Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 223: Khó mà bỏ được

Độc Âm Nhi nói:

- Ngươi đó, ngươi là kẹo da trâu sao ? Cứ bám lấy chúng ta, Vụ Tráo Chiểu Trạch không phải là nơi ngươi muốn đến là

có thể đến.

Một loại kẹo rất dính, ám chỉ những người theo đuôi, đuổi cũng không chịu đi.

Tuyệt chiêu của Chi Ni Nhã đối với đồng loại như nàng thì hiển nhiên không có chút tác dụng nào.

- Nếu như chạy trốn, tại sao phải đến Vụ Tráo Chiểu Trạch chứ? Nơi đó

không nằm trong phạm vi Tú Quốc sao? Nếu như ta không thể đi, vậy thì ta sẽ dẫn Bảo ca đến Thánh Đóa Lan Quốc chúng ta, tại đó, không có bất kỳ

kẻ nào dám làm hại đến Bảo ca đâu!

Chi Ni Nhã cũng không phải là đèn cạn dầu, đối phó với Độc Âm Nhi, nàng cũng có ngoan chiêu. Ngươi muốn đem người đến địa bàn của người, tại sao ta lại không đem người

đến địa bàn của ta chứ?

- Ngươi…

Độc Âm Nhi tức giận không nói nên lời.

- Ta làm sao?

Ta nói không có lý ư?

Chi Ni Nhã thừa thắng truy kích.

- Được rồi được rồi, hai người các ngươi đừng làm ồn nữa, Chi Ni Nhã,

ngươi là công chúa của Thánh Đóa Lan Quốc, ngươi làm vậy thì ăn nói thế

nào với phụ vương của ngươi?

Phó Thư Bảo đã không còn gì để

nói, nhưng vẫn muốn khuyên nhủ Chi Ni Nhã bỏ đi ý định của nàng. Dù sao

thì trên đường chạy trốn, sau lưng lại còn dắt theo một công chúa dị

quốc, đây gọi là thể loại gì chứ?

- Ta đã sớm an bài tốt rồi, ta đến Vụ Tráo Chiểu Trạch cũng không phải là vô ích, ta gọi đây là đi

khảo sát dị tộc, là một chuyến viếng thăm chính thức, ngay cả hành văn

ta cũng chuẩn bị đầy đủ rồi.

Chi Ni Nhã rất chân thành nói.

Phó Thư Bảo: “….”

Độc Âm Nhi: “….”

Lúc này, Hổ Linh một thân hồng giáp dáng người đoan chính chạy tới, hô lớn:

- Khải bẩm Dật Hương công chúa điện hạ, Hồng giáp thị vệ đoàn đã chuẩn bị xong, xin hãy hạ lệnh.

Tiếng bước chân rầm rập liên tiếp truyền vào trong tai mọi người, chỉ

thấy một đám nữ thị vệ nhân số khoảng 50 người chạy đến, nghiêm chỉnh

đứng sau lưng Hổ Linh.

Lúc còn ở Hổ Thành, có bốn nữ bộc trợ

giúp chiêu binh, tổng cộng chiêu mộ được mười người, nhưng khi đến địa

phương lớn như kinh đô, bốn nữ bộc lại càng chăm chỉ miệt mài tuyển mộ,

không ngờ chỉ vài ngày đã tuyển mộ được 30 người, tổng cộng với những

người lúc trước đã lên đến 50 người. Hơn nữa, nhìn tướng mạo và khí sắc

của những người này, hẳn tuổi tác đều chỉ chừng 20, thật sự có tài,

không phải là loại bình hoa để ngắm.

Nhìn Hồng giáp thị vệ đoàn đứng nghiêm trang, Phó Thư Bảo không thể làm gì khác hơn là cười khổ rồi nói:

- Được rồi, nhiều người ồn ào như vậy, cùng đi đến Vụ Tráo Chiểu Trạch thôi.

Chi Ni Nhã nhất thời chuyển khóc thành cười, dang rộng đôi tay trắng muốt, nhào đến ôm lấy Phó Thư Bảo.

- Thật là, trước mặt nhiều người như vậy… đúng làm làm khó người khác mà…

Trong lòng Phó Thư Bảo có chút khổ sở, chỉ có điều lại tràn đầy chờ mong đối với Dật Hương công chúa đang lao đến ôm mình.

Kể từ lần trước trong động quật tại hoang đảo tiếp xúc một hồi, đến bây giờ vẫn chưa được tiếp xúc lại.

Một bên là cam tâm muốn nhào vào lòng, một bên là trong lòng tràn đầy

chờ mong, nhưng ngay lúc Chi Ni Nhã sắp ôm lấy Phó Thư Bảo thì giữa hai

người Phó Thư Bảo và Chi Ni Nhã đột nhiên nhiều hơn một người, đó chính

là Độc Âm Nhi.

- Ách…

Đột nhiên phát hiện ngực của người trước mặt rất mềm, Chi Ni Nhã đột nhiên mở mắt, không ngờ phát

hiện mình đang ôm Độc Âm Nhi.

- E hèm…

Chúng ta xuất phát thôi, nếu như đã quyết định, vậy thì phải gấp rút lên đường.

Độc Âm Nhi mặt không biểu tình lên tiếng.

Khinh công không tệ.

Âm Nhi tiểu thư đã gỡ hòa một ván.

o0o

Cả kinh đô rơi vào chiến hỏa, Lực Sĩ quân đội của bốn cửa thành Đông

Tây Nam Bắc đều bỏ chạy, căn bản không có người nào đứng gác, hơn nữa

dân chúng như kiến dọn nhà bỏ chạy ra ngoài, đoàn người Phó Thư Bảo lẫn

vào đám dân tị nạn, thuận lợi trốn ra khỏi kinh đô.

