Thích Em Từng Giây

Chương 34: Chương 34:

 
Bóng đêm ngà ngà say, ánh trăng trôi bồng bềnh.
 
Sau khi không hề hay biết hôn Chu Minh Tự xong, cơ thể của Kiều Diệc Khê mềm nhũn, nghiêng đầu, gối lên vai cậu ngủ thϊế͙p͙ đi.
 
Chỉ còn Chu Minh Tự một mình đứng như chết ở chỗ đó.
 


Cậu vốn cho rằng Kiều Diệc Khê đang thẹn thùng hoặc giả chết, tính toán cho cô một bậc thang, vì thế nói: “…… Cậu đứng lên trước.”
 
Không có động tĩnh.
 
Chu Minh Tự: “Kiều Diệc Khê?”
 
Vẫn không đáp lại.
 
Chỉ có tiếng hít thở đều đều, yên tĩnh vang bên tai cậu.


 
Chu Minh Tự mang theo tâm tình rất phức tạp chớp mắt, không dám tin lắm dò hỏi: “…… Ngủ rồi?”
 
Lần này có đáp lại.
 
Kiều Diệc Khê chẹp miệng một cái, thay đổi hướng gối đầu.
 
“……”
 
Cậu hiểu rồi.
 


Con ma men này chủ động trêu chọc cậu, dưới tình huống vừa hôn cậu, vậy mà cô còn có thể thản nhiên bị cơn buồn ngủ chinh phục, nghiêng đầu qua một bên, ngủ còn ngon hơn Há Cảo nhiều ——
 
Có lẽ còn không hề biết bản thân vừa làm gì.
 
Cô ngủ rồi?
 


Cô còn có thể ngủ được?
 
Cô sao có thể ngủ chứ?
 
Cảm giác phức tạp trong lòng tùy ý dâng trào, cậu còn chưa kịp chia buồn cho nụ hôn đầu của mình, không thể không đem toàn bộ tâm tư chuyển sang con ma men này.
 


Cậu đỡ Kiều Diệc Khê khỏi người mình, đặt cô lên giường, đặt gối dưới đầu cô.
 
Nhìn gương mặt ngủ say của cô gái nhỏ một lúc, cậu cam chịu số phận đi lấy nước, tìm khăn lông, lau mặt cho cô.
 
Kiếp trước chắc cậu mắc nợ cô?
 


Khăn lông nhúng nước ấm, cả cái khăn trực tiếp trải trên mặt Kiều Diệc Khê.
 
Cô hàm hồ “ưm” một tiếng, vươn tay quơ loạn xạ vài cái giống như chết đuối.
 
“Ai bày bánh quẩy lên mặt tớ?!”
 
“……”
 
Chu Minh Tự nắm một góc khăn lông, mở khăn lông ra, nhìn cô.


 
Cô gái nhỏ nhẹ nhàng thở ra một hơi trong giấc mơ: “Được rồi, có thể thêm trứng gà.”
 
Chu Minh Tự im lặng:……
 


Đúng là cậu không biết làm thế nào lau mặt giúp người khác, động tác trên tay sững lại một lúc, lại sững lại một lúc, qua một lúc lâu mới lau cho cô mỗi phần lông mày.
 
Kiều Diệc Khê còn đang mơ giấc mơ làm bánh quẩy: “Thả ngũ cốc đi.”
 


Khăn lông lướt qua mũi cô, cô gái có làn da trắng trẻo lại mềm mại, giống trứng gà lột vỏ, chứa đầy collagen, càng thêm mịn màng sáng bóng dưới ánh đèn.
 
Tay cậu lớn, đặt bàn tay nằm ngang, gần như có thể bao lấy một nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
 


Ngón tay cầm khăn lông, trượt từ phía bên trái gương mặt xuống má bên phải của cô, thuận tiện cọ qua cô môi.
 
Kiều Diệc Khê ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ cánh môi, trên đôi môi màu hồng phấn dính một chất trong suốt: “Chân giò hun khói lát mỏng, chà bông, còn có thịt thăn.”
 


