Thiên Vị Có Một Không Hai

Chương 50: Ngài Z lên hotsearch rồi!

Edit: Khang Vy
Beta: Peachh
Hoạt động của cúp Tinh Mạn diễn ra ở một khách sạn trong thành phố. Buổi sáng 10 giờ là thời gian ký tên, buổi chiều trao giải và chụp ảnh chung. Thời gian ký tên kéo dài khoảng hai tiếng, ban tổ chức đã sắp xếp phòng nghỉ ngơi cho bọn họ.


Thẩm Nghệ Trúc đưa cô về cửa phòng rồi nói mình phải đi. Dịch Nhiễm cảm thấy kỳ lạ, kết quả vừa mở cửa bước vào đã thấy Lâm Chiêu ngồi bên trong, anh ngồi trước bàn uống nước, trên bàn còn bày notebook và laptop, dáng vẻ như đang làm việc.


Dịch Nhiễm rất ăn ý không lên tiếng quấy rầy, rón rén tới giường nằm nghịch điện thoại. Không biết qua bao lâu, thấy một bên giường lún xuống, nghiêng đầu đã thấy Lâm Chiêu ngồi bên cạnh, đang cúi đầu nhìn cô.
Cô buông điện thoại xuống, vươn tay về phía anh, hờn dỗi nói, "Ôm."


Lâm Chiêu cúi người, Dịch Nhiễm ôm lấy cổ anh, kéo anh xuống. Lâm Chiêu sợ đè lên cô, tay trái chống giường, tay phải đặt bên eo cô.
Dịch Nhiễm nhìn anh chằm chằm, cười nói, "Công việc của anh bận rộn mà còn tới đây làm gì?"
"Không yên tâm nên tới xem em."


"Có thể xảy ra chuyện gì được chứ, hôm nay nhiều người lắm." Nói rồi oán giận, "Nghệ Trúc cũng dặn em cẩn thận, đồ uống nhân viên đưa tới cũng không cho em uống, bảo em phải uống nước trong bình giữ nhiệt."
Cô đưa tay chọc chọc sườn mặt Lâm Chiêu, "Anh nói thật xem nào, có phải do anh dặn dò không?"


Lâm Chiêu cũng không giấu giếm mà gật đầu.
Dịch Nhiễm hoảng hốt cảm thấy hẳn là sẽ xảy ra chuyện gì đó, cô híp mắt suy nghĩ, "Có phải anh phát hiện ra cái gì không?"
Lâm Chiêu nhìn cô, Dịch Nhiễm vừa thấy đã hiểu, ánh mắt nhìn đi nơi khác.


"Cũng thật kỳ lạ, mấy năm nay em cứ như bị hút chuyện xui ấy." Cô nhắc lại chuyện trước đây.
"Lúc ấy không phải em theo đuổi Cố Tắc Yến sao!" Cô vừa nói vừa nhìn sắc mặt anh, thấy phản ứng của anh không lớn lại nói tiếp.


"Ban đầu anh ta còn bài xích em, sau này thấy anh ta không có biểu hiện gì cả nên em tặng đồ cho anh ta, anh ta sẽ nhận, cũng sẽ nói cảm ơn em, nhưng bắt đầu từ khi đó, chuyện xui xẻo cũng tìm tới em luôn."


"Có ngày bị nhốt trong phòng nguyên ngày không được ra ngoài, cũng có ngày đang đi đường thì bị người ta hắt nguyên xô nước." Suy nghĩ rồi lại bổ sung thêm, "Cả sơn nữa."
Lâm Chiêu nằm xuống bên cạnh cô, Dịch Nhiễm thuận thế lăn vào trong ngực anh.


Anh nghe xong thì hai mắt trở nên thâm trầm, sau đó hỏi cô, "Những việc này em có nói với anh ta không?"
Dịch Nhiễm lắc đầu, "Không nói, khi ấy cảm thấy sẽ quấy rầy anh ta."
"Em còn rất khách khí với anh ta." Dịch Nhiễm đón nhận ánh mắt của anh, rất tự nhiên hôn lên môi anh, "Nhưng em rất vui khi nói với anh."


