- Tiểu muội vốn nghĩ thư thư không còn chút tình nghĩa nào, thì ra trong lòng vẫn còn một chút nhu tình. Chỉ bằng điểm này, tiểu muội quyết phải ở đây để cứu thư thư.
Tây Môn Ngọc Sương cười lạnh:
- Sắp chết đến nơi rồi còn làm bộ.
Đoạn nàng vung kiếm lên tạo thành hai đoá kiếm hoa, chia thành hai lộ tấn công Tố Mai, Hương Cúc.
Nhị tỳ nhất tề phát kiếm, gắng gượng tiếp một kiếm của nàng.
Tây Môn Ngọc Sương kiếm thế uy mãnh, nhị tỳ tiếp sau khi tiếp được một kiếm, đều bị liên tiếp chấn lui mấy bước.
Bạch Tích Hương lắc đầu, thở dài:
- Tây Môn thư thư, thư thư thử nhìn lại phía sau xem là ai đến?
Tây Môn Ngọc Sương hơi ngẩn người, chỉ thấy Lý phu nhân đã đứng ở chỗ cách mình hai trượng.
Bạch Tích Hương thấp giọng nói:
- Thư thư đi đi, lúc này không phải là lúc tranh thắng.
Tây Môn Ngọc Sương chuyển động mục quang nhìn Lý phu nhân nói:
- Phu nhân đã đến đây rồi, vậy hãy thử một kiếm của Tây Môn Ngọc Sương này xem thế nào?
Lý phu nhân lạnh lùng:
- Tốt lắm. Cô nưong hãy sử dụng toàn bộ công lực đánh ta một kiếm, nếu như kiếm này có thể giết được ta. Coi như ngươi đã thắng được một phần trận chiến này, nếu như ngươi không thể đả thương ta thì hãy biết điều mà lùi lại.
Tây Môn Ngọc Sương nói:
- Vãn bối từ lâu đã nghe danh Hoàng Sơn Thế Gia võ công bác tạp dị thường, Lý phu nhân lại là đương đại đệ nhất cao thủ, ván đánh cựơc này vãn bối tự biết khó nắm phần thắng.
Lý phu nhân nói:
- Ngươi muốn công ta mấy kiếm thì mới nắm chắc phần thắng?
Tây Môn Ngọc Sương nói:
- Nếu như ba tháng trước đây, phu nhân có đánh cược gì vãn bối cũng không cần nghĩ ngợi, lập tức đáp ứng ngay. Nhưng giờ tình hình đã khác, sự tình đã như đạn đã lên cung, không thể không phát. Chúng ta dựa vào võ công để phân sinh tử thì đâu cần đánh cuộc gì nữa, nếu như phu nhân muốn cản trở vãn bối lại, cứu vãn Hoàng Sơn Thế Gia khỏi trường đại kiếp này thì chỉ có một cách duy nhất là giết vãn bối đi mà thôi.
Nói đoạn, nàng chầm chậm giơ kiếm lên.
Lý phu nhân vẫn đứng yên bất động, hai mắt nhìn như đóng đinh vào trường kiếm trong tay Lý Trung Hụê, chậm rãi nói:
- Cô nương xuất thủ đi!
Tây Môn Ngọc Sương nói:
- Cung kính không bằng tuân mệnh. Lý phu nhân, hãy cẩn thận!
Nói rồi ngọc thủ đột nhiên rung động, trường kiếm trong tay như một dải lụa phất phơ trong gió, chậm rãi đâm đến trước mặt Lý phu nhân.
Trong tưởng tượng của Lâm Hàn Thanh, khi hai đại cao thủ này tỷ đấu ắt sẽ phải kinh thiên động địa, chiêu thức nhanh như điện chớp, biến hoá vô lường, người ngoài khó có thể nhìn rõ được. Không ngờ kiếm thế của Tây Môn Ngọc Sương lại chậm chạp như vậy, đừng nói là Lý phu nhân, ngay cả một người không biết võ công cũng có thể dễ dàng tránh được.
Ngưng mục quan sát, chỉ thấy Lý phu nhân vẫn đứng vững tợ Thái Sơn, hai đạo thần quang nhìn chằm chằm vào trường kiếm trong tay Tây Môn Ngọc Sương, hiển nhiên là vô cùng cẩn thận.
