Thịnh Thế Phong Hoa

Quyển 2 - Chương 7: Ngươi dám nói ta là lão bà!

Bạch Phong Hoa về sau một ngụm nuốt độc dược vào miệng, sắc mặt ung dung, lấy bình sứ ra, đem đổ một viên đan dược vừa mới luyện chế, nuốt xuống.

Tất cả mọi người ngừng thở đợi xem phản ứng của Bạch Phong Hoa.Bạch Phong Hoa chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, mi gian thản nhiên tự tin tươi cười.Qua thật lâu sau, đã muốn vượt qua thời gian độc dược Nam Cung Kỳ phát tác, Bạch Phong Hoa như trước mang vẻ mặt mỉm cười bình tĩnh đứng đó.

Dưới lôi đài, Nam Cung Vân tâm tình rốt cuộc thả xuống dưới.Mạc Thanh Tuyệt lại thủy chung bình tĩnh mà trấn định nhìn nhất cử nhất động của Bạch Phong Hoa.Vân Dương nhìn một màn này, hiểu được Bạch Phong Hoa đã thành công, trong lòng thầm than nha đầu kia vẫn là có vài phần bản lĩnh.Nhưng so với Mộ Dung Âm Sinh, nha đầu Âm Sinh kia kỳ thật càng thích hợp với Tiểu Vân.

Mà ở phía trên lôi đài, đứng ở bên cạnh mấy cái bàn, sắc mặt Mộ Dung Âm Sinh ngày càng tái nhợt, theo như trước Bạch Phong Hoa không có gì khác thường, lòng của nàng nháy mắt rơi đến đáy cốc.Chẳng lẽ hôm nay, chính mình thật chạy trời không khỏi nắng ( số kiếp đã định ), thật sự muốn gả cho người ngoài Nam Cung Vân sao? Ông trời vì sao đối với mình như vậy? Vì sao? Vì sao muốn cho Vân ca ca mất tích, vì sao muốn cho người không xa lạ này giải trừ được độc dược.Hết thảy đều là vì sao? Trong lúc nhất thời, trong lòng Mộ Dung Âm Sinh tuyệt vọng đến cực điểm.

Thời gian một ly trà nhỏ trôi qua, Bạch Phong Hoa như trước hảo hảo đứng ở nơi đó.

Kết quả còn phải nói sao? Bạch Phong Hoa đã thành công giải trừ độc dược.

Ở mặt sau lôi đài, Mộ Dung gia chủ cùng cha mẹ Mộ Dung Âm Sinh đã vui mừng nhướng đuôi lông mày.Không nghĩ tới hôm nay chó ngáp phải ruồi, ông trời đưa đến cho bọn họ một cái con rể cao cấp luyện dược sư.Có một vị cao cấp luyện dược sư xuất hiện trong gia tộc, chỉ biết thực lực bọn họ càng tăng a.Bát đại gia tộc không phải đều là từng gia tộc có luyện dược sư phụ tá.Hai mươi năm trước thiên tài Mạch Nhất Minh mất tích, không ít cao cấp luyện dược sư cũng mất tích theo.Cho nên hiện tại Thiên Xuyên đại lục, vốn không có vài cái cao cấp luyện dược sư.

“Xem ra, vị tiểu ca này đã giải trừ độc do Mộ Dung muội muội điều chế.Ha ha, chúc mừng Mộ Dung muội muội tìm được phu quân tốt, chúc mừng vị tiểu ca sắp thú được thiếu nữ xinh đẹp a.” Thượng Quan Oánh Nhi chân thành đứng lên, nũng nịu chúc mừng.Mà đáy mắt ở chỗ sâu nhất đã có một tia không nói rõ, thần sắc phức tạp, mà vẻ mặt này cũng chỉ lướt qua giây lát, không ai thấy.

Lời Thượng Quan Oánh Nhị rơi xuống, dưới lôi đài một trận hoan hô đứng lên, nháy mắt không khí sôi nổi tăng vọt, cơ hồ xông lên phá trời cao.Không ít âm thanh ủng hộ cao giọng vang lên, mà các thiếu nữ hoài xuân đều nóng bỏng nhìn về phía Bạch Phong Hoa.Trong lòng tiếc hận không thôi, thanh niên tài tuấn, mới lộ diện, cũng đã là con rể nhà Mộ Dung, làm cho nhóm các nàng một chút cơ hội đều không có.

Phía sau, Mộ Dung gia gia chủ_Mộ Dung Tài cùng phụ thân Mộ Dung Âm Sinh_Mộ Dung Liên chạy vội đi lên.Trên mặt bọn họ vui sướng không thôi, đi lên vội tuyên bố Bạch Phong Hoa thi đấu lôi đài thành công.Dưới lôi đài lại sôi nổi lên.

Mà ở trên lôi đài, biểu tình của mọi người không giống nhau.Hoàng Phủ Trác cười như không cười, chỉ thản nhiên nhìn hết thảy trước mặt.Thượng Quan Oánh Nhi cũng cười, nhưng đáy mắt thì không có mỉm cười.Thời điểm mấy vị gia tộc khác đều đứng lên chúc mừng Mộ Dung Tài, không nghĩ được xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“Ta không lấy hắn!” Một giọng nữ lưu loát chợt vang lên, truyền khắp toàn bộ lôi đài, thanh âm khuếch tán đi ra ngoài, vang khắp quảng trường.