Yết hầu của Chu Minh Tự chuyển động.
 
Cô trong giấc mơ có lẽ đang cầm lấy bánh quẩy của mình: “Cảm ơn.”
 
“Đừng ăn nữa.” Cậu nhíu mày, nói.
 
Cô không nghe, chẹp chẹp khóe miệng, mang theo ý vị sâu xa.
 


Chỉ cần vừa nhìn thấy cô, đoạn phim ngắn vừa rồi liền nhảy trong đầu, giống lông vũ của những chú chim đang rơi xuống dưới, dừng lại bên cạnh môi và trái tim cậu, chậm rãi cào vào đó.
 
Cái ngứa trống rỗng và sự xao động khó bình lặng.
 
Chu Minh Tự ấn huyệt Thái Dương.
 


Không được, không thể ở chỗ này nữa, nếu không cậu sẽ cảm thấy bản thân điên mất.
 
Ra khỏi phòng Kiều Diệc Khê, cậu đứng ngoài ban công hóng gió.
 


Vừa vặn bắt gặp Há Cảo đang dùng móng vuốt khẩy khẩy quần áo của ai đó ngoài ban công, nhưng lúc này tim của cậu không ở đây, nên cũng không để ý.
 
Ai ngờ sau khi rời khỏi phòng cô, đi ra ngoài đón gió đêm, xúc cảm vừa rồi càng thêm rõ ràng.
 


Đó là độ ấm và sự mềm mại chỉ thuộc về cô gái, mang theo chút hơi thở ướt át, cảm giác say cuồn cuộn bốc hơi lên, dần dần tỏa ra cùng với mùi hương từ mái tóc cô.
 
Trong hơi thở của cô dường như mang theo một chút hương vị Vodka, chậm rãi xâm nhập vào môi và răng cậu.
 


Cánh môi cô gái mềm như thạch trái cây mùa xuân, đè trên khóe môi cậu ……Cậu bất giác giơ tay lên, chạm vào miệng mình.
 
Lúc hiểu ra bản thân đang làm chuyện gì, ngón tay cậu cứng lại, vội vàng thả tay xuống.
 
Gặp quỷ rồi.
 
Đây là thể loại gì chứ.
 


Chu Minh Tự lấy quần áo đi tắm rửa, trong hơi nước mờ ảo, muốn quên không thể quên, ngược lại càng thêm rõ ràng.
 
Cậu lên giường, đắp chăn đàng hoàng, mở nhạc nhẹ, ép buộc bản thân loại trừ tất cả tạp niệm, bắt đầu đi vào giấc ngủ.
 


Kết quả vô cùng rõ ràng, tất nhiên là mất ngủ rồi.
 
Cả một tiếng đồng hồ cậu đều, không, ngủ, được.
 
Ngày hôm sau đem theo hai quầng thâm mắt ra khỏi phòng, cậu phát hiện Kiều Diệc Khê đã rời giường, lại còn vừa ngâm nga bài hát nào đó vừa khuấy sữa bò.
 


Đúng vậy, không sai, ngâm nga, khuấy sữa bò.
 


Ánh nắng màu vàng mật trút xuống, cô gái đứng ngược sáng, sợi tóc được bao phủ như những món trang sức quý giá, làn da càng trở nên trắng nõn, cảnh tượng được chiếu sáng tưởng chừng như đoạn mở đầu cảnh cuộc sống thường ngày trong mấy bộ phim Hàn Quốc.
 


Ngẩng đầu nhìn thấy cậu đi đến, cô cười cười: “Cậu tỉnh rồi?”
 
Chu Minh Tự bóp bóp ấn đường: “Ừm.”
 
Không phải tỉnh, cậu vốn không ngủ.
 
“Hướng Mộc các cậu ấy nói với tớ, tối qua cậu đưa tớ về,” cô nhấp nhấp môi, “Ngại quá, làm phiền cậu rồi.”


 
Vốn dĩ nghĩ rằng Chu Minh Tự sẽ khách sáo đáp lại một câu “không sao không phiền”, ai ngờ cậu lại nâng mí mắt lên, nói với cô: “Phiền chỗ nào?”
 


