Tạ Vân Thạch bị thương nặng.
Trịnh Bá Niên bi thương nặng.
Lư gia huynh đệ bị thương nặng.
Thạch Tử Ngưng không tham gia.
Thôi gia tỳ muội đi xin cứu viện đã biệt tích.
Sáu thường phó giữ trọng địa, không dám rời vị trí.
Những thiệt hại liên tiếp như vậy đã đánh gục sự tự tin của mỗi người trong Ma Vân thư viện. Đương nhiên, Ma Vân thư viện cũng chẳng còn mấy người. Bẩm đốt ngón tay ra sức đếm thì chỉ đếm được hai kẻ nữa. A Trường gánh nước và lão Thái quét dọn. Phong Thường Thanh và Biên Lệnh Thành hoàn toàn không được tính.
Bởi vậy, Tiểu Ngọc rối rít xoắn xuýt bên hai người này, càm ràm réo gọi, giờ hết lịch sử điên tích ra giục họ mau đi quyết đấu với ma vương Thạch Tinh Ngự. Nhưng A Trường với lão Thái có thể làm được gì?
A Trường nói:
- Nếu Thạch Tinh Ngự bị đánh bại, ta sẽ quấy hắn lên như quẩy một gánh nước, quăng xuống núi.
Lão Thái nói:
- Nếu Thạch Tinh Ngự bị đánh bại, ta sẽ quét hắn đi như quét rác trong Thái Thần viện, tống khỏi trường.
Nhưng làm sao mà đánh bại được Thạch Tinh Ngự đây? A Trường và lão Thái đều trâm tư suy nghĩ. Tiểu Ngọc cuống quýt, đập cánh thật mạnh, nhưng cũng không nghĩ ra cách gì.
A Trường vỗ vỗ vai trái nó:
- Đừng lo lắng nhiều, cứ ăn no một bữa, ngú đẫy một giấc, coi như chưa hề có vấn để gì xảy ra, chẳng phải rất ổn rồi ư?
Lão Thái vỗ vỗ vai phải nó:
- Đời người vốn ngắn ngủi, hà cớ chuốc thêm ưu phiển? Ngươi cứ nốc hai hổ rượu như ta đây là sẽ quên hết mọi điều sẩu não.
Sự thực, A Trường đã no, lão Thái đã say. Nói xong, cả hai không gượng nổi nữa, một người đổ xuống chiếc giường bên trái, một người vật xuống bệ lò bên phải, chỉ nháy mắt đã ngáy khò khò.
Tiểu Ngọc gào lên uất ức, cuối cùng nó ý thức được là đến lúc nguy nan, bàn bạc với loài người để tìm cách giải quyết là một việc vô cùng ngu xuấn. Giống loài đần độn này chỉ biết chăm chăm ăn cắp trí tuệ của loài chim vĩ đại, đừng mong bọn họ tự làm được việc gì nên hồn.
Chỉ có thể dựa vào bản thân mình thôi. Lòng Tiểu Ngọc trào lên một ý chí sắt đá, nó quyết định tự đi chỉ huy trận chiến này. Trận chiến có tên gọi là Kế hoạch tác chiến của vật cưng! Loài người thảy đều không đáng tin, đáng tin chỉ có các vật cung chúng ta thôi.
Tiểu Ngọc kiêu ngạo xuất khấu thành thi, một thói quen vốn đã quên từ lâu:
- Phong ba trông cậy vật cung, Nhìn quanh thiên hạ anh hùng là ta.
Nó không kìm được chưa xót, từ hồi bị cái tên Lý Huyền cấn cản thơ văn, tài năng của nó bị thui chột đi nhiều. Đây đâu phải thơ, chỉ là một câu vè mà thôi. Nhưng ngẫm cho kỹ, thơ của con người phần đông cũng chỉ là những câu ép cho vẩn vò như vậy. Tiểu Ngọc cười hà hà, vỗ cánh bay đi, bắt đầu thực hiện Kế hoạch tác chiến của vật cưng.
