Thiếu Phu Bất Lương

Chương 92: Cô bé bán diêm (7)

Hách Liên Dung cảm thấy may mắn vận khí của mình tốt, không cần lại

phải đi tìm mồ đào lân, cả người đã bị Vị Thiếu Quân kéo chạy như điên.

“Uy uy uy uy uy uy….” Hách Liên Dung liên tiếp kêu mười tiếng ‘uy”,

Vị Thiếu Quân mới tính dừng lại. Hắn lắc lắc cổ không dám nhìn lại cũng

giữ mặt Hách Liên Dung không để nàng quay đầu lại, miệng lẩm bẩm lời

nhắc nhở, “Đừng nhìn đừng nhìn, không có việc gì không có việc gì….”

Hách Liên Dung suy sụp, biết bản thân đã sơ sót chuyện người xưa kính sợ quỷ thần, cũng rốt cuộc hiểu được vì sao hòa thượng mê pháo hoa kia

tự nhận là chuyên gia pháo hoa lại chưa từng nghe đến thứ gọi là “lân”.

Chỉ sợ không phải hắn không biết mà là bọn họ gọi “lân” theo cách khác.

“Ngươi đừng sợ, kia không phải ma trơi, là ma trơi, có ánh lửa trên

mặt đất chứng tỏ có lân tồn tại.” Hách Liên Dung muốn dùng trạng thái

thoải mái mà giải thích, chắc chắn năm sau, thời không này cũng sẽ hiểu

được kỳ thực ma trơi chính là một loại phán ứng tự cháy thông thương, nó có thể “đi” chính là bởi vì nó rất nhẹ, có thể theo dòng chảy của không khí mà chậm rãi di chuyển.

“Ngươi muốn tìm chính là thứ đó?” Vị Thiếu Quân có chút muốn nói sang chuyện khác, chân vẫn không ngừng lùi về phía sau, “Liên Dong, ta không muốn làm diêm, về nhà mở tửu lâu đi a…..”

Hách Liên Dung tránh khỏi tay hắn, lấy ra cái bao tay cùng khẩu trang đeo vào, với lấy chiếc xẻng phía sau hắn, “Vậy ngươi ở đây chờ ta, ta

đi lấy chút bùn rồi trở lại.”

Tạo hình Hách Liên Dung mang khẩu trang khiến cho Vị Thiếu Quân tìm

được chút tin tưởng, “Mang cái này vào…. Có thể bách tà bất xâm?” (mọi

tà ma không thể xâm nhập, gây hại)

“Đúng vậy.” Hách Liên Dung đem một đôi bao tay cùng khẩu trang khác

đưa cho hắn, “Đi thôi, từ Tuyên Pháp tự đi ra, thì sợ gì ngưu quỷ xà

thần (quỷ trâu thần rắn: ý chỉ những thứ ma quái quỷ dị). Đúng rồi….

Không phải còn có bùa sao?” Hách Liên Dung nói xong, lấy từ bên đai lưng ra một sợi tơ hồng, đúng là chiếc bùa ngày trước Hồ thị xin cho, “Của

ngươi đâu?”

Vị Thiếu Quân nhất thời thở dài, “Lúc từ đường bị cháy không biết để ở đâu, trở về cũng tìm không thấy…..”

Nhìn bộ dáng hắn uể oải đến cực điểm, Hách Liên Dung không khỏi bật

cười, đem bùa của chính mình lấy xuống đưa cho hắn. Vị Thiếu Quân nhận

lấy chiếc hoàng phù (bùa màu vàng), trên đó vẫn còn lưu lại một chút

nhiệt độ cơ thể, hạ quyết tâm thật lớn, giật lấy cái bình đất trong tay

Hách Liên Dung rồi xông tới trước, “Nàng ở đây chờ ta. Không phải là quỷ lửa dưới bùn kia sao….”

“Ôi chao….” Kỳ thật cũng rất dọa người, tuy rằng hiểu được nguyên lý

nhưng tại nơi hoang tàn vắng vẻ lại nhìn thấy một ngọn lửa nho nhỏ lấp

lóe lấp lóe, Hách Liên Dung vẫn nhịn không được có chút sợ hãi. Ít

nhiều, Vị Thiếu Quân so với nàng càng sợ hơn, ngược lại khiến cho tâm

tình của nàng thả lỏng chút. Tuy nhiên, nhìn bóng dáng Vị Thiếu Quân

mang theo bình đất chạy như điên. Trong nháy mắt như vậy, Hách Liên Dung đột nhiên cảm thấy hình tượng Vị Thiếu Quân chợt trở nên to lớn.