Lâm Chiêu không đáp lời, chỉ xoa đầu cô. Dịch Nhiễm nằm trong lòng anh, bắt đầu cảm thấy lo lắng bất an.
Lời nói của cô có thể khiến Lâm Chiêu biết rằng cô rất thích anh không?


Hiện tại chuyện cô và Cố Tắc Yến từng ở bên nhau có nhiệt độ thảo luận trên mạng không cao lắm, nhưng cũng có không ít người căm phẫn giúp cô mắng chửi tra nam. Ngày đó đi uống trà cùng dì Trương, chính tai cô nghe được Tôn Vân Thiến nói chuyện với vài người, nói cô coi Lâm Chiêu là lốp xe dự phòng, nói Lâm Chiêu ngu ngốc nên mới tiếp nhận cô một lần nữa.


Thật ra cô không để bụng người khác nghĩ về cô như thế nào, chuyện Tôn Vân Thiến thích Lâm Chiêu, đương nhiên trong lòng cô hiểu rõ. Chỉ là cô lo lắng, không biết cô đã cho Lâm Chiêu đủ cảm giác an toàn hay chưa.


Cô đã trải qua những ngày tuỳ ý làm càn, tất cả sự phản nghịch cũng đã lắng hết xuống, biến thành lo được lo mất như bây giờ.
Cô sẽ thường xuyên suy nghĩ, không biết bản thân có làm tốt hay không.
Trong lúc đang suy nghĩ đột nhiên phát hiện Lâm Chiêu đã ngủ từ lúc nào.


Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt anh, phát hiện lúc anh ngủ không còn dáng vẻ sắc bén như bình thường nữa.
Đưa tay chọc trán anh một cái rồi lại sờ mũi, chỉ cảm thấy lồng ngực vừa nóng lại vừa mềm mại.


Không còn loại cảm giác trôi nổi mơ màng không biết đi đâu về đâu, cả người đều là sự kiên định.
Nếu mà có ích, cô rất muốn nói với Lâm Chiêu vài trăm lần câu em yêu anh.
Chỉ hi vọng anh có thể hiểu rõ, bây giờ anh là người độc nhất vô nhị đối với cô.


Cố Tắc Yến nghe điện thoại, đầu bên kia dùng giọng điều không đứng đắn lấy lòng anh ta, vẻ mặt anh ta lạnh lùng báo một số phòng.


Lương Nặc đang chờ tin tức ở trong phòng, không biết tại sao lại mơ màng sắp ngủ. Chờ tới lúc cô ta tỉnh lại thì phát hiện có người đang chạm vào mình, mở mắt thấy mấy người đàn ông vây quanh mép giường động vào quần áo của cô ta khiến cô ta hoảng sợ.


Cô ta khóc lóc kêu đám người kia cút đi, nói cho bọn họ rằng cô ta là người đưa tiền. Người đi đầu nhận ra giọng nói của cô ta, có chút kinh ngạc, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, nhất thời cũng không biết nên làm cái gì.


Lúc này người dẫn đầu nhận một cuộc điện thoại, do dự một chút, một lời khó nói hết nhìn Lương Nặc một cái rồi dẫn đám người kia rời đi.
Lương Nặc run rẩy ôm chặt quần áo, lúc này điện thoại cô ta có thông báo, là tin nhắn ba cô ta gửi tới bảo cô ta mau chóng về nhà.


Anh trai cô ta đã xảy ra chuyện, tụ tập chơi thuốc. Vừa mở máy lên mạng tra đã phát hiện tin tức bùng nổ.
[Đm, rốt cuộc Lương gia này là thế nào vậy, mấy anh em tụ tập làm ra chuyện này, ghê tởm quá trời.]


[Thế đằng ấy xem ảnh chụp của Lương Nặc bị tung ra trước đó chưa, vậy nên cả nhà họ đều vậy cả, không có giới hạn đâu.]


