Thiếu Phu Bất Lương

Chương 93: Cô bé bán diêm (8)

Kết quả đương nhiên không phải quỷ, là

Sắc Mê hòa thượng lén lút đi theo bọn họ, xem bọn họ tới vớt bùn, vẫn

muốn nói câu khuyến khích với bọn họ.

Vị Thiếu Quân chửi ầm lên, Hách Liên

Dung ngã ngồi trên mặt đất hô hấp khó khăn, Sắc Mê hòa thượng đã bị ném

bình đất trúng vào vai, lại đối với vết thương của mình không hề hay

biết, vẫn đang thực tiếc hận mà lấy về cái xẻng gỗ, bởi vì Vị Thiếu Quân đột nhiên buông tay, bùn bên trên lại cháy.

“Có quỷ lửa bùn không thể dùng được nữa?” Sắc Mê ôm cánh tay bị thương ham học hỏi mà rằng.

Hách Liên Dung lau sạch mổ hồi lạnh,

đang muốn mở miệng, Vị Thiếu Quân đã kéo nàng đứng lên, “Ngươi vô vị

đừng để ý, đỡ lại có người nói chúng ta dọa người!”

“Ta chính vì không tin nên mới đến xem

các ngươi rốt cuộc làm cái gì.” Khuôn mặt ngăm đen của Sắc Mê hòa thương trong bóng đem có vẻ phá lệ phối hợp, “Không nghĩ tới các ngươi muốn

tìm lại la quỷ lửa.” Thời điểm hắn nói như vậy, trên nét mặt lại có vài

phần tin tưởng.

Hách Liên Dung liền dùng hết khả năng

đơn giản giải thích cho hắn vì cái gì nhất định phải có bùn không bốc

cháy, bởi vì hỏa là từ lân trong bùn cháy mà thành, nếu cháy hết thì làm sao có thể tinh luyện?

Sắc Mê gật gật đầu, cũng không biết hắn đã thực sự hiểu chưa. Vị Thiếu Quân cực kỳ bất mãn, hai cái cục trên

đầu hắn bây giờ vẫn còn đau đâu. Tuy nói vừa rồi cũng đã coi như báo thù được đôi chút, nhưng đám bùn hắn vất vả mới lấy lên được đều đã biến

mất a.

“Để làm diêm thì chắc chắn phải có đại

sư hỗ trợ.” Hách Liên Dung nhỏ giọng nói với Vị Thiếu Quân. “Chỉ với hai chúng ta thật sự không có nhiều khả năng.”

Vừa nghe nói chuyện đó và hòa thượng có giá trị lợi dụng, thái độ Vị Thiếu Quân mới tốt hơn một chút, tuy

nhiên, bình đất đã vỡ, công việc hôm nay cũng dừng ở đây.

Sắc Mê hòa thượng cũng không để ý tới

sự oán giận của Vị Thiếu Quân, đầu tiên là nghiên cứu một chút cái khẩu

trang trên mặt hai người, sau đó lại ngồi xổm ôm bình đất nhìn vào bên

trong đang dần dần bốc lên ngọn lửa màu xanh.

Nhìn hắn thủy chung vẫn duy trì khoảng

cách, không dám tiến đến quá gần, Hách Liên Dung nói: “Ma trơi là lửa

lạnh, đốt không được thứ gì đâu.”

Sắc Mê nửa tin nửa ngờ, Hách Liên Dung

liền đi qua, cầm khăn tay đặt ở phía trên ma trơi kia. Quả nhiên đốt

không cháy. Mắt Sắc Mê mở trừng thật lớn, cẩn thận đưa tay lên, càng

thêm ngạc nhiên, đang định tiếp tục làm thí nghiệm, đoàn ma trơi kia dần dần nhỏ đi, rồi tắt lịm.

“Chúng ta trở về thôi.” Hách Liên Dung ý bảo Vị Thiếu Quân mang cái xẻng kia vứt lên bờ. “Nhớ lấy vị trí, ban

ngày ngày mai lại đến lấy bùn ở chỗ này.”

Sắc Mê hòa thượng lại ngồi xuống xếp

bằng. “Hai vị thí chủ về trước. Ta tụng một đoạn sinh kinh rồi trở về

sau.” (sinh kinh: là kinh phật gì đó, ta đoán là kinh cầu siếu thoát)

Rồi sau đó, bất luận Hách Liên Dung có

giải thích như thế nào rằng ma trơi cùng linh hồn không có chút quan hệ

nào, Sắc Mê vẫn là trước sau như một muốn siêu độ cho ma trơi. Thẳng đến sáng sớm ngày hôm sau, Hách Liên Dung cầm theo một cái bình đất mới đi

đào bùn, hắn vẫn còn ngồi ở nơi đó.