Kẻ đầu tiên nó đi tìm, cũng là kẻ mà nó gửi gắm nhiều hy vọng nhất, là kẻ trầm ổn nhất, và cũng nhiều thực lực nhất - Thái Hạo Nguyên tôn.
Nhưng đáp lại, nó bị đối xử tàn tệ. Một luồng chớp xanh biếc từ núm rồng trên Thái Hạo định bắn ra, quất nó chóng cả mặt. Tiếng gầm giận dữ của Nguyên tôn suýt chút nữa làm nó hồn xiêu phách lạc:
- Ta không phải vật cung!
Không phải vật cưng thì ghê gớm lắm à? Năm xưa trên núi Bình Khuyêi, nếu không phải ta vỡ cả đâu thì cũng chẳng được chủ nhăn thu nhận. Lão già nhà ngươi, đến ngần này tuổi mà vẫn chưa hiểu chỗ kỳ diệu của vật cimg, phải ở lì đây canh cái vạc nát nay, không được phi thẳng lên chín tầng trời, kể cũng đáng đời lắm. Cứ thế, Tiểu Ngọc đập đập cánh, chửi rủa một hồi. Thái Hạo Nguyên tôn tức đến sùi bọt mép, bèn phóng ra một trận sấm sét. Tiểu Ngọc nhỏ nhắn linh hoạt, né trái, tránh phải, vút lên, xẹt xuống, lách trước, lạng sau. Ồ! Vì sao đánh mãi không trúng? Cuối cùng Nguyên tôn dứt khoát tự đánh ngất mình, khỏi nhìn thấy gì cho yên thân.
Bấy giờ Tiểu Ngọc mới khệnh khạng đập cánh bay đi, tìm tới sự lựa chọn tiếp theo.
Ứng cử viên thứ hai là Phượng Đầu thứu Dao Nhi. Một con chim mà Nguyên tôn cũng không dám làm mếch lòng thì đâu phải tầm thường? Nếu Dao Nhi đừng ham chơi, lại đùng hay dằn dỗi, thì đã được Tiểu Ngọc xếp lên lựa chọn hàng đầu, Thái Hạo Nguyên tôn cũng còn phải tụt xuống sau cơ. Nhưng bây giờ chẳng có cách nào khác, đành chịu đựng vậy.
Dao Nhi vừa ăn cơm xong, cũng vừa ngủ dậy xong… à không, vừa tu luyện xong, đang súc miệng. Nghe kế hoạch tác chiến hiên ngang anh dũng của Tiểu Ngọc, nó hoàn toàn thờ ơ. Nó chúa ghét đấu đá. Chỉ thích xem những vờ bi kịch tình yêu nghẹn ngào sướt mướt rung trời chuyến đất. Những chuyện như quan hệ mẹ chồng nàng dâu, phân tranh nam bắc, phân biệt tinh quê khiến nó vô cùng hào hứng, còn mấy chuyện đánh đấm giải cứu gì đó thì nó râì chán. Đây chẳng phải là trò của bọn con trai nhem nhuốc hay sao? Dao Nhi của chúng ta là thục nữ nhé!
Tiểu Ngọc không buồn bận tâm đến thái độ thờ ơ của Dao Nhi, vẫn nhiệt tình thuyết phục đến sùi cả bọt mép. Dao Nhi bỗng bảo:
- Kể truyện đi!
Tiểu Ngọc chưa hiểu ra sao, Dao Nhi đã sốt ruột giục:
- Ta thích nghe kế truyện lắm. Miễn là ngươi kế một câu chuyện khiến ta hứng thú, ta sẽ giúp ngươi lần này.
Tiểu Ngọc nhảy dụng lên:
- Không phải giúp ta, mà là giải cứu thiên hạ!
