- Đây có lẽ là các tăng lữ của Thiếu Lâm Tự, từ lâu đã nghe danh Thiếu Lâm là Thái Sơn Bắc Đẩu của võ lâm, quả nhiên khí thế cũng khác người.
Chàng đang nghĩ ngợi thì chợt nghe một giọng nói cao vút xướng lên:
- Võ Đang chưởng môn cùng tám vị đệ tử đến!
Lâm Hàn Thanh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy từ bên ngoài cốc có chín đạo nhân trung niên xếp hàng dọc đi vào.
Đạo nhân đi đầu tiên để râu năm chòm, mặt tròn như trăng rằm, đạo bào phiêu phiêu, dáng vẻ vô cùng tiên phong đạo cốt.
Chỉ thấy Lý Trung Hụê chậm rãi quay người lại, bước lên trước để nghênh tiếp. Vị đạo nhân kia đến trước mặt nàng thì đột nhiên dừng lại chắp tay hỏi:
- Cô nương có phải là Lý minh chủ?
Lý Trung Hụê mỉm cười:
- Vãn bối chính là Lý Trung Hụê, đạo trưởng là....
Đạo nhân mỉm cười khôi hài nói:
- Bần đạo Võ Đang Huyền Hạc Thiên Chính Tử.
Lý Trung Hụê vội chắp tay nói:
- Thì ra Võ Đang chưởng môn nhân. Vì chuyện của võ lâm mà khiến đạo trưởng phải vất vả phong trần vựơt ngàn dặm đến đây, quả thật vãn bối vô cùng áy náy...
Thiên Chính Tử nói:
- Minh chủ đã có lệnh, lý nào bần đạo không tuân theo.
Lý Trung Hụê mỉm cười đưa tay mời:
- Xin mời đạo trưởng nhập cốc nghỉ ngơi.
Thiên Chính Tử mỉm cười:
- Từ lâu đã nghe danh Vạn Tùng Cốc, hôm nay thật là may mắn có thể chiêm ngưỡng đựơc rồi.
Lý Trung Hụê nói:
- Đạo trưởng thân phận cao quý, đâu thể giống như người bình thường đi lại trên giang hồ thường xuyên được.
Thiên Chính Tử lắc đầu nói:
- Minh chủ nặng lời rồi.
Chợt lão thay đổi ngữ khí, thấp giọng hỏi:
- Trước mắt thế địch ra sao? Sau khi tệ phái nhận được lệnh dụ của minh chủ đã lập tức phái một số đệ tử đến Vạn Tùng Cốc để tiện cho minh chủ sai sử. Không biết bọn họ đã đến đây hay chưa?
Lý Trung Hụê nói:
- Tây Môn Ngọc Sương đã suất lĩnh một phần bộ hạ đến Hoàng Sơn, có lẽ trong năm ba ngày tới sẽ động thủ giao chiến.
Thiên Chính Tử chau mày:
- Nói vậy thì đại chiến đã gần kề đến nơi rồi.
Lý Trung Hụê gật đầu:
- Không sa, may mà đạo trưởng và các vị cao tăng Thiếu Lâm đều đến đây rồi.
Thiên Chính Tử hỏi:
- Vị cao tăng vận cà sa vàng lúc nãy có phải là chưởng môn Thiếu Lâm không?
Lý Trung Hụê nói:
- Chính là Phổ Hàng đại sư.
Thiên Chính Tử mỉm cười:
- Khó tin, khó tin. Theo bần đạo đựơc biết Phổ Hàng đại sư đã ba mươi năm nay không rời khỏi Thiếu Lâm một bước, không ngờ lần này lại có thể đích thân đến đây, đủ thấy oai vọng của minh chủ lớn thế nào rồi.
Lý Trung Hụê nói:
- Được các vị nể mặt như vậy, Lý Trung Hụê cảm kích vô cùng.
Đoạn nàng liếc mắt sang nhìn Lâm Hàn Thanh nói:
- Đạo trưởng mời nhập cốc nghỉ ngơi, giờ ngọ ngày mai chúng ta sẽ thương lượng đối sách cự địch.
