Thiên Tống

Chương 90: Nội vụ

" Hồi bẩm đại nhân, có, trùm thổ phỉ gọi là Tống Giang, lúc khởi binh ba mươi sáu người, nghe nói lúc mới khởi binh vạn binh Bộc Châu không dám chống trả lại hắn. Không chiếm địa bàn, chuyên giết tham quan ô lại. Tri châu Hấp Châu Tăng Hiếu Uẩn dẫn quân đi đánh. Tống Giang tránh né đoàn tiên phong kia, từ Thanh Châu đem người xuôi nam đến Nghi Châu. Thái độ làm người của Tống Giang dũng mãnh gan dạ lại hào hiệp, trợ thủ Ngô Gia Lượng của hắn lại võ lực hơn người. Ty chức thấy, có thể sẽ xông vào Thọ Châu. Bọn hắn ngựa không ngừng vó câu, liên tục chiến đấu khắp chung quanh, mà nay đã có mấy ngàn nhân mã, hắn đến vùng đất nào tuyệt không lưu lại vượt qua hai ngày, cho nên rất khó có thể bao vây tiêu diệt."

(Đây là sử sách ghi lại về Tống Giang)

Âu Dương gật đầu:

" Đã biết, vạn nhất là hắn thật đến đây vậy cứ tránh hắn đi, đừng làm phí tính mạng người khác."

" Chức trách của ty chức chính là huấn luyện hương dũng, bắt gian truy trộm, không dám tiếc thân."

" Không đúng! Theo ta nghe nói là vì Tống Huy Tông tiêu xài quá nhiều, để giải quyết tài chính khó khăn, tuyên bố đem trọn toàn bộ tám trăm dặm thuỷ vực Lương Sơn Bạc thu làm công hữu, quy định bách tính hễ là vào hồ bắt cá, hái ngó sén, cắt bồ (cây hương bồ), đều phải dựa vào kích thức của thuyền bè mà thu thuế nặng, nếu có người không tuân theo quy định vi phạm lệnh cấm thì sẽ bị lấy đạo tặc để luận xử. Bọn họ sống không nổi nên lúc này mới bị bức phản lại."

" Đại nhân, ty chức là huyện úy, chức trách là bảo vệ một phương bình an, không phải vì hắn mà kêu oan."

"Ừ."

Âu Dương khẽ gật đầu không nói cái gì nữa, Triển Minh nếu đến hiện đại, nhất định là một cảnh sát tốt. Một cảnh sát tốt chính là lấy bảo hộ pháp luật làm điểm mấu chốt, không có lòng đồng tình với kẻ tội phạm đáng thương, không có lòng bò lên với kẻ tội phạm giàu có.

...

Nha dịch Ất đã sớm thăng cấp làm bộ đầu, hắn ở trong một nhà cửa hàng gạo nói:

" Tiền lão bản, nói thật với ngươi, đại nhân muốn chúng ta đi thăm dò tìm hiểu xem nhà ai buôn bán có lương tâm, lúc này nếu mắc tội một câu thì phải cửa nát nhà tan. Ngươi đừng khinh thường đại nhân, ta làm với hắn hơn nửa năm, đối với thủ đoạn của hắn đã rất hiểu rõ."

Tiền lão bản liên tục gật đầu:

" Cực kỳ chính xác, Lưu Tứ Nữ nói làm sẽ làm, huống chi là chúng ta. Ta đã sai bọn tiểu nhị chỉnh lí lại gạo cho rõ ràng, tuyệt đối không dám phiền toái đại nhân."

" Vậy thì tốt nhất rồi."

" Huynh đệ!"

Tiền lão bản nhét vào mấy nén bạc:

" Đây là một chút lòng thành."

" Đừng vậy!"

