Thiên Vũ 2 - Long Ngự Tứ Cực Truyện Full

HỒI 24

Docsach24.com
ý Huyền sững sờ nhìn cô gái chắp hai tay, đang thành kính quỳ trên tuyết.

Bây giờ cô đã hoàn toàn trở về hình dáng của Tô Do Liên, nhưng cô vẫn là một mảng tuyết, một mảng tuyết trắng trong tinh khiết. Thế giới phức tạp hỗn loạn đã trút xuống mảng tuyết này quá nhiều điều, nhưng máng tuyết vẫn lung linh, trong suốt, bất kì lúc nào cũng có thể hoá thành nước mắt.

Lý Huyền đau khổ đi lại gần, phát hiện ra Tô Do Liên dần dần rút nhỏ lại. Gã chìa tay, ẵm cô bé dậy. Cô hoá thành một máng tuyết, tan cháy trong lòng bàn tay gã. Chút lạnh lẽo ấy, thâm mãi vào tâm phế gã.

Lý Huyền biết, không phải Tô Do Liên muốn hãm hại gã, mà là gã đang gây tổn thương cho cô. Bởi vì gã không thể nào yêu được. Tình yêu của gã đã để cả lại kiếp trước, không còn một chút nào rơi rớt trong xác thân này nữa. Ý nghĩa của cuộc đời gã chính là trở thành Định Viễn hầu của tiền kiếp, tìm kiếm cô công chúa đã chìm sâu vào Yêu hồ. Đó là luân hồi của gã, một luân hồi đã được số mệnh an bài từ lâu. Gã không thể nào bắt đầu một môi nhân duyên khác, dù đã trông thấy thêm một mảnh tình nồng ấm.

Gã ngửa mặt nhìn trời, rít lên thảm thiết, lòng ngập tràn phẫn nộ.

Vì sao luân hồi lại sắp đặt như vậy?

Cửu Linh hay Tô Do Liên, ai cũng lung linh trong trắng như tuyết, vì sao phải chịu đựng tội nghiệt nhường này?

Chí ít, Lý Huyền cũng đã hoàn thành được tâm nguyện của Cửu Linh. Gã tuốt đao vùng dậy. Bất kể thế giới trắng toát này như thế nào, gã cũng phải chém tan nó, cho dù thế gian này quả thực có luân hồi, gã cũng sẽ chém nát một lượt.

Lửa trận bùng lên, chạy suốt thân đao Định Viễn, sức nóng bạt ra, quẫy động vần vũ, hoá thành một con hoả long rất to. Hoả long vỗ đôi cánh, hệt như lá cờ che phủ ánh mặt trời. Lý Huyền vung đao chém một nhát.

Trời cao đất bằng lập tức u ám hẳn đi, giữa không gian bùng lên lửa cháy, đó không chỉ là lửa trận từ lưỡi đao Định Viễn, mà còn có ngọn lửa bùng bùng to như con mắt yêu ma.

Ngọn lửa ma cháy mãi vạn năm, chưa một lần lịm tắt.

*

Lục Khục và Dao Nhi đều khấp khởi.

Kế hoạch tác chiến của vật cưng bắt đầu! Chúng sắp dũng cảm đâu với đại ma vương Tứ Cực long thần. Chúng sắp cứu được Lý Huyền, cứu được thế giới.

Sột sột, sột sột.

Thế hệ mai sau, phải chăng sẽ kế sự tích về chúng?

Mi-ao, mi-ao.

Tất cả bùn mây trên đời đều sẽ thuộc về ta. Ừ, cả thức ăn đóng hộp cho mèo nữa.

Sâm Oa Oa tái mét mặt, chằm chằm nhìn cái bóng xanh lam trên trời cao. Chỉ mình nó cảm nhận được rằng sức mạnh ghê gớm kia không phải là loại mà một con chim thích nghe truyện, một con mèo háu ăn và một con mèo chiến thắng nổi. Kế hoạch tác chiến của vật cưng chưa bắt đầu đã thất bại thê thảm rồi.