Thiên Chính Tử nói:
- Bần đạo vẫn còn có một chuyện muốn thỉnh giáo minh chủ.
Lý Trung Hụê nói:
- Xin đạo trưởng cứ hỏi?
Thiên Chính Tử hỏi:
- Ngoại trừ Thiếu Lâm, Võ Đang nhị phái ra còn có những môn phái nào đã tới đây rồi?
Lý Trung Hụê đáp:
- Cửu đại môn phái thì Thiếu Lâm và quý phái là đến sớm nhất.
Thiên Chính Tử lại hỏi:
- Ngoại trừ cửu đại môn phái ra thì sao?
Lý Trung Hụê nói:
- Đã có bốn mươi tám vị hào kịêt từ các phương đổ về, hiện nay đang nghỉ ngơi trong Vạn Tùng Cốc.
Thiên Chính Tử ôm quyền nói:
- Làm phiền minh chủ rồi.
Nói đoạn liền dẫn tám đệ tử đi vào trong cốc.
Chỉ thấy trong cốc có hai thanh y tỳ nữ đã đợi sẵn, bước lên dẫn đường cho đoàn người của Thiên Chính Tử.
Lý Trung Hụê chậm rãi bước đến trước mặt Lâm Hàn Thanh nói:
- Huynh quay lại rồi!
Lâm Hàn Thanh cảm thấy dường như nàng rất khác lạ, trong nhất thời ngẩn người ra lặp lại:
- Quay lại rồi!
Lý Trung Hụê hỏi:
- Huynh lại gặp Tây Môn Ngọc Sương nữa phải không?
Lâm Hàn Thanh đáp:
- Đúng vậy, làm sao cô nương biết được?
Lý Trung Hụê cười nhạt:
- Chuyện này không phải rất đơn giản sao? Nếu như huynh không gặp phải Tây Môn Ngọc Sương thì đã sớm quay lại từ lâu rồi/
Lâm Hàn Thanh gật đầu:
- Thì ra là vậy.
Lý Trung Hụê khẽ thở dài:
- Có phải Tây Môn Ngọc Sương lại khuyên chàng mau rời khỏi Vạn Tùng Cốc, tìm một nơi an tĩnh, thoát khỏi vòng thị phi chém giết trong giang hồ không?
Lâm Hàn Thanh lắc đầu:
- Tây Môn Ngọc Sương vô cùng tự phụ, khoe khoang khoác lác rằng trận chiến này đã nắm chắc phần thắng. Theo tại hạ thấy thì hình như không còn hi vọng hoà giải nữa rồi.
Lý Trung Hụê cười nhạt nói:
- Đâu thể chỉ dựa vào lời nói mà quyết định thắng thua của một trận chiến đựơc?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Tây Môn Ngọc Sương nói thế nào thì tại hạ nói lại y như vậy với cô nương, cô nương có tin hay không thì tuỳ vào cô nương vậy.
Lý Trung Hụê lại hỏi:
- Những lời này đều là do Tây Môn Ngọc Sương nói ra phải không?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Ngoài Tây Môn Ngọc Sương ra, tại hạ còn gặp một người khác.
Lý Trung Hụê hỏi:
- Là người nào?
Lâm Hàn Thanh đáp:
- Người mà Tây Môn Ngọc Sương mời đến trợ lực.
Lý Trung Hụê hỏi tiếp:
- Huynh có biết tên của người đó không?
Lâm Hàn Thanh gật đầu đáp:
- Biết! Lão ta tên là Trình Thạch Công. Đầu tóc bạc trắng, tóc dài đến thắt lưng. Thiết trượng trong tay lão nặng phải đến trăm cân, tính tình cuồng bạo, hễ xuất thủ là phải giết người.
Lý Trung Hụê lẩm bẩm tự nói với bản thân:
- Trình Thạch Công, Trình Thạch Công... cái tên náy sao nghe quen quá...
Lâm Hàn Thanh nói:
- Theo tại hạ được biết, Trình Thạch Công này hai mươi năm trưóc đã từng đến Trung Nguyên.
