Nhan Duyệt kinh ngạc lắc đầu: “Không phải em đâu, sao em lại gửi những ảnh này cho anh?”
“Vì sao ư?” Nguyễn Thiên Lăng nghe nói vậy có vẻ buồn cười, cười khẩy chế giễu: “Để cho tôi hiểu lầm, sau đó phá hoại tình cảm của tôi và Giang Vũ Phi, đó không phải điều cô muốn ư?”
Nhan Duyệt tỏ vẻ ấm ức, hết sức oan uổng: “Đúng, em hy vọng anh và Giang Vũ Phi chia tay, sau đó anh sẽ ở bên cạnh em. Nhưng em sẽ không làm những chuyện này, em không thèm làm! Lăng, anh luôn nghĩ em tồi tệ như vậy sao, em là người như thế nào mà anh còn không rõ ư?
“Cô là người như thế nào, tôi biết rất rõ.” Nguyễn Thiên Lăng cười lạnh, ánh mắt của anh cũng lạnh băng.
Anh nâng cằm của Nhan Duyệt lên, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, nheo mắt khẽ nói: “Cô biết nhìn thấy cô, tôi nghĩ đến cái gì không?”
“…” Lông mi Nhan Duyệt khẽ rung, cô ta nuốt nước bọt, trong lòng tự dưng có chút sợ hãi.
Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng nói ra: “Nhìn thấy cô, tôi nghĩ đến từ người đẹp rắn. Từ này rất hợp với cô, cô có bề ngoài xinh đẹp, nhưng lòng dạ cô, còn độc ác hơn là rắn rết!”
Cùng với câu nói cuối cùng, tay anh đột nhiên trượt xuống dưới cổ cô ta, một tay bóp cổ họng cô ta!
Nhan Duyệt hoảng sợ, trợn to hai mắt, hai tay kéo hai tay anh ra, nhưng tay anh giống như gọng kìm cứng rắn, cô ta dùng hết sức bình sinh cũng không thể lay chuyển chút nào.
Nguyễn Thiên Lăng ép cô ta vào tường, năm ngón tay không ngừng xiết chặt. Ánh mắt anh trầm mặc, trong mắt tràn ngập ý muốn giết người.
Trong lòng Nhan Duyệt sợ hãi, anh định bóp chết cô ta ư?
“Lăng… anh muốn… giết chết… đứa con của anh và em… sao?” Cô tỏ vẻ đáng thương nhìn anh và hỏi một cách khó khăn.
Nguyễn Thiên Lăng không tăng thêm sức, anh cứ duy trì sức lực như vậy khiến cô ta chỉ có thể hít thở một cách yếu ớt, giống như kéo dài hơi tàn vậy.
“Sao tôi lại giết cô, việc giết người là cô am hiểu nhất, tôi làm sao dám so sánh với cô.” Anh cười khẩy mỉa mai: “ Hơn nữa dù cho tôi muốn giết cô, cũng phải học tập bản lĩnh của cô, phải làm việc không để lại dấu vết chứ?”
Nhan Duyệt yếu ớt lắc đầu: “Em không có… em không có làm gì hết…”
Khóe mắt cô ta tràn lệ, ánh mắt như người vừa vô tội vừa sợ hãi, một gương mặt nhỏ nhắn thê thảm, đáng thương. Thật giống như trên đời này, người bất hạnh và đáng thương nhất chính là cô ta vậy…
Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên thấy rất bội phục cô ta, đến nước này rồi mà cô ta vẫn diễn được. Người phụ nữ này không đi Hollywood phát triển tài năng, đúng là quá đáng tiếc!
“Nhan Duyệt, cô không cần phải diễn kịch trước mặt tôi. Sáng nay cô đã làm chuyện tốt đẹp gì, hả?” Nguyễn Thiên Lăng nhẹ giọng hỏi, cuối cùng phát ra một từ “hả” cực nguy hiểm.
Nhan Duyệt vẫn lắc đầu: “Em không hiểu anh… đang nói gì…”
“Thật sự không hiểu?” Nguyễn Thiên Lăng ghé sát gần cô ta, lạnh lùng ép hỏi.
“Không hiểu…” Nhan Duyệt vẫn lắc đầu, ánh mắt rất vô tội.
Không có chứng cứ, dù đánh chết cô ta cũng không thừa nhận.
“Không hiểu cũng không sao, cô không hiểu, tôi hiểu là được.” Nguyễn Thiên Lăng cười khẩy, anh lấy ra một viên thuốc, đặt sát vào miệng cô ta.
“Biết đây là gì không?”
Nhan Duyệt lắc đầu, trong mắt đầy vẻ kinh hoàng. Cô ta cảm giác Nguyễn Thiên Lăng không dễ dàng gì buông tha cho cô ta, rốt cuộc anh muốn làm gì?
“Đây là thuốc phá thai! Không phải cô luôn muốn dùng đứa bé trong bụng để uy hϊế͙p͙ tôi sao? Nếu không có đứa bé, cô còn muốn uy hϊế͙p͙ tôi như thế nào đây?”
Nhan Duyệt không thể bình tĩnh được, cô ta hoảng sợ lắc đầu.