Dao Nhi cào cào vuốt trước, khoét đất để nằm cho thoải mái hơn. Hiển nhiên việc giải cứu thiên hạ chẳng khiến nó bận tâm. Đằng nào thì khi nó trở thành chim băng, đối với nó, thiên hạ này cũng thành quá nhỏ.
Tiểu Ngọc không còn cách nào khác, bắt đầu kế truyện. Nhưng mới được ba câu. Dao Nhi đã cắt ngang:
- Thế loại này ta nghe rồi, kể cái nào mơi mới xem!
Tiểu Ngọc bắt đầu kể truyện khác, nhưng mới được hai câu, Dao Nhi đã cắt ngang:
- Chuyện này thì ta kể còn hay hơn ngươi cơ.
Tiểu Ngọc nổi giận, hằm hằm kể truyện thứ ba, Dao Nhi ngắt lời:
- Chuyện này cũ rích à! - Nói đoạn, nó ngẩng đầu lên, nước mắt rưng rưng - Lý Huyền! Ngươi đã kể cho ta nghe bao nhiêu truyện. Ta nhớ ngươi làm sao.
Lý Huyền? Loài chim thông minh vĩ đại như ta lại không bằng cái tên người ngu ngóc ấy ư? Chí ganh đua của Tiểu Ngọc bừng bừng. Cho dù Tiểu Ngọc có ngày nào thua đi nữa thì cũng không chịu thua cái gã vồ lại đó! Một tia sáng lóe lên trong óc, nó cười hà hà:
- Câu chuyện ta kể sắp đây, nhất định là ngươi chưa bao giờ nghe.
Nó ghé vào tai Dao Nhi, rì rầm kể một hồi. Dao Nhi giỏng hết tai lên, càng nghe càng phấn chấn. Tiểu Ngọc bỗng ngưng ngang, không kể nữa, Dao Nhi đập đập cánh, giục:
- Tiếp đi! Tiếp đi!
Tiểu Ngọc ngạo mạn nói:
- Ngươi giúp ta thực hiện kế hoạch tác chiến này xong, ta sẽ kế nốt cho ngươi nghe.
Dao Nhi không màng cân nhắc:
- Được! Nhưng bây giờ ngươi hẵng kế trước một đoạn ngắn, cho ta nghe trước một đoạn ngắn đi đã.
Tiểu Ngọc không biết làm cách nào, đành lại kể một mẩu nhỏ. Nó thực đánh giá quá thấp khả năng vòi vĩnh của Dao Nhi. Đến khi Dao Nhi bằng lòng mang tâm trạng tò mò cao độ và khát khao nghe truyện cùng nó bay tới đỉnh Thiên Tú, thì nó đã kể cho con chim to này nghe mất những một canh giờ.
Được cái lúc này Dao Nhi đã hoàn toàn cúi đầu cụp tai, răm rắp tuân mệnh nó rồi. Tiểu Ngọc không nói phét, câu chuyện của nó quả là sống động, thực sự là câu chuyện hay nhất mà Dao Nhi từng nghe.
Nhưng chỉ mình Dao Nhi thôi thì chưa đủ. Tiểu Ngọc lại đi tìm một vật cưng khác.
Lục Khục vẫn nằm trên giường Lý Huyền, mơ thấy Lý Huyền bê rất nhiều rất nhiều bùn mây và thức ăn đóng hộp cho mèo tới. Nó vui sướng quá chừng, trước tiên ăn một hộp thức ăn mèo, rồi ăn một chặp bùn mây, lại ăn một hộp thức ăn mèo, sau đổ lại ăn một chặp bùn mây.
Chỉ có điều ăn nhiều thứ như thế, Vì sao mà bụng vẫn cảm thấy đói nhỉ? Lục Khục nghĩ mãi cũng không hiểu. Nó vươn vuốt ra chộp, thì hình như chộp được một con chim bé.
