Thích Em Từng Giây

Chương 35: Chương 35:

 
Năm phút sau, Chu Minh Tự đúng giờ trở về.
 
Bởi vì đang trong thời gian thi đấu, Kiều Diệc Khê bị bịt mắt, không hiểu đầu cua tai nheo đối với việc xảy ra bên ngoài, chỉ biết Chu Minh Tự sau khi nói câu “vòi nước chưa đóng” đã rời đi.
 


Rồi sau đó cô ngồi ở đó ăn không ngồi rồi, chỉ có thể tán dóc với Trịnh Hòa.
 
Lúc cô đang nghĩ trình độ và kỹ thuật của mình quá tệ, Chu Minh Tự không muốn tiếp tục tham gia, thì Chu Minh Tự đã quay lại.
 


Cô cảm giác một làn gió xẹt qua, trộn lẫn với hương chanh ngồi xuống trước mặt cô.
 
Cô đang nghịch ngón tay: “Cậu đã quay lại sao?”
 
Giọng nói của Chu Minh Tự vang lên bên tai cô, “Ừm.”
 
Kiều Diệc Khê: “Nhưng Trịnh Hòa nói trước khi cậu ra cửa không dùng nước.”
 


Chu Minh Tự bị vạch trần: “…… Tôi nhớ nhầm.”
 
 
“Ừ.”
 
Hai người bọn họ cứ vậy mà ngồi đối diện, còn thỉnh thoảng tâm sự, nhóm khác đã sớm cực kỳ lo lắng, tiếng cười liên tục vang lên.
 


“Quá thô! Số 5 cậu trang điểm lông mày quá thô, giống như dùng dao khắc lên!”
 
“Vậy vậy vậy làm sao bây giờ, tớ lau một chút?”
 
“Trời ơi, càng lau càng thô, cậu đang làm nó mờ đi hay là làm nó thô thêm?”
 


“Phắc, số 8 đánh phấn tuyệt thật, một chỗ đen một chỗ trắng, còn có một chỗ không lau đều.”
 
“Vì sao số 13 son môi lên cằm người ta?”
 
Thậm chí còn có người mẫu rống giận: “Đừng kẻ mi mắt cho tôi! Cậu chọc mù mắt tôi rồi!!”
 
……
 


Cứ so sánh như vậy, Kiều Diệc Khê và Chu Minh Tự giống như tới chỗ này du lịch, một chút cảm giác lo lắng cũng không có, cũng không luống cuống tay chân.
 


Kiều Diệc Khê mỉm cười nghe mọi người cậu một lời tôi một chữ, vào lúc cuối cùng bỗng nhiên tốt bụng, nói với cậu: “Còn thừa lại bao lâu mới kết thúc?”
 
Chu Minh Tự nhìn thoáng qua đồng hồ để bàn ở bên cạnh: “Hai phút.”
 


“Hai phút có thể làm chút gì đó……” Cô không muốn thể hiện bản thân quá mù mờ, tùy tiện sờ soạng bàn trang điểm, “Che khuyết điểm đi, giúp cậu che quầng thâm mắt? Tớ thấy cậu hai ngày nay giống như ngủ không ngon.”
 


Chu Minh Tự không mấy quan tâm, cũng không quá rõ cô đang nói gì: “Được.”
 
Mấy ngày nay đúng là cậu ngủ không ngon, mà người làm cậu “ngủ không ngon” này, bây giờ đang bày vẻ mặt chân thành nói muốn giúp cậu che quầng thâm.
 
Tốt, được.
 


Trước mặt Kiều Diệc Khê đen như mực, chỉ có thể dựa vào trực giác, dùng ngón tay chấm một chút kem.
 
Tay trái đỡ lấy cằm cậu để cố định, tay phải chậm rãi thăm dò lên trên tìm kiếm dưới mắt cậu.
 
Cô tìm được vị trí, mới chấm hai cái, Chu Minh Tự đã khó nhịn động đậy.


 
Có một số việc sau khi xác định, rất nhiều cảm giác hình như đều trở nên khác lạ.
 


