The Deed

Chương 7

“Có một ít loại cây thảo dược ở đây, thưa phu nhân.”

Emma liếc sang cái giỏ mà Maude chỉ. “À, tốt rồi! Rễ cây cúc thánh có tác dụng kích thích vị giác. Ta đã thấy chồng ta không ăn được gì nhiều vào bữa tối hôm qua. Có lẽ sẽ có tác dụng đấy.”

Maude gật đầu, đi nhặt thêm cỏ.

“Nếu thấy cả ngưu bàng thì nhớ lấy thêm một ít nữa nhé, Maude. Nó cũng giải độc tốt lắm. Cả cây đậu chổi và cỏ ba lá đỏ nữa, nếu em tình cờ tìm được.”

“Vâng, thưa phu nhân.”

Emma nhăn mặt khi nghe giọng nói của người hầu gái, biết rằng Maude cho rằng nàng đang đi quá xa so với mong ước đảm bảo chồng mình sẽ không chết.

Emma đã cho chồng nàng uống hỗn hợp thảo dược này để tăng cường sức khoẻ và sức mạnh ở chàng, ngay từ khi chàng mới hồi tỉnh sau khi bị thương. Chẳng có gì sai trái trong việc đó, nàng tự phản biện, nhưng nàng biết rằng, điều làm Maude băn khoăn không phải là nàng đã cho chàng uống gì, mà là nàng đã đưa như thế nào. Amaury tỏ ra bất hợp tác khi phải uống chúng, nên nàng đã nghĩ tốt hơn nên trộn thuốc vào đồ uống của chàng trong bữa ăn. Nhưng không may là khi trong cốc rượu của chàng có đến gần một nửa là dung dịch thuốc thì chúng đã làm vị của nó thay đổi. Khi chàng phàn nàn, Emma chỉ nói rằng đó là tác dụng phụ của vết thương trên đầu mà thôi. Có thể nói dối là tội lỗi, nhưng Emma cảm thấy chắc chắn rằng rồi Chúa cũng thông cảm cho nàng. Chồng nàng cần phải khoẻ mạnh và cho nàng một đứa con, cách duy nhất để cứu nàng khỏi cuộc hôn nhân với Bertrand.

Trung thực mà nói, nàng phải tự thú nhận là có thể nàng đang đề phòng hơi quá xa, nhưng quả thật, cho đến khi nàng có một đứa con thừa tự, thì an toàn vẫn tốt hơn là phải hối tiếc. Ánh mắt nàng rớt xuống chiếc bụng phẳng lỳ làm nàng thở dài. Đêm tân hôn đã không mang lại niềm hy vọng nào cho kết quả nàng trông đợi, có nghĩa là họ sẽ phải lặp lại đêm tân hôn vài lần nữa. Nhưng chẳng may là, chồng nàng chẳng tỏ ra chút gì có ý định làm chuyện ấy.

Lúc đầu Emma chẳng có chút lo lắng gì, vì suy cho cùng, chàng cũng mới chỉ hồi phục lại một chút sau chấn thương thôi. Nhưng Amaury đã khoẻ được vài ngày rồi, đã dành ba ngày bên ngoài thành để theo dõi quân lính của mình rồi. Chắc rằng chàng đã đủ khoẻ để thực hiện nghĩa vụ làm chồng của mình rồi chứ? Nàng thậm chí còn đã bóng gió nói với chồng nàng – dù rất xấu hổ - là chu kỳ của nàng đã đến và qua rồi, nhưng ẩn ý đó vẫn chẳng ăn nhằm gì. Nàng đã bắt đầu lo ngại chàng không thể làm được chuyện đó lần nữa.