Sâm Oa Oa cúi đầu, nhìn xác Cửu Linh nằm co quắp dưới đất, nó rùng mình, khuôn mặt lộ vẻ phẫn nộ. Cái tên ma đầu này, dám dùng thú đoạn tàn nhẫn như vậy để giết người yêu thương hắn. Hắn còn đáng được tha thứ ư?

Tiểu Ngọc dặn:

- Lục Khục, ngươi từ bên dưới nhảy lên đánh úp. Dao Nhi, ngươi từ bên trên bay xuống đánh úp. Ta lại chỗ hắn dùng thơ làm hắn mất tập trung, chúng ta đồng loạt tấn công tử ba hướng, đảm bảo đánh cho hắn trở tay không kịp.

Dao Nhi vui vẻ:

- Ta còn có thể nhờ cụ của cụ của cụ ta giúp đỡ, đánh mấy luồng sấm từ trên trời xuống cơ.

Lục Khục cũng vui vẻ phụ hoạ:

- Mõm ta táp một cái là bắn ra băng ra lửa ra độc, hắn không thể chịu nổi đâu.

Tiểu Ngọc tràn đầy tự tin, thét lớn:

- Xông lên!

Sâm Oa Oa vội can:

- Khoan đã!

Nó không kịp níu lại, ba con vật cưng vĩ đại đã lao vọt lên như sao báng. Sâm Oa Oa cuồng cả kê, thế này chẳng phải rúc đầu vào chỗ chết ư? Bỗng lại thấy trước mặt tối sầm, ba con vật cưng vĩ đại đã nhất tề giật lui trở về.

Dao Nhi:

- À… trong các truyện ta từng nghe đều nói, phải lên kế hoạch rõ ràng rồi mới hành động…

Lục Khục:

- Những con mèo mà không bàn kỹ đường đi nước bước tác chiến, thì không phải mèo ngoan…

Tiểu Ngọc:

- Ta chợt cảm thấy, hình như ta chưa thể nghĩ ra được cách thoà đáng nhất.

Bấy giờ Sâm Oa Oa mới thở phào, nó khẽ khàng:

- Dựa vào sức của mấy vật cưng chúng ta, có dốc sức cũng không đấu nổi hắn đâu. Chúng ta phải dựa vào cái đầu.

Tiểu Ngọc thờ ơ rỉa lông cánh:

- Đầu thì ta là giỏi nhất rồi. Trí tuệ loài người đều do loài chim chúng ta dạy cho đây.

Sâm Oa Oa hỏi:

- Các ngươi nghĩ xem, hắn sợ nhất là gì?

Câu hỏi này nghe chừng quá đơn giản?

Dao Nhi:

- Nhất định là hắn sợ một câu chuyện vừa dài vừa khô khan.

Lục Khục:

- Không, nhất định là hắn sợ chuột. Ta sợ chuột lắm đây!

Tiểu Ngọc:

- Các ngươi nói đều sai cả. Đây là nỗi sợ của các ngươi thôi. Nghe ta thì hơn, ta là khách quan nhất mà. Hắn sợ chủ nhân của hắn, vừa kính trọng, vừa yêu thương, vừa e sợ.

Sâm Oa Oa nghe chúng cãi nhau muốn ù cả đầu, bèn quát:

- Im cả đi! Hắn sợ gì những thứ ấy?

Tiểu Ngọc bất mãn:

- Ta mới là thủ lĩnh!

Lục Khục vỗ một chân lên đầu nó:

- Ta chứ!

Dao Nhi vỗ một chân lên đầu Lục Khục:

- Ta chứ!

Sâm Oa Oa bó tay hoàn toàn với ba con vật cưng này, cuối cùng không chịu nổi, thét lên:

- Tu vi hắn cao cường như vậy, hắn chỉ sọ một kẻ thôi, đó chính là bản thân hắn.

