- Đúng vậy, là bà ấy.
Lý phu nhân nói:
- Thật kỳ lạ! Làm sao mà bà ta biết được nội tình?
Bạch Tích Hương lắc đầu:
- Chuyện này vãn bối cũng không được rõ lắm.
Đoạn nàng ngưng lại giây lát rồi đột nhiên lạnh giọng nói:
- Vãn vối có một chuyện muốn hỏi phu nhân.
Lý phu nhân hỏi:
- Con muốn biết mẹ ruột của mình đang ở đâu?
Bạch Tích Hương nói:
- Vãn bối chỉ muốn biết bây giờ bà ấy còn sống hay đã chết?
Lý phu nhân nói:
- Bà ấy đang sống rất khoẻ mạnh. Hôm qua ta vừa gặp bà ta xong.
Bạch Tích Hương nói:
- Bà ta có biết nữ nhi của mình đã đến Hoàng Sơn Thế Gia không?
Lý phu nhân nói:
- Ta nói cho bà ấy biết rồi.
Bạch Tích Hương nói:
- Mẫu thân của vãn bối nghe được chắc hẳn rất vui mừng.
Lý phu nhân lắc đầu:
- Bà ấy rất lãnh đạm.
Bạch Tích Hương đưa mắt nhìn Lâm Hàn Thanh:
- Chàng chịu khó đợi một lát vậy! Chuyện này thế nào cũng sẽ rõ ràng hết cả thôi.
Lý phu nhân thần sắc lạnh lùng nói:
- Mẫu thân con và con rất giống nhau, bên ngoài thì yếu đuối nhưng nội tâm lại vô cùng kiên cường. Điểm khác nhau là bà ấy không có tài trí như con, còn con thì không có võ công như bà ấy.
Lâm Hàn Thanh thầm nhủ:
- Rõ ràng đang nói chuyện mẫu thân của ta giờ lại đột nhiên chuyển sang nói chuyện mẫu thân của Bạch cô nương. Thật không ngờ bà ấy cũng đang ở Hoàng Sơn Thế Gia này.
Chợt một tia sáng loé lên trong óc chàng:
- Ba tỷ muội bọn họ, Lý phu nhân là lớn nhất, mẫu thân đứng hàng thứ hai. Còn mẫu thân của Bạch Tích Hương có phải là người thứ ba không?
Nghĩ đến đây, chàng vội ngưng thần lắng nghe.
Chỉ nghe Bạch Tích Hương thở dài nói:
- Võ công của gia mẫu rất cao cường phải không?
Lý phu nhân cao ngạo nói:
- So với ta thì tự nhiên có chỗ không bì kịp.
Bạch Tích Hương nói:
- Giả như võ công của bà ấy có cao hơn phu đi nữa thì người cũng không thể giam cầm bà ấy trong Hoàng Sơn Thế Gia.
Lý phu nhân chậm rãi nói:
- Không sai, ta đã giam cầm bà ấy ở Hoàng Sơn Thế Gia này mười mấy năm, nhưng bà ấy sống rất tốt. Từ khi ta gả cho Lý gia đến nay chưa từng rời khỏi Vạn Tùng Cốc nửa bước, đó là tự bà ta tìm đến đây.
Đoạn bà ngưng lại giây lát rồi nói:
- Hài tử, con đừng hiểu lầm. Ta chỉ muốn giải thích với con mà thôi. Nói thật, đến bây giờ ta vẫn không tin con có năng lực kháng cự lại ta.
Bạch Tích Hương nói:
- Con biết phu nhân có rất nhiều lý do, lỗi lầm là ở gia mẫu.
Lý phu nhân nói:
- Ôi! Hài tử! Con quả nhiên thông minh hơn người. Sau trận hào kiếp này ta sẽ để mẫu nữ hai người gặp mặt, rồi nói hết những ân oán của đời trước cho các con nghe.
Mục quang chợt chuyển động nhìn Lâm Hàn Thanh dịu dàng nói:
- Tự nhiên, ân oán của mẫu thân con và ta cũng sẽ nói cho minh bạch. Bây giờ, các con đừng vì chuyện này mà phân tâm nữa, hãy lợi dụng mười mấy ngày nay để điều dưỡng tinh thần, nếu như chúng ta không thể vựơt qua trận hào kiếp này thì các con cũng không cần biết chuyện của đời trước làm gì nữa.
Bạch Tích Hương nói:
- Phu nhân xin cứ yên tâm, trận chiến này vãn bối đã nắm chắc phần thắng.
Lý phu nhân nói:
- Con đừng quá tự tin như vậy. Tây Môn Ngọc Sương cũng không phải người thường đâu. Trước đây một ngày ta cũng tự tin hệt như con vậy, nhưng lúc này lòng tin đó của ta đã bị dao động. Đừng nói là thủ hạ của ả ta quy tập nhiều kỳ nhân dị sĩ, ngay chỉ một mình Tây Môn Ngọc Sương cũng đủ để chúng ta đối phó rồi.
