Thiên Tài Khí Phi

Chương 115

“Quân Ánh Nguyệt......”

Sở Dạ nghĩ đến Quân Ánh Nguyệt, trong lòng có cảm giác phức tạp. Lần đó

hắn vô ý gặp được nữ nhân này, sau khi gặp, không thể không thừa nhận

nàng thật sự rất vĩ đại. Cho dù che mặt, nhưng loại khí chất tuyệt thế

vô song, bễ nghễ thiên hạ.

Kỳ thật, lúc rời đi, hắn

chán nản. Cả ngày lang thang, có một lần thiếu chút nữa bị người ta ám

sát. Bất quá, may mắn được một người cứu, người kia đợi hắn khỏe hơn,

dạy hắn rất nhiều thứ. Từ thế cục của thiên hạ, chỉ dạy võ công, cơ quan trận pháp, dạy tất cả những thứ có lợi cho hắn. Nhưng người kia không

nhận hắn làm đồ đệ, chỉ nhờ hắn làm một chuyện báo đáp. Cho đến bây giờ

hắn đều mặc áo trắng, trắng tinh khiết. Làm cho người ta có cảm giác

siêu thoát thế tục. Nhưng không biết vì sao, hắn cảm thấy rùng mình khi

nghĩ đến Quân Ánh Nguyệt, chính là những người dạy thứ đó cho hắn.

Sở Dạ nắm chặt tay, trong thiên hạ người tài vô kể. Hắn từng cuồng ngạo,

từng tự đại đều đã xóa sạch, bây giờ đã học được cách giấu đi tất cả.

Giờ phút này, bởi vì nghĩ tới Hứa vương có quan hệ với Quân Ánh Nguyệt,

hắn không biết nên xuống tay như thế nào. Lúc này hắn mới phát hiện mình thật sự rất yếu, cho dù đã trải qua nhiều chuyện, nhưng ở trước mặt

những thế lực lớn cũng cứ yếu ớt như thế.

Yếu, thật là quá yếu. Ngay

cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có, đừng nói là đi bảo hộ người

trong lòng. Chờ xong chuyện ở Yến kinh, hắn cần ra ngoài, hắn phải thay

đổi.

“Làm sao vậy?”

Sở Thụy Phong nghe được Sở Dạ nói tên Quân Ánh Nguyệt, sau đó liền lâm vào trầm tư, không khỏi thấy kỳ quái.

A Dạ làm sao có thể đột nhiên nhắc tới Quân Ánh Nguyệt, tiểu công chúa

của Quân quốc, muội muội của Quân Hờ Hững. Nữ tử kinh tài tuyệt diễm,

được gọi là thiên hạ đệ nhất nữ tử. Vô luận là dung mạo hay tài hoa, đều xếp thứ nhất. Tuy rằng nàng rất lợi hại, là mẫu người nam tử trong

thiên hạ muốn chọn làm thê tử. Nhưng tuy lợi hại, cũng chỉ là nữ giới mà thôi. Vì sao vừa rồi a Dạ lại nhắc đến cái tên này, trong giọng nói có

mười phần kiêng kị.

Nghe được câu hỏi của đại ca, Sở

Dạ phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc thấy mình vừa rồi đã để lộ cảm xúc. Hơn nữa lại lâm vào trầm tư. May mắn là ở trước mặt ca ca ruột, nếu

không thật là chết như thế nào cũng không biết. Xem ra, hắn cần cẩn thận hơn.

“Không có gì, chỉ là vô luận Hứa vương có bí

mật gì. Lần này chúng ta đi đến bước này với hắn, như vậy cũng đã không

có cơ hôi quay đầu. Bây giờ cục diện rất nguy hiểm, mặc kệ chuyện khác,

đem hết toàn lực chiến đấu. Tuy rằng trong phủ Thái tử có cơ quan tinh

diệu, Hứa vương trong thời gian ngắn không thể đánh vào, nhưng dù sao

cũng không phải kế lâu dài. Trong hoàng cung lại không có liên quan gì

cả, lần trước Diễm vương tạo phản, hoàng cung bị An vương nhân cơ hội

cướp sạch không còn. Cũng không còn gì để Hứa vương lấy. Hiện tại vấn đề mấu chốt là sống chết của đại ca, cho nên Hứa vương cũng sẽ không hứng

thú đi tấn công hoàng cung.”

Sở Dạ đơn giản phân tích tình hình hiện tại.