Cậu vừa hiểu rõ tâm ý của mình, lúc này ngón tay hơi lạnh của cô đang chấm tới chấm lui trên gò má, giống như là nằm ngủ dưới tàng cây, đột nhiên rớt xuống vài cánh hoa, vừa ngứa vừa mềm lại vừa thô ráp.
 
Giống như ở trong lòng cậu cào cào.
 
Không được yên ổn.
 


Chu Minh Tự bỗng nhiên bắt lấy cổ tay Kiều Diệc Khê.
 
Hôm nay Kiều Diệc Khê bị cậu quậy đến mức không thể hiểu được, hỏi: “Sao vậy?”
 
Yết hầu của cậu động đậy, giọng nói cũng khàn theo.
 
“…… Ngứa.”
 
Cô rụt rụt bả vai, thức thời thu tay lại.
 


Mà lúc này, vừa lúc người MC hô dừng: “Được, đã đến giờ, mọi người kết thúc đi.”
 
Kiều Diệc Khê đặt kem che khuyết điểm trong tay xuống, gỡ bịt mắt ra, thích ứng với ánh sáng, lúc này mới hoàn toàn mở mắt.
 


Trước mặt là Chu Minh Tự không có gì khác biệt so với dáng vẻ trước kia, có thể nói là giống nhau như đúc.
 
Ngay cả Trịnh Hòa cũng thò qua hỏi Kiều Diệc Khê: “Cậu đã làm gì vậy? Tớ cũng không nhìn thấy gì cả?”
 


Kiều Diệc Khê đang muốn nói đây là cách thức trang điểm dưỡng thần, lại nghe Trịnh Hòa nói tiếp.
 
“Tớ cho rằng cậu sẽ biến Chu Minh Tự thành rất xấu, haiz, còn mong đợi một khoảng thời gian, cậu làm tớ quá thất vọng rồi.”
 
“…………”
 


Bình chọn cuối cùng, Chu Minh Tự tuy là người đẹp nhất, nhưng bởi vì dấu vết “khởi công” quá ít, tất nhiên Kiều Diệc Khê không được vào trận chung kết.
 
Tuy không được chọn, nhưng bản thân Kiều Diệc Khê cũng ôm tâm thái chơi đùa, nên cũng không bị ảnh hưởng.
 


Ngược lại thì, bị nhiệt tình của người xem ảnh hưởng, bản thân cô cũng rất vui vẻ.
 
Sau khi chấm dứt cô quay về phòng nghỉ ngơi, Chu Minh Tự và Trịnh Hòa đi chơi bóng.
 
Đương nhiên, trước khi chơi bóng Chu Minh Tự còn đi rửa mặt, lúc này mới sạch sẽ thoải mái đi đến sân bóng.
 
///
 


Bởi vì từ nhỏ đến lớn Chu Minh Tự chưa từng đánh mấy đồ vật linh tinh như phấn lên mặt bao giờ, tuy đã dùng nước rửa mặt, nhưng vẫn cảm giác trên mặt có gì đó còn sót lại.
 


Tất cả mọi thứ đều đến từ việc Kiều Diệc Khê thường xuyên nói bên tai cậu: “Cậu thấy chai sữa rửa mặt của tớ chưa? Có màu sắc của phấn còn sót lại phải dùng nó rửa mặt hai lần mới sạch, không thì rửa không sạch.”
 


Cho nên đêm đó cậu nhanh chóng quay về, chuẩn bị dùng chai sữa rửa mặt trong ngăn tủ để rửa mặt một lần.
 
Sữa rửa mặt là do mẹ Chu dạo phố thuận tiện mua cho cậu, cậu chưa dùng qua.
 


Mà lý do của mẹ Chu biết rõ cậu không dùng mà còn mua cho cậu là: “Đây là Kỷ Thời Diễn làm đại diện cho nhãn hàng, con không biết, gần đây mẹ đang xem phim của cậu ấy, diễn quá tốt, đi ngang qua quầy nhìn thấy mua sữa rửa mặt còn tặng poster của cậu ấy, nên không nhịn được.”
 
……
 


Phụ nữ mà.
 