Thở dài, Emma lại cúi xuống xem cây damiana. Các sách y thuật mà nàng đọc đã viết rằng damiana là một loại cây có khả năng như một loại thuốc kích dục mạnh mẽ. Nếu đúng là vậy, hẳn chồng nàng phải miễn nhiễm với loại cây này, vì dù nàng đã cho thêm nó vào cùng với những loại thảo dược khác trong rượu mà chàng uống từ khi nàng hết chu kỳ, vẫn chẳng có dấu hiệu bốc lửa nào từ chàng cả.

Damiana cũng được coi là loại cây thuốc có khả năng chữa bệnh bất lực ở đàn ông. Nàng không chắc đó có phải là vấn đề của chồng nàng không, nhưng nàng lo lắng, vì một thực tế là kinh nghiệm từ lần quan hệ đầu tiên của họ chẳng thể làm nàng có con được. Chắc chắn là không thể cần đến hơn một lần như thế mới có thể thụ thai được, đúng không nào? Nàng chắc rằng tất cả phụ nữ sẽ không thể chịu đựng để rồi sinh bao nhiêu con như thế nếu phải cần đến nhiều hơn một hay hai lần. Tất nhiên, giờ thì nàng cũng đã hiểu vì sao các phụ nữ khác đã nói rằng đây không phải là hành động vui vẻ gì và phụ nữ được mặc định là không nên tham dự vào hành động đó.

Những phụ nữ có đến mười đứa con hay nhiều hơn hẳn phải là những người biết rất nhiều về thảo dược, và họ biết dùng cái gì để xoa dịu sự khó chịu sau đó, nàng nghĩ khi cúi xuống nhổ thêm một cây nữa. Khi nàng thả nó vào giỏ, ánh mắt nàng lướt lên đám vỏ cây liễu nàng đã nhặt. Mấy ngày nay Amaury đã không còn cần đến nó nữa. Mà là nàng. Từ khi chồng nàng không thể hiện ý định gì là sẽ ngủ với nàng, nàng đã nuôi dưỡng ý định chủ động tiếp cận chàng. Nàng cần đến vỏ liễu là vì thế. Lần này nàng chủ động chuẩn bị trước cho cơn đau và sự khó chịu khi họ “kết hợp” với nhau. Nàng sẽ chuẩn bị một thức uống như một loại trà kết hợp giữa hoa bia và vỏ cây liễu trắng để xoa dịu cơn đau mà nàng biết sẽ đến. Nàng cũng dự định uống rượu không pha loãng với món cá trích mà nàng đã dặn người của mình chuẩn bị sẵn. Với hai thứ được pha chế sẵn ấy, nàng hy vọng rằng “việc ấy” lần này sẽ không quá đau đớn. Nàng đã có cảm giác như chồng nàng đã cố xé nát nàng ra trong lần “hợp nhất” đầu tiên của họ - trong đêm tân hôn.

Nếu nó có xảy ra. Nàng thở dài cúi xuống nhặt thêm một cây khác. Nàng chẳng biết gì nhiều về chuyện này, nàng chẳng biết phải làm cách nào để đề cập đến vấn đề đó với chồng mình. Thật đáng lo. Những người vợ khác yêu cầu chồng mình làm chuyện đó như thế nào nhỉ?

Có khi họ còn chẳng cần phải đòi hỏi hay yêu cầu gì. Đó là điều nàng sợ nhất.

“Phu nhân, em đã tìm được rễ cây cúc thánh, cây ngưu bàng và cỏ ba la đỏ. Nhưng không tìm được một cây đậu chổi nào cả.”

“Vậy cũng được rồi,” Emma nói khẽ, đứng thẳng lên. Nàng chống tay lên cái lưng đau, nhìn lên trời.

“Sắp tối muộn rồi, thưa phu nhân,” Maude nhìn theo ánh mắt nàng.

“Phải. Chúng ta nên về thôi. Mọi người hẳn đã ngồi vào bàn ăn tối khi chúng ta về đến nơi.”

Người hầu gái gật đầu, xốc lại giỏ cây rồi đi theo Emma đến chỗ lũ ngựa đang được cận vệ trông coi và đang chờ đợi họ.

