Thế Hôn

Chương 291: Sắp mưa

Hắn nghe người ta nói. Lâm Cẩn Dung chú ý tới mấy câu
hôm nay Lục Giam nói với nàng đều mở đầu bằng cụm từ hắn nghe người ta nói,
cũng không biết là ai nói đây. Tuy rằng hắn để bụng chuyện này cũng không phải
ngày một ngày hai, nhưng ngày thường hắn đều trấn an nàng, cũng không chủ động
nhắc tới, hôm nay vì sao lại liên tiếp đề cập?

Lâm Cẩn Dung cười cười, chậm rãi nói: “Mẫn Hành lần
này về nhà, chuyện nghe người ta nói cũng thật là nhiều.”

Lục Giam lông mi run rẩy, nhẹ nhàng loan loan khóe
môi, ngừng một lát rồi nói: “Mấy ngày nay trong nhà luôn thúc giục, nàng chịu
không ít ủy khuất. Ta nhàn rỗi vô sự, liền đi hỏi thăm một chút, nếu là…… Có
thể có tác dụng, cũng thật tốt.”

Lâm Cẩn Dung bất động thanh sắc nhìn hắn: “Chàng thực
săn sóc.”

“Nàng là thê tử của ta.” Lục Giam cúi mắt, chậm rãi
thu thập giấy tờ văn chương trên bàn.

Lâm Cẩn Dung không biết nên trả lời những lời này của
hắn như thế nào, đơn giản không đáp. Trong phòng nhất thời im lặng chi cực.

“Nghỉ ngơi đi.” Lục Giam đứng dậy, thổi tắt đèn. Trong
phòng nhất thời trở nên hắc ám, vươn tay không thấy năm ngón. Lâm Cẩn Dung động
cũng không dám động, chờ một lúc để mắt thích ứng với ánh sáng, hơi trách cứ:
“Tốt xấu cũng để lại một ngọn đèn chứ.”

Lời còn chưa dứt, đã bị Lục Giam gắt gao ôm vào trong
lòng, khiến nàng sinh đau, cơ hồ muốn ép hết không khí bên trong phổi của nàng
vậy. Động tác của hắn kịch liệt, nhưng nửa điểm tiếng động đều không có, Lâm Cẩn
Dung thất kinh, chỉ nghe thấy tiếng tim đập của chính mình ở trong bóng tối
điên cuồng đập loạn: “Mẫn Hành……”

Thanh âm của nàng bị nuốt chửng. Nàng tựa như người bị
chết đuối, không thể hô hấp, chỉ có thể gắt gao túm bờ vai của hắn, mấy lần
tưởng ngất đi, đẩy hai lần mà không được, liền hung hăng cắn trên môi hắn, một
cỗ mùi hương tanh nồng tỏa ra tràn ngập, Lục Giam vẫn không để ý. Chỉ càng ôm
nàng chặt hơn, dùng sức cắn nàng, mùi máu càng ngày càng đậm.

Lâm Cẩn Dung đơn giản bất động, tùy ý hắn, Lục Giam
lại buông nàng ra.

Ngoài cửa sổ đèn lồng chớp lên, chiếu vào một chút ánh
sáng nhạt, khiến trong phòng lờ mờ, Lâm Cẩn Dung thở hổn hển, giương mắt nhìn
Lục Giam, Lục Giam đối mặt với nàng đứng ở nơi đó, nửa cúi đầu, vẫn không nhúc
nhích.

Theo trực giác nàng cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đó,
nhưng không muốn hỏi hắn, chỉ tựa vào ghế dựa một bên ngồi xuống, cứ như vậy
đi, là như thế nào liền như thế ấy, đâm luôn một đao cho thống khoái, dù sao ở
kiếp trước những ngày như thế này không thiếu nhưng hiện tại nàng cũng đã quá
mệt mỏi rồi.