Bởi vì đêm đó cậu về nhà mà không nói trước, mẹ Chu không biết, nên có lẽ cũng đi bận chuyện khác, cũng không ở nhà.
 
Cậu đẩy cửa ra, trong khoảnh khắc đèn sáng, lập tức phát hiện ra có vật thể dài dài chạy vụt từ phòng cậu ra ngoài ban công với vận tốc ánh sáng.


 
Chu Minh Tự nhìn Há Cảo nhanh như tia chớp: “……”
 
Há Cảo không nghĩ cậu sẽ trở về, ngừng bước chân mà nhảy lên vì bị dọa, lập tức nghĩ tới gì đó, lần thứ hai vọt vào phòng cậu, ngậm một vật màu đen đi ra ngoài.
 


Lúc Há Cảo đi vào phòng cậu không có vật gì trong miệng, ra ngoài lại ngậm vật màu đen không rõ —— rất hiển nhiên, đồ vật kia là lấy từ phòng cậu ra.
 
Chu Minh Tự vốn nghĩ là quần áo của mình, liền đi qua nhìn thử là gì.
 


Ai ngờ hình như Há Cảo không muốn cho cậu xem, dùng móng vuốt nhét đồ vật vào sô pha.
 
Kết quả cuối cùng đương nhiên là Chu Minh Tự xách nó lên, kéo đồ vật khỏi sô pha.
 
Sau khi nhìn thấy là cái gì, cậu hận không thể tự mình không suy nghĩ đến cùng.
 


Trên tay là một thứ quần áo màu đen không phải của cậu, là áo lót nữ.
 
Xem kích cỡ, là Kiều Diệc Khê.
 
Ngồi trên sô pha một lúc lâu, cậu xách Há Cảo lên giáo huấn.
 
“Trộm giày cao gót của người khác còn chưa đủ, bây giờ mày còn muốn lấy quần áo của người khác”


 
Há Cảo “gâu” một tiếng, giống như đang cãi cọ, lại dường như cực kỳ tủi thân.
 
Chu Minh Tự bỗng nhiên sững lại, liên tưởng đến cái gì đó, thả Há Cảo xuống, đi phòng mình tìm kiếm.
 
Quả nhiên, dưới gối là còng tay ánh bạc, còn có một cái qυầи ɭót của Kiều Diệc Khê.


 
Gầm giường có hai cái khuyên tai nữ, cùng với một cây bút nước.
 
Chu Minh Tự: “………………”
 
Cậu vì cái gì muốn nuôi con mèo này chứ.
 
Không cần nghĩ cũng biết, ngoại trừ Há Cảo, sao còn có ai giấu đồ dưới gối cậu.
 


Có lúc Há Cảo thích ngủ bên gối cậu, cậu cũng không từ chối, vì vậy mà gần đây, phương thức gây án của tên nhóc cũng sáng tỏ.
 
Chỉ là động cơ gây án ……
 
Chu Minh Tự đi vào phòng khách, quả nhiên, Há Cảo lén lút trốn ở góc ban công, bị Chu Minh Tự xách ra.
 


Lúc này sự tức giận của cậu đúng thật là bộc phát rồi, bỏ Há Cảo bỏ vào lồng sắt nhốt lại, sau đó ngồi trên sô pha xét xử nó.
 
“Đồ là mày đặt trên giường tao?”
 
Con vật nhỏ tủi thân lắc lắc cái đuôi, nhỏ giọng “gâu” một cái.
 
Xem như thừa nhận.
 


Con mèo này có lẽ không có ưu điểm khác, chính là không biết nói dối.
 
Chu Minh Tự đút tay vào túi: “Mày thích đồ của cô ấy như vậy? Ngay cả quần áo bên người cũng muốn cắn?”
 
Hỏi xong câu này, Chu Minh Tự dừng một chút, bỗng nhiên nhớ tới khác thường trước kia của Kiều Diệc Khê.


 
Trước đó cô trốn cậu, có phải cũng vì vậy không, phát hiện loại đồ vật kỳ quái này trên giường cậu?
 
