mọi người vào đại đường ( đại sảnh ), lập tức có người dâng trà.Hoàng Phủ Trác giới thiệu xuống, Bạch Phong Hoa nhận thức mọi người.Gia chủ Hoàng Phủ Thành, phụ thân Hoàng Phủ Trác _ Hoàng Phủ Ngự, đệ đệ Hoàng Phủ Trác _Hoàng Phủ Nguyên, còn có phần đông người trong chi thuộc tộc.Kết cấu Hoàng Phủ gia không phải khổng lồ bình thường.Hoàng Phủ Thành lại vẫn cười hớ hớ, đối với Bạch Phong Hoa càng thêm vui vẻ.Người trong tộc thì dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, có khi có chút hoài nghi.Nhưng đại bộ phận đều là thực khách khí, bởi vì họ tin tưởng ánh mắt Hoàng Phủ Trác, tuyệt đối không sai.

Kế tiếp Bạch Phong Hoa được an bài ở phòng khách tốt nhất, tất cả là chi phí đều là tốt nhất.Đây là một tiểu viện thanh tĩnh, hai bên là những tiểu viện xấp xỉ giống nhau.Nơi này, tựa hồ chính là nơi khách nghỉ khi đến Hoàng Phủ gia.Trong tiểu viện có hòn non bộ, đình lầu đầy đủ mọi thứ, thập phần tao nhã.Có thể thấy được người có thể lưu tại đây, cũng không phải là người đơn giản.

Bạch Phong Hoa yên tâm thoải mái, Hoàng Phủ gia hầu hạ lên thức ăn ngon.Nhưng mà Bạch Phong Hoa lại nhận thấy được, thường xuyên có một loại loại cảm giác có người giám thị, từ một nơi bí ẩn gần đó, tựa hồ có người luôn đang nhìn nàng.Ánh mắt này, tự nhiên sẽ không có ý tốt.

“Công tử, ta cuối cùng cảm thấy mấy ngày nay đều có người đang ở chỗ tối xem chúng ta.” Tô Mộng Vân vì Bạch Phong Hoa rót một ly trà thấp giọng cảnh giác nói.

“Ha ha.” Bạch Phong Hoa mỉm cười, thản nhiên nói,”Nên đến tự nhiên sẽ đến, không nên gấp gáp.”

“A?” Tô Mộng Vân khó hiểu.

Tức thì lúc đó, sân bên ngoài bỗng nhiên xuất hiện thanh âm va chạm vang lên, tựa hồ là cái vật thể gì đó đập ở trên mặt đất.

Tô Mộng Vân ngẩng đầu, lập tức bước đi ra ngoài, đứng ở cửa liền thấy được một đoàn đen sì sì phát ra tanh tưởi ( tanh hôi ) ở sân.

“An nha nha, thật ngượng ngùng a.Ta lỡ tay, ở trong này cấp cô nương bồi tội a.” Một thanh âm ngả ngớn ở đầu tường vang lên.

Tô Mộng Vân tức giận hướng nhìn chỗ phát ra âm thanh, lại nhìn thấy một nam tử tuổi còn trẻ khinh thường hướng nàng cười lạnh.Diện mạo nam tử kia, tuy được cho rằng tuấn tú, nhưng thần thái lại thủy chung mang theo lỗ mãng cùng khinh thường.

“Ngươi là người nào?” Tô Mộng Vân ở thời điểm bình thường sẽ có chút thẹn thùng, nhưng tại dạng trường hợp này cũng tuyệt đối sẽ không thẹn thùng.Có, chỉ là khí thế bức người lãnh liệt.( lạnh nhạt )

“Ta là ai ngươi cũng không biết? Sư phụ ta ngươi tổng nên biết.” Nam tử trẻ tuổi cười lạnh đứng lên,”Sư phụ ta đó là Hàm Lượng đại sư.”

