Thiên Tài Cuồng Phi

Quyển 5 - Chương 7: Nhược Ly trở về

Edit: Preiya

Trong hư không, lão giả đứng trước gió, hai tròng mắt âm độc kia có chứa cao ngạo không ai bì nổi, tựa hồ ở dưới chân của lão ta, chỗ đạp lên là một đám con kiến hôi nhỏ bé.

Ngưng mắt nhìn tư thế ngạo thị quần hùng của lão giả, sắc mặt của Hồng Lạc Thiên lộ ra mấy phần ngưng trọng.

Hắn không biết vì sao Dạ Nhược Ly chưa từng trở về, nhưng hắn tin tưởng, Viêm Long tuyệt đối sẽ không hại nàng, chỉ cần nàng trở lại, với mười khôi lỗi cấp bậc Thần Tướng, mặc dù không thể xoay chuyển tình thế, cũng có thể tạo được ảnh hưởng nhất định.

Hơn nữa, là người có được huyết mạch Viêm Long, hắn nguyện ý tin tưởng phán đoán của tổ tông…

"Đi chết đi!"

Thân hình Lý Nặc run lên, uy áp Thần Tướng đỉnh phong cường giả trong nháy mắt thả xuống, trong mắt của lão ta từ từ nhiễm lên quang mang âm hiểm, cự kiếm trong tay hung hăng bổ về phía Hồng Lạc Thiên.

Nhưng ngay tại lúc này, trong hư không bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay, chỉ là nhẹ nhàng cầm cự kiếm, tất cả uy áp thoáng chốc liền tản đi.

Cả vùng trời đã khôi phục lại yên tĩnh như cũ.

Các cư dân Tinh Nguyệt Thành đều chú ý tới cảnh tượng lúc này, đồng loạt ngước mắt lên nhìn về phía bầu trời.

Dưới bầu trời giăng đầy mây đen, hai tay nam tử trung niên chắp sau lưng, đứng lẳng lặng ở đó, gió nhẹ lướt qua, tóc đen như mực tung bay nhẹ nhàng trên không trung, lúc này dáng người cao lớn vĩ ngạn của nam tử trung niên đồng thời hiện ra trong đồng tử của mọi người.

"Là Lĩnh chủ, làm sao Lĩnh chủ sẽ xuất hiện chứ?"

Nếu hiện giờ, Lý Nặc là đệ nhất cao thủ Tinh Nguyệt Thành, mà Lĩnh chủ lại là đệ nhất cường giả Lạc Sơn Lĩnh, Tinh Nguyệt Thành ở dưới sự thống trị của Lạc Sơn Lĩnh, vô luận là thực lực hay là địa vị, Lý Nặc đều kém xa Lĩnh chủ.

Ánh mắt uy nghiêm quét qua đám người phía dưới, tầm mắt Lĩnh chủ ngừng lại ở trên người Hồng Lam một chút liền thu hồi lại, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra một tia tiếc hận.

Nữ tử này quả thật không tệ, khó trách Thanh Nhi lúc nào cũng nhớ mãi không quên, đáng tiếc nữ tử của một tiểu thế lực không xứng với Thanh Nhi, hơn nữa ngay cả chuyện bí mật Thanh Nhi làm, hắn đều biết, trong khoảng thời gian này, hắn vẫn phái Thần Tướng tới đây trợ giúp.

Thậm chí là ngày hôm nay, cầu khẩn hắn cứu vớt Tán Tu Liên Minh, hắn thật sự không cướng lại nhi tử được nên mới chạy tới đây.

Nếu như có thể, hắn cũng muốn để cho nhi tử của mình được ở chung một chỗ với nữ nhân yêu mến, nhưng thân phận của Thanh Nhi không tầm thường…

"Lĩnh chủ?" Lý Nặc hơi sững sờ, thu lại lệ khí quanh thân, chậm rãi xoay người, mặt hướng về người tới, cung kính ôm quyền nói: "Không biết Lĩnh chủ tới đây có gì chỉ giáo?"