[Hôm nay cô ta cũng tới hoạt động của cúp Tinh Mạn, có không ít fans tới cổ vũ. Nhưng tôi vừa mới nhận được tin tức là cô ta thuê người đóng giả fans, ban đầu fans tìm người ký tên còn tìm sai người, bạn bè tôi đồn ầm lên kìa.]


[Ha ha, ai bảo ban đầu cứ cố tỏ vẻ mình là đại tiểu thư sang chảnh cơ, bây giờ vả mặt chưa? Fans cô ta trước kia ăn nói bẩn thỉu, bây giờ một đám cũng không thấy mặt, đi luân hồi hết rồi hả?]


Trái tim Lương Nặc đập nhanh, cô ta lôi kéo quần áo, chỉ cảm thấy cả người nóng ran, cảm giác kỳ lạ truyền toàn cơ thể. Lướt thêm một chút nữa lạnh hết sống lưng.


Không biết là ai chụp được tấm ảnh mấy người đàn ông chạy vào phòng cô ta, có một bức chụp được cô ta đang túm lấy quần áo, tuy rằng mờ ảo nhưng đủ khiến người ta suy đoán.
Weibo của cô ta đã bùng nổ rồi.
Lúc này điện thoại vang lên, là Cố Tắc Yến gọi tới, cô ta lập tức nghe máy.


"Anh Tắc." Bây giờ đầu óc Lương Nặc rất loạn, Cố Tắc Yến chính là cọng rơm cứu mạng đối với cô ta.
"Làm sao bây giờ anh Tắc, em không biết tại sao mấy tên đó lại đi nhầm phòng vào chỗ em."
Cô nghe thấy tiếng hít thở của đối phương, không nhanh không chậm khiến trái tim cô ta lạnh ngắt.


"Thuốc kia sẽ khiến tinh thần người ta trở nên hưng phấn đúng không?" Cố Tắc Yến lạnh lùng nói, nghe đầu bên kia chất vấn tức đến mức hộc máu, sắc mặt anh ta không có chút gợn sóng.


"Hỏi tôi vì sao lại như vậy à? Việc này không phải chủ ý của cô sao? Tôi chỉ báo số phòng của cô lúc bọn họ gọi hỏi thôi mà."
Lương Nặc hỏi anh ta vì sao lại như vậy, Cố Tắc Yến nắm chặt điện thoại, nghĩ tới rất nhiều chuyện trước kia.
Anh ta lại nghĩ tới chuyện Lương Nặc muốn làm với Dịch Nhiễm.


Thù hận tập trung lại một chỗ, thành một câu, "Bởi vì tôi cảm thấy Lương gia các người thật ghê tởm."
Buổi chiều hai giờ, hoạt động trao giải bắt đầu. Dịch Nhiễm không cho Lâm Chiêu đi theo mình, bây giờ cô vẫn chưa sẵn sàng công khai. Đặng Vi đi bên cạnh, thấy tâm tình Dịch Nhiễm không tồi, cười tươi.


Cô ấy nhìn về phía Dịch Nhiễm, "Lương Nặc xảy ra chuyện rồi."
Thấy đối phương không hiểu gì, Đặng Vi lắc đầu, "Cô cũng đúng là ngốc nghếch, không hiểu biết gì về đối thủ cả, thế này thì về sau khó tiến bộ lắm."


Dịch Nhiễm rất muốn cầm điện thoại tra xem xảy ra chuyện gì, nhưng khắp nơi đều là người, cô cũng không thể không màng trường hợp được.


Nhìn xung quanh phát hiện người theo đuổi Đặng Vi cũng ở đây. Lúc nhìn thấy Đặng Vi, ánh mắt cậu ta sáng ngời, cười lộ ra hàm răng trắng, không hề cố kỵ biểu đạt tình yêu của mình. Dịch Nhiễm nhìn thoáng qua Đặng Vi, có thể nhìn thấy sự dịu dàng chợt loé lên trong ánh mắt của cô ấy, nhưng rất nhanh lại hoàn toàn biến mất.