Mọi người dưới lôi đài đều sửng sốt, người trên lôi đài thì sắc mặt khác nhau.Nhà Mộ Dung thì ngây ngẩn cả người, Hoàng Phủ Trác khóe miệng nhếch thành đường cong mờ mờ.

“Âm Sinh! Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Mộ Dung Tài tức giận, thấp giọng quát lớn.

“A, Mộ Dung muôi muội nghĩ muốn ruồng bỏ chính lời thề ước mình lập a?” Thượng Quan Oánh Nhi cười run rẩy hết cả người, cười đến khom lưng cúi người nhìn Mộ Dung Âm Sinh.

“Thượng Quan tiểu thư, nhà Mộ Dung ta sẽ không làm ra chuyện như vậy!” Mộ Dung Liên vội vàng trầm giọng giải thích.

“Đúng vậy,Thượng Quan tiểu thư, tin tưởng Mộ Dung gia là sẽ không ruồng bỏ chuyện thệ ước.” Hiên Viên Vô Ngân phía sau mỉm cười thản nhiên mở miệng.Nhất cử nhất động của hắn thoạt nhìn đều cao quý tao nhã như vậy.

“Thượng Quan tiểu thư, hôm nay tựa hồ là Mộ Dung tiểu thư chiêu tế, ngược lại vì sao Thượng Quan tiểu thư lại giống như trở thành nhân vật chính a?” Tư Mã Minh Nguyệt cũng mỉm cười khuyên.

Thượng Quan Oánh Nhi kiều mị cười một tiếng, quay đầu nhìn Bạch Phong Hoa, híp mắt, “Ôi, xem các ngươi nói, ngược lại ta giống người xấu, người ta cũng không rối.Chỉ sợ trong lòng vị công tử đã bị tổn thương a.Vị công tử này, nếu Mộ Dung muội muội không cần ngươi, tỷ tỷ nơi này là tùy thời xin đợi a.”

“Không nhọc Thượng Quan tiểu thư quan tâm, chuyện Mộ Dung gia ta sẽ tự xử lý!” Mộ Dung Tài khẩu khí đã trở nên không tốt.Này, Thượng Quan Oánh Nhi cũng không phải người lương thiện, luôn tùy thời nói ra vài câu không hay, đem không khí hỗn loạn, thực đáng giận.

“Ta không lấy hắn!” Thế nhưng, Mộ Dung Âm Sinh tựa hồ cũng không nể mặt mũi Mộ Dung Tài, lại đề cao thanh âm nói như đinh chém sắt.

“Ha ha, thật đúng là thú vị.” Thượng Quan Oánh Nhi không để ý sắc mặt Mộ Dung Tài xanh mét, cười đến run người, dáng người nóng bỏng lay động làm cho tâm thần người ta cơ hồ thất thủ, “Vậy, Mộ Dung muội muội vì sao bội ước?” Thượng Quan Oánh Nhi lạnh lùng cười.

Mộ Dung Tài cùng Mộ Dung Liên cả người tức giận run nhẹ, ai cũng không ngờ Mộ Dung Âm Sinh tại trường hợp này lại nói như vậy.Hoàn toàn không cho Mộ Dung gia mặt mũi.

Bạch Phong Hoa nhíu mày, có chút hưng phấn nhìn Mộ Dung Âm Sinh.Lần này Mộ Dung Âm Sinh nói chính là ý nguyện của nàng, nàng còn lo lắng tình thế phát triền có chút phiền phức. Nếu cùng Mộ Dung Âm Sinh có hôn ước, về sau muốn giải quyết phải phí một phen tâm tư cùng tinh lực.Hiện tại Mộ Dung Âm Sinh một tay muốn phá hủy, nhưng thật ra làm cho Bạch Phong Hoa có chút trầm tĩnh.Chỉ là, Mộ Dung Âm Sinh đối mặt với áp lực phía sau như thế nào?

Dưới lôi đài, mặt Vân Dương cũng yên tâm.Như vậy có vẻ tốt, Mộ Dung tiểu nha đầu trong lòng quả nhiên chỉ có tiểu Vân.Nhưng nàng bội ước, tựa hồ đối với danh dự nhà Mộ Dung tạo thành tổn thất rất lớn.Đó cũng là phiền toái lớn a.

Nam Cung Vân cũng yên tâm, Phong Hoa nhưng là một nữ tử, cùng nữ tử khác có hôn ước nhưng thế nào đều là chuyện phiền toái.Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh hứng thú nhìn hết thảy trước mắt.Ở bọn họ xem ra, mọi chuyện đều do tỷ tỷ bọn họ nắm giữ, dù sao mọi chuyện đều giải quyết viên mãn. ( chu đáo )

“Ta không phải cố ý bội ước.Nhưng người này không rõ lai lịch, có được điều kiện may mắn như vậy, nhưng không có người biết hắn rốt cuộc là ai.” Mộ Dung Âm Sinh sắc mặt lạnh xuống, nghĩ rồi nói xong, quay đầu nhìn mọi người nói, “Các ngươi ai có thể nói ra thân phận của hắn? Gia gia, phụ thân, các ngươi có thể nói sao? Hắn họ gì? Tên gì?”

