Diệp Mặc thấy quả nhiên là sau khi hắn bố trí xong tụ linh trận, thì sự lung lay của phong ấn dường như bị áp chế đi rất nhiều. Nhất thời trong lòng hắn liền đại hỉ, càng không ngừng ném ra các loại trận kỳ mạnh mẽ áp chế lại phong ấn.
Một nén nhang sau, thì Diệp Mặc và những người còn lại đều kinh hãi phát hiện, những tiếng ‘Ầm ầm’ vừa rồi không ngờ đang dần dần nhỏ lại, cuối cũng hầu như là đã không còn tiếng động nào nữa.
Mà phong ấn kia dường như còn đang có chút lay động. Diệp Mặc nhìn một chút ổ khảm bên cạnh tế đàn, nghĩ một chút rồi quyết định lấy ra một viên tiên tinh gắn vào đó.
Diệp Mặc phát hiện khi hắn gắn tiên tinh vào, thì phong ấn còn đang lay động kia lập tức yên tĩnh trở lại. Mà trận pháp xung quanh tế đàn dường như đang liên tục tản mát ra uy lực cực lớn. Rất nhiều linh khí đang tràn qua, bổ sung cho trận pháp phong ấn của tế đàn.
- Diệp Mặc, cái tế đàn kia có phải là một cái phong ấn không?
Đường Mộng Nhiêu lên tiếng hỏi, cô và Phiến Phất đều nhìn ra được cái tế đàn này có thể là một cái phong ấn, nhưng Phiến Phất và Diệp Mặc thù sâu tựa biển, đương nhiên sẽ không hỏi Diệp Mặc. Nhưng mà Đường Mộng Nhiêu thì lại có thể hỏi được.
Diệp Mặc gật đầu:
- Đây đúng là một phong ấn, còn là một trận pháp phong ấn cấp mười. Tuy rằng tôi không thể bố trí được trận pháp cấp mười, nhưng tu bổ nó thì cũng không có vấn đề gì.
Nói xong Diệp Mặc liếc mắt nhìn những người còn lại nói:
- Trận pháp này còn cần rất nhiều tài liệu đỉnh cấp, nó có thể phong ấn lại vật thể có thể cắn nuốt không gian kia. Tôi không nói thì mọi người cũng biết, một khi cái phong ấn này bị mở ra, thì không chỉ Bắc Vọng Châu phải gánh chịu thảm họa, mà mấy người chúng ta cũng phải đứng mũi chịu sào. Vì thế tôi hy vọng tất cả mọi người đem tài liệu đỉnh cấp bên người lấy ra, để tôi lại một lần nữa luyện chế trận kỳ đem trận pháp phong ấn này tu bổ hoàn thiện. Tôi hôm nay đã lấy ra hơn trăm viên linh thạch cực phẩm và ngay cả tiên tinh cũng đã lấy ra rồi, nếu như các người cái gì cũng không muốn lấy ra, thì đừng trách tôi sẽ không khách khí.
Diệp Mặc là một tông sư trận pháp cấp chín, thì Đường Mộng Nhiêu đã sớm biết, nhưng những người còn lại thì lại vô cùng kinh hãi. Tuổi của Diệp Mặc cũng không lớn lắm, không ngờ lại là một tông sư trận pháp cấp chín. Phiến Phất thì vừa trở lại Vọng Nguyệt Tông, thậm chí còn chưa kịp ngồi xuống thì đã tới "dãy núi Vạn Dược" này rồi, hiển nhiên là không biết được sự việc lần trước của Diệp Mặc ở Phỉ Hải thành.
Nhưng một U Linh có thể cắn nuốt không gian, thì bất luận người nào cũng không dám bỏ qua nó. Hơn nữa Diệp Mặc đã lấy ra cả linh thạch cực phẩm và tiên tinh rồi, thì những người còn lại đều lấy ra những tài liệu tốt nhất trên người mình, cho dù là Phiến Phất và Diệp Mặc đang đối nghịch đi nữa, thì cũng góp cho Diệp Mặc hơn trăm viên linh thạch cực phẩm.
Phiến Phất và Đường Mộng Nhiêu là có nhiều tài liệu đỉnh cấp nhất. Diệp Mặc thầm nghĩ, cho dù là Bắc Vọng Châu là nơi cằn cỗi, nhưng là một chưởng môn của tông môn tám sao, thì những thứ có trong tay quả thực cũng không phải là bình thường.