Bạch Tích Hương nói:
- Tại sao phu nhân lại đột nhiên mất đi lòng tin như vậy?
Lý phu nhân nói:
- Nếu như chỉ luận võ công, Tây Môn Ngọc Sương dù có thêm mấy chục năm hoả hầu nữa ta cũng không sợ. Nhưng e rằng ả không chỉ biết có võ công.
Bạch Tích Hương nói:
- Tây Môn Ngọc Sương biết du già thụât và kỳ môn độn giáp.
Lý phu nhân gật đầu:
- Không chỉ có vậy, ta nghi rằng ả còn biết một số loại bàng môn võ công nữa.
Bạch Tích Hương nói:
- Phu nhân đừng lo lắng. Mọi biến hoá đều không thể thoát li khỏi cái gốc của nó. Dựa vào tài trí của phu nhân chắc chắn sẽ đối phó đựơc.
Lý phu nhân nói:
- Mong là như vậy.
Đoạn bà quay người bước xuống lầu.
Đợi cho Lý phu nhân đi khuất, Lâm Hàn Thanh mới chậm rãi nói:
- Có phải hôm nay cô nương mới biết lệnh đường đang bị giam trong Hoàng Sơn Thế Gia không?
Bạch Tích Hương nói:
- Thiếp đã biết từ lâu rồi. Chỉ là không biết bà đang ở đâu? Thiếp đã từng hoài nghi Lý phu nhân là mẹ ruột của mình, nhưng sau đó đã nhanh chóng nhận ra mình đã sai.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Cô nương đã từng hỏi qua bà ấy?
Bạch Tích Hương nói:
- Chưa từng. Thiếp biết thời cơ chưa chín mùi, có hỏi thì cũng vô dụng mà thôi.
Lâm Hàn Thanh mấp máy môi, định nói gì nhưng lại thôi.
Bạch Tích Hương liền hỏi:
- Chàng muốn nói gì?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Tại hạ nghe gia mẫu nói, bọn họ có ba tỷ muội kết nghĩa. Lý phu nhân là đại tỷ, gia mẫu đứng thứ hai. Không biết mẫu thân của cô nương có phải là người còn lại hay không?
Bạch Tích Hương nói:
- Rất có thể gia mẫu là tam muội của họ.
Lâm Hàn Thanh thở dài nói:
- Ý của Lý phu nhân là chúng ta phải vựơt qua được trận đại kiếp này thì mới nói đến chuyện năm xưa, vạn nhất trong trường quyết chiến đó có người bất hạnh thảm tử...
Bạch Tích Hương nói:
- Chàng nói tới Lý phu nhân?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Bất luận là Lý phu nhân hay là tại hại, chỉ cần có một người thương vong thì câu đố về thân thế của tại hạ sẽ vĩnh viến là một niềm ân hận.
Bạch Tích Hương thở dài nói:
- Nếu như thiếp liệu đoán không lầm, lệnh tôn cũng sẽ đến tham dự anh hùng đại hội lần này.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Gia phụ vẫn còn tại thế?
Bạch Tích Hương nói:
- Lệnh đường đã nói với chàng thế nào, có nói là lệnh tôn đã khứ thế rồi không?
Lâm Hàn Thanh nghĩ ngợi một hồi, mẫu thân không hề nói đến chuyện phụ thân đã qua đời. Chàng liền nói:
- Cô nương nói vậy chắc cũng biết gia phụ là ai rồi?
Bạch Tích Hương nói:
- Thiếp không biết, nhưng thiếp biết có rất nhiều người biết thân thế của chàng.
Lâm Hàn Thanh hỏi:
- Là những ai?
Bạch Tích Hương nói:
- Đại Hiệp Chu Hải, Thiên Hạc Thượng Nhân, lệnh sư Phong Diệp Cốc Chủ Trần Chính Ba có lẽ đều biết chuyện này.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Lạ một điều là không ai trong bọn họ chịu nói cho tại hạ cả.
Bạch Tích Hương nói:
- Điều này chắc chắn có nguyên nhân của nó, có lẽ bọn họ không không muốn nhắc đến chuyện cũ làm thương tổn lệnh đường, cũng có thể chuyện này liên can rất lớn, bọn họ không dám nói ra.
Nàng ngưng lại giây lát rồi nói tiếp:
- Chàng hãy nhẫn nại một chút, nhiều nhất là nửa tháng nữa là chàng sẽ biết thôi. Chàng đã đợi được hai mươi năm đằng đẵng, lẽ nào không thể đợi thêm mười lăm ngày. Bây giờ thiếp vẫn còn một chuyện nữa muốn nhờ chàng giúp đỡ.
Bạch Tích Hương nói:
- Nhờ tại hạ giúp đỡ?
Bạch Tích Hương nói:
- Đúng vậy. Chỉ có điều không biết chàng có đủ gan dạ hay không?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Chỉ cần tại hạ làm được, tất sẽ cố gắng hết mình.
