Thế Hôn

Chương 156: Thành thân

Giờ Tỵ, Lâm Cẩn Dung tắm rửa trang điểm xong, rồi đến
gia miếu lễ bái cáo biệt.

Giờ Mùi, ngoài cửa sổ tiếng nhạc nổ lớn, âm dương khắc
trạch quan báo giờ lành, đọc mấy lời chúc may mắn, thúc giục tân nương lên
kiệu. Lâm Cẩn Dung bị một đám người vây quanh đến chính đường, từ biệt thân
nhân. Tuy rằng nữ nhi gả đi không xa, Đào thị vẫn khóc lóc, giống như không nỡ,
trái lại Lâm Tam lão gia lại đắc ý dào dạt, lúc răn dạy, ngữ khí đầy nhịp điệu,
leng keng hữu lực.

Lâm Cẩn Dung cúi mắt nghe xong, thấp giọng đáp vâng.
Lúc đứng dậy, đột nhiên muốn rơi lệ, lại thấy hốc mắt đều khô khốc, căn bản
không thể khóc nổi. Quế ma ma âm thầm nhéo nàng một cái, ý bảo nàng cũng nên tỏ
vẻ bi thương luyến tiếc phụ mẫu mới có vẻ thích hợp. Lâm Cẩn Dung trầm mặc
chống đỡ, bảo nàng gào khan vài tiếng, nàng cũng không làm được. Chu thị thấy
thế, vội ra hiệu cho hỉ nương, hỉ nương bước tới, lớn tiếng nói lời may mắn rồi
đem Lâm Cẩn Dung đưa lên kiệu hoa.

Bên này Lục Giam hành lễ với mọi người Lâm gia xong,
xoay người đi trước, Đào thị nắm khăn tay muốn đuổi theo, ánh mắt mong mỏi,
mang theo chút khẩn cầu thấp giọng nói: “Nhị lang, A Dung giao cho con, con nhớ
đối đãi với nàng thật tốt. Nàng tính tình quật cường, lại ít nói, con trăm ngàn
lần nên thông cảm nàng, có việc gì cứ nói với ta, ta nhất định sẽ nghiêm túc
quản giáo.” Lời còn chưa dứt, đã là lệ rơi đầy mặt.

Lục Giam ngẩn ra, lập tức thu tươi cười, nghiêm túc mà
ôn hòa nói: “Người yên tâm. Con nhất định sẽ đối xử tử tế với nàng.”

Đào thị còn có rất nhiều lời muốn nói, lại không biết
nên bắt đầu từ đâu, Chu thị đỡ lấy nàng cười khuyên nhủ: “Cũng không xa, lại là
thân càng thêm thân, cách làm người của Nhị lang muội còn không biết sao? Mau
mau thu lệ, chớ để trễ giờ lành. Nhìn xem, còn phải chuẩn bị tiền thưởng cho
kiệu phu nữa.”

Quả nhiên bên kia kiệu phu cười đùa ầm ỹ thành một
mảnh, không chịu khởi bước, đều lớn tiếng muốn nhận tiền thưởng. Đây vốn là
phong tục, Đào thị đã sớm chuẩn bị tốt, đưa hà bao dày, Lâm Tam lão gia mừng rỡ
trước mặt mọi người tỏ vẻ phú gia, thưởng rất hào phóng, như thế lặp lại lần
thứ hai, mọi người mới vừa vui cười vững bước nhấc kiệu lên.

Lâm Cẩn Dung ngồi ngay ngắn trong kiệu hoa, ngũ vị tạp
trần, bên ngoài tiếng cổ nhạc ồn ào ầm ĩ nhất thời như rất xa, hư vô mờ mịt,
nhất thời lại quá gần, gần đến mức khiến hai tai nàng ong ong tác hưởng, tâm
phiền ý loạn. Khi nào đến Lục gia nàng cũng không biết, cảm thấy giống như chỉ
một cái chớp mắt, lại giống như đã qua thật lâu.

