Thế Hôn

Chương 133: Con bướm

Lâm lão thái gia mắt nhìn Lâm lão thái thái, trầm
giọng nói: “Đều là tôn nữ ruột thịt của ta, không có đạo lý nặng bên này nhẹ
bên kia, ta ước gì các nàng đều được tốt đẹp. Nhưng Lục gia cầu chính là A
Dung, không phải là ai khác. Lục lão ông chính là để ý tính tình im lặng ổn
thỏa của A Dung, tài mạo của A Dung. Ngọc Trân cũng không phải quá phản đối,
thân cô chất, ai cũng đều giống nhau.” Dừng một chút, lại chậm thanh âm nói với
Đào thị: “Hôn sự này, nói đến nói đi đều đối với tiểu lão Thất có lợi. Nếu con
thực đau lòng A Dung, phải đi khuyên nhủ nàng, giáo huấn nàng. Về phần những
người khác, không cần để ở trong lòng.”

Đào thị nghe lời này, đã biết mẫu tử La thị dù cho
nháo ngất trời, Lâm Cẩn Dung lúc ấy ngất xỉu đã là chuyện quá khứ, cũng hiểu
được là không thể cứu vãn. Trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết phải
nói gì, trong lòng một trận chua xót, bụm mặt khóc lóc.

Lâm lão thái thái khe khẽ thở dài: “Ngọc Trân cũng là,
lúc trước nên sai người tới báo một tiếng. Dù thế nào cũng không đến nỗi trở
tay không kịp.” Đây là uyển chuyển nhắc nhở Lâm lão thái gia, trong đó đại khái
có ẩn tình gì khác.

Lâm lão thái gia không kiên nhẫn nhíu mày, trầm giọng
quát: “Việc này không cần bàn bạc nữa, trở về đi.” Cho dù là Lâm Ngọc Trân
không hài lòng thì tính sao? Lâm Ngọc Trân ở Lục gia bất quá là [trong nhà chưa
tỏ, ngoài ngõ đã tường] mà thôi, nàng thì có cái gì? Một trượng phụ bên ngoài
làm quan, cả ngày luôn muốn nàng sinh ra một nhi tử cho hắn; Một nữ nhi rất
nhanh sẽ xuất giá; Một nhi tử là con thừa tự đoạt lấy từ người khác; Còn có
tính tình cương liệt không chịu thua. Nàng còn có thứ gì khác? Nếu không phải
hai nhà Lâm Lục nhiều thế hệ vi hôn, quan hệ rắc rối phức tạp, với cách làm
người của hai lão Lục gia, nàng có thể có phong quang hiện tại hay sao? Căn bản
dựa vào là liên tiếp thương hại cùng săn sóc tôn trọng lẫn nhau mà thôi, nếu
đều là Lâm gia nữ nhi gả qua, vì sao hắn phải khiến phu thê Lục lão ông mất
hứng? Cưỡng ép chịu thiệt sẽ là ai? Chịu thiệt còn không phải là Lâm Ngọc Trân
sao! Về phần Lâm Lục, cho tới bây giờ đều là Lâm Ngọc Trân tự mình bàn với La
thị, Lục gia nhị lão dù trước đó chưa ưng một ai nhưng cũng không đối với Lâm
Lục cảm thấy hứng thú. Hắn có thể nói cái gì?

Lâm lão thái thái làm phu thê với hắn nhiều năm, biết
là không có khả năng sửa đổi, khe khẽ thở dài, khuyên Đào thị: “Trở về đi.”

Đào thị mục đích chưa đạt tới, như thế nào cũng không
chịu đi. Nàng không dám giống như đối với Lâm lão thái thái cuồng bội vô lễ,
chỉ có thể quỳ xuống càng không ngừng khóc lóc. Lâm lão thái gia giận dữ, cất
bước rời đi. Mở cửa thấy Lâm Cẩn Âm, trầm mặt lạnh lùng thốt: “Đi khuyên nhủ
mẫu thân con, không muốn để tỷ đệ các con mất mặt, cứ để nàng ở trong này quỳ
khóc mấy ngày mấy đêm, khóc đến chết quỳ đến chết ta cũng không ngăn cản nàng!
Nếu con muốn làm theo nàng, cũng có thể quỳ xuống!” Nói xong sải bước rời đi.