Tiểu Ngọc bị Lục Khục chụp một phát mà tức cả thở, Dao Nhi đứng ngoài thò cái đầu to tướng vào nhìn, thấy vậy tức điên lên mố phập một nhát vào mu bàn tay Lục Khục.
Lục Khục mi-ao mi-ao một hồi thảm thiết, thình lình rinh giấc. Nhác thấy Tiểu Ngọc và Dao Nhi, nó reo to:
- Các ngươi… mang thức ăn tới cho ta phải không? Ta không ăn đồ sống sít nữa, các ngươi muốn mời ta ăn thì phải tự nấu chín mình trước đi đã - Nó còn hạch sách - Ta cũng không ăn kiểu chém to kho mặn, nên các ngươi phải tự chặt nhỏ mình ra, rửa thật sạch, đun sôi lên, đóng vào hộp để đông lạnh rồi mới được đưa đến…
Nó buồn rầu thở dài:
- Ta nghĩ là ta vẫn hợp nhất với thức ăn đóng hộp cho mèo…
Tiểu Ngọc quát:
- Chủ ngươi gặp nguy hiểm rồi kia kìa!
Cả sáu con mắt của Lục Khục đồng tròn lên:
- Ngươi bảo sao cơ?
Tiểu Ngọc bắt đầu mở máy, chuẩn bị kể liên tu bất tận. Nhưng nó mới nói được mấy câu thi Lục Khục đã mi-ao mi-ao, nhảy chồm chổm:
- Chúng ta phải đi cứu chủ nhân.
Tiểu Ngọc cả mùng. Thế là, quân đoàn vật cùng uy lực vô địch đã tập hợp xong. Sau dây chúng sẽ xuất phát, đi đánh bại tên Tứ Cực long thần tà ác, cứu chủ nhân của chúng ra. Đó chính là kế hoạch tác chiến thiên tài của Tiểu Ngọc. Ha ha, thấy có phải là nó có được thứ trí tuệ mà loài người còn thiếu không?
Ý chí chiến đấu dâng cao, ba con lao vút đi. Dao Nhi vỗ đầu Lục Khục, hỏi:
- Ngươi đã đến động Giải Trĩ núi Kỳ Lân rồi phải không? Đã cướp Kim Thánh Cung nương nương về phải không?
Dao Nhi tiếp tục hào hứng:
- Nếu ngươi có chín cái đầu, có phải ngươi sẽ được đổi tên thành Cửu Linh Nguyên Thánh không?
Nó lắc lắc đầu, cái tên ấy quê chết đi được. Dao Nhi thở dài:
- Ngươi thật đụt!
Đột nhiên, một giọng dè dặt vang lên:
- Có thể cho ta đi cùng không?
Tiểu Ngọc ngoảnh đầu ngó, thì thấy Sâm Oa Oa đang đứng bên lể đường, nghiêng đầu nhìn bpn nó. Tiểu Ngọc hỏi:
- Ngươi là vật cưng nhà ai? Chúng ta chỉ kết nạp vật cưng chính thông thôi.
Sâm Oa Oa đáp:
- Ta là vật cưng của Thạch Tử Ngưng.
- Được - Tiểu Ngọc ưng thuận - ngươi có thể gia nhập!
Dao Nhi ngắm nghía Sâm Oa Oa, ngắm rất kỹ càng, đột nhiên hõi:
- Ngươi rốt cục là vật cưng hay là con ngoài giá thú?
Tiểu Ngọc vội bịt mồm nó, giục:
- Đi mau, đi mau!
Cái bóng oai phong vô biên của Tứ Cực long thần đã hiện ra trước mắt bọn chúng.
Lam quang vẫn chói chang như thể tụ lại quanh mình Tứ Cực long thần. Y đã trở nên vời vợi hơn cả trời xanh, rực rỡ hơn cả thái dương rồi. Bóng y in trên nền trời, trông như trung tâm của vũ trụ, thiên hạ vạn vật như đang chuyển động xung quanh với vẻ dè dặt và kính sợ.
