Edit: Preiya
Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, sau khi nghe nữ tử nói thế, chẳng biết tại sao mọi người chỉ cảm nhận được một luồng lạnh lẽo úp vào trái tim, hung hăng rùng mình một cái.
"Ha ha, để cho ta chết? Chỉ bằng ngươi?" Lý Nặc cười to hai tiếng, khinh thường quét mắt nhìn Dạ Nhược Ly, giọng nói tràn đầy giễu cợt, "Không nghĩ tới, ngươi có thể còn sống trở về, nhưng vậy thì thế nào? Mặc dù ngươi có mười khôi lỗi Thần Tướng, nhưng cũng chưa đột phá tới Thần Tướng đỉnh phong thì không phải là đối thủ của ta."
Khôi lỗi Thần Tướng?
Mọi người kinh ngạc ngước mắt lên, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào khôi lỗi trước mặt Dạ Nhược Ly.
"Vậy sao?" Lạnh nhạt ngước mắt lên, Dạ Nhược Ly cười lạnh một tiếng, sát khí trong mắt không giảm, "Ta không thể, nhưng Hồng Lạc Thiên lại có thể."
Quả thật là nàng không sử dụng Lôi Đình kiếm, đối mặt với một vị Thần Tướng đỉnh phong thì vẫn là rất khó thủ thắng, thế nhưng khi lấy được đan phương Thần Phẩm, có một cái là Thiên Tướng Đan, có thể để cho tu luyện giả cấp bậc Thần Tướng đột phá một cấp.
Hơn nữa còn vơ vét một phen trong di tích, để cho nàng đạt được một chút dược liệu, mặc dù không nhiều nhưng cũng đủ luyện chế ra Thiên Tướng Đan.
"Hắn?" Nhạo báng một tiếng, khinh thường trong mắt Lý Nặc càng sâu hơn, "Hừ, hắn còn lâu mới là đối thủ của ta, ngươi còn đặt hi vọng ở trên người của hắn, quả thực là chuyện vô cùng buồn cười, ha ha…"
Quét mắt nhìn Lý Nặc, Dạ Nhược Ly cũng không nhiều lời, bàn tay vung lên, Long Phượng Thần Đỉnh liền xuất hiện ở trước mặt nàng.
Đồng loạt ánh mắt chuyển về phía Đan Đỉnh trước mặt Dạ Nhược Ly, trong mắt rất nhiều người đều xẹt qua kinh ngạc rất rõ ràng, chẳng lẽ vào thời khắc này, nàng muốn luyện đan hay sao?
"Hả? Đan Đỉnh này…" Lĩnh chủ vội vàng đứng lên, khẽ nhíu mày kiếm, kinh ngạc nhìn Long Phượng Thần Đỉnh trước mặt Dạ Nhược Ly, "Ta có thể cảm nhận được đây không phải là Đan Đỉnh bình thường, nữ tử này là ai? Sau lưng nàng có thể có bối cảnh thần bí nào? Bất quá thoạt nhìn, quan hệ giữa nữ tử này và Tán Tu Liên Minh không tầm thường, nếu không quyết sẽ không ra mặt vì bọn họ."
Tựa hồ như Dạ Nhược Ly chưa từng phát hiện cái nhìn chăm chú của mọi người, toàn bộ tâm tư của nàng đều đã tập trung vào bên trong Đan Đỉnh trước mặt.
"Hừ," Lý Nặc hừ lạnh một tiếng, giễu cợt nhìn chăm chú vào Dạ Nhược Ly, "Ngươi cho rằng ngươi là Thần Phẩm Luyện Đan Sư hay sao? Nếu như ngươi là Thần Phẩm Luyện Đan Sư thì bất luận kẻ nào trên Đại lục này cũng có thể trở thành Luyện Đan Sư, thật là ngu ngốc, thật không biết làm sao Hồng Lạc Thiên lại truyền vị trí Minh chủ truyền cho thứ phế vật ngươi!"
Theo ý Lý Nặc, Dạ Nhược Ly có thể có đan dược chữa khỏi trong nháy mắt chỉ là nàng may mắn thôi, với tuổi của nàng thì quyết không thể nào trở thành một tên Luyện Đan Sư, chớ nói chi còn là Thần Phẩm Luyện Đan Sư.
Huống chi cho dù là Thần Phẩm Luyện Đan Sư dưới tình huống như thế thì có thể phát huy tác dụng gì?