Kiều Diệc Khê bị hỏi mà ngây ra một lúc, lúc này mới không xác định nhỏ giọng nói: “Thì, đưa tớ về, sau đó giúp tớ tháo giày…… Mấy việc này?”
 
Chu Minh Tự: “Giày do cậu tự tháo.”
 
Cô gãi gãi ấn đường: “À.”
 
Cái đó cô cũng không biết.
 


Câu vừa nãy chỉ là thuận miệng nói cảm ơn, ai ngờ Chu Minh Tự còn muốn vặn hỏi cô chuyện này.
 
“Tối hôm qua tớ uống say, đúng là không nhớ rõ,” cô nói xin lỗi, “Nếu có gì phiền cậu, thật sự xin lỗi.”
 
Chu Minh Tự trầm ngâm một lúc: “Thật là không nhớ rõ gì hết?”
 


Cô cẩn thận suy nghĩ lại: “A, còn nhớ rõ một chút.”
 
Chu Minh Tự cảm giác cổ họng của cậu hơi khô khốc, hỏi cô: “Cái gì?”
 
“Tớ mua bánh quẩy đúng không?” Cô cười tươi, “Còn khá ngon.”
 
Chu Minh Tự: “………………”
 
Cậu ghét bánh quẩy.
 


Sắp hỏi ra rồi, nhưng lại hỏi không ra, cô thật sự quên sạch sẽ chuyện đã làm lúc say rượu —— bao gồm cả việc hôn cậu.
 
Cái người xấu xa này hại cậu đêm qua trằn trọc không ngủ, vừa mới tỉnh lại, đã quên hết tất cả mọi việc.
 


Tin tức buổi sáng đã phát xong, bây giờ TV đang chiếu phim truyền hình, một giọng nữ khóc lóc nói: “Anh là đồ cặn bã! Ngủ với tôi xong không chịu nhận! Cứ như mất trí nhớ vậy, đều quên hết tất cả! Tôi hận!!”
 
……
 
Cậu chuyển ánh mắt sang người nào đó đang ngâm nga làm bữa sáng.


 
Nói thế nào nhỉ, giờ phút này, cậu cảm thấy mình và người phụ nữ trong TV kia, ở phương diện nào đó đúng là tồn tại sự đồng cảm.
 
Cậu con mẹ nó bây giờ cũng có một loại cảm giác bị tra nam phụ lòng.
 


Vấn đề là chuyện này không có cách nào nói rõ với cô, một là cô sẽ không tin, hai là có thể cô cảm thấy cậu động dục niệm trước.
 


Thứ ba, cậu Chu Minh Tự cũng là người sĩ diện, loại lời nói “tối hôm qua cậu chiếm tiện nghi tôi” này, với quan hệ trước mắt giữa bọn họ, cậu còn chưa thể nói ra miệng được.
 
Sau khi đặt bữa sáng xuống, Kiều Diệc Khê nói: “Ngồi xuống ăn đi, đây là bánh quẩy tớ bắt taxi đi mua lúc sáng.”
 


 “……”
 
Chu Minh Tự ăn một miếng, nghe cô gái cẩn thận hỏi: “Sau khi tớ uống say …… Không có hành vi mãnh liệt gì chứ?”
 
Chu Minh Tự sững lại một lát: “Không có.”
 
Nếu không tính việc hôn tôi.
 
“Không làm chuyện gì khiến người khác giận sôi máu chứ?”
 


Tạm dừng một lúc: “Không có.”
 
Nếu không tính việc hôn tôi xong quỵt nợ.
 
“Không ảnh hưởng đến cậu chứ?”
 
Muốn nói lại thôi: “…… Không.”
 
Nếu càng không tính hại tôi không ngủ được.
 


Kiều Diệc Khê chậm rãi gật đầu, nhẹ nhàng thở ra: “Vậy thì tốt.”
 
Chu Minh Tự nâng tầm mắt, nhìn cô một lúc lâu.
 
