Thế Hôn

Chương 157: Đêm xuân

Hoàng hôn, nhiệt độ trong không khí càng ngày càng
thấp, hai ma ma mặc đồ mới hàm chứa tươi cười thắp dãy đèn lồng đỏ thẫm dưới
hành lang lên, màu đỏ ấm áp nháy mắt bao phủ toàn bộ sân. Anh Đào ngẩng đầu
lên, nhìn ánh trăng xám trắng phía chân trời kia, chà xát tay, nhỏ giọng hỏi:
“Quế Viên tỷ tỷ, là giờ nào rồi?” Cũng không biết bên ngoài tiệc rượu đã tan
chưa, sao vẫn chưa thấy có người đến đưa cơm cho các nàng?

Quế Viên thấp giọng nói: “Ước chừng sắp tan rồi. Có
người tới.”

Ở cửa viện, một nữ tử xinh đẹp khoác áo choàng gấm sắc
nhạt đính lông trắng, tóc dài đen mượt được vấn vô cùng đơn giản, chỉ cài một
trâm cài trân châu, cười dài đi tới, phía sau các nha hoàn ma ma cầm thực hộp
sơn son theo sát sau đó, chính là Lục Vân mang theo người đến đưa cơm.

Anh Đào chạy nhanh thông tri cho Lâm Cẩn Dung, thấy
Lâm Cẩn Dung đã dậy, ngồi ở bên giường đang cầm một quyển sách không biết lấy ở
đâu ra, nương theo ánh nến long phượng song chúc nghiêm túc đọc.

Hai ngày nay tiểu thư đột nhiên biến thành mọt sách,
cũng mệt cho nàng, Anh Đào đổ mồ hôi lạnh, cười nói: “Tiểu thư, biểu tiểu thư
đến.”

Quế ma ma thấp giọng trách mắng: “Không thể lại xưng
biểu tiểu thư nữa!”

Lâm Cẩn Dung thu sách, nói: “Từ giờ trở đi nhớ sửa.”
Sau đó đối với Lục Vân đẩy cửa vào nở rộ ra tươi cười sáng lạn: “A Vân, sao
muội lại tới đây?”

“Tân tẩu tử của ta.” Lục Vân tiến lên thân thiết chào,
cười nói: “Ca ca bảo ta phụ trách an bài cơm canh cho các nàng, vì vậy, ta liền
tự mình đưa tới.”

Lâm Cẩn Dung liền phân phó đám người Quế ma ma xuống
dùng cơm, tự bồi Lục Vân nói chuyện: “Làm phiền muội rồi.”

“Người trong nhà, khách khí cái gì? Về sau ta còn muốn
dựa vào tẩu tử đây.” Lục Vân nhìn lướt qua sách trong tay nàng, che miệng cười
nói: “Hóa ra hai người lại là một đôi mọt sách.”

Lâm Cẩn Dung nở nụ cười, thấp giọng nói: “Ngồi không
không có việc gì làm.”

Lục Vân liền cầm tay nàng, ôn nhu nói: “Chúng ta là
thân biểu tỷ muội, tỷ lại là tẩu tử của ta, ngày sau nếu có gì khó xử, trăm
ngàn lần đừng khách khí với ta. Mẫu thân ta tính tình có chút táo bạo, những
người khác……” Khe khẽ thở dài, thản nhiên cười: “Tóm lại, tỷ nhớ rõ cứ tới tìm
ta là được.”

Lâm Cẩn Dung gật đầu: “Ta nhớ kỹ.”

Hai người im lặng ngồi một lát, đám người Quế ma ma và
Lệ Chi nhanh chóng dùng cơm, tiến vào bái tạ Lục Vân, bên ngoài cũng có người
đưa tiệc rượu tiến vào, nói là Lục Giam sắp tới, Lục Vân cũng mỉm cười đứng
dậy: “Ta đi đây.”

Lâm Cẩn Dung đứng dậy đưa tiễn, liếc mắt nhìn Lệ Chi
ra hiệu, Lệ Chi mang tiền mừng đã chuẩn bị tốt để thưởng cho nha hoàn ma ma đi
theo Lục Vân. Lục Vân mỉm cười nhìn, cáo từ rời đi.

