- Nếu như ngươi chịu nghe lời khuyên của ta thì ngươi sẽ là người có kết cục viên mãn nhất trong mấy người chúng ta.
Tây Môn Ngọc Sương cười lạnh:
- Xét về tâm cơ, Tây Môn Ngọc Sương ta quyết không phải là đối thủ của Bạch Tích Hương ngươi.
Bạch Tích Hương lạnh lùng nói:
- Đừng ngắt lời, nghe ta nói hết đã.
Tây Môn Ngọc Sương ngẩn người không nói gì nữa.
Bạch Tích Hương lại nói:
- Đầu tiên là một chuyện tốt với ngươi. Ta chỉ có thể sống được không quá một tháng nữa.
Lâm Hàn Thanh vội vàng lên tiếng:
- Nàng nói có thật không?
Bạch Tích Hương mỉm cười:
- Mỗi lời thiếp nói đều là sự thật.
Tây Môn Ngọc Sương cười khanh khách:
- Ồ, nếu như Bạch Tích Hương thật sự chết đi thì ta e rằng Lâm Hàn Thanh chàng không thể chịu đựng nổi nỗi khổ này đâu.
Bạch Tích Hương nói:
- Đừng châm châm chọc chàng nữa. Tuy rằng ta chỉ sống được chưa đầy một tháng nữa, nhưng ít nhất cũng được hơn hai mươi ngày, vẫn còn kịp tham dự Hoàng Sơn đại hội.
Tây Môn Ngọc Sương nói:
- Sau khi ngươi chết thì sao?
Bạch Tích Hương nói:
- Lý Trung Hụê đã có ý trung nhân, ta đành phải để Lâm Hàn Thanh lại cho ngươi thôi.
Tây Môn Ngọc Sương mỉm cười nói:
- Để lại cho ta? Bạch Tích Hương, Lý Trung Hụê hai người có nỡ không?
Lý Trung Hụê lạnh lùng nói:
- Tiểu muội đây đã có vị hôn phu, nếu như còn có thế sống sót qua cơn đại kiếp này, tiểu muội sẽ lập tức mời Tây Môn cô nương uống hỉ tửu.
Tây Môn Ngọc Sương nói:
- Ta nghĩ ngươi không có cơ hội đó đâu.
Lâm Hàn Thanh đột nhiên đứng bật dậy:
- Lâm Hàn Thanh ta đường đường là một nam tử thân cao sáu thước, các người...
Bạch Tích Hương lắc tay nói:
- Chàng đừng ngắt lời thiếp có được không?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Tại sao? Lâm Hàn Thanh này đâu phải là đồ vật, lẽ nào lại để cho các người đưa đi đẩy lại?
Bạch Tích Hương nói:
- Ồ, chuyện của bốn người chúng ta, nếu như có hai nam hai nữ thì đâu có phiền phức thê s này, đáng tiếc lại chỉ có một nam tử là chàng.
Tây Môn Ngọc Sương đột nhiên cười lên khanh khách nói:
- Vật càng hiếm thì càng quý.
Bạch Tích Hương lắc đầu:
- Đừng cười nữa. Hãy nghe ta nói chuyện chính đây. Lý Trung Hụê đã có nơi gửi thân, Bạch Tích Hương này chỉ thể sống chưa đầy một tháng nữa, tính đi tính lại, chỉ còn lại hai người mà thôi. Không giao chàng lại cho ngươi thì giao cho ai đây?
Tây Môn Ngọc Sương nói:
- Dù là ngươi nói thật thì cũng phải đợi đến khi Hoàng Sơn đại hội kết thúc.
Bạch Tích Hương chợt dịu giọng nói:
- Thư thư lầm rồi, nếu để sau Hoàng Sơn đại hội, e rằng võ lâm sẽ tiêu điều sơ xác mất. Tiểu muội đành lấy tấm thân sắp chết này vì võ lâm mà biến một trường sát kiếp bi thảm này thành một trường hỉ sự. Nếu có thể nhìn thấy Lý Trung Hụê và thư thư có một kết cục hạnh phúc thì tiểu muội đây chết cũng nhắm mắt.
Tây Môn Ngọc Sương đột nhiên đứng dậy, nhìn Bạch Tích Hương ôn nhu nói:
- Đa tạ tấm hảo ý của Bạch muội muội, Tây Môn Ngọc Sương ta cảm kích vô cùng. Không sai, đích thực trái tim ta đã bị Lâm Hàn Thanh chiếm giữ, nhưng Tây Môn Ngọc Sương này không giống những người đàn bà khác. Ta không thể vì chàng mà bỏ qua mối thù của phụ mẫu. Đã không thể lưỡng toàn kỳ mỹ thì ta phải bất đắc dĩ mà chọn lựa vậy. Ta hứa với muội một chuyện, sau khi muội ra đi, ta sẽ tận hết sở năng vì tình lang trong lòng của muội mà xả mệnh. Ta sẽ khiến chàng được phong vân giang hồ, làm minh chủ võ lâm, lúc dó Tây Môn Ngọc Sương sẽ ẩn sau màn the, vì chàng mà bày mưu tính kế, ta sẽ làm một hiền thê tốt của chàng, làm trợ thủ cho chàng trong bá nghiệp võ lâm. Lời của ta đã tận, chúng ta không nói chuyện này nữa. Ban đêm trời lạnh lắm, muội muội thân thể không tốt cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút. Ta đi đây!