Khi trường kiếm của Tây Môn Ngọc Sương đến gần ngực Lý phu nhân thì đột nhiên từ chậm hoá nhanh, hàn quang loé động, tợ như muôn vàn đoá kiếm hoa cùng nở rộ, hào quang chói mắt.
Toàn thân Lý phu nhân đều bị kiếm hoa của Tây Môn Ngọc Sương bao bọc.
Lâm Hàn Thanh cả kinh thầm nhủ:
- Hỏng rồi, kiếm thế của Tây Môn Ngọc Sương thập phần lăng lệ, chỉ sợ Lý phu nhân bị thương dưới kiếm của nàng mất!
Trong lúc tâm niệm chuyện động, thì đấu trường đã có biến hoá. Chỉ thấy màn kiếm hoa đầy trời của Tây Môn Ngọc Sương đột nhiên biết mất.
Lý phu nhân vẫn đứng yên bất động, chỉ là khuôn mặt càng trở nên lạnh lùng nghiêm túc.
Tây Môn Ngọc Sương vẫn nắm chắc trường kiếm trong tay, hai người đứng đối mặt với nhau, không nói lời nào.
Lâm Hàn Thanh nhất thời phân tâm, không nhìn rõ xem Lý phu nhân làm sao mà phá được kiếm thế lăng lệ của Tây Môn Ngọc Sương, trong lòng cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
Hai người đứng đối mặt với nhau một hồi, Tây Môn Ngọc Sương đột nhiên ném thanh trường kiếm trong tay xuống:
- Phu nhân công lực thâm hậu quả nhiên danh bất hư truyền, vào ngày quyết chiến vãn bối sẽ tiếp tục lĩnh giáo.
Nói đoạn chậm rãi quay người bỏ đi.
Tuy nàng đã cố hết sức bảo trì bộ pháp ổn định, thần thái trấn tĩnh nhưng Lâm Hàn Thanh vẫn nhìn ra vẻ lảo đảo trong bước chân của nàng. Hiển nhiên là nàng đã thọ nội thương khá nặng.
Đợi cho Tây Môn Ngọc Sương đi xa không còn thấy bóng đâu nữa, Lý phu nhân cũng đột nhiên quay người đi vào sau một tảng đá lớn.
Lâm Hàn Thanh thấy bước chân của bà ta cũng không đựơc trầm ổn, thân người phiêu diêu bất định, trong lòng lấy làm kỳ quái:
- Lẽ nào Lý phu nhân cũng thọ thương?
Nghĩ đoạn, chàng liền nhấc chân bước theo.
Bạch Tích Hương vội lên tiếng:
- Chàng mau dừng lại.
Lâm Hàn Thanh dừng bước, quay đầu lại:
- Cô nương gọi tại hạ?
Bạch Tích Hương đưa tay ra hiệu. Lâm Hàn Thanh liền thả bộ bước đến gần hỏi:
- Cô nương có gì phân phó?
Bạch Tích Hương thấp giọng:
- Chàng định đi xem Lý phu nhân thế nào phải không?
Lâm Hàn Thanh gật đầu:
- Tại hạ thấy hình như bà đã thọ thương thì phải?
Bạch Tích Hương cũng gật đầu:
- Không sai. Bà ấy đã bị thương. Có điều, Tây Môn Ngọc Sương còn bị thương nặng hơn nhiều. Ôi! Xem ra thiếp thân không thể thúc thủ bàng quan được nữa rồi.
Lâm Hàn Thanh ngạc nhiên thầm nhủ:
- Nàng đã tự phế Cửu Ma Huyền Công khôi phục lại tấm thân đầy bệnh tật, lẽ nào còn có thể xuất thủ cùng người ta nữa?
Trong lòng tuy nghĩ vậy nhưng ngoài miệng vẫn nói:
- Chỉ cần cô nương có thể nghĩ ra lương sách, khiến Tây Môn Ngọc Sương kia biết khó mà tự lui, tránh cho võ lâm một trường sát kiếp thì đã là tốt lắm rồi.
Bạch Tích Hương chậm rãi vịn vai Tố Mai nói:
- Bây giờ không nói chuyện này nữa, chúng ta quay về thôi!
Lâm Hàn Thanh đưa mắt nhìn nàng, chỉ thấy trên mặt nàng mồ hôi đọng thành từng hạt lớn, chảy xuống ướt cả áo.
Lâm Hàn Thanh cả kinh bước đến nắm tay nàng hỏi:
- Nàng sao vậy?