Trong lúc nhất thời nhưng thật ra đem Mộ Dung Tài cùng Mộ Dung Liên ngơ ngẩn ( giật mình ). Thiếu niên này bất phàm, nhưng quả thật bọn họ không biết lai lịch của hắn.Theo lý thuyết ( theo lẽ thường ), thiếu niên trẻ tuổi đầy hứa hẹn như vậy hẳn là tiếng tăm lừng lẫy, không có lý nào tất cả mọi người không biết mới đúng.

“Chậc chậc, nói cũng không thể nói như vậy a, Mộ Dung muội muội, từ xưa anh hùng không hỏi xuất xứ.Vị công tử này tất nhiên là ái đồ của cao nhân ẩn cư ở bên ngoài, đây là lần đầu tiên ra ngoài tức thì gặp gỡ ngươi, chính là duyên phận a.” Thượng Quan Oánh Nhi cười khanh khách nói ra, chỉ là giọng điệu tựa hồ bất âm bất dương.

Làm cho những người khác hoàn toàn không đoán được Thượng Quan Oánh Nhi rốt cuộc có ý tứ gì.Một hồi hình như không muốn Bạch Phong Hoa cùng Mộ Dung Âm Sinh thành thân, một hồi lại như muốn tác hợp bọn họ.Hành động này của Thượng Quan Oánh Nhi, cũng khiến Bạch Phong Hoa chú ỳ cùng nghi hoặc.Thượng Quan Oánh Nhi rốt cuộc là đánh chủ ý gì?

Mộ Dung Âm Sinh nghe những lời này trong lòng thầm hận, Thượng Quan Oánh Nhi này thật đáng giận! Khắp nơi ngược lại ( đối lập nhau ) tranh phong ( giao phong ), luôn không hợp thời nói một ít lời.Thật muốn khâu miệng nữ nhân này lại!

Thượng Quan Oánh Nhi cười khanh khách nhìn mọi người trước mắt, dưới đáy mắt chỗ sâu nhất thâm trầm ( nặng nề ) lại khó có người gặp.

Người gia tộc khác không nói gì, chỉ sắc mặt đều khác nhau.Không ít người đều dừng ánh mắt trên người Bạch Phong Hoa, không ít người trong lòng cũng không giống với miệng Thượng Quan Oánh Nhi nói, bọn họ cũng không hy vọng Bạch Phong Hoa trở thành con rể nhà Mộ Dung.Một nhân tài đặc biệt như vậy, nếu cứ bị nhà Mộ Dung thu làm của riêng, thật không ổn a.Rốt cuộc Thượng Quan Oánh Nhị có chủ ý gì?

“Đúng vậy a, đúng vậy a.” Mộ Dung Tài cảm kích nhìn Thượng Quan Oánh Nhi, hắn vừa rồi nhất thời sốt ruột không nghĩ ra nguyên nhân này đâu, hắn quay đầu đối với Mộ Dung Âm Sinh quát lớn, “Âm Sinh, không thể hồ nháo.Thệ ước đã lập, sao có thể thay đổi ý? Nhà Mộ Dung thệ ước chẳng lẽ chính là trò chơi sao?”

Mộ Dung Liên có chút lo lắng nhìn Bạch Phong Hoa, chú ý đến vẻ mặt biến hóa của Bạch Phong Hoa.Vừa rồi Mộ Dung Âm Sinh nói quả thật quá đáng, mà cao cấp luyện dược sư tính tình cổ quái, những lời vừa rồi nếu chọc vị thiếu niên này bất mãn, đừng nói cửa hôn nhân này không thành, đến lúc đó đối phương dưới cơn nóng giận, ghen ghét nhà Mộ Dung, đối với nhà Mộ Dung ngấm ngầm phá rối, hết thảy có hối hận cũng không kịp a.Thời điểm Mộ Dung Liên nhìn thấy Bạch Phong Hoa mỉm cười trước mặt, trong lòng thả lỏng.Xem ra thiếu niên này đúng như lời Thượng Quan Oánh Nhi nói là ẩn cư bên ngoài, bản tính thực tinh khiết thiện lương, tính tình còn không có phần cổ quái.Xem ra hôn sự vẫn có hy vọng.

“Không được! Ta không có gả cho hắn.Quan trọng nhất, hắn căn bản không có cao hơn ta! Nào có nữ tử nào gả cho nam nhân nhỏ bé hơn mình?” Mộ Dung Âm Sinh lớn tiếng thẳng thắn nói.

Lời này vừa nói ra, dưới lôi đài không ít người đều buồn cười ra tiếng.Phóng nhãn ( mắt ) nhìn lại, Bạch Phong Hoa nhỏ bé và yếu ớt, quả thực kém nửa cái đầu so với Mộ Dung Âm Sinh.Mộ Dung Âm Sinh nói những lời này đối với một nam nhân đúng là vũ nhục không nhỏ.Trên đài Đông Phương Lưu Phong đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo không nhịn được bật cười.Những người khác cũng vất vả chịu đựng không cười ra.Ngay cả trầm ổn như Hiên VIên Vô Ngân cùng Tư Mã Minh Nguyệt đều nhịn không được khóe miệng nở nụ cười.Lý do này thật sự buồn cười, thật sự quá khôi hài.

