Thế Hôn

Chương 290: Vào hạ

Ba ngày liền, con người đặc biệt dễ dàng mềm nhũn, sau
giữa trưa, Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Ngọc Trân đang quản gia xử lý nhẹ nhàng khoan
khoái, lại giúp đỡ thay Lục Vân chọn kiện vải may đồ cưới, cảm thấy buồn ngủ,
liền hướng Lâm Ngọc Trân cáo từ: “Ta về phòng trước nghỉ tạm.”

Lâm Ngọc Trân nâng mắt lên đánh giá nàng một phen,
nói: “Vẫn không thấy động tĩnh gì sao?”

Lâm Cẩn Dung cúi con ngươi, không nói được một lời.

Lâm Ngọc Trân trầm mặc sau một lúc lâu, thở dài:
“Thôi, ta cũng không nói nhiều với con, tóm lại là gió thoảng bên tai, bằng mặt
không bằng lòng. Ta nói thêm hai câu, mẫu thân con lại nói ta hà khắc con,
không để ý cốt nhục thân tình……”

Lâm Cẩn Dung chỉ nghe, cũng không trả lời.

Lâm Ngọc Trân trong lòng phiền chán, vẫy tay bảo nàng
đi xuống: “Con đi đi, tóm lại là số mệnh mỗi người khác nhau. Tiếp qua mấy ngày
nữa, chỉ sợ là ta cũng lực bất tòng tâm, lão thái thái sẽ tự mình mở miệng.”

Lâm Cẩn Dung trầm mặc hành lễ rời khỏi, Lệ Chi nhẹ
giọng hỏi: “Thiếu phu nhân, vừa rồi vì sao không nói cũng do Nhị gia một phần?”

Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói: “Có thể đẩy toàn bộ trách
nhiệm đi sao? Tóm lại đều là lỗi của ta. Cần gì lãng phí nước miếng.”

Từ tháng ba tới nay, Lục lão phu nhân uyển chuyển đề
cập qua hai lần, Lâm Ngọc Trân cũng trực tiếp đề nghị nàng an bài Quế Viên làm
thông phòng, nàng đều đáp ứng, tùy tiện để Lục Giam làm sao thì làm. Nhưng lúc
Lục Giam ở trong phòng lại không cho Quế Viên tiến vào hầu hạ, thậm chí còn phá
lệ cẩn thận, ngay cả đám người Anh Đào cũng không thể tới gần.

Vốn sự tình chưa từng phát sinh, Đào thị cũng không
thể biết được việc này, nhưng nàng lại biết, không khỏi vội vã xông tới cửa,
không để ý thể diện dắt Lâm Ngọc Trân khóc lóc, luôn miệng nói đều là Lâm Ngọc
Trân năm đó như thế nào, hiện tại ra sao, nào có cô cô như vậy, khiến Lâm Ngọc
Trân cũng không biết nên chống đỡ thế nào. Nhưng về sau, người bên ngoài nói gì
thì nói, Lâm Cẩn Dung sẽ không đẩy lỗi về phía Lục Giam, tình nguyện trầm mặc
mà chống đỡ. Tóm lại chính là chuyện như vậy, nàng cần gì phải đổ lỗi cho hắn?

Lâm Cẩn Dung cảm xúc không ổn định không ngủ nổi,
trong lúc hoảng hốt luôn cảm thấy có bóng người chớp động trước mặt, trong chốc
lát thấy là Đào thị, trong chốc lát lại thấy là Lục Giam, đến rồi lại đi. Nàng
cảm giác chính mình là có thể rõ ràng nhìn thấy bọn họ ra ra vào vào, nhưng
không cách nào nhúc nhích, càng không thể lên tiếng tiếp đón bọn họ.

Nàng đang trong mộng. Lâm Cẩn Dung trong lòng hiểu
được, dùng sức giãy dụa, khó khăn động một ngón tay, thở hào hển tỉnh lại, mới
phát hiện y phục đã ướt đẫm. Nàng trầm trọng thở ra một hơi, chậm rãi ngồi dậy,
muốn uống một ngụm nước. Thấy ánh sáng trong phòng dĩ nhiên hôn ám, canh giờ đã
không còn sớm, còn có chút trách Lệ Chi vài câu, thấy nàng ngủ lâu như vậy,
cũng không biết gọi nàng một tiếng.