Bạch Tích Hương nói:
- Nếu như thiếp bảo chàng mạo hiểm thì sao?
Lâm Hàn Thanh khẳng khái:
- Cho dù rừng đao núi kiếm tại hạ cũng sẽ không từ nan.
Bạch Tích Hương nói:
- Như vậy là chàng có thể vì thiếp mà sống, cũng có thể vì thiếp mà chết?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Cô nương cứ việc phân phó.
Bạch Tích Hương nói:
- Đi cùng thiếp đến gặp Tây Môn Ngọc Sương.
Lâm Hàn Thanh hỏi:
- Gặp nàng làm gì?
Bạch Tích Hương nói:
- Hy vọng rằng thiếp có thể ngăn chặn được trường sát kiếp này. Thiếp phải khuyên bảo Tây Môn Ngọc Sương bỏ đi ý định báo thù.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Chuyện này chỉ sợ cô nương làm không được.
Bạch Tích Hương nói:
- Có phải vì nàng ấy đã không nghe lời khuyên của chàng?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Tại hạ đã nhiều lần khuyên bảo, dụng hết tâm cơ nhưng cũng không thể nào lay chuyển được quyết tâm của nàng. Huống hồ vừa rồi nàng đã cùng Lý phu nhân ước định với nhau. Trận sát kiếp này như tiễn đã lên cung, không thể nào ngăn trở được nữa.
Bạch Tích Hương mỉm cười nói:
- Lẽ nào chàng không cảm thấy hai chúng ta khác nhau? Những chuyện chàng không làm được, có thể thiếp sẽ làm được.
Lâm Hàn Thanh biết rõ tài năng của nàng hơn mình cả trăm lần, nên không khỏi ngẩn người.
Bạch Tích Hương chợt thở dài nói:
- Nếu như nàng ta biết trận chiến này không thể thắng, chàng nói xem nàng ta có muốn đánh nữa không?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Tây Môn Ngọc Sương vị tất đã tin lời cô nương, trừ phi có thể khống chế được nàng ngay lúc đó.
Bạch Tích Hương đột nhiên đứng dậy, nắm lấy tay Lâm Hàn Thanh nói:
- Chàng hãy đi với thiếp một phen! Lẽ nào chàng nhẫn tâm để thiếp một mình vào hiểm lộ?
Lâm Hàn Thanh lắc đầu nói:
- Được rồi! Nếu cô nương nhất định muốn đi, tại hạ chỉ đành phụng bồi. Có điều, Tây Môn Ngọc Sương đã bị cừu hận làm cho mê muội, nói không chừng sẽ giết nàng mất.
Bạch Tích Hương nói:
- Chuyện không thể chậm trễ nữa, bây giờ chúng ta khởi hành nhé?
Tố Mai, Hương Cúc liền đồng thanh:
- Tiểu tỳ đi với cô nương.
Bạch Tích Hương lắc đầu nói:
- Không cần đâu, có Lâm tướng công đi với ta đã đủ rồi. Các ngươi cứ ở đây đợi ta trở về.
Tố Mai nói:
- Đến lúc nào thì cô nương quay lại?
Bạch Tích Hương ngẩng mặt nhìn trời nói:
- Ít nhất phải đến trước giờ ngọ.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Bây giờ trời còn chưa sáng, cô nương có biết Tây Môn Ngọc Sương ở đâu không?
Bạch Tích Hương mỉm cười:
- Đi thôi, thiếp tự có cách tìm ra nàng ta.
Nói đoạn cất bước đi xuống lầu.
Lâm Hàn Thanh vội đi sát theo sau Bạch Tích Hương, rời khỏi Thính Tùng Lâu.
Bạch Tích Hương vẫn mang dáng vẻ yếu ớt như xưa, nhìn dàng đi không ngừng lay động của nàng, Lâm Hàn Thanh tưởng như chỉ một cơn gió mạnh thổi qua là nàng có thể bay mất.
Chàng thầm nhủ:
- Nàng đã luyện võ công mà ngay cả đi đường còn không vững, e rằng đánh bại Tây Môn Ngọc Sương chỉ là chuyện trong mộng mà thôi. Lần này đi e rằng hung đa cát thiểu rồi!
Tâm niệm chuyển động, chàng liền đưa hai tay ra đỡ lấy Bạch Tích Hương.
Lúc này ở Hoàng Sơn Thế Gia giới bị vô cùng sum nghiêm, dọc theo Thái Thượng Các, Thính Tùng Lâu toàn là các nữ tỳ của Hoàng Sơn Thế Gia thủ vệ.
Có điều, bọn họ đều ẩn ấp trên cây, hoặc trong bụi cỏ nên người không biết nội tình thì khó mà phát hiện được.
Những nữ tỳ này đều biết Lâm Hàn Thanh và Bạch Tích Hương, thấy hai người đi sát bên nhau thì cũng không tiện hỏi nhiều.
