Thiên Tống

Chương 89: Hai đạo thánh chỉ

" Đại nhân!"

Triển Minh ở trong nha môn ôm đao hành lễ, tuy rằng thanh âm rất bình tĩnh, nhưng lại cảm giác được có một tia kích động. Âu Dương cảm thấy kích động này không phải là bởi vì thấy mình còn sống, mà là nhìn thấy có người sửa sang lại được cục diện rối rắm nên vui vẻ.

" Vừa lúc, ngươi mang nữ nhân này đi đến chỗ thợ rèn để mở còng tay ra đi."

"Dạ!"

" Âu Bình đâu?"

" Ở trong nội viện, có thể còn chưa biết đại nhân trở về."

" Thiếu gia..."

Âu Bình lao tới gào khóc:

" Thật là ngươi sao..."

" Nói nhảm, đương nhiên thật là ta."

Âu Dương nói:

" Âu Bình, vừa tắm rửa vừa nói chuyện."

Nha dịch tiến vào công đường nói:

" Đại nhân, Tô lão gia cùng với mấy vị lão gia đã đến đây thăm hỏi."

" Vội vả tới cửa bái phỏng như vậy?"

Âu Dương hỏi ngược lại.

Cam Tín một bên nói:

" Đại nhân có thể là bởi vì chuyện cáo trạng."

" Ồ? Không ngờ có quan hệ với bọn họ đấy. Không gặp!"

"Dạ!"

...

Trong thùng tắm Âu Dương nhìn cáo trạng, Âu Bình ở một bên nói:

" Chuyện là như vậy, tháng trước, tửu trường làm một thanh niên mười lăm tuổi mệt đến chết, tửu trường đã cho thân nhân bọn hắn một quan tiền làm phí an táng. Khổ chủ mặc kệ bẩm báo nha môn, tuy rằng sau khi khám nghiệm tử thi kiểm nghiệm chứng minh là do mệt chết mà không phải là chết bởi vì nguyên nhân khác, nhưng khổ chủ yêu cầu chủ trì công đạo, dẫn theo vài thân hữu canh giữ ở nha môn, nói nhất định phải đợi đến khi ngươi trở về. Đến bây giờ thi thể vẫn còn đặt ở nghĩa trang, chưa có hạ táng."

" Mệt chết?"

Chỉ nghe nói có kiến thợ mới mệt chết."

" Đúng vậy ạ! Thiếu gia có thể không biết. Phường rượu, phường vải... của huyện chúng ta đã liên hợp với nhau. Như thiếu gia nói là lũng đoạn kinh doanh, cộng hưởng kỹ thuật, tài chính khổng lồ. hạ thấp nguồn vốn. Làm ăn vẫn luôn rất tốt, đã phát triển ra đến bên ngoài châu rồi."

" Đây là chuyện tốt!"

Âu Dương nói.

" Nhưng mà thiếu gia không biết, công nhân bên kia mỗi người mỗi ngày phải làm việc đến chín canh giờ."

"Má!"

Âu Dương nhảy dựng lên.

" Thiếu gia khoan mắng đã, bọn họ là đã viết khế ước rồi. Phía trên có một điều ghi chú là, nếu bên chủ yêu cầu làm thêm giờ, công nhân được thuê ngoài trừ bị bệnh ra thì phải chấp hành, nếu không sẽ bị khấu trừ năm phần tiền công tháng đó. Làm càng nhiều thì bọn họ sẽ giao tiền công càng nhiều, những người này đem một công nhân bóc lột bằng sức của hai thậm chí ba người."

" Hừ! Bộ mặt tư bản nguyên thủy nhanh như vậy đã lộ ra."

Bóc lột sức lao động, áp bức giá trị thặng dư của công nhân. Quan trọng nhất là bởi vì công nhân nhiều, chức vụ ít mới tạo thành hiện tượng này.