Đi theo Vị Thiếu Quân tới bên cạnh vũng bùn, Hách Liên Dung cũng

không tính ra tay, chỉ đảm nhiệm công tác chỉ huy. Vị Thiếu Quân vài lần bảo nàng đứng xa ra một chút nàng cũng không nghe. Vị Thiếu Quân không

còn biện pháp nào khác, chỉ đành mang tấm hoàng phù kia đưa lại cho

nàng. Bộ dáng như lâm vào đại địch (đối đầu với quân địch lớn mạnh) mặc

dù khiến cho Hách Liên Dung không khỏi dễ dàng tha thứ cho hắn, lại bất

giác khiến cho lòng nàng xuất hiện sự lo lắng, ngay cả một chút sợ hãi

mỏng manh cũng biến mất.

“Thiếu Quân.” Hách Liên Dung đứng ở nơi xa hơn một chút, gọi tên hắn nhưng lại hồi lâu không nói chuyện.

Vị Thiếu Quân không quay đầu lại, đem cái xem thục vào trong vũng bùn. “Làm sao vậy? Nếu sợ thì đứng xa chút nữa đi.”

Hách Liên Dung không nói gì chỉ cười cười. Người sợ hẳn phải là hắn

mới đúng. Thanh âm đều như đông lại, động tác cũng cứng ngắc đến cực

điểm.

“Ta nghe bà nội nói chuyện mười năm trước.” Hách Liên Dung chần chừ nói. “Là thật đi.”

Vị Thiếu Quân trấn động, dựng lại một chút. Sau đó lại tiếp tục. Đại

khái bởi vì nguyên nhân thất thần, khi nói chuyện cũng không còn khẩn

trương nữa, mang theo chút cảm thán. “Ta chỉ biết bà nội nhịn không được nơi nơi nói, biến ta thành một kẻ đáng thương.”

“Ngươi vì cái gì muốn đem cơ hội nhường lại cho Thiếu Dương?” Hách

Liên Dung suy nghĩ vài loại cách thức nói chuyện, cuối cùng vẫn quyết

định nói thẳng.

Hỏi hắn chân tướng năm đó, không chỉ bởi vì lão phu nhân nhắc nhở,

còn bởi vì Hách Liên Dung thật sự tò mò, tò mò nguyên nhân Vị Thiếu Quân sa đọa.

Vị Thiếu Quân sau hồi lâu không nói gì, động tác xúc bùn nhanh hơn

chút, lân trong bùn kia cũng rất liên quan đến vận may, nếu vận may kém

một chút sẽ theo sự ma sát với không khí mà khiến lân trong bùn tự cháy. Hách Liên Dung vội vàng nói, “Chậm một chút, nhanh quá không lấy được.”

Vị Thiếu Quân liền nghe lời chậm lại động tác, Hách Liên Dung không

đợi được câu trả lời của hắn, nghĩ rằng hắn không muốn trả lời, đang

nghĩ nên hay không chuyển sang một đề tài khác để nói chuyện, lại nghe

Vị Thiếu Quân nói: “Ta lúc ấy nghĩ rằng đều như nhau a.”

“Ôi chao?”

“Ta nghĩ rằng…. có làm con riêng hay không, có trở thành người thừa

kế hay không, đối với ta mà nói đều như nhau, cùng với lúc trước cũng

không có gì khác biệt. Còn đối với Thiếu Dương mà nói, từ trên người hắn sẽ tạo thành chuyển biến nghiêng trời lệch đất.” Vị Thiếu Quân cười một tiếng cảm thán, nghe không ra chút tự giễu nào, giống như thật sự không quá chú ý. “Ai biết ta lại sai lầm lớn như vậy. Huynh đệ tỷ muội, quản

gia hạ nhân, chính là chưởng quầy tiểu nhị của Vị Tất Tri, những người

ngày trước vẫn thường vây quanh ta nay lại tan ra, trong một đêm đó đến

vây quanh Thiếu Dương, nghe thấy bọn hắn đem những lời khen ngợi trước

kia đều chuyển cho Thiếu Dương, ta mới hiểu được ta đã quá coi trong bản thân, cái gì mà thông mình tuyệt đỉnh, trẻ tuổi tài cao, tiền đồ sáng

lạn, không thể dự đoán được…. Tất cả đều là giả, ngươi vào thời điểm có

địa vị, ngươi mới có được những danh hiệu này đó, mất đi địa vị, danh

hiệu này đó tự nhiên sẽ không thuộc về ngươi nữa, thuộc về ngươi chỉ còn lại chê cười cùng đồng tình.”

“Ngươi liền bởi vì những chuyện này…..” Đột nhiên từ trên cao ngã xuống, loại tư vị này nhất định không hề dễ chịu.