Trách không được trước đó uống say, vẫn luôn bảo cậu đừng trói mình……
 
Cậu bóp ấn đường, tiếp tục xét xử Há Cảo: “Trước đó có ……”


 
Lời còn chưa hỏi xong, phòng khách bỗng vang lên giọng của mẹ Chu: “Sao con đã về rồi?!”
 
Không có người đứng ở cửa, Chu Minh Tự nhìn nửa ngày, mới phát hiện ra giọng nói truyền từ chỗ ngoặt có camera an ninh.
 
“Về rửa mặt,” cậu nhìn camera hỏi, “Đây là gì?”
 


Mẹ Chu: “Camera, trước đó mẹ tò mò Há Cảo lúc ở nhà một mình sẽ làm gì, vừa lúc dạo phố thấy đồ theo dõi này, nên mua về thử.”
 
“Con đừng nói gì, đúng là khá tốt, lúc nào mẹ cũng có thể nói chuyện với tụi con, hơn nữa camera còn biết nhúc nhích, chụp hình cũng rất rõ.”


 
“Con xem, bây giờ mẹ ở ngoài chơi mạt chược, không phải còn có thể phát hiện con về nhà sao.”
 
Chu Minh Tự suy tư một lúc: “Camera lắp khi nào mẹ?”
 
“Quên rồi, chắc là hai tháng trước?” Mẹ Chu nhớ lại, “Sao vậy?”
 


“Còn có thể tìm được khoảng thời gian trước đó của camera không?”
 
“Con đến máy tính tìm xem? Mẹ cài ở máy tính,” mẹ Chu nói, “Con muốn cái này làm gì?”
 
“Tìm đồ.”
 


Trước tiên đi mở máy tính của mẹ Chu, Chu Minh Tự click mở folder “theo dõi”, bên trong có lưu lại lịch sử theo dõi gần đây, đều có đánh dấu tên mỗi ngày.
 
Kéo ngày tháng một chút, cậu dựa vào trực giác đã tìm được ngày Kiều Diệc Khê quét dọn vệ sinh.
 


Hình như cô bắt đầu khác thường từ lúc đó.
 
Trực giác của cậu rất chuẩn, trong camera, cô gái cầm cây lau nhà đi vào cậu phòng, ước chừng sau mười phút, hoảng hốt tông cửa chạy ra ngoài.
 
……
 


Lại kéo lên trước, không khó để nhìn thấy Há Cảo ngậm áo hai dây của cô đi vào phòng cậu, sau đó tay không đi ra ngoài.
 
Đến lúc này mọi việc đã quá rõ như ban ngày, Há Cảo giấu vài đồ vật kỳ quái trong phòng cậu, bao gồm cả còng tay và quần áo của cô.
 


Thời điểm cô tổng vệ sinh vô tình nhìn thấy, sau đó xem cậu như tên biến thái.
 
Chu Minh Tự không còn lời gì để nói, ngây ngốc nhìn máy tính suốt mười lăm phút.
 
Bị người mình thích xem như biến thái sẽ là loại cảm giác gì?
 


Cậu cảm thấy cậu có quyền lên tiếng đối với vấn đề gian xảo này.
 
Một lúc sau, cậu đứng dậy, bắt đầu dọn sạch đồ hộp của Há Cảo, lấy tất cả đồ hộp bỏ vào một cái thùng lớn, sau đó ôm thùng đi đến cửa.
 
Rất hiển nhiên, Há Cảo nhìn thấy mọi thứ.
 


Đồ hộp, tình yêu của nó, tính mạng của nó, nó không thể mất đi người tình thân yêu.
 
Vì thế nó bắt đầu rít gào ở trong lồng: “Gâu gâu gâu gâu gâu!”
 
Ngụ ý: cậu đang làm gì!
 


Chu Minh Tự đứng ở cửa, thảnh thơi đáp lại nó: “Tao lấy đồ hộp cho Tiểu Hắc dưới lầu ăn.”
 
Tiểu Hắc là tình địch với Há Cảo, không lâu trước đây Há Cảo và Tiểu Hắc đồng thời nhìn trúng một con mèo cái nhỏ, đáng tiếc là mèo cái lựa chọn Tiểu Hắc.
 