Lục Giam đứng yên thật lâu, dường như cứ định đứng đó
mãi vậy, Lâm Cẩn Dung thanh thanh cổ họng, vuốt quần áo chuẩn bị ra ngoài, cố
gắng khiến thanh âm của mình có vẻ tự nhiên một chút: “Ta phải đi, nếu chàng
còn muốn đọc sách thì thắp đèn lên. Cứ đứng đó làm cái gì?”

Lục Giam một phen kéo lấy cổ tay nàng: “Ta có lời muốn
nói với nàng.” Thanh âm của hắn khàn khàn, còn mang theo chút run rẩy không dễ
phát hiện: “Nàng luôn bảo ta có gì thì phải hỏi nàng, phải nói rõ với nàng,
đừng giấu ở trong lòng.”

“Đúng.” Lâm Cẩn Dung không thấy rõ thần sắc của Lục

Giam, nhưng theo cảm thụ của nàng thì hắn đang cố gắng khống chế cảm xúc, hắn
thực sự phẫn nộ, nàng nhịn không được liền lui hai bước, cảm thấy tay Lục Giam
cầm chặt cổ tay nàng đau đớn, trong lòng gắt gao, thế nhưng giống như có chút
sợ hãi.

“Trước đó vài ngày, Lục Thiệu cho ta một cái tráp. Bên
trong là một phần bã thuốc và đơn thuốc… Hắn nói cho ta biết, dựa vào thứ này,
có thể tìm ra căn nguyên bệnh của nàng, miễn cho trưởng bối bức bách.” Lục Giam
nói từng chữ: “Ta vốn không muốn xem, nhưng ta không muốn nàng suốt ngày bị ép
buộc, cũng muốn có hài tử của hai chúng ta. Ta nhịn không được, cho nên ta đã
xem.”

Lâm Cẩn Dung càng không ngừng nuốt nước miếng, bất
chấp suy nghĩ vì sao bã thuốc và đơn thuốc lại rơi vào trong tay Lục Thiệu,
trong đầu nàng thầm nghĩ, giờ phút này nàng nên quay mũi giáo đâm một kích,
hoàn toàn phủ nhận, đổ tội mọi chuyện lên đầu Lục Thiệu, lại hỏi lại Lục Giam,
một đống bã thuốc, cùng đơn thuốc đó thì có thể chứng minh điều gì? Sao hắn lại
ngốc nghếch như vậy? Nhưng những lời này nghẹn trong cổ họng, một chữ cũng
không thể thốt ra.

“Lúc trước Thủy lão tiên sinh khám bệnh cho nàng, rồi
kê đơn, đơn thuốc đó ta vẫn còn nhớ rõ, mà này đơn thuốc này cùng đơn thuốc của
Lục Thiệu đưa cơ hồ giống nhau, chỉ so với đơn thuốc kia có thêm mấy vị dược mà
thôi.” Lục Giam hít một hơi, hơn nửa ngày mới lại nói tiếp: “Ta nghĩ đến trong
đó có kỳ quái, lại ngẫm thêm, đại khái đơn thuốc này so với Thủy lão tiên sinh
kê cũng khá tốt, đối với nàng sẽ có tác dụng, dù sao nàng uống thuốc của Thủy
lão tiên sinh nhiều như vậy mà cũng không có tác dụng. Tuy ta không tin hắn,
nhưng không muốn buông tha cơ hội này. Ta cầm này đơn thuốc này và bã thuốc đi
tìm người hỏi thăm, đa số đều không nhận ra, có vài người có vẻ nổi danh đều
hỏi ta, trong nhà có phải có người dùng đan dược, muốn giải độc hay không……”

Lâm Cẩn Dung trầm mặc không nói.

Lục Giam nở nụ cười, thanh âm cũng vẫn đều đều: “Ta đã
nói, thật sự là kỳ quái, rõ ràng thân thể nàng không tốt, cần điều dưỡng, sao
Lục Thiệu lại đưa đơn thuốc này cho ta, hắn không có ý tốt a. Nàng nói có phải
vậy hay không, A Dung?”

Lâm Cẩn Dung mất rất lớn khí lực, mới từ trong lỗ mũi
khẽ thở ra một tiếng “Ân” như không thể nghe thấy.