Bạch Phong Hoa vốn mỉm cười tủm tỉm, sắc mặt rốt cuộc thay đổi.Phi! Cư nhiên lấy chiều cao thân thể của nàng làm lý do! Này nữ nhân.Ghét nhất bị người khác nói chính mình lùn, aaaaa!

“Ngươi không muốn gả, ta còn không muốn thú!” Bạch Phong Hoa cái mũi phun khí lạnh, miệng cũng độc lên, “Ta đương nhiên thấp hơn ngươi, bản công tử tuổi thanh xuân mới mười bảy tuổi, ngươi cái lão bà đã ngoài hai mươi tuổi, vóc dáng so với ta đương nhiên cao hơn.Coi như ta chưa từng tới, cáo từ!

“Phốc….A ha ha…” Đông Phương Lưu Phong rốt cuộc nhịn không được bật cười ra tiếng, người gia tộc khác xung đều thấp giọng cười.Thượng Quan Oánh Nhi sắc mặt lại không tốt lắm.Bởi vì tuổi nàng nhưng so với Mộ Dung Âm Sinh còn lớn hơn, lời Bạch Phong Hoa nói ra, làm cho nàng cũng khó chịu.

Lý do Mộ Dung Âm Sinh đưa ra thật buồn cười, không nghĩ tới vị cao cấp luyện dược sư trẻ tuổi này lại không nể mặt.Hai từ lão bà mà cũng nói đi ra, Mộ Dung Âm Sinh kiên trì không gả, tuổi đã hai mươi lẻ ba, tuổi này ở Thiên Xuyên đại lục còn chưa gả, quả thật không thể nào nói nổi.Hiện tại, thiếu niên này nói một câu, đánh thẳng vào chỗ yếu của Mộ Dung Âm Sinh.

Bạch Phong Hoa mới mặc kệ, tại lôi đài đơn độc, dẫn tới các đại gia tộc chú ý đã đủ.Nữ tử Mộ Dung Âm Sinh này cư nhiên lấy chiều cao nói chuyện, nếu không phải xem nàng đối với sư huynh phần si tình, thật muốn cho nàng một cái tát nha! Vì bội ước lại còn nói ra lý do như vậy! Đáng giận! Đổi một góc độ khác, cũng cho qua đi, nữ nhân này si tình đến mức có chút tức giận, vì bội ước tìm cái cớ thối rữa lấy đi ra.

“Ngươi, ngươi dám nói ta là lão bà!” Mộ Dung Âm Sinh vừa nghe Bạch Phong Hoa nói ,giận tím mặt, lập tức muốn phát tác cơn giận.

“Âm Sinh câm mồm! Lui ra cho ta!” Mộ Dung Tài nhìn đến cục diện náo loạn thành như vậy, trong lòng tức vạn phần.Thiếu niên này xem ra thật sự nổi giận, trước mặt cửa hôn sự này không thành, nhưng lại có khả năng kết thù kết oán.Cùng ý nguyện ban đầu thế nhưng một trời một vực.Sự tình phát triển đến tình trạng này, có thể nói đến tột cùng là hỏng.Thiếu niên này bất phàm như thế, trên lôi đài các gia tộc khác đều nổi lên ý nghĩ muốn mượn sức ấy chứ.Hắn thân mình vốn tư bản hùng hậu, lại dựa vào thế lực gia tộc khác, đối với nhà Mộ Dung là thật không ổn.

Mộ Dung Âm Sinh phẫn hận trừng mắt nhìn Bạch Phong Hoa, xoay người lui về mặt sau lôi đài.

“Vị công tử này mong rằng người đừng để ý lời nói trẻ người non dạ của tiểu nữ, không cần so đo!” Mộ Dung Tài trong lòng rối rắm không thôi, hy vọng thiếu niên ở trước mặt này không tính toàn chuyện vừa rồi.

“Phốc…Trẻ người non dạ? Ha ha…” Một tiếng cười không nể tình vang lên.Lời nói này khiến tất cả mọi người nháy mắt tỉnh ngộ, trẻ người non dạ, giống như Mộ Dung Âm Sinh tuổi so với luyện dược sư còn muốn lớn hơn nhiều a.Nói chuyện lần này không phải Thượng Quan Oánh Nhi mà là Đông Phương Lưu Phong.

Mộ Dung Tài cùng Mộ Dung Liên trợn mắt nhìn Đông Phương Lưu Phong, thống hận hắn đổ thêm dầu vào lửa.Đông Phương Lưu Phong vừa rồi không nể tình chút nào lớn tiếng bật cười, hiện tại cư nhiên còn nói lời cựa kỳ đáng giận.Nhưng ánh mắt Đông Phương Lưu Phong lại không giống như nhìn thấy ánh mắt đao găm, mà là ngồi tại chỗ, khóe miệng tà mị cười mê người, tao nhã nâng chung trà lên không nhanh không chậm uống trà.

“Không so đo, cửa hôn sự này coi như xong.” Bạch Phong Hoa miễn cưỡng vẫy tay, giọng nói không kiên nhẫn.Nàng là lười ở trong này lãng phí thời gian.