Thu hồi suy nghĩ, Lĩnh chủ quét mắt nhìn Lý Nặc, tiếng nói lạnh nhạt uy nghiêm nhẹ nhàng vang lên trong không trung.

"Lý gia các ngươi và Tán Tu Liên Minh là hai đại thế lực đứng đầu Tinh Nguyệt Thành, nửa năm qua, mỗi ngày các ngươi đều đại chiến, hàng đêm tập kích bất ngờ, đến nỗi cả Tinh Nguyệt Thành rơi vào tình trạng khủng hoảng, cho nên ta ở nơi này làm chủ, nửa tháng sau sẽ cử hành một cuộc so đấu dùng để tháo gỡ toàn bộ ân oán giữa các ngươi, thế nào? Hôm nay coi như xong đi."

Lý Nặc lại sững sờ lần nữa, sao hắn lại nghe không hiểu Lĩnh chủ đang thiên vị với Tán Tu Liên Minh chứ?

Lúc nào thì Tán Tu Liên Minh có quan hệ với phủ Lĩnh chủ rồi? Bằng không ở Lạc Sơn Lĩnh thường xuất hiện hai đại thế lực so đấu, nhưng sao lại chỉ có lúc Lý gia và Tán Tu Liên Minh đại chiến thì mới xuất hiện?

"Nếu Lĩnh chủ đã mở miệng, ta nào dám không nghe theo?" Tâm tư bách chuyển, Lý Nặc hít thở sâu một hơi, mặt lộ vẻ không cam lòng nói.

Trước hết để cho bọn họ sống nhiều thêm một thời gian, sau nửa tháng như cũ vẫn là tử kỳ của bọn họ.

"Ừ." Lãnh đạm gật đầu một cái, Lĩnh chủ sau cùng nhìn Hồng Lam một cái, bước một bước, trong nháy mắt bóng dáng đã ở ngoài mấy trăm thước phía trên, rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Đây chính là thực lực Thần Vương cường giả, thực lực như thế là mức độ rất nhiều người hướng tới…

Ngay tại lúc đó, bên trong di tích uy nghiêm cổ lão, tay nữ tử cầm trường kiếm, chiến đấu đẫm máu, trên dung nhan tuyệt mỹ đầm đìa máu tươi, thật sự làm người khiếp sợ, chính là một bộ bạch y giờ đã không nhìn ra màu sắc lúc đầu nữa.

Thời gian trong phiến địa phương này trôi qua cực kỳ chậm chạp, vì vậy nàng cũng không biết đã qua bao lâu rồi.

Bất quá trải qua mấy ngày nay, nàng vẫn luôn không thể đánh ngã những kẻ địch chiến đấu này, chưa bao giờ ngừng nghỉ, mấy lần thiếu chút nữa đã mất mạng, nhưng cuối cùng nàng vẫn còn gắng gượng đi tới.

Viêm Long từng nói qua, sau khi nàng đột phá tới Thần Tướng liền có thể rời đi nơi này, vậy mà có lẽ là nhận thấy được phiến địa phương này cực kỳ không dễ, nàng vẫn chưa rời đi mà là lựa chọn tiếp tục lưu lại.

"Những người này, thật đúng là không đánh được, hơn nữa theo thực lực của ta tăng lên thì khó khăn cũng càng ngày càng lớn."

Bước chân lui về phía sau hai bước, Dạ Nhược Ly nắm trường kiếm thật chặt, trường bào màu đỏ như máu không gió mà giương lên, tóc đen tung bay, vẻ mặt của nàng nghiêm túc nhìn con người cứng nhắc như máy móc đang đi về phía nàng, trường kiếm nhẹ giơ lên, thân hình nhanh chóng xông vào trong đám người.

Hôm nay nàng giống như là một máy móc chỉ biết chém giết, vĩnh viễn không dừng lại…

"Rầm!"