Tiểu Ngọc bồn chồn đập cánh, hô:
- Kế hoạch tác chiến của thú cưng, bắt đầu!
Lý Huyền cảm thấy thân thể mình đột nhiên bị một luồng sức mạnh dữ dội cuốn thốc lên, liền đó lại bị quăng vào một không gian rộng lớn mênh mông. Đây là một thế giới trắng toát, trắng khắp đất khắp trời, trắng vô cùng vô tận, trắng đến mức chẳng có một vật gì ngoài trắng cả.
Một cô bé toàn thân trắng mưỡt đứng giữa bao la, đôi mắt cô vô cùng thuần khiết, không gợn một vấn đục nào, cũng y như thiên địa này vậy. Cô chăm chú nhìn không gian trắng ấy, như đang chăm chú nhìn trái tim mình. Trái tim cô cũng hoàn toàn trinh bạch, chưa từng nhiễm phải những thứ ô trọc bao giờ.
Cô bé này là ai? Lý Huyền thấy lòng thắc mắc. Và mình đang ở đâu đây?
Bỗng nhiên, một đứa bé trai ăn bận rách rưới xuất hiện, ngọt ngào cười rủ:
- Tuyết yêu, chúng ta cùng chơi đi!
Cô bé con mỉm cười, cười cũng rất ngọt ngào.
Hai đứa cùng trượt băng, đắp người tuyết. Đứa bé trai còn mang ra một gói kẹo nhỏ, rắc xuống đất rồi dùng tuyết bọc kín bên ngoài già làm mứt. Nó nặn hai chiếc, một chiếc cho Tuyết yêu, một chiếc cho mình.
- Tuyết yêu, chúng ta cùng ăn mứt đi!
Nó cười rất âu yếm, Tuyết yêu cũng đáp lại bằng nụ cười âu yếm. Cô cảm thấy vui sướng, chưa ai đôí tốt với cô như thếbao giờ.
- Tuyết yêu, nghe nói nước mắt muội có thể hoá thành trân châu, cho ta một giọt được không? Mẹ ta bệnh nặng, mà ta không có tiền bốc thuốc.
Tuyết yêu lắc đầu, cô không biết khóc.
- Muội rắc túi bột này vào mắt, sẽ khóc được đấy. Tuyết yêu, mẹ ta thê thảm lắm, sắp chết rồi.
Trên tay đứa bé trai là một bao bột ớt. Tuyết yêu không biết bột ớt là gì, bèn gật đầu. Cả bao bột ớt đổ ngập vào mắt cô, cô cảm thấy đau xé, nhưng nước mắt không chảy ra. Tuyết yêu không biết làm cách nào mới khóc được. Ớt bột chỉ làm cay mắt cô, chứ không dạy cô rơi lệ. Cô nhìn vẻ mặt thất vọng của đứa bé trai, lòng nhói buốt, bỗng rơi một giọt nước mắt.
Giọt nước mắt ấy hoá thành một viên trân châu óng ánh, lăn trên tuyết. Đứa bé trai mừng rỡ nhặt lấy, rồi chạy biến đi.
Mắt Tuyết yêu đỏ kẻ như quả đào, cô tất tà chạy theo đứa bé nọ.
Bởi vì cô không biết nên đi đâu, mà trong thế giới này cô chỉ quen mỗi mình nó.
Đứa bé chạy càng lúc càng nhanh, người trên đường càng lúc càng đông, Tuyết yêu càng lúc càng khó chịu. Đứa bé trai đem viên ngọc đổi lấy rất nhiều tiền, mua rất nhiều đồ, ăn uống nhồm nhoàm. Nhưng không hề mua thuốc cho mẹ nó. Đến khi tiêu sạch tiền rồi, thẳng bé lại tiệm thuốc, hỏi:
- Có thuốc gì kích thích lệ rơi mạnh hơn bột ớt không?