Điều này khiến cho Hách Liên Dung lại

có cách nhìn mới đối với Sắc Mê hòa thượng. Xem ra hắn không chỉ là một

hòa thượng tính tình không tốt, còn là một hòa thượng rất có lòng

thương. Chính là không thể chấp nhận việc người khác lừa gạt, hù dọa

mình thôi.

Chuyện tiếp theo thực phức tạp. Bởi vì

để làm được diêm không phải chỉ cần có lân là được. Hơn nữ, phải từ một

đống bùn kia tinh luyện ra lân, cũng không phải chuyện nằm trong năng

lực của Hách Liên Dung.

Hoàn hảo có Sắc Mê hòa thượng.

Những thực nghiệm của Sắc Mê có thể đúc kết ra một chút phương pháp, còn có một số dụng cụ thí nghiệm mà Hách

Liên Dung không thể nào lí giải, tuy rằng không giống ống nghiệm thủy

tinh thoạt nhìn chuyên nghiệp hóa như vậy, nhưng tại niên đại này đã là

phi thường tài giỏi.

Chuyện lấy lân giao cho Sắc Mê hòa

thượng, Hách Liên Dung thuyết minh cho hắn lân lấy ra được hẳn là có màu trắng hoặc màu vàng sáp, dặn dò hắn chú ý phòng độc, sau đó liền mang

Vị Thiếu Quân đi bổ củi.

Một cây gỗ, bổ. Lại bổ, lại bổ, lại bổ…..

Vị Thiếu Quân nhìn xung quanh có vô sổ những thanh củi đã bị bổ ra, vạn phần vừa lòng với kiệt tác của chính mình, “Tốt lắm!”

Hách Liên Dung ngồi ở nơi râm mát uống trà, vừa xua tay, “Ngươi dùng cái kia để làm thì không phải diêm, mà là củi đốt lò.”

Trước kia chỉ nói qua đầu trên là diêm

đầu dưới là que diêm, không cẩn thận không nói “que” này rốt cuộc to như thế nào, chờ tới khi Hách Liên Dung chỉ huy Vị Thiếu Quân dùng dao nhỏ

đem củi gỗ tước thành que diêm bình thường, Vị Thiếu Quân cầm que diêm

mà hết chỗ nói hồi lâu.

Đưa cho Sắc Mê xem, Sắc Mê cũng không

nói nổi lời nào. Hách Liên Dung bảo hắn chuẩn bị một cái chậu tráng lân

trắng, quả nhiên một người sai tất cả sai, Sắc Mê cứ tưởng diêm là giống như Vị Thiếu Quân nói tới, nhận thức của hai người này đối với việc tạo lửa đều có vấn đề.

Hách Liên Dung lại giải thích một chút

quy trình nàng biết, lân trắng—lân hồng – lưu hoàng – tạo chất dấn

cháy—bôi thuốc nước, đương nhiên, những nguyên liệu này chắc hẳn phải

phổ biến khắp thế giới, bởi vì trước kia lúc xem tiểu thuyết nhân vật

trong đó làm diêm từng nói tới chuyện không tìm được vật liệu làm diêm,

sau đó nói một chút làm thế nào làm được diêm.

Hách Liên Dung nói đến là đơn giản, chỉ khổ mỗi Sắc Mê hòa thượng. Chiếu theo ý tưởng mà làm, chỉ mỗi việc từ

trong vũng bùn lấy ra lân trắng đã tốn rất nhiều công sức. Trong lúc

này, Hách Liên Dung lại vô lương tâm ngủ ở trong phòng, dù sao nàng

không có khả năng về hóa học, căn bản không giúp được gì. Vị Thiếu Quân

thế nhưng lại vui vẻ làm một tên sai vặt, từ sớm đã chạy tới chỗ Sắc Mê, cam tâm tình nguyện làm trợ thủ cho hắn.

Chờ trong cái nồi mà Sắc Mê nấu rốt

cuộc chảy ra chất lỏng màu trắng rồi sau đó kết thành trạng thái sáp,

cũng đã là chuyện của ba ngày sau đó. Vị Thiếu Quân đeo khẩu trang tự

chế chạy trốn giống như một con ngựa hoang bị đứt cương, tìm được Hách

Liên Dung báo cáo thành quả.