"Ầm ầm!"

Huyền khí dày đặc tụ tập tại đỉnh đầu, bước chân Dạ Nhược Ly dừng lại, trong lòng hơi vui vẻ, nàng biết, trải qua mấy ngày nay, bình cảnh của mình lại nới rộng ra lần nữa.

Quả nhiên mún tăng lên thực lực chủ yếu nhất là chiến đấu.

Mà trận chiến đấu này là trận chiến khốc liệt nhất kể từ lúc nàng xuyên qua tới nay, chỉ vì nàng chưa bao giờ bị người bức đến mức chật vật như vậy.

"Thần Tướng trung cấp!" Nắm tay thành quả đấm, Dạ Nhược Ly ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời bên trong phòng, khóe môi câu lên một nụ cười lạnh, "Đây là thời điểm ta nên rời đi, Lý gia, Lý Nặc, các ngươi đã làm tốt chuẩn bị tiếp nhận ta trả thù chưa?"

"Xoạt!"

Vào thời khắc này, người vốn là chiến đấu với Dạ Nhược Ly, tiêu tán giống như trận gió…

"Xem ra, bất kể là ta cảm thấy có rời đi được hay không, đều chỉ có thể ở nơi này đột phá đến trung cấp." Dạ Nhược Ly thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Ở chỗ này hoàn toàn vắng vẻ chỉ có một mình nàng, làn gió phất qua, bóng lưng của nữ tử đứng ở trong gió càng hiện rõ vẻ cô độc tịch mịch.

"Không biết yêu nghiệt đã trở lại Tinh Nguyệt Thành hay chưa, chỉ là trước khi trở lại Tinh Nguyệt Thành, ta còn có một việc cần làm."

Linh đồng đã từng nói cho nàng biết, sau khi đột phá đến Thần Tướng là được mở ra cánh cửa thứ hai bên trong Thanh Minh Phủ, mà vốn là lúc đạt tới Thần Tướng nàng liền có thể rời đi, nhưng không nghĩ lãng phí cơ hội ngàn năm khó gặp này, vì vậy tiếp tục lưu lại chiến đấu.

Cho nên, cũng liền không đi cánh cửa thứ hai dò xét nghiên cứu, lúc này là thời điểm mở ra cánh cửa thứ hai.

Đã rất lâu không tiến vào Thanh Minh Phủ, chờ đến lúc Dạ Nhược Ly tiến vào lần nữa, đột nhiên phát giác toàn bộ Thanh Minh Phủ rộng rãi hơn rất nhiều, vốn là bầu trời xám mù mịt, cũng là lộ ra một chút màu lam tinh khiết, dù rằng biến hóa này không phải là rất lớn, nhưng cũng chứng minh rằng Thanh Minh Phủ đang thay đổi.

Linh đồng từng nói nàng có thể mở ra Thanh Minh Phủ, chẳng lẽ là theo thực lực nàng tăng lên thì Thanh Minh Phủ sẽ sinh ra biến hóa sao?

"Chủ nhân, người đã đến rồi."

Hai linh đồng nhìn thấy Dạ Nhược Ly xuất hiện, ánh mắt đều sáng hẳn lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt tràn đầy sắc thái hưng phấn.

Đám người Dạ Băng Nguyệt cũng vây quanh lại đây, khi trông thấy bộ dáng đầm đìa máu tươi của nàng, trong lòng đều cảm thấy chua xót không thôi, nếu như thực lực của bọn họ đủ cường đại, chủ tử cũng sẽ không cần liều mạng tăng lên thực lực như vậy.

"Các ngươi căn bản đều đã đạt đến Huyền Hoàng và Võ Hoàng? Không tệ không tệ," Dạ Nhược Ly vuốt vuốt cằm, hài lòng gật đầu một cái, lúc quét mắt qua đám thú, trong mắt xẹt qua kinh ngạc, "Các ngươi cũng đều đạt tới Thánh Thú rồi hả? Nhất là Bạch Hổ, không ngờ đạt tới Thánh Thú đỉnh phong, cách Thần Tướng cũng chỉ còn một bước ngắn thôi."

