Diệp Mặc lại biết rằng bức tranh sơn thủy này tuyệt đối không tầm thường, nếu không không thể nào đến cả thần thức cũng không quét vào trong được, hắn không chút do dự thu bức tranh sơn thủy lại. Phiến Phất thấy Diệp Mặc thu bức tranh sơn thủy lại khóe mắt hơi nhíu nhíu một chút, nhưng cũng không nói gì.
Những người còn lại cũng hướng về phía thạch bích, trên mặt thạch bích ngoài trừ có một lỗ khảm sâu thì cũng không có cái gì, Diệp Mặc cũng thấy đó là một lỗ khảm, một lỗ khảm Cửu Xoa Đao Thi.
Lỗ khảm đó có hình một thanh đao, hai bên lỗ khảm đó, có chín nhánh phân ra. Diệp Mặc vừa nhìn thấy liền biết lỗ khảm này giống với lỗ khảm bên ngoài đại sảnh lục giác, nói cách khác chỗ này có thể đặt Cửu Xoa Đao Thi vào được.
Đường Mộng Nhiêu nhìn Diệp Mặc hỏi:
- Cái lỗ này có phải chính là Cửu Xoa Đao Thi trên ngọc giản nói phải không?
Diệp Mặc cũng không giấu diếm, gật đầu nói:
- Đúng vậy, cái lỗ này chính là cái lỗ khảm Cửu Xoa Đao Thi. Chỗ này rất có khả năng là để cho người trông giữ phong ấn ra ngoài. Hơn nữa cái miếu nhỏ chắc cũng là một trận pháp, là một Truyền Tống trận.
Tất cả mọi người nhìn về phía Diệp Mặc, vì chỉ có Diệp Mặc có Cửu Xoa Đao Thi.
Diệp Mặc thấy tất cả mọi người hướng về phía hắn, lập tức nói:
- Tôi có Cửu Xoa Đao Thi là không sai, nhưng các anh nhìn tôi cũng vô ích. Bốn góc của cái miếu nhỏ này các anh cũng biết, trên đó có bốn lỗ linh thạch, chứng tỏ cái miếu này khởi động cần có sự giúp sức của linh lực…
- Vậy thì dùng linh thạch.
Nguyệt Thiền cũng không nghĩ ngợi liền trả lời.
Diệp Mặc không nói gì.
Thấy Diệp Mặc trầm mặt, Đường Mộng Nhiêu có chút không chắc nói:
- Diệp Mặc, ý của anh có phải là cái bốn cái lỗ này cần không phải là linh thạch, mà là tiên tinh?
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Phần giữa của những cái lỗ đặt linh thạch kia, mặc dù nhỏ, nhưng có lỗ sáu góc. Linh thạch của chúng ta cho dù có linh thạch cực phẩm thì cũng chỉ có bốn góc, rõ ràng đây không phải là chỗ đặt linh thạch. Chỉ có tiên tinh mới có sáu góc, tôi chắc rằng trên này căn bản chính là để đặt tiên tinh vào, tiên tinh chắc là bị tên trông coi kia lấy đi mất rồi.
Nói xong Diệp Mặc nhìn mấy người còn lại cũng muốn nói chuyện, lại không nói gì. Lập tức biết đây là chuyện gì, lại nói tiếp:
- Tôi chỉ có hai viên tiên tinh, cho dù tôi lấy ra, thì cũng vô ích.
- Hay là chúng ta dùng linh thạch cực phẩm thử xem sao, nếu như không được thì nghĩ cách khác?
Đường Mộng Nhiêu nói.
Phiến Phất từ lúc đi vào đến bây giờ cũng không nói gì, có lẽ gã biết cho dù gã có nói, Diệp Mặc cũng không thèm để ý đến gã.
Diệp Mặc trầm giọng hỏi:
- Thử thì cũng được, nhưng nếu như linh lực không đủ thậm chí có thể sinh ra không gian uốn khúc, nghiêm trọng hơn thì có thể mất mạng.
Đường Mộng Nhiêu trầm mặc một lúc lâu nói:
- Nơi này rõ ràng không còn đường ra nào, chúng ta cho dù ở nơi này nghĩ bao lâu cũng vậy mà thôi. Đến cuối cùng nói không chừng cứ thử một chút, so với những cách khác không bằng bây giờ thử xem sao.
