Dấu vết biến mất ở Pháp.
Hai anh em kéo cao cổ áo của họ trong cơn gió dữ dội từ Đại Tây Dương, nhấp nháy mắt trước những chiếc lá khô bay vù vù trong gió. Họ bước nhanh vào một con ngõ hẹp, rồi lánh vào trong một quán trọ.
Cả ngày lẫn đêm, Derek và Grant đã lần theo từng đầu mối, bền bỉ theo dấu vết người em họ. Và giờ trong cái đêm gió ầm ào này, họ cay đắng kết luận họ chẳng còn hướng nào mới để theo nữa.
Khi họ ngồi xuống và lầm bầm gọi đồ ăn, Derek nói, "Chúng ta phải nhìn theo hướng tích cực. Khỉ thật, việc này có thể tốt cho Ian."
"Có thể," Grant nhắc lại, lơ đãng. Trong một đêm như đêm nay, anh đáng ra nên đang cuộn mình trên giường bên Victoria.
Derek búng ngón tay ngay trước mặt Grant. "Khỉ thật, Grant, chú cứ thế này suốt từ khi chúng ta rời Whitestone. Tôi biết chú đang giữ cái gì trong lòng, thế nên sao không nói quách ra đi."
Grant gãi gãi chóp mũi. "Em bỏ lại vài chuyện... không hay với Victoria."
"Sao chuyện đó lại ảnh hưởng đến chú?" Derek hỏi với giọng vừa phải. "Chú không có cảm xúc, không thể yêu, vân vân."
"Điều đó không có nghĩa là em không muốn cưới cô ấy," Grant trả lời. "Nhưng cô ấy đã ra cái tối hậu thư "tình yêu" chết tiệt đó." Lông mày anh nhăn lại. "Làm thế nào anh biết anh yêu Nicole?"
Derek chẳng cần phải suy nghĩ. "Anh biết khi anh nhận ra mình sẵn sàng dành cả cuộc đời mình cho cô ấy."
"Nhưng một quý ông sẽ phải dành cả đời anh cho một cô nương - "
"Hạnh phúc. Anh hạnh phúc khi được làm thế. Thêm nữa, khi anh biết anh sẽ mất cô ấy, anh không thể dự tính gì cho tương lai cả, và anh cũng không muốn. "Cô ấy không phải của mi, hãy sống tiếp đi," anh đã tự bảo mình hàng trăm lần. Và ngay khi anh quyết định cần phải về lại Whitestone, việc đầu tiên anh nghĩ đến là Nicole sẽ thích chỗ đó lắm."
Grant chắc chắn không thể dự tính cho một tương lai không có Victoria. Như thể tâm trí anh nổi dậy chống lại cái ý nghĩ đó. Anh nghĩ thật lâu về việc này cho đến khi thức ăn được mang ra. Như hầu hết các quán ven đường mà họ đã qua, thức ăn dở đến tức cười. Cái cần nóng thì nguội ngắt. Đồ ăn cần mềm thì cứng quèo.
Derek khều một miếng đồ ăn gì đó không thể biết được, nhăn mặt, rồi nói, "Anh vẫn nghĩ chúng ta nên thuê thám tử."
"Em đã không nghĩ cậu ấy thực sự biến mất," Grant nói. "Em nghĩ em có thể đưa cậu ấy về nhà như vài lần trước đây."
"Cho đến hôm nay, chúng ta có thể chắc chắn cậu ấy đã biến mất. Chúng ta sẽ phải cho những người chạy việc lo vụ này."
Grant thở ra đầu hàng và gật đầu. "Ian giống như một kẻ rất đáng ghét - cậu ấy lẽ ra phải như thế rồi. Cậu ấy đã cư xử khá lạ trong suốt chuyến đi."
Một cô hầu bàn béo tốt lượn đến bên bàn của họ và cúi xuống. "Các quý ông đây có cần thêm gì không?" cô nói giọng khàn khàn.
Chẳng ai nhìn lên. Cả hai cùng nói, "Không."
Khi cô ta bước đi, Derek nói, "Anh sẽ quay về, ngày mai."
"Em hiểu," Grant nói thành thực. "Em cần lần lại vài đầu mối, cố moi thêm thông tin gì đó."