“Như thế, thật sự cảm ơn công tử.” Mộ Dung Tài xấu hổ chắp tay nói lời cảm tạ.Hắn hiện tại mới phát hiện chính mình còn không biết tên vị thiếu niên này.Làm gia chủ nhà Mộ Dung, hắn vẫn là lần đầu tiên khách khí cùng người ngoài.

Bạch Phong Hoa hừ lạnh một tiếng, xoay người định nhảy xuống lôi đài.

“Bạch công tử, đợi chút!” Hoàng Phủ Trác phía sau chậm rãi đứng lên, mỉm cười, “Bạch công tử nếu không có chuyện gì quan trọng, không bằng di chuyển đến tệ xá tán gẫu giải sầu.”

Hoàng Phủ Trác lời này nói ra, sắc mặt mọi người trên lôi đài cùng tâm tư khác nhau.Không nghĩ tới Hoàng Phủ Trác ra tay trước, hơn nữa kêu đối phương là Bạch công tử, chẳng lẽ sớm nhận thức?

Hiên Viên Vô Ngân cùng Tư Mã Minh Nguyệt ánh mắt đều hơi đổi.Hoàng Phủ gia đã muốn có một luyện dược sư, bây giờ còn chiêu mộ thêm vị luyện dược sư này sao? Thật sự lòng người không đáy!

Bạch Phong Hoa xoay ngươi, hướng Hoàng Phủ Trác thản nhiên tươi cười, cũng mỉm cười, rõ ràng nói :”Tốt.Vậy quấy rầy.” Bạch Phong Hoa đáp ứng làm cho người gia tộc khác càng thêm bối rối, mà người sốt ruột ảo não nhất chính là Mộ Dung Tài cùng Mộ Dung Liên.Miếng thịt béo cứ như vậy bị nha đầu chết tiệt kia làm hỏng, thật sự là không cam lòng.

Hoàng Phủ Trác khẽ gật đầu, cười xoay người đối với Mộ Dung Tài chắp tay nói:”Gia chủ Mộ Dung , vãn bối cáo từ.”

Bạch Phong Hoa là lười cùng nhà Mộ Dung nói chuyện, thả người nhảy xuống lôi đài, Hoàng Phủ Trác cũng nhảy xuống đi theo phía sau Bạch Phong Hoa, Hoàng Phủ Nhã cũng vội vàng quýnh lên đi theo.

Người liên quan nhìn theo bóng dáng Bạch Phong Hoa, trong lòng lo lắng suông, cũng không nghĩ đuổi theo.Chỉ đợi lát nữa có cơ hội.Đông Phương Lưu Phong ý vị thâm trường nhìn bóng lưng Bạch Phong Hoa, chậm rãi nhấp một ngụm trà.Thượng Quan Oánh Nhi híp mắt, nhìn Hoàng Phủ Trác cùng Bạch Phong Hoa đi xa không có nói.Trưởng Tôn Ngạn cùng quản gia phía sau hắn Trưởng Tôn Kim cũng vội vàng hướng gia chủ nhà Mộ Dung cáo từ rời đi.

Sự kiện lôi đài Phù Dung thành cư như vậy thành một đoạn giai thoại, thế nhưng thiếu niên ở trên lôi đài lại xâm nhập vào lòng người.Rất nhiều người căn bản không biết tên hắn, chỉ biết hắn họ Bạch, Hoàng Phủ đại thiếu gia gọi hắn một tiếng Bạch công tử.Có được Ngũ Hành chi hỏa cùng túi Càn Khôn, cao cấp luyện dược sư khí thế ngút trời xuất hiện, hắn hết thảy đều là thần bí.Chuyện tình một ngày này, rất nhanh truyền khắp toàn bộ đại lục, mà vị thần bí Bạch công tử kia cũng là mọi người đều biết đến.

Hoàng Phủ Trác cùng Bạch Phong Hoa đi ở đường, Tô Mộng Vân cùng Hoàng Phủ Nhã theo ở phía sau.

“Bạch công tử thời điểm nào thì thích hợp khởi hành?” Hoàng Phủ Trác thanh âm lạnh nhạt hỏi.

“Hoàng Phủ công tử khi nào thì khởi hành.” Bạch Phong Hoa cũng là thản nhiên nói một câu.

“Kia rất tốt, nếu Bạch công tử không có chuyện gì, mời Bạch công tử quay về khách sạn thu thật một phen rồi cùng khởi hành!” Hoàng Phủ Trác mỉm cười nói.

“Hảo!” Bạch Phong Hoa chỉ rõ ràng đáp ứng xuống, “Như vậy một lúc sao ở khách sạn phía trước chờ đi.” Bạch Phong Hoa cũng không nói mình ở khách sạn nào, căn bản không cần nói ra, nói vậy Hoàng Phủ Trác đã sớm biết địa điểm mình dừng chân.

Hoàng Phủ Trác gật gật đầu, xoay người hướng Hoàng Phủ Nhã cho một cái ánh mắt, cùng Hoàng Phủ Nhã cũng rời trở về nơi chính mình chuẩn bị.

Tô Mộng Vân theo đi lên, sát vào Bạch Phong Hoa khẽ nói:”Công tử, theo hai người kia sao? Vậy, những người khác?”