Nói xong Đường Mộng Nhiêu lại hỏi những người còn lại:
- Ý kiến của mọi người thế nào?
- Tôi không có ý kiến gì.
Tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín lập tức nói, sư phụ của Chu Ngữ Sương và Phiến Phất cũng lập tức nói không có ý kiến gì.
Diệp Mặc cũng biết ngoại trừ lúc này thử một chút, thì thật cũng không còn cách nào. Hắn lấy ra bốn viên linh thạch cực phẩm ném vào bốn cái lỗ trong bốn góc của cái miếu nhỏ. Sau đó Diệp Mặc lại lấy ra Cửu Xoa Đao Thi, lần này Diệp Mặc lấy ra Cửu Xoa Đao Thi, không giống với những lần trước, viên thạch bích đó không có chút lực hút nào. Diệp Mặc cho Cửu Xoa Đao Thi vào lỗ khảm, quả nhiên lập tức vừa khớp
Những người bên trong miếu đợi vài tích tắc, liền cảm giác thấy cái miếu cũng bắt đầu chuyển động. Diệp Mặc trong lòng khinh bỉ, lại là thế này. Trình độ trận pháp của tên bố trí trận pháp này đúng là không ra làm sao cả, lần nào cũng là chuyển động.
Nếu như tên tông sư trận pháp bố trí ra phong ấn cấp mười nghe thấy Diệp Mặc phỉ nhổ tài nghệ của y không ra làm sao, không biết sẽ có cảm nghĩ thế nào.
Mặc dù biết cái miếu nhỏ này và đại sảnh lục giác bên ngoài cũng chuyển động như nhau. Diệp Mặc vẫn ôm Tô Tĩnh Văn sang một bên, hắn sợ chẳng may cái Truyền Tống Trận này xảy ra chuyện gì, hắn và Tô Tĩnh Văn thất lạc thì xong đời.
Cái miếu nhỏ chuyển động càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng căn bản cũng không nhìn thấy bóng dáng nữa. Tô Tĩnh Văn thầm nghĩ, nếu như không phải những người trong này đều là tu sĩ, thì chuyển động này sẽ giết chết hết bọn họ.
Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người trong cái miếu nhỏ này cảm giác được thân mình trở nên nhẹ hẫng, mấy vòng sáng do những màu sáng vàng nhạt tạo thành, những vòng sáng này sau khi tạo thành thì lại nhanh chóng biến mất. Đợi sau khi nó biến mất hoàn toàn, thì mấy người trong cái miếu nhỏ bị truyền đi.
Diệp Mặc cũng cảm giác được từng đợt choáng váng truyền đến, hắn lập tức cũng biết được có vấn đề rồi. Vì Truyền Tống trận truyền đi trong nháy mắt, phần lớn thần thức và ý thức của những tu sĩ đều trở nên mơ hồ, cái loại ý niệm không gian này, tu vi không đạt được đến trình độ nhất định thì căn bản cũng không cảm giác được.
Hắn bây giờ cảm giác một cách rõ ràng sự choáng váng trong khi truyền tống, chỉ có một giải thích, quá trình truyền tống này bị sai sót rồi. Hắn lập tức càng ôm chặt lấy Tô Tĩnh Văn, lại không phóng ra đại đỉnh tám cực. Trong quá trình truyền tống không gian này phóng ra bất kỳ thứ gì cũng là hành động rất nguy hiểm. Chẳng những đồ của mình bị mất, hơn nữa còn ảnh hưởng đến phương hướng truyền đi của truyền tống trận, khiến cho không gian loạn lưu
Diệp Mặc dứt khoát nhắm mắt lại, tình huống như này căn bản không phải là thứ mà hắn có thể đối phó được, chỉ có thể nghe theo mệnh trời mà thôi. Loại cảm giác này hắn không thích tí nào, nhưng cũng không thể không đối mặt với cảm giác này được.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, Diệp Mặc bỗng nhiên có một cảm giác gì đó dưới chân mình, nhất thời trong lòng vui sướng. Bất luận Truyền tống trận này có gì nhầm lẫn hay không, nhưng chỉ cần đặt chân lên mặt đất rồi, thì hắn cũng không sợ.