Ngày đi

đêm nghỉ, bảy ngày sau, đoàn người Phó Thư Bảo đã xuất hiện tại địa

phương cách kinh đô hơn ngàn dặm. Cự ly này thoạt nhìn thì rất xa, chỉ

có điều, cự ly này vẫn còn cách Vụ Tráo Chiểu Trạch của Độc Lang tộc rất xa. Cho dù dùng tốc độ bình thường cũng phải mất hơn 20 ngày nữa thì

mới có thể đến nơi. Thế nhưng, nếu như là Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực hoặc

Đại Vô Vũ Trụ Lực phi hành thì chỉ mất hai ba ngày là đến nơi.

Chạng vạng tối, đội ngũ đã đi đến dưới chân một tòa núi vô danh. Đưa

mắt nhìn lại, chỉ thấy mặt trời chiều tối đỏ rực như lửa, cả bầu trời

thậm chí mặt đất đều bị nhấn chìm trong một mảnh đỏ rực hoa lệ.

Nơi này núi xanh nước biếc, cây rừng theo gió mà động. Chim bay về tổ,

tiếng gáy vang lên thanh thúy, mơ mơ hồ hồ. Một con suối lớn từ trên

chảy xuống, dưới chân núi có một vùng vị trí địa thế tương đối trũng,

tạo thành một cái đầm nước xanh nhạt trong lành.

Cây rừng bao bọc xung quanh, cảnh sắc tươi đẹp, là một nơi cực tốt để cắm trại.

- Đêm nay cắm trại nghỉ ngơi ở đây đi.

Phó Thư Bảo rất thích những nơi có cảnh sắc tươi đẹp như vậy.

Quyết định này nhất thời dẫn đến một tràng hoan hô của đám nữ nhân.

Nhìn từng gương mặt cười dính đầy bụi đường, Phó Thư Bảo đột nhiên phát hiện một vấn đề rất nghiem trọng, trong cả đội ngũ, ngoại trừ La Kiệt

bị nhét vào trong hốc tối ra thì chỉ có mình hắn là nam nhân, nam nữ mất cân đối nghiêm trọng, âm thịnh dương suy.

Nữ thị vệ Hồng

giáp thị vệ đoàn của Chi Ni Nhã, có người bắt đầu dựng lều, có người bắt đầu đốt lửa nấu cơm, cảnh tượng có vẻ bận rộn náo nhiệt.

Lều của Phó Thư Bảo hiển nhiên là do bốn nữ bộc tự mình dựng. Bốn người

Xuân Lan, Hạ Trúc, Thu Cúc, Đông Mai rất cẩn thận làm hết tất cả. Ngay

cả những gốc cây ngọn cỏ trong lều cũng bị nhổ sạch, không sót một cọng

cỏ nào.

Trên mặt đất đã được quét sạch còn phủ lên một tấm thảm, trên thảm là một tấm da hổ và một cái chăn bọc lông mềm.

Thoáng đãng mà giữ ấm, đây chính là yêu cầu thấp nhất mà bốn nữ bộc hầu hạ thiếu gia đi ngủ.

Sau buổi cơm chiều, một đám Hồng giáp nữ thị vệ bắt đầu kéo đến đầm

nước. Phó Thư Bảo ngồi trước cửa lều của mình, một bên hưởng thụ Đông

Mai xoa bóp, một bên há miệng để Xuân Lan dùng tăm xỉa răng bằng bạc lấy ra cặn cơm chiều, còn Thu Cúc thì bóp chân.

Mặc dù bị bốn nữ bộc xinh đẹp vây quanh hầu hạ, thế nhưng tâm tư của Phó Thư Bảo thì lại đặt trên đầm trì bị một mảnh rừng che phủ.

- Chúng nữ đi qua đó làm gì nhỉ?

Nghe thấy âm thanh cười đùa giỡn nước, Phó Thư Bảo mặc dù biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.

- Thiếu gia, những nữ thị vệ đó đi tắm a, sau khi làm cơm chiều, ta nghe chúng nữ hẹn nhau như vậy.

Đông Mai vừa bóp vai cho thiếu gia, vừa dịu dàng nói.

Phó Thư Bảo nhìn bốn nữ bộc mặt dính đầy bụi, có chút lem nhem thì cười nói:

- Vậy các ngươi cũng muốn đi tắm sao?

- Muốn a.

Bốn nữ bộc đồng thanh nói, âm thanh vô cùng dễ nghe.

- Vậy các ngươi đi đi.

Phó Thư Bảo cười nói, ánh mắt tiếp xúc với bộc ngực lớn của Thú Cúc

đang bóp chân cho hắn, cổ áo nữ bộc bị trễ, lộ ra ngoài một mảnh tuyết

trắng, mềm mịn vô cùng, còn có một cái rãnh sâu hun hút, khiến người

khác không nhịn được mà mơ màng.

- Thiếu gia, không bằng ngài cùng chúng ta tắm đi, chúng ta hầu hạ ngài tắm.

Đông Mai vui vẻ nói.

- Ách… Vậy thì không cần đâu, các ngươi tự đi là được rồi.

Không phải không muốn, nếu như là đơn độc xuất hành, lại chỉ dẫn theo

bốn nữ bộc, Phó Thư Bảo hiển nhiên còn ước gì được bốn nữ bộc hầu hạ tắm rửa, nhưng có Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã ở đây, hắn lại không có cái gan

đó.

- Chúng ta đi đây.