" Bây giờ gay go hơn là, tất cả các tác phường thủ công, lò gốm, bến tàu của Dương Bình cũng đều làm như vậy. Trước đó vài ngày có một nữ công nhân mệt mỏi sanh non, trượng phu còn chạy tới chỗ làm ồn ào một phen, đập bể mấy guồng quay tơ, kết quả bị người trong sân trường đánh một trận, giải đến nha môn. Cam đại nhân đau đầu vạn phần, cuối cùng bất đắc dĩ dựa theo luật của Đại Tống trách phạt người nam nhân kia. Cam đại nhân nói hắn cũng rất đồng tình với những công nhân này, nhưng khế ước cũng do những công nhân kia tự tay ký, hắn cũng không có cách gì cả."

" Chuyện như vậy cũng đã ở trong dự liệu của ta, nhưng không ngờ lại bộc phát nhanh như vậy."

Âu Dương nói:

" Ngươi đi nói một tiếng với Tô lão gia, buổi tối ta sẽ tới hỏi thăm hắn."

"Dạ!"

...

Tắm nước nóng thoải mái xong, Âu Dương mặc áo quan, quát lên:

" Thăng đường!"

Khổ chủ quỳ ở phía dưới, phụ thân của nhi tử đã chết kia chỉ biết kêu oan uổng. Âu Dương lắc đầu nói:

" Người đâu!"

"Dạ!"

Nha dịch ôm quyền đi ra.

" Bắt chủ tửu trường tới đây."

"Dạ!"

Lão bản tửu trường tên là Trương Đức Dân, đừng nói là hắn làm không ít chuyện trái lương tâm, vừa nghe nói Âu Dương trở về đều tự thấy không tốt rồi. Bọn họ biết rõ phong cách xử sự của Âu Dương. Trương Đức Dân rất nhanh bị bắt về, quỳ gối dưới công đường, cắn chặt răng, người vây xem rất nhiều.

Ngoan cố chống lại? Âu Dương không chút để ý nói:

" Dựa theo luật Đại Tống, người đã chết này không chỉ có đáng đời, hơn nữa còn làm trễ nãi tiến độ sản xuất của Trương lão bản. Trương lão bản sao vẫn tốt bụng bỏ tiền ra như vậy, hẳn là nên cáo trạng tố gia đình người chết, đòi bồi thường mới phải chứ?"

" Đại nhân minh xét!"

Trương Đức Dân mừng rỡ.

" Như vậy đi, ngươi muốn bổn huyện nói đạo lý với ngươi, hay là muốn bổn huyện không nói đạo lý với ngươi?"

"Cái này, đương nhiên là nói đạo lý rồi."

"Rất tốt!"

Âu Dương nói:

" Cam Tín."

" Có!"

Cam Tín lấy ra một tờ giấy đọc to:

" Bản thân bằng lòng quét sạch tất cả đường phố huyện Dương Bình, mỗi ngày bảo đảm công việc trên chín canh giờ, bị phát hiện lười biếng một lần mười trượng. Trương Đức Dân."

Trương Đức Dân kinh hãi:

" Đây... Tiểu nhân chưa từng viết khế ước như vậy mà?"

" Cho hắn xem, xem có phải bút tích hắn ký tên không."

"Dạ!"

Trương Đức Dân nhìn kinh hãi, đây quả thật là do chính mình ký tên, ngay cả chữ Đức bình thường viết thiếu một chấm cũng giống y như đúc. Trương Đức Dân vội dập đầu hô:

" Đại nhân, tiểu nhân oan uổng quá, đây nhất định là giả tạo."

" Thư này đã được Triển đại nhân nghiệm chứng, cho dù ngươi đem đến cáo trạng tới châu lý, cũng không hữu dụng."

Âu Dương nói:

"Chữ đằng trước, là bổn đại nhân viết. Rất phù hợp phong cách của ngươi chứ. Ngươi cũng là tự mình viết khế ước, để cho người khác ký tên. Người đâu!"

Bản mẫu, đương nhiên là ngươi ký tên, lão tử là từ ngươi ký tên lên khoản nộp thuế mà sao chép lại thôi.