Vào lúc Kiều Diệc Khê cho rằng cậu muốn thổ lộ bí mật kinh thiên động địa nào đó, nghe thấy chàng trai nặng nề thở dài một hơi: “Sau này đừng uống rượu nữa.”


 
“Ừm,” cô gật đầu, “Ngày hôm qua tớ vì ăn sinh nhật bạn cùng phòng, nếu không sẽ không uống nhiều như vậy.”
 
Sau khi ăn xong bữa sáng, Kiều Diệc Khê và Chu Minh Tự quay về phòng ngủ ở ký túc xá.
 


Kiều Diệc Khê vừa bước vào phòng, Thư Nhiên mang theo nước mắt nước mũi nhào tới: “Hu hu hu hu Kiều Kiều Kiều Kiều, Kiều Kiều của tớ hu hu hu hu ……”
 
Kiều Diệc Khê:?
 
Thư Nhiên nước mắt lưng tròng: “Cậu có khỏe không, Kiều, hôm qua là tớ không đúng, bây giờ cậu còn……”
 


Kiều Diệc Khê chuyển sang hỏi Nguyễn Âm Thư: “Thư Nhiên chịu kích thích gì vậy?”
 
Nguyễn Âm Thư: “Sau khi cậu ấy về tới, nghe nói tối hôm qua chúng tớ để Chu Minh Tự đưa cậu về nhà, bỗng biến thành vậy.”
 


“Đều do tớ!” Thư Nhiên đỡ lấy bả vai cô, “Tớ không nên đi, không nên không nói những việc cần chú ý, không nên đưa cậu đến bên người tên cầm thú kia!!”
 
Kiều Diệc Khê:
 


“Cậu thích diễn kịch như vậy, sao lúc ấy không đăng ký câu lạc bộ diễn kịch?” Cô rất chân thành hỏi Thư Nhiên.
 
Trên mặt Thư Nhiên hiện lên ba dấu chấm hỏi: “Được, chị em chúng ta cắt đứt tình cảm đi, bây giờ cậu vì một người đàn ông, nói những lời như vậy với tớ……”


 
“Tớ nói thật,” Kiều Diệc Khê đặt balo xuống, “Đêm qua không xảy ra chuyện gì cả, cậu cũng đừng lo lắng bậy bạ.”
 
Thư Nhiên: “Thật hay giả? Cậu uống say cậu có thể biết sao?”
 


“Tớ say, nhưng thân thể của tớ không say,” Kiều Diệc Khê nói, “Tối hôm qua thật không có việc gì, tớ rất sớm đã đi ngủ rồi.”
 
“Sao cậu biết bản thân mấy giờ ngủ?” Thư Nhiên đảo ánh mắt sắc bén qua, “Nói, có phải cậu thông đồng khẩu cung với Chu Minh Tự không!”
 


“Không phải, tớ ăn bánh quẩy xong thì đi ngủ, tiệm bánh quẩy kia 9 giờ tối đóng cửa, có muộn thì cũng không thể muộn hơn bao nhiêu.”
 


Kiều Diệc Khê lại cẩn thận lựa lời nói: “Có lẽ cậu thật sự hiểu lầm cậu ấy, còng tay cũng không nhất định để làm chuyện này…… Nếu cậu ấy thật sự có mưu đồ gây rối, tối hôm qua thời cơ tốt như vậy, sao có thể gì cũng không làm chứ?”
 


“Cậu biết cậu ta gì cũng không làm?” Thư Nhiên híp mắt, “Lỡ như cậu ta lén lút hôn cậu thì sao?!”
 
Kẻ lén lút hôn · kẻ chủ động · Kiều Diệc Khê lắc đầu: “Không thể nào, cậu đừng suy nghĩ bậy bạ nữa.”
 


Thư Nhiên: “Cũng không phải tớ muốn nói gì, chỉ nhắc nhở cậu phải nhớ chừng mực, chú ý một chút.”
 