Một đoàn nhạc quan, kĩ nhân hỗ trợ xử lý tiệc rượu
ngăn ở trước cửa Lục gia, ngăn đón ở cửa nói mấy lời may mắn, cầu hoa hồng tiền
thưởng.

Lục gia đón dâu đưa ra trả lời thuyết phục, trêu tức
cười đùa, ngươi muốn ta không cho, không cho tiến vào, thiếu không được, hơn
cũng không được, ngoạn nháo hồi lâu, tiếng cười chấn thiên. Trong đó có thanh
âm của Ngô Tương cùng Lục Luân là lớn nhất, cũng nói nhiều nhất.

Ngô Tương cầm đầu một đám ngăn đón cửa khó khăn nhất
rốt cục cũng cho đi qua, âm dương khắc trạch quan lại tay cầm hoa đấu, nhớ kỹ
nói mấy lời khấn, đem tiền quả ném qua cửa, nhóm hài đồng đã sớm chờ ở một bên
hi hi ha ha cười chạy lên, tranh nhau nhặt.

Sau đó thỉnh người hạ kiệu. Xuân Nha cùng Anh Đào tiến
lên đỡ Lâm Cẩn Dung bước xuống kiệu, nhỏ giọng dặn dò: “Tiểu thư, cũng không
thể lập tức bước đi, chờ một lúc đã.”

Lâm Cẩn Dung hiểu được quy củ, nhẹ nhàng “Ân” một

tiếng. Một gã nhạc kĩ sùng kính tiến lên, đối với cỗ kiệu đập một cái, vài nữ
kĩ tiến lên, ném hoa nghênh dẫn, Xuân Nha mới bảo Lâm Cẩn Dung: “Tiểu thư, có
thể đi rồi.”

Lâm Cẩn Dung bước lên thềm hoa chậm rãi đi vào, trên
đường hai chân như dính vào nhau. Đi tới giữa cửa, bước qua chậu lửa, thắp
hương bình an. Vào cửa rồi, đón vào tân phòng, ngồi trên giường, hỉ nương cười
nói: “Ngồi giường phú quý a!”

Lục Nhị phu nhân Tống thị lấy chén rượu Đông Dương
bằng bạc, đưa cho mọi người Lâm gia, đám người Chu thị mỗi người uống ba chén,
đứng dậy cáo từ. Mọi người sắp đi tới trước cửa, Chu thị quay đầu, thấy Lâm Cẩn
Dung một mình ngồi ở trên giường, cúi đầu vẫn không nhúc nhích, đột nhiên có
chút cảm khái, lại lộn trở lại nhỏ giọng nói: “A Dung, chúng ta đi trước .”

Vừa dứt lời, chỉ thấy tay Lâm Cẩn Dung vốn đang đặt
trên đầu gối khẽ giật giật, nhanh níu lấy ống tay áo của nàng.

Chu thị nhớ tới Đại nữ nhi đã gả đi cùng Lâm Ngũ sắp
xuất giá, xúc động từ mẫu tâm, hốc mắt nóng lên, xoang mũi chua xót, nhẹ nhàng
cầm tay Lâm Cẩn Dung, ôn nhu vuốt ve hai cái, thấp giọng an ủi: “Không phải sợ
a, A Dung, đây là điều nữ nhân đều phải trải qua. Ngày lành còn chờ ở phía sau.
Qua vài ngày có thể trở về thăm nhà a.”

“Ân.” Lâm Cẩn Dung nước mắt lúc này muốn rơi, lại dùng
sức nhịn xuống.

Chợt nghe trong phòng người xem náo nhiệt đột nhiên
bộc phát ra một trận cười to: “Tân lang tới rồi! Tân lang, thỉnh đi bên này!”
Mọi người chen chúc tới trước cửa, kéo cửa rộng ra, đều hô: “Chúc mừng a!”

Chu thị vội kéo tay Lâm Cẩn Dung ra, dùng ngữ khí dỗ
tiểu hài tử nói: “Ngoan a, chúng ta đi trước.” Sau đó nhìn Lục Giam cười gật
gật đầu, cùng những người trong Lâm gia rời đi.