Từ khi Thiếu Lâm, Võ Đang và anh hùng thiên hạ đến tụ tập ở Hoàng Sơn Thế Gia, Vương bà bà đã hạ lệnh cho toàn bộ nữ tỳ của Hoàng Sơn Thế Gia chuyển về hậu sơn, chuyên phụ trách bảo vệ một số nơi quan trọng.
Giờ đây, bảo vệ bên ngoài đã có Lý Trung Hụê dùng thân phận minh chủ võ lâm đặc phái cho Võ Đang Huyền Hạc Thiên Chính Tử làm tổng chỉ huy, phụ trách điều phối nhân sĩ võ lâm để bảo vệ đại hội.
Những người canh gác ở bên ngoài tuy không biết Lâm Hàn Thanh và Bạch Tích Hương là ai, nhưng thấy hai người đi từ hậu sơn ra nên cũng không ai xuất hiện cản đường.
Hai người đi ra đến cốc khẩu thì mới có một trung niên hoà thượng tay cầm thiền trượng bước ra chặn lại:
- Hai vị định đi đâu?
Bạch Tích Hương đáp:
- Chúng tôi phụng mệnh Lý phu nhân đi xem xét tình hình.
Hoà thượng kia nhìn Lâm Hàn Thanh và Bạch Tích Hương một hồi với ánh mắt dò xét, rồi chậm rãi lùi lại. Hiển nhiên, trong lòng ông ta đã sinh nghi, chỉ là không muốn hỏi nhiều mà thôi.
Bạch Tích Hương liền đi luôn ra khỏi cốc. Lâm Hàn Thanh đi sát theo sau. Ra đến bên ngoài, nàng mới thở hắt ra một hơi nói:
- Lý Trung Hụê nên đặt ra một loại lệnh bài để cho tiện ra vào. Nếu hôm nay gặp phải người không hiểu chuyện, e rằng chúng ta đã không ra khỏi cốc được rồi.
Lâm Hàn Thanh thầm nhủ:
- Nhìn bộ dạng thoải mái của nàng, chắc trong lòng đã nắm chắc phần thắng.
Tâm niệm chuyển động, chàng liền cất tiếng hỏi:
- Trời còn đang tối thế này, chúng ta đi đâu tìm Tây Môn Ngọc Sương bây giờ?
Bạch Tích Hương mỉm cười:
- Rất dễ dàng, chàng hãy đỡ thiếp đi.
Lâm Hàn Thanh khẽ chau mày, nhưng vẫn y lời nàng bước đến đỡ lấy một tay của nàng.
Hai người đi được hai ba dặm thì Bạch Tích Hương đột nhiên dừng lại, ngẩng mặt lên nhìn sao trời rồi nói:
- Đỡ thiếp đi lên ngọn núi kia.
Lâm Hàn Thanh hỏi:
- Lên trên đó làm gì?
Bạch Tích Hương mỉm cười:
- Tìm Tây Môn Ngọc Sương!
Lâm Hàn Thanh nhìn về phía ngọn núi nói:
- Tây Môn Ngọc Sương sẽ không ở trên đó đâu.
Bạch Tích Hương gật đầu:
- Thiếp biết điều này, nhưng chúng ta lên đó đợi nàng ta đến gặp.
Lâm Hàn Thanh biết nàng tài trí hơn mình, nên cũng không hỏi thêm nữa, im lặng đỡ Bạch Tích Hương đi về phía sơn đạo.
Bạch Tích Hương mỗi khi cử động đều yếu ớt vô lực, Lâm Hàn Thanh đỡ nàng, kỳ thực gần như là ôm lấy nàng để đi lên núi vậy.
Khi lên đến đỉnh, Bạch Tích Hương vẫn ra vẻ mệt đến không ngừng thở hổn hển.
Lâm Hàn Thanh không nhịn đựơc tò mò, khẽ đằng hắng một tiếng rồi hỏi:
- Cô nương, nàng bế quan năm ngày rốt cuộc đã luyện thành võ công chưa vậy?
Bạch Tích Hương nói:
- Tự nhiên là luyện thành rồi. Nếu như thiếp chưa luyện thành thì chúng ta đến đây không phải là tự tìm cái chết sao?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Không biết cô nương luyện loại võ công gì mà tại hạ không nhìn ra?
Bạch Tích Hương mỉm cười:
- Chàng không phải sợ, Tây Môn Ngọc Sương có thể nhìn ra được.
Lâm Hàn Thanh thầm nhủ:
- Ta đã cùng nàng đi đến đây thì chuyện sinh tử đã không để trong lòng rồi.
Nghĩ đoạn liền nói:
- Bây giờ làm thế nào để mời Tây Môn Ngọc Sương đến đây?
Bạch Tích Hương chậm rãi lấy trong người ra một ống tròn màu đỏ nói:
- Chàng để vật này lên trên tảng đá kia, dùng lửa đốt thì Tây Môn Ngọc Sương tự nhiên sẽ đến đây gặp chúng ta.
Bạch Tích Hương chậm rãi lấy hoả tập đưa cho Lâm Hàn Thanh.