Quế ma ma một bên bố trí bàn tiệc, một bên khen: “Vân
tiểu thư này, làm việc đúng là hào phóng đẹp mặt, có tiểu cô hiểu biết như vậy,
tiểu thư ngày sau thật có phúc.”

Lệ Chi không hé răng, Lâm Cẩn Dung không chút để ý
đáp: “Đúng vậy.”

Cửa nhẹ nhàng vang lên, Anh Đào cùng Quế Viên nhất tề
thanh thúy nói: “Nhị thiếu gia đến.”

Tay Lâm Cẩn Dung giấu trong tay áo khẽ nắm thật nhanh

rồi lại buông ra, ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, đã thấy Lục Giam lẳng lặng
đứng ở cửa nhìn nàng, đôi mắt đen láy sáng lạn.

Thấy nàng nhìn về phía mình, liền mỉm cười, hướng đám
người Quế ma ma hòa khí nói: “Đều lui xuống đi. Đến chỗ Trường Thọ lấy tiền
thưởng.”

Quế ma ma nhìn nhìn Lâm Cẩn Dung, thập phần khó xử:
“Tiểu thư còn chưa dùng cơm……” Dù sao cũng phải có người hầu hạ Lâm Cẩn Dung
dùng cơm mà.

Lục Giam mặt đỏ lên: “Chúng ta sẽ tự ăn, ăn xong rồi các
người trở lại thu dọn sau.”

Quế ma ma thấy Lâm Cẩn Dung cúi đầu không nói, hiểu
được không thể không nghe theo, liền ý bảo đám người Lệ Chi cùng nàng lui
xuống.

Cửa được nhẹ nhàng đóng lại, trong phòng im lặng vô
cùng, ánh nến long phượng song chúc nhảy nhót, khiến ánh sáng trong phòng có
lúc dập dờn. Một đôi hài chậm rãi xuất hiện trước mặt Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn
Dung cúi đầu khẩn trương hít sâu một hơi, mạnh ngẩng đầu lên nhìn Lục Giam.

“A Dung……” Lục Giam mày hơi hơi nhíu lại: “Nàng sợ
sao?”

“Không sợ.” Lâm Cẩn Dung kiên định, giống như đang nói
với hắn, lại giống đang nói cho chính mình nghe: “Ta làm sao có thể sợ đây,
người ta không sợ nhất chính là chàng. Ta châm rượu cho chàng được không?”

Rượu Đông Dương rót vào chén long phượng màu bạc, bọt
nước xinh đẹp bắn tung tóe, hương rượu phác mũi, Lâm Cẩn Dung ngửi thấy mùi vị
này trong lòng hơi có chút yên ổn, tay chân coi như lưu loát đem một chén rượu
đưa tới trước mặt Lục Giam, lại đem bát đũa đưa cho hắn.

Lục Giam ngẩng đầu nhìn nàng nói: “Nàng nói đúng,
người nàng không sợ nhất chính là ta. Như vậy cũng tốt.” Ngữ khí mang theo chút
thoải mái cùng trêu chọc.

Lâm Cẩn Dung không biết hắn có ý tứ gì, cũng không
muốn miệt mài theo đuổi, rũ mắt xuống nắm đôi đũa nói: “Chàng không ăn sao? Ta
đói bụng cả một ngày rồi.”

Lục Giam gắp một miếng thịt thỏ vào bát nàng thấp
giọng nói: “Ăn đi. Ta đã ăn rồi, chỉ ngồi cùng nàng mà thôi.”

Lâm Cẩn Dung nhìn miếng thịt thỏ trong bát nàng, đột
nhiên liền cảm thấy ăn không vô, khẩu vị biến mất, nhưng nàng biết nàng không
thể không ăn, trầm mặc một lát, lấy ra chén rượu uống một hơi cạn sạch, sau đó
đưa miếng thịt thỏ vào miệng, không tiếng động mà dùng sức nhấm nuốt.