Lý Trung Hụê nói:
- Chắc chắn gia mẫu nhận biết lão ta.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Không sai. Lão ta đến đây chính vì lệnh đường. Hình như nhiều năm trước lão đã từng động thủ với lệnh đường một lần, và nhận lấy thất bại. Vì vậy, đối với lệnh đường lão vô cùng căm hận, lần này lão trùng nhập Trung Nguyên chính là để báo mối hận năm xưa. Tây Môn Ngọc Sương chẳng qua chỉ là một người môi giới cho lão thực hiện mục đích mà thôi.
Lý Trung Hụê nhắm mắt nghĩ ngợi một hồi rồi nói:
- Tốt nhất huynh nên đi gặp gia mẫu, nói hết những chuyện vừa gặp cho người nghe một lượt.
Lâm Hàn Thanh gật đầu:
- Tại hạ chính là có ý này.
Đoạn chàng ngưng lại một chút rồi nói tiếp:
- Tây Môn Ngọc Sương đã quyết tạo nên một trận đồ sát võ lâm, tại hạ đã cố hết sức khuyên giải nhưng kết cục chỉ nhận được sự châm biếm của nàng ta.
Chợt nghe một thanh âm sang sảng vang lên:
- Nga Mi chưởng môn nhân giá đáo!
Lý Trung Hụê nói:
- Bạch cô nương đã chuyển về Thính Tùng Lâu, huynh đi gặp cô ấy trước đi. Tiểu muộn còn phải ở đây tiếp khách/
Lâm Hàn Thanh liền ôm quyền nói:
- Cô nương vất vả rồi!
Nói đoạn liền cất bước đi vào trong cốc.
Một thanh y nữ tỳ liền bước đến trước mặt chàng hỏi:
- Lâm tướng công, ngài muốn đi đâu?
Lâm Hàn Thanh đến Vạn Tùng Cốc tuy không lâu, nhưng hầu hết nữ tỳ đều đã quen mặt chàng.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Làm phiền cô nương đưa tại hạ đến Thính Tùng Lâu.
Nữ tỳ dạ một tiếng rồi đi trước dẫn đường.
Thính Tùng Lâu là một toà tiểu lâu nằm sâu trong Vạn Tùng Cốc, nằm dựa vào vách núi. Bốn mặt đều có cổ tùng bao quanh. Một toà tiểu lâu lợp mái ngói đỏ rực đột nhiên xuất hiện giữa rừng tùng, từ đây có thể quan sát được toàn bộ cảnh vật Vạn Tùng Cốc.
Nữ tỳ dẫn Lâm Hàn Thanh đến bậc đá thì quay người bỏ đi.
Lâm Hàn Thanh ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cửa dưới lầu đóng kín, đang định đưa tay đẩy cửa thì đột nhiên cánh cửa đã bật mở. Hương Cúc mặt mày hớn hở đứng chờ từ trước, không đợi Lâm Hàn Thanh mở miệng đã vui vẻ nói:
- Lâm tướng công mau lên lầu đi, cô nương nhà chúng tôi đợi ngài lâu lắm rồi.
Lâm Hàn Thanh vừa bước lên lầu vừa nói:
- Có chuyện gì?
Hương Cúc nói:
- Điều này tiểu tỳ không biết.
Nói đoạn ả liền đóng cửa rồi chạy lên phía trước dẫn đường.
Sau khi đi lên ba tầng gác, hai người đi vào một căn phòng bố trí hết sức u nhã.
Bạch Tích Hương đang ngồi vuốt tóc, nhìn ra cửa sổ.
Lâm Hàn Thanh chuyển động mục quang rồi đi đến bên cạnh một chiếc ghế gỗ tùng.
Bạch Tích Hương vỗ vỗ tay vào thành ghế nói:
- Chàng ngồi gần một chút, thiếp thân không có đủ lực khí để nói to nữa.
Lâm Hàn Thanh liền bước tới bên cạnh nàng:
- Tại hạ...