Lâm Hàn Thanh tiếp lấy hoả tập, mở ra thổi cho lửa bùng lên rồi đưa đến đốt vật mầu đỏ mà Bạch Tích Hương vừa đưa.
Bạch Tích Hương nói:
- Sau khi đốt Lưu Tinh Hoả Pháo thì lập tức lùi lại.
Lâm Hàn Thanh liền nhanh chóng lui lại đứng bên cạnh Bạch Tích Hương.
Chỉ nghe 'phụt' một tiếng vang lên, một đạo hoả quang bay vút lên trời rồi nổ tung toé ra thành một chùm lưu tinh.
Bạch Tích Hương quay sang nhìn Lâm Hàn Thanh mỉm cười:
- Đáng tiếc sức khoẻ thiếp không tốt, nếu không đã thiết kế đẹp hơn nhiều.
Lâm Hàn Thanh thầm nhủ:
- Lúc này là lúc nào, nơi này là nơi nào mà nàng còn tâm trạng nghĩ những chuyện vui chơi này nữa?
Nghĩ đoạn chàng liền hỏi:
- Lúc nào Tây Môn Ngọc Sương sẽ đến? Nếu như kẻ đến lại không phải là Tây Môn Ngọc Sương thì chúng ta tính sao?
Bạch Tích Hương nói:
- Hãy còn sớm mà, chúng ta vẫn còn một ít thời gian để nói chuyện.
Lâm Hàn Thanh chau mày hỏi:
- Nói chuyện gì?
Bạch Tích Hương nói:
- Thiếp có thể nói cho chàng biết, Hoàng Sơn đại hội có Bạch Tích Hương ngầm chủ trì thì sẽ không bi thảm như chàng và mọi người tưởng tượng đâu, vấn đề ở đây là chuyện sau này, sau khi thiếp chết đi...
Lâm Hàn Thanh vội ngắt lời:
- Sao? Nàng nhất định phải chết ư?
Bạch Tích Hương nói:
- Đáng lẽ thiếp phải chết từ lâu rồi, bây giờ được sống thêm một thời gian dài như vậy nữa, chết có gì đáng tiếc.
Lâm Hàn Thanh đột nhiên nghĩ lại lời Hương Cúc, liền vội vàng hỏi:
- Nếu như nàng không luyện võ công....
Bạch Tích Hương mỉm cười ngắt lời:
- Chàng nhất định đã nghe Hương Cúc nói năng hàm hồ.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Rốt cục là thật hay giả, ta nghĩ trong lòng nàng hiểu rõ hơn ai hết.
Bạch Tích Hương chẩm rãi ngả người vào lòng Lâm Hàn Thanh, nhu thuận nói:
- Chàng đừng nóng nảy như vậy, thiếp đã là người sắp chết rồi mà chàng vẫn không tốt với thiếp một chút được sao?
Lâm Hàn Thanh chỉ cảm thấy nàng thật đáng thương, không cầm được lòng đưa tay nhè nhẹ vuốt lên mái tóc của nàng nói:
- Từ khi ở trong mật thất của Mai Hoa Cư, ta đã...
Đột nhiên có ánh lửa loé lên, một bóng nhân ảnh đã lên đến đỉnh núi.
Lâm Hàn Thanh liền đứng vọt dậy, thuận tay rút Tham Thương Kiếm ra hỏi:
- Kẻ nào?
Chỉ nghe một giọng nói thánh thót như chuông ngân vang lên:
- Tiểu muội Lý Trung Hụê đây!
Bạch Tích Hương mỉm cười nói:
- Tiểu muội biết tỷ tỷ nhất định sẽ đến. Mau lại đây, chúng ta cần nói chuyện.
Lý Trung Hụê dập tắt hoả tập, chậm rãi bước đến nói:
- Chúng ta nói chuyện gì?
Bạch Tích Hương mỉm cười:
- Vết xe đổ của đời trước đời sau chúng ta không nên đi vào nữa. Vì thế, muội phải tận lực ngăn chặn trường sát kiếp này lại, biến hung khí thành hoà khí. Chính vì vậy mà chúng ta phải nói bàn bạc với nhau trước.
Lý Trung Hụê chậm rãi ngồi xuống nói:
- Chúng ta bàn bạc thì có ích lợi gì? Chủ yếu là do Tây Môn Ngọc Sương.
Bạch Tích Hương nói:
- Nàng ta nhất định sẽ đến.
Nàng ngưng lại giây lát rồi lại nói:
- Lần Hoàng Sơn Đại Hội này, tuy là do tỷ tỷ và Tây Môn Ngọc Sương nêu ra, nhưng trước mắt đã biến thành một cái đại hội để cho đời trước tổng kết ân oán. Lâm phu nhân và mẫu thân của tỷ vốn là tỷ muội tốt của nhau, về sau lại trở mặt thành cừu, mẫu thân của muội là đáng thương nhất, bị lệnh đường giam giữ trong Hoàng Sơn Thế Gia đã mười mấy năm. Còn mẫu thân của Lâm tướng công thì đã tự phế võ công, ẩn cư nơi hoang sơn.