Lâm lão thái thái thở dài, cũng đứng dậy.

Lâm Cẩn Âm sợ run, chạy vào trong kéo Đào thị: “Mẫu
thân, mọi người đi rồi, đứng lên đi.”

Đào thị nói: “Chẳng lẽ cứ như vậy sao? Muội muội con
phải làm sao bây giờ?” Trong lòng một trận khổ sở.

Mẫu tử hai người ngồi một lát, Đào thị đứng dậy nói:
“Ta đi tìm phụ thân con.” Tuy rằng không thể trông cậy, nhưng dù sao cũng nên
thử một lần, nếu là Lâm Tam lão gia nguyện ý, nàng có thể đem số tiền nàng kiếm
được trong lần làm sinh ý lương thực này để Lâm Tam lão gia cầm đi buôn bán,
hoặc là bất cứ sự tình nào muốn nàng nhượng bộ cũng được.

Lâm Cẩn Âm thấy căn bản không thể dựa vào, Lâm Tam lão
gia vừa gặp Lâm lão thái gia giống như chuột thấy mèo, không dám có nửa điểm

làm trái ý. Nhưng đến giờ phút này, thử một chút so với không thử vẫn tốt hơn,
vì thế mẫu tử hai người đến tìm Lâm Tam lão gia.

Lâm lão thái thái đuổi theo Lâm lão thái gia: “Chuyện
này cứ như vậy định ra sao?”

Lâm lão thái gia quay đầu nhìn bà, trầm giọng nói:
“Đến bây giờ, nàng còn không hiểu sao? Ta là vì ai? Là vì nhà này! Nàng nếu
thật sự muốn tốt cho bọn nhỏ, thật sự muốn Ngọc Trân tốt, lập tức đến bắt nhi
tức của lão Nhị câm miệng! Lại đi khuyên nhủ nhi tức của lão Tam! Chuyện đang
êm đẹp lại rơi vào tình trạng này, nàng làm nương làm bà bà làm tổ mẫu cũng nên
suy ngẫm lại!”

Lâm lão thái thái chịu chút răn dạy của hắn, cảm thấy
mất thể diện, mặt trắng bệch được Thanh Lê nâng đỡ phẫn nộ trở về An Nhạc
đường, ngồi suy nghĩ hồi lâu, chậm rãi hiểu rõ, thở dài, sai người kêu La thị
đến, lại bảo Chu thị đi khuyên giải an ủi Đào thị.

Lâm Cẩn Dung thấy Anh Đào tiến vào, không dám nhìn
nàng, mà là cúi đầu kéo góc áo, hỏi ba tiếng cũng không đáp một tiếng, liền
hiểu chuyện, mạnh đứng dậy, linh hoạt né tránh ý đồ của Quế ma ma đi lên ngăn
cản nàng, đi nhanh ra ngoài. Lệ Chi thấy thế, chạy nhanh cầm theo áo choàng,
đuổi theo.

Sắc trời dần dần trở nên âm u, gã sai vặt A Mạch đứng
ở cửa Thính Đào cư, ngồi trước khe cửa nhìn ra bên ngoài. Tứ tiểu thư mặc áo
choàng màu xanh có mũ, lẳng lặng nghiêng người đứng trên thềm đá ngoài cửa, mũ
trên áo choàng che một nửa khuôn mặt của nàng, thấy không rõ lắm thần sắc của
nàng, lại có thể nhìn thấy đầu vai nàng hơi hơi phát run. Bên người nàng nha
hoàn Lệ Chi nhỏ giọng nói gì đó, vẻ mặt khẩn khoản, Tứ tiểu thư chỉ bất động
cũng không để ý tới.

A Mạch không khỏi sờ sờ đầu, Tứ tiểu thư đã đứng ngoài
Thính Đào cư gần hai canh giờ, chẳng lẽ cứ tiếp tục như vậy? Tứ tiểu thư đây là
làm điều vô dụng mà thôi, hắn từ nhỏ đã đi theo lão thái gia, lão thái gia
không hẳn đã nói một thì không thể là hai, nhưng chuyện gì đã hạ quyết tâm cũng
rất khó lay động.