Nói đoạn liền quay người bỏ đi.
Bạch Tích Hương nhìn theo bóng Tây Môn Ngọc Sương đi xa dần, thở dài nói:
- Không ngờ Tây Môn Ngọc Sương lại cố chấp như vậy.
Lý Trung Hụê đứng dậy nói:
- Chúng ta cũng về thôi. Ý của Tây Môn Ngọc Sương đã quyết, chúng ta không thể thay đổi được.
Bạch Tích Hương quay lại nhìn Lâm Hàn Thanh nói:
- Chàng phải uỷ khuất rồi!
Lâm Hàn Thanh vốn định nói mấy lời khó nghe, nhưng thấy vẻ mặt hối hận của Bạch Tích Hương thì không thể mở miệng, chỉ đành mỉm cười nói:
- Lúc này tại hạ đã hiểu rõ, Tây Môn Ngọc Sương đối với Lâm Hàn Thanh này không có chút tình nghĩa nào cả.
Bạch Tích Hương ngơ ngẩn ngắm nhìn bầu trời, miệng lẩm bẩm một mình:
- Ân oán mà ba tài nữ tuỵêt thế của đời trước lưu lại còn chưa kết thúc, lẽ nào câu chuyện lại bị lặp lại một lần nữa?
Lý Trung Hụê thở dài:
- Có chút bất đồng. Chuyện này không thể trách chúng ta được. Bạch cô nương, cô nương đã biểu hiện ra khí độ rất lớn rồi.
Bạch Tích Hương lắc đầu:
- Tây Môn Ngọc Sương đã có chỗ dựa nên mới dám kiên trì quyết đánh trận chiến này.
Lý Trung Hụê nói:
- Đúng vậy, cô ta đã chuẩn bị nhiều năm nay, đương nhiên là phải có kế hoạch rồi.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Chúng ta cũng nên về thôi.
Bạch Tích Hương nói:
- Ôi, thiếp đến đây với tấm lòng nhịêt thành thật không ngờ lại có kết cục thế này.
Nói đoạn nàng liền chậm rãi bước về phía trước.
Lý Trung Hụê vội thấp giọng nói với Lâm Hàn Thanh:
- Huynh mau đến đỡ nàng đi, hãy dùng lời lẽ dịu dàng để lưu giữ nàng lại?
Lâm Hàn Thanh nhất thời không hiểu ý nàng, hỏi lại:
- Lưu giữ nàng lại?
Lý Trung Hụê nói:
- Không sai, nếu như nàng không muốn chết nữa, có lẽ còn có cách cứu chữa.
Lâm Hàn Thanh liền đưa mắt liếc nhìn Bạch Tích Hương, chỉ thấy nàng lảo đảo như sắp ngã.
Lâm Hàn Thanh vội nhảy đến, ôm lấy Bạch Tích Hương.
Bạch Tích Hương mỉm cười nói:
- Khi thiếp còn nhỏ rất hay bị ngất xỉu, khi tỉnh lại thì đã nằm trên giường rồi. Những năm gần đây Tố Mai, Hương Cúc đều luôn theo sát thiếp, đã từ rất lâu rồi thiếp không còn ngã nữa.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Nàng đã lớn thế này rồi làm sao ngã đựơc nữa?
Bạch Tích Hương thở dài ảo não nói:
- Cho dù có là phú gia địch quốc, cẩm y ngọc thực mà giống như thiếp đây thì cuộc sống cũng vô vị vô cùng.
Lâm Hàn Thanh định nói mấy lời an ủi nàng, nhưng thấy Lý Trung Hụê đi sát phía sau thì lại nuốt lại, không nói nữa.
Ba người vừa về đến Vạn Tùng Cốc đã thấy đại sảnh đốt đuốc sáng rực, bên trong tụ tập rất nhiều người.
Lâm Hàn Thanh thấp giọng nói:
- Chúng ta lại có thêm trợ thủ rồi. Làm phiền Lâm huynh đưa Bạch cô nương về Thính Tùng Lâu, tiểu muội phải đi chào hỏi tân khách.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Cô nương là Minh Chủ Võ Lâm, tự nhiên là phải đi rồi.
Nói đoạn chàng liền đỡ Bạch Tích Hương đi thẳng lên Thính Tùng Lâu.