Thịch một tiếng, Diệp Mặc đạp vào một tảng đá cực lớn làm hiện ra một cái hố lớn, những đá vụn kia bị Diệp Mặc đá cho bay loạn xạ.
Nhưng hắn cũng không bị thương, rất nhanh, Diệp Mặc liền dẫn theo Tô Tĩnh Văn từ trong động sâu bay ra ngoài.
Ngay sau đó thì mấy người Đường Mộng Nhiêu cũng được truyền đến, cũng giống như Diệp Mặc, mỗi người cũng khoét một cái hố lớn, vô số đá vụn bay lên.
May là những tu sĩ này đều là trên cấp Thừa Đỉnh, mấy người có tu vi thấp cũng đều có người che chở, cũng không có ai bị thương.
- Đây là chỗ nào vậy?
Nguyệt Thiền từ trong lòng Đường Mộng Nhiêu đi ra, kinh ngạc hỏi.
Diệp Mặc sớm đã bắt đầu quan sát vị trí của họ đang đứng, tất cả những chỗ mà bọn họ đang đứng đều là một bãi sa mạc, mà sa mạc này cũng không lớn, đằng sau sa mạc là một dãy núi triền miên, giữa dãy núi này có những ngọn núi nhấp nhô trùng trùng điệp điệp, chọc thẳng vào tầng mây xanh, cho dù thần thức cũng không có cách nào nhìn được đỉnh của nó. Phía trước sa mạc còn có một dòng sông, đối diện với dòng sông đó cũng là một khu rừng rậm đến thần thức cũng không quét đến tận cùng được.
Chỗ này Diệp Mặc cũng chưa từng nghe nói qua, nhưng hắn cũng không vội, nếudù gì đã đi ra, với kinh nghiệm của Phiến Phất và Đường Mộng Nhiêu, nơi này bọn họ chắc chắn nhận ra. Bất luận ở nơi nào trong Bắc Vọng châu, Diệp Mặc cũng không lo lắng. Thanh Nguyệt của hắn có thể với thời gian ngắn nhất quay về Phỉ Hải thành được.
Thấy Đường Mộng Nhiêu không nói gì, Diệp Mặc cũng hỏi một câu:
- Đường chưởng môn, nơi này là ở đâu vậy?
Đường Mộng Nhiêu nghi ngờ nhìn xung quanh, thần thức cũng được phóng ra ngoài, sau khi thu hồi lại, sau đó cau mày lắc đầu nói:
- Diệp Mặc, tôi chưa từng đến nơi này bao giờ, cũng không biết nơi này ở chỗ nào.
Nói xong cố hướng về phía Phiến Phất đang đứng cách đó không xa hỏi:
- Phiến sư huynh, anh biết chỗ này là chỗ nào không?
Phiến Phất cũng ngẫm nghĩ một hồi lâu, lúc này cũng lắc đầu nói:
- Tôi cũng không biết.
Sư phụ của Chu Ngữ Sương bỗng nhiên mở miệng nói:
- Tôi nghĩ bất luận là chỗ nào, cũng thuộc đại lục Lạc Nguyệt. Chúng ta chỉ cần đi ra ngoài được, tìm người hỏi thăm là được rồi.
Diệp Mặc trầm mặc một hồi mới lên tiếng:
- Truyền tống trận trong quá trình truyền tống hẳn là có sai lệch gì rồi, có thể là linh lực không đủ, nhưng cũng coi là tốt rồi, không xảy ra không gian uốn khúc.
- Sao anh lại biết truyền tống có sai sót?
Nguyệt Thiền kinh ngạc hỏi một câu.
Diệp Mặc trầm giọng nói:
- Truyền tống trận trong đó chắc hẳn là địa điểm truyền tống cố định, mà địa điểm truyền tống cố định hẳn là phải xuất hiện tại một truyền tống trận khác, nhưng nơi này chẳng những không có truyền tống trận, hơn nữa khi chúng ta rơi xuống cũng không có chút quy luật nào cả.
Phiến Phất nhìn Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, cũng không chọn động thủ, mà lại nói với Đường Mộng Nhiêu:
- Mộng Nhiêu sư muội, tôi đi trước đây. Khi nào rảnh tôi sẽ đến núi Ngọc Nữ.