“Việc này tớ biết, nhưng trước đó tớ bị cậu ảnh hưởng mới cố ý cách xa cậu ấy, bây giờ tớ cũng cảm thấy rất áy náy, dù sao thì sau khi bị cậu ấy phát hiện cậu ấy còn rất buồn bực, không giống như loại có ý muốn bị vạch trần.”
 


Kiều Diệc Khê đúng là có chút rối rắm, không muốn nhớ lại, chỉ nói, “Cậu xem bên cạnh cậu ấy nhiều em gái xinh đẹp như vậy, tớ thì tính là gì, cho dù cậu ấy tìm người xuống tay, cũng không nhất định tìm tớ đúng không?”
 


Nhưng dù sao thì sẽ xảy ra trùng hợp, cô chắc chắn sẽ chú ý, chỉ là không cố tình lẩn tránh cậu như vậy nữa.
 
Dù sao thì cô đã quan sát được một khoảng thời gian, thỉnh thoảng có lúc bọn họ ở chung một phòng, Chu Minh Tự vẫn chơi game trong phòng cậu nhiều hơn, không dừng mắt quá lâu trên người cô.


 
Lúc ấy là lúc ấy, hiện tại là hiện tại, ý nghĩ của cô cũng sẽ thay đổi theo thời gian.
 
Hơn nữa lúc ấy do bị Thư Nhiên ảnh hưởng, cô mới nghĩ như vậy.
 
Hiện tại cô cũng chuyển sang góc nhìn tương đối khách quan.
 


Thư Nhiên vỗ mép bàn: “Lời thì nói như vậy, nhưng nhiều nữ sinh xinh đẹp như vậy, cậu xem cậu ta đã phản ứng với ai?”
 
Kiều Diệc Khê buột miệng thốt ra dưới tình thế cấp bách: “Người ta đã nói với tớ, cậu ấy không có hứng thú với phòng của nữ sinh——”
 


Mắt Thư Nhiên sáng lên: “Cậu là nói…… Cái cậu ta thích có thể là……”
 
Kiều Diệc Khê duỗi tay, làm động tác dừng lại trước mặt Thư Nhiên: “Được, được rồi, cậu vẫn nên nhanh đi xem phim của cậu đi.”
 


Có đôi lúc cô cảm thấy, Thư Nhiên giàu sức tưởng tượng như vậy, không đi viết tiểu thuyết viễn tưởng đúng là nhân tài không được trọng dụng.
 
///
 
Vào thứ bảy, trường học có một cuộc thi đấu “che mặt trang điểm”.
 
Là vì tạo nhiệt độ cho vũ hội hóa trang sắp diễn ra.


 
Hình thức thi đấu rất đơn giản, ai cũng có thể đăng ký, sau đó trong vòng mười lăm phút, nữ sinh bịt mắt trang điểm cho nam sinh.
 


Hoạt động tổng cộng liên tục diễn ra trong vòng ba ngày, mỗi ngày sẽ chọn ra một nữ sinh che mặt trang điểm tốt nhất, ba nữ sinh cuối cùng thi đấu với nhau, cô gái chiến thắng sẽ nhận một bộ trang điểm của Givenchy.
 
Thư Nhiên cảm thấy thú vị, nên đã đăng ký cho cả bốn người.
 


Sau khi Kiều Diệc Khê đi đến nơi thi đấu mới biết được bản thân cũng cần tham gia: “A? Vậy tớ trang điểm cho ai đây?”
 
“Tùy tiện chọn một người đi, xem ai là quỷ xui xẻo.”
 


Nói là che mặt trang điểm, gọi là che mặt vẽ xấu thì đúng hơn, các cô vừa mới năm nhất, kỹ xảo trang điểm không phải rất thành thạo, huống chi còn bị bịt mắt, tất nhiên là trang điểm đến mức thảm không nỡ nhìn, Kiều Diệc Khê nhìn mấy người bên cạnh, sâu sắc chia buồn vài phút cho nhóm đồng bào nam.