Vị Thiếu Quân lại lắc đầu. “Là thói quen. Mất đi thì lúc sau sẽ tìm

lại một lần nữa, ta tìm được một nơi không cần bất kỳ kẻ nào đồng tình,

nơi đó chỉ cần có bạc, ngươi có thể không cần học vấn không cần nghề

nghiệp cả ngày lêu lổng, chỉ cần có bạc, ngươi có thể có được mọi thứ.

Cửu nhi cửu chi (ý chỉ dần dần), ngươi sẽ phát hiện cuộc sống trước kia

đã mất đi thì sẽ không tìm lại được, mà chính mình cũng đã quen thuộc

với cuộc sống khác, lười thay đổi.”

Hách Liên Dung vẫn nghĩ chính mình sẽ nghe được vô số bất bình cùng

oán giận, hắn có tư cách oán giận, hắn cũng thường vì những chuyện lông

gà vỏ tỏi mà oán giận, đối với quyết định mười năm trước khiến cho cả

vận mệnh đều thay đổi, hắn thế nhưng lại không chút bực tức, thậm chí

còn không có lấy một chút bất bình. Mỗi người đều nghĩ rằng hắn không

muốn nói tới chuyện cũ là bởi vì không muốn tự chạm vào vết thương, ai

ngờ hắn là thật sự không muốn nói tới, bởi vì hắn chưa từng cảm thấy hối hận, vì sao phải nói tới làm gì. “Mười năm trước rốt cuộc là ai dùng

dầu hỏa đốt thư phòng, ngươi biết đi?”

Vị Thiếu Quân nhún vai, không chút để ý nói: “Ta biết, bà nội vẫn

luôn muốn biết. Thế nhưng, đốt thư phòng là ta, nếu không phải do ta,

thì có rưới thêm bao nhiều dầu hỏa cũng đều vô dụng, gánh vác hậu quả

như vậy ta tuyệt đối chẳng oan uổng gì, cho nên ta không muốn nói.” Nói

xong, hắn cười cười, quay đầu nói nhỏ một câu, “Hơn nữa không nghĩ nói

với nàng.”

“Cái gì?” Hách Liên Dung hỏi dồn một câu. Vị Thiếu Quân đã lại cầm

lấy xẻng bắt đầu cạo bùn. Hách Liên Dung thấy hắn đã chấm dứt câu

chuyện, cũng thay đổi lực chú ý, nhưng tinh thần lại không thể tập

trung. Thì ra, u hồn Vị Thiếu Quân này không chỉ vô lại đáng hiaanj,

không chỉ ngây thơ khó chơi, hắn còn hiểu được rất nhiều đạo lý. Rất

nhiều chuyện tất cả mọi người đều biết, cũng rất khó hiểu được đạo lý

trong đó.

Thật chậm hít vào một hơi, nhìn Vị Thiếu Quân mấy lần lấy bùn đều

thất bại, Hách Liên Dung không khỏi nhỏ giọng dặn dò, “Chậm một chút…..

Châm một chút……”

Bàn tay Vị Thiếu Quân đã muốn đưa ra không thể thu lại, cẩn thận hành động, “Đừng ầm ĩ….”

“Chậm một chút…. Chậm một chút….”

“Đừng ầm ĩ!” Vị Thiếu Quân quát khẽ một tiếng, thời tiết vốn đã nóng, hắn lại mang theo khẩu trang như vậy, cộng thêm tâm trạng khẩn trương,

trên trán đã tràn đầy mồ hôi.

“Ta không có nói.” Hách Liên Dung thoáng nhìn qua mồ hôi đầm đìa trến trán hắn, tháo xuống bao tay lấy khăn tay thay hắn lau lau, lau hai cái thì động tác đột ngột dừng lại, bởi vì nàng cũng nghe thấy thanh âm

kia….

“Chậm một chút…. Chậm một chút….”

“Ta, ta không nói gì….” Hách Liên Dung nuốt nước miếng, Vị Thiếu Quân cũng dừng lại động tác, hai người đối diện nhau ở khoảng cách quá gần,

dựa theo ánh trăng, có thể rõ ràng nhìn thấy sự hoảng sợ cùng không thể

tin trong mắt đối phương. Dư quang nhìn lại, một cái bóng đen chậm rãi

dựa gần vào bọn họ…..

“Hai vị thí chủ…..”

“Đi chết đi!” Tiếng thét chói tai của Hách Liên Dung còn chưa kịp

thoát ra khỏi cổ họng, Vị Thiếu Quân đã nhanh chóng đem bình đất trên

mặt đất ném về phía bóng đen kia.