“Đừng… Lăng, đừng giết con của chúng ta...”
“Không giết chết nó, giữ lại nó làm gì! Để cả đời cô dùng nó để uy hϊế͙p͙ tôi ư? Con mẹ nó, cô giữ lại nó làm gì, cô cho rằng cô sinh nó ra thì tôi sẽ phải nhận nó ư? Đứa trẻ không được mong chờ như vậy, thà bỏ đi, không sinh ra còn hơn!”
“Đừng, Lăng, xin anh đừng giết con chúng ta! Xin anh!” Sắc mặt Nhan Duyệt sợ đến trắng bệch, cô ta dốc sức liều mạng cầu xin tha thứ.
Lúc này cô ta mới hiểu Nguyễn Thiên Lăng thực sự quá vô tình, ngay cả con của mình mà anh cũng nỡ ra tay giết hại…
Không được, cô ta không thể để mất đứa bé này, đứa bé không còn thì cô ta cũng không còn gì hết!
“Cứu mạng, cứu mạng...” Cô ta há to miệng, chật vật kêu cứu.
Giờ phút này, hình tượng của cô ta, khí chất của cô ta đều không còn. Khuôn mặt cô ta biến dạng, cố gắng cầm cự, dáng vẻ điên cuồng nhìn rất khó coi, không còn chút gì xinh đẹp.
Ánh mắt của Nguyễn Thiên Lăng hung ác, nham hiểm, không hề để ý đến việc cô ta kêu cứu.
“Nuốt nó đi!”
Anh nhét viên thuốc vào cái miệng đang há to của Nhan Duyệt, tiếng kêu của cô ta bỗng im bặt. Nhan Duyệt hoảng sợ mở to hai mắt, dốc sức liều mạng nhổ viên thuốc ra, nhưng mà viên thuốc đã tuột xuống cổ họng cô ta.
Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên buông cô ta ra. Nhan Duyệt ngã nhào xuống đất, cô ta quỳ xuống nôn mửa nhưng cũng không nôn được viên thuốc ra. Thậm chí cô ta còn móc họng, nhổ ra đầy nước bọt nhưng vẫn không nhổ ra viên thuốc…
Lúc này bà Nguyễn cùng mấy người làm đẩy cửa vào, nhìn thấy cô ta lăn lộn trên mặt đất, dáng vẻ chật vật nôn mửa.
Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng đứng đó, gương mặt lạnh lẽo không chút biểu cảm. So với sự chật vật của Nhan Duyệt, anh thực sự kiêu ngạo, không nhiễm bụi trần.
“Trời ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Bà Nguyễn sợ hãi lên tiếng.
Nhan Duyệt ngẩng đầu lên, gương mặt đỏ bừng. Cô ta duỗi năm đầu ngón tay ra điên cuồng gào lên: “Mẹ, nhanh đưa con đi bệnh viện, Nguyễn Thiên Lăng cho con uống thuốc phá thai!”
“Cái gì?” Bà Nguyễn sợ đến trắng bệch, bà cảm giác trước mặt quay lòng vòng, thân thể không khỏi lắc lư.
“Phu nhân!” Mấy người làm vội đỡ bà.
Bà Nguyễn đột nhiên lấy lại tinh thần, gào lên: “Nhanh đưa thiếu phu nhân đi bệnh viện, nhanh!”
Người làm luống cuống tay chân đi dìu Nhan Duyệt, hai chân co ta run lẩy bẩy nhưng vẫn cố gắng đứng dậy, đi đến bệnh viện!
---
Xe cứu thương nhanh chóng đến nơi, Nhan Duyệt được đưa lên xe cứu thương. Cô ta vẫn ôm bụng kêu đau, giống như sắp sảy thai rồi vậy.
Người làm đi theo hầu Nhan Duyệt từ Nhan gia cũng đã muốn gọi về cho bà Nhan nhưng bị bà Nguyễn nhìn thấy, bà tiến lên đập điện thoại của cô ta.
“Cô muốn làm gì?” bà Nguyễn nghiêm nghị chất vấn.
Người làm sợ đến ngây người: “Tôi… tôi gọi cho phu nhân báo cáo tình hình của tiểu thư…”
“Không được gọi! Trước khi tình hình rõ ràng, cô nên an phận chút đi! Đừng quên đây là Nguyễn gia, không phải Nhan gia!”
“Vâng.” Người làm sợ quá vội vã gật đầu.
“Ai đi theo, phải xuất phát rồi.” Y tá trong xe cứu thương nói.
Bà Nguyễn hung hăng lườm nguýt người làm, xoay người lên xe cứu thương…
Nguyễn Thiên Lăng đứng ở ban công lầu hai, hai tay chống trên lan can, thảnh thơi thoải mái nhìn dáng vẻ bối rối của họ. So với việc họ lo lắng, anh không để ý lắm.
Lấy điện thoại ra, anh nhếch môi bấm số điện thoại của bà Nguyễn…