Chàng thấy bàn tay nàng lạnh như băng, không khỏi ngẩn người.
Tố Mai thở dài:
- Lâm tướng công đừng lo lắng, cô nương nhà chúng tôi mỗi lần gặp phải chuyện gì kinh hãi đều bị như vậy cả, đợi một lúc rồi sẽ đỡ thôi.
Đoạn ả đưa mắt nhìn Hương Cúc nói:
- Chúng ta mau đưa cô nương về phòng nghỉ ngơi.
Hương Cúc dạ một tiếng, lập tức cùng Tố Mai đỡ Bạch Tích Hương ngồi lên kiệu.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Mọi người đi trước đi, tại hạ muốn ở đây đợi Lý phu nhân.
Tố Mai nói:
- Lý phu nhân có thể đã trở về Vạn Tùng Cốc rồi, một mình tướng công ở đây, vạn nhất Tây Môn Ngọc Sương quay lại thì biết làm thế nào?
Lâm Hàn Thanh mỉm cười:
- Đừng lo lắng, Bạch cô nương không phải đã nói Tây Môn Ngọc Sương bị thương rất nặng đó sao? Nhất thời có lẽ nàng ta khó mà hành động được. Hai vị cứ về đi, tại hạ đợi ở đây một lát rồi về Vạn Tùng Cốc cũng không muộn.
Tố Mai gật đầu:
- Vậy cũng được! Tướng công ở lại nhớ cẩn thận!
Đoạn quay người cùng Hương Cúc đưa Bạch Tích Hương đi vào cốc.
Lâm Hàn Thanh bước đến sau tảng đá nơi Lý phu nhân đi vào nhưng không thấy bóng người đâu. Chàng lấy làm kỳ quái, thầm nhủ:
- Rõ ràng Lý phu nhân đã đi vào đây, tại sao lại không thấy đâu nữa. Lẽ nào bà ta đã thọ trọng thương vẫn có thể dùng khinh công vựơt núi mà đi?
Nghĩ đoạn chàng liền thuận đường đi về phía trước, bước vào một con đường chật hẹp đi vào một sơn cốc khác.
Đây là một sơn cốc hết sức khô cằn, hoang vu. Cỏ hoang mọc đầy, che lấp hết cả đường đi, Lâm Hàn Thanh liền rút kiếm phạt cỏ mà đi.
Bất giác chàng đã đi sâu vào hơn năm chục trượng.
Chỉ thấy một tảng đá lớn chặn ngay trước mặt.
Lâm Hàn Thanh liền nhảy lên trên tảng đá để nhìn cho rõ ràng. Đột nhiên chàng cảm thấy cổ tay nhói lên một cái, đoản kiếm trong tay đã rơi xuống đất.
Từ bên cạnh tảng đá liền có một thiếu nữ bạch y, thân hình gầy gò, mặt đầy âm khí bước ra. Nàng ta đưa cặp mắt lạnh lùng nhìn Lâm Hàn Thanh, không nói lời nào.
Lâm Hàn Thanh trấn định tinh thần, thầm vận công lực vào cánh tay rồi hỏi:
- Các hạ là ai?
Lời còn chưa dứt, chàng đã thấy khuyủ tay nhói lên lần nữa, công lực vận tập vào cánh tay đột nhiên tiêu thất.
Thiếu nữ gầy gò mặt mày âm trầm đó đột nhiên dương hữu thủ chộp vào vai Lâm Hàn Thanh, rồi nhấc bổng chàng lên đi ra phía sau tảng đá.
Lâm Hàn Thanh chỉ thấy năm ngón tay của ả ta chộp vào đầu vai mình lực đạo vô cùng mãnh liệt, khiến xương cốt mình ê ẩm, trong lòng thầm kinh hãi, tự nhủ:
- Võ công của ả này không tầm thường?
Con đường phía sau tảng đá chật hẹp, chỉ đủ cho một người đi. Bạch y thiếu nữ đó cắp Lâm Hàn Thanh vào nách, chậm rãi bước đi.
Chỉ thấy một lão nhân tóc bạc như cước, tay cầm quải trượng đang đứng dựa vào vách đá.
Thiếu nữ kia đến trước mặt lão nhân thì ném Lâm Hàn Thanh xuống đất đánh bịch một cái, rồi lặng lẽ đi đến đứng bên cạnh lão nhân kia.