Huyền khí bên trong Thanh Minh Phủ quả thật là nồng nặc, không ngờ đám thú đều trở thành Thánh Thú, thực lực của đám Dạ Băng Nguyệt cũng đột phá tăng mạnh, nếu không có Thanh Minh Phủ, mấy chục năm cũng sẽ không có được thành tựu như vậy.

"Ha ha, Nhược Ly nha đầu, thật ra ngươi làm ta kinh ngạc rất nhiều chuyện," Phong Thần khẽ mỉm cười, đôi mắt đẹp ngậm cười nhìn chăm chú vào Dạ Nhược Ly, "Lấy thiên phú của ngươi, sợ rằng không người nào trên Đại lục có thể so sánh với ngươi, đáng tiếc khởi điểm của ngươi thấp, nếu như ngươi sinh ra ở Phong Vực, bây giờ ắt hẳn đã danh chấn thiên hạ."

Đối với Phong Thần khích lệ, Dạ Nhược Ly chỉ là thản nhiên cười một tiếng.

Ở Huyền Vũ Đại lục, nàng có thể lăn lộn phong sinh thủy khởi*, là bởi vì nàng đứng ở trên vai những người có ảnh hưởng lớn, có kiến thức phong phú người xưa lưu lại, để cho nàng có được rất nhiều kinh nghiệm quý báu.

*phong sinh thủy khởi ~ hô mưa gọi gió: Ý là gió thổi qua mặt nước, mặt nước nhấc lên từng gợn sóng

Mà đi đến Phong Vực, nếu không phải Hỏa Thần Diệt Thiên lưu lại khảo nghiệm, làm sao nàng sẽ có thể đột phá đến trung cấp trong một thời gian ngắn ngủi chứ?

Nói cho cùng, những thứ này vốn là do vận khí thôi, còn không đáng cho nàng kiêu ngạo.

"Đi thôi, chúng ta đi nhìn xem bên trong cánh cửa thứ hai một chút."

Bỏ lại lời này, Dạ Nhược Ly mở ra bước chân đi về phía cánh cửa thứ hai.

Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, xuất phát từ lòng hiếu kỳ cũng đều đi theo tới.

Đại môn cổ lão lẳng lặng đứng nghiêm dưới bầu trời xám mù mịt, Dạ Nhược Ly đi tới trước cánh cửa thì dừng lại, bàn tay khẽ nâng, chỉ là nhẹ nhàng đặt trên cửa, hào quang loé lên, đại môn từ từ mở ra.

Trong căn phòng trống rỗng chỉ có một rương gỗ lẳng lặng bày ở đó, có vẻ hơi đột ngột, hiện ra rõ ràng ở trong tầm mắt của tất cả mọi người.

"Nhược Ly nha đầu, nhanh chóng mở rương gỗ này ra đi."

Hô hấp Phong Thần căng thẳng, vẻ mặt có chứa một chút mong đợi, không biết bên trong cánh cửa thứ hai này sẽ là vật gì?

Chậm rãi gật đầu, dưới ánh mắt tò mò của mọi người, Dạ Nhược Ly đi tới rương gỗ phía trước, nàng nhẹ nhàng mở rương gỗ ra, vì vậy một quyển sách cổ lão bên trong rương gỗ liền xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

"Thần Phẩm Luyện Đan Thuật?"

Thuận tay cầm quyển sách lên, thấy rõ năm chữ to màu vàng kim trên bìa sách thì cho dù là Dạ Nhược Ly cũng không khỏi ngẩn ra.

Trong quyển sách này, phần đầu là giảng giải những nội dung quan trọng của Thần Phẩm Luyện Đan Thuật, phần sau còn lại là đan phương Thần Phẩm, vô luận là phụ trợ tu luyện, hay là đột phá, trị liệu, khôi phục huyền lực vân vân gì đó thì cần có đều có, cực kỳ cặn kẽ.

