Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi!

Chương 107: Trúng Kế

Mấy ngày nay tâm tình boss tốt lắm!


Đây là tiếng lòng của tất cả quan quân binh lính trong căn cứ mấy ngày qua. Nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền từ phòng ăn quay về phòng, khóe miệng vẫn giữ độ cong 0.5 cm, toàn thân không hề còn khí lạnh cùng vụn băng như ngày xưa, thế vào đó là ấm áp như xuân về hoa nở, mà ngay cả đám binh sĩ cũng bị kích thích thành thói quen, chỉ đờ đẫn hút dịch dinh dưỡng, chứ không như mấy ngày trước trực tiếp làm rớt luôn bịch dinh dưỡng, náo loạn một trận gà bay chó sủa.


Nhìn bóng dáng Hạ Hầu Thiệu Huyền, Hiên Lãng biết rõ hai ngày mất tích Hạ Hầu Thiệu Huyền ở nơi nào lại nghiến răng nghiến lợi cào tường một trận.


‘Boss! Chị dâu vẫn còn là vị thành niên đó a! ! Anh đúng là lão lưu manh thối tha không biết xấu hổ mà! Tôi phải tố báo! Tôi phải khiếu nại! Để anh phải ra hầu tòa án quân sự! !’
Chính là, có thể sao?


Ôm cái bụng đau đớn vì bị Hạ Hầu Thiệu Huyền đánh ở sân huấn luyện, Hiên Lãng ỉu xìu.
Nói gì mà huấn luyện năng lực chịu đựng, không được dùng dụng cụ chữa thương, này không phải trả đũa chuyện mình không biết xấu hổ nghe lén thôi sao?


Cái đồ lưu manh không biết xấu hổ! Lưu manh không biết xấu hổ! Lưu manh không biết xấu hổ! ! ! ! !

“Vợ, buổi chiều có một số việc cần anh xử lý, nếu em muốn thì đâu thì bảo Viên Linh đưa em đi.” Nhìn Liên Kỳ Quang đang bới cơm, Hạ Hầu Thiệu Huyền đưa tay lau đi vụn dính bên môi cậu.


Động tác của Liên Kỳ Quang hơi khựng lại, ngẩng đầu ngốc ngốc nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền: “Tôi muốn ra ngoài.”
“Đi ra ngoài? Ngoài căn cứ à?” Hạ Hầu Thiệu Huyền hơi nhướng mi.
“Ưm.” Ngoan ngoãn gật gật đầu: “Tôi muốn tới chợ giao dịch xem thử có thứ gì tốt không.”


“Tốt.” Không đành lòng làm Liên Kỳ Quang thất vọng, Hạ Hầu Thiệu Huyền đưa tay xoa xoa đỉnh đầu cậu: “Anh sẽ bảo Viên Linh chốc nữa đi cùng em.”
“Nga.” Tự hiểu năng lực mù đường của mình, Liên Kỳ Quang không cự tuyệt an bài của Hạ Hầu Thiệu Huyền, mặt than gật gật đầu, tiếp tục bới cơm.


Ăn cơm xong, Hạ Hầu Thiệu Huyền vội vàng rời đi, Liên Kỳ Quang khoác một chiếc áo khoác đen rộng thùng thình rồi ra khỏi phòng, cùng Viên Linh leo lên phi hành khí.
“Chị dâu, hôm nay có gì muốn mua không?”
“Tùy tiện xem.” Liên Kỳ Quang thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt không chút biểu cảm đáp lời.


“Lần trước chúng ta không đi sâu vào, mấy thứ bên trong tốt hơn một chút.” Liên Kỳ Quang đáp lại làm Viên Linh có chút thụ sủng nhược kinh, nhất thời lại càng nhiệt tình hơn, bắt đầu hướng Liên Kỳ Quang giới thiệu chợ giao dịch.


Dọc theo đường đi, hai người một lải nhải như bị lên dây cót, một thỉnh thoảng đáp lại một tiếng, rất nhanh, phi hành khí đã tới chợ giao dịch lần trước.
Có lẽ lần trước Liên Kỳ Quang tới có chút nổi bật, lúc hai người vừa đáp phi hành khí xuống liền đưa tới một đám ánh mắt soi mói khác nhau.


“Anh không cần đi theo tôi.” Liên Kỳ Quang đút tay vào túi, liếc mắt nhìn Viên Linh đi phía sau, mở miệng nói.
“Không được a chị dâu.” Viên Linh lắc đầu nguầy nguậy, vẻ mặt nghiêm nghị: “Nếu chị dâu xảy ra chuyện, boss nhất định sẽ làm thịt tôi.”
“…” Liên Kỳ Quang.


“Cái kia, chị dâu, tôi cách xa một chút được không?” Nhận ra Liên Kỳ Quang bắt đầu tỏa ra ác ý, Viên Linh rùng mình, cẩn thận lùi về sau hai bước.
Liên Kỳ Quang thu hồi ánh mắt, mặt than đi tới. Viên Linh lặng lẽ thở phào một hơi, vội vàng chạy theo, bám sát, chỉ sợ để lạc Liên Kỳ Quang.


Trên chợ người đến người đi, tiếng hét, tiếng rao, tiếng cãi cọ hòa lẫn vào cùng một chỗ làm người ta có chút choáng đầu, nhưng Liên Kỳ Quang lại thấy thích thú, hết thảy mọi thứ làm cậu nhớ lại chợ đêm ở căn cứ năm xưa, điểm bất đồng duy nhất là trên gương mặt những con người này không còn vẻ lạnh lùng chết lặng cùng tuyệt vọng nữa.


Liên Kỳ Quang dừng lại trước một cái sạp nhỏ, nghỉ chân quan sát. Liên Kỳ Quang dừng lại làm người bán hàng có chút ngây người, vốn đang lớn giọng gào thét cũng im bặt, khẩn trương lại bất an nhìn Liên Kỳ Quang, dù sao, lần trước Liên Kỳ Quang đã trực tiếp tống một người bán hàng vào ngục, hơn nữa đến