Bạch Tích Hương lắc đầu ngắt lời:
- Hãy nghe thiếp nói trước đã.
Lâm Hàn Thanh khẽ đằng hắng một tiếng, cố nuốt lời vào trong bụng.
Bạch Tích Hương hỏi:
- Chàng gặp phải Tây Môn Ngọc Sương, nàng ta không hại chàng nhưng lại lạnh lùng châm chích chàng một trận đúng không?
Lâm Hàn Thanh liền tròn mắt hỏi:
- Làm sao mà cô nương biết được?
Bạch Tích Hương nói:
- Có phải nàng ta muốn nhờ chàng truyền đạt lời trong lòng của mình?
Lâm Hàn Thanh lắc đầu:
- Không phải như vậy, theo tại hạ thấy thì dường như nàng đã hạ quyết tâm tạo nên một trường sát kiếp.
Bạch Tích Hương nói:
- Nàng ta có nhắc đến thiếp không?
Lâm Hàn Thanh gật đầu:
- Có nhắc đến. Nàng ta nói đại chiến đã lâm đầu, dù nàng có tài trí cũng không thể thay đổi càn khôn.
Bạch Tích Hương lạnh lùng:
- Tây Môn Ngọc Sương quá coi thường Bạch Tích Hương này rồi.
Đoạn nàng ngưng lại một chút rồi nói tiếp:
- Lâm tướng công, thiếp có chuyện muốn thỉnh cầu chàng.
Lâm Hàn Thanh khẳng khái:
- Chỉ cần là chuyện có thể làm đựơc, tại hạ sẽ tận hết sở năng.
Bạch Tích Hương mỉm cười:
- Thiếp nhờ chàng làm hộ pháp cho thiếp trong năm ngày. Trong năm ngày này thiếp sẽ cố gắng luyện thành một loại võ công để đối phó với Tây Môn Ngọc Sương, đến ngày đại chiến sẽ cho nàng ta kiến thức thủ đoạn của Bạch Tích Hương một phen.
Lâm Hàn Thanh ngạc nhiên hỏi:
- Chỉ trong năm ngày ngắn ngủi có thể luyện thành võ công sao?
Bạch Tích Hương mỉm cười:
- Thiếp không những muốn làm Tây Môn Ngọc Sương cả kinh thất sắc, mà còn muốn để Lý phu nhân kinh hãi một phen nữa.
Lâm Hàn Thanh mơ mơ hồ hồ hỏi:
- Bạch cô nương, nàng nói thật hay đùa vậy?
Bạch Tích Hương mỉm cười:
- Mỗi lời thiếp nói đều là sự thật cả.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Tại hạ hộ pháp cho cô nương thế nào đây?
Bạch Tích Hương nói:
- Chàng thủ ở tầng lầu thứ hai, không cho phép ai lên đây cả, bao gồm cả Lý phu nhân lẫn Lý Trung Hụê.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Được lắm, tại hạ sẽ hộ pháp cho cô nương trong năm ngày.
Bạch Tích Hương nói:
- Trong năm ngày này, chàng không được rời lầu hai nửa bước.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Tại hạ sẽ nghe theo cô nương phân phó.
Bạch Tích Hương nói:
- Tố Mai, Hương Cúc trong năm ngày này phải phụ trợ thiếp luyện công, không thể giúp đỡ chàng đựơc.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Một mình tại hạ là đủ rồi.
Bạch Tích Hương nói:
- Vậy thì cứ như vậy, chàng hãy đi đi!
Lâm Hàn Thanh nhìn Bạch Tích Hương với vẻ hoài nghi pha lẫn lo lắng, chậm rãi quay người bước đi.
Hương Cúc đi sát sau lưng chàng, đến lầu hai thì mới thấp giọng hỏi:
- Lâm tướng công đã đáp ứng với tiểu thư làm hộ pháp năm ngày?
Lâm Hàn Thanh gật đầu:
- Đúng vậy, vừa nãy cô nương cũng nghe rồi mà!
Hương Cúc nước mắt lưng tròng nói:
- Tại sao tướng công lại đáp ứng?