Nước mắt Tuyết yêu im lìm cháy xuống, nhưng không hoá thành ngọc trai, mà thành tuyết.
Lý Huyền nhói tim.
Một trăm năm trôi qua, gió tuyết ngập trời, mặt đất biến thành hoang vu, vẫn chỉ một mình Tuyết yêu đứng đấy, nhưng trông có vẻ lớn hơn. Một đứa bé lông lá đầy mình chạy lại, ngọt ngào cười rú:
- Tuyết yêu, chúng ta chơi nào.
Tuyết yêu cũng mỉm cười ngọt ngào đáp lại. Cô nắm tay thằng bé lông lá, vui đùa trên tuyết. Đứa bé biết biến hoá rất nhiều thứ, mà bàn tay nó còn phát sáng được nữa, giúp Tuyết yêu cảm thấy ấm áp. Về sau đứa bé lông lá dựng một túp lều tranh, cùng Tuyết yêu vào trong ngồi.
- Tuyết yêu, mắt muội đã tăng được một trăm năm tu vi, muội có thể tặng ta một con mắt không? Thế chất của Tuyết yêu bọn muội rất đặc biệt, hai năm nữa sẽ mọc ra một con mắt khác thôi.
Đứa bé lông lá nhìn Tuyết yêu với vẻ mong chờ, Tuyết yêu không nỡ để nó thất vọng, nhưng cô không biết phải làm thế nào mới tháo được mắt ra.
Đứa bé trai bèn rút một con dao.
- Muội gắng chịu đau, đợi ta tu luyện thành công, ta sẽ bảo vệ muội, không để kẻ nào ức hiếp muội hết.
Lưỡi dao thọc vào hốc mắt Tuyết yêu, khoét lấy con ngươi. Đó là một viên bảo châu không tì vết, bên trong hình như có Bắc cực quang xoáy tròn liên miên. Tuyết yêu đau đớn lắm, nhưng cô rất mừng, vì đứa bé lông lá này là người bạn duy nhất của cô.
Đứa bé cầm viên bảo châu chạy biến đi.
Tuyết yêu lặng lẽ chờ trong tuyết một năm, hai năm, ba năm… Con ngươi cô quả nhiên dần dần mọc trở lại, tuy không còn sáng long lanh như trước nữa. Đứa bé lông lá kia đi biệt không về.
Mãi cho đến một hôm, nó xuất hiện, nhưng trong tay lại cầm một thanh đại đao sắc bén.
- Tuyết yêu, con ngươi của muội quả nhiên là vật quý, ta ăn xong thì tu vi tảng lên đến mấy lần liên. Bây giờ muội không còn đủ sức đối phó ta được, ta phải bắt muội về nuôi trong chuổng. Sau này ta không cần phải vất vả tu luyện, cứ khoét mắt muội ăn là xong.
Tuyết yêu nhìn nụ cười bạo tàn mà tham lam ấy, ngẩn ngơ rơi lệ. Lệ rớt xuống, không biến thành trân châu óng ánh, mà biến thành gió tuyết ngập trời, khuấy đảo mọi vật.
Gió tuyết tan đi, vẫn là mảnh đất ấy, vẫn là bóng hình cô đơn ây.
Lại một trăm năm nữa trôi qua, Tuyết yêu giờ lớn thêm một chút, lột xác thành một thiếu nữ tuyệt mỹ, nhưng mặt đất vẫn cứ hoang lương. Một chàng thanh niên cao lớn tuân tú bước lại.
- Tuyết yêu, nàng là tiên nữ của ta.
Tình cảm nổng nàn của chàng khiến Tuyết yêu đó mặt, cô không biết vì sao tim mình đập nhanh đến thế, nhưng cô rất thích cảm giác này. Tấm lòng dào dạt của chàng trẻ tuổi sưới ấm hồn cô.
- Tuyết yêu, nàng lấy ta nhé?