"Thế thì anh sẽ về và đối diện với Dì Serena." Derek làm vẻ khổ sở. "Một mình."
Grant kinh ngạc. "Anh sẽ làm thế?"
Derek gật đầu. "Anh phải gặp vợ anh. Anh nhớ Nicole và em bé. Anh nhớ cô ấy như thể anh nhớ không khí vậy," anh khẽ thú nhận.
Grant băn khoăn không biết Victoria có nhớ anh chút nào không. Anh chắc mẩm cô sẽ bận bịu với nào là chơi cờ, khám phá khu đất, có thể học cưỡi ngựa lại vì mùa xuân đến rồi. Khi anh đi, trông cô khá thoải mái và an toàn với Camellia và ngài bá tước, cùng chơi trò chơi bên lò sưởi. Nhưng Grant biết ngài bá tước già sẽ không còn được lâu nữa. Khi ông mất, Grant sẽ đảm bảo Victoria có tất cả những gì cô cần.
Grant nảy ra một ý tưởng. "Anh có thể gửi cho Victoria một con ngựa khi anh về không? Và cả dụng cụ cưỡi nữa. Đừng ngại phí tổn."
"Anh sẽ làm, nhưng anh nghĩ cô ấy thích chú đến hơn là quà."
Đôi lông mày anh nhíu lại. "Em thấy có trách nhiệm với Ian. Cậu ấy đã cố nói chuyện với em vài lần trong chuyến đi và em ngăn cậu ấy lại tất cả các lần. Em sẽ về ngay khi em có thể, nhưng giúp cho cô ấy nhớ đến em thì cũng chẳng tệ lắm." Anh khoanh tay trước ngực. "Và em nghĩ đi xa sẽ có lợi cho em hơn. Cô ấy sẽ mất vài tuần để qua cơn hờn dỗi. Cô ấy cần có thời gian để biết thêm về ông mình. Quan trọng nhất là" - Grant cười, một nụ cười tự tin trên môi anh - "cô ấy sẽ nhận ra cô ấy nhớ em đến mức nào."
"Em căm ghét hắn ta!" Tori lầm bầm, khi Huckabee đưa món quà của Grant đến.
Cammy chặc lưỡi. "Em không thực sự nghĩ như vậy"
"Ồ, nhưng em nghĩ đúng như thế." Một con ngựa cái bóng mượt. Anh ta nghĩ gì vậy, gửi cho cô một thứ đắt tiền đến thế? Có phải anh ta gửi quà vì cảm thấy tội lỗi? Đôi lông mày cô nhíu vào nhau và cô lắc đầu. Cô không thể hiểu mục đích và điều đó làm cô bực bội. Đây là một lời nhắn nhủ gì đó mà nếu cô hiểu được thì cô chắc bị nguyền rủa rồi.
Anh ta chẳng gửi lời nhắn, chẳng thư, chẳng hỏi han - chỉ là một con ngựa.
Cammy đã vuốt ngón tay dọc theo cái cổ nâu của con vật. Nhưng nó đúng là một con ngựa thật đẹp, Tori nghĩ, khi cô nhìn vào đôi mắt khôn ngoan của nó. Con ngựa hí nhẹ và dụi đầu vào Tori, và cô không thể không cười. "Em nghĩ nó thích chúng ta," cô khe khẽ nói, "Tao biết bọn tao thích mày." Nhưng cô cần một con ngựa kéo, không phải một con ngựa đua duyên dáng. Cô thẳng lưng và quay nhìn đi chỗ khác.
"Huckabee, bán nó với giá tốt nhất ông có thể. Và cả bộ dụng cụ nữa."
Cammy nhìn mòn mỏi theo con ngựa khi ông ta dẫn nó đi. "Em vẫn nghĩ chúng ta có thể làm được chứ?"
"Hơn bao giờ hết, Cammy."
Giọng cô nói với bạn nghe có vẻ rất tự tin, nhưng đêm đó khi cô nằm trằn trọc trong bóng tối, sự lo lắng lại hiện đến. Cô không biết mình có thể cố thêm đến mức nào nữa.