Lý Trung Hụê trợn tròn mắt hỏi:
- Chuyện này có thật không?
Bạch Tích Hương nói:
- Một chút cũng không có gì giả dối. Chúng ta không những phải giải quyết ân oán của đời này, mà còn phải làm giải quyết cả những hiểu lầm của đời trước nữa.
Lý Trung Hụê nói:
- Tại sao lại biến thành cục diện như vậy?
Bạch Tích Hương nói:
- Vấn đề không chỉ có một, nhưng chủ yếu lại là tư sự của Hoàng Sơn Thế Gia và một đoạn tư tình nhi nữ...
Đoạn nàng ngửa mặt thở dài nói tiếp:
- Giống như ba chúng ta đây, ba người phụ nữ cùng yêu một nam tử.
Lý Trung Hụê nhìn Lâm Hàn Thanh nói:
- Điều này Bạch cô nương cứ yên tâm, ít nhất cũng có Lý Trung Hụê này tình nguyện rút lui. Tiểu muội đã có ý trung nhân rồi, ngày Hoàng Sơn đại hội kết thúc cũng là ngày tiểu muội vu quy.
Bạch Tích Hương nói:
- Tỷ tỷ hãy thử nghĩ lại xem chuyện này có đáng không? Bây giờ tỷ nhượng bộ, sau này tỷ sẽ hối hận. Hãy nhìn gương của đời trước, khi đó, có lẽ cũng có sự nhượng bộ như tỷ tỷ bây giờ vậy, nhưng sự nhượng bộ đó lại gieo hạt giống thù hận trong tim, sau này đã biến thành việc tỷ muội trở mặt không nhìn nhau nữa.
Lý Trung Hụê hỏi:
- Dường như cô nương biết rất rõ chuyện của đời trước?
Bạch Tích Hương nói:
- Tiểu muội chỉ là suy đoán mà thôi. Lệnh đường có võ công cao nhất, là người lãnh tụ trong ba người đó, nhưng bà ấy cũng là người có tao ngộ bi thảm nhất.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Gia mẫu tự phế võ công, ẩn cư Phong Diệp Cốc tự nhiên là người bi thảm nhất mới đúng.
Bạch Tích Hương mỉm cười:
- Thoạt nhìn thì tưởng như vậy, nhưng ít nhất lệnh đường còn có một người để tưởng nhớ, còn có một nhi tử để ký thác hi vọng. Còn mẫu thân của thiếp, bà bị Lý phu nhân giam cầm mười mấy năm, sống cuộc sống không thấy ánh mặt trời, so với lệnh đường thì số phận còn bi thảm hơn nhiều. Nhưng nếu so sánh với Lý phu nhân, e rằng bà còn hạnh phục hơn rất nhiều. Bề ngoài thì Lý phu nhân có vẻ tự do tự tại, được người đời kính trọng, nhưng bà ấy ngày đêm đều sống trong đau khổ dày vò, nỗi thống khổ về tinh thần ấy, gia mẫu là lệnh đường e rằng khó mà bì kịp...
Lâm Hàn Thanh ngẩn người nói:
- Vì vậy mà bà đã trở thành người lạnh lùng tàn khốc, bất cận nhân tình.
Bạch Tích Hương nói:
- Cũng may Lý phu nhân có tu dưỡng thâm hậu. Nếu như đổi một người khác, thì thiếp sợ rằng người đó đã không thể sống đựơc nữa. Lý phu nhân tri trì được mấy chục năm như vậy đã là bậc đại trí đại hụê rồi.
Lý Trung Hụê đột nhiên thở dài não nuột:
- Nghe Bạch cô nương nói, tiểu muội mới chợt nhớ ra là từ khi có ký ức đến giờ, tiểu muội chưa một lần thấy gia mẫu cười.
Bạch Tích Hương đưa mắt nhìn Lý Trung Hụê chậm rãi nói:
- Lệnh đường tài hoa quán thế, nhưng lại ôm đầy oán hận trong lòng? Bà ấy sống mấy chục năm ròng trong sự tịch mịch cô liêu. Nếu như đổ tại tình thế, bản thân khó tự chủ thì cũng không ai trách được bà, nhưng bà ấy vẫn cố gắng tri trì, bằng vào định lực của mình mà nén nỗi oán hờn xuống tận đáy lòng, chuyện này người thường nào thể làm đựơc?
Lý Trung Hụê nói:
- Bạch cô nương, gia mẫu giam cầm lệnh đường trong Hoàng Sơn Thế Gia, lẽ nào cô nương không hận bà?
Bạch Tích Hương lắc đầu:
- Không hận, tiểu muội biết bên trong nhất định có nội tình. Có lẽ bà ấy giam cầm mẫu thân, nhưng thực sự lại có ý bảo vệ mẫu thân.