“Tân lang mau mời tân nương tử đi ra bái lễ!” Hỉ nương
trên mặt tươi cười, ý bảo Lục Giam hướng đến giường thỉnh Lâm Cẩn Dung. Lục
Giam đứng ở trước giường, cúi mắt nhìn làn váy tiêu kim đỏ thẫm của Lâm Cẩn
Dung, trầm mặc một lát, vái chào thật sâu, thấp giọng nói: “Nương tử, mời.”

Trong phòng mọi người nhất thời cười vang, Tống thị
cười nói: “Nhị lang trước sau như một nhã nhặn có lễ.” Hỉ nương thì cười nói:
“Tương kính như tân, cử án tề mi.”

Lâm Cẩn Dung đứng dậy đáp lễ, hỉ nương đem dải vải màu
đỏ kết thành đồng tâm phân biệt đưa tới tay hai người, chỉ huy Lục Giam rút lui
xuất môn, Lâm Cẩn Dung gắt gao đi theo, hai người bái lễ xong, đi tới phòng
chính. Hỉ nương đưa một gậy nhỏ buộc dải vải kết hoa hồng vào tay Lục Giam,
cười nói: “Tân lang lật khăn voan.”

Lục Giam nắm chặt gậy nhỏ, nhìn Lâm Cẩn Dung khăn voan
hơi hơi rung động, trong lòng bàn tay không khỏi đổ một tầng mồ hôi. Hắn sợ khi
hắn xốc lên khăn voan, sẽ nhìn thấy gương mặt đầy lệ.

“Lật nha, nhanh lật khăn voan nha! Nhị ca! Đừng ngượng
ngùng!” Lục Luân e sợ thiên hạ bất loạn lớn tiếng hô lên, khiến một mảnh cười
vang, tiếng động càng ngày càng ồn ào ác liệt. Lục lão ông vui vẻ nhìn, tùy ý
để bọn họ cười đùa trêu chọc, cũng không ngăn cản.

Lục Giam quay đầu nhìn mọi người cười, thanh âm cực
thấp nói: “Ta sẽ lật khăn voan.” Nói xong nắm chặt gậy, nhẹ nhàng vén khăn voan
lên.

Khăn voan tiêu kim đỏ thẫm hạ xuống, Lâm Cẩn Dung mặt
phấn má đào, biểu tình điềm tĩnh ôn hòa, mắt sáng cụp xuống, lông mi cong dài

nhẹ nhàng rung động, cũng không thấy nàng rơi lệ. Lục Giam nhìn về phía khóe
môi nàng, thấy nàng khẽ mím cơ hồ có thể xem là có chút độ cong, ánh mắt của
hắn đột nhiên sáng bừng, khóe môi khống chế không được nhếch lên, quay đầu cười
mắng Lục Luân đang ồn ào nhất: “Câm miệng cho ta!”

Lục Luân cười ha ha: “Có người đỏ mặt a!”

Mọi người nhìn lại, thấy trên mặt Lục Giam quả nhiên
hồng đến tận lỗ tai, Lâm Cẩn Dung vẫn không nâng mắt lên, trên mặt nàng cũng có
thể do son phấn quá dầy, không nhìn thấy màu đỏ, chỉ nhìn thấy lông mi nàng rủ
xuống lộ ra vài phần ngượng ngùng, vừa im lặng, lại nhu thuận, duyên dáng yêu
kiều, cùng Lục Giam sóng vai đứng ở một chỗ, quả là một đôi bích nhân.

Giai nhi giai phụ. Lục lão ông vừa lòng ho khan một
tiếng, nói: “Đi từ đường thăm viếng đi.”

Trong chốc lát, Lâm Cẩn Dung rút lui, trở về tân
phòng. Lục Giam theo sát vào phòng, phu thê đối bái. Hành lễ xong, mới ngồi
xuống giường, các phụ nhân lấy tiền tài quả màu ném lên giường. Vô số tiền tài
quả màu lao tới, tiền tài va chạm vào nhau, phát ra thanh âm đinh đang dễ nghe,
đóa hoa, trái cây giống như mưa rơi vào trong lòng cùng bốn phía của Lâm Cẩn
Dung, nàng vẫn cúi mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn chúng nó càng ngày càng
nhiều.