"Đây là… Khôi Lỗi Thuật? Đây không phải là quyển sách về khôi lỗi mà Dạ gia có hay sao? Chẳng qua Dạ gia chính là còn sót lại, bản này lại vô cùng đầy đủ, chuyện này rốt cuộc là thế nào?"

Lão tổ Dạ gia có Long Phượng Thần đỉnh, vì sao quyển sách về khôi lỗi lại xuất hiện ở trong tay nàng? Chẳng lẽ nàng có liên hệ với Dạ gia ngàn năm sau sao? Bất kể như thế nào, có quyển sách về khôi lỗi hoàn chỉnh này, ít nhất nàng có thể giải trừ những khuyết điểm của mười khôi lỗi này.

Trừ hai bản này ra, còn có một bản trận pháp.

Trận pháp này được đặt tên là Thập Dương Trận, hơn nữa chỉ thích hợp cho võ giả tu luyện, nếu mười Võ Thánh cấp thấp bày thành trận này, cho dù là Thần Tướng cấp thấp cũng có thể bị bọn họ đánh chết.

"Long Phi Thanh, trận pháp này liền giao cho ngươi," trận pháp trong tay Dạ Nhược Ly quăng cho Long Phi Thanh, nhàn nhạt phân phó, "Ngươi phân chia thực lực của bọn họ ra, mười người ngang cấp thì cùng chung tu luyện trận này, hơn nữa phải phối hợp ăn ý, ta hi vọng rất nhanh thôi thì tất cả võ giả đều có thể tu luyện thành trận này."

"Dạ, chủ tử."

Long Phi Thanh tiếp được trận pháp, vẻ mặt kiên định gật đầu một cái.

Chủ tử giao nhiệm vụ trọng yếu như vậy cho hắn, hắn tuyệt đối sẽ không làm cho chủ tử thất vọng…

Sau đó, Dạ Nhược Ly hỏi thăm Long Vương về tình hình của Cung Vô Y một chút, Long Vương không biết tung tích của Cung Vô Y, nhưng có thể cảm nhận được hắn bình an vô sự.

Biết được Cung Vô Y không có trở ngại gì, Dạ Nhược Ly liền yên tâm.

Vì vậy, thời gian kế tiếp, Dạ Nhược Ly liền chuyên tâm đọc hai quyển sách ở trong Thanh Minh Phủ, bởi vì Phong Thần là một Luyện đan sư Thần Phẩm đỉnh phong, vì vậy thường sẽ hỏi nàng một vài vấn đề.

Phong Thần cũng làm một lão sư đủ tư cách, truyền thụ tất cả kinh nghiệm khi mình còn sống cho Dạ Nhược Ly.

Bất quá, Dạ Nhược Ly mang tới kiến thức ở đời sau, cũng làm cho Phong Thần có một kiến giải mới, vốn là vấn đề không hiểu, men theo suy nghĩ của Dạ Nhược Ly liền lập tức hiểu ra, được lợi vô cùng.

Ở dưới bầu không khí nơi này, Dạ Nhược Ly đọc xong hai quyển sách, ghi nhớ toàn bộ đan phương Thần Phẩm vào trong đầu, hơn nữa nghiệm chứng thực địa tất cả kiến thức đã học.

Dưới sự cải tạo của nàng thì mười khôi lỗi khôi phục như lúc đầu, thậm chí những nhược điểm như tốc độ chậm chạp, động tác cứng ngắc cũng đã biến mất.

Bây giờ mười khôi lỗi đều chiếm giữ ưu thế rất lớn tại bất kỳ phương diện nào, cũng đã trở thành một đại trợ lực ngày sau của nàng.