Vừa xốc màn lên, chợt nghe có người hỏi: “Nàng tỉnh
rồi?” Chính là Lục Giam vốn nên ở thư viện lại đang ngồi bên cạnh bàn nước.

Lâm Cẩn Dung bước xuống giường: “Khi nào thì trở về?
Tại sao cũng không bảo ta?”

“Đột nhiên nhớ nàng nên quay lại. Thấy nàng ngủ say
sưa, biết nàng mệt nhọc, không đành lòng gọi dậy.” Lục Giam rót một chén nước
ấm đưa qua: “Uống đi.”

Lâm Cẩn Dung một hơi uống hết, ngồi xuống bên cạnh
hắn: “Ta vừa rồi gặp ác mộng. Nếu chàng gọi ta dậy, ngược lại sẽ giúp ta giải
thoát a.”

Lục Giam thấp giọng hỏi: “Sao lại gặp ác mộng?”


Lâm Cẩn Dung chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, cảm giác
này còn không bằng không ngủ, thở dài: “Sao ta biết được? Nếu biết, sẽ không
gặp ác mộng a.” Vừa nói vừa gọi người tiến vào múc nước để nàng tắm rửa: “Đổ
một thân mồ hôi, thật sự là không thoải mái. Nếu đồ ăn đã đưa tới, Mẫn Hành ăn
trước đi, ăn cơm xong chàng còn phải đọc sách nữa.”

Lục Giam không lên tiếng, chỉ ngồi đó bất động.

Lâm Cẩn Dung cũng không quản hắn, đi ra phía sau bình
phong tắm rửa, dùng nước ấm mang theo hương hoa nhài lau khô từ đầu đến chân,
lại thay y phục khác, chỉ cảm thấy cả người nhẹ hơn mấy cân, cảm giác nặng nề
vừa rồi biến sạch. Nàng mang theo vài phần nhẹ nhàng đi ra, đã thấy Lục Giam
vẫn ngồi ở bên cạnh bàn, cúi mắt cầm chén nàng vừa uống ở trên bàn lăn qua lăn
lại.

“Sao còn giống như tiểu hài tử nghịch ngợm chén nước
như vậy.” Lâm Cẩn Dung phân phó Anh Đào mang nước ra ngoài: “Dọn cơm đi. Nhị
gia đã sớm đói bụng rồi.”

“Vâng, thiếu phu nhân.” Anh Đào sinh sôi lên tiếng,
bức rèm che ở phía sau nàng hạ xuống, phát ra tiếng hạt châu va chạm thanh
thúy.

Lâm Cẩn Dung đi đến phía trước cửa sổ, mở rộng cửa sổ
ra, gió mang theo mùi hương hòa nhài nhàn nhạt tiến vào, thổi tung sa màn,
khiến phòng ốc đột nhiên trở thành hư không. Nàng đứng đó, cầm lược chải tóc,
búi tóc xong, hỏi Lục Giam: “Chàng làm sao vậy?”

Lục Giam cất chén đi, giương mắt nhìn nàng cười:
“Không thế nào cả. Chính là mấy ngày nay đọc sách hơi mệt, cho nên không muốn
nói nhiều. Lúc này nàng đã thoải mái hơn chưa?”

“Thoải mái hơn rồi.” Lâm Cẩn Dung ngoái đầu lại đánh
giá Lục Giam, dưới hoàng hôn, gương mặt hắn ủ rũ dường như càng thêm sâu sắc,
nhân tiện nói: “Buổi tối chàng cũng nên đi ngủ sớm một chút. Dục tốc bất đạt,
nếu sức khỏe suy sụp, ngược lại sẽ không tốt.”

“Đã biết.” Lục Giam đi qua ôm nàng vào trong lòng: “A
Dung?”

