Thiên Tài Khí Phi

Chương 116

Edit: Sunny Út

Vân Mộng Vũ gọi một ám vệ tới, thì thầm vào tai hắn. Ám vệ nghe xong, thận trọng gật gật đầu, sau đó yên lặng lui xuống.

Sau khi ám vệ lui ra, Vân Mộng Vũ một mình đứng bên cửa sổ, nhìn trăng

sáng, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Chuyện của Sở quốc cũng đã giải quyết, thù nàng cũng đã báo, có thể lấy lại được mọi thứ. Bây giờ

đã đến lúc lựa chọn đi hay ở? Gần đây cả ngày cũng không thấy Sở Hiên,

mỗi lần trở về cứ mệt mỏi. Nhìn dáng vẻ của hắn chắc là bị giày vò rất

nhiều. Trong lòng nghĩ Sở Hiên trúng độc, Vân Mộng Vũ yên lặng cúi đầu,

trong mắt hiện lên tia ảm đạm.

Mà bức thư nàng đã đốt lúc này cũng đã thành tro tàn.

Ngày thứ hai, toàn bộ Yến kinh đều vỡ òa.

“Ngươi biết không, đêm qua Hứa vương đã trở lại, hơn nữa còn tạo phản.”

“Đúng vậy, đúng vậy. Tin tức này ta cũng biết, ta có một người cháu họ làm

việc trong phủ Thái tử. Sáng nay hắn vì không muốn người nhà lo lắng,

cho nên cố ý lặng lẽ truyền tin tức về nhà.”

Mọi

người xung quanh đều kinh ngạc, ai cũng muốn biết. Mọi người đều dùng

ánh mắt sáng ngời nhìn người kia, chờ hắn tiếp tục nói.

Người kia vừa thấy thế, nhất thời cảm thấy tự hào vô cùng, lập tức ngẩng đầu

ưỡn ngực lên. Sau đó bắt đầu thao thao bất tuyệt nói.

“Mọi người cũng đã biết, gần đây có tin tức Hứa vương bị ngộ hại, làm cho

thế lực của Hứa vương ở Yến kinh rục rịch. Hơn nữa, rất nhiều binh mã

của Hứa vương làm ra chuyện khác người. Thủ hạ của Hứa vương làm vậy,

Thái tử điện hạ sao có thể dễ dàng tha thứ. Cho nên, đêm qua, Thái tử

điện hạ liền phái người đi Hứa vương phủ tróc nã vài người để thẩm vấn,

cho dân chúng một lời công đạo. Ai ngờ, tối qua, Hứa vương lại trở về,

hơn nữa lại mang binh mã bao vây phủ Thái tử. Hứa vương này thật là to

gan lớn mật, đây là tạo phản.”

“Trời ạ, Hứa vương

thật là lòng muông dạ thú a. Nghe nói hai mươi năm trước hắn đã muốn tạo phản, may mắn tiên đế nhân từ, mới miễn tội chết. Ai có thể nghĩ đến,

hai mươi năm sau hắn ngóc đầu trở lại.” Bên cạnh có một người nhất thời

nhớ tới lời đồn hai mươi năm trước. Nếu là hai mươi năm trước thì việc

đàm luận Hứa vương tạo phản không thể công khai, nhưng bây giờ đã có

chứng cứ xác thực. Cho nên, hiện tại mọi người có bình luận thì cũng

không sao.

“Xem ra Hứa vương đã có âm mưu từ lâu.

Bất quá hôm qua Hứa vương đột nhiên đột kích, Thái tử điện hạ làm sao để bắt được Hứa vương?”

“Đúng vậy. Binh mã của Hứa

vương ở Yến kinh không yếu, hơn nữa hắn lại cực kì giả dối, hôm qua đột

nhiên có chuyện, Thái tử đối phó như thế nào?”

Người đang nói lúc nãy nhìn mọi người xung quanh náo nhiệt hẳn lên, hắn tự

đắc nở nụ cười. Đợi mọi người nói xong, lại cực kỳ tò mò nhìn hắn, chờ

hắn giải thích.