Lục Giam nhìn thấy động tác nàng uống rượu có vẻ thành
thục lưu loát, vô cùng ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ lấy chén
rượu trước mặt, nhẹ nhàng uống một ngụm, trầm mặc đánh giá nhất cử nhất động
của nàng.

Lâm Cẩn Dung uống hai chén rượu, thấy tứ chi đều dần
dần trở nên ấm áp, động tác cũng không cứng ngắc giống như trước nữa, cúi mắt
chuyên chọn món mình thích ăn, lại liên tục uống bốn chén rượu, thời điểm uống
xong chén thứ bảy, một bàn tay ôn hòa lại kiên định đè chén rượu của nàng lại:
“Uống thế là nhiều rồi, rượu này tác dụng chậm, nếu uống nữa nàng sẽ say.”

Lâm Cẩn Dung nhìn chằm chằm bàn tay trắng trẻo thon
dài kia một lúc lâu, nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Chàng không biết ta thích uống
sao.”

“Không thể uống nữa.” Lục Giam không để nàng nói thêm:
“Người đâu, tới thu dọn đi!”

Đám người Lệ Chi cùng Anh Đào tiến vào, thấy bộ dạng
Lâm Cẩn Dung, đều có chút giật mình. Cũng không nói gì, im lặng thu dọn chén

đũa trên bàn, rồi đưa lên khăn và nước ấm, để hai người rửa mặt.

Lâm Cẩn Dung ngồi ở trước bàn vẫn không nhúc nhích,
rượu uống khá nhiều, hai má phi hồng.

Lục Giam đợi nàng một lát, thấy nàng vẫn ngồi bất
động, đành phải đứng dậy đi trước vào phòng phía sau rửa mặt.

Lệ Chi vội bổ nhào vào bên cạnh Lâm Cẩn Dung, lo âu
thấp giọng nói: “Tiểu thư, người muốn làm cái gì? Nô tỳ cầu người, thời khắc
mấu chốt cũng không thể nháo……”

Lâm Cẩn Dung giương mắt nhìn, ánh mắt trong trẻo nhưng
lạnh lùng: “Ta biết, các ngươi yên tâm. Tháo trâm sai cùng áo khoác cho ta.”

Lệ Chi thấy thần thái ngữ khí nàng đều cực kỳ thanh
tỉnh, ngầm nhẹ nhàng thở ra, đỡ nàng ngồi vào trước gương đồng trên bàn trang
điểm, tay chân nhẹ nhàng thay nàng rút trâm sai, lại gỡ búi tóc, vừa cẩn thận
thay nàng cởi bỏ áo choàng đỏ thẫm tiêu kim, đợi đến khi định thay hài cho
nàng, đột nhiên khó xử nói: “Tiểu thư, này……”

Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng giật giật mắt cá chân, thấp
giọng nói: “Sợ cái gì? Cứ để như vậy đi.”

Lục Giam rửa mặt xong, đứng ở sau bình phong, nghiêng
tai nghe động tĩnh bên trong, nghe thấy thanh âm trâm sai chạm vào nhau thanh
thúy, hắn mới thả lỏng đầu vai cứng ngắc, được một lúc mới đi vào. Mới tiến
vào, liền thấy Lâm Cẩn Dung mặc áo đỏ nhạt, quần hồng thêu hoa, hài ngủ bằng sa
tanh màu xanh lá mạ ngồi ở trên giường.

Mái tóc đen dài của nàng vấn kiểu đơn giản, có lọn dài
khẽ chạm vào hai bên má, da thịt trắng hồng, đôi mắt đen láy, môi hơi hơi mím,
hai tay tuyết trắng đặt trên đầu gối, hai chân tự nhiên rủ xuống, trêu hài sa
tanh dùng kim tuyến thêu hoa văn tinh xảo, trước mũi hài có đơm một viên trân
châu. Thấy hắn nhìn qua, đôi chân kia còn giống như khoe khoang nhẹ nhàng vểnh
vểnh lên.