Lục Giam thở phào nhẹ nhõm, thanh âm đề cao hơn một
chút, cũng đã trở nên bình thường hơn: “Nàng có muốn xem đơn thuốc và bã thuốc
kia không? Nhìn xem hắn lại muốn làm chuyện xấu gì?”

Hắn tuy rằng không có đem chuyện sau đó kể lại cho
nàng nghe, nhưng sự tình phát sinh đến bây giờ, đã gần hai mươi ngày, hắn đã
dám nói, dám hỏi nàng như vậy, vậy tất nhiên đã sớm đi truy xét nguyên do sự
việc, nói không chừng ngay cả Thanh châu đều chạy tới một chuyến. Ngay cả hắn
chỉ sợ cũng muốn nhẫn nhịn, có điều lúc trước hắn nói những lời này với nàng,
nói về chuyện thời điểm sinh hoạt phòng the, lúc đó hẳn là hắn vẫn muốn nhẫn
nhịn, nhưng hiện tại, hắn ước chừng đã nhịn không nổi nữa rồi.

Như vậy cũng tốt, Lâm Cẩn Dung gắt gao cắn môi, nàng
điên cuồng muốn hỏi Lục Giam, nàng muốn nhìn thì thế nào? Không muốn nhìn thì
thế nào? Hắn cái gì cũng đều biết thì có sao? Nàng chính là hận hắn, chính là
không muốn thân cận với hắn, chính là không muốn sinh hài tử cho hắn, thì đã
thế nào?

“A Dung, nàng đang run kìa.” Lục Giam cầm lấy tay nàng
đặt trên mặt hắn, gương mặt hắn thật lạnh lẽo: “Nàng đừng tức giận, chúng ta
không mắc mưu mà.”

Hắn nói Lâm Cẩn Dung đang run, Lâm Cẩn Dung rõ ràng

cũng cảm giác được hắn đang run. Thanh âm ngữ khí của hắn dường như đang thương
lượng, không bằng nói là sợ hãi che giấu, còn mang theo phẫn nộ thương tâm.

Lâm Cẩn Dung muốn nói mà không thể nói ra, yết hầu
giống như đột nhiên bị ngăn chặn, môi cùng đầu lưỡi càng không chịu khống chế
trở nên run rẩy, suy nghĩ này vẫn quanh quẩn ở trong đầu của nàng, vẫn ảo tưởng
một ngày kia có thể thống thống khoái khoái nói ra với hắn, giờ phút này một
câu đều nói không được. Nàng nhịn không được suy nghĩ, cho dù sinh hạ hài tử,
may mắn không bị chết non, như vậy đến khi nàng chết đi thì sao? Nàng có thể
còn sống sót hay không? Nếu nàng có thể sống, thì hài tử may mắn, nếu như nàng
chết, hài tử này phải làm thế nào mới tốt? Cho nên, nàng đúng. Hài tử này không
thể hoài thai.

Ánh mắt của nàng vừa chua xót lại chát chúa, còn không
kịp phản ứng, một giọt nước mắt đã theo hai má nàng chảy xuống, nước mắt theo
khóe môi chảy vào trong khoang miệng, vừa mặn vừa đắng. Nàng muốn nói cái gì
đó, nhưng tóm lại vẫn chỉ trầm mặc.

Lục Giam trầm trọng thở hổn hển, cầm lấy tay nàng đang
đặt trên mặt hắn, buông tay nàng ra, xoay người đi đến bên cửa sổ, đứng đưa
lưng về phía nàng.

Lâm Cẩn Dung ngồi trở lại trên ghế, hơn nửa ngày mới
thu lệ, làm cho cảm xúc bình tĩnh trở lại. Nàng nhìn một chút quang ảnh ngoài
cửa sổ kia, đi đến bên cạnh bàn, sờ soạng tìm đá lửa, chuẩn bị đốt đèn.

Lục Giam nghe thấy tiếng vang, quay đầu nhìn nàng,
chua chát nói: “Không cần thắp, A Dung, chuyện này nàng thấy thế nào?”