Tuyết yêu gật đầu, cô không hiểu “lấy” có nghĩa là gì, nhưng chỉ cần chàng thanh niên thích, thì cô cũng thích theo. Chàng thanh niên vô cùng vui vẻ, nắm tay Tuyết yêu nói sẽ mãi mãi đối tốt với cô, để cô trở thành người vợ hạnh phúc nhất trên cõi đời này. Chàng đưa cô về nhà.
Nhà của họ ở trong một thôn làng, nhà cao cửa rộng, giàu có khang trang, hoa đèn giăng kết, khắp nhà nhộn nhịp khách khứa đợi chò. Nhưng khi động phòng hoa chúc, thì người tiến vào lại không phải là chàng thanh niên ấy nữa, mà là một lão già xấu xí ú na ú nần. Hắn bắt đầu giờ trò tấn công dâm đãng.
Nước mắt Tuyết yêu rơi xuống, tất cả sắc đó hân hoan hoá thành tuyết trắng, xua tan cả thế giới nhẫn tâm này.
Tất cả những xấu xa và hèn hạ đều bị tuyết giam cầm.
Thôn làng hoá thành hoang mạc, thi thể trải đẩy đất, già trẻ gái trai chết hết không còn một ai.
Tuyết yêu lanh lùng nhìn những cái thấy đông cứng.
Đây là lần đầu tiên cô giết người, mà còn giết sạch cả một làng. Có thể trong số ấy cũng có người vô tội.
Nhưng, những kẻ này trên mặt đều in rõ sự tham lam, ngu độn và nhẫn tâm. Xét nhân quả, ai mà hoàn toàn vô tội được?
Chỉ còn lại một mình Tuyết yêu áo trắng đúng giữa tịch liêu.
Cô biết, trên đòi này không ai tử tếvới cô cả, chỉ nuôi âm mưu ỷ đồ với thân xác cô thôi. Cô tự đặt cho mình một cái tên, là Tuyết Thành. Lạnh lùng như tuyết, nghiêng nước nghiêng thành.
Cô sẽ mê hoặc cả thiên hạ, cô sẽ ngạo mạn đặt mình lên trên thế nhân, không bao giờ tín tướng ai nữa, cũng không bao giờ còn gửi gắm lòng tin vào tình cảm và chân tâm. Ánh mắt cô đã thấu tò những đen bạc, nhưng thế nhân nhìn vảo ảnh mắt ấy, chỉ thấy tinh khiết thanh tao, giống như tuyết vậy.
Trái tim cũng là tuyết.
Mấy trăm năm sau, Tuyết Thành trở thành tên của một ma nữ đáng sợ, quyến rũ thiên hạ, giết người vô số.
Cô không cần tiền bạc, không cần quyền thế, chỉ đơn thuần tước đoạt sinh mệnh của những kẻ ác trên đời. Cô mặc rất nhiều loại y phục, trung ra muốn vẻ gợi cảm, yêu kiều, dịu dàng, quyến rũ hoặc thuần khiết, mặc sức phô bày sắc đẹp của mình.
Những nam nhân thèm khát Tuyết Thành, sau đó đều biến thành hàn băng, đứng trơ trên hoang nguyên- Lòng người làm gì không có tội ác, nam nhân làm gì không có ai bị Tuyết Thành mê hoặc. Bởi vậy, số trụ băng xuất hiện trên hoang nguyên mỗi ngày một nhiều.
Trời xanh phẫn nộ.
Cuối cùng, Quân Thiên Thương tìm đến Tuyết Thành, chém một nhát, đánh văng cô vào vòng luân hồi. Chính Tuyết Ẩn cứu cô ra, lại cho cô một vùng đất tuyết yên bình làm chỗ nương thân. Cô chân thành biết ơn Tuyết Ẩn, bởi vì cô đã quá mệt, quá kiệt sức rồi. Do vậy, khi nhận lệnh Tuyết Ẩn đi giết Lý Huyền, Tuyết Thành không mảy may do dự. Cô chỉ muốn đùa nghịch tên này cho chán rồi để gã chết một cách không ngờ tới. Bỡi vậy cô bịa ra một quê hương, mặc dù cô không có quê hương, quê hương cô chính là đồng tuyết. Bởi vậy cô bịa ra những thử thách, đây là đùa chơi, là không ngờ tới.