Lâm Hàn Thanh ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao không thể đáp ứng?
Hương Cúc nói:
- Tướng công có biết rằng sau khi luyện loại võ công này, cô nương không thể không chết không?
Lâm Hàn Thanh ngẩn người hỏi lại:
- Có chuyện đó thật sao?
Hương Cúc nói:
- Lẽ nào tướng công không tin tiểu tỳ?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Nếu quả như vậy, tại hạ không thể đáp ứng nàng được.
Nói đoạn liền quay người bước lên lầu.
Hương Cúc vội đưa tay cản chàng lại nói:
- Tướng công không thể đi.
Lâm Hàn Thanh ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao?
Hương Cúc nói:
- Nếu như tướng công đi nói với cô nương, cô nương tất sẽ biết là do tiểu tỳ nói cho ngài. Lúc ấy cô nương sẽ giết tiểu tỳ mất.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Nghiêm trọng như vậy ư?
Hương Cúc nói:
- Ngài không hiểu hết đựơc cô nương nhà chúng tôi đâu. Bên ngoài thì cô nương tựa như gió thổi cũng bay, nhưng bên trong nội tâm thì vô cùng háo thắng. Nếu tướng công khích động nữa chỉ sợ cô nương chịu không nổi.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Vậy theo cô nương tại hạ phải làm sao mới phải?
Chợt nghe có tiếng Tố Mai truyền đến:
- Hương Cúc muội muội, cô nương bảo muội mau lên đây.
Hương Cúc quay đầu nhìn Lâm Hàn Thanh một cái rồi chạy vội lên lầu.
Lâm Hàn Thanh nhìn theo bóng lưng Hương Cúc đến ngơ ngẩn thất thần, thẫn thờ ngồi trên bậc thang.
Chàng ngồi ngơ ngẩn thất thần, không biết bao lâu thời gian đã trôi qua. Đột nhiên có tiếng bước chân vang lên. Ngẩng đầu nhìn lên thấy trời đã vào đêm, một bóng người đang cất bước đi tới.
Lâm Hàn Thanh liền đứng dậy nói:
- Là ai?
Chỉ nghe một giọng nữ ôn hoà nói:
- Là Lâm huynh sao? Tiểu muội Lý Trung Hụê.
Lời vừa dứt thì người đã đến trước mặt Lâm Hàn Thanh.
Lâm Hàn Thanh đưa hữu thủ ra chặn Lý Trung Hụê lại nói:
- Lý cô nương định đi đâu?
Lý Trung Hụê nói:
- Đi đến gặp Bạch Tích Hương.
Lâm Hàn Thanh lắc đầu nói:
- Không được, bây giờ Bạch cô nương không thể tiếp khách.
Lý Trung Hụê ngẩn người hỏi:
- Tại sao? Tiểu muội có chuyện gấp, không thể không gặp nàng.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Không được tức là không đựơc. Bây giờ nàng không thể gặp người khác được.
Lý Trung Hụê khẽ chau mày:
- Tại sao? Lẽ nàng bệnh tình của nàng đã trở nặng?
Lâm Hàn Thanh trầm ngâm một hồi rồi nói:
- Bạch cô nương đã nhờ tại hạ hộ pháp ở đây, trong năm ngày tuỵêt đối không để ai làm phiền đến nàng. Tại hạ đã đáp ứng với nàng, tự nhiên không thể cho cô nương vào.
Lý Trung Hụê trợn mắt nhìn Lâm Hàn Thanh nói:
- Lâm huynh có thể cản được Lý Trung Hụê, nhưng e rằng không cản đựoc gia mẫu.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Bạch cô nương đã nói với tại hạ, bất kỳ ai cũng không thể lên lầu, tự nhiên trong đó bao gồm cả lệnh đường.
Lý Trung Hụê nói:
- Tố Mai, Hương Cúc đâu?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Hai người bọn họ đều ở trên đó hầu hạ Bạch cô nương.
Lý Trung Hụê hỏi lại:
- Nhất định không thể lên ư?