“Chưa từng nghe qua, đem đống bỏ đi ( rác rưởi ) lập tức rửa sạch sẽ đi, nếu không đừng trách ta không khách khí.” Tô Mộng Vân lạnh giọng đánh gãy lời nam tử trẻ tuổi kia nói, không khách khí quát lớn.

“Ngươi, lớn mật! Đây cũng không phải thứ đồ bỏ đi, đây là sư phụ vừa rồi chế dược ra.” Nam tử trẻ tuổi kia trong lòng tức giận không thôi, nữ nhân trước mắt này bất quá là nha hoàn, nói vậy chính là nô tì bên người cái gì Bạch dược sư.Mới đến cư nhiên dám kiêu ngạo như vậy.

“Ta quản ngươi là rác cũng tốt.Lập tức rửa sạch sân cho ta.” Tô Mộng Vân làm sao không biết đối phương cố ý tìm đến gây sự, nàng tự nhiên sẽ không nhường.

“Ha ha, ta không thì sao?” Nam tử trẻ tuổi kia nhíu mày, ngả ngớn nở nụ cười, nhưng mà, vừa mới nở nụ cười một chút, phốc một tiếng chợt vang lên.Kế tiếp trước mắt chính là tối sầm ( không có ánh sáng ), một cỗ tanh tưởi lập tức tràn ngập chung quanh, lại làm cho hắn không thở nổi.

Tô Mộng Vân trực tiếp tiến lên, sử dụng chiến khí đem thứ phát ra đen sì sì toàn bộ trực tiếp đánh bay, đánh vào trên mặt nam tử trẻn tuổi kia.

“Nôn! Ngươi, ngươi cái đồ tiện tì, đối với ta làm cái gì?” Nam tử trẻ tuổi ghé vào đầu tường, hoảng loạn vươn tay không ngừng đem thứ trên mặt lau đi, trong lòng đã hiểu được đối phương là đem chính thứ hắn vừa rồi quăng đến trong viện đó tới trên mặt mình.Trong lòng hắn sợ hãi không thôi, đây là sư phụ vừa mới chế dược ra, trăm ngàn lần không cần là cái độc dược gì a.Nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

“Cút!” Tô Mộng Vân quát lạnh một tiếng, tùy ý nhặt này nọ lên, liền ném hướng nam tử trẻ tuổi, trực tiếp đem nam tử đánh bay.Tiếp theo chạm vào một thanh âm vang lên, nam tử kia rơi xuống sân bên cạnh, đau khóc nổi lên.

Tô Mộng Vân hừ lạnh một tiếng, định xoay người vào nhà.

“Người nào, cư nhiên đả thương đồ nhi bản tôn?” Một thanh âm trầm bỗng nhiên ở đầu tường vang lên, ngay sau đó một cây ngân châm lóe lên đột nhiên hướng Tô Mộng Vân bay đến.

“Đinh!” Một tiếng giòn tan, hai cây ngân châm lên tiếng chạm vào nhau mà rơi.Ngân châm lam quang kia bị một ngân châm khác đánh rơi ở trên mặt đất.Mà mặt khác một cây ngân châm khác bắt đầu từ trong phòng bay ra.

“Người nào, dám can đảm ám toán tì nữ bản đại sư?” Bạch Phong Hoa giọng nói không nhanh không chậm từ trong phòng truyền đến, mà cái khẩu khí cùng thanh âm âm trầm kia đồng thời nhất quán.

Đứng ở đầu tưởng, người kia nháy mắt tức giận nghiến răng nghiến lợi, hắn âm ngoan nhìn hướng phòng ở, hiểu được người nói chuyện chính là thiếu niên luyện dược sư lần trước Hoàng Phủ đại thiếu gia mang về.Một núi không thể có hai hổ, ai cũng biết được.Trước mắt Hoàng Phủ gia thỉnh hắn trở về, dụng ý còn phải nói sao? Chẳng lẽ Hoàng Phủ gia không biết mình trời sinh tính quái gở, tuyệt đối sẽ không cùng người ngoài hợp tác luyện dược cùng nhau sao? Tóm lại, mình tuyệt đối sẽ không cùng một cái tiểu mao đầu hợp tác luyện dược.Kết quả cuối cùng chỉ có một, bọn họ phải một cái rời đi.Hơn nữa, nhất định là đối phương xú tiểu tử mới đến.