Amaury đã khá mất kiên nhẫn khi vợ chàng cưỡi ngựa vào rừng. Chàng không hài lòng khi biết nàng phải đi tìm thêm rễ và vỏ cây. Nếu nàng không nói thêm là nàng đã dùng hết thảo dược của mình cho chàng thì chàng đã không cho nàng đi. Chàng cử bốn người lính của chàng đi hộ tống nàng, để rồi lại quyết định là cần đến 6 người ngay khi nàng đi khỏi. Sự lo lắng cứ quầy rầy chàng suốt buổi chiều khi chàng giám sát buổi luyện tập trong rừng.

Mặc dù đã lâu chàng không hướng dẫn lính của mình luyện tập, nhưng Blake và George Nhỏ đã làm theo những yêu cầu mà chàng muốn. Họ bắt những người lính luyện tập hàng ngày, kể cả người của Fulk, những người đã chiến đấu tốt hơn mong đợi. Họ cũng đã cử các tốp lính ra ngoài hàng ngày để truy tìm tung tích của băng cướp. Nhưng rủi thay, bọn cướp rõ ràng đã đoán ra được điều đó nên đã không xuất hiện kể từ sau vụ tấn công, và lẩn trốn cho đến giờ.

Đó chính là điều làm Amaury lo ngại khi vợ chàng đi vào rừng. Cũng vì vậy mà phần lớn buổi chiều chàng bực dọc với vợ. Chàng đã khá cáu khi tiếng chuông rung lên báo hiệu phu nhân đã trở về.

“Cuối cùng thì nàng cũng về rồi,” chàng lẩm bẩm, tra chiếc gươm chàng vẫn đang vung vẩy một cách thiếu kiên nhẫn vào người của mình khi chàng gầm lên phê phán hay ra lệnh cho họ vào vỏ. Chàng nhận ra rằng chàng đã trút cơn giận của mình lên họ, và thoáng cảm thấy tội lỗi thì nhìn thấy bóng vợ cưỡi ngựa vào trong lâu đài, đang tiến về phía chuồng ngựa. Amaury lập tức đi về phía đó.

“Chào chàng.”

Amaury nuốt cơn giận vào trong khi vợ chàng mỉm cười chào chàng, và cố nặn ra cái mà chàng nghĩ là một nụ cười trên mặt. Với Emma, nó trông giống như là một cái nhăn mặt vì đau, nên vẻ lo lắng lập tức hiện lên trên mặt nàng.

“Chàng đau sao, thưa Công tước?” nàng hỏi, vội vã xuống ngựa.

“Không.”

“Chàng bị hoa mắt, hay bị choáng không?” Vươn tới, nàng sờ trán chàng, nhẹ nhõm thở ra vì trán vẫn khô mát.

“Không đâu, vợ. Ta ổn.”

“Chàng không mệt chứ? Chàng đã không làm gì quá sức hôm nay chứ và –“

“Đã hơn một tuần kể từ khi vết thương trên đầu ta lành lại,” chàng bực bội chỉ ra.

“Và không, ta cũng không làm gì quá sức, chỉ đứng quan sát quân lính luyện tập thôi. Không phải cuống lên thế, vợ ạ.”

“Ồ, vậy tốt rồi.” Nàng cúi đầu, che dấu đi sự nhẹ nhõm của mình. Chàng không còn đau đầu, không mệt mỏi. Đêm nay nàng có thể gợi ý chàng về chuyện “tái hợp nhất”, nếu chàng không tự chủ động. Mà có lẽ chàng cũng chưa thể làm được điều đó. Có thể phải mất vài ngày thì damiana mới có tác dụng. Nàng sẽ phải tăng đôi liều thuốc vào rượu của chàng trong bữa tối. Sẽ chẳng tổn hại gì cả, nàng nghĩ. Rồi nàng chợt nhận ra chồng nàng đã nói gì đó với nàng đến cả mấy phút rồi mà nàng chẳng nghe được từ nào cả.