Hai người cách sân khấu còn một đoạn, ban tổ chức và mấy thí sinh đều đứng đó. Đúng lúc này, quần chúng đột nhiên hét chói tai, Dịch Nhiễm nhìn lại, thấy Lương Nặc đang cầm một con dao, đi tới giống như là zombie, sau khi thấy cô thì mũi dao lập tức chĩa thẳng về cô.


Dịch Nhiễm nghe thấy Đặng Vi hét chói tai, không chờ cô kịp phản ứng đã phát hiện mình bị ôm eo ngã xuống đất. Chóp mũi là hương tuyết tùng khiến cô ý thức được sau lưng mình chính là Lâm Chiêu.


Cô thấy Lương Nặc đâm dao về phía mình, đầu óc Dịch Nhiễm nóng lên, nghĩ đến người phía sau, theo bản năng giang hai cánh tay, mắt thấy dao nhỏ sắp đâm vào mình, đôi mắt Dịch Nhiễm bỗng nhiên bị che kín.
"Xoẹt" một tiếng, cô nghe thấy tiếng dao đâm vào da thịt.


Mà cô lại không cảm nhận được đau đớn, mở to hai mắt, trước mắt là máu chảy. Tay Lâm Chiêu cầm chặt lấy con dao của Lương Nặc.
Rất nhanh bảo vệ đã chạy tới, lúc Lương Nặc bị mang đi, đôi mắt đỏ bừng, ánh mắt nhìn Dịch Nhiễm chỉ có sự điên cuồng.


Hiện trường trở nên rối loạn. Bảo vệ vây quanh Lâm Chiêu và Dịch Nhiễm, Dịch Nhiễm nhìn vết cắt dài trong tay anh, sợ tới mức không dám động.
Lâm Chiêu trấn an, "Không sao, tới bệnh viện trước đã."


Bên này rất nhanh đã được phong tỏa, sau khi Dịch Nhiễm bình tĩnh thì lấy khăn lụa đưa cho Lâm Chiêu, anh quấn khăn lên tay, tạm thời ngăn máu chảy, được một đám người vây quanh đưa lên xe.


Dịch Nhiễm ngồi cạnh anh, nhìn khăn lụa đẫm máu, vẻ mặt lo lắng, so sánh với cô thì Lâm Chiêu bình tĩnh hơn rất nhiều. Tay ấn chặt miệng vết thương, không chớp mắt nhìn về phía trước, vẻ mặt lạnh lẽo.


Cô cho rằng anh nổi giận với Lương Nặc nên cũng không để ý mà chỉ nhìn chằm chằm tay anh, sợ không ngăn được máu. Thời gian dường như trôi rất chậm, mười phút đường đi ngắn ngủi khiến cô cảm giác như đã qua một ngày trời.


Tới bệnh viện, bác sĩ nhanh chóng giúp anh xử lý vết thương. Dịch Nhiễm đứng ngoài nhìn bác sĩ giúp Lâm Chiêu. Lúc này cô mới thấy rõ miệng vết thương dài bao nhiêu, kéo dài qua toàn bộ bàn tay, rất sâu.


Toàn bộ quá trình Lâm Chiêu vẫn luôn bình tĩnh, chỉ thỉnh thoảng nhíu mày một cái. Sau khi xử lý xong, anh nâng tay phải đã được băng bó tỉ mỉ, nhìn về phía Dịch Nhiễm, vẻ mặt vẫn lạnh lẽo như cũ.
"Đau không?" Dịch Nhiễm đi tới. Thấy Lâm Chiêu nhàn nhạt liếc mình một cái, không đáp lời.


Bây giờ cô mới cảm nhận được lời Khương Ý nói, Lâm Chiêu đáng sợ.
Thật sự rất dữ.
Ra khỏi bệnh viện, hai người song song ngồi trên xe. Lâm Chiêu dặn dò tài xế đưa Dịch Nhiễm về nhà trước.