Lâm Hàn Thanh chuyển động mục quang, chỉ thấy bên cạnh lão nhân kia còn có một hắc y thiếu niên nữa.
Hắc y thiếu niên này và bạch y thiếu nữ kia ngoại trừ y phục bất đồng ra thì vẻ cao gầy lẫn nét mặt tràn đầy âm khí đều giống nhau như đúc.
Lâm Hàn Thanh tuy bị chế trụ huỵêt đạo, nhưng thần trí vẫn vô cùng tỉnh táo:
- Ba người ngày vô cùng quái dị, tựa như ba cỗ cương thi vậy, không biết lai lịch thế nào?
Chỉ nghe lão nhân đứng giữa lạnh lùng lên tiếng:
- Ngươi là người trong Hoàng Sơn Thế Gia?
Lâm Hàn Thanh tuy nghe hết sức rõ ràng, nhưng vẫn giả như không thể trả lời, đưa mắt nhìn lão nhân không nói tiếng nào.
Bạch phát lão nhân dường như thiên tính tàn khốc dị thường, quải trượng trong tay dận mạnh một cái.
Chỉ nghe 'ầm' một tiếng, đất đá liền bay tứ tung. Lão ta tức giận quát:
- Lão phu hỏi ngươi, ngươi có nghe thấy không?
Lâm Hàn Thanh thầm nhủ:
- Thì ra cây quải trượng này do cương thiết luyện thành, chỉ sợ nặng hơn trăm cân.
Nhưng chàng vẫn không chịu mở miệng đáp lời.
Bạch phát lão nhân chuểyn động mục quang, đưa mắt nhìn hai thiếu niên nói:
- Ngươi đã điểm huỵêt đạo của hắn?
Hai người đồng thanh đáp:
- Đúng vậy!
Bạch phát lão nhân liền nói:
- Giải khai huyệt đạo của hắn, ta có chuyện muốn hỏi.
Bạch y thiếu nữ liền đưa tay cách không điểm hai chỗ trên ngực Lâm Hàn Thanh.
Lâm Hàn Thanh thấy vậy thầm nhủ:
- Những người này tuy có võ công cao cường, nhưng không có tâm cơ, xem ra chỉ có thể dùng trí chứ không nên dùng lực.
Chỉ nghe bạch phát lão nhân kia lạnh lùng nói:
- Lão phu đã giải khai huyệt đạo cho ngươi, nếu ngươi còn không chịu mở miệng thì đừng trách quải trượng của lão phu vô tình.
Lâm Hàn Thanh khẽ vươn vai rồi nói:
- Lão trượng muốn hỏi gì xin cứ tự tiện.
Bạch phát lão nhân đằng hắng một tiếng rồi nói:
- Ngươi có phải là người của Hoàng Sơn Thế Gia?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Tại hạ tuy không phải là người của Hoàng Sơn Thế Gia, nhưng lúc này tại hạ đang ở trong Hoàng Sơn Thế Gia.
Bạch phát lão nhân lại hỏi:
- Ngươi đã gặp phu nhân của Lý Đông Dưong chưa?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Tự nhiên là gặp rồi.
Bạch phát lão nhân hỏi tiếp:
- Nge nói nhiều năm nay bà ta bế môn tọa quan, nội công tinh tiến, không biết là thật hay giả?
Lâm Hàn Thanh vốn định nói là không biết, nhưng lời ra đến miệng đột nhiên thu lại:
- Không sai. Mấy năm gần đây nội công Lý phu nhân tinh tiến dị thường, đã đạt đến cảnh giới lư hoả thuần thanh rồi.
Bạch phát lão nhân hừ nhẹ một tiếng:
- Không ngờ một nữ nhân như bà ta cũng có thể đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực.
Lâm Hàn Thanh thầm nhủ:
- Người nãy rõ ràng có chút sợ hãi Lý phu nhân, ngoài miệng thì ra vẻ nói cừng, nhưng trong lòng thì đã có vẻ e ngại. Ta phải chọc tức lão mời được.
Nghĩ đoạn chàng liền nói:
- Tại hạ nghe nói Lý phu nhân đã đạt đến mức độ phi hoa sát nhân, trích diệp thương địch. Tuy bà ấy không xuất hiện trên giang hồ, nhưng võ lâm trung nguyên đều công nhận bà làt thiên hạ đệ nhất cao thủ.