Tiểu Ngọc, Dao Nhi, Lục Khục đồng thanh:

- Linh tinh!

Mắt sáng lên, Sâm Oa Oa nói:

- Chúng ta có thể biến ra một ảo thân của hắn.

Nó ghé vào tai ba đứa kia, ri rầm một hồi. Lục Khục cao hứng giơ chân:

- Đúng là một trò rất vui.

Dao Nhi cao hứng nằm xoài xuống:

- Người đời sau, khi viết truyền kỳ về ta, nhất định sẽ dùng đủ lời tán dương dẹp để.

Tiểu Ngọc ủ rũ:

- Sao vai kịch của ta lại ít nhất thế?

Sâm Oa Oa an ủi nó:

- Nhưng lời thoại của ngươi quan trọng nhất mà.

Tiểu Ngọc hỏi:

- Ta có thể nói thêm một vài câu không?

Mắt Sâm Oa Oa lóe lên sắc nhọn, nó lạnh lùng bảo:

- Không được, ít hơn, hay nhiều hơn một chữ đều không được. Chỉ ba chữ ấy thôi!

Thân hình bé xíu, trắng nõn của nó bổng toát ra một sức mạnh ghê gớm, Tiểu Ngọc phải giật mình bay vút lên. Nó, kẻ dù bị luộc trong nước suối nóng nhất trần đời vẫn không đổi sắc mặc, không thảng thốt, thế mà lần này phải toát mồ hôi. Sâm Oa Oa lãnh đạm hô:

- Bắt đầu!

Lục Khục sôi nổi lao đi. Nó không biết bay, đành chạy bộ tới chân Tứ Cực long thần, cùng ngửa ba cái đầu lên, lắc đảo dữ dội. Ba cái sừng ẩn trong mớ lông bờm dày cộp của nó bật lên giữa trán, lần lượt toả ra những màu tím, trắng, xanh, rồi Lục Khục lắc mạnh đầu. Ba luồng hơi băng, lửa, độc tù ba chiếc sừng chầm chậm tuôn ra, băng ngấm độc, lửa thiêu băng, hoá thành một lớp sa mù trộn ba màu cùng bay lên, bao phủ lấy Tứ Cực long thần.

Đám sa mù này tập trung toàn bộ tu vi của Lục Khục, chứa đựng ba loại dị năng của nó, vô cùng thần diệu. Tứ Cực long thần tuy rằng uy vũ, nhưng nhất thời cũng bị lớp sa mù che kín, màu xanh lam trong hai mắt không sao xuyên qua được cảnh vật nữa.

Thạch Tinh Ngụ- nhíu mày, định xua tay gạt lớp sa mù đi, bỗng một đôi mắt bé xíu xuất hiện trước mặt, nhìn chằm chằm vào y. Thạch Tinh Ngự bị đôi mắt ấy thôi miên, bất giác ngừng chân bước. Cũng chỉ có con chim thông minh như Tiểu Ngọc mới bắt chước được một cách hoàn hảo đến thế Đối Nhãn thần công của Lý Huyền.

Thấy Tứ Cực long thần đã bị hút vào đôi mắt mình, Tiểu Ngọc bèn dằn tùng từ câu nói sau đây:

- Ngươi, là, ai?

Đây là một câu nói rất bình thường, Tiểu Ngọc không hiểu nổi vì sao phải nói như thế, nhưng vừa nghe nó thốt ra, Tứ Cực long thần đã cứng cả người, hai mắt thoáng qua một tia hoang mang. Đúng lúc đó, có tiếng phượng lảnh lót trên cao, một vệt sáng xanh xẹt xuống, chí thích tắc đã tụ lại trước mặt Tứ Cực long thần, ngưng thành hình một tấm gương khổng lồ. Đôi mắt hoang mang của Tứ Cực long thần liền dán chặt vào gương. Trong gương phàn chiêu một thân hình Tứ Cực long thần hoàn chỉnh.

Hắn cũng nhìn chằm chằm vào Thạch Tinh Ngự.