Lâm Cẩn Dung đứng ở trước bàn, nàng biết hắn đang đợi
một câu của nàng, chờ nàng nói cho hắn biết, nàng không dùng đan dược linh tinh
gì đó, hoặc là không cần nói, không cần giải thích cũng được, chỉ cần khiến hắn
an tâm một chút. Hắn đã cho nàng cơ hội, hắn đang đợi nàng mở miệng.

Nhưng mà, dựa vào cái gì nhân sinh của nàng vẫn đều
phải nằm trong tay những người này? Kiếp trước nàng sống mà giống như đã chết,
kiếp này nàng nghĩ tới ngày lành nhưng vẫn còn phải dựa vào hắn, vẫn đều là hắn
cho, hoặc là không cho nàng cơ hội, dựa vào cái gì?! Người khác động vật ở lý
trí, nhưng càng nhiều thời điểm, con người cũng có cảm xúc bản năng giống như
động vật. Lâm Cẩn Dung bị một loại bệnh tâm thần khống chế, nàng không thể phát
tiết, nhưng cũng không chịu nhẫn nhịn. Nàng chỉ cười lạnh: “Thật sự là khó lòng
phòng bị, hang sói hang hổ bất quá cũng chỉ thế này.”

Lục Giam ngẩn ra, không nói chuyện, chỉ trầm mặc nhìn
nàng.

Một trận cuồng phong theo cửa sổ thổi vào, rừng mai
bên ngoài sàn sạt rung động, không khí có thêm vài phần ẩm ướt. Trong Thính
Tuyết các chẳng những không vì điều này mà trở nên mát mẻ hơn, ngược lại càng thêm
ứ đọng oi bức.

Lâm Cẩn Dung nghĩ đến, nàng và Lục Giam vẫn cứ như
vậy, giằng co không ai nhường ai đến đêm khuya, thậm chí có thể là hừng đông.
Nàng không nhượng bộ, hắn cũng không nhượng bộ.

Phía sau, Anh Đào ở dưới lầu hô một tiếng: “Thiếu phu
nhân, ước chừng trời sắp mưa rồi, có đi về không?” Lại nói thầm một tiếng: “Sao
lại tắt đèn thế này?”

Lâm Cẩn Dung không nói gì, Lục Giam lại lên tiếng:
“Đi, thắp đèn lồng lên.”

“Ai!” Thang lầu vang lên “Thùng thùng” tiếng bước
chân, ngọn đèn từ dưới lầu truyền đến, càng ngày càng sáng. Lâm Cẩn Dung khẩn
trương rút ra khăn tay, dùng sức lau trên mặt hai cái, lại để ý váy áo.

Lục Giam nhìn nàng một cái, xoay người đi xuống.

Lâm Cẩn Dung nghe thấy hắn ở thang lầu cùng Anh Đào
thấp giọng nói chuyện, không muốn đi xuống để Anh Đào nhận ra mình khác thường,
liền đứng đó một lúc lâu mới cất bước, mới được hai bước, chỉ thấy Lục Giam một
mình cầm đèn lồng, cũng không nói gì, đang chờ ngay tại cầu thang.

Lâm Cẩn Dung cúi mắt đi qua mặt hắn, chậm rãi bước xuống
lầu dưới, nàng đi được vài bậc, mới nghe tiếng bước chân vang lên sau lưng.

Anh Đào cùng Song Toàn đã không còn ở đây, Lâm Cẩn
Dung đoán ước chừng là Lục Giam đuổi đi, nhưng cũng không muốn cùng hắn trở về.
Người mà giờ phút này nàng không muốn đối mặt nhất chính là hắn. Nàng nhấc váy,
đặt chân xuống thảm như ý, vừa mới đi được hai bước, đã bị Lục Giam từ phía sau
kéo lấy tay áo.

Lại là một trận gió ào đến, mang theo cát bụi ập đến
gương mặt Lâm Cẩn Dung, nàng đem tay áo giơ lên lau mặt, tê thanh nói: “Chàng
kỳ thật muốn như thế nào?”