Bạch Tích Hương đưa tay xuống dưới gối lấy ra một quyến sách da dê mỏng rồi nói:
- Chàng đừng đi vội!
Lâm Hàn Thanh ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao?
Bạch Tích Hương nói:
- Chàng hãy xuống lầu xem quyển sách này trước. Sáng may thiếp bắt đầu dạy võ công cho chàng. Chàng phải tập trung tinh thần, không nghĩ đến những chuyện xung quanh, đại khái trong bảy ngày thì có thể luyện thành rồi.
Lâm Hàn Thanh lắc đầu nói:
- Tại hạ đâu có tài trí như cô nương, trong bảy ngày tại hạ không thể nào luyện thành được tuỵêt kỹ đâu.
Bạch Tích Hương nói:
- Thiếp sẽ dùng kim châm thích huyệt, giúp chàng nhanh chóng luyện thành thần công.
Lâm Hàn Thanh nghĩ đến những lúc nàng dùng kim châm để khôi phục thể lực, trong lòng không khỏi ngẩn ra, nhất thời không nói tiếng nào.
Bạch Tích Hương hỏi:
- Thế nào, chàng sợ à?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Tại hạ chỉ sợ luyện không thành, làm phụ tấm lòng của cô nương.
Tây Môn Ngọc Sương nói:
- Không thành cũng phải thành, nếu chàng không thể luyện thành tuỵêt kỹ, không những không thể mở mặt mở mày trong Hoàng Sơn đại hội này, mà còn không thể cứu được lệnh đường nữa.
Lâm Hàn Thanh ngạc nhiên hỏi:
- Chuyện này thì liên can gì đến gia mẫu?
Bạch Tích Hương nói:
- Nếu như Tây Môn Ngọc Sương thắng trận chiến này thì kết cục bi thảm thế nào thiếp không cần nói chắc chàng cũng biết. Còn nếu Lý phu nhân thắng thì sao? Bà ấy vì không để cho những bí mật năm xưa lộ ra, tự nhiên sẽ không để lệnh đường rời khỏi Hoàng Sơn. Bà ấy sẽ giống như gia mẫu, bị giam cầm suốt đời ở đây...
Lâm Hàn Thanh ngẩn người hỏi lại:
- Cô nương nói thật chứ?
Bạch Tích Hương nói:
- Tự nhiên là không thể sai. Nếu như Hoàng Sơn đại hội có thể kết thúc trong hoà bình thì không những có thể cứu vãn cả võ lâm, đồng thời còn có thể hoá giải ân oán của đời trước nữa. Nhưng nếu như động đến binh đao, thì kết cục tốt đẹp đó chúng ta không nên nghĩ tới nữa là hơn.
Lâm Hàn Thanh nghĩ ngợi một hồi rồi nói:
- Cô nương nói không sai chút nào.
Bạch Tích Hương lại nói:
- Chuyện này liên quan đến an nguy của lệnh đường, liên quan đến sinh tử của thiếp, thiếp nghĩ chàng sẽ dụng tâm để học môn võ công này.
Lâm Hàn Thanh ngạc nhiên hỏi:
- Chuyện này liên quan cả đến sinh tử của cô nương sao?
Bạch Tích Hương nói:
- Tại sao lại không? Nếu như chàng có thể khống chế được đại cục thì thiếp đâu cần xuất hiện nữa. Như vậy thiếp có thể sống thêm đựợc hai năm.
Lâm Hàn Thanh vui mừng hỏi:
- cô nương nói có thật không?
Bạch Tích Hương nói:
- Thiếp đã bao giờ gạt chàng đâu. Có điều, thiếp chỉ có thể sống thêm hai năm nữa mà thôi.
Lâm Hàn Thanh cười lớn nói:
- Hai năm đã đủ rồi.
Bạch Tích Hương nói:
- Chàng thật sự muốn cưới một thê tử suốt ngày làm bạn với thuốc men như thiếp ư?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Ta sẽ trân trọng hai năm này. Có thể ở bên nàng trong hai năm là ta đã thoả mãn lắm rồi.
Bạch Tích Hương nói:
- Thời gian hai năm sẽ trôi đi nhanh lắm, sau đó thì chàng sẽ thế nào?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Sau này ta sẽ luôn luôn ở bên nàng.
Bạch Tích Hương cười buồn:
- Nhưng lúc đó thiếp đã chết rồi,
Lâm Hàn Thanh mỉm cười nói:
- Ta biết nàng sẽ không chết, nàng sẽ vì ta mà tiếp tục sống. Còn nếu như nàng có bất hạnh mà qua đời thật, thì đó cũng chỉ là thân thể nàng rời xa ta mà thôi, nhưng tiếng nói, điệu cười của nàng thì sẽ vĩnh viễn sống trong trái tim ta.