“Ân?” Hai người vừa tiếp xúc da thịt, liền sinh ra
nhiệt khí, trước ngực Lâm Cẩn Dung lập tức đổ ra một tầng mồ hôi mỏng, liền
nghiêng người đẩy hắn: “Nóng quá . Vừa mới rửa ráy qua, đừng để ta lại đổ mồ
hôi.”

Bình thường chỉ cần nàng kêu nóng, Lục Giam sẽ buông
nàng ra, giờ phút này hắn không thả tay, ngược lại càng ôm chặt thêm vài phần:
“Ta muốn nàng.”

Lâm Cẩn Dung cười: “Cũng không phải đã lâu không gặp,
bất quá mới mười ngày mà thôi.”

“Sao ta lại cảm thấy rất lâu đây?” Lục Giam trầm mặc
một lát, hỏi: “Nghe nói Tam tỷ lại có thai rồi?”

Lâm Cẩn Dung gật đầu: “Đúng.” Lần này Đào Phượng Đường
ở nhà lại mấy tháng, đợi cho người đi rồi, Lâm Cẩn Âm liền có bầu, sau khi hoàn
toàn xác định, liền sai người về nhà mẹ đẻ báo tin vui. Đào thị vừa mừng vừa
vui, mừng là Lâm Cẩn Âm lại có con, buồn là Hoan Lang nói rất chuẩn, Lâm Cẩn Dung
phải làm sao bây giờ.

“Ân.” Lục Giam ôm nàng lẳng lặng đứng trong chốc lát,
thấp giọng nói: “Ta nghe người ta nói, ở Hồng huyện có vị lão đại phu, y thuật
cực kỳ cao minh. Có muốn đi thử một chút không?”

Lâm Cẩn Dung lạnh nhạt cười: “Đi. Lúc trước cô cô lại
hỏi chàng sao? Ta thấy không bằng……” Không bằng xong hết mọi chuyện.

“Không phải.” Lục Giam đánh gãy lời của nàng, nhẹ

giọng nói: “Ta là nghe người ta nói, đại phu cùng bệnh nhân cũng phải chú ý
duyên phận, thuốc của Thủy lão tiên sinh nàng uống không ít, nhưng…… Cố gắng
đổi người xem thế nào.”

Lâm Cẩn Dung hỏi: “Nếu cũng không thành thì sao?”

Lục Giam tựa đầu chôn vào gáy nàng: “Ta còn nghe nói
đến vài người, thanh danh cũng rất tốt, nhưng không biết có thật sự đúng như
vậy không, chúng ta chậm rãi thử xem.”

Lâm Cẩn Dung khẽ mím môi: “Tùy ý chàng an bài là được
rồi. Ta lo lắng, chàng bỏ nhiều tinh lực vào chuyện này, ngược lại sẽ ảnh hưởng
tới việc đọc sách.”

“Đều là chuyện cả đời, có chuyện nào mà không thể thả
lỏng, ta tự có tính toán.” Lục Giam thấy gương mặt nàng lộ ra vài phần đạm mạc,
không nhiều lời nữa, buông nàng ra: “Ăn cơm đi.”

Thời tiết nóng bức, cơm chiều chỉ nhẹ nhàng. Hai người
rất nhanh dùng xong, cùng đến thỉnh an Lâm Ngọc Trân, từ trong phòng Lâm Ngọc
Trân đ ra, Lâm Cẩn Dung theo thường lệ an bài Lục Giam đi Thính Tuyết các đọc
sách: “Chàng hãy đi trước, sau đó ta sẽ sai người đưa trà quả sang.”

Lục Giam nhìn nhìn nàng: “Hồi lâu chưa gặp nàng, muốn
cùng nàng đi bộ một chút, không bằng lúc này nàng đi qua đó với ta? Bảo Anh Đào
trở về thu dọn là được.”

Lâm Cẩn Dung thấy ngữ khí của hắn tuy là thương lượng,
biểu tình lại là không thể cự tuyệt, trong lòng cảm thấy hắn lần này trở về cảm
xúc có chút khác thường, vì vậy cũng không từ chối, đáp ứng: “Được.”