Hắn lại mang dáng vẻ đắc ý, bắt đầu nói:“Hôm qua khí thế của Hứa vương hừng hực, nhưng Thái tử điện hạ

không thể đứng nhìn? Thái tử điện hạ sớm đã phát hiện có gì đó bất

thường khi binh lính Hứa vương làm loạn ở Yến kinh. Cho nên, Thái tử

điện hạ đã lặng lẽ bày ra thiên la địa võng, chỉ chờ Hứa vương chui vào. Thái tử nhân hậu, ngay từ đầu chỉ nghĩ nếu Hứa vương không làm chuyện

đại nghịch bất đạo, vậy thì chỉ đe dọa thôi. Không nghĩ tới Hứa vương

vẫn làm ra chuyện này, cuối cùng lại rơi vào kết cục này.” Người kia nói xong, cho rằng Hứa vương là người không biết cao thấp. Lại tán thưởng

Thái tử, cho rằng Thái tử là người nhân hậu.

“Không

sai, Thái tử quả thật là người nhân hậu. Cho dù Hứa vương phạm tội như

vậy, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý với nguyện vọng của Hứa vương, buông tha cho thế tử, để lại mạch máu của Hứa gia.” Người bên cạnh lập tức phụ

họa, hiển nhiên cực kỳ tôn sùng Thái tử.

Sau hôm nay, mọi người trong Sở quốc đều ca tụng Thái tử nhân hậu.

“Hôm qua còn xảy ra một chuyện lớn, không biết các vị có biết không?” Bên

cạnh có một người không thích nhìn người kiêu ngạo kể chuyện kia, lập

tức tung ra một tin tức dụ hoặc. Chuẩn bị nói cho mọi người biết tin tức độc nhất vô nhị.

“Nga, không biết trừ bỏ chuyện của Hứa vương thì còn có chuyện lớn gì? Lưu lão đệ, đừng nên lấy việc nhỏ

rồi phóng đại ra cho to.”

Người kia cảm thấy mình bị đoạt đi sự chú ý, nên châm chọc.

Người bên cạnh cũng hiểu rõ, so với Hứa vương tạo phản còn có thể có chuyện lớn gì?

Người kia vừa nghe, nhất thời cảm thấy cơn tức dâng lên, lại nhìn những người khác mang vẻ mặt không tin, lập tức nói:“Hôm qua đại lang nhà ta lên

núi ở ngoài thành săn thú. Vì cũng khuya rồi nên không kịp về, nên nghỉ

ngơi trên núi. Mà chỗ của hắn rất gần hành cung của Hoàng thượng.”

Vốn mọi người nghe câu đầu tiên đã không muốn nghe nữa, nhưng lúc nghe được câu cuối cùng, họ rất hứng thú. Đây là liên quan đến hoàng thượng a, đó là người cả đời họ chưa bao giờ được tiếp xúc a. Cho nên bọn họ rât vui vẻ, nói không chừng có thể nghe được chuyện phong lưu của hoàng thượng

a.

Người kia vừa thấy lực chú ý đều dời qua mình,

lập tức cảm thấy mát mặt, cũng bắt đầu dương dương tự đắc nói:“Đêm qua,

đại lang nhà ta nói nhìn thấy hành cung bị thiêu. Ngọn lửa kia bao phủ

hành cung, ánh lửa rực sáng, cực kỳ đồ sộ.”

Nói đến

đây, người kia không nói tiếp, bởi vì lời hắn nói chỉ tin được chút ít.

Nên bọn họ chỉ dám đoán bừa, nếu nói gỡ, thì sẽ bị tội mất đầu. Mà người bên cạnh cũng thông minh không hỏi, nhưng nhìn thần sắc trong mắt mọi

người thì ai cũng đoán già đoán non. Nhưng đại khái cũng đoán ra được.

Thì ra, đêm qua hành cung của hoàng thượng bị công kích. Mà hoàng thượng và các nương nương bên trong có thể lành ít dữ nhiều. Dù sao cả tòa

hành cung đều bị thiêu. Nhưng bọn họ cũng chỉ dám đoán trong lòng. Dù

sao cũng chưa có chứng cớ, ở trên chưa công bố, cho nên bọn họ không dám nghị luận bừa bãi.

Dân chúng đối với chuyện tối qua cũng chỉ là đoán, nhưng tổng thể mà nói thì vẫn cho rằng do thái tử cơ

trí thông minh đánh chết Hứa vương, dẹp loạn trong thanh.