Bạch Tích Hương cười tươi như hoa, từ hai khoé mắt tuôn ra hai dòng nước mắt hạnh phúc:
- Thiếp sung sướng lắm, nhưng chuyện này cũng làm thiếp nghĩ đến sự thống khổ của Lý phu nhân. Vì vậy, thiếp muốn đề nghị chàng một việc.
Lâm Hàn Thanh hỏi:
- Việc gì?
Bạch Tích Hương nói:
- Sau này nếu như chúng ta nắm được đại cục, bất luận lệnh đường có phải chịu uỷ khuất gì, chúng ta cũng không được đối phó Lý phu nhân.
Lâm Hàn Thanh khẽ thở dài:
- Được rồi. Đến lúc đó ta sẽ nghe lời nàng.
Bạch Tích Hương mỉm cười:
- Vậy thì tốt lắm, bây giờ chàng đi xem sách đi,
Lâm Hàn Thanh liền mở cuốn sách ra, cẩn thận đọc một lượt.
Bạch Tích Hương ngồi bên cạnh chàng, thần thái hết sức nhàn tịnh.
Cuốn sách đó rất mỏng, chỉ chưa đầy một tuần trà công phu là Lâm Hàn Thanh đã xem hết một lượt.
Bạch Tích Hương rót một chén trà cho chàng rồi chậm rãi nói:
- Chàng uống chén trà này truớc đi, nghỉ ngơi một lát rồi nói cho thiếp biết chàng thấy thế nào?
Lâm Hàn Thanh tiếp lấy chén trà, uồng một hớp rồi trả lời:
- Những văn tự viết trong cuốn sách này quá thâm ảo, ta có đôi chỗ chưa hiểu lắm.
Bạch Tích Hương mỉm cười:
- Chàng mới đọc có một lần, tự nhiên là không thể hiểu được rồi. Chàng hãy thử xem lại vài lần nữa rồi thiếp sẽ từ từ giải thích cho chàng hiểu.
Lâm Hàn Thanh liền mở sách ra đọc lại một lượt.
Cứ thế, dưới sự cổ vũ của Bạch Tích Hương, Lâm Hàn Thanh đã đọc đi đọc lại quyển bí kíp võ công đó mười mấy lượt.
Tự nhiên chàng đã có thêm rất nhiều hiểu biết.
Bạch Tích Hương chậm rãi gấp sách lại, mỉm cười nói:
- Chàng phải chịu khổ rồi.
Lâm Hàn Thanh ngạc nhiên hỏi:
- Chịu khổ gì?
Bạch Tích Hương nói:
- Bây giờ, thiếp sẽ để chàng ở một mình trong phòng, đóng cửa lại, cẩn thận nghĩ lại về nội dung ghi chép trong sách, nếu như có chỗ nào không hiểu thì phải nghĩ cho thông mới thôi.
Lâm Hàn Thanh hỏi:
- Nếu như vẫn không hiểu thì sao?
Bạch Tích Hương mỉm cười:
- Chàng có thể hiểu được rất nhiều mà.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Được rồi, vậy để ta thử một phen xem sao.
Bạch Tích Hương đưa tay nắm lấy tay Lâm Hàn Thanh nói:
- Chàng phải một mình ở trong phòng trong mười hai canh giờ, không được ăn cơm, không được uống nước như vậy mới toàn tâm toàn ý mà nghĩ về võ công được.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Chỉ mười hai canh giờ thôi, thời gian ngắn ngủi đó đâu đáng là bao, ta vẫn chịu đựng được.
Bạch Tích Hương nói:
- Sau mười hai canh giờ thiếp sẽ quay lại. Lúc đó, chàng đã thông hiểu hết nội dung cuốn sách rồi, còn nếu như vẫn có chỗ không hiểu, thì chàng hẳn cũng có ấn tượng rất sâu về nó rồi. Khi ấy chàng hỏi lại thiếp, thiếp sẽ ở bên chàng, một mặt giải thích, một mặt cùng chàng luyện công. Thiết nghĩ, chỉ trong sáu ngày chàng có thể luyện thành tuỵêt kỹ rồi.
Nói đoạn nàng liền quay người bước đi, thuận tay đóng luôn cửa phòng lại.
Lâm Hàn Thanh nghe theo lời Bạch Tích Hương dặn dò, ngồi trong phòng suy tư về nội dung ký tải trong cuốn sách da dê.
Bảy ngày thời gian qua đi nhanh chóng. Trong bảy ngày này, Bạch Tích Hương luôn ở bên Lâm Hàn Thanh, đối đãi chàng hết sức nhu thuận, cổ vũ chàng luyện công, tình cảm ngọt ngào không bút nào tả xiết.