Phúc Toàn đi tới, thấp giọng nói: “Mở cửa đi, lão thái
gia thỉnh Tứ tiểu thư đi vào.”

A Mạch thế nhưng có vài phần thay Lâm Cẩn Dung cao
hứng, vội nhẹ nhàng mở cửa, nhỏ giọng nói: “Tứ tiểu thư, lão thái gia cho mời.”
Chỉ thấy Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sâu kín trên gương mặt tái
nhợt, nàng trầm mặc đối với hắn gật đầu, lại hướng Phúc Toàn nhẹ nhàng gật đầu,
đi nhanh hướng tới thư phòng của Lâm lão thái gia.

Lâm lão thái gia không đọc sách, cũng không ngồi sau
án thư bằng gỗ tử đàn quen thuộc, mà ngồi ở phía trước cửa sổ, bên cạnh là một
bếp lò nhỏ và trà cụ, đang một mình pha trà. Thấy Lâm Cẩn Dung đi vào, cũng
không quay đầu, một tay nghiền trà bánh, một tay canh lửa, hết sức chuyên chú
quấy nước pha.

Lâm Cẩn Dung cũng không quấy rầy hắn, đứng ngay tại
trước mặt hắn, im lặng chờ đợi.

Một lát sau, Lâm lão thái gia vươn tay, ý bảo nàng đi
qua xem: “Con xem ta có thể sánh bằng con không?”

Lâm Cẩn Dung yết hầu khô khốc, chát chát nói: “Chút kĩ
nghệ thấp kém của tôn nữ nhi sao có thể cùng tổ phụ đánh đồng?”

Lâm lão thái gia thản nhiên cười, cũng không trách

tội, rót một chén cho Lâm Cẩn Dung: “Nếm thử đi? Trong số các tỷ muội của con,
cũng chỉ có một mình Đại tỷ của con đã xuất giá nhiều năm được nếm qua trà của
ta mà thôi.”

Lâm Cẩn Dung không tiếp nhận: “Tôn nữ nhi không khát.”

Lâm lão thái gia cũng thu hồi tay, thản nhiên nhìn Lâm
Cẩn Dung: “Con sao phải như thế?”

Hắn cho nàng bậc thang để leo xuống, hắn đang dùng
phương thức ôn hòa khuyên giải nàng chấp nhận sự thật, lưu lại mặt mũi cho
nàng, nhưng mà, nàng sao có thể cam tâm? Biết rõ trước mặt là hố lửa, nàng vì
sao phải nhảy xuống? Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Lâm lão thái gia:
“Sống không bằng chết.” Nếu cầu không được, không bằng đánh bừa, có lẽ còn có
thể mở một đường máu.

“Vậy ngươi đi chết đi!” Lâm lão thái gia một cỗ ác khí
xông lên đầu, mạnh cầm bát đựng nước trà hướng Lâm Cẩn Dung ném qua, tức giận
bừng bừng: “Hôn nhân đại sự, cho tới bây giờ đều là trưởng bối làm chủ, ngươi
lại không biết thẹn thùng như vậy! Ai dạy ngươi? Mẫu thân ngươi dạy ngươi sao?
Người đâu! Đi gọi Tam lão gia cùng Tam phu nhân tới, xem bọn họ giáo dưỡng nữ
nhi thế nào! Đi gọi Tam tiểu thư tới, để nàng xem xem, nàng dạy muội muội thế
nào! Lại gọi Thất thiếu gia đến, xem tỷ tỷ của hắn làm ra chuyện tốt đẹp gì
đây!”

Chuyện này thì liên quan gì đến Đào thị, đến Lâm Cẩn
Âm cùng Lâm Thận Chi? Đơn giản chính là lấy bọn họ ra uy hiếp nàng mà thôi. Lâm
Cẩn Dung hốc mắt nóng lên, vừa ủy khuất vừa phẫn nộ, không né không tránh, tùy
ý để bát đựng nước trà va vào đầu vai, nước trà nóng bỏng ướt sũng quần áo,
khiến đầu vai nàng đau đớn, cất cao thanh âm nói: “Tổ phụ không cần nhắc tới
bọn họ! Một người làm một người chịu, coi trọng một trăm lần, bọn họ cũng vẫn
là người của Lâm gia!” Người có năng lực xử lý bọn họ thế nào?