Sau mỗi ngày, khi cô đặt mình xuống giường, có những lúc cơ thể cô còn đau đớn hơn khi nằm nghỉ. Cô quá mệt mỏi để có thể dứng dậy lần nữa, hay thậm chí là khóc. Ít nhất sự mệt mỏi của cô làm giảm đi sự ham muốn Grant.
Mặc dù nó không thể bị dập tắt hoàn toàn. Cô vẫn mơ thấy anh hằng đêm, những cảnh tượng gợi cảm xuyên qua tâm trí lơ mơ của cô.
Cô bắt đầu băn khoăn không biết cô có thể đẩy anh lui vào quá khứ không. Nơi mà anh thuộc về đó.
Camellia Ellen Scott là nữ kỵ sĩ giỏi nhất thế giới.
Cammy chắc chắn như vậy khi cô và con ngựa cái mới phi qua đồng cỏ và các hàng rào,bờ dậu và dòng suối. Cô có thể cảm thấy máu cô đang chảy mạnh, làm cho đầu óc cô thật sắc bén.
Những cái móng của con ngựa nện xuống đất, và âm thanh gợi cô nhớ lại thời thơ ấu hồi cô hay cưỡi ngựa bất cứ khi nào có thể. Cô rất mừng họ có thể giữ nó thêm hai ngày nữa trước khi người chủ mới đến mang nó đi. Cammy đã dự định sẽ ở trên lưng nó mọi giờ mọi phút trong hai ngày đó.
Cô đã từng nghĩ cô sắp chết, nhưng hôm nay, bây giờ, cô biết cô vẫn sống và sẽ vẫn như thế kha khá lâu nữa. Cammy cảm thấy... mạnh mẽ và như được hồi sinh. Tiếng cười cô phá ra khi họ nhảy qua một bờ dậu cao hơn và tiến về phía một cái khác.
Cô đang bay. Thực sự đang bay. Về phía sau.
Con ngựa đã chậm lại, lồng lên trên hai chân sau, và lui lại, làm cô lộn nhào, một chân mắc vào bàn đạp cái yên ngựa một bên của cô (yên ngựa cho phụ nữ). Khi nó tuột ra, cô rơi phịch xuống. Sau một giây choáng váng, cô rón rén bò dậy, rồi đứng lên. Sự đau đớn chạy xuyên qua đùi trong của cô và bàn tay cô đưa lên để xoa xoa cái mông đang đau nhức.
"Tôi có thể giúp cô cái đó không?" một giọng trầm trầm hỏi.
Cammy bỏ phắt tay ra và xoay người lại, môi cong lên vì bực tức. Hơi thở của cô bỗng biến mất cái vụt.
Đó là ngài nam tước.
"Ý tôi là con ngựa." Đôi mắt xám của anh ta sáng lên vì cười. Cười với cô. "Tôi có thể giúp cô với nó không?" Anh ta xuống ngựa và dắt ngựa của anh ta, nhưng ngựa của cô thì chẳng thấy đâu cả.
Nói đi, Cammy. Giờ đến lượt mày phải nói rồi. "Tôi, ồ, vâng. Nó đã phát hoảng."
"Chúng ta có thể đi bộ một chút xem có thấy nó không."
Khi cô bước một bước và nhăn mặt, mắt anh mở lớn. "Chỗ nào bị thương sao?" người đàn ông kêu lên.
Chỗ nào bị thương à, đúng thế. Một chỗ trên người cô mà cô ghét phải nói với cả bác sĩ, chứ đừng nói là một vị nam tước hấp dẫn.
Cô sẽ phải nói dối thôi. "Mắt cá chân tôi." Chẳng phải các quý cô rất hay bị trẹo chân sao? Trước khi cô kịp nghĩ xong, anh đã quỳ xuống phía trước cô, vén váy cô lên! "Tôi - gì cơ? Dừng lại ngay!"
"Ừm, rõ ràng cô chẳng đau đớn lắm, nhưng tôi cần phải xem cô có bị gãy xương hay bong gân không."
"Thả váy tôi xuống, thưa ngài!"
Anh ngước lên, nhìn như thể đang cố nén cười.