Đến trưa ngày thứ tám, dưới sự cổ vũ của Bạch Tích Hương, Lâm Hàn Thanh đã luyện thành hai loại võ công ký tải trong cuốn sách da dê là Thiên Lôi Tam Chưởng và Càn Khôn Nhất Kiếm
Bạch Tích Hương thấy tình lang đã luyện thành tuỵêt kỹ, trong lòng vui sướng mỉm cười nói:
- Thiên Lôi Tam Chưởng và Càn Không Nhất Kiếm tuy là kỳ học chí cao trong kiếm chưởng, nhưng nó cũng là loại độc ác nhất, khi đánh ra thì như phích lịch thiên lôi, không thể nào thu lại được. Tuy chàng đã luyện thành tuỵêt kỹ, nhưng công lực hoả hầu vẫn chưa đủ, khó mà phát huy được tám thành uy lực của hai loại võ công này. Loại võ công này nếu như vận dụng khéo léo thì có thể kích phát rất nhiều tìềm lực của con người, về sau chàng nhớ phải thường xuyên luyện tập đấy.
Nàng nói một hơi dài mệt đến nỗi sắc mặt tái nhợt, hơi thở hổn hển.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Ta nhớ rồi. Mấy ngày nay nàng thật vất vả. Bây giờ nàng có thể nghỉ ngơi rồi.
Bạch Tích Hương nói:
- Trong bảy ngày vừa qua, Lý Trung Hụê đã bốn lần phái người đến mời chàng đến đại sảnh nghị sự, nhưng thiếp đều từ chối. Sáng sớm nay nàng ta đã đích thân đến đây dặn thiếp nói với chàng là chính ngọ hãy đến đại sảnh. Thiếp đã đáp ứng rồi, chàng mau đi đi.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Đến đại sảnh thương nghị việc gì?
Bạch Tích Hương nói:
- Đại khái là tìm cách đối phó Tây Môn Ngọc Sương.
Nàng ngưng lại giây lát rồi nói tiếp"
= Nghe nói mấy ngày gần đây đã có thêm rất nhiều người đến Hoàng Sơn Thế Gia, xem ra trận chiến này đã quyết dịnh rồi.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Tây Môn Ngọc Sương quá ngông cuồng tự phụ, không chịu ngưng tay. Điều này là không thể tránh khỏi.
Bạch Tích Hương nói:
- Tốt nhất tạm thời không nên nói ra chuyện chàng đã luyện thành Thiên Lôi Tam Chưởng và Càn Khôn Nhất Kiếm.
Lâm Hàn Thanh gật đầu:
- Điều này ta hiểu.
Bạch Tích Hương liền giục:
- Chàng mau đi đi! Thiếp cũng phải nghỉ ngơi một lát.
Nói đoạn nàng chậm rãi bước về phía giường ngủ. Lâm Hàn Thanh cũng rời khỏi Thính Tùng Lâu, chạy nhanh về phía đại sảnh.
Chỉ thấy trong đại sảnh đã có rất nhiều người đang ngồi, Lý Trung Hụê ngồi trên trên ghế chủ toạ, ngóng nhìn bốn phương.
Lâm Hàn Thanh đưa mắt nhìn một lượt thì thấy Thần Phán Chu Hải, Hoàng Phủ Trường Phong, Thanh Vân Quán Chủ Tri Mệnh Tử, Lý Văn Dương, Hàn Sĩ Công... đều đã có mặt.
Chỉ thấy Lý Trung Hụê khẽ đưa tay chỉ:
- Lâm huynh hãy đến ngồi bên đây.
Lâm Hàn Thanh liền bước đến, thấy cách Lý Trung Hụê khoảng hai ba thước có một ghế trống, liền ngồi luôn xuống đó.
Chợt nghe tiếng nữ tỳ ngoài cửa xướng lên:
- Thiếu Lâm chưởng môn và Võ Đang chưởng môn giá đáo.
Hai đại môn phái này là Thái Sơn Bắc Đẩu trong võ lâm mấy trăm năm nay, nên chưởng môn được tôn trọng hơn hẳn các phái khác.
Lâm Hàn Thanh ngưng mục quan sát, thấy một tăng, một đạo đang sánh vai nhau đi vào đại sảnh.
Tăng nhân vận áo cà sa vàng, thần thái trang nghiêm, khiến người ta nhìn mà sinh cảm giác sợ hãi.
Đạo nhân thân vận đạo bào xanh, râu năm chòm dài đến ngực, mặt như trăng rằm, tiên phong đạo cốt.
Chỉ thấy hoà thượng hai tay chắp lại, mỉm cười nói:
- Mời chư vị ngồi xuống.
Đạo nhân kia cũng chắp tay nói với Lý Trung Hụê:
- Bần đạo đến muộn một bước, làm phiền minh chủ phải đợi lâu.
Lý Trung Hụê nói:
- Mời đại sư và đạo trưởng ngồi.