Ngươi là ai? Âm thanh đó vẫn vang vọng trong đầu Tứ Cực long thần. Y bỗng thấy đau đớn, hai tay ôm chặt lấy đầu, phát ra một tiếng gào xé tim xé phổi.

Cả dãy Chung Nam đều rầm rầm rung chuyển trước sức mạnh vô song của y.

*

Ma cung bỗng sụp đổ, khuôn mặt Ma vương, Thừa Hương và Tô Do Liên đều lộ vẻ bi thương khó tả, rồi họ từ từ tan biến trong hư vô.

Lý Huyền mở bừng mắt, nhận ra mình đã quay trở lại đỉnh Chung Nam, đứng lơ lửng trên không. Còn cái tên Tứ Cực long thần uy chân thiên hạ, tội ác tày trời kia đang quằn quại rú rít. Lý Huyền ngơ ngác, rốt cuộc là ai mà có thểbiến tên ma đầu ấy thành thế này?

Quân Thiên Thương đã đến rỗi ư? Có tiếng vỗ cánh, Tiểu Ngọc nhào tới trước mặt Lý Huyền, la lên:

- Là ta! Chính ta!

Tiểu Ngọc? Lý Huyền kinh ngạc trợn mắt. Tiểu Ngọc vênh váo:

- Mình ta có lời thoại, còn bọn chúng đều chỉ là nhân vật phụ thôi.

Cái gì mà lộn xộn thế này? Tiểu Ngọc đập lên vai Lý Huyền, thở dài:

- Ngươi ra được là tốt, ngươi ra được là tốt rồi.

Lý Huyền gật đầu mỉm cười:

- Phải. Ta đã nhìn rõ chân tướng của hắn rồi, chúng ta không cần sợ hắn nữa.

Định Viễn đao trỏ ra, bắn vào bóng ma phủ kín trời nọ, Lý Huyền lạnh lùng hỏi:

- Ngươi còn giá thần giả quỷ tới bao giờ đây?

Thạch Tinh Ngự dần dần thôi quằn quại, y mở mắt ra, ánh lam đã tan biến, đổi sang màu trắng phớ. Y lãm bấm:

- Ta là ai? Ta là ai?

Lý Huyền cười ha hà:

- Nếu như ngươi hỏi ai khác, có lẽ người ta không thể trả lời cho ngươi được. Nhưng vì ngươi hỏi ta, là hỏi đúng chỗ rồi đó. Ngươi hoàn toàn không phải là Tứ Cực long thần Thạch Tinh Ngự.

Lý Huyền vừa thốt ra, tất cả những người có mặt, dù bị thương hay còn lành lặn đều cùng sửng sốt.

Kẻ này không phải Thạch Tinh Ngự? Sao lại thế được?

Thạch Tinh Ngự vẫn lẩm bẩm:

- Ta là ai?

Lý Huyền trầm giọng đáp:

- Tuy ta không biết mục đích của ngươi là gì, nhưng… Tâm ma! Ngươi định lấn trốn cho tới bao giờ?

Tâm ma? Lam quang mênh mang trên không bỗng tôi hẳn đi, một bệ đá khổng lồ xuất hiện trước mặt Thạch Tinh Ngự. Tứ Cực long thần uy vũ ghê hồn, lập tức kiệt sức, hệt như một cái bóng đổ gục xuống sau bệ đá.

Trên bệ đá có một bóng người tiều tuỵ ngồi xiêu vẹo. Khuôn mặt tái mét, bàn tay trắng nhợt, nụ cười mỉm phờ phạc.

Trùng đồng.

Luân hồi trên thế gian đều chứa đựng trong con ngươi âm dương tương sinh ấy, liên tục sinh ra rồi lại tiêu tan. Âm dương thay thế lẫn nhau biến hoá ra muốn đời ngàn kiếp, cứ lẳng lặng đến và im lìm đi. Gã mãi mãi chỉ theo dõi như thế; không có một luân hồi nào là của gã cả.