Mặt cô như bốc cháy. Anh ta có thể trông rất tuyệt, nhưng cô không thích anh ta thấy cô buồn cười. Cằm nghếch lên, cô nói, "Tôi sẽ tự kiểm tra." Để chứng minh ý kiến của mình, cô tập tễnh đến bên một gốc cây đã đốn và ngồi xoay lưng về phía anh. Cô nghĩ cô đã nghe thấy anh ta cười khúc khích.
Trong khi cô giả vờ nắn nắn mắt cá chân, anh ta nói, "Tôi đang ở trên đồi và thấy cô vút qua vùng đất. Cô rất có tài cưỡi ngựa."
Cô ngoái nhìn qua vai. "Có tài cưỡi ngựa không làm cho người ta để ngựa chạy mất và đi tập tễnh."
Giờ thì anh thực sự cười khúc khích. Anh bước tới và cúi xuống nhìn vào mắt cô. "Rồi, thế kết luận thế nào?"
Cô nhìn vào anh trống rỗng. Kết luận? Mê tít rồi chứ sao.
"Kheo chân cô? Bong gân?"
"Ồ! Vâng, chỉ là bong gân thôi."
"Tôi là Stephen Winfield. Tôi có thể được biết tên cô gái gặp nạn của tôi không?"
Cô thực sự cười rồi đây. Anh ta chẳng thể biết được. "Thưa ngài, ngài không thể hiểu được gặp nạn là thế nào với tôi. Chuyện này, tôi đảm bảo với ngài, chỉ như một cái nấc cụt."
"A, thế tên cô gái của tôi là gì?..."
Ôi, anh ta quá quyến rũ. Cô cảm thấy như lao đao, như thể cơ thể cô đã tan chảy ra ở bên trong, làm cô chẳng thể nhớ nổi người ta hay nói chuyện phiếm như thế nào, đặc biệt là chuyện phiếm với một người đàn ông mà người ta thấy đặc biệt hấp dẫn. "Tôi là Camellia Scott."
Anh cầm lấy hai bàn tay lấm lem của cô, chùi chúng vào cái áo khoác của anh, rồi hôn một bàn tay. "Rất vinh hạnh."
Họ nhìn nhau một lúc dường như là rất lâu cho đến khi cô nghe thấy một tiếng hí cao vút. "C-con ngựa của tôi! Tạ ơn chúa."
Cammy đứng dậy, định sẽ tập tễnh đến bên và lên ngựa. Cô có thể làm được, mặc cho cái cơ vừa bị dãn và cái lưng đang đau, nhưng cô sẽ trông như một anh hề. Cô quay về phía Winfied. "Cám ơn anh đã giúp đỡ, nhưng anh có thể thấy là tôi đã có tất cả những thứ tôi cần."
Anh nhìn cô vẻ thích thú. "Tôi sẽ đưa cô về."
"Tôi không cần hộ tống đâu." Anh nhướng đôi mày lên với cô. Cammy, một người bướng bỉnh, nhận ra ngay sự bướng bỉnh của anh. Cô sẽ không thắng được vụ này. "Được rồi!"
Anh lên ngựa, gò cương tiến về phía cô. Trước khi cô kịp bắt đầu phản đối, anh đã bế cô lên và nhẹ nhàng đặt cô vào lòng.
"Ch-chuyện này không hợp phép tắc. Tôi tưởng anh sẽ hộ tống tôi, chứ không phải mang tôi về."
"Việc này có vẻ khá phù hợp, nếu xem xét đến hoàn cảnh thực tế."
Cô thở ra bực bội và quay đầu. "Thế thì về gia trang Belmont!"
"Tôi biết cô sống ở đâu. Tôi đã thấy cô hôm nọ, nhớ không?"
Tất nhiên là cô nhớ! Nhưng sao anh ta lại nhớ được cô?
"Cô là họ hàng của cháu gái Belmont à?" anh hỏi.
"Không, tôi là người trông nom cô ấy khi còn nhỏ."
Anh hít vào thật mạnh. "Cô là một trong những người bị kẹt trên đảo?"
Cô thẳng người và cằm cô nghênh lên.
"Đúng cô rồi. Thật là một vinh dự được gặp cô, Cô Scott."
Cô xoay người trong lòng anh để nhìn anh rõ hơn. "Anh không nghĩ tôi kỳ cục sao?"