“Những người khác ở một nơi bí mật gần đó là tốt rồi.” Bạch Phong Hoa thản nhiên nói một câu, “Bỗng nhiên xuất hiện nhiều thực lực không tầm thường cùng một phe với ta, tất nhiên sẽ khiến Hoàng Phủ gia nhất định nghi ngời.Từ một nơi bí mật gần đó cũng tiện làm việc.”

“Dạ, công tử.” Tô Mộng Vân gật gật đầu đồng ý.

Bạch Phong Hoa trở về khách sạn không bao lâu, đoàn người Vân Dương toàn bộ cũng trở lại.Mà ý kiến mọi người không mưu mà hợp ( tình cờ trùng hợp ), tách ra làm việc , âm thầm tiếp ứng.

“Không cần cho ta gặp rắc rối, có nghe hay không?” Bạch Phong Hoa lấy cây quạt gõ đầu Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh tức giận dặn dò.

“Tuyệt đối sẽ không.” Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh trăm miệng một lời cam đoan.Tiếp theo Bach Tử Mặc vò đầu nói, ”Tỷ, cái người đầu trâu ( cố chấp ) kia không biết chạy đi đâu.”

“A?” Bạch Phong Hoa nghi hoặc nhướng mày, cái người cố chấp trong miệng Tử Mặc trừ bỏ Lâu Bạch Y còn ai vào đây? Lâu Bạch Y không thấy?

“Thời điểm lôi đài hắn vốn không cùng chúng ta đứng một chỗ, ta ở xa xa nhìn đến hắn, nhưng thi đấu lôi đài còn chưa chấm dứt, hiến liền biến mất.” Vân Dương bổ sung nói.

“A, kệ hắn đi, thời điểm nên xuất hiện chính hắn sẽ xuất hiện.” Bạch Phong Hoa giơ cao tay ý bảo không cần để ý tới.Lâu Bạch Y tính tình lạnh nhạt, đi theo nhóm bọn họ cũng chắc là vì tìm thần khí chuyển sinh thạch.Hắn dù sao cũng không thích cùng bọn họ ở một chỗ, hiện tại chính mình đi làm công chuyện cũng đỡ phải lo lắng mọi người ở chung không tốt, đi rồi cũng là chuyện tốt.

“Nếu như vậy, chúng ta trước sẽ đi thành trì Hoàng Phủ gia_ Uy Xa thành.Đến lúc đó còn nghĩ biện pháp cùng ngươi liên hệ, hết thảy chính ngươi cẩn thận đi.” Vân Dương quen thuộc đại lục này nhất, hắn gật đầu nói.

“Phong Hoa, hết thảy chính mình cẩn thận.” Nam Cung Vân lo lắng.

Bạch Phong Hoa gật gật đầu, tiếp theo quay đầu về phía Mạc Thanh Tuyệt, Mạc Thanh Tuyệt vẫn là dịu dàng mỉm cười, hướng Bạch Phong Hoa khẽ gật đầu, hai người nhìn nhau cười, toàn bộ ngôn ngữ đều dư thừa.

***

Về sau lôi đà chấm dứt, tất cả mọi người đều cáo biệt, Mộ Dung gia chủ _Mộ Dung Tài giả ý giữ mọi người ở lại, tất cả mọi người khước từ cố ý rời đi, ai đều biết Mộ Dung Tài hiện tại tâm tình tức giận sắp phát điên rồi, đều thức thời rời đi.

Đông Phương Lưu Phong đi ở trên đường, chung quanh không ít cô gái thẹn thùng vụng trộm đánh giá hắn.Hắn qua đều nhìn các cô gái thẹn thùng, nhíu mày, lộ ra nụ cười tà mị mê người, chọc các thiếu nữ lại liên tục thét chói tai.

“Thiếu gia, Hoàng Phủ gia động tác thật nhanh, chúng ta kế tiếp làm sao bây giờ?” Quản gia Đông Phương gia ở phía sau lo lắng hỏi, “Hoàng Phủ gia đã có một vị cao cấp luyện dược sư, hiện tại vừa chiêu mộ thêm một vị, như thế nào cho phải?”

“Ha ha, Khởi thúc, ngươi gấp cái gì?” Đông Phương Lưu Phong cười tà mị, một đôi mắt hoa đào mỉm cười nhìn các thiếu nữ thanh xuân xung quanh, thản nhiên nói, “Có người so với chúng ta càng sốt ruột.”

“Có, người so với chúng ta càng sốt ruột?” Đông Phương Khởi hơi sửng sốt, tiếp đó nở một nụ cười, “Đúng vậy, ta như thế nào quên, Trưởng Tôn gia hẳn là sốt ruột nhất, Trưởng Tôn Ngạn đến bây giờ còn không có người trị liệu khỏi, hiện tại có dược sư có được Ngũ Hành chi hỏa, Trưởng Tôn gia tất nhiên sẽ không bỏ qua.” Trưởng Tôn Ngạn thể chất mọi người đều biết, đến bây giờ còn không có người trị liệu được.Cho nên người sốt ruột nhất chính là Trưởng Tôn gia.

“Ha ha..” Đông Phương Lưu Phong chỉ cười nhẹ, đối với lờn Đông Phương Khởi từ chối cho ý kiến.Người sốt ruột nhất, cũng không phải là Trưởng Tôn gia.