Hách Liên Dung cũng phấn chấn, Sắc Mê

này thật đúng là một kẻ không tầm thường. Nàng chỉ là biết lân trắng có

lượng độc tố lớn, cùng lúc bảo Sắc Mê cùng Vị Thiếu Quân chú ý phòng

độc, dùng nước lạnh bảo quản lân trắng, cùng lúc đó thúc giục Sắc Mê

nhanh chóng tiến hành bước tiếp theo, chuyển hóa thành hồng lân.

Lúc này Hách Liên Dung cũng không nhàn

rỗi nữa, sưu tập những chuyện bát quái có liên quan tới diêm ở trong

đầu, đương nhiên nghĩ đến nhiều nhất chính là cuốn tiểu thuyết nàng từng xem qua ngày trước, làm diêm không ít, người ta đều như thế nào mà làm

đâu…. Nhớ mang máng cùng với việc đun nóng có liên quan.

Trực tiếp đun nóng lân trắng…. tới chuyện châm đốt ngay đều không phải;

Đun cách thủy lân trắng…. như trên;

Đun cách không lân trắng…. không chỉ không đun được bạch lân, thuận tiên đem luôn nồi cùng đốt;

Rốt cuộc làm như thế nào? Hách Liên

Dung hận không thể mổ đầu mình ra tìm thử, trong tiểu thuyết khẳng định

đã từng nói qua chuyện chuyển hóa hồng lân như thế nào, nàng nhất định

đã từng nhìn thấy ở nơi nào đó, hơn nữa cũng cảm thấy mình cách sự thật

càng ngày càng gần.

Tinh luyện lân trắng dùng ba ngày,

chuyển hóa thành hồng lân lại năm ngày cũng không có kết quả, lão phu

nhân ở bên kia luôn nói chuyện muốn trở về, khiến cho Vị Thiếu Quân

nhanh chóng trở về phủ, hai người cũng không dám nói cho lão phu nhân

chuyện bản thân đang làm, nếu để cho nàng biết tôn tử (cháu trai) của

nàng cả ngày làm bạ với độc, phỏng chừng sẽ là người đầu tiên muốn bóp

cổ Hách Liên Dung.

Đoạn thời gian sau này, Vị Thiếu Quân

cùng Hách Liên Dung còn có hòa thượng Sắc Mê, ba người không ngừng đi

tới đi lui giữa đoạn sườn núi kia cùng Tuyên Pháp tự. Vũng bùn ở sườn

núi kia đều nhanh chóng bị bọn họ lột mất một tầng, hồng lần vẫn như cũ

không thấy bóng dáng.

“Liên Dung, bùa của nàng lại cho ta

đi.” Vị Thiếu Quân xuất hiện quầng thâm dưới mắt, sắc mặt xanh trắng,

giống như thanh niên sa đọa nghiện thuốc phiện, tinh thần lúc này lại vô cùng phấn khởi, khiến cho Hách Liên Dung có một loại xúc động xem thử

trên cánh tay hắn có hay không vết kim tiêm. “Ta đi lấy bùn.”

“Ngươi cẩn thận….”

“Cẩn thận phòng độc.” Vị Thiếu Quân lắc lắc cái khẩu trang dày cộp trong tay. “Yên tâm, chuyện nguy hiểm ta sẽ

để cho hòa thượng kia làm.”

Hách Liên Dung không nói gì, có Vị Thiếu Quân hợp tác cùng như vậy, hòa thượng Sắc Mê kia thực không may mắn.

Nàng từ trong cổ lấy ra một sợi tơ

hồng, lúc tháo xuống lại cùng với sợi tóc quấn quýt lại một chỗ, Vị

Thiếu Quân lại giúp đỡ, lấy tay nhẹ nhàng vuốt sợi tóc Hách Liên Dung

xuống, “Liên Dung….”

Thơm quá.

Hách Liên Dung rụt cổ xuống, cởi hoàng

phù xuống đưa cho hắn. “Làm sao vậy? Không….” Vị Thiếu Quân nhẹ nhàng di chuyển ánh mắt, nhận lấy hoàng phủ nhìn nhìn. “Nàng nói trên tấm bùa

này viết cái gì?”

“Một chuỗi thiên thư (sách trời), còn có tên ta.” Hách Liên Dung cười nói: “Cúi lạy ta đi, kỳ thật là ta đang phù hộ ngươi.”