Quả nhiên bạch phát lão nhân nghe xong vô cùng tức giận, thiết trượng trong tay dậm mạnh xuống đất khiến cát bụi bay mù mịt. Chỉ nghe lão tức giận gầm lên:
- Lão phu không tin! Lão phu không tin!
Lâm Hàn Thanh đưa tay lên che mặt, tựa như muốn chắn cho cát bụi khỏi bay vào mắt, nhưng thực ra là chàng đang thầm quan sát địa thế, hòng tình đường chạy trốn.
Chỉ thấy lão nhân kia vẫn đứng dựa lưng vào vách đá, hai hàng lệ nòng từ từ chảy ra trên má, trong lòng chàng lấy làm kỳ quái thầm nhủ:
- Lão nhân này thật kỳ lạ tự nhiên sao lại khóc như vậy.
Đoạn chàng đưa mắt nhìn hai thiếu niên cạnh lão, thấy họ cũng như vậy, đứng thẳng đờ người dựa lưng vào vách đá, nhắm mắt dưỡng thần.
Lâm Hàn Thanh thầm nhủ:
- Đây đúng là một cơ hội tốt.
Nghĩ đoạn liền âm thầm vận khí, đột nhiên dương hai tay tung người vọt lên trên tảng đá lớn phía sau mình.
Chỉ nghe lão nhân kia quát lớn:
- Xưa nay lão phu chưa từng để ai chạy thoát cả.
Lời còn chưa dứt thì Lâm Hàn Thanh đã cảm thấy lưng mình nhói lên, người chưa rơi xuống đất thì đã bị người khác nhấc lên.
Ngẩng dầu nhìn lên thì thấy lão nhân kia đang trợn trừng hai mắt, mặt đầy sát cơ:
- Chưa từng có ai lọt vào tay lão phu mà sống sót cả. Hôm nay ngươi đã gặp phải ta rồi còn mong chạy thoát nữa sao?
Đoạn lão giơ cao thiết trượng, chầm chậm hạ xuống.
Lâm Hàn Thanh thầm than:
- Hết rồi! Lão già này điên điên khùng khùng, cho dù nói lý lão cũng không hiểu được.
Chợt nghe một giọng nói lảnh lót vang lên:
- Không được hại chàng!
Lão nhan sắp đập thiết trượng vào đầu Lâm Hàn Thanh, nghe thấy tiếng nói kia liền từ từ thu lại.
Lâm Hàn Thanh quay mặt nhìn sang thì thấy Tây Môn Ngọc Sương đang ôm ngực chậm rãi bước đến.
Bạch phát lão nhân phát nộ hỏi:
- Hắn là người của Hoàng Sơn Thế Gia, tại sao không để lão phu giết hắn?
Tây Môn Ngọc Sương thở dài, thả cánh tay đặt trước ngực xuống:
- Ta nói không thể giết hắn, tức là không thể giết hắn.
Bạch phát lão nhân tức giận:
- Lão phu chỉ đến đây trợ lực cho ngươi, lẽ nào ta phải tuân lệnh ngươi như là thuộc hạ?
Tây Môn Ngọc Sương mỉm cười:
- Rắn không đầu không thể hành động, chim không cánh không thể bay lên, giữa chúng ta cũng phải có một kẻ đầu lĩnh.
Bạch phát lão nhân gằn giọng:
- Vậy ai là đầu lĩnh?
Tây Môn Ngọc Sương lạnh lùng:
- Ta mời các ngươi đến đây, tự nhiên ta là đầu lỉnh rồi.
Bạch phát lão nhân bất ngờ ngửa mặt lên cười một tràng dài:
- Niên kỷ ngươi nhỏ như vậy mà đòi lão phu tôn làm đầu lĩnh, nghe lệnh của ngươi sao?
Tây Môn Ngọc Sương lắc đầu:
- Trong võ lâm trước giờ không phân lão ấu, chỉ tôn sùng kẻ mạnh. Dù niên kỷ của ngươi có lớn đi nữa vẫn phải nghe lệnh của ta.
Bạch phát lão nhân lắc đầu:
- Nếu ta nghe lệnh của ngươi không phải sẽ bị anh hùng thiên hạ cười vào mặt sao?
Tây Môn Ngọc Sương hỏi:
- Vậy phải thế nào thì ngươi mới nghe lệnh của ta?
Bạch phát lão nhân nói:
- Nếu như ngươi bằng võ công khiến ta tâm phục khẩu phục thì ta sẽ nghe lệnh của ngươi.