 
Quan sát được một lúc, trong lòng cô đã có đối sách, thầm nghĩ đợi lát nữa cô sẽ hóa trang nhẹ một chút, bất luận thế nào đi nữa, thà rằng xuống tay nhẹ, cũng không thể nặng.
 
Nếu không sẽ thành hiện trường cực kỳ tai họa.
 


Rất nhanh sau đó, bốn người các cô lên sân khấu, được sắp xếp ở vị trí từ số 8-11.
 
Tiếp theo bắt đầu chọn người sẽ được hóa thành anh đẹp trai.
 
Bởi vì bốn người các cô có giá trị nhan sắc không tồi, làm cho đám nam sinh như ong vỡ tổ chen về phía bên này.
 


Trịnh Hòa vừa chuẩn bị đi chơi bóng nên đi ngang qua, bất luận thế nào cũng kéo Chu Minh Tự vào xem náo nhiệt.
 
Thật vất vả mới chen được vào trong, Trịnh Hòa vừa nghe quy tắc trò chơi, vui vẻ, chọc chọc Chu Minh Tự: “Kiều Diệc Khê ở trong đó kìa! Cậu đi làm người mẫu cho cậu ấy đi!”
 


Chu Minh Tự không chút suy nghĩ liền cự tuyệt: “Không đi.”
 
“Đừng chứ,” Trịnh Hòa ngẩng đầu, “Cậu xem những nam sinh đó bị trang điểm thê thảm biết bao, lỡ như sau khi soi gương lại đánh Kiều Diệc Khê thì làm sao đây? Cậu tốt bụng như vậy, cậu không vào địa ngục thì ai vào địa ngục?”
 


Chu Minh Tự nhìn qua đó, biết sơ quy tắc thi đấu, dù sao cũng chỉ trang điểm, tay của con gái bận tới bận lui trên mặt con trai.
 
Cẩn thận nghĩ lại, bất luận là ai đi cũng chịu cái khổ này.
 
Con người cậu khá tốt, vậy cậu thay người khác chịu đựng vậy.
 


“Người rất tốt bụng” Chu Minh Tự tiến lên vài bước.
 
Bởi vì người đăng ký quá nhiều, quyền chủ động giao vào tay Kiều Diệc Khê các cô, Thư Nhiên và Hướng Mộc đã chọn xong người mẫu, Kiều Diệc Khê vừa quay đầu nhìn, Chu Minh Tự vậy mà lại đứng phía sau đám người.
 


Người dẫn chương trình: “Chọn một người đi?”
 
Cô chỉ thẳng Chu Minh Tự.
 
Người quen mà, dễ xuống tay.
 
Chu Minh Tự đi tới, ngồi vào phía trước cô.
 
Trong đám người vang lên tiếng xầm xì.
 


“Phắc, số 10 này thắng chắc rồi, người mẫu đẹp trai như vậy, quét tương lên mặt cũng đẹp.”
 
“Sao tôi không đăng ký chứ, tôi mẹ nó cũng muốn sờ mặt trai đẹp!”
 
Có người bịt kín đôi mắt Kiều Diệc Khê, sau đó bắt đầu tính giờ.
 


Cô thầm nghĩ Chu Minh Tự có làn da tốt như vậy, không cần dùng tới phấn nền, trực tiếp sờ hộp phấn phủ, dùng cọ tùy tiện quét hai cái, chào hỏi gương mặt cậu.
 


Hiệu quả của phấn phủ rất thấp, bình thường dùng để định hình lớp makeup, cô vốn không muốn dùng cái này, chỉ sợ người khác nói cô gian lận, vẫn nên tùy tiện quét qua.
 
Tán phấn xong, cô dùng ngón tay dính chút phấn lên mi mắt, dựa vào trực giác sờ lên lông mày Chu Minh Tự.
 


Thật ra thì lông mày cậu không cần trang điểm, nhưng vẫn đi theo trình tự, cô vẫn làm một chút.
 
Sau khi xong phần lông mày, cô dùng kem che khuyết điểm che lại vết thâm có thể xuất hiện ngay khóe miệng cậu ——
 
Tuy cô không biết Chu Minh Tự có vết đó không, nhưng cô thật sự không biết làm gì tiếp theo.