“Vậy nàng nên phù hộ chúng ta nhanh

chóng làm ra hồng lân.” Vị Thiếu Quân nâng tay nhẹ vỗ lên đầu Hách Liên

Dung. “Bồ Tát cũng dám giả mạo!”

Đánh xong hắn liền hối hận, sợ Hách

Liên Dung đánh lại hắn một chưởng nhớ đời và vân vân, lập tức chạy đi

cùng Sắc Mê hòa thượng lấy bùn, trên mặt còn mang theo một chút xấu hổ.

Nhìn theo bóng dáng hắn, Hách Liên Dung hơi hơi rung mi, là nhìn nhầm rồi sao? Hắn… đang ngượng đi?

Cùng ngày hôm đó việc lấy bùn vô cùng

suôn sẻ, theo như cách nói của Sắc Mê hòa thượng thì chính là, Vị Thiếu

Quân hôm nay uống thuốc tăng lực, lọc bùn chuyển bùn như có thần hỗ trợ, cuối cùng việc vác bùn trở về cũng không cần Sắc Mê hỗ trợ, hai cái

bình lớn a.

Tuy nhiên, thí nghiệm tiến hành lại vẫn như cũ không hề thuận lợi.

“Nhất định phải là hồng lân? Lân trắng

không được sao?” Vị Thiếu Quân quả thực là càng ngày càng sung, chắc hẳn là tấm bùa kia thực sự linh nghiệm, hắn đã hoàn toàn thoát khỏi nỗi sợ

hãi ma trơi, thường xuyên tự mình lấy bùn, mọi người cũng không cần giúp đỡ.

“Lân trắng có độc, hồng lân mới an

toàn.” Hách Liên Dung thay hắn buộc vào dây lưng của trang phục bảo hộ.

“Nếu không các ngươi vì sao lại phải ăn mặc kín như vậy, đến thở cũng

mệt mỏi…. Ôi chao?” Trong đầu Hách Liên Dung dường như loáng qua một cái gì đó, cực nhanh chớp lóe, không kịp bắt lấy.

Là cái gì đâu? Thở…. Khí…. Mệt mỏi…. Không khí…. Đúng rồi, là khoảng không! Là đun cách không!

Hách Liên Dung kinh hỉ kêu lên một

tiếng, vội vàng mặc vào trang phục phòng hộ đi vào phòng thí nghiệm, đem suy nghĩ của mình nói cho Sắc Mê.

Đúng vậy, nàng như thế nào vẫn chưa

nghĩ tới, lân trắng phải đun nóng tới một nhiệt độ nhất định mới có thể

biến thành hồng lân. Bình thường đều vừa đun nóng, lân trắng liền tự

bốc cháy, nếu không muốn nó cháy, sẽ phải không có không khí a!

Nghe Hách Liên Dung nói đại khái, Sắc Mê hưng phấn bừng bừng chà sát tay, liên tục hỏi: “Phải làm như nào để có chân không?”

Hách Liên Dung chỉ có thể ngay lập tức

đứng hình, đúng vậy, làm thế nào có được chân không? Phải làm thế nào

mới có thể đem lân trắng bỏ vào trong một cái bình sau đó lấy hết không

khí? Thời đại này sẽ có máy bơm chân không sao? Ngươi nằm mộng nói mê a!

Xem ra tiểu thuyết quá nhiên là nói nhảm.

Bất kỳ phát minh nào xuất hiện cũng là

cùng với sự phát triển của xã hội cùng sức sản xuất mà thành, với xã hội cùng sức sản xuất chưa đạt tới trình độ nhất đinh, cho dù có được ý

tưởng, nghĩ đến chuyện làm được cũng là phi thường khó khắn. Lấy diêm

làm ví dụ, dựa vào ý tưởng của Hách Liên Dung, tài chính của Vị gia,

cùng với kỹ thuật của Sắc Mê, cho dù có chuyển hóa được hồng lân cũng

không thể sản xuất với quy mô lớn. Rất đơn giản, cho dù lại có tư bản

xuất hiện, bọn họ cũng không có biện pháp tạo ra những thiết bị cơ bản

để làm ra diêm. Một cây diêm nho nhỏ kia, làm toàn bộ bằng tay không

không chỉ có tốc độ chậm cũng sẽ mất chi phí thật lớn, như vậy, ưu thế

giá rẻ của diêm sẽ không tồn tại, diêm sẽ biến thành một loại sản phầm

xa xỉ, Hách Liên Dung thật sự không biết vì sao phải làm ra nó nữa.