Trong mắt Tâm ma hiện lên một tia mờ mịt:

- Kế hoạch tác chiến ghê thật, lại có thể nhìn ra điểm thắc mắc duy nhất trong lòng ta.Đúng, tuy ta có sức mạnh vô địch, nhưng quả thực ta không biết mình là ai… kẻ nào lập kế hoạch này đây? Có thể cho ta gặp mặt một chút chăng?

Tròng mắt gã đảo chầm chậm, chí trong khoảnh khắc đã dò khắp mặt đất, nhưng không tìm thấy tung tích Sâm Oa Oa. Đến lúc này, Sâm Oa Oa như đã tiêu tan, dường như nó hiện ra chỉ vì muốn đánh bại Tâm ma và cứu Lý Huyền vậy. Lý Huyền mỉm cười:

- Ta nhận ra chân tướng ngươi, kể cũng không tệ, phải không? Ngươi không nên dùng ảo ảnh tâm ma hãm ta mới phải, lúc ở xích trời ta đã nếm chiêu ấy một lần rồi. Tuy ta chưa từng gặp Thạch Tinh Ngự, nhưng cũng biết nếu muốn giết người, hắn chí dùng kiếm chứ không dùng ảo ảnh đâu.

Tâm ma lãnh đạm nói:

- Ngươi không đủ sức đánh bại ta, vì lòng ngươi còn sợ hãi.

Gã ngẩng đầu, ai cũng có ảo giác, hai con ngươi âm dương ấy đang khoan sâu vào trái tim mình. Tâm ma than khẽ:

- Trong tim các ngươi, ta trông thấy nỗi sợ hãi. Một khi các ngươi còn chưa khắc phục được cơn sợ đó, thì các ngươi còn chưa chiến thắng được hắn.

Gã duỗi ngón tay trắng nhợt gầy guộc của mình ra, trỏ vào cái bóng sau lưng mình. Cùng với động tác trỏ của gã, Thạch Tinh Ngự vốn đã hết hơi sức bỗng lại sống trở dậy, uy nghi áp đảo thiên hạ lại xuất hiện, Lý Huyền choáng cả người. Gã cười gượng:

- Chẳng qua chỉ là một ảo ảnh mà thôi, chỉ cần nhìn thấu, thì không còn gì ghê gớm nữa, phải thế không?

Tâm ma thản nhiên nói:

- Hắn không phải ảo ảnh, hắn là tâm ma của Thạch Tinh Ngự. Là ma đầu trong trái tim mà Thạch Tinh Ngự cũng không thể khống chế được, ngươi thắng nổi không?

Lý Huyền tái mặt:

- Tâm ma của Thạch Tinh Ngự?

Tâm ma cười nhạt:

- Năm xưa, tuy Thạch Tinh Ngự bị chém vào vòng luân hồi, nhưng vẫn chưa tan biến hẳn. Tử Cực đem hắn chia ra làm năm phần thần, tâm, ý, hình, thể, chia ra trấn giữ ở Vô thượng Mật cảnh. Ta phải tốn mất ba mươi năm lòng, dùng hết muôn vàn báu vật mới phá được vòng vây câm co, lấy được phần tâm. Mãi đến mấy hôm trước mới mượn được lửa trận để tôi luyện, đem sức mạnh ấy nhập vào bàn thể của ta. Thứ mà các ngươi đang trông thấy chính là trái tim của Thạch Tinh Ngự.

Lý Huyền sững sờ. ảo ảnh uy vũ ghê gớm này chính là trái tim Thạch Tinh Ngự?

Chỉ một trong năm bộ phận thần, tâm, ý, hình, thế mà có thể vận dụng được sức mạnh đáng sợ đến thế, gần như quét sạch cả thiên hạ. Nếu chính Thạch Tinh Ngự phá được vòng cấm cố, hiện hình ra thật thì còn thế nào nữa? Thì sẽ là một thảm hoạ khó bề tưởng tượng.