Nói xong, gã phóng ra một chân khí phi hành trung phẩm, trong nháy mắt biến mất.
Tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng thứ chín kia và sư phụ của Chu Ngữ Sương cũng ôm quyền với Diệp Mặc và Đường Mộng Nhiêu nói:
- Vãn bối cáo từ, cám ơn anh Diệp và Đường chưởng môn đại lượng.
Nói xong hai người cũng phóng ra chân khí phi hành, rồi phóng về hai hướng khác nhau.
Đường Mộng Nhiêu thấy mọi người cũng đã đi hết, cười cười có chút lúng túng nới với Diệp Mặc:
- Diệp Mặc, tôi cũng phải đi rồi, nếu như anh rảnh, thì cùng vợ anh đến núi Ngọc Nữ chúng tôi chơi. Chuyện của Thiên Điệp, tôi rất xin lỗi anh…
Diệp Mặc do dự một chút, rồi nói:
- Đường chưởng môn, tôi cảm thấy nơi này có chút không đúng, hay là chúng ta đợi chút nữa rồi đi.
Đường Mộng Nhiêu thấy Diệp Mặc nói vậy thì dường như nhớ ra chuyện gì đó, sắc mặt bỗng nhiên ửng đỏ, lập tức vội vàng nói:
- Không có gì, chỉ cần là ở Bắc Vọng châu, cho dù có gì không đúng, thì tôi cũng không sợ.
Cô có chút sợ đi cùng Diệp Mặc và cả Tô Tĩnh Văn nữa, cái cảm giác này rất tế nhị.
Diệp Mặc thấy Đường Mộng Nhiêu nói vậy, cũng không nói gì thêm, chỉ ôm quyền từ biệt Đường Mộng Nhiêu.
Cảm giác của Nguyệt Thiền đối với Diệp Mặc bây giờ càng ngày càng tốt, sắp cùng sư phụ rời khỏi, cô cũng nói với Tô Tĩnh Văn:
- Chị Tĩnh Văn, khi nào chị rảnh thì cùng với Diệp sư thúc đến núi Ngọc Nữ chơi nhé, chị là người con gái xinh đẹp thứ hai mà em đã từng gặp đấy.
Cô nói xong dường như lại nhớ tới Áo Thiên Điệp, sắc mặt buồn bã.
Đường Mộng Nhiêu thở dài một cái, rồi dẫn Nguyệt Thiền gật gật đầu với Diệp Mặc, phóng ra chân khí phi hành hạ phẩm, rồi cũng nhanh chóng biến mất.
- Diệp Mặc, chúng ta làm sao bây giờ? Tại sao không đi cùng bọn họ?
Tô Tĩnh Văn nhìn Diệp Mặc hỏi.
Diệp Mặc nhìn dòng sông trước mặt và cả khu rừng đối diện với dòng sông, nói:
- Tĩnh Văn, anh cảm thấy nơi này rất quỷ dị, nơi mà chúng ta đang đứng còn tốt một chút, còn khu rừng kia và cả dãy núi phía sau bãi sa mạc này, anh cảm giác không phải là đang ở Bắc Vọng châu.
Giác quan của Diệp Mặc rất cảnh giác, hắn rõ ràng nhận thức được một tia nguy hiểm nào đó.
Tô Tĩnh Văn thấy Diệp Mặc nói vậy cũng cau mày gật đầu nói:
- Đúng vậy, em cũng có cảm giác như vậy, linh khí ở nơi này dường như còn nồng đậm hơn ở Bắc Vọng châu rất nhiều. Nhưng vừa nãy linh khí ở nơi có phong ấn kia cũng rất đậm, chúng ta đột nhiên lại từ đó bước ra, không cảm thấy mà thôi.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Em nói không sai chút nào, anh đã từng đến Nam An châu, linh khí nơi này không kém hơn Nam An châu chút nào. Thậm chí còn nồng đậm hơn linh khí ở một số môn phái nhỏ, Bắc Vọng châu nếu như có nơi có nguồn linh khí nồng đậm như này, làm sao lại không có môn phái nào thành lập ở đây?
Tô Tĩnh Văn vừa định gật đầu đồng ý với câu nói của Diệp Mặc, thì lại nghe thấy một tiếng hét thảm ở nơi núi xa vọng đến.