Anh lắc đầu. "Tôi nghĩ cô đã đúng. Một cú ngã ngựa chỉ như trò chơi hàng này của cô. Tôi cũng nghĩ cô chắc chắn phải là một phụ nữ ác chiến."
Cô bối rối. Cái cách anh nói những từ cuối, thật thấp và mãnh liệt, gần như làm cô run lên. Cô biết trả lời anh thế nào bây giờ? Biết nói gì?
Cô cố tự kiềm chế mình. Anh làm cho cô muốn nói ra những thứ còn ngốc nghếch hơn nữa, nên cô phải mím chặt môi lại, quyết im lặng suốt quãng đường về. Khi họ đến ngay bên cửa vào, anh giúp cô xuống, nhưng không phải xuống đất. Anh bế cô ngay trong cánh tay anh, làm cô không còn lựa chọn nào khác là vòng tay bám lấy cổ anh.
"Anh không thể bế tôi vào trong!" Ôi, anh ấy thật mạnh mẽ. Cô có thể cảm thấy các cơ bắp của anh đang vận động. "Anh không thể vào nhà!" Chúa ơi, mùi hương của anh ấy thật không thể tin được. "Làm ơn, đặt tôi xuống!"
Anh đá cánh cửa bằng chiếc ủng. Cô rên lên. Cô chỉ muốn đi cưỡi ngựa một chút thôi mà. Huckabee mở cửa, và hàm dưới ông ta như rớt xuống, làm mặt cô lại bốc cháy.
"Ông có thể đưa tôi đến một cái ghế?"
"Tất nhiên, thưa ngài."
Winfield xốc cô trong cánh tay. Cô tưởng anh chỉ muốn một vị trí thoải mái hơn, nhưng thực tế là anh ôm cô chặt hơn. Liệu tình trạng này còn có thể trở nên không thể chịu nổi hơn nữa?
Hình như. Tori bước vào, nhìn thấy cô bị thương, và chạy về phía họ, như thể sắp đánh Winfield. "Chị đau à? Có chuyện gì thế? Tại sao anh ta lại ôm chị?"
Anh trả lời với giọng nhẫn nại, "Cô Scott hơi bị bầm dập một chút. Cô ấy ngã ngựa. Tôi đang ôm cô ấy vì tôi không muốn cô ấy đi bộ."
Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống một cái ghế trong phòng khách và yêu cầu lấy đá, mấy cái gối và trà. Tori lưỡng lự, mắt nhìn vị nam tước, nhưng khi cô thấy Huckabee đi về phía nhà chứa đá, cô lườm Winfield cảnh cáo rồi đi kiếm gối.
Anh kê cái mắt cá tội nghiệp chẳng hề sưng của Cammy lên những cái gối nhỏ kiếm được. Cô phủ váy lên trên ra vẻ e lệ.
"Liệu tôi có thể đến thăm và xem cô bình phục thế nào không?"
Anh đã giúp cô quá nhiều. "Chuyện đó không cần thiết đâu."
"Tôi nhất quyết thế."
Cô lắc đầu. Cô không muốn anh cảm thấy có nghĩa vụ phải đến gặp cô và tất nhiên là không muốn anh biết cô đã nói dối về cái mắt cá chân. "Tôi không nghĩ đó là một ý hay."
Lần đầu tiên, mặt anh chùng xuống. "Tất nhiên rồi." Anh nói gần như với chính mình, "Tôi hay quên mất là mình đã già thế nào rồi."
"Già," cô cười khẩy, xoa xoa một vết bầm trên bàn tay. "Anh chỉ mới khoảng cuối ba mươi, nếu đúng thế, và vẫn còn sung sức lắm." Cô ngước nhìn lên đúng lúc cô há hốc miệng vì lời nói của mình. Mặt đất sẽ nuốt chửng cô, nếu nó làm đúng như cô cầu xin lúc này.
Mắt anh có vẻ rất vui, vẻ mặt hài lòng. "Đầu bốn mươi. Nhưng tôi sợ cô quá trẻ với tôi."
"Tôi không quá trẻ với anh."
Nụ cười của anh mở rộng hơn.