Lục Giam đột nhiên rất muốn cười. Hắn ngày bé thấy Đồ
thị bó chân, cuốn vừa nhỏ vừa thẳng, biết Lục Vân chân cũng bị bó rất nhỏ. Nói
thật, hai chân nàng xác thực so với Đồ thị cùng Lục Vân to hơn nhiều, cũng
không hề tinh xảo. Hắn không biết Lâm Cẩn Dung rốt cuộc có bó chân hay không,
bất quá nhìn bộ dạng này của nàng, hẳn là không có. Nàng cho hắn xem, có phải
cố ý uống rượu lấy thêm can đảm để khoe ra khiêu khích hay không.

Quế ma ma thấy một người đứng một người ngồi, hai
người mắt to nhìn mắt nhỏ, vội bên tai Lâm Cẩn Dung thấp giọng công đạo vài
câu, cùng mấy người Lệ Chi lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài.

Cửa được đóng lại, trong phòng hai người đồng loạt cả
kinh, giương mắt nhìn lẫn nhau, lại đều là vô cùng trấn định.

Lục Giam đem mồ hôi trong lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa
xoa trên tay áo, chậm rãi hướng Lâm Cẩn Dung đi qua, cười nói: “Nàng nhìn ta
như vậy là vì sao? Vừa rồi Quế ma ma nói gì với nàng?”

Lâm Cẩn Dung nhanh chóng cúi mắt, hai chân đang hướng
lên trên cũng chán nản buông xuống. Lục Giam đi đến bên người nàng, ngồi xuống,
thử vươn tay nắm tay nàng, chỉ cảm thấy một mảnh lạnh lẽo, không khỏi nhíu mày,
nói: “Vì sao lại lạnh như vậy?”

Lâm Cẩn Dung nhanh chóng lùi tay về, một câu cũng nói
không nên lời.

“Cảm thấy không thoải mái sao?” Lục Giam muốn sờ trán
của nàng: “Có cần ta gọi Quế ma ma đến không?”

Lâm Cẩn Dung vội nghiêng người tránh, thấp giọng nói:
“Ta không sao. Ngủ đi. Sáng mai canh bốn phải rời giường rồi.” Nói xong tháo
hài, nhẹ nhàng nằm xuống.

Lục Giam thu hồi tay, nhìn chằm chằm nàng một lát,
đứng dậy buông trướng màn mỏng màu hồng, cởi giầy, thật cẩn thận nằm xuống bên
cạnh nàng, nương theo ánh nến long phượng song chúc bên ngoài trướng im lặng
nhìn gương mặt Lâm Cẩn Dung.

Hô hấp mỏng manh của Lâm Cẩn Dung cơ hồ không thể nhận
ra, lông mi thật dài rung động, khớp hàm cắn chặt, tuy rằng nàng đang cực lực
khống chế, hắn vẫn cảm nhận được người nàng đang phát run. Trong khoảng thời
gian ngắn, trong lòng hắn tràn ngập thương hại. “A Dung…… nàng nhìn ta đi.” Hắn
hướng nàng vươn tay, nhẹ nhàng phủ lên đầu vai nàng, ý muốn nàng ngẩng đầu nhìn
hắn, nhưng nàng càng cúi thấp hơn.

Nói không sợ, kỳ thật vẫn là sợ, uống nhiều rượu như
vậy, cũng là vì thêm can đảm đi? Lục Giam nhẹ nhàng hướng về phía Lâm Cẩn Dung,
đè lại đầu vai run rẩy của nàng, thấp giọng nói: “A Dung, nàng không phải sợ,
nàng là thê tử của ta, ta là phu quân của nàng, ta sẽ đối xử tử tế với nàng,
những chuyện lúc trước chúng ta đều quên đi.”

Chuyện lúc trước…… quên đi sao?! Lâm Cẩn Dung như kỳ
tích không run rẩy nữa, nàng mở to mắt nhìn Lục Giam, không đợi Lục Giam thấy
rõ ánh mắt của nàng, nàng cấp tốc nhắm mắt lại, im lặng mà thuận theo.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng bắt tại phía chân trời, mấy
ngôi sao lóe sáng, gió xuân se lạnh ở trong sân nhẹ nhàng thổi qua, khiến đèn
lồng đỏ thẫm dưới hành lang lắc lư vài vòng, rồi lại lặng yên bất động.