“Ta dùng miệng hút!” Sắc Mê đối với

nghiên cứu khoa học không thể nghi ngờ là cực đủ tinh thần dâng hiến,

đem lân trắng bỏ vào một cái bình dày rồi lại bố trí một cái ống hút, đã làm tốt công tác chuẩn bị thật chu đáo.

Hách Liên Dung ném cho hắn một ánh mắt thực sự xem thường, “Ta cam đoan người hút chưa được nửa bình liền hộc máu bỏ mạng.”

Nói cái chuyện vui đùa gì chứ, tiểu

thuyết xuyên qua tuy rằng đơn giản hóa quá trình làm diêm, nhưng đối với tính độc hại của lân trắng cũng luôn nhắc đi nhắc lại, xem ra nhóm tác

giả cũng sợ viết lầm gây hại tính mệnh con người.

“Hộc máu ta cũng nguyện ý!” Sắc Mê nổi tính quật cường, ai cũng không ngăn được.

Hách Liên Dung vội vàng cảm hành vi tự

sát của Sắc Mê, đem chiếc bình kia ném đi thật xa, lại bảo Vị Thiếu Quân lại đây hỗ trợ, lúc này thật sự muốn điên.

Vị Thiếu Quân ngồi xổm

xuống bên cạnh ống bễ giật mình, “Liên Dung, nàng nói… nếu đem cái ống

bễ đảo ngược lại, có phải hay không có thể hút gió?”Hách Liên Dung thật sự trúng gió (trúng gió và hút gió kia đều viết là 风了, còn đọc là gì thì e chịu), đạo lý

đơn giản như vậy cư nhiên lại để cho một kẻ cổ đại trước mặt nàng nói

ra.

Sắc Mê cũng không tính tới chuyện dùng miệng hút nữa, lập tức ôm lấy cái ống bễ đi tìm người đảo ngược lại.

Lân trắng đun nóng tới mười độ sẽ

chuyển hóa thành hồng lân. Hồng lân không hề có độc. Con đường làm diêm

của Hách Liên Dung cùng Vị Thiếu Quân cuối cùng cũng có chút đột phá.

Chuyện tiếp theo trở nên đơn giản rất

nhiều, mấy thứ chất dẫn cháy cũng chất xúc tác ở trong phòng thí nghiệm

của Sắc Mê cũng không phải hiếm có. Tuy rằng Hách Liên Dung không thể

gọi chính xác tên hóa học của chúng nó, nhưng mấy đồ vật này kia dùng

được là tốt rôi, quản xem nó tên gì đâu!

Đem hồng lân cùng hỏa dược trộn lẫn với nhựa cây, dính ở trên que diêm đã sớm chuẩn bị tốt, một lần làm được

gần trăm que, đợi đến khi hoàn toàn khô ráo, còn phải thực hiện thí

nghiệm cuối cùng.

Ba người ngồi xổm trên mặt đất, mỗi người một que diêm, trước sau quẹt ở trên mặt đất.

Kỳ thật Hách Liên Dung sau khi làm

thành diêm mới phát hiện ra bản thân đã sai rồi. Diêm mà nàng dùng không hề giống như vậy. Hiện đại, diêm dùng an toàn là đem hồng lân cùng chất dẫn cháy tách riêng ra, đặt ở trong hộp là que diêm cùng với chất dẫn

cháy ở một đầu, ở bên ngoài quẹt vào mới là hồng lân. Thời điểm đốt lửa

là dùng đầu có bôi thuốc dẫn cháy ma sát với bê mặt bôi hồng lân, từ đó

bốc cháy. Đây là để tránh khi di chuyển diêm xảy ra va chạm ngoài ý muốn mà thiết kế, nàng cho tất cả mọi thứ cùng một chỗ thế này thật sự không thể tạo ra diêm an toàn. Tuy nhiên, đều đã tới bước này, ai còn quản nó làm gì!

“Xoẹt….”

Một tiếng cực êm tai, diêm trong tay

Hách Liên Dung theo đó cháy lên, một ngọn lửa màu da cam mang theo một

chút lửa xanh lam xuất hiện, không đến hai giây liền tắt.