Tựa hồ nhìn thấu nỗi sợ của Lý Huyền, Tâm ma nhẹ nhàng cất tay:

- Thế thì thử xem sức mạnh của hắn nhé.

Cái bóng màu lam bỗng bùng phát ra một thứ uy lực ghê hồn, Lý Huyền cảm thấy muôn vàn sức mạnh cùng ập vào mình, đều ồ ạt như sấm sét. Lý Huyền rú lên, bị đánh văng xuống đất, lửa trận ngùn ngụt khắp mình đều lịm tắt. Đòn tấn công này đánh văng gã từ tiền kiếp trở lại luân hồi hiện tại.

Tâm ma đưa tay chống cằm, tó rõ vẻ ung dung:

- Có lẽ, chỉ ta mới có thể thật sự được gọi là Tâm ma, bởi vì trên tâm ma của tất cả mọi người trên đời đều bắt nguồn từ ta, sinh ra từ ta. Cũng chỉ có ta mới có thể điều khiến được bọn chúng, biến chúng thành thực thế. Ta có thể khống chế được tâm ma của Định Viễn hầu, cũng có thể khống chế được tâm ma của Thạch Tinh Ngự, đương nhiên có thể khống chế được các ngươi. Hễ trong lòng các ngươi còn e dè Thạch Tinh Ngự, thì các ngươi không thể nào đánh bại được ảo ảnh này, dẫu biết thừa nó chỉ là ảo ành.

Gã nói không phải không chính xác. Lý Huyền vụt kéo Tiểu Ngọc lại, quát:

- Ngươi là một con chim, chắc không sợ hắn đâu phải không?

Tiểu Ngọc lạnh lùng đáp:

- Tuy ta là một con chim, nhưng đã đọc biết bao sử sách.

- Thế thì sao?

- Ta càng đọc nhiều, thì càng biết nhiều sự tích về Thạch Tinh Ngự. Hắn hoàn toàn không phải là một ma vương, mà là một anh hùng. Chỉ tích tắc, hắn có thể đập tan một thành trì, tiêu diệt ngàn vạn người, đánh tan tác cao thủ đương thời. Một nhân vật như thế, ngươi không coi là anh hùng, lại đi coi là ma vương ư? Ngươi ấm đầu à?

Với một con chim đã sợ hãi đến mức nói năng dấm dớ thế này thì còn biết trông mong gì đây? Lý Huyền buông nó ra, chộp lấy Dao Nhi:

- Ngươi có thái tổ mẫu chống lung, chắc không sợ gì Thạch Tinh Ngự đâu nhỉ?

Dao Nhi đáp:

- Thái tổ mẫu dặn ta, khi đi lại trên giang hồ, có ba người tuyệt đối đừng làm mếch lòng.

- Trong đấy không có Thạch Tinh Ngự chứ?

- Người đầu tiên chính là hắn.

Lý Huyền đành cầu cứu đến Lục Khục. Lục Khục đang nằm ưỡn bụng dưỡn dẹo phơi nắng.

- Lục Khục, chắc ngươi không biết Tứ Cực long thần?

Mi-ao, mi-ao…

- Gì… gì cơ? Ngươi là mèo con mà Tứ Cực long thần yêu thích nhất?

Lý Huyền thật não lòng. Gã hoàn toàn that vọng. Cái bóng lam trên trời càng lúc càng phình to, đây phải chăng là dấu hiệu cho thấy nỗi sợ hãi bao trùm Chung Nam san càng lúc càng nhiều?

Thế thì phải làm sao mới chiến thắng được tên ma đầu này đây?

Tâm ma chống cằm cười cười nhìn bọn họ. Gã rất thích tận hưởng cảm giác sợ hãi, bởi vì gã là tâm ma. Thức ăn của tâm ma chính là nỗi sợ của con người. Nhờ vậy gã tồn tại khắp mọi nơi, chẳng ai địch nổi.