Hai người một trước một sau chậm rãi đi dạo, phía sau
cũng không có hạ nhân đi theo. Lục Giam dọc theo đường đi cũng không nói nhiều,
cũng không nhắc lại chuyện thỉnh đại phu, chỉ kể với nàng vài việc vụn vặt của
Lâm Thận Chi ở trong thư viện, Lâm Cẩn Dung nghe, ngẫu nhiên cũng kể với hắn
vài việc vặt trong nhà.

Đến Thính Tuyết các, Lục Giam lên lầu tới trước cửa sổ
ngồi đọc sách, Lâm Cẩn Dung thay hắn thắp sáng đèn, dâng trà nóng, rồi tìm
quyển sách, cầm cây quạt ngồi ở một bên chăm chú đọc.

Lục Giam quay đầu nhìn nàng vài lần, thấy nàng chán
đến chết, vài lần định mở miệng để nàng trở về, nhưng lời đến bên miệng lại thu
trở về, cố gắng đem tâm tư đặt vào sách vở.

Lâm Cẩn Dung thấy hắn coi như chăm chú ôn luyện, liền
đứng dậy tới bên cửa sổ, cúi người hướng dưới lầu nhìn, Anh Đào cùng Song Toàn
ngồi ở đó hóng mát, đang cầm đèn lồng ngắm nhìn, đa dạng chồng chất. Đang nhìn
mê mải, chợt nghe phía sau “Ba” một tiếng vang, tiếp theo một trận loạn hưởng,
dường như có gì đó va đập vào nhau. Vội vàng quay đầu, có ngọn nến rơi xuống
đất, Lục Giam trong tay đang cầm sách, ngơ ngác đứng ở trước bàn.

“Nha, như thế nào lại làm rơi thế này?” Lâm Cẩn Dung
sợ nến kia sẽ đốt phải sách, nhanh tiến đến dựng lên, châm lại, một lần nữa đặt
xuống bàn học, hỏi: “Sao lại làm rơi nến vậy?”

Lục Giam rũ mắt xuống: “Có một con bướm, xoay chuyển
xung quanh khiến phiền chán.”

Lâm Cẩn Dung ngưng mắt nhìn kỹ, quả nhiên thấy trên
gáy sách trong tay hắn có một xác bướm, nhịn không được cảm thấy ghê tởm, nhíu
mày nói: “Bẩn muốn chết. Nhanh lau sạch sẽ đi.”

Lục Giam hỏi: “Làm thế nào bây giờ?”

“Trước lấy giấy lau qua. Lại lấy vải bố ẩm ướt lau lần
nữa.” Lâm Cẩn Dung tìm tờ giấy đưa qua, Lục Giam vươn tay tiếp nhận, đầu ngón
tay của hai người chạm vào nhau, Lâm Cẩn Dung thấy đầu ngón tay của hắn lạnh
lẽo, có chút run run, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Chàng làm sao vậy? Có chỗ nào
không thoải mái sao?”

“Ta khỏe.” Lục Giam nhẹ nhàng lắc đầu, cầm giấy nàng
đưa tinh tế chà lau sách, thật lâu sau, sách trở nên sạch sẽ, hắn mới ngẩng đầu
lên: “A Dung, chu kỳ của nàng thế nào?”

Lâm Cẩn Dung ngẩn ra, cười nói: “Chàng hỏi cái này làm
cái gì?”

Lục Giam nói: “Thì hỏi một chút, chúng ta là phu thê,
có cái gì không thể nói?”

Đã là phu thê hơn một năm, sao hắn lại không biết? Tự
dưng hỏi cái này. Lâm Cẩn Dung tim đập như trống: “Chính là chuyện mấy ngày hôm
trước.”

“Nếu ta nhớ không lầm, thì ngày mùng 6 là ngày đầu
tiên đúng không?” Lục Giam nhìn nàng, mắt cũng không chớp, ngữ khí ôn nhu: “Ta
nghe người ta nói, con nối dõi có liên quan tới sinh hoạt phong the, hôm nay là
ngày thứ mười sáu, đúng là thời điểm tốt.”