Lâm Hàn Thanh lắc đầu:
- Trừ phi cô nương giết chết Lâm mỗ đi, hoặc điểm huỵêt khiến cho Lâm mỗ không còn sức kháng cự nữa.
Lý Trung Hụê nói:
- Lâm huynh nặng lời quá rồi.
Nói đoạn quay người chậm rãi bước đi.
Một đêm trôi qua, Lý Trung Hụê không hề đến làm phiền.
Lâm Hàn Thanh tuân thủ lời ước, cả một đêm không rời khỏi cầu thang lên lầu một bước.
Trời vừa sáng đã có hai thanh y tỳ nữ đem bữa sáng đến.
Nhị tỳ đặt bữa sáng xuống rồi lập tức đi ngay, Lâm Hàn Thanh lúc này mới chợt nhớ:
- Bạch Tích Hương luyện võ công cũng không thể không ăn uống gì, bữa sáng này làm sao mà mang lên cho nàng bây giờ?
Chàng đang nghĩ ngợi thì phía sau đã vang lên tiếng nói của Tố Mai:
- Lâm tướng công, có người mang bữa sáng đến chưa?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Bữa sáng đã mang đến rồi, nhưng không biết mang lên trên đó như thế nào?
Tố Mai liền nói:
- Để tiểu tỳ xuống lấy.
Nói đoạn bước xuống cầu thang.
Lâm Hàn Thanh đưa bữa sáng cho Tố Mai rồi thấp giọng hỏi:
- Bạch cô nương nói trong năm ngày sẽ luyện thành võ công chế phục được Tây Môn Ngọc Sương không biết là thật hay giả?
Tố Mai nghiêm sắc mặt chậm rãi nói:
- Tự nhiên là thật rồi, cô nương nhà chúng tôi đã nói dối tướng công bao giờ đâu?
Đoạn ả ngừng lại giây lát rồi nói tiếp:
- Thức ăn săp nguội hết rồi, tiểu tì phải mang lên ngay.
Nói đoạn chậm rãi bước lên trên lầu.
Bốn ngày trôi qua nhanh chóng. Lâm Hàn Thanh vẫn y ước thủ dưới lối lên lầu, không rời khỏi một bước.
Đến trưa ngày thứ năm, Lâm Hàn Thanh cảm thấy buồn bực liền ngồi xuống toạ công điều tức.
Lúc mặt trời sắp lặn thì đột nhiên có tiếng người bước chân truyền đến.
Lâm Hàn Thanh cảnh giác mở mắt ra nhìn, chỉ thấy Lý phu nhân đã đứng trước mặt từ bao giờ.
Lâm Hàn Thanh vội dứng đậy đưa tay cản đường.
Lý phu nhân lạnh lùng:
- Mau lùi lại cho ta!
Lâm Hàn Thanh lắc đầu:
- Không được, vãn bối đã đáp ứng làm hộ pháp cho Bạch Tích Hương. Bất cứ ai cũng không thể lên lầu làm phiền nàng.
Lý phu nhân ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi hộ pháp cho nó làm gì?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Bạch cô nương nói phải luyện một loại võ công, đến đêm nay thì mới hoàn thành. Phu nhân muốn gặp nàng thì hãy đợi đến sáng mai.
Lý phu nhân lạnh lùng hỏi:
- Nếu như nó thật sự luyện công, ta đi gặp nó không những không có hại mà còn có lợi cho nó nữa.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Tại hạ tin rằng phu nhân có năng lực đó, nhưng trước khi được sự đồng ý của Bạch cô nương, tại hạ quyết không thể để phu nhân lên được.
Lý phu nhân lạnh lùng hỏi:
- Ngươi biết đây là đâu không?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Vạn Tùng Cốc Hoàng Sơn Thế Gia.
Lý phu nhân nói:
- Tất cả nơi này đều là sở hữu của ta, bất luận là chỗ nào ta cũng có thể đến cả. Ngươi mau tránh ra cho ta, bằng không sẽ tự chuốc khổ vào thân đấy.