Nha dịch Ất vội nói:

" Không phải là ta già mồm cãi láo với Tiền lão bản, lúc này mà lấy tiền tương đương tự tìm đường chết. Nói với ngươi vậy, hôm nay có một huynh đệ gần đây nhận tiền từ Trương Đức Dân, cũng bởi vì thủ hạ để lại chút chuyện như vậy mà bây giờ đang ở trong nhà giam tiếp nhận thẩm tra. Ngươi cho ta tiền chẳng khác gì là hại ta. Lúc đại nhân không có ở đây thì cũng được đi, lúc này đang ở đây... Tất cả mọi người đều phải theo như quy củ."

" Đúng vậy đúng vậy."

Tiền lão bản hỏi lại:

"Ngươi nghĩ, hiện tại là như thế nào?"

" Theo như suy nghĩ của ta, đại nhân là khích lệ mọi người kiếm tiền, nhưng lại không thể hãm hại người. Nói thật, ta tuy rằng thời gian đi theo đại nhân lâu nhất, trong lòng cũng không hiểu được ngọn nguồn. lúc này đang bề bộn thúc giục các huynh đệ làm việc. Ta đi đây!"

" Đi thong thả, đi thong thả."

Tiền lão bản sau khi tiễn hắn ra cửa, thở dài:

"Vừa không muốn hãm hại người, vừa muốn mọi người kiếm tiền, có ý gì đây?"

...

" Có ý gì? Ý tứ của ta chính là phải phát triển một cách lương thiện."

Âu Dương đến thương hội, một đám cổ đông bao gồm cả CEO Tô Thiên đều đang ở.

" Thủ đoạn kia của bọn họ hoàn toàn là giết gà lấy trứng. Tô Thiên, ngươi nói một chút đi."

Tô Thiên gật đầu, đứng lên hành lễ với mọi người nói:

" Hiện giờ tiễn trang đã đúng thời cơ, mỗi trướng phòng làm việc không quá bốn canh giờ, hơn nữa phân sáng chiều hai ban. Làm như vậy là vì cái gì? Chính là để bọn hắn không tính toán nhầm. Rất nhiều tiễn trang trước một tiên sinh trướng phòng quản lý một cửa hàng, chúng ta có bốn trướng phòng, ba trướng phòng phụ trách ghi chép tiền gửi vào, người thứ tư chỉ phụ trách xét duyệt ghi chép của ba trướng phòng trên. Đúng! Tiễn trang Dương Bình thật ra chỉ cần một trướng phòng là đủ rồi, nhưng ta mướn bốn người, chính là muốn tránh cho việc xuất hiện sai lầm như các tiễn trang trước."

" Thấy chuyện Trương Đức Dân, ngươi nói ai còn dám đi làm chuyện này? Không có người làm sao bây giờ? Hắn muốn nâng cao tiền công."

Tô Thiên nói:

" Vậy chi bằng ta đem tiền công này thuê thêm vài người cho rồi. Ta gần đây đang nghiên cứu chuyện bố trí lúc đại nhân rời khỏi. Chính là doanh thu mỗi tháng, tỷ như trong đó ba phần chính là tiền lời cổ đông, ba phần là tiền vốn của tiền trang, vậy còn bốn phần? Làm tiền thưởng. Tỷ như tiền trang Dương Bình lợi nhuận một trăm quan, vậy thì lấy bốn mươi ra làm phần thưởng. Tiền trang Thượng Cốc doanh thu 50 quan, vậy đám hỏa kế kia chỉ có 20 quan tiền thưởng. Như vậy sẽ như thế nào? Bọn hỏa kế sẽ liều mạng, bọn họ sẽ đi tìm những người của tiền trang không gửi tiền, sau đó lại đem những người cất giữ tiền ở tiền trang khác, thuyết phục bọn họ đem tiền gửi sang tiền trang chúng ta, còn có thể đi tìm những kẻ cần tiền kia, lại có người thế chấp, không đi tìm thân nhân vay tiền, mà tìm chúng ta cho vay. Đây là thứ nhất, thứ hai, chỗ tốt chính là, để cho đám hỏa kế coi tiền trang là công việc làm ăn của chính mình, một khi có sâu mọt xuất hiện, lập tức sẽ có người tố cáo. Thứ ba, người phụ trách tiền trang không phù hợp sẽ trực tiếp ảnh hưởng tiền lời của hỏa kế, cho nên bọn họ sẽ phản ứng không khách sáo."