Há Cảo còn vì chuyện này cảm thấy tâm hồn loài mèo của nó bị sỉ nhục một khoảng thời gian.
 
Vừa nghe cái tên này, cảm xúc của Há Cảo càng không khống chế được: “Gâu gâu gâu!”
 
Ngụ ý: cậu không thể như vậy, đưa đồ hộp cho tôi!
 


“Mày có thể trộm quần áo người khác giấu trong phòng tao, sao tao không thể lấy đồ hộp cho con mèo khác?” Chu Minh Tự lãnh đạm nâng mí mắt.
 
Há Cảo tủi thân cúi đầu: “Gâu gâu gâu.”
 
Cậu vô tình cậu vô nghĩa cậu vô cớ gây rối.
 
Chu Minh Tự lạnh mặt: “Biết sai chưa.”
 


Há Cảo động đậy lỗ tai, ý là biết sai.
 
“Lần sau còn dám không?”
 
Há Cảo: “Gâu……”
 
Không dám nữa ba ơi, con thật sự không dám.
 
Mắt thấy xử lý cũng được kha khá, Chu Minh Tự xoay người lại, vứt đống đồ hộp kia vào phòng bếp.
 


“Hôm nay ngủ ở ban công, ba ngày không được ăn đồ hộp.”
 
///
 
Cuối tuần đó, Kiều Diệc Khê vừa đến nhà họ Chu, nhìn thấy Chu Minh Tự ở nhà, cô ngay cả balo cũng chưa kịp đặt xuống, đã bị chàng trai kéo đến trước máy tính.
 


Cậu ngựa quen đường cũ mở mấy cái video trong thư mục cho cô xem.
 
Trong đó gồm có mấy hình ảnh Há Cảo ngậm còng tay và áo hai dây đi vào phòng Chu Minh Tự.
 
Kiều Diệc Khê xem xong, bản thân nghẹn hơn nửa ngày: “……”
 


Cô há miệng một cái, hơn nửa ngày mới tìm được giọng nói của mình: “Nhưng trước đó tớ đưa đồ tớ cho nó, nó đều né xa.”
 
“Nó rất thông minh,” Chu Minh Tự nói, “Có lẽ nó biết cậu đang thử nó, cho nên không mắc câu.”
 


Ngoại trừ Chu Minh Tự, lời người khác nói Há Cảo rất ít khi nghe. Cũng chỉ có lúc đối mặt với cậu thì nó mới không nói dối được.
 
Kiều Diệc Khê không nghĩ ra: “Nhưng nó là một con mèo, sao lại đặc biệt hứng thú với đồ của tớ chứ?”
 


Chu Minh Tự bóp ấn đường: “Tôi cũng không rõ lắm, cậu có thể đi hỏi nó.”
 
Kiều Diệc Khê lại nói: “Vậy còng tay thì, còng tay từ đâu ra?”
 
“Còng tay đồ chơi,” Chu Minh Tự lấy còng tay trong ngăn kéo, đặt lên bàn, “Tên Mã Kỳ Thành này ngu ngốc cho Há Cảo.”
 


Cẩn thận cầm lên nhìn, đúng là còng tay đồ chơi, chỉ là nhìn thoáng qua thì, cực kỳ giống thật.
 
Kiều Diệc Khê: “……”
 
Buổi tối, hai người phụng mệnh của mẹ Chu đi ra ngoài mua đồ, nghênh đón gió đêm, Kiều Diệc Khê giật nhẹ tay áo, nói lời xin lỗi.
 


“Ngại quá, trước kia hiểu lầm cậu như vậy.”
 
Còn mua nhiều khóa như vậy.
 
Chu Minh Tự lắc đầu: “Há Cảo nghịch ngợm thôi, không liên quan đến cậu.”
 
Cô một mình ở chỗ này, cảnh giác một chút cũng bình thường.
 


Hai người hiểu rõ trong lòng nhưng không nói nữa, chậm rãi đi dọc theo con đường lát đá, cách đó không xa còn có tiếng còi xe và tiếng kêu của loài côn trùng không rõ tên.
 