Lâm Hàn Thanh tự biết Lý phu nhân võ công cao cường, cho dù chàng có toàn lực xuất thủ cũng không thể cản bà ta lại. Chàng liền nói:
- Phu nhân võ công cao cường, tại hạ tự biết không phải là địch thủ của người. Nhưng tiếc rằng đã nhận sự nhờ vả của người khác, không thể thối lui, nếu như phu nhân nhất định muốn lên thì xin mời xuất thủ đi.
Lý phu nhân đang định mở miệng nói thì chợt có ba tiếng thanh la vang lên. Bà liền quay lại nói với Lâm Hàn Thanh:
- Nói cho Tố Mai, Hương Cúc biết ta nhất định phải gặp Bạch Tích Hương. Sau thời gian một bữa cơm ta sẽ quay lại.
Lâm Hàn Thanh chưa kịp đáp lời thì Lý phu nhân đã đi xuống lầu mất rồi.
Trong nháy mắt đã không thấy bóng bà đâu nữa.
Lâm Hàn Thanh đưa mắt nhìn theo Lý phu nhân, trong lòng thầm nhủ:
- Lý phu nhân không giống Lý Trung Hụê, bà ta đã nói sau một bữa cơm sẽ quay lại tức là sẽ quay lại đúng giờ. Chỉ sợ võ công bản thân không thể đỡ đựơc của bà một chiêu. Xem ra không thể không nói cho Tố Mai, Hương Cúc biết được rồi.
Tâm niệm chuyển động, chàng liền cao giọng gọi:
- Tố Mai cô nương xin mời xuống đây. Tại hạ có chuyện quan trọng cần nói.
Lời chàng vừa dứt thì Tố Mai đã chạy xuống thấp giọng hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Cô nương đang luyện công, tướng công gọi to như vậy lẽ nào không sợ làm phiền cô nương?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Có một chuyện không nói cho cô nương biết không được.
Tố Mai hỏi:
- Có chuyện gì mà nghiêm trọng thế?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Lý phu nhân đến rồi!
Tố Mai hỏi:
- Có phải bà ta đòi lên lầu không?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Đúng vậy. Đúng lúc tranh chấp thì may mắn có tiếng chiêng truyền đến. Nhưng trước khi đi, bà ta có dặn sau thời gian một bữa cơm sẽ quay lại. Tại hạ tự lượng mình không phải là địch thủ của Lý phu nhân nên mới đành gọi cô nương xuống đây thương lượng.
Tố Mai chau mày:
- Cô nương đang ở trong giai đoạn quan trọng, dù Lý phu nhân không có ác ý cũng không thể để bà ấy lên trên.
Lâm Hàn Thanh đưa mắt nhìn Tố Mai nói:
- Nếu như chỉ bằng vào võ công, dựa vào hai chúng ta e rằng không thể tiếp quá ba chiêu của Lý phu nhân,
Tố Mai nói:
- Tướng công đừng lo lắng, chúng ta ở đây đợi bà ta.
Lâm Hàn Thanh lắc đầu:
- Tại hạ thấy Lý phu nhân đã có chút ý nhượng bộ, vạn nhất khích nộ bà ta e rằng sẽ phải động thủ. Chi bằng cứ nói cho Bạch cô nương một tiếng.
Tố Mai nói:
- Không được, lúc này cô nương không thể phân tâm, làm sao có thể nói chuyện được chứ?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Thật là khó nghĩ quá!
Tố Mai nói:
- Tướng công yên tâm, tiểu tỳ tự có cách ngăn cản Lý phu nhân.
Hai người đợi cho thời gian một bữa cơm qua đi, quả nhiên thấy Lý phu nhân chậm rãi bước đến.
Lý phu nhân đưa ánh mắt tức giận quét lên mặt Tố Mai và Lâm Hàn Thanh một lượt:
- Các ngươi đã thêm một người.
Tố Mai cúi người hành lễ:
- Phu nhân...
Lý phu nhân lạnh lùng ngắt lời:
- Bạch Tích Hương làm trò quỷ gì vậy? Ngay cả ta cũng không gặp mặt?