Tây Môn Ngọc Sương mỉm cười:
- Điều này dễ lắm, chúng ta thử tỷ đấu vài chiêu là sẽ biết ngay.
Lâm Hàn Thanh thầm nhủ:
- Nàng vừa ác đấu với Lý phu nhân, thọ thưong không nhẹ, lúc nãy còn phải vừa đi vừa ôm ngực. Bây giờ lại đòi tỷ đấu võ công với lão nhân này. Nữ nhân này quả thật liều lĩnh hiếm có.
Chỉ nghe Bạch phát lão nhân dậm mạnh thiết trượng nói:
- Được lắm! Lẽ nào lão phu sợ ngươi?
Đoạn chậm rãi bước lên phía trước.
Tây Môn Ngọc Sương một mặt vận khí giới bị, một mặt lạnh lùng hỏi:
- Chúng ta tỷ thí thế nào? Tỷ văn hay tỷ võ?
Bạch phát lão nhân ngẩn người hỏi:
- Tỷ thí võ công tức là tỷ thí võ công. Phân ra tỷ văn với tỷ võ để làm gì?
Tây Môn Ngọc Sương mỉm cười:
- Nói một cách đơn giản, nếu như tỷ văn thì chúng ta sẽ lập ra một cách tỷ đấu riêng và tuân thủ theo quy tắc. Nếu như tỷ võ thì sẽ tận hết sở năng, bất luận quyến chưởng ám khí, đao thương tất cả đều giở ra một lượt.
Bạch phát lão nhân cười lạnh:
- Trình Thạch Công sống đến từng tuổi này rồi vẫn chưa từng đánh nhau theo quy tắc bao giờ cả, chúng ta cứ tỷ võ đi.
Tây Môn Ngọc Sương mỉm cười:
- Được lắm! Vậy ngươi xuất thủ trước đi!
Trình Thạch Công liền huy động thiết trượng tạo thành một vùng trượng ảnh công thẳng vảo Tây Môn Ngọc Sương.
Tây Môn Ngọc Sương khẽ lắc mình thoát khỏi vùng trượng ảnh:
- Từ lâu đã nghe danh Khiếu Phong Trượng Pháp của ngươi có oai lực bài sơn đảo hải, nhưng xem ra chúng chỉ có vậy mà thôi, làm sao có thể là địch thủ của Lý phu nhân?
Trình Thạch Công một trượng đánh vào khoảng không, định tiếp tục tấn công nhưng nghe Tây Môn Ngọc Sương nói vậy, đột nhiên dừng lại nói:
- Tạm thời chúng ta không đánh nữa.
Tây Môn Ngọc Sương ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao?
Trình Thạch Công nói:
- Lần này lão phu đến Trung Nguyên chủ yếu là muốn phân cao thấp với Lý phu nhân của Hoàng Sơn Thế Gia, đợi ta động thủ với Lý phu nhân rồi đánh với ngươi cũng không muộn.
Tây Môn Ngọc Sương mỉm cười:
- Vừa nãy ta đã quá chiêu động thủ với Lý phu nhân rồi.
Trình Thạch Công vội vã hỏi:
- Ngươi đả thương bà ta?
Trên mặt lão lộ ra vẻ vô cùng khẩn trương.
Tây Môn Ngọc Sương hơi ngẩn người, nhưng chỉ giây lát đã cười nhạt nói:
- Đúng vậy, ta đã đả thương bà ta.
Trình Thạch Công đột nhiên hoành trượng quét ra một chiêu.
Tây Môn Ngọc Sương khẽ nhún mình tránh trượng của lão rồi thở dài:
- Nhưng ta bị thương còn nặng hơn cả bà ta.
Trình Thạch Công thu hồi thiết trượng, nhìn chăm chú vào mặt Tây Môn Ngọc Sương:
- Ngươi nói Lý phu nhân bị thương nhẹ hơn ngươi?
Tây Môn Ngọc Sương gật đầu:
- Chính vì vậy mà ta mới nói ngươi không phải là địch thủ của Lý phu nhân.
Lâm Hàn Thanh chỉ cảm thấy hết sức hồ đồ, chàng thầm nhủ:
- Trình Thạch Công này điên điên khùng khùng. Lão đã đối với Lý phu nhân dường như có thâm cừu đại hận gì đó, nhưng vừa nghe Lý phu nhân bị Tây Môn Ngọc Sương đả thương thì lại muốn trí mạng cùng nàng ta. Thật không hiểu lão là loại người gì nữa?