 
Cô sờ tới sờ lui trên mặt cậu, từ gương mặt cho đến chóp mũi, từ khóe mắt cho đến lông mày, những cái chạm nhẹ nhiều lần làm cậu có chút ngứa, kết quả vừa lơ đãng một giây, ngón tay của cô gái đã sờ đến môi cậu ——
 


Trong khoảnh khắc đó dường như thời gian yên lặng vài giây, cậu nghe thấy tiếng máu ngưng đọng lại rồi lại tiếp tục chảy ngược về, cùng với nhịp tim đập liên hồi trong lòng ngực.
 
Quá nhanh rồi, nhanh đến mức làm cậu không thể tưởng tượng, làm cậu cảm thấy đứng ngồi không yên.
 


Chu Minh Tự đột nhiên đứng dậy.
 
Kiều Diệc Khê ngây ngốc: “Sao vậy? Tớ làm cậu đau sao?”
 
Cậu tạm dừng vài giây, không có cách nào giải thích cho sự thất thường của chính mình, một lúc sau mới nói một câu: “Không phải…… Tôi nhớ tới phòng ngủ của tôi chưa đóng vòi nước.”


 
Nhìn đồng hồ, cậu nói: “Chờ tôi năm phút, tôi rất nhanh quay về.”
 
Cứ như vậy, người mẫu đầu tiên thi đấu được một nửa thì chạy trốn đã ra đời.
 
Xung quanh ồ lên.
 


Trịnh Hòa cũng hơn nửa ngày mới phản ứng lại: “Không đúng, hôm nay trước khi ra cửa không phải cậu không dùng nước sao?!”
 
……
 
Chu Minh Tự dùng tốc độ nhanh nhất vọt đến dưới lầu ký túc xá, đứng ở chỗ ngoặt lớn, nghe tiếng tim đập càng thêm mãnh liệt của mình.
 


Tim đập nhanh đến mức cậu không thể nào bỏ qua, ngay cả lừa mình dối người tự an ủi đây chỉ là khẩn trương cũng không làm được.
 
Lúc này, chút việc nhỏ cùng với ký ức vụn vặt lại nhảy ra.
 


Sự chăm sóc ngay từ lúc đầu là vì quan hệ giữa phụ huynh, cậu xem cô là khách; sự quan tâm lúc sau lại vì đã xem cô là bạn bè, quan hệ sau đó càng lúc càng gần gũi, cậu cũng cho rằng những tình cảm đó chẳng qua là tình hữu nghị đã thăng cấp.
 


Đến một giây này mới biết được, thì ra đã có cái gì đó bất tri bất giác thay đổi rồi.
 


Trông thấy ánh mắt của cô xảy ra chuyện gì đó, tâm tình cũng điều chỉnh theo, bị cô hiểu lầm bản thân sẽ bực bội, đã nổi điên rồi lại lo lắng có phải cô bị dọa rồi không, cô không vui thì cậu liền nghĩ cách làm tâm tình cô tốt trở lại, lúc tâm tình cô tốt lên, khóe môi của cậu cũng không tự chủ mà cong lên.


 
Những người khác xum xoe lại gần cô thì cậu sẽ bị chọc cho bực bội, lúc cô chọn cậu thì mới cảm thấy thỏa mãn.
 
Ngày hôm qua trong lúc ngoài ý muốn, cô hôn cậu, cậu rõ ràng có dự cảm sẽ phát sinh chuyện gì đó, nhưng cậu lại không nhúc nhích, trực tiếp đón nhận điều đó.
 


Tựa như trong tiềm thức đã chờ mong chuyện này xảy ra.
 
Dần dần, cuối cùng cậu đã có thể thừa nhận.
 
Cậu đã sớm từ việc dẫn cô chơi game, biến thành muốn chơi game với cô, cuối cùng thành chờ cô chơi game.
 
Thì ra không phải thích chơi game với cô, là……
 
Thích cô.
 


Cậu thích cô.