Dứt mình ra khỏi những suy tư, nàng nghe đoạn cuối bài rao giảng của chồng, mà thật ra nó là những mệnh lệnh được ngụy trang về việc nàng không được ra khỏi phạm vi lâu đài mà không có ít nhất sáu người lính đi theo bảo vệ. Rằng ngoài đó rất nguy hiểm. Rằng bọn cướp vẫn còn đang lởn vởn ngoài đó.

Emma nghiêm trang gật đầu khi chàng kết thúc, rồi quay người đi vào lâu đài, những thảo dược quý giá nằm trong cái giỏ nàng đang đeo lủng lẳng bên người. Vẫn chưa đến nỗi muộn quá như nàng lo ngại, vẫn còn đủ thời gian để nàng chế ra một liều damiana trước bữa tối.

“Nàng không sao chứ, vợ?” Amaury cau mày khi túm cánh tay nàng giữ cho nàng không bị ngã xuống. Nàng đang ngồi ngất ngưởng trên ghế.

“Vâng.” Nàng nói trong tiếng nấc, rồi nàng đưa tay lên che miệng cười khúc khích, lấy tay phe phẩy quạt. “Ôi, ở đây nóng quá, chồng nhỉ?”

“Không, có nóng tí nào đâu,” Amaury lẩm bẩm. Ngơ ngác vì hành xử khác lạ của vợ, chàng với tay lên trán nàng như nàng đã làm với chàng nhiều lần trong tuần qua. Nàng không có vẻ bị sốt. “Vợ à-_

“Ôi, khốn kiếp, nóng quá đi!” Lắc lư trên ghế, nàng bực bội túm lấy gấu váy, cố nhấc mảnh vải lên khỏi da mình.

Amaury há hốc miệng, trừng mắt lên vì vợ chửi thề rồi quay sang Blake với ánh mắt dò hỏi, “Một người chồng nên làm gì trong tình huống này, thưa Bá tước?”

“Phu nhân có vẻ như gần say rồi,” Blake tuyệt vọng nói sau khi lấy lại bình tĩnh để đáp trả lại cái nhìn của bạn.

“Thưa Bá tước, các quý bà không bao giờ say” Emma giảng giải, dựa vào chồng khi chỉ tay vào bạn chồng.

“Nước tắm đã sẵn sàng rồi, thưa phu nhân,” Maude lí nhí nói, bước đến bên cạnh chủ của mình.

“Tắm á?” Emma vùng ra khỏi người phụ nữ, loạng choạng suýt ngã. “À phải, ta thích tắm. Bất cứ cái gì có thể xoa dịu cơn nóng khốn kiếp này.”

Amaury nheo mắt khi nhìn Maude cam chịu giúp vợ mình đứng thẳng dậy và dìu nàng đi lên.

“Cậu có nghĩ nàng nghiện rượu không?” Blake lặng lẽ hỏi.

Amaury cau mày im lặng. Ánh mắt chàng trở lại cầu thang mà vợ chàng và người hầu mới đi khuất, chờ cho đến khi Maude quay xuống lần nữa và vội vã chạy vào bếp. Khi cô nàng quay ra, đeo giỏ trên tay, Amaury đứng dậy gọi.

Maude thoáng ngập ngừng rồi miễn cưỡng bước về phía chàng. “Vâng, thưa Công tước?”

“Cái gì vậy?” chàng hỏi, chỉ về hướng cái giỏ được che trong tay Maude.

Maude kéo lại miếng vải đậy. “Đây là tinh dầu để phu nhân tắm.”

Amaury nhìn vào bên trong, khẽ nhướng mày khi nhìn vào các loại hoa khô bên trong. Rồi chàng để ý thấy một bát nhỏ có chứa thứ nước màu vàng chanh. “Đây là cái gì?” Chàng hất hàm về phía cái bát.

“