Đạo nhân đưa mắt quan sát xung quanh một lượt rồi nói với Chu Hải:
- Chu đại hiệp, đã lâu không gặp!
Chu Hải nói:
- Đạo trưởng là nhất phái chi chủ, địa vị chí tôn mà còn thân chinh dẫn cao thủ quý phái đến Hoàng Sơn Thế Gia tham dự đại hội, thật là quý hoá quá.
Võ Đang chưởng môn Huyền Hạc Thiên Chính Tử chậm rãi nhìn sang vị hoà thượng khoác áo cà sa vàng nói:
- Bần đạo lập tức đến đây cũng mong có thể kết thúc được ân oán năm xưa. Không ngờ ngay cả Phổ Độ đại sư đã lâu năm không lui tới giang hồ, trước đại kiếp của võ lâm cũng rời Thiếu Lâm đến đây tương trợ.
Phổ Độ đại sư mỉm cười:
- Bần tăng sau khi nhận được lời hiệu triệu của minh chủ thì lập tức lên đường.
Lý Trung Hụê nói:
- Đại sư nặng lời rồi.
Lâm Hàn Thanh thầm nhủ:
- Tuy là chưởng môn một đại phái nhưng vị đại sư này lại hết sức khiêm tốn, thật là hiếm có.
Bên ngoài đại sảnh lại vang lên tiếng nữ tỳ xuớng:
- Chưởng môn hai phái Nga Mi và Thanh Thành đến!
Lâm Hàn Thanh quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hai vị trung niên hoà thượng sánh vai nhau đi tới.
Lý Trung Hụê thấy chưởng môn cái đại phái đều đích thân đến dự đại hội, trong lòng vô cùng vui vẻ, liền chắp tay nói:
- Mời hai vị chưởng môn ngồi.
Hai vị hoà thượng đều khoảng ngũ tuần, một người vận tăng bào màu xám, một người vận tăng bào màu xanh. Hai người song song chắp tay, hoàn lễ với Lý Trung Hụê rồi ngồi xuống ghế của mình.
Lý Trung Hụê thấy những nhân vật quan trọng đã đến gần hết liền đứng dậy nói:
- Đại kiếp võ lâm lần này ảnh hưởng rất lớn, liên quan đến đại thế võ lâm mấy chục năm về sau, mong các vị đưa ra cao kiến, hợp sức của mọi người để tìm ra một phương pháp cự địch.
Phổ Độ đại sư liền đứng dậy nói:
- Bần tăng xin đợi lệnh của minh chủ.
Lý Trung Hụê nói:
- Lý Trung Hụê này chỉ là một nữ tử yếu đuối, thừa mông quần hào võ lâm xem trọng mà tiến cử vãn bối làm minh chủ võ lâm, vãn bối cảm kích vô cùng. Có điều, đại kiếp lần này có quan hệ quá trọng đại, mong chư vị đề xuất cao kiến.
Võ Đang chưởng môn Huyền Hạc Thiên Chính Tử nói:
- Minh chủ đã nói vậy bần đạo đành đưa ra ngu kiến của mình vậy.
Lý Trung Hụê mỉm cười:
- Xin được nghe cao kiến của đạo trưởng.
Thiên Chính Tử vuốt râu nói:
- Tây Môn Ngọc Sương lần này quyết chiến chắc hẳn đã có chỗ dựa. Trận chiến này thảm khốc thế nào, thiết nghĩ bần đạo không cần nói các vị cũng đã hiểu. Vì vậy ý của bần đạo là khi giao thủ không nên tập trung cao thủ để đối đầu trực tiếp với nàng ta.
Lão chuyển động mục quang nhìn mọi người một lượt rồi nói tiếp:
- Vì vậy chủ trương của bần đạo là chia thành ba tuyến cự địch. Cao thủ phe ta, chia thành ba tuyến. Khi cao thủ phe ta giao đấu với Tây Môn Ngọc Sương và thủ hạ của nàng ta, nếu thấy không địch nổi thì lập tức triệt thoái, lui về Vạn Tùng Cốc. Tuyến cao thủ thứ ba sẽ ở trước đại sảnh này.
Chu Hải hỏi:
- Tuyến cao thủ thứ ba ở trước đại sảnh e rằng hơi sâu quá?
Thiên Chính Tử nói:
- Bần đạo đã xem xét tình hình, trước đại sảnh có nhiều bụi cỏ rậm rạp, bên cạnh lại có rừng tùng, vừa có thể là nơi ẩn nấp vừa có thể là chiến trường. Ý của bần đạo là để Thiếu Lâm chưởng môn Phổ Độ đại sư dẫn đệ tử Thiếu Lâm bày một toà La Hán Trận ở đây, đợi cường địch vào đến thì lập tức phát động, vây bọn chúng trong La Hán Trận. Sau đó cao thủ phe ta sẽ toàn lực phản kích, giết sạch những vây cánh của Tây Môn Ngọc Sương.