Sao lại thế này? Dịch Nhiễm không hiểu nổi, rõ ràng buổi sáng còn ổn, anh còn nằm cạnh cô ngủ, hoàn toàn thả lỏng. Nhưng bây giờ dáng vẻ lại là người sống chớ lại gần, coi cô trở thành không khí.
Lúc này điện thoại vang lên, là Thẩm Nghệ Trúc gửi tin nhắn tới.


"Dịch Nhiễm, bây giờ trên mạng đang truyền tai nhau chuyện của em và Lâm tổng, em chuẩn bị trước tinh thần đi."
Cô mơ màng một lát rồi mở weibo lên xem, tìm tên của mình, vậy nên mới thấy được video Lương Nặc tấn công cô, bình luận phía dưới đã vượt quá ba vạn.


[Đm, sao Lương Nặc lại thế này? Dáng vẻ này không được bình thường đúng chứ?]
[Không phải nói người nhà cô ta thích hút mấy thứ kia sao! Dáng vẻ này chắc cũng chơi rồi.]


[Cốt truyện thật giả đại tiểu thư qua đi, bây giờ lại tới tiểu thư giả muốn gϊếŧ tiểu thư thật, cốt truyện cẩu huyết thế này có đạo diễn nào hứng thú không?]
[Trọng điểm mấy người sao lại ở trên người Lương Nặc thế! Không ai chú ý người bảo vệ Dịch Nhiễm sao?]
[Là bảo vệ hả?]


[Sao có thể là bảo vệ chứ! Nhìn tây trang người ta mặc đi, rồi lại nhìn đồng hồ nữa, trọng điểm là, khuôn mặt này quá ư là xuất sắc!]
[Video này không rõ ràng, có cái nào rõ hơn không?]
[+ ]
[Cầu ảnh chụp chính mắt!]


[Aaaaa! Mọi người mau qua weibo của giải trí Tinh Tân đi, có ảnh chụp đó, thật sự rất đẹp trai!!!]
[Góc nghiêng quá đỉnh.]
[Giống... giống với Tuỳ Ngọc thế!]
[Cũng giống với ngài Z nữa, gu tui gu tui!]
[Cho nên, đây chính là ngài Z Dịch Nhiễm nói đúng không, là người yêu xa cách gặp lại của cô ấy đó!]


Dịch Nhiễm nhìn đống bình luận bên dưới có chút hoảng hốt, quay lại mới phát hiện ngài Z lên top tìm kiếm.
Thấy Lâm Chiêu không có ý định mở miệng nói chuyện như cũ, Dịch Nhiễm muốn làm dịu không khí, cẩn thận mở miệng nói chuyện, "Chúng ta lên hotsearch rồi, mọi người đều đang nhắc tới ngài Z."


Anh đáp lời, Dịch Nhiễm không nhìn ra anh có đang vui hay không, lại nói, "Có cần quan hệ công chúng không?"
Cuối cùng anh cũng chuyển tầm mắt về phía cô, nhìn dáng vẻ đơn thuần vô tội của cô, trong lòng hiểu rõ.
Căn bản cô không biết anh tức giận cái gì.
Trầm ngâm một lát, Lâm Chiêu mở miệng.


"Dịch Nhiễm, em cảm thấy mình rất có năng lực đúng không?"
"Làm sao vậy chứ!" Cô khó hiểu nhìn anh, "Em chọc phải anh chỗ nào?"
"Em có ngày nào mà không chọc anh?" Lâm Chiêu cúi đầu nhìn bàn ta, đè thấp giọng, thấy dáng vẻ khó hiểu của Dịch Nhiễm, tiện đà nói, "Thật sự không hiểu?"
"Không hiểu!"


Anh biết từ trước đến giờ cô vẫn luôn như vậy, càng là chuyện quan trọng sẽ càng chậm nữa nhịp.
Anh có thể thế nào được chứ? Lâm Chiêu nhận mệnh thở dài một tiếng, sắc mặt cũng không lạnh lẽo như vậy rồi nữa.
Anh dùng bàn tay không bị thương xoa đầu Dịch Nhiễm, bất lực nói:


"Về sau nếu gặp nguy hiểm, vậy thì trốn đi trước đã."