Chỉ nghe Trình Thạch Công chậm rãi dựa lưng vào vách đá nói:
- Nếu như ta lại bại trong tay bà ta lần nữa, chỉ sợ không còn mặt mũi nào mà trở về Tây Vực.
Tây Môn Ngọc Sương cao giọng nói:
- Nếu ngươi muốn thắng Lý phu nhân thì chỉ có một cách duy nhất.
Trình Thạch Công chậm rãi hỏi:
- Cách gì?
Tây Môn Ngọc Sương nhân mạnh từng chữ một:
- Ngươi chỉ cần nghe lệnh của ta, ta tự có cách an bài cho ngươi quyết đấu với Lý phu nhân một phen.
Trình Thạch Công chậm rãi nhắm mắt lại nói:
- Được rồi! Lão phu nghe ngươi một lần vậy.
Tây Môn Ngọc Sương liền cắp Lâm Hàn Thanh quay người đi thẳng.
Hai thiếu niên bên cạnh Trình Thạch Công tựa như không hề nhìn thấy hai người, cũng chẳng hề xuất thủ ngăn cản.
Tây Môn Ngọc Sương cắp Lâm Hàn Thanh đi một mạch ba bốn dặm mới dừng lại:
- Lão quái vật đó điên điên khùng khùng, hễ xuất thủ là giết người. Hôm nay nếu ta không đến kịp thì chỉ sợ chàng đã vong mạng dưới trượng của lão rồi.
Lâm Hàn Thanh cười khổ:
- Đa tạ cô nương tương cứu.
Tây Môn Ngọc Sương thở hắt ra một hơi, lấy trong người ra viên thuốc cho vào miệng rồi hỏi:
- Tại sao chàng không quay về Vạn Tùng Cốc mà chạy đến nơi đó làm gì? Lẽ nào chàng nhận lệnh của Lý phu nhân đến xem thiếp thân bố trí thế nào?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Cô nương đối với nhân tình thế thái không khỏi quá tự tin. Nếu như tại hạ nói không phải, vị tất cô nương đã tin. Thôi thì tuỳ cô nương muốn nói thế nào thì nói, tại hạ cũng không hơi đâu mà giải thích.
Tây Môn Ngọc Sương khẽ mỉm cười:
- Lâm Hàn Thanh, ta có mấy câu muốn nói với chàng. Chàng phải nhớ cho kỹ.
Lâm Hàn Thanh nhìn nàng hỏi:
- Có chuyện gì?
Tây Môn Ngọc Sương nói:
- Tình cảm của ta với chàng không giống như Lý Trung Hụê và Bạch Tích Hương.
Lâm Hàn Thanh mỉm cười:
- Điều này tại hạ biết rõ.
Tây Môn Ngọc Sương cười nhạt:
- Tuy chàng đã biết, nhưng chỉ sợ không biết rõ ràng. Để ta nói cho chàng hiểu rõ thì hơn.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Cô nương nói cho rõ cũng tốt.
Tây Môn Ngọc Sương nhìn chàng nói:
- Ta cũng rất yêu chàng, nhưng tình yêu này không giống với tình yêu của Lý Trung Hụê hay Bạch Tích Hương dành cho chàng.
Lâm Hàn Thanh hỏi:
- Mong cô nương chỉ giáo cho tại hạ hiểu rõ.
Tây Môn Ngọc Sương nói:
- Bọn họ yêu thương chàng là dùng toàn tâm toàn ý, nhưng ta thì lại phải có điều kiện nhất định.
Lâm Hàn Thanh cười ha hả:
- Chuyện tình ái nam nữ, nếu như có điều kiện nhất định thì thành cái thứ gì?
Tây Môn Ngọc Sương nói:
- Có phải chàng nghĩ ta là loại nữ nhân hạ tiện lộ liễu tường hoa không?
Lâm Hàn Thanh cười lạnh một tiếng, không nói lời nào.
Tây Môn Ngọc Sương thở dài:
- Mỗi lần ta cô độc không có việc gì làm, hay những lúc nửa đêm nằm mộng ta đều nhớ đến chàng. Nỗi nhớ đó quyết không thể kém hơn so với Bạch Tích Hương hay Lý Trung Hụê. Nhưng khi ta làm việc thì quyết không để những chuyện tư tình nhi nữ dính dàng vào. Chàng là người đàn ông mà ta yêu nhất trên đời này...