Chu Hải vỗ bàn nói lớn:
- Hảo chủ ý!
Thiên Chính Tử đưa tay vuốt râu, mỉm cười nói:
- Sau đó chúng ta mới đối phó với chủ địch.
Lý Trung Hụê chuyển động mục quang nhìn Phổ Độ đại sư hỏi:
- Ý kiến đại sư thế nào?
Phổ Độ đại sư mỉm cười nói:
- Lão nạp và Thiên Chính Tử đạo trưởng đã nói qua chuyện này với nhau rồi, nhưng khôgn biết ý của lệnh đường ra sao?
Chu Hải nói:
- Đúng vậy, lệnh đường là người cao thâm mạt trắc, tốt nhất minh chủ nên nói trước với lệnh đường một tiếng.
Thiên Chính Tử nói:
- nếu minh chủ có thể mời lệnh đường đến đây để cùng thương nghị là tốt nhất.
Lý Trung Hụê nói:
- Gia mẫu đã đáp ứng sẽ tương trợ, tự nhiên sẽ không toạ thủ bàng quan. Khi nào người thấy cần thiết sẽ xuất thủ tương trợ, vãn bối thấy không cần phải phiền đến gia mẫu lúc này, chúng ta cứ dựa vào thực lực hiện tại mà phân phối là được rồi.
Hoàng Phủ Trường Phong chậm rãi đứng dậy nói:
- Minh chủ, lão khiếu có mấy câu muốn nói...
Lý Trung Hụê mỉm cười nói:
- Hoàng Phủ lão anh hùng cứ tự nhiên.
Hoàng Phủ Trường Phong liền nói:
- Ý của lão khiếu là trước khi đại chiến xảy ra hãy cho Tây Môn Ngọc Sương một cơ hội rút lui. Chúng ta cứ triển khai thực lực cho nàng ta thấy khó mà rút lui, tránh được một trường sát kiếp.
Lý Trung Hụê hỏi:
- Cao kiến của lão anh hùng thế nào?
Hoàng Phủ Trường Phong nói:
- Ý của lão khiếu là, chúng ta sẽ bày yến tiệc tiếp đón nàng ta ở đây, một mặt triển khai thực lực, một mặt dùng lời lẽ khuyên giải, lay động khiến nàng ta từ bỏ chủ ý đồ sát võ lâm. Tây Môn Ngọc Sương chỉ muốn báo mối sát phụ chi thù, vậy những người năm xưa vây công phụ mẫu cô ta sẽ đứng ra ứng chiến, kết liễu đoạn ân oán này là xong. Nếu như chúng ta chết trong tay Tây Môn Ngọc Sương, nàng ta đã báo được thù, tất sẽ dừng tay. Còn nếu như chúng ta may mắn mà giết đựơc Tây Môn Ngọc Sương, thì những kẻ đi theo nàng ta như rắn mất đấu, tự nhiên sẽ không liều mạng mà đánh tiếp. Đây chỉ là ngu kiến của lão khiếu, không biết ý minh chủ thế nào?
Lý Trung Hụê mỉm cười:
- Không biết ý của chư vị với cao kiến của Hoàng Phủ lão anh hùng thế nào?
Chợt nghe ngoài cửa có tiếng nữ tỳ xuớng lên:
- Ải Tiên Chu Dật đến!
Lâm Hàn Thanh liền quay đầu nhìn ra phía cửa, chỉ thấy một nưgời thân hình ngũ đoản, đầu đội mũ cỏ, đang bước vào đại sảnh.
Người như một con thần long kiến thủ bất kiến vĩ. Trên giang hồ ai ai cũng điều kính trọng ông ta, quần hào thấy ông ta đến liền lập tức đứng dậy để vái chào.
Ải Tiên Chu Dật bước thẳng vào giữa đại sảnh, nhìn Lý Trung Hụê cười nói:
- Hiền nữ, lệnh đường đang ở nơi nào?
Lý Trung Hụê cúi người đáp:
- Gia mẫu đang ở Thái Thượng Các nghỉ ngơi.
Ải Tiên liền nói:
- Có thể mời lệnh đường ra đây được không, lão phu có mấy chuyện quan trọng cần nói trực tiếp với bà ấy.
Lý Trung Hụê hỏi:
- Lão tiền bối có thể nói với vãn bối được không?
Ải Tiên nhân cơ hội Lý Trung Hụê nói chuyện, đưa mắt nhìn quần hào một lượt rồi chậm rãi nói:
- Hiền nữ có biết Đoạn Kiếm phu nhân không?
Lý Trung Hụê nói:
- Đoạn Kiếm phu nhân, hình như vãn bối đã nghe gia mẫu nói đến người này rồi.