Hiển nhiên diêm này còn cần phải cải

tiến, nhưng ngắn ngủi trong chớp mắt này, đủ để cho Sắc Mê sợ hãi than

không thôi. Hắn khẩn cấp quẹt que diêm trong tay mình. Mặc dù lại là

lướt qua trong giây lát, đã khiến cho Sắc Mê vừa cười vừa đem tất cả

diêm ở gần đó lấy đến, một cây lại một cây, không hề nề hà mà quẹt.

“Rất đẹp, so với một quả pháo hoa còn xinh đẹp hơn….”

Nghe Sắc Mê hòa thượng cảm thán, Hách

Liên Dung liền nhớ tới từng nhìn thấy trên mạng một câu thế này, ngọn

lửa của diêm là ngọn lửa xinh đẹp nhất trên thế giới này.

Nàng không biết những lời này có căn cứ hay không, cũng không biết những lời này là người ta ở loại tình huống

nào mà nói ra, nhưng hiện tại, một đám lửa nho nhỏ kia thật sự là đẹp

hơn tất cả mọi thứ trên đời.

Hách Liên Dung cùng Sắc Mê quẹt lửa,

hoàn toàn đắm chìm trong sự vui sướng thành công, ánh mắt tỏa sáng hai

má ửng đỏ, trong lòng tràn ngập hạnh phúc, ngẩng đều nhìn Vị Thiếu Quân, đã thấy hắn cầm một cây diêm vẫn không nhúc nhích, giống như đang run

sợ.

“Ngươi như thế nào không vui, chúng ta

thành công rồi!” Hách Liên Dung hưng phấn mà quẹt cây diêm trong tay đưa đến trước mắt hắn, “Xem. Xinh đẹp biết bao nhiêu!”

Vị Thiếu Quân nhíp hai mắt lại, xuyên

qua ánh lửa kia tìm kiếm cội nguồn của sự sống, hơi có một chút mê man,

không tự chủ được nhìn xuống phía dưới, “Thực sư…. Rất được….”

Giọng nói nỉ non hấp dẫn sự chú ý của

Hách Liên dung, nâng mắt lên, đối diện ánh mắt sáng ngời của Vị Thiếu

Quân, ánh sáng diêm đã tắt, hai người vẫn không có tách ra.

Ánh mắt Hách Liên Dung trốn tránh, giống như muốn chạy trốn, rồi lại dưới cái nhìn của Vị Thiếu Quân chuyển dời sự chú ý.

Có người nói, giữa nam và nữ có ba loại quan hệ, tình nhân, cừu nhân, người xa lạ, cái gọi là có tình chính là

một loại không tồn tại. Hách Liên Dung không biết giữa nàng và Vị Thiếu

Quân có thuộc phạm trù cừu nhân hay không, trước kia nàng chưa xác định

được, mà hiện tại…. nàng lại không thể khẳng định.

Mềm lòng cũng tốt, ý chí kiên định cũng tốt, vết sẹo cũ quên đau cũng tốt, nàng không biết nàng rốt cuộc thuộc

loại nào, nhưng trong lòng mê mang lại rất rõ ràng, nàng không hy vọng

hai người bọn họ lại trở lại tình trạng trước kia không thể dung hòa lẫn nhau.

Ánh mắt trầm ổn lại, Hách Liên Dung khẽ cong khóe môi, bày ra một chút ý cười cực nhẹ, “Uy! Đẹp a! Rõ ràng

người chuẩn bị để thực vui vẻ, tới thời điểm cuối cùng, lại trở nên ngốc nghếch như vậy.”

“Nga… Nga!” Nhìn nhầm đi, Vị Thiếu Quân che giấu nét khẩn trường, quẹt xuống que diêm trong tay.

Vị Thiếu Quân không biết chính mình vì

sao chợt trở nên đui mù, chỉ biết là ý cười của Hách Liên Dung khiến cho tâm hắn giống như đám mây bay lên trời cao, nhảy nhót không thôi.

“Xoẹt” một tiếng, Vị Thiếu Quân lúc này mới chính thức đem lực chú ý tập trung trên que diêm, ngưng thần tĩnh

khí hồi lâu, lại đồng dạng ngây người, lại nhìn.

Hách Liên Dung chờ hắn vui sướng kêu

to, hoa chân múa tay vui sướng, ai ngờ, liên tiếp quẹt mười que diêm, Vị Thiếu Quân không hề vui sướng, vốn dĩ trên mặt mang theo sự vui sướng

lại dần dần tan biến, sự thất vọng vô hạn tràn ngập khuôn mặt tuấn tú

của hắn.

“Diêm…. Thất bại a…..”