Điều duy nhất cô không lường được là những thử thách này không chỉ thử thách Lý Huyền, mà còn thử thách trái tim cô.
Đấy là trái tim đã thấu tỏ nhân tình thế thái, mà vẫn nguyện ý khóc cạn nước mắt, khoét con ngươi, đem thân gá vào nhà giàu. Đấy là trái tim trinh bạch như tuyết.
Bất kể bị giày xéo bao nhiêu lần, khi rơi xuống, tuyết vẫn trắng muốt, chỉ có điều trái tim này đã khoác lên nhiều lớp áo quần, không dễ dàng cho người ta nhìn thấy.
Đây là một trận thử thách giả dối, người ra đầu bài nuôi sẵn lòng hãm hại, mà người giải đáp án thì hèn nhát biếng lười.
Nhưng trận thử thách lại cũng là chân tình, bởi vì Tuyết Thành dần dần nhận ra, kẻ tiếp nhận thử thách, tên lưu manh ranh mãnh Lý Huyền chưa bao giờ có ý định dòm ngó bất cứ thứ gì ở cô. Dù bài thử thách gian nan hung hiếm đến ngần nào, dù ban đầu gã Viện bao nhiêu lý do để chối từ, cuối cùng gã đều lần lượt hoàn tất. Từ bài thứ hai, bài về Phượng Đầu thứu Dao Nhi trở đi, Tuyết Thành lờ mờ nhận ra Lý Huyền kiên trì tiếp tục chỉ cốt để cô không phải thất vọng, chứ không phải gã nhắm đến dung nhan tuyệt thế, hay nguyên đan độc nhất vô nhị của cô.
Nguyên đan ấy chính là trái tim chân tình.
Các bài thử thách cũng nhỏ vậy mà thành chân tình, vì trái tim của Tuyết Thành đã dần dần thay đổi, thử thách già thành thử thách thật mất rồi.
Cô bắt đầu tin rằng, ở một chân trời xa xăm vĩnh viễn không tới được, quả thực có quê hương cô, ở đó có phong tục là chàng trai muốn giành được trái tim người con gái thì phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng, lên trời xuống đất vì nàng. Sau khi vượt qua bày thử thách như địa ngục, hai người mới có được tình yêu thực sự, một tình yêu vững bền mãi mãi, cho đến lúc sông cạn đá mòn.
Bởi vậy, Tuyết Thành bằng lòng cưỡi Phượng Đầu thứu cùng gã bay trên chín tầng trời, bằng lòng theo gã xuống cổ mộ, vào xích trời. Những thử thách đó không chỉ là dành cho Lý Huyền, mà còn cho bản thân cô.
Cô cũng phải nêm trải từng thử thách một.
Nhìn Lý Huyền trái qua gian nan, Tuyết Thành cảm thấy thật hạnh phúc. Có nữ nhân nào được một lang quân sẵn sàng vào sinh ra tử, hàng long phục phượng, chỉ vì muốn người thương của mình hân hoan?
Tuyết Thành mỉm cười u buồn trong tám tôi, tuy nụ cười đã héo hắt lắm rồi. Bảy thử thách sắp hoàn thành. Và trước lúc ấy thì không một ai được phép giết chết Lý Huyền. Vì quyết tâm này, Tuyết Thành sẵn sàng hy sinh cả trái tim chứa Cửu Linh Ngự Ma kính của mình.
Trái tim ấy quyết định, sau khi bảy thử thách xong xuôi, sẽ có một thử thách thứ tám, một thử thách chỉ dành cho bản thân cô.