Thái tử lại nhân hậu, buông tha thế tử của Hứa vương. Mà về hành cung thì

chắc cũng là do người của Hứa vương tập kích, hơn nữa còn lành ít dữ

nhiều.

Mà lúc này trong phủ Thái tử, Thái tử cơ trí nhân hậu trong lòng dân chúng lại đang nhốt mình trong phòng.

Lúc này trong mắt Sở Thụy Phong mang theo sự thất bại, hắn tự biết mình

không cơ trí như vậy, nếu không hôm qua cũng sẽ không lâm vào hiểm cảnh. Hứa vương không như hắn tưởng tượng, thật là sâu không lường được đến

cực điểm, cho dù lúc tự tay giết hắn, hắn cũng không có sức lực. Chỉ cảm thấy sau khi Hứa vương chết, rất nhiều chuyện càng trở nên khó phân

biệt.

Chuyện tối qua cũng thật quỷ dị, lúc bị Hứa

vương bao vây, lại đột nhiên có người đưa cho môt phong thư. Khi hắn vừa mở ra, mới phát hiện là Vân Mộng Vũ, chỉ cách thoát khỏi sự gian nan

này. Khi hắn nhìn thấy vậy, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, có cảm giác

không hiểu. Cảm thấy bên trong hình như không liên quan gì đến thế cục

bây giờ. Nhưng theo bản năng, trong lòng có sự tin cậy đối với nàng.

Không biết vì sao, chỉ là tin tưởng mà không cần lý do. Cho nên, hắn làm theo cách của nàng.

Đầu tiên hắn phái người lặng lẽ ẩn trong cung, từ ngự thư phòng cầm ra một vật. Đến khi vật đó vào

trong tay hắn, hắn tựa hồ hiểu được nguyên do trong đó. Đó là một khối

ngọc bội trắng noãn, thánh khiết như tuyết có ánh huỳnh quang. Đặc biệt

nhất là mặt trên có khắc một chữ tuyết. Lại có một bức thư đi kèm khối

ngọc bội này, phong thư này rất là kỳ quái, phong thư này lại đưa cho

Hứa vương. Chữ viết bên trên đã có chút ố vàng, nhưng nội dung thì vẫn

còn hoàn hảo, không có ai chạm qua.

Khi hắn cho người đem phong thư cùng khối ngọc bội kia đưa cho Hứa vương xem, hắn

nhìn thấy biểu tình của Hứa vương từ kinh ngạc rung động đến thật sâu vô lực. Trong nháy mắt người hắn mềm nhũn ra, tựa hồ già đi mười tuổi.

Cuối cùng nói:“Thua, chung quy là thua. Gặp được nữ tử kinh tài tuyệt

diễm như vậy, liệu sự như thần. Ta thua tâm phục khẩu phục!”

Nhìn thấy hắn như thế, Sở Thụy Phong có cảm giác không biết theo ai. Mà ngay lúc hắn suy nghĩ, thanh âm Hứa vương lại vang lên.

“Ta chỉ có một yêu cầu cuối cùng, phải cho con ta một con đường sống. Nếu không, ta thà rằng cá chết lưới rách.”

“Được, bản cung đáp ứng ngươi.” Sở Thụy Phong trầm giọng trả lời.

Một hồi đại loạn cứ như vậy ngừng lại không một tiếng động, cơ hồ không hy sinh người nào, cứ như vậy kết thúc.

Nhưng, trong lòng Sở Thụy Phong lại nặng trịch. Sau khi giải quyết mọi chuyện, hắn nhốt mình trong phòng. Mà Sở Dạ cũng mờ mịt mất mát ở trong phòng

mình. Khi hắn biết được Vân Mộng Vũ đưa lá thư này tới, hắn kinh ngạc.

Khi nhìn thấy đại ca làm theo lời trong thứ, sau đó không hy sinh một ai mà giải quyết việc này, hắn rung động, mờ mịt.

Hắn nghĩ mình đã mạnh mẽ rồi, nhưng lúc này mới phát hiện thì ra hắn vẫn yếu ớt như cũ.

Mà khoảng cách của hắn và nàng đã kéo dài cực điểm