Nhìn Diệp Mặc luyện chế trận kỳ, Phiến Phất cảm thấy khóe miệng co quắp liên tục. Người này quả thực là quá nghịch thiên, chỉ chừng ấy tuổi đã là tu sĩ Thừa Đỉnh còn không nói, đã vậy còn là một tông sư trận pháp cấp chín nữa, hắn là một quái thai sao?
Theo một miếng trận kỳ nữa được Diệp Mặc ném ra. Thì Diệp Mặc lại lần nữa lấy ra một trăm viên linh thạch cực phẩm, hơn nữa còn không ít những linh thạch cực phẩm do mọi người góp lại đều được Diệp Mặc bố trí xuống dưới.
Diệp Mặc chủ yếu tu bổ tụ linh trận trong cái trận pháp phong ấn này, khiến cho nó hoàn thiện hơn nhiều. Tuy rằng không đạt được trình độ vững chắc vốn có, nhưng căn cứ vào trận pháp phong ấn này, thì sau khi Diệp Mặc tu bổ nó, chí ít có thể trong vòng vài trăm năm không xảy ra vấn đề gì.
Phiến Phất rất muốn Diệp Mặc lấy ra hai viên tiên tinh còn lại. Nhưng nếu y nói ra, thì khẳng định sẽ lại bị cười nhạo, chỉ có thể nuốt trở vào.
Khi Diệp Mặc lần nữa hợp lại trận pháp phong ấn, thì mọi người đều cảm thấy mặt đất dưới chân lay động một chút, một lát sau, thì sự lay động này liền biến mất hoàn toàn. Vốn khi nãy còn thỉnh thoảng có một chút tiếng động ‘Ầm ầm’, thì hiện giờ cũng đã hoàn toàn không thấy nữa, ở nơi này lại lần nữa khôi phục lại sự yên bình.
- Diệp sư thúc, người lại lần nữa phong ấn lại trận pháp này, thì có phải là chúng ta có thể đi ra ngoài theo lối cũ không?
Nguyệt Thiền vì bản lĩnh thông thiên của Diệp Mặc. Cho nên cái nhìn của cô đối với Diệp Mặc đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất rồi. Đã chủ động gọi Diệp Mặc là sư thúc.
Diệp Mặc thở dài một hơi, từ trên tế đàn đi xuống, nhìn Nguyệt Thiền rồi nói:
- Tôi không cần quay đầu lại nhìn, thì cũng biết là đường đi phía sau đã hoàn toàn bị bịt kín rồi. Bên ngoài nhất định là không thể mở ra được, nếu như chúng ta mạnh mẽ mở ra từ bên trong, thì phong ấn có khả năng sẽ bị phá vỡ một lần nữa.
- A...
Nguyệt Thiền kêu lên một tiếng sợ hãi:
- Vậy thì chúng ta phải làm sao bây giờ? Ở đây không có lối ra, ngay cả "Độn không phù" cũng không có tác dụng, chúng ta chẳng lẽ cả đời đều bị nhốt ở trong này sao?
Tuy rằng Nguyệt Thiền kêu lên sợ hãi như vậy, nhưng đám người Đường Mộng Nhiêu đều có suy nghĩ giống như cô, có phải là họ không thể thoát ra khỏi nơi này không?
Tô Tĩnh Văn cũng có chút bận tâm nhìn Diệp Mặc dò hỏi:
- Chúng ta có thể thoát ra sao?
Diệp Mặc lắc đầu:
- Anh cũng không biết, nhưng bên kia còn có một cái miếu, chúng ta có thể qua đó xem một chút.
Diệp Mặc không nói, thì những người còn lại cũng không nhớ tới rằng ở đây còn có một cái miếu mà khi họ tới đây cũng đã nhìn thấy.
Bởi vì vừa rồi Diệp Mặc hoàn thiên lại trận pháp phong ấn, cho nên lúc này Phiến Phất cũng không tiến tới cái miếu nhỏ đó trước.