Nói đến đây thì nàng nhấn mạnh từng chữ một:
- Nhưng nếu chàng phá hỏng chuyện của ta, thì ta cũng có thể nhẫn tâm hạ thủ giết chàng vậy.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Cô nương muốn giết tại hạ cũng không cần đi vòng vo như vậy, chỉ cần xuất thủ là được rồi.
Tây Môn Ngọc Sương vẫn lạnh lùng:
- Hiện nay chàng còn chưa kích động được sát cơ trong lòng ta. Thôi, hãy mau quay lại Vạn Tùng Cốc đi.
Lâm Hàn Thanh chậm rãi đứng đậy nói:
- Thả Lâm Hàn Thanh đi cô nương không hối hận chứ?
Tây Môn Ngọc Sương mỉm cười:
- Có gì mà ta phải hối hận?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Nếu tại hạ đi trợ giúp Lý Trung Hụê, cô nương sẽ tính sao?
Tây Môn Ngọc Sương cười nhạt:
- Cho dù có chàng trợ giúp Lý Trung Hụê thì cũng không thể thay đổi được đại cục.
Lâm Hàn Thanh ngẩn người giây lát rồi đột nhiên ngửa mặt cười một tràng dài.
Lần này ngay cản Tây Môn Ngọc Sương thông minh tuỵêt thế cũng bị chàng làm cho hồ đồ, nàng ngẩn người giây lát rồi hỏi:
- Chàng cười cái gì?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Cô nương không khỏi quá khinh thường Lâm mỗ rồi đó. Tuy tại hạ không phải là đối thủ của cô nương, nhưng tại hạ có thể khích lệ được Bạch Tích Hương đối phó cô nương.
Tây Môn Ngọc Sương mỉm cười:
- Thì ra là thế...
Đoạn nàng ngưng lại một chút rồi nói tiếp:
- Nếu như là ba tháng trước đây, ta tin rằng Bạch Tích Hương có thể vãn hồi được tình thế. Nhưng giờ đại chiến đã gần kề, nhiều thì mười ngày, ít thì bảy ngày trong Hoàng Sơn Vạn Tùng Cốc sẽ triển khai một trận đại chiến kinh thiên động địa. Dù Bạch Tích Hương có tài hoa tuỵêt thế cũng không thể trong mấy ngày ngắn ngủi mà đảo chuyển càn khôn được.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Ý cô nương là trận chiến này cô nương đã nắm chắc phần thắng?
Tây Môn Ngọc Sương mỉm cười:
- Chàng cũng gặp qua Trình Thạch Công rồi, đó chính là một trong hai đại cao thủ sẽ đối phó với Lý phu nhân. Một trăm tám mươi tám chiêu Khiếu Phong Trượng Pháp của lão ngay cả Tây Môn Ngọc Sương này cũng khó mà tiếp hết được. Cho dù Lý phu nhân có võ công cao cường hơn nữa muốn thắng đựơc lão cũng phải sức cùng lực kiệt. Chỉ cần Lý phu nhân bị khuất phục, đương kim chi thế còn có ai đáng là đối thủ của Tây Môn Ngọc Sương này nữa?
Lâm Hàn Thanh khẽ chau mày thầm nhủ:
- Tây Môn Ngọc Sương đã chuẩn bị xa luân chiến pháp để đối phó Lý phu nhân, quả nhiên vô cùng thâm độc.
Chỉ nghe Tây Môn Ngọc Sương cười lạnh nói tiếp:
- Ta đã nói cho chàng, tất cũng chẳng sợ chàng nói với Lý phu nhân. Cho dù bà ta có biết được cũng không thể nào tìm cách đối phó ta được.
Lâm Hàn Thanh không nói tiếng nào nữa, quay mình bỏ đi.
Tây Môn Ngọc Sương nhìn bóng Lâm Hàn Thanh đi xa dần, thở dài một tiếng não nuột, hai hàng lệ nóng từ từ tuôn ra.
Lâm Hàn Thanh đi một mạch trở về Vạn Tùng Cốc.
Khi về đến cốc khẩu, thì thấy một đám hoà thượng vận tăng bào màu xám đang hộ vệ một vị hoà thượng áo vàng đi vào bên trong cốc.