“Đại sư? Ha ha ,bản tôn nhưng thật ra muốn nhìn, ngươi tiểu mao đầu dựa vào cái gì xưng là đại sư! Bản thân ta là muốn nhìn xem ngươi có được Hỏa diễm có phải hay không Ngũ hành chi hỏa trong truyền thuyết.” Âm thanh âm trầm không che giấu được tức giận, tiếp theo người ở đầu tường trực tiếp nhảy xuống.Người này, không phải người khác, đúng là khách Hoàng Phủ Gia_ Đàm Lượng. Hắn là một cao cấp luyện dược sư, luôn luôn tại Hoàng Phủ gia sống an nhàn sung sướng, hưởng hết mọi vinh hoa phú quý.

“Ha ha.Ngươi muốn nhìn? Ngươi nói xem liền xem? Ta đây chẳng phải là rất mất mặt?” Bạch Phong Hoa vẫn không có hiện thân, chỉ vững vàng ngồi tại chỗ, trêu tức nói, “Có phải Ngũ Hành chi hỏa hay không, mắc mớ gì tới ngươi?”

“Ngươi!” Hàm lượng bị những lời Bạch Phong Hoa thiếu chút nữa tức giận nôn ra máu.Bao lâu có người như vậy đối với hắn nói chuyện? Bày trò xấu lại mười phần châm chọc trả lời, điều này làm cho trong lòng hắn lại mang theo vạn phần tức giận.Đối phương hoàn toàn không có để hắn vào mắt.Theo lần đầu tiên nghe được ở Phù Dung thành xuất hiện một cái cao cấp dược sư có được Ngũ Hành chi hỏa, hắn lập tức bất an.Ngũ Hành chi hỏa, là trân bảo các luyện dược sư tha thiết ước mơ.Không cần nói có được, lại gặp cũng chưa từng gặp! Thế nhưng, thiếu nhiên ở trong phòng kia lại có được.Làm sao có thể! Không tin, chính mình tuyệt đối không tin.

“Ngươi, ngươi không cho xem Ngũ Hành chi hỏa, chính là chột dạ, kẻ lừa đảo.” Nam tử trẻ tuổi kia rốt cuộc nhe răng trợn mắt ở đầu tường hướng về phía trong viện lớn tiếng kêu la.Ngũ Hành chi hỏa, hắn mới không tin thiếu niên nhỏ bé vào yếu ớt kia có được bảo bối trân quý như vậy đâu.

“Vậy ngươi đi nói cho Hoàng Phủ gia gia chủ biết đi a, ta là kẻ lừa đảo.Làm cho hắn đi đuổi ta không được sao.” Bạch Phong Hoa cười trong sáng.

“Ngươi không cần đắc ý.Bản tôn căn bản là không tin ngươi có bản lãnh cao như vậy.Một núi không thể chứa hai hổ, không cần nói bản tôn khi dễ ngươi.Ta sẽ bẩm báo Hoàng Phủ gia gia chủ, để cho nhóm chúng ta đến tỷ thí một hồi công bằng.” Hàm Lượng âm thanh âm ngoan nhìn trong phòng, lạnh lẽo nói.

“Ha ha, tùy ý.” Bạch Phong Hoa chỉ lạnh lùng cười, giấu đầu hở đuôi cuối cùng chung quy là lộ ra, không phải sao?

“Hừ!” Hàm Lượng hừ lành một tiếng, nhảy lên đầu tường, cứ như vậy biến mất.Nam tử trẻ tuổi, cũng hừ hừ xuống tường đi.

Tô Mộng Vân nhíu mày, tức khắc chạy vào trong phòng, lo lắng nhìn Bạch Phong Hoa nói: ”Công tử hai người kia không phải người tốt.Cái gì tỷ thí công bằng, ta mới không tin bọn họ sẽ công bằng.”