Sở Thụy Phong nghe được, biết là như thế. Như vậy bây giờ hắn nên tìm

người kiềm chế Hứa vương, cùng hắn nội ứng ngoại hợp. Mà người này tất

nhiên là Vân Mộng Vũ. Hắn không nghĩ đến Sở Hiên, tuy rằng trong lòng

cũng biết Sở Hiên rất bất phàm, nhưng hắn chưa từng thấy Sở Hiên ra tay.

“Ta viết phong thư, cho người đi Hiên vương phủ.”

Sở Thụy Phong dứt lời, Sở Dạ cũng không nói gì, hắn nghĩ trong lòng đại ca cũng nghĩ đến tiểu thúc thúc.

Mà lúc này ở ngoài thành, đang có một đám Hắc y nhân lặng lẽ vào hoàng cung.

Hắc y nhân nhanh chóng đi vào. Cửa lớn được mở ra, Hắc y nhân cung kính

đứng thành hai hàng, Hoa Thanh Nhi đứng bên ngoài, trên mặt mang theo nụ cười không có cảm xúc, thản nhiên đi vào trong cung.

Vào cung, nhìn đám thị vệ, ám vệ bất động trong mắt nàng hiện lên một chút

bạc lạnh. Những người này sống chết nàng không cần quan tâm.

Nàng tao nhã đi vào hoàng cung, tựa hồ như thưởng thức cảnh vật xung quanh, nhưng trong mắt không có một tia gợn sóng.

Hoa Thanh Nhi quen thuộc đi tới, sau lưng có một đám Hắc y nhân đi theo.

Lần này có thể công phá hành cung như vậy, đó là bởi vì trước kia Hoa

Thanh Nhi thường xuyên cùng Sở Phách Thiên tới đây du ngoạn. Mà Sở Phách Thiên vẫn nghĩ nàng không phải là quân cờ của ai, cho nên yên tâm với

nàng, cơ hồ không hề phòng bị. Bởi vậy nàng mới có thể từng bước hiểu bố cục ở đây, cũng lặng lẽ cho người đi vào. Cho nên việc hôm nay việc mới có thể thuận lợi như vậy.

Rất nhanh, Hoa Thanh Nhi

đứng lại, lẳng lặng đứng ở đó, nhìn căn phòng sáng rực. Lúc này trong

phòng lại thỉnh thoảng truyền ra thanh âm ái muội, nhưng người ngoài cửa nghe được, cũng không có phản ứng gì.

“Thủy nhi, da của ngươi thật sự là càng ngày càng đẹp. Nha, nhất là nơi này.......”

“Hoàng thượng......, đáng ghét.......” Thanh âm lạc lạc truyền ra thật thô tục.

Tiếp đó là một trận thở dốc.

Hoa Thanh Nhi nghe thanh âm đó, trên mặt Hoa Thanh Nhi đã đổi thành nụ cười tươi rói, trong mắt cũng có ý cười. Đợi trong phòng yên tĩnh lại, Hoa

Thanh Nhi nâng tay phải lên, bên cạnh lập tức có hai Hắc y nhân đi lên

đá văng cánh cửa.

Khi cửa văng ra, trong phòng cũng đồng thời vang lên một tiếng kêu sợ hãi.

Hoa Thanh Nhi vẫn tao nhã đi vào phòng, nhìn Hoa Thanh Nhi đi vào, Sở Phách Thiên cũng không bị mất tự nhiên. Trên mặt lộ ra biểu tình thản nhiên,

làm Hoa Thanh Nhi khẽ nhướng mày.

Trong lúc nhất thời cũng không biết tâm tư của Sở Phách Thiên, vì thế, Hoa Thanh Nhi dùng ánh mắt lẳng lặng nhìn Sở Phách Thiên.

Sở Phách Thiên rất sớm biết có người xâm nhập vào đây, nhưng hắn cũng

không quan tâm. Bởi vì hắn đã biết được thế giới này có rất nhiều chuyện hắn không thể nắm trong tay.Thế lực ở chỗ tối, những người đó mưu lược

và tính kế, làm cho hắn không biết theo ai. Hắn vẫn luôn cuồng ngạo,

nhưng ở cục diện trước mặt, hắn vẫn không còn đường sống. Lúc này, hắn

mới phát hiện mình đã già, rất nhiều chuyện hắn không thể giải quyết. Mà Yến kinh bắt đầu khởi động phong ba, hắn cũng có thể cảm nhận được. Giờ phút này hắn cũng không muốn làm gì cả, thầm nghĩ chỉ muốn vui chơi đợi đến ngày rời xa nhân thế.