Diệp Mặc tiến tới cái miếu nhỏ kia, thứ đầu tiên mà hắn nhìn thấy là một cái bồ đoàn, ở bên cạnh bồ đoàn có một cái ngọc giản, mà cái ngọc giản này thoạt nhìn còn rất mới, dường như là được đặt ở đây chưa lâu.
Ngoài ra, thì ở vách tường phía sau miếu còn có một bức họa. Bức họa này chỉ vẽ một suối nước chảy xuống từ trên núi, nhưng thần thức lại không thể nào xuyên qua được bức tranh này. Diệp Mặc trước tiên cầm lấy cái ngọc giản, quét thần thức vào trong. Khi thần thức hắn vừa mới vào, thì lập tức nghe thấy một thanh âm rít gào: “Họ Sở kia, ngươi nói là để ta thủ hộ phong ấn mấy trăm năm thì sẽ có người tới thay ta, hiện tại sợ rằng đã có tới mười mấy cái trăm năm đã trôi qua rồi, lão tử ngay cả một cái bóng của quỷ cũng không thấy, chứ đừng nói là "Tiên khuyên hoa" nữa. Họ Sở kia, ta nhổ vào! Nếu thêm mấy trăm năm nữa, thì ngay cả Nguyên Thần lão tử cũng đều không thể giữ được nữa...”
Diệp Mặc nghe được cái thanh âm này, thì trong lòng liền cả kinh, bởi vì hắn rất quen thuộc cái thanh âm này, vì đó chính là giọng nói của cái linh hồn kia. Hắn vốn nghĩ cái linh hồn kia là do một người vô cùng mạnh mẽ phong ấn lại, có thể là một đại ma đầu. Nhưng không ngờ rằng căn bản là cái linh hồn thể này lại là người trông coi phong ấn, khác xa so với tưởng tượng của mình.
“Ta căn bản là không thể thủ hộ cái phong ấn này nữa rồi, nếu như cái phong ấn này không thể tu bổ, vậy thì tên khốn kiếp kia đi ra đầu tiên sẽ là muốn xơi tái lão tử. Lần trước có năm con kiến hôi đi tới đây, thì đã chết mất ba, một thì dùng ‘Phá không phù’ chạy đi, còn có một tên khốn gọi là Diệp Mặc đã lấy đi cả ‘Cửu xoa đao thi’. Ta còn tưởng hắn là người thay thế cho ta. Nhưng thực lực của hắn lại quá kém, ngay cả con kiến hôi cũng không bằng, lão tử nhổ một ngụm nước miếng là có thể dìm chết nó rồi.
Sau đó ta lại phát hiện ra tên khốn kia quả nhiên không phải là tới thay thế ta, tên khốn kia muốn phát tài, hơn nữa còn gian xảo như quỷ. Không chỉ lấy của ta ‘Ngũ hành độn pháp’, còn lấy cả tài liệu cấp mười của ta là lông vũ của ‘Cửu vũ kim bằng’. Ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn.”
Diệp Mặc toát mồ hôi. Hóa ra sự việc chính là như thế.
Thanh âm kia nói tới đây, liền có chút hòa hoãn đi:
“Nhưng cái tên khốn họ Diệp kia thật ra cũng giúp ta một chút, tuy rằng ‘Cửu xoa đao thi’ của hắn không có tác dụng thực sự, nhưng cũng đã làm cho lối vào buông lỏng, để cho ta có phương pháp thoát ra ngoài. Cũng may là còn có bốn con kiến hôi tự mình đưa tới, cho nên ta dùng bốn tên ngu ngốc đó để bố trí một trận pháp phệ huyết, lúc này mới có thể thoát ra ngoài. Về phần phong ấn, không còn là chuyện ta cần quan tâm nữa. Ta giúp ngươi thủ hộ nhiều năm như vậy, ngay cả một cái bóng của "Tiên khuyên hoa" cũng không thấy, ngươi còn muốn thế nào nữa?”
Nói đến đây thì cái thanh âm kia dường như đã hoàn toàn phát tiết hết sự tức giận, giọng nói liền hòa hoãn hơn:
“Dù sao khi ta đi rồi, thì cái phong ấn này chỉ cần có chút ngoại lực trợ giúp cũng sẽ bị phá vỡ, cái ngọc giản này ngươi có thể nhìn thấy không thì cũng không quan trọng. Ngươi là kẻ không giữ lời trước. Cho nên ngươi không còn liên quan gì tới Tiết Vưu Phong ta nữa rồi, ta sẽ không tiếp tục ở lại đây chờ chết nữa, đi nha...”