"Ý tôi là, nếu hai người ở tuổi chúng ta..." cô ngó lơ và nhăn mặt. "Tôi chỉ nói là nếu hoàn cảnh..." Mặt cô đang bốc khói. "Tôi gần ba mươi rồi!" Có thể anh không chỉ thích thú với cô. Có thể nói rằng anh vui vì cô. Hoặc cả hai. Cô cũng chẳng biết nữa.
"Tôi không hiểu sao có thể như thế được, nhưng vì như thế thì càng tốt cho tôi -"
Tori trở lại với những cái chăn, gối, và bà Huckabee đang mang thứ trà ưa thích của Cammy đến. Tori chăm chú nhìn Winfield đang ngắm Cammy và có vẻ không hài lòng lắm với hoàn cảnh đó. Anh có thể đã cảm thấy sự thù địch từ phía Tori bởi vì, với một nụ hôn thật lâu trên tay Cammy, anh quay người và xin phép ra về. Nhưng chỉ sau khi anh nói với qua vai, "Thứ sáu, cô Scott."
Cả cô và Tori cùng nhìn cánh cửa một lúc lâu sau khi anh đã đi.
"Kể cho em mọi chuyện đi nào," cuối cùng Tori nói.
Cammy giải thích cú ngã của cô và kể tỉ mỉ sự tử tế của anh. Và cô không bỏ qua những thứ ngốc nghếch cô đã nói. Cuối cùng, cả cô và Tori đều cười phá lên.
"Ôi, Cammy, em thật bất lịch sự với anh ấy. Một lần nữa. Em chỉ quá lo lắng cho chị thôi. Và cái cách anh ấy ôm chị. Như muốn chiếm hữu."
"Thật hả?"
Tori gật đầu. "Chắc chắn."
"Chị không thể tin chị đã bảo anh ấy sung sức. Và đó chỉ là một trong những thứ ngớ ngẩn chỉ nói với anh ấy. Chị rất sợ vì biết rằng mình không thể nói chuyện."
"Em nghĩ chị nói chuyện rất tuyệt nếu như cái cách anh ấy nhìn chị là một dấu hiệu. Rồi, thế chị sẽ mặc gì cho Thứ sáu đây?"
"Đừng có ngớ ngẩn," Cammy kêu. "Em nói cứ như anh ấy sắp đến để tán chị vậy."
"Đó chính xác là việc anh ấy đang làm. Bà Huckabee đã nói anh ấy góa vợ hơn mười năm rồi."
Cammy gần như chẳng biết anh và cô vẫn cảm thấy buồn cho sự mất mát của anh. "Anh ấy chỉ lịch sự thôi. Đàn ông đẹp trai, mạnh mẽ như anh ấy không tán tỉnh những con bé đầu đỏ gầy nhẳng, nhợt nhạt, và từng có đầu óc ngơ ngẩn."
"Chẳng có gì đúng cả trừ cái vụ tóc đỏ," Tori khăng khăng. "Nhưng em có cảm giác ngay cả nếu tất cả những điều trên đều đúng, anh ấy vẫn làm."
Winfield trở lại vào Thứ tư.
Sau khi vội vàng lên phòng và thử tất cả các bộ váy cô có, Cammy chọn một bộ váy đi dạo màu xanh hoàng gia, vuốt lại tóc, và từ từ bước xuống cầu thang. Sự đau đớn ở chân và lưng cô mà cô vừa mới than phiền sáng nay đã biến mất.
Anh hít vào một hơi khi thấy cô và có vẻ ngưỡng mộ đến mức cô quả quyết rằng anh chàng tội nghiệp đã mù mất rồi.
"Tôi đã chuẩn bị sẵn một lý do, rằng tôi nghĩ cô không thể đi lại dễ dàng và hôm nay thật là một ngày đẹp trời, và tôi rất ghét để cô phải ở trong nhà. Nhưng sự thực là, tôi không muốn phải đợi đến thứ sáu. Và tôi thích cái ý nghĩ được bế cô lần nữa."
"Ồ," là câu trả lời của cô. Cô gần như không thể thở nổi.
"Thế nào, tôi có một cái khăn, một ít rượu, một chút thức ăn, và một cây anh đào nở sớm để chúng ta có thể thưởng thức những thứ kia bên dưới gốc."