“Vậy còn ngươi? Ngươi không phải là người Lâm gia sao?
Một người làm một người chịu? Chẳng lẽ ngươi cho đây chỉ là chuyện của một mình
người sao?” Lâm lão thái gia đứng phắt dậy, đi đến trước mặt Lâm Cẩn Dung từ
trên cao nhìn xuống, nâng tay lên nói: “Ngươi cho là Lâm gia nuôi lớn ngươi,
cho ngươi cẩm y ngọc thực, cho ngươi đọc sách tập viết, học tập các thứ, nuôi
ngươi cho tới bây giờ, vì để ngươi đến ngỗ nghịch trưởng bối, làm mất hết thể
diện của Lâm gia hay sao?”

Lâm Cẩn Dung nhắm mắt lại, đưa mặt đón nhận: “Vậy phải
làm sao bây giờ? Ta bất hạnh, người bất hạnh, ta đã sinh ra ở Lâm gia. Nếu tổ
phụ đã quyết ý, ta cam đoan, sẽ làm điều khiến các người đều phải hối hận.”

Ta bất hạnh, người bất hạnh…… Lâm lão thái gia nhìn
gương mặt non nớt tái nhợt của Lâm Cẩn Dung, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, cuối
cùng buông tay, ngược lại quay người đưa lưng phía Lâm Cẩn Dung, trầm giọng
phân phó Phúc Toàn ở một bên thò đầu ra nhìn xung quanh: “Tứ tiểu thư hồ đồ,
đem Tứ tiểu thư thỉnh ra ngoài, trở về phòng nghỉ ngơi cho tốt, không có mệnh
lệnh của ta, không cho phép ra khỏi cửa.”

Lâm Cẩn Dung trong lòng hụt hẫng, yên lặng nhìn bóng
dáng Lâm lão thái gia. Ai cũng không thể cầu xin, ai cũng không thể trông cậy.
Khi đặt lợi thế gia tộc trước mặt, nàng vĩnh viễn chỉ là hạt bụi bé nhỏ không
đáng kể.

Phúc Toàn ho khan một tiếng: “Tứ tiểu thư, mời người?”

Lâm Cẩn Dung xoay người ra bên ngoài, chỉ nghe Lâm lão
thái gia ở phía sau lạnh lùng thốt: “Ngươi đừng cùng ta ngoan cố, giả bộ bị
bệnh, tuyệt thực, muốn tự tử, ngươi nếu chết, ta sẽ không cho ngươi nhập vào mồ
mả của Lâm gia, để xem người thương tâm là ai.”

Lâm Cẩn Dung trầm mặc nắm lấy then cửa, dùng sức kéo
ra, đẩy mạnh sang hai bên, sau đó cũng không quay đầu lại đi nhanh ra bên
ngoài.

Cửa phát ra một tiếng ám ách rên rỉ, tựa như người bị
bệnh nặng không chịu nổi ốm đau, nhịn không được phát ra thống khổ rên rỉ. Lâm
lão thái gia không khỏi quay đầu, thần sắc phức tạp nhìn ra ngoài, trong viện
đèn đuốc u ám, thân thể cao gầy của Lâm Cẩn Dung bị áo choàng màu xanh bao bọc,
áo choàng có chút rộng thùng thình theo cước bộ của nàng, lại bị gió lạnh thổi,
bay lên rồi lại hạ xuống, cuồn cuộn nổi lên lại mở ra, cả người tựa như con
bướm đang vật lộn trong gió bấc. Ngươi cho là nó sẽ bị gió cuốn đi, ngươi cho
là nó sẽ rơi xuống, nhưng kỳ thật nó vẫn đang bay về phía trước.

Lâm lão thái gia nhắm mắt, lại mở to mắt, thần sắc vô
cùng kiên định hướng tới Phúc Toàn bên cạnh trầm giọng nói: “Ngươi đi nói với
nha hoàn ma ma trong phòng của Tứ tiểu thư, Tứ tiểu thư nếu thiếu một sợi lông
tơ, ta sẽ khiến các nàng sống không bằng chết.”