Rất nhanh, người các đại gia tộc chuẩn bị thu thập, lục tục ly khai Phù Dung thành.

***

Giờ phút này, Mộ Dung gia cũng náo loạn, nghĩ đám hỏi Nạp Lan gia_Nam Cung Kỳ chịu nhục căm tức rời đi.Mà tên cao cấp luyện dược sư cũng bị Mộ Dung Âm Sinh đắc tội.Mộ Dung Tài cùng Mộ Dung Liên tức giận, Mộ Dung Âm Sinh lại kiên cường không rên một tiếng, mặc cho gia gia cùng phụ thân quở trách như thế nào đều là cúi đầu không nói lời nào.Mộ Dung Liên tức muốn động thủ, bị chính thể tử mình ngăn lại.Mộ Dung Tài ngay cả câu gia môn bất hạnh cũng mắng ra.Cuối cùng,đem Mộ Dung Âm Sinh đóng cửa cấm chừng một tháng, nghiêm túc chỉnh đốn tâm tư nàng.Hôn sự Mộ Dung Âm Sinh cũng theo đó mắc cạn.Tuy rằng bị cấm túc, Mộ Dung Âm Sinh trong lòng cũng thỏa mãn.Ít nhất, tạm thời không đề cập đến hôn sự, không cần gả cho người ngoài Vân ca ca.Cho nê, dù bị giam lỏng, Mộ Dung Âm Sing trong lòng cũng là vui vẻ.

****

Một lúc sau, hai cỗ xe ngựa đơn giản chạy nhanh ra Phù Dung thành.Một chiếc bên trong ngồi là Bạch Phong Hoa cùng Tô Mộng Vân, cỗ xe phía trước chính là hai huynh muội Hoàng Phủ Trác và Hoàng Phủ Nhã.

Xe ngựa dần dần rời xa Phù Dung thành, đi Uy Xa thành.Dọc theo đường đi mã bất đình đề ( ngựa không dừng vó_không ngừng tiến tới ) chạy đi, Hoàng Phủ Trác tựa hồ mau chóng rời Phù Dung thành.Giữa trưa xuống dưới nghỉ tạm, ăn qua này nọ về sau lại tiếp tục lên đường. Hoàng Phủ Trác trống rỗng lấy ra thức ăn, Bạch Phong Hoa hiểu được, Hoàng Phủ Trác cũng có túi Càn Không.Ngẫm lại cũng không kỳ quái, Hoàng Phủ gia là gia tộc thế lực lớn nhất Thiên Xuyên đại lục, Hoàng Phủ Trác lại là đại thiếu gia, có được túi Càn Không cũng là đúng.Xe ngựa cứ như vậy một đường đi, sắc trời dần dần tối sầm.

Bên trong xe ngựa phía trước.

“Đại ca, cái Bạch công tử kia, ta cuối cùng cảm thấy có gì đó không đúng.Hắn không rõ lai lịch, nhưng là vừa ra tay, tức thì lợi hại như vậy.Chúng ta từ trước cho tới bây giờ chừa nghe qua có một nhân vật như vậy a.” Hoàng Phủ Nhã cau mày nhỏ giọng đối với Hoàng Phủ Trác nói, “Đại ca mời hắn trở về có thể hay không thảo đáng?”

Hoàng Phủ Trác chỉ cười khẽ, không trả lời câu hỏi Hoàng Phủ Nhã.

“Đại ca, đại ca, ngươi rốt cuộc tính thế nào a, nói cho biết đi, ngươi mỗi lần đều như vậy che giấu.” Hoàng Phủ Nhã bất mãn mân mê cái miệng, đong đưa cánh tay Hoàng Phủ Trác.Tuy rằng mặc kệ gặp được sự tình gì, đại ca tổng giải quyết viên mãn ( tốt đẹp ), nhưng là đại ca trước giờ đều là một người giải quyết, sẽ không lộ ra cho nàng nửa phần.Cảm giác như thế không tốt, tuyệt không tốt.Chính mình cũng là người Hoàng Phủ gia a, cũng là thân muội muội đại ca a, vì sao không nói cho mình, chia sẻ một ít cho mình không được a?

Hoàng Phủ Trác đang muốn nói, xe ngựa hơi hơi chấn động.Hoàng Phủ Trác sắc mặt thoáng chốc thay đổi, vươn tay xốc rèm cửa sổ, xe ngựa giờ phút này ngừng lại, bên ngoài ven đường vốn hẳn là rừng cây xanh ngắt, giờ này phủ một mảnh sương mù dày đặc.

“Đại ca có mai phục.” Sắc mặt Hoàng Phủ Nhã cũng đột nhiên trầm xuống, nàng mặc dù là thiên kim đại tiểu thư Hoàng Phủ gia, nhưng tuyệt đối không phải cái loại đại tiểu thư sống an nhàn sung sướng gì.Nàng lập tức đưa ta đặt ở bội kiếm bên cạnh, cảnh giác động tĩnh chung quang.

“Hừ!” Hoàng Phủ Trác ánh mắt lạnh lùng, thấp giọng phun ra, “Là ảo thuật!”