Ngay cả tạp niệm trong lòng cũng bị con đường nhỏ trong rừng gột rửa đi rất nhiều.
 


Kiều Diệc Khê hít sâu một hơi, ngửi được mùi bùn cùng với mùi lá cây thoảng qua, cả người nhẹ nhàng khoan khoái.
 
Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lại vô tình phát hiện.
 
“Cậu xem, hôm nay có hai ngôi sao.”
 


Bên trong thành phố hiếm khi nhìn thấy ngôi sao, nhưng ở giữa bầu trời đen như mực lúc này đây có treo hai vì tinh tú, tựa như một họa sĩ nào đó trong lúc tô vẽ bức tranh đã vô tình làm rơi xuống chút ánh sáng.
 
Chu Minh Tự cũng ngẩng đầu theo cô, một lúc sau, chọn cái ghế để ngồi xuống.
 


Kiều Diệc Khê an vị bên người cậu, giơ máy ảnh chụp lại bầu trời đêm, bởi vì muốn lấy được hình ảnh tốt nhất, cô vẫn đang điều chỉnh tiêu điểm.
 
Cô xoay đầu qua, khóe môi treo lên một chút nụ cười thỏa mãn, cậu cũng nhếch mày theo cô.
 


Không khí giữa hai người rất bình yên, tựa như chưa từng có hiểu lầm và ngăn cách.
 
Nhớ tới cái gì đó, Chu Minh Tự hỏi cô: “Có thấy ngôi sao trong trò chơi chưa?”
 
Cô sửng sốt: “Trong trò chơi còn có thể thấy ngôi sao?”
 
Cậu nhướng mày, “Đương nhiên có thể.”
 


Nói đến là đến, đêm đó dẫn Kiều Diệc Khê chơi game, lúc Chu Minh Tự chơi đến trận thứ hai, vừa lúc bắt gặp hình thức ngày đêm luân phiên.
 


Hình thức cũng như tên gọi, vừa đi vào là ban ngày, đánh đánh một hồi, thì chậm rãi tới ban đêm, vào đêm trong chốc lát, sau đó tiếng gà gáy và nhắc nhở vang lên, lại khôi phục thành ban ngày.
 


Hình thức ban đêm yêu cầu nhặt kính nhìn ban đêm mới có thể thấy rõ, nếu không trước mắt sẽ mờ ảo.
 
Kiều Diệc Khê cũng phát hiện ra, bất ngờ nhìn góc phải bên dưới: “Hình thức ngày đêm? Hình thức gì thế này?”
 


Hôm nay không có Mã Kỳ Thành và Phó Thu, bọn họ chơi trận hai người.
 
Nói cách khác, chỉ có hai người bọn họ chơi cùng nhau.
 
Chu Minh Tự trả lời cô: “Chính là ban ngày ban đêm luân phiên nhau, trước đó cậu chưa chơi qua?”
 


Kiều Diệc Khê như mở ra cánh cửa rộng lớn của thế giới mới, cảm giác bản thân đã chơi lâu như vậy, giống như chơi phải bản lậu của trò chơi.
 
“Chưa.”
 


Nhưng chưa tới mười phút, bầu trời chuyển từ ban ngày sang chạng vạng, rồi sau đó tối dần, Kiều Diệc Khê nhìn ra ngoài cửa sổ cảm khái: “Trời tối thật rồi.”
 
Căn phòng ở phía xa xa nhìn không rõ lắm, đồ trên mặt đất cũng giống như tan chảy thành một đống.
 


Micro ở bên kia của Chu Minh Tự vang lên, chợt gọi cô: “Phòng bên cạnh, lên sân thượng.”
 
Cô xoay màn hình, phát hiện cậu đang trên sân thượng của phòng bên cạnh.
 
“Lên sân thượng làm gì?”
 
Cậu rũ mắt, giọng nói trầm thấp dừng bên tai cô, hòa cùng với bóng đêm mênh mông ——


 
“Dẫn cậu đi ngắm sao.”