Chu Dật nói:
- Ngoại trừ Đoạn Kiếm phu nhân, Tây Môn Ngọc Sương còn mời được một lão ma đầu rất lợi hại đến trợ chiến.
Đột nhiên có một giọng trầm hùng vang lên:
- Trước giờ lão phu không báo danh với ai cả...
Chu Dật vừa nghe thấy giọng nói này đã quay lại nhìn, chỉ thấy một lão nhân độc nhãn lưn gù tóc trắng như cước, dẫn theo một thiếu nữ áo trắng bước vào trong sảnh đường.
Những người trong đại sảnh chỉ có Lâm Hàn Thanh, Lý Trung Hụê, Hàn Sĩ Công và Lý Văn Dương là nhận biết hai người này.
Lý Trung Hụê vội đứng dậy nói:
- Tang lão tiền bối!
Ải Tiên Chu Dật nhìn lão nhân kia một lượt rồi nói:
- Tang Nam Tiều.
Tang Nam Tiều lạnh lùng nói:
- Tang Nam Tiều đã chết từ lâu rồi, lão phu tức là lão phu.
Ải Tiên Chu Dật nói:
- Ngươi không phải là Tang Nam Tiều?
Tang Nam Tiều nói:
- Không cần biết lão phu là ai, các vị chỉ cần biết lão phu đến đây trợ lực là được rồi.
Đoạn mục quang lão chuyển động nhìn Lý Trung Hụê nói:
- Lý minh chủ có gì phân phó, lão phu đây vạn tử bất từ.
Người này thần thái vô cùng cao ngạo, nhất thời khiến quần hào ai ai cũng ngẩn người.
Lý Trung Hụê biết trong lòng lão tràn đầy oán hận, liền lập tức cúi người nói:
- Mời lão tiền bối ngồi xuống đã.
Con mắt duy nhất của Tang Nam Tiều sáng rực như điện, quét lên mặt quần hào một lượt rồi mới bước đến một ghế trống định ngồi xuống.
Ải Tiên Chu Dật chợt hét lớn:
- Chậm đã!
Tả thủ liền vung ra, nhanh như chớp đánh về phía Tang Nam Tiều một chưởng.
Song chưởng giao tiếp vang lên một tiếng 'ầm'. Ải tiên và Tang Nam Tiều đều lùi lại một bước.
Chu Dật cười lên ha hả nói:
- Quả nhiên là Tang huynh, đã lâu không gặp!
Nói rồi chắp tay vái một lễ.
Tang Nam Tiều hừ lạnh nối tiếng:
- Chu ải tử, lão phu không thích đùa đâu, tốt nhất ngươi nên cẩn thận một chút.
Chu Dật mỉm cười, không để ý đến Tang Nam Tiều nữa, quay người nói với Lý Trung Hụê:
- Lão phu thấy chuyện này không mời lệnh đường dến thì không được.
Lý Trung Hụê lùng túng:
- Chuyện này, chuyện này...
Chu Dật lạnh lùng nói:
- Thiên hạ anh hùng đã tập trung về đây, dù lệnh đường có là gì đi nữa thì cũng phải xuất hiện gặp gỡ mới đúng.
Lý Trung Hụê nói:
- Chuyện của gia mẫu vãn bối trước giờ không hỏi đến.
Tang Nam Tiều tức giận nói:
- Chu ải tử này thật lắm chuyện. Lý Trung Hụê hiện là đương kim võ lâm minh chủ, chúng ta cứ nghe theo lệnh nàng là đựơc, đâu liên quan gì đến Lý phu nhân?
Chu Dật cười ha hả nói:
- Tang huynh biết người Tây Môn Ngọc Sương mời đến là ai không?
Tang Nam Tiều hỏi:
- Là kẻ nào?
Chu Dật mỉm cười nói:
-Trình Thạch Công!
Tang Nam Tiều nói:
- Mấy chiêu Khiếu Phong Trượng Pháp của Trình Thạch Công thì có gì đáng sợ đâu?
Chu Dật nói:
- Đừng gấp vậy, lão phu còn chưa nói hết. Ngoại trừ Trình Thạch Công ra còn có Đoạn Kiếm phu nhân nữa.
Tang Nam Tiều ngạc nhiên hỏi:
- Đoạn Kiếm phu nhân còn chưa chết à?
Chu Dật nói:
- Không những chưa chết, mà còn bị Tây Môn Ngọc Sương kích động, đến đây tham dự trận đại chiến này.
Tang Nam Tiều nói:
- Cho dù Đoạn Kiếm phu nhân đến đây thì làm sao?
Chu Dật cười khẩy nói:
- Có thể Tang huynh kháng cự được với Đoạn kiếm phu nhân.
Tang Nam Tiều đang định đáp lời thì chợt thấy một thanh y nữ tỳ vội vã chạy vào nói:
- Tham kiến tiểu thư!