"Có!"

"Mang gậy lên đây, giám thị hắn quét đường phố đi, dám chậm một bước, ngay tại chỗ đánh vào mông. Đánh chết kéo con của hắn lên, thê tử, con gái không muốn chấp hành khế ước, có thể bán vào kỹ viện thay hắn trả nợ."

"Dạ!"

" Chậm rãi... Đại nhân, ta muốn không nói đạo lý, không nói đạo lý."

Trương Đức Dân cuống quít dập đầu cầu xin tha thứ, dập đầu cái nào cái nấy rất mạnh, trán cũng dần huyết nhục mơ hồ, quả nhiên là chữ quan có hai cái miệng, nói ngươi đen thì ngươi không thể trắng nổi, luật Tống không đáng sợ, đáng sợ là lưu manh biết luật Tống.

"Được! Thứ nhất, bồi thường khổ chủ một trăm quan tiền mai táng. Thứ hai, lập tức đem tất cả thời gian làm việc của công nhân giảm xuống trong năm canh giờ. Thứ ba, mười trượng!"

Âu Dương nói:

" Không biết Trương lão bản là muốn không nói đạo lý, hay là nói đạo lý?"

" Không nói đạo lý, tiểu nhân chọn không nói đạo lý."

" Đưa sang bên đánh cho ta."

Âu Dương vỗ kinh đường mộc nói:

"Bãi đường."

. . .

Cam Tín nói:

" Đại nhân, ngài như vậy quả thật có thể khiến những trường chủ Dương Bình này thành thật, nhưng mà dù sao trị phần ngọn không trị được phần gốc."

" Ta biết."

Âu Dương đau đầu.

" Còn có, Tứ gia mễ tiến hành gạo tốt đổi gạo kém, gạo kém đổi trộn cát. Người xem trong huyện có ai không mua gạo? Những người có lòng dạ đen tối này, may vá cả huyện cùng nhau tăng giá gấp ba, cũng không phải mỗi người đều đi huyện khác làm quần áo."

Cam Tín nói:

" Lái buôn thịt heo cũng hùa nhau tăng giá... Người trong nghề bây giờ không lo oan gia, toàn bộ giúp nhau kết hợp lại tạo thành cái vòng nhỏ hẹp, dùng phương thức cổ phần hãm hại bách tính. Đại nhân, đây cũng không phải là mong muốn ban đầu của ngài chứ."

" Khó trách có mấy cửa hàng thấy ta liền đóng cửa."

Âu Dương nói:

" Tạm thời bọn họ là không dám, về phần tương lai, ta sẽ nghĩ biện pháp. Ngươi tung ra chút tin đồn, ai dám làm ngược lại, không cần khách sáo cứ báo với ta, sẽ để cho hắn nhà ta cửa nát, kiếm tiền thì không cần nhân tính sao."

"Vâng, đại nhân."

Cam Tín nhắc nhở:

" Đại nhân, ngài phải lập tức lên kinh rồi, hai đạo thánh chỉ vẫn còn đang nằm trên hương án đấy."

"Ừm!"

Triển Minh rốt cuộc trở về, câu nói đầu tiên là:

" Đại nhân, cô gái này là người ở đâu?"

" Nữ Chân, ta mới vừa bắt cóc nàng về. Bây giờ Kim quốc từ hoàng đế đến toàn thể bách tính đều muốn xử lý ta."

Âu Dương nói:

"Người đâu rồi?"

Triển Minh trả lời:

" Ta sắp xếp Huệ Lan chiếu cố nàng, Huệ Lan bây giờ ở phụ cận học đường, phòng ốc cũng dư, còn có người chăm sóc!"

"Ừm, ngày mai ta lên kinh, nơi này phiền ngươi rồi. Mặt khác ta nghe nói có đạo tặc hoành hành, Thanh, Tề, đến Bộc châu, công hãm hơn mười quận thành. Có chuyện này sao?"