Tô Thiên lại nói:

" Như vậy, thứ nhất gìn giữ cái đã có, bảo đảm địa phương chúng ta độc chiếm không ai còn dám mở tiền trang. Thứ hai khai thác, chế độ này khơi dậy tính tích cực của nhân viên. Ta không cần quy định bọn họ tăng ca, bọn họ có thời gian dĩ nhiên sẽ tự đi tìm tài nguyên."

Âu Dương gật đầu:

" Không sai, có điều phương án ngươi phân phối nên càng tinh tế hơn, chia làm, nắm tiền chết, nắm tiền sống. Đừng để thành nổi lầu lớn, các vị thấy sao?"

Các cổ đông sau khi nghĩ lại liên tục gật đầu.

Âu Dương lại nói:

"Bóc lốt công nhân, không bằng cổ vũ công nhân. Tỷ như có thể định chỉ tiêu, một tháng góp mười xấp vải, cuối tháng tổng kết, nhiều hơn thì có trích phần trăm. Nếu như liên tục ba tháng ít hơn so với năm xấp, thì khai trừ. Như vậy ngươi không yêu cầu công nhân tăng ca, bọn họ cũng sẽ tự giác tăng ca. Nhưng... Mọi người tâm lý đều có mức độ, chuyện kiếm tiền bỏ cả mạng, không được xảy ra lần thứ hai."

Tô Thiên một bên nói:

" Còn có thể từ trong công nhân ưu tú đề bạt lên làm đốc công, thậm chí dưới sự đốc thúc quản lí công việc càng thêm nhiệt tình."

Tô lão gia thở dài nói:

" Đại nhân anh minh. Lão hủ ban đầu thấy Trương Đức Dân lập khế ước kia không có đứng ra khuyên can, thật sự thẹn với hương thân. Hôm nay thấy công nhân tửu trường của Trương Đức Dân hôm nay toàn bộ giải tán, nhưng đơn đặt hàng lại đọng lại như núi, nếu không cách nào hoàn thành, không chỉ có bị kiện lên quan phủ, hơn nữa còn trở thành tội đồ, thật sự là bi thương."

" Việc này còn phải phiền mọi người ở đây, thuyết phục toàn bộ công nhân quay về. Bổn huyện dẫn đầu thành lập thương hội, không phải là muốn mọi người vi phú bất nhân, cũng không muốn bách tính ghét phú, cũng không phải vì danh tiếng thanh thiên đại lão gia gì. Chỉ là muốn người người có cơm ăn, người người có tiền, đều dựa vào sức lao động của mình để kiếm tiền. Tô Thiên nói với ta, mấy tháng nay, mọi người chia hoa hồng không nhiều lắm, nhưng tiền trang đã mở rộng ra ngoài, mọi người cũng phải hiểu được nguyên do Tô Thiên chia ít hoa hồng.

" Chúng ta hiểu mà!"

Các cổ đông cũng không phải người tầm nhìn hạn hẹp.

" Đúng rồi, còn một điều. Về sau thuyền đi Kim quốc, đừng nên chở muối và sắt nữa, chở những vật phẩm như đồ gốm, sách vở, rượu ngon, lụa là."

Tô Thiên rất khôn khéo hỏi:

" Đại nhân có phải là nhìn ra cái gì không ổn?"

" Quả thật không ổn."

Âu Dương đem những gì nhìn thấy ở Kim quốc kể lại toàn bộ cho mọi người nghe nói:

" Cụ thể cũng không dễ nói, để sau hãy nói."

Tô Thiên gật đầu:

" Đại nhân nếu nói như vậym nhất định có đạo lý của mình, ta sẽ dặn dò mọi người sắp xếp."

Tô lão gia cười khổ nói:

" Chúng ta đều già rồi, tương lai này chính là thiên hạ của người tuổi trẻ các ngươi."

Hắn không nhìn ra, người Kim dã man và buôn bán của mình có quan hệ căn bản gì.