Tố Mai nói:
- Cô nương luyện một loại võ công đang ở lúc quan trọng, không thể phân thần.
Lý phu nhân chau mày:
- Nó luyện loại võ công gì vậy?
Tố Mai lắc đầu:
- Chuyện này tiểu tỳ không đựơc biết. Tiểu tỳ chỉ biết cô nương luyện loại võ công này là để đối phó Tây Môn Ngọc Sương.
Lý phu nhân chau mày:
- Chỉ trong mấy ngày mà có thể luyện được võ công để đối phó Tây Môn Ngọc Sương rồi sao?
Tố Mai nói:
- Chuyện này thì tiểu tỳ không biết. Trước khi cô nương luyện công có nói với tiểu tỳ, trong năm ngày này, bất luận thế nào cũng không thể để ai làm phiền cô nương được. Như vậy không những làm cô nương mất đi công sức mà còn làm nguy hại đến tính mạng của cô nương nữa. Vì vậy, tiểu tỳ thành khẩn cầu xin phu nhân, qua đêm nay hãy đến gặp cô nương cũng không muộn.
Lý phu nhân trầm ngâm một hồi lâu rồi mới lầm bẩm nói:
- Lẽ nào Bạch Tích Hương thật sự có năng lực hơn ta nhiều lần. Tài trí vượt quá những gì ta có thể tưởng tượng nổi.
Lâm Hàn Thanh đưa mắt nhìn Tố Mai, trong lòng băn khoăn không biết lúc này Lý phu nhân đang nghĩ gì?
Chỉ thấy Lý phu nhân chậm rãi thu hồi ánh mắt lạnh lẽo, nhìn Tố Mai nói:
- Mấy ngày gần đây các ngươi luôn ở bên cạnh nó chứ?
Tố Mai gật đầu nói:
- Đúng vậy!
Lý phu nhân hỏi:
- Các ngươi có nhìn ra nó có thành tựu gì chưa?
tmai nói:
- Theo tiểu tỳ thấy, cô nương đã có thành tựu đáng kể.
Lý phu nhân nói:
- Vậy thì tốt. Hãy nói cho nó, sau giờ tý ta sẽ quay lại.
Tố Mai vui mừng nói:
- Đa tạ phu nhân.
Lý phu nhân chậm rãi nhìn Lâm Hàn Thanh nói:
- Ngươi có biết một vị Kim phu nhân?
Lâm Hàn Thanh ngẩn người hỏi:
- Vị Kim phu nhân nào?
Lý phu nhân nói:
- Là một vị bằng hữu rất tốt của ta, người võ lâm thường gọi bà ta là Kim nương nương.
Lâm Hàn Thanh trầm ngâm nói:
- Đúng vậy. Tại hạ khi hành tẩu giang hồ có gặp qua một vị Kim nương nương, không biết giờ bà đang ở đâu?
Lý phu nhân nói:
- Đúng vậy. Ta không ngờ bà ta có thể mượn một cánh thuyền buồm, sống được mấy chục năm bình tĩnh. So với bà ta, ta có chút không bằng.
Đoạn bà ngừng lại một lát rồi lại nói:
- Đêm nay Bắc Nhạc Phong Diệp Cốc Cốc chủ Trần Chính Ba và mẹ ngươi sẽ đến đây.
Lâm Hàn Thanh cảm thấy như bị ai đánh một quyền vào ngực:
- Gia mẫu cũng đến?
Lý phu nhân nói:
- Đúng vậy, lệnh đường cũng sẽ lên thái thượng các làm khách.
Lâm Hàn Thanh chỉ thấy trong lòng kích động, dường như có phong ba nổi lên dữ dội. Chàng cố gắng trấn định tinh thần:
- Mong phu nhân thay vãn bối nói với gia mẫu, vãn bối vì phải thay Bạch cô nương hộ pháp nên không thể đón tiếp đựơc. Mong gia mẫu thứ tội.
Lý phu nhân thở dài:
- Cách làm của Hụê nhi cũng rất hay, làm cho toàn thể ân oán võ lâm được giải quyết một lượt.