Sau khi làm xong, Dạ Nhược Ly liền rời khỏi di tích, thế nhưng trước khi đi, nàng vơ vét một phen ở trong di tích, đáng tiếc rất nhiều thứ đều bị hai đại thế lực lấy đi, còn sót lại chỉ có một chút dược liệu.

Mà lúc Dạ Nhược Ly sắp chạy tới Tinh Nguyệt Thành thì bên trong Tinh Nguyệt Thành là náo nhiệt trước nay chưa có…

Trời xanh mây trắng, gió xuân làm người ta vui vẻ.

Ánh mặt trời quá trưa hạ xuống trên quảng trường lớn, có một đám người đi đường vây xung quanh quảng trường, trên mặt đều có chứa nụ cười xem kịch vui.

Giữa quảng trường chia ra là hai thế lực đứng đầu Tinh Nguyệt Thành, lúc này đệ tử của hai đại thế lực gặp nhau, không tránh được so đấu một phen, ai cũng không chịu cho rằng mình kém hơn thế lực đối địch.

Quảng trường lớn như thế chỉ để một ghế ngồi, nam tử trung niên ngồi ngay ngắn trên đó, hai mắt uy nghiêm liếc nhìn xung quanh một vòng, dưới cái nhìn của hắn thì những âm thanh huyên náo nhao nhao lặng lẽ dừng lại.

Cả quảng trường như kỳ tích trở về yên tĩnh.

"Phụ thân, con…" Thanh niên quét mắt nhìn Hồng Lam bên cạnh Hồng Lạc Thiên, hai mắt trong suốt như nước có chứa một tia lo lắng rất rõ ràng, hắn hơi mấp máy môi, trong khoảng thời gian ngắn không biết làm sao mở miệng.

"Thanh Nhi, ta đã tranh thủ thời gian nửa tháng cho bọn họ đã là nể mặt con rồi, về phần bọn họ có thể lợi dụng thời gian nửa tháng để tranh thủ hi vọng cho mình hay không chính là chuyện của bọn họ, chúng ta không thể can thiệp vào nữa."

Thân thể khẽ run lên, thanh niên thở dài một hơi, khuôn mặt tuấn tú hiện lên sầu lo.

Thời gian nửa tháng có thể làm cái gì? Nhưng hắn cũng biết, thân là Lĩnh chủ, là phải suy tính cân nhắc cho cả Lạc Sơn Lĩnh, không thể nào can thiệp vào chuyện giữa những thế lực khác, đây cũng là chức trách của phụ thân khi làm Lĩnh chủ.

"Hừ!" Lý Nặc hừ lạnh một tiếng, khẽ hất cái cằm lên, mâu quang âm độc rơi vào trên mặt Hồng Lạc Thiên, "Hồng Lạc Thiên, hôm nay chính là tử kỳ của Tán Tu Liên Minh các ngươi! Ha ha ha!"

Ngửa đầu cười to hai tiếng, tiếng cười của hắn hiện ra lãnh ý khiến cho người nghe đều cảm thấy một luồng lạnh lẽo chui thẳng vào lòng bàn chân.

"Hãy bớt nói nhảm đi," Hồng Lam hung tợn trừng mắt nhìn Lý Nặc, cất bước tiến lên, trong hồng mâu tràn đầy lửa giận, không chút khách khí nói: "Người Tán Tu Liên Minh ta tuyệt không sợ Lý gia ngươi, ngươi muốn chiến thì chúng ta liền phụng bồi đến cùng!"

Mắt thấy hai phe sắp đại chiến, người vây xem đều lui về phía sau vài thước, chỉ sợ cuộc chiến giữa bọn họ sẽ lan đến gần mình.

"Các ngươi đều lên hết cho ta, giết tất cả người Tán Tu Liên Minh, một người cũng không để lại!" Lý Nặc giơ bàn tay lên, hạ xuống thật mạnh, một cỗ sát ý lan tràn ra tràn ngập cả vùng trời.

Chiến tranh đột nhiên bùng nổ, máu tươi tràn ngập làm nhiễm đỏ khắp quảng trường lớn.