Chợt nghe Lý Trung Hụê quát lớn:
- Ai?
Bạch Tích Hương cũng cao giọng nói:
- Tây Môn tỷ tỷ, mau đến đây đi, tiểu muội đã đợi rất lâu rồi.
Chỉ nghe giọng nói lạnh lùng của Tây Môn Ngọc Sương vang lên:
- Khi các người rời khỏi Vạn Tùng Cốc thì ta đã nhận được báo cáo, nhất cử nhất động của các người đều trong vòng giám thị của ta cả.
Bạch Tích Hương nói:
- Chúng tôi đến đây chính là muốn gặp tỷ.
Tây Môn Ngọc Sương lạnh lùng:
- Không sợ ta giết chết các ngươi à?
Bạch Tích Hương cũng lạnh lùng đáp:
- Chỉ sợ tỷ giết không nổi thôi, đừng nhiều lời nữa, hãy mau qua đây.
Tây Môn Ngọc Sương chậm rãi bước đến, mục quang như điện quét lên mặt ba người một lượt rồi hỏi:
- Ngươi lại định dùng lời lẽ để thuyết phục ta nữa ư?
Bạch Tích Hương lắc đầu:
- Tiểu muội chỉ muốn nói chuyện một lát mà thôi. Một thân võ công của tỷ tỷ có được không phải là dễ, chỉ cần tỷ không đi vào con đường cực đoan thì đại cục võ lâm ba mươi năm tới đã nằm gọn trong tay tỷ rồi.
Tây Môn Ngọc Sương lạnh lùng:
- Chỉ có một câu đó thôi sao?
Bạch Tích Hương chỉ tay vào một tảng đá bên cạnh Lâm Hàn Thanh nói:
- Tỷ ngồi xuống đi, chúng ta từ từ nói chuyện.
Tây Môn Ngọc Sương định nói gì đó nhưng lại thôi, chậm rãi ngồi xuống:
- Có chuyện gì ngươi có thể nói được rồi?
Bạch Tích Hương mỉm cười:
- Nghe khẩu khí của tỷ tỷ thì trận đại chiến này tỷ đã nằm chắc phần thắng rồi đúng không?
Tây Môn Ngọc Sương nói:
- Là thành hay bại mỗi bên đều chiếm một nửa.
Bạch Tích Hương lắc đầu nói:
- Muội thấy tỷ tỷ chỉ có một hai phần thắng mà thôi.
Tây Môn Ngọc Sương hỏi:
- Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy?
Bạch Tích Hương nói:
- Tỷ tỷ đã động thủ với Lý phu nhân, vậy tỷ so với bà ấy thì thế nào?
Tây Môn Ngọc Sương nói:
- Trong năm trăm chiêu khó mà phân thắng bại. Nhưng ngoại trừ Lý phu nhân ra ta nghĩ Hoàng Sơn Thế Gia không có ai đáng là đối thủ của ta nữa.
Bạch Tích Hương mỉm cười:
- Tiểu muội.
Tây Môn Ngọc Sương cười lạnh một tiếng:
- Ngươi?
Bạch Tích Hương gật đầu, nghiêm sắc mặt nói:
- Tỷ tỷ không tin sao?
Tây Môn Ngọc Sương cười lạnh nói:
- Nếu nhưu ta nghe không lầm, chỉ e rằng chính ngươi cũng có chút không tin.
Bạch Tích Hương nói:
- Sĩ biệt tam nhật, quát mục tương thị. Chúng ta đã không gặp nhau trong bảy ngảy rồi.
Tây Môn Ngọc Sương nói:
- Ta không tin trong bảy ngày ngươi có thể từ một người không biết võ công có thể luyện thành tuỵêt kỹ chế phục được Tây Môn Ngọc Sương này.
Bạch Tích Hương thở dài nói:
- Chuyện này không khó, chúng ta có thể thử nghiệm ngay tại đây. Có điều trước khi chúng ta động thủ, tiểu muội muốn nói chuyện với tỷ.
Tây Môn Ngọc Sương lạnh lùng:
- Nói chuyện gì?
Bạch Tích Hương nói:
- Nói chuyện của bốn chúng ta!
Tây Môn Ngọc Sương đưa mắt nhìn Lâm Hàn Thanh:
- Ngươi nói Lâm Hàn Thanh và ngươi...
Bạch Tích Hương nói:
- Còn có tỷ tỷ và Lý Trung Hụê.
Tây Môn Ngọc Sương lắc đầu nói:
- Nếu như ngươi và Lâm Hàn Thanh muốn thoát khỏi vòng thị phi này, ta có thể giúp hai người rời khỏi nơi đây.
Bạch Tích Hương chẩm rãi đứng dậy nhìn Lâm Hàn Thanh và Lý Trung Hụê một lượt rồi nói:
- Nếu tiểu muội động thủ với Tây Môn Ngọc Sương, hai người phải lập tức thoái lui.