Giọng nói này dừng lại một lúc lâu, sau đó mới nói tiếp:
“Về phần đồ vật bên trong bẩy quả cầu vàng kim kia, ta cũng không có lấy hết nha. Ta có để lại ba viên tiên tinh đó, ta nghĩ ba viên tiên tinh cũng đủ để lại cho người đến sau phong ấn lại trận pháp này rồi.”
Diệp Mặc không biết phải nói gì nữa, đem ngọc giản đưa cho Đường Mộng Nhiêu đang đứng một bên, lúc này hắn mới biết được cái linh hồn kia tên gọi là Tiết Vưu Phong, là người có hẹn ước cùng với người họ Sở, ở lại đây trông coi cái trận pháp phong ấn này.
Nghe lời y nói thì có vẻ như là chỉ cần y ở đây thủ hộ cái trận pháp phong ấn này trăm năm, thì người họ Sở kia sẽ tìm người thay thế cho y, sau đó còn tặng cho y một gốc "Tiên khuyên hoa".
Nhưng cuối cùng, không biết vì sao, cái người họ Sở kia cũng không có tìm người thay thế, hơn nữa cũng không đưa "Tiên khuyên hoa" tới cho y. Khiến cho trong lòng tên Tiết Vưu Phong này khó chịu, muốn đi ra ngoài, cuối cùng gặp được mình mang ‘Cửu xoa đao thi’ đến.
Cái ‘Cửu xoa đao thi’ này chính là chìa khóa để cho người kế nhiệm thủ hộ phong ấn, nhưng về sau lại xảy ra vấn đề, ‘Cửu xoa đao thi’ lại biến mất không thấy đâu. Thẳng cho tới khi Diệp Mặc lấy được ‘Cửu xoa đao thi’ trở thành một người đi tìm di tích thượng cổ.
Nếu như dựa theo lời Tiết Vưu Phong nói, vậy thì hẳn là người kế nhiệm sau khi đến, trước tiên là phải đi qua đại sảnh lục giác, sau đó lại tới đại điện kia. Về phần bẩy quả cầu vàng kim kia, chính là lưu lại cho người kế nhiệm thủ hộ sử dụng.
Nhưng người kế nhiệm không đến, cho nên nhiều đồ tốt trong bẩy quả cầu vàng kim kia lại bị Tiết Vưu Phong lấy đi toàn bộ. Cái linh hồn họ Tiết kia thực sự là đáng ghét, chỉ lưu lại có ba viên tiên tinh. Ba viên tiên tinh này thì hắn đã lấy được rồi, quả nhiên là một viên phải sử dụng để tu bổ lại trận pháp phong ấn.
Ngọc giản truyền qua tất cả mọi người, thì mới biết được ở đây căn bản là không có cách nào để đi ra cả. Cho dù là muốn vào, thì cũng phải có ‘Cửu xoa đao thi’.
Chu Ngữ Sương do dự một chút, sau đó nhìn Diệp Mặc dò hỏi:
- Diệp đại ca, ngày trước chúng tôi tiến vào, anh đã đi theo phía sau sao?
Diệp Mặc gật đầu:
- Không sai, chính là tôi đã theo phía sau.
Chu Ngữ Sương giờ mới hiều được, hóa ra bốn người bọn họ tiến váo cái đại sảnh lục giác kia, thì đã sớm bị người theo dõi rồi.
- Diệp Mặc, chỗ này hình như chỉ có thể vào, nhưng lại không thể ra được.
Đường Mộng Nhiêu cũng có chút lo lắng dò hỏi Diệp Mặc.
Thấy Diệp Mặc trầm mặc không nói lời nào, thì Đường Mộng Nhiêu lại bổ sung thêm một câu:
- Nhưng cũng may là chúng ta vào được, để cậu có thể tu bổ lại trận pháp phong ấn kia, bằng không khi cái phong ấn này bị phá vỡ, thì không biết cái vật kinh khủng kia là vật gì.
Diệp Mặc gật đầu, sau đó lại đi tới vách tường kia, kéo bức tranh trên tường xuống.