“Đại sư, ha ha…” Bạch Phong Hoa cười lạnh, nam tử trẻ tuổi kia trong miệng nói cái gì Hàm Lượng đại sư, “:Đại sư sử dùng độc châm ám toán người sao?”

“Đúng, nếu công tử biết họ gian trá, chúng ta muốn hay không cùng Hoàng Phủ công tử thương nghị một chút?” Tô Mộng Vân nhíu mày chặt, trong lòng lo lắng không thôi.

“Không.” Bạch Phong Hoa khóe miệng lộ ra tia cười lạnh, “Hoàng Phủ gia chính là hy vọng chúng ta trong lúc đó đến một hồi tỷ thí, phân ra cao thấp.”

“Cái gì?” Tô Mộng Vân chấn động, “Nhưng là, các ngươi đều không phải là luyện dược sư sao? Luyện dược sư càng nhiều càng tốt, ta nghe nói có đan dược cực kỳ khó điều chế, là cần nhiều luyện dược sư cùng nhau chế mới có thể.Hoàng Phủ gia không hy vọng nhà mình luyện dược sư càng nhiều càng tốt sao?”

“Ngươi xem thái độ lão nhân kia, hắn nguyện ý cùng người khác luyện chế sao?” Bạch Phong Hoa trầm giọng phân tích, “Nói vậy, lão đầu này ở Hoàng Phủ gia sống an nhàn sung sướng quá, bởi vì trước kia không có đối thủ cạnh tranh, cho nên đối với trên dưới Hoàng Phủ gia có thái độ rất là cao ngạo.Thiên Xuyên địa lục thế lực lớn nhất chính là Hoàng Phủ gia tộc, có người cả ngày vênh váo tự đắc, cũng không phải chuyện thoải mái.Hiện tại ta xuất hiện, Hoàng Phủ gia dư thừa có lựa chọn.Nhưng, Hoàng Phủ gia cũng không biết ta cùng Hàm Lượng trong lúc đó, ai có năng lực luyện dược cao hơn, tự nhiên là hy vọng đến lúc đó chúng ta có một hồi tỷ thí.”

Tô Mộng Vân nghe Bạch Phong Hoa phân tích, bừng tỉnh đại ngộc, tiếp theo dùng sức gật đầu nói:”Hiểu rồi, nếu công tử cùng lão già kia tỷ thí xong, đến lúc đó Hoàng Phủ gia sẽ ra lựa chọn.Nếu công tử năng lực cao, liền lưu lại công tử.Nếu lão nhân kia năng lực cao, liền…” Tô Mộng Vân nói tới đây, sắc mặt thoáng thay đổi, âm thanh lạnh lùng nói, “Cái Hoàng Phủ Trác, thật đúng là vô tình.Lúc trước hắn mời công tử đến.Nếu cục diện cuối cùng là nói vậy, hắn sẽ không cho công tử rời đi, có phải hay không?”

“Ha ha, không cần dùng cái từ vô tình để hình dung.” Bạch Phong Hoa cười, thản nhiên nói:”Đại gia tộc luôn luôn vì chính mình tranh thủ lợi ích đều là không từ thủ đoạn.Hoàng Phủ Trác sinh ra tại thế gia, những chuyện này là bình thường.Chưa bao giờ có tình, tại sao vô tình?”

Tô Mông Vân nghe được tuy rằng hiểu được sự tình chính là như vây, nhưng trong lòng vẫn không thoái mái.

Ngay tại ban đêm, Hoàng Phủ Thành, Hoàng Phủ Ngự cùng Hoàng Phủ Trác Hoàng Phủ Nhã đến trong viện Bạch Phong Hoa ở.Bạch Phong Hoa đứng dạy chào đón, nhìn Hoàng Phủ Thành đi trước, nở nụ cười trên mặt tức thì hiểu được là chuyện gì.

“Bạch công tử, không cần đa lễ, mời ngồi mời ngồi.” Hoàng Phủ Thành cười tủm tỉm, khách khí xua tay nói.