Nói đoạn, nàng chuyển động mục quang nhìn Tây Môn Ngọc Sương lạnh giọng nói:
- Tây Môn Ngọc Sương, trước giờ ta vẫn nghĩ ngươi là người thông minh, biết thức thời vị, không ngờ ngươi lại là kẻ ngông cuồng tự phụ đến vậy, Lâm Hàn Thanh nói rất đúng, ngươi đã bị cừu hận che khuất cả lý trí, ngươi đúng là không thấy quan tài không đổ lệ, chưa đến Hoàng Hà thì chưa cam tâm, ta sẽ cho ngươi thấy thủ đoạn của Bạch Tích Hương này là thế nào?
Trong lòng Tây Môn Ngọc Sương lúc nào cũng có đôi ba phần uý kị với Bạch Tích Hương, nay thấy nàng đứng dậy dùng lời lẽ nghiêm khắc giáo huấn mình thì không khỏi ngẩn người. Nàng thầm nhủ:
- Lẽ nào con nha đầu này đã sáng tạo nên kỳ tích, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã luyện thành tuỵêt kỹ, chuyện này thật khiến người ta không thể nào tin được.
Tâm niệm chuyển động, nhưng ngoài miệng vẫn lẩm bẩm nói:
- Làm gì có chuyện như vậy...
Bạch Tích Hương lạnh lùng:
- Nếu như ta đã có cơ sở, mấy ngày vừa rồi chỉ là ôn luyện lại một lượt thì ngươi có tin không?
Tây Môn Ngọc Sương lắc đầu:
- Ta không tin, trừ phi ngươi để ta kiến thức một phen.
Bạch Tích Hương chau mày nói:
- Không được!
Tây Môn Ngọc Sương ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao?
Bạch Tích Hương nói:
- Bởi vì ta xuất thủ ra là không thể thu hồi.
Tây Môn Ngọc Sương chậm rãi hỏi:
- Nói như vậy, ngươi chỉ có thể đánh ra một chiêu duy nhất thôi đúng không?
Bạch Tích Hương khẽ biến sắc mặt:
- Ngươi có thể thử thì sẽ biết ngay mà?
Tây Môn Ngọc Sương mỉm cười:
- Nói ra tâm nguyện của ngươi đi, bất luận kết cục của Hoàng Sơn đại hội này thế nào, chỉ cần Tây Môn Ngọc Sương ngày còn sống, ta nhất định giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện.
Bạch Tích Hương chuyển động mục quang nhìn Lâm Hàn Thanh nói:
- Lâm tướng công cũng đang tràn đầy oán ận trong lòng, mẫu thân của ta cũng đang bị Lý phu nhân giam cầm trong Hoàng Sơn Thế Gia.
Tây Môn Ngọc Sương liền nói:
- Vậy thì tốt rồi, nếu như Bạch cô nương chịu cùng ta liên thủ, như vậy hai chúng ta có thể ngạo thị võ lâm rồi.
Bạch Tích Hương lạnh lùng nói:
- Ta chỉ muốn nói với ngươi rằng, ngoại trừ ngươi ra, chúng ta đều là những người mang oán hận trong lòng, nhưng chúng ta đều không giống như ngươi bị thù hận che mờ lý trí.
Tây Môn Ngọc Sương nói:
- Ồ, nói như vậy thì các ngươi thật độ lượng hơn ta rất nhiều.
Bạch Tích Hương nói:
- Nói thế cũng không phải, ta chỉ muốn nói rằng kết cục của bốn chúng ta thế nào đều do một mình Tây Môn Ngọc Sương ngươi quyết định.
Tây Môn Ngọc Sương nói:
- Kết cục của bốn chúng ta? Nghe ra thì hình như cả bốn người chúng ta đều có chung một vận mệnh vậy?
Bạch Tích Hương gật đầu:
- Đúng vậy, Hoàng Sơn Thế Gia là trung tâm tạo nên ân oán của đời trước, nhưng Lâm tướng công và ba người chúng ta lại là vai chính của ân oán đời nay. Nếu như ngươi có thể nhẫn nại thì không những có thể đem lại cho giang hồ mấy chục năm yên bình, mà còn có thể hoá giải ân oán của đời trước nữa.
Tây Môn Ngọc Sương nói:
- Ngươi nói chuyện rất hay, có điều ta không thể tin ngươi được.
Nàng ngưng lại giây lát rồi tiếp tục:
- Nhưng ta vẫn muốn nghe kết cục của chúng ta mà ngươi liệu đoán đựoc.
Bạch Tích Hương nói:
- Ta sớm đã biết ngươi không thể nhẫn nại đựơc mà.
Đột nhiên nàng trợn mắt nhìn Tây Môn Ngọc Sương lạnh lùng nói:
- Tây Môn Ngọc Sương, những lời ta nói với ngươi hoàn toàn là sự thật, ngươi tin hay không thì tự quyết định lấy.
Tây Môn Ngọc Sương mỉm cười nói:
- Được lắm, ngươi cứ nói đi, ta đây rửa tai lắng nghe.