Mà hôm nay, hắn biết là

ngày chết của mình. Trong lòng rất bình tĩnh, không có cảm giác, hắn

nhìn Hoa Thanh Nhi, phát hiện lúc này nàng cũng không có cảm xúc gì.

Một lát sau, Hoa Thanh Nhi khẽ cười một tiếng, ôn nhu mở miệng nói:“Hoàng thượng ở hành cung này thật sự rất vui vẻ?”

Nghe thế, Sở Phách Thiên cười cười, cũng không nói gì.

Nhìn hắn như vậy, Hoa Thanh Nhi cũng không để ý, mà là tiếp tục ôn nhu

nói:“Hoàng thượng nếu tiện thì nói chuyện của tư phu nhân đi.”

Nghe được ba chữ tư phu nhân, Sở Phách Thiên khẽ nhíu mày.

Im lặng.

Nhìn thấy Sở Phách Thiên không trả lời, trong mắt Hoa Thanh Nhi ý cười càng

đậm, tiếp tục ôn nhu nói:“Hoàng thượng, vẫn nên trả lời đi, để chút nữa

không phải chịu khổ.”

Kỳ thật, Sở Phách Thiên đối với tư phu nhân cũng không hiểu biết. Hắn chỉ biết một chút, những người

khác chỉ cần tốn chút tâm tư đều có thể tra được. Bởi vì phụ hoàng năm

đó sợ tin tức liên quan đến tư phu nhân bị tiết lộ, cho nên không nói

cho hắn, như vậy cũng có thể để hắn tránh khỏi phiền toái không cần

thiết.

Tuy rằng như thế, Sở Phách Thiên cũng không có ý mở miệng.

Thấy Sở Phách Thiên như thế, trên mặt Hoa Thanh Nhi cũng không đổi sắc. Tựa

hồ đã sớm dự đoán được hắn sẽ có bộ dáng như thế, cuối cùng nhìn kỹ Sở

Phách Thiên, sau đó bên khóe miệng lộ ra nụ cười đẹp đẽ, sau đó tao nhã

đi ra khỏi phòng.

Cửa phòng nhanh chóng bị đóng lại, trong phòng Sở Phách Thiên nhìn các nàng đi ra ngoài, trên mặt lộ ra biểu tình thoải mái.

Nhân sinh, đã xong.

Rất nhanh, chóp mũi truyền đến mùi dầu hỏa. Hắn nhìn phi tử trong lòng đã

xỉu đi, trong mắt lộ vẻ giết người. Hắn vung chưởng, đánh vào mặt phi tử kia. Hắn thật sự không thích chết cùng nữ tử như vậy, sau đó hắn lẳng

lặng ngồi ở bên giường, ánh mắt nhìn về hướng Yến kinh.

Lửa nhanh chóng bén vào phòng, Hoa Thanh Nhi trong lòng cũng có cảm giác, sau hôm nay, cuộc sống của nàng sẽ khác.

Đêm nay, hành cung bên ngoài thành toàn bộ đều bị ngọn lửa bao phủ. Ngọn

lửa kia làm sáng rực như ban ngày. Sau trận lửa, hành cung bị cháy sạch.

Cùng lúc này, trong Hiên vương phủ Vân Mộng Vũ cũng nhận được thư của Sở Thụy Phong.

Nhìn bức thư, Vân Mộng Vũ cũng thán phục mưu lược của Sở Thụy Phong.

Kỳ thật, không cần nàng giúp, hắn cũng có thể thắng, nhưng sẽ rất nguy hiểm.

Tuy rằng cửa thành bị Hứa vương chiếm lĩnh, hơn nữa Hứa vương lại bao vây

phủ Thái tử, nhưng thế lực của Sở gia cũng rất bất phàm. Hơn nữa kỳ diệu hơn là bên trong phủ Thái tử lại có cơ quan trận pháp rất thực tinh

diệu. Xem ra Sở gia này quả nhiên cất giấu rất nhiều bí mật.

Mà bây giờ, Sở Thụy Phong mở miệng, xem ra hắn vẫn không đủ quyết đoán.

Nếu lấy thực lực hai bên, chỉ cần mưu lược xảo diệu, vẫn có cơ hội thắng.

Nếu hắn mở miệng, vậy giúp giúp hắn đi. Dù sao cũng là người Sở quốc,

vẫn nên vì Sở quốc lo lắng một chút, hơn nữa cũng có thể nhân cơ hội

thăm dò.