Bạch Phong Hoa mỉm cười, gật đầu, ngồi xuống.

“Này, có chuyện, tại hạ có chút khó mở miệng, thế nhưng…” Hoàng Phủ Thành sau khi ngồi xuống, cố nói, nhìn sắc mặt như thập phần khó xử.

Bạch Phong Hoa cũng cười nhạt, nó thẳng:”Hoàng Phủ gia chủ không cần khó xử, tại hạ biết là sự tình gì.Thời gian thỉnh gia chủ định đoạt.” Lời này vừa nói ra, vài người đều bị biểu tình kìm nén, Hoàng Phủ Thành đáy mắt hiện tia xấu hổ.Chỉ có Hoàng Phủ Trác vẻ mặt bình tĩnh.

“Nga? Bạch công tử đã biết chúng ta đến đây vì chuyện gì?” Hoàng Phủ Thành giả ngu si.Kỳ thật buổi chiều lúc Bạch Phong Hoa cùng Hàm Lượng phát sinh sung đột, hắn làm sao có thể không biết.Hắn trước tiên đã biết được.Nhưng hắn tuyệt đối không ra mặt giảng hòa, ‘tọa sơn quan hổ đấu’ là phải

“Hàm Lượng đại sư nếu muốn cùng ta bàn luận một chút, cớ sao không làm đâu?” Bạch Phong Hoa nở nụ cười, mày lúc này đều là mười phần tự tin,”Chính là, ta sợ đến lúc đó nếu đại sư không cẩn thận thất bại bởi tay ta, đến lúc đó Hoàng Phủ gia chủ sẽ không trách cứ ta đi?” Bạch Phong Hoa nhíu mày, trêu tức Hoàng Phủ Thành.

Hoàng Phủ Thành đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo cười ha ha:”Ha ha, làm sao có thể? Làm sao có thể a? Xem ra công tử là định liệu trước a.”

“Ha ha đến lúc đó sẽ biết.” Bạch Phong Hoa cũng cười, chính là tươi cười mang theo khí thế bức người.

“Như thế, rất tốt, tất tốt.Nếu Bạch công tử không ngại, ba ngày sau như thế nào?” Hoàng Phủ Thành cười định ra thời gian.

“Không cần, ngày mai là có thể.Đương nhiên, nếu Hàm Lượng đại sư cảm thấy thời gian chuẩn bị không đủ, có thể lui lại vài ngày.” Bạch Phong Hoa lạnh lùng cười, nhắc tới Hàm Lượng không chút khách khí.

“Rất tốt! Rất tốt! Vậy ngày mai, ngày mai.” Hoàng Phủ Thành hưng phấn gật gật đầu, nhìn dáng vẻ Bạch Phong Hoa tự tin, trong lòng hắn cũng có chút lo lắng.Hoàng Phủ Nhã nhìn Bạch Phong Hoa khẩu khí liều lĩnh, trong lòng lo lắng nổi lên, chỉ có thể đem lời nói đến yết hầu nuốt trở về.Con ngươi Hoàng Phủ Trác ở chỗ sâu nhất lại hiện lên gợn sóng nhàn nhạt.

Trong phòng, mọi người tâm tư khác nhau.

Bạch Phong Hoa gật đầy không nói gì thêm.

“Một khi đã vậy, chúng ta đây sẽ không quấy rầy Bạch công tử nghỉ ngơi.Thỉnh Bạch công tử sớm đi nghỉ, chuẩn bị ngày mai tỷ thí. ”Hoàn Phủ Thành đứng dậy, trên mặt lộ vẻ tươi cười.

Bạch Phong Hoa cũng đứng lên, đem người liên quan tiễn ra ngoài cửa.

“Công tử, ngày mai lão đầu kia nhất định sẽ ra vẻ, chúng ta như thế nào ứng phó.” Tiễn người Hoàng Phủ gia đi xa, Tô Mộng Vân lo lắng vội hỏi.