Vẻ mặt thanh niên càng khẩn trương hơn, nắm quả đấm thật chặt, nếu không phải là Lĩnh chủ ở bên cạnh hắn, đoán chừng đã sớm xông vào cuộc chiến, đứng chung một chỗ với người Tán Tu Liên Minh đánh chết người Lý gia.

Cuộc chiến tranh này cực kỳ kịch liệt, nhưng những Thần Tướng thanh niên ngầm phái tới tương trợ đã bị Lĩnh chủ triệu hồi, vì vậy từ lúc mới bắt đầu, Tán Tu Liên Minh liền ở trong thế hạ phong.

"Rầm!"

Theo tiếng nổ này, Lý Nặc rốt cuộc ra tay, một thân khí thế Thần Tướng đỉnh phong không thể nghi ngờ là hoàn toàn bại lộ, bao phủ ở trung tâm quảng trường lớn, mà một vài người có thực lực hơi thấp chút liền trực tiếp cảm thấy khó thở khi bị khí tức của lão ta chạm đến.

"Ha ha, chết đi, tất cả đều chết đi cho ta! Ta muốn diệt trừ Tán Tu Liên Minh các ngươi đã rất lâu rồi, hiện tại cuối cùng có thể nhất thống Tinh Nguyệt Thành rồi, ha ha ha…"

Lý Nặc điên cuồng cười to, bên dưới hư không, cuồng phong gào thét, một đầu tóc rối bời màu trắng điên cuồng vũ động.

"Không được!"

Vẻ mặt thanh niên biến đổi, khuôn mặt tuấn tú liền tái nhợt trong nháy mắt, bởi vì cự kiếm trong tay Lý Nặc đang hướng về phía Hồng Lam…

Không sai, mục tiêu thứ nhất của lão ta chính là Hồng Lam trước đây không lâu mới đột phá đến Thần Tướng cấp thấp.

Không biết là Tán Tu Liên Minh được đến kỳ ngộ gì ở trong di tích, vì sao Hồng Lam chết tiệt kia, chỉ trong nửa năm ngắn ngủn liền từ Huyền Thánh cao cấp đạt tới Thần Tướng cấp thấp, điều này cũng tăng thêm sát cơ của Lý Nặc đối với Tán Tu Liên Minh…

"Ầm!"

Thời khắc mấu chốt, trên bầu trời, một bóng dáng màu vàng kim xông xuống mạnh mẽ, rất nhanh đã rơi vào trước mặt Hồng Lam, cứng nhắc thay nàng chặn lại một đạo công kích này.

Mọi người đều cảm thấy khiếp sợ, là ai không muốn sống như vậy, lại dám dùng thân thể đón lấy đạo công kích này?

Sau khi mọi người thấy cái người mà họ nói, trong mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Chỉ thấy làn da của người đó khác với người thường, thế nhưng lại là màu vàng kim sáng loá, hơn nữa trên thân thể của hắn để lại một vết kiếm thật sâu, nhưng không chảy ra một giọt máu tươi nào.

Tuy nhiên người Tán Tu Liên Minh tiến vào di tích thăm dò thì làm sao không nhận ra khôi lỗi này chứ?

Còn không chờ bọn họ lấy lại tinh thần từ trong sự kích động, một bóng dáng màu trắng rơi vào bên cạnh khôi lỗi, cơn gió ấm áp nhấc lên tay áo, nử tử đứng đón gió, lúc nhìn về chỗ Lý Nặc cách đó không xa, tất cả những hình ảnh như chiếu lại ở trong đầu.

Nghĩ đến nam tử quyết liệt và nụ cười yêu nghiệt mị hoặc cuối cùng này, tâm đột nhiên đau xót, trong hai tròng mắt màu đen mang theo vô tận sát khí, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng xẹt qua một tia lệ khí.

"Lý Nặc, ngươi có thể chuẩn bị tốt… cái chết chưa?"