Cô suýt thở dài, nghe thật tuyệt vời. "Tôi sẽ đi với anh, nhưng tôi phải kiên quyết là tôi sẽ tự đi. Vết thương của tôi khá hơn sau khi đi loanh quanh một chút rồi."
"Nhưng mắt cá của cô..."
"Gần như chỉ hơi nhức. Như tôi đã nói, chỉ như một cái nấc."
Cô thấy anh chần chừ và biết anh đang nghi ngờ, nhưng cô nghếch cằm lên thách anh dám nói gì đó. Đương nhiên, là một người bướng bỉnh, anh nhận ra sự bướng bỉnh của cô.
"Như ý cô thôi."
Họ đi dạo, chậm hơn là cô muốn, lên những ngọn đồi đến một chỗ có thể nhìn khắp thung lũng và bày bữa trưa ra. Dù cô cố gắng hạn chế với vài quả nho, anh thỉnh thoảng lại rót rượu và mời cô những thức ăn thật tuyệt, mơ bọc đường và táo rán, pho mát ngon đến nỗi cô muốn đảo mắt vì sung sướng, và những chiếc bánh mỳ nâu và trắng bọc trong vải vẫn còn ấm.
Càng nhiều rượu cô uống, cô càng nói nhiều hơn. Cái tên xấu xa kia cứ lợi dụng tình trạng đó của cô để hỏi cô về hòn đảo. Làm sao cô có thể nói với anh rằng cô từng đầu óc lộn xộn, không thể ăn cá - một món chính trong thực đơn của nước Anh - và không nhớ nhiều lắm về vài năm gần đây? Sao cô có thể tâm sự với anh rằng có những thứ cô ước mình không thể nhớ lại? Cô làm anh tIU nghỉu bằng cách kể về thực vật và động vật ở đó.
Cuối ngày, một ngày thật đáng yêu, anh nói với cô, "Thời gian trôi quá nhanh khi tôi ở bên cô." Anh với lấy tay cô. "Tôi muốn gặp cô ngày mai."
Cammy nhìn anh chằm chằm, bối rồi vì anh thực sự có vẻ thích cô. Người ta rất dễ quen với việc có một người đàn ông rất ổn cười với cô như thể cô quá tuyệt diệu.
Nhưng cô vẫn lo lắng. Sao cô có thể tìm được ai đó, được tán tỉnh, trong khi Tori đang để tang ông của cô ấy? Và cả tình yêu của cô ấy nữa?
Như đã hữa, Winfield đến một lần nữa vào thứ Năm. Nhưng khi anh nói về những việc họ sẽ làm ngày hôm sau nữa, như thể sẽ rất khó hiểu nếu họ không ở cùng nhau hôm sau, cô nói, "Em rất muốn gặp anh ngày mai, nhưng tình hình ở gia trang rất nhạy cảm vào lúc này."
"Như thế nào?"
"Cô Victoria đang phải chịu một áp lực khủng khiếp. Em không biết việc này có làm cô ấy thêm lo lắng không."
"Chẳng phải cô ấy sẽ hạnh phúc vì một người đàn ông, một anh chàng tốt và đứng đắn, anh phải nói thêm như thế, đã say vì em?"
Cô nghĩ anh trêu cô. "Anh say à?" cô hỏi khẽ.
Vẻ mặt của anh thật nghiêm túc. "Từ lần đầu tiên anh thấy em."
Miệng cô há ra như không tin nổi. Cô muốn che dấu sự ngạc nhiên của mình, để nói cái gì đó hay ho. Nhưng đôi môi anh đã phủ kìn môi cô và giúp cô khỏi phải làm cái việc phiền phức đó. Chậm rãi, nhẹ nhàng nhưng vẫn thật gấp gáp. Anh đã nói nhiều trong giây phút ngắn ngủi đó hơn cả cô có thể mơ thấy. Anh lui ra, ánh mắt anh gặp mắt cô. "Hãy nói với anh em cũng cảm thấy như thế."
"Em có," cô trả lời, rồi lại đặt môi trở lại trên môi anh, nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt anh như thể đáp lại.