Chợt nghe Lục Giam thấp giọng nói: “Cẩn thận chút,
đừng ném vào mặt.”

Cơ hồ là cùng khi đó, Lệ Chi ngay tại phía sau nhẹ
nhàng khẽ kéo áo Lâm Cẩn Dung một cái, Lâm Cẩn Dung vội vàng nâng mắt lên hướng
hắn cười, hơi hơi giật giật thân mình, rũ mắt xuống tiếp tục ngồi nghiêm chỉnh.
Chợt thấy Lục Giam đột nhiên khởi động, ngón tay xẹt qua bên cạnh mặt nàng, rất
nhanh cầm vật gì đó trong tay.

Trong phòng tiếng cười đột nhiên ngừng lại, có một lát
đình trệ. Hỉ nương bất an hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có gì, tiếp tục đi.” Lục Giam thanh âm bình
tĩnh mà ôn hòa, trong lòng bàn tay rõ ràng là một quả tiền tài.

“Ha ha……” Hỉ nương cười gượng một tiếng, hướng mọi
người vẫy tay: “Cắt tóc đi.” Rồi lấy ra kéo, cây lược gỗ, cắt lọn tóc của mỗi
người xuống, lại lấy ra dải băng buộc vào cùng một đôi chén rượu bằng bạc, đổ
đầy rượu, ý bảo hai người uống rượu giao bôi. Uống xong, đem tán hoa trên đầu
Lâm Cẩn Dung cùng chén rượu ném tới dưới giường, cười nói: “Phu thê là một, đại
cát!”

Trong phòng nhóm phụ nhân trẻ tuổi hơi hơi đỏ mặt,
nghiêng người tránh ở một bên, những người còn lại tiến lên chúc mừng, rồi xuất
môn rời đi.

Cùng lúc này, bên ngoài tiệc rượu cũng bắt đầu, có
người đến thúc giục tân lang đi ra ngoài kính rượu khách, Lục Giam thấp giọng
nói: “Ta đi đây, Trường Thọ đứng ngay ngoài cửa ở hậu viện, có việc thì tìm
hắn.”

Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng “Ân” một tiếng.

Lục Giam im lặng chốc lát, không thấy nàng có những
lời khác muốn nói, mới xoay người đi ra ngoài.

Lâm Cẩn Dung giật giật hai chân sớm chết lặng cứng
ngắc, nhẹ nhàng ưỡn thắt lưng, đem tiền tài quả vật chồng chất trên giường dời
sang lên một bên, nghiêng người nằm xuống.

Quế ma ma thấy nàng cứ như vậy nằm ở trên giường,
không khỏi khẩn trương: “Tiểu thư, không thể như vậy.” Tuy rằng lúc này trong
phòng cũng chỉ còn lại chủ tớ các nàng, cũng phải đề phòng có nhiều người đột
nhiên xông tới, nhìn thấy bộ dạng này của nàng thì phải làm sao bây giờ? Truyền
ra sẽ khiến người ta chê cười a.

Lâm Cẩn Dung từ từ nhắm hai mắt nhẹ giọng nói: “Ta mệt
mỏi.”

Bị ép buộc từ sáng tinh mơ đến giờ, chưa có một khắc
được nhàn rỗi, quả nhiên là mệt mỏi, Quế mẹ quan tâm hỏi: “Vậy tiểu thư có đói
bụng không? Có muốn ăn chút điểm tâm cho đỡ đói không?”

“Không cần. Ta không đói bụng.” Lâm Cẩn Dung có chút
phiền chán nhíu mày.

Quế ma ma có chút vô thố, Lệ Chi trấn an đè đầu vai
nàng, ý bảo Anh Đào đi canh cửa: “Nghe thấy có người thì lên tiếng. Để tiểu thư
nằm trong chốc lát.”

Lâm Cẩn Dung mở mắt ra, kinh ngạc nhìn la trướng đỏ
thẫm thêu đầy chữ hỉ.