“Ảo thuật?” Hoàng Phủ Nhã thất thanh kêu lên.Trong đầu nàng lập tức nghĩ đến một người, Thượng Quan Oánh Nhi! Thượng Quan gia am hiểu sử dụng ảo thuật, mọi người đều biết.Hiện tại các nàng bị tập kích, có thể hay không là Thượng Quan Oánh Nhi phá rối? Thời điểm ở trên lôi đài, biểu hiện của nàng rất kỳ quái.Tóm lại, khẳng định nàng đối với Bạch công tử có hứng thú rất lớn.Có thể hay là là nàng? Nếu là nàng, xú nữ nhân kia, muốn làm cái gì?

“Đi bảo hộ Bạch công tử.” Hoàng Phủ Trác nắm bảo kiếm, xốc rèm ngựa lên, thả người biến mất ở trong sương mù dày đặc.

“Đại ca, uy…” Hoàng Phủ Nhã ở phía sau lớn tiếng kêu gọi, nhưng trước mắt làm sao còn có bóng dáng Hoàng Phủ Trác? Thế nhưng Hoàng Phủ Trác phân phó, nàng đương nhiên ngoan ngoãn nghe theo, vội vàng nắm bảo kiếm hướng xe ngựa phía sau chạy đi.Nàng rất rõ ràng, Bạch công tử kia tuy là cao cấp luyện dược sư, nhưng không nhất định là chiến khi cũng lợi hại.Nếu đối phương lần này đánh chủ ý lên hắn, vậy nguy hiểm a.

Giờ phút này, Bạch Phong Hoa cùng Tô Mộng Vân lẳng lặng ngồi ở trong xe ngựa.Tô Mộng Vân nhíu mày trầm giọng nói:”Công tử, ta cảm thấy bên ngoài dị thường là hướng chúng ta đến.”

Bạch Phong Hoa cười nhẹ, không nói gì, coi như chấp nhận phán đoán của Tô Mộng Vân.

“Bạch công tử, ngươi không sao chứ?” Thanh âm Hoàng Phủ Nhã ở bên ngoài xe ngựa vang lên.

“Không có việc gì…” Bạch Phong Hoa vừa trả lời hai chữ này, chưa dứt lời, bên ngoài tức thì vang lên tiếng đánh nhau, tiếng binh khí va vào nhau chợt vang lên ở trong sương mù dày đặc.

Tô Mộng Vân định đứng dậy đi ra ngoài, lại bị Bạch Phong Hoa nắm cánh tay lại.Tô Mộng Vân ngẩng đầu nhìn Bạch Phong Hoa, Bạch Phong Hoa khẽ lắc đầu ý bảo nàng không cần hành động thiếu suy nghĩ.Tô Mộng Vân gật gật đầu, hiểu ý ngồi xuống.

Bên ngoài tiếng đánh nhau vang lên một hồi bỗng nhiên ngừng, tiếp đó là tiếng Hoàng Phủ Nhã quát lớn:”Đứng lại, đứng lại cho ta!” Tiếng bước chân đã đi xa.

Hai xa phu chiếc xe ngựa đều không phải người Hoàng Phủ gia, mà tính cả xe ngựa đều là Hoàng Phủ Trác thuê mướn đến.Hoàng Phủ Trác cùng Hoàng Phủ Nhã là âm thầm đi vào Phù Dung thành, tự nhiên không có mang người theo.Giờ phút này hai cái xa phu đều sợ hãi trốn dưới gầm xe ngựa, lạnh run, như thế cũng không chịu chui ra.

Bạch Phong Hoa hơi nhíu mày, xem ra, đối phương thật sự là hướng nàng đến a.Như vậy rõ ràng, kế điệu hổ ly sơn.Bất quá, Hoàng Phủ Trác người này, lòng dạ tựa hồ rất sâu, ngay cả tiểu xiếc đơn giản cũng không nhìn ra? Hay là nói đối phương thực đặc biệt? Hoàng Phủ Trác như vậy là vì sao? Cũng nghĩ thử thực lực chính mình? Tựa hồ cũng giải thích không thông.Bởi vì chính mình bây giờ là thân phận cao cấp luyện dược sư, hắn nhìn trúng không phải là một thân phận này sao? Như vậy, là một khả năng khác, người mai phục là người Hoàng Phủ Trác cực kỳ để ý.

Kế điệu hổ ly sơn như vậy, tưa hồ cũng nên tìm chính mình một chính chủ chứ.Bạch Phong Hoa ngưng thần cảm nhận chung quanh, mày nhăn lại, bỗng nhiên đồng thời cùng Tô Mộng Vân nhảy ra khỏi xe.Ngay sau đó, công kích hung mãnh đã tới, trong không khí phát ra tiếng xé gió đáng sợ, toàn bộ xe ngựa trong nháy mắt bị một cỗ lực lượng đáng sợ chặt thành hai đoạn.Xe ngựa phần phật rung động tiếp theo chợt lỏng lẻo tung ra.

Chung quanh bị sương mù dày đặc bao quanh, nhìn không tới bất luận bóng dáng kẻ nào.

Nhưng Bạch Phong Hoa biết, người vừa đánh lén, cũng đang trốn ở bên trong sương mù dáy đặc.

Là ai?