Thấy Dạ Nhược Ly không có hành động gì với lời nói của lão ta, Lý Nặc cười lạnh một tiếng, không vội vã ra tay nữa, ngược lại lão ta cũng muốn nhìn một chút, nữ tử này rốt cuộc muốn làm cái gì.
Hỏa diễm đỏ tươi chiếu vào khuôn mặt của Dạ Nhược Ly, nét mặt của nàng rất là nghiêm túc, không tự chủ liền hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Đáng tiếc nữ tử này lại kiên cường ra mặt cho Tán Tu Liên Minh, sau đó chính là một khối tử thi…
Mọi người đều tiếc hận lắc đầu, hiển nhiên không có ai cho rằng Dạ Nhược Ly có thể xoay chuyển tình thế, thật sự là bởi vì nàng quá trẻ tuổi, ở Phong Vực tuổi còn trẻ như vậy thì có thể có thành tựu gì chứ?
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, lúc mọi người đều đã không chờ được nữa thì bên trong Đan Đỉnh truyền đến tiếng động khác thường, sau đó Dạ Nhược Ly liền thu hồi hỏa diễm, vung bàn tay lên, mười viên đan dược trực tiếp bắn vào lòng bàn tay của nàng.
Bỏ chín viên trong đó vào trong Huyền Linh giới chỉ, Dạ Nhược Ly khẽ vung bàn tay lên, viên thuốc còn lại cuối cùng đó bay về phía Hồng Lạc Thiên.
Hồng Lạc Thiên hơi ngẩn ra, còn đang nghi hoặc, một tiếng nói lạnh nhạt còn mang theo ra lệnh chậm rãi truyền vào bên tai: "Nuốt đi."
Không chần chờ chút nào, Hồng Lạc Thiên nhận lấy đan dược rồi nuốt vào bụng, trong phút chốc, một cỗ khí lưu mạnh mẽ xông vào kinh mạch, toàn thân hắn co quắp một chút, theo đó chính là một trận sảng khoái…
"Oanh!"
"Ầm ầm!"
Phong bạo mãnh liệt xuất hiện trên đỉnh đầu, khiến cho khắp bầu trời Tinh Nguyệt Thành đều nổi lên đám mây huyền khí.
"Này… Đây là chuyện gì xảy ra?"
"Nếu như ta không có đoán sai, hẳn là hắn đang đột phá."
"Cái gì? Đột phá, có lầm hay không? Làm sao hắn có thể đột phá, phải biết rằng hắn là Thần Tướng đó, đan dược có thể để cho Thần Tướng sinh ra đột phá, này… này con mẹ nó cũng quá biến thái rồi."
Tiếng nuốt nước miếng liên tiếp vang lên, mọi người trên quảng trường lúc đưa ánh mắt nhìn về phía Dạ Nhược Ly, trong mắt hiện ra thèm thuồng rất rõ ràng.
Ở chỗ nàng còn có chín viên đan dược như thế, nếu mình có thể đạt được loại đan dược này, chẳng phải là cũng có thể đột phá sao?
Thần Tướng cường giả trong Tán Tu Liên Minh đều kích động, nếu như trước kia là ngại vì lời nói của Viêm Long và mệnh lệnh của Hồng Lạc Thiên thì bọn họ mới nguyện ý nhận nàng là Minh chủ, nếu hiện giờ có người để cho nàng thoái vị, cho dù là nàng đồng ý thì bọn họ tuyệt đối cũng không cho.
Một Thần Phẩm Luyện Đan Sư có thể luyện chế ra đan dược để cho Thần Tướng đột phá, giá trị to lớn này khó có thể tưởng tượng, có nàng dẫn dắt thì lo gì Tán Tu Liên Minh bọn họ không hưng thịnh chứ?
So sánh với sự hưng phấn của Tán Tu Liên Minh thì toàn bộ người Lý gia đều bị dọa cho kinh sợ.
Trên mặt bọn họ đều biến hóa ba loại cảm xúc ảo não, hối hận, không cam lòng này vô cùng nhuần nhuyễn.
Trên khuôn mặt già nua của Lý Nặc tràn đầy vẻ xanh mét, sắc mặt tràn đầy sự hối hận, đương nhiên lão ta hối hận không phải là kẻ địch của Dạ Nhược Ly, lão ta chỉ là hối hận vì sao vừa rồi không phá hủy lúc nàng đang luyện chế đan dược?
Thế nhưng lão ta vẫn là xem thường năng lực của nữ tử này…
"Vốn là sau lưng Minh chủ không có Thần Phẩm Luyện Đan Sư gì đó, bởi vì chính bản thân nàng là một vị Thần Phẩm Luyện Đan Sư." Hồng Lạc Thiên lắc đầu một cái, vậy mà trong hồng mâu lại mang theo một tia sùng bái và kính ngưỡng.
Không chỉ là hắn, hiện giờ trong Tán Tu Liên Minh lại có người nào không coi nàng là Thần Minh?
"Thần phẩm Luyện đan sư, aiz, thật không biết Tán Tu Liên Minh gặp phải vận cứt chó gì, thế nhưng có được một Thần phẩm Luyện đan sư." Lĩnh chủ thở dài một hơi, dù là hắn cũng không khỏi không hâm mộ vận may của Tán Tu Liên Minh.
Huống chi, nữ tử này quá trẻ tuổi, cho dù rằng Phong Thần thân là Thần phẩm đỉnh phong - đệ nhất Luyện đan sư Phong Vực, năm đó cũng là ở tuổi tròn hai mươi tám mới trở thành Thần phẩm.
Khi đó nàng đã được gọi là thiên tài kế dưới Hỏa Thần Diệt Thiên trong lịch sử.
Quét mắt nhìn thanh niên bên cạnh, khóe môi Lĩnh chủ chậm rãi câu lên, nếu là Tán Tu Liên Minh có được Thần phẩm Luyện đan sư, có lẽ hắn liền có thể cho phép Thanh Nhi theo đuổi nữ tử kia.
"Ha ha, Lý gia khốn kiếp, các ngươi đè ép Tán Tu Liên Minh ta lâu như vậy, là nên đến thời điểm đòi nợ các ngươi." Cảm nhận được lực lượng cường đại sau khi đột phá, Hồng Lạc Thiên ngửa đầu cười to hai tiếng, trong tiếng cười của hắn mang theo một loại cảm giác bị đè nén được thoải mái phóng thích.
Lý Nặc chết tiệt, lúc này cũng đến thời điểm bọn họ tính sổ rồi…
Ngưng mắt nhìn tất cả người Lý gia cách đó không xa, Dạ Nhược Ly hít sâu một hơi, phóng chín khôi lỗi còn lại ở trong Huyền Linh giới chỉ ra ngoài, trong tròng mắt đen thoáng qua sát khí lạnh như băng.
"Giết cho ta!"
Theo Dạ Nhược Ly ra lệnh một tiếng, mười khôi lỗi giống như mười cái máy chỉ biết chém giết, sắc mặt lạnh lẽo giơ quả đấm lên, oanh một tiếng bổ vào lồng ngực người trước mặt.
Chỗ đi ngang qua đất tất cả đều là tử thi, không một người sống.
Cơn gió ấm áp lướt qua, Dạ Nhược Ly đứng thẳng ở trong gió, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn trận chém giết này, vẻ mặt không chút thay đổi, phảng phất như những thứ bị chém giết kia cũng không phải là nhân loại.
Thế nhưng như vậy còn chưa đủ, ban đầu Lý Nặc phạm sai lầm, chắc chắn dùng cả Lý gia bị tiêu diệt để trả giá đại giới!
Mà Tinh Nguyệt Thành ngày hôm nay, nhất định là không người nào quên được trận chiến này, cũng sẽ không có người nào quên đi nữ tử phong hoa tuyệt đại xoay chuyển tình thế này, hơn nữa nàng cũng được liệt vào nhóm nhân vật không thể trêu chọc tại Tinh Nguyệt Thành giống như các đại thế lực.
Ai dám trêu chọc nàng? Đây có khác gì đi tìm chết chứ? Bọn họ cũng không muốn trở thành vong hồn dưới quả đấm của khôi lỗi…
Sau trận chiến này, Lý gia đều trở thành lịch sử, từ nay về sau Tinh Nguyệt Thành liền thuộc về sự thống trị của Tán Tu Liên Minh, bất quá sau khi Tán Tu Liên Minh phái người đi tới Lý gia thì lại phát hiện ra tung tích Gia chủ Lý gia Lý Lôi biến mất.
Sau khi thủ hạ trở về báo cáo, sắc mặt Hồng Lạc Thiên hơi biến đổi: "Có lẽ là tên kia thấy tình thế không ổn liền chạy trốn, chắc chắn hiện giờ đã rời khỏi Tinh Nguyệt Thành, đây chính là một cái phiền toái."
Thầm mắng Lý Lôi một phen ở trong lòng, vẻ mặt Hồng Lạc Thiên rất là không tốt, đúng lúc này hắn phát hiện ra Lĩnh chủ đang đi về hướng bên này, ngay lập tức thu hồi tâm thần, cung kính ôm quyền.
"Bái kiến Lĩnh chủ."
"Ừ," lạnh nhạt gật đầu, Lĩnh chủ cũng không liếc nhìn hắn một cái, hai mắt uy nghiêm khôn khéo rơi vào trên người Dạ Nhược Ly, "Lý gia có chút quan hệ với một Trưởng lão trong phủ Lĩnh chủ Thiên Thủy Lĩnh, mà Thiên Thủy Lĩnh và Lạc Sơn Lĩnh đều không tầm thường, trong đó có mấy Thần Vương cường giả, ta chỉ là tới nhắc nhở ngươi chú ý một chút, bất quá nếu như ngươi cần trợ giúp thì có thể sai người tới Lạc Sơn Lĩnh một chuyến, dù sao ta vẫn là Lĩnh chủ bệ hạ ban tên cho, dù Thiên Thủy Thành có mạnh hơn nữa thì cũng không dám đụng đến ta."
Nghe được lời Lĩnh chủ, trừ Dạ Nhược Ly ra, tất cả những người còn lại đều ngơ ngác nhìn chăm chú vào hắn.
Thế nhưng sau khi nghĩ tới năng lực của Dạ Nhược Ly, lại không khỏi có chút bình thường trở lại.
Một vị Thần Phẩm Luyện Đan Sư, đáng giá Lĩnh Chủ không chừa đường lui mà lôi kéo…
"Đa tạ," Dạ Nhược Ly thản nhiên khẽ cười, khách khí nói, "Nếu thật sự cần trợ giúp, ta sẽ đi tìm xin giúp đỡ."
Câu này của Dạ Nhược Ly là lời khách sáo, sao Lĩnh chủ nghe không hiểu đây? Hắn cũng không có nói gì nữa, cuối cùng quan sát Dạ Nhược Ly một chút, liền dẫn người phủ Lĩnh chủ rời khỏi quảng trường lớn.
Nhìn đoàn người Lĩnh chủ rời đi, Hồng Lạc Thiên thở dài một hơi: "Aiz, thật không nghĩ tới, Lý gia sẽ biết người phủ Lĩnh chủ Thiên Thủy Lĩnh, bất quá có Lĩnh chủ trợ giúp thì cũng không cần lo lắng nhiều hơn nữa."
Thiên Thủy Lĩnh?
Mâu quang Dạ Nhược Ly chợt lóe lên, xem ra cũng là lúc nàng tìm thời gian xem một chút phân chia thế lực của Đại lục.
Thiên Thủy Lĩnh, bên trong phủ Lĩnh chủ, trong sân một tòa xa hoa, ánh mắt lão giả âm trầm, lạnh nhạt ngưng mắt nhìn nam tử trung niên trước mặt, lạnh lùng nói: "Ngươi nói, Lý gia bị diệt môn rồi hả?"
"Đúng vậy, Lạc Trưởng lão, trừ ta ra, không một ai có thể thoát khỏi số mạng bị tàn sát."
Nắm hai quả đấm thật chặt, nghĩ đến phụ thân thê nhi đều đã chết, trong lòng Lý Lôi tràn đầy hận ý, một cỗ khí tức túc sát mãnh liệt lan tràn ra, hận không thể đồ sát Tán Tu Liên Minh không còn một mống để báo huyết hải thâm thù.
Thế nhưng Lý Lôi lại quên rằng từ lúc Lý gia bọn họ thành lập đến nay thì đã diệt toàn gia bao nhiêu người? Nam nữ lão ấu, trên tay ai chưa từng dính máu tươi chứ? Đây chỉ là báo ứng bọn họ đáng phải nhận thôi.
"Lạc Trưởng lão," Lý Lôi thận trọng ngước mắt lên, chần chừ chốc lát, nói, "Ngài đã từng thiếu gia phụ một nhân tình, ta muốn ngài giết người Tán Tu Liên Minh người để báo thù cho gia phụ."
Gia phụ đã qua đời, hắn không dám cam đoan rằng Lạc Trưởng lão sẽ tuân thủ chữ tín hay không.
Ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, tiếng nói âm trầm của Lạc Trưởng lão chậm rãi vang lên dưới bầu trời sau giữa trưa.
"Tán Tu Liên Minh? Hừ, Lý gia ngươi thật đúng là chỉ có chút bản lĩnh này, bị một cái Tán Tu Liên Minh không quan trọng tiêu diệt, xem ở trên phân thượng phụ thân ngươi đã cứu lão phu khi bị thương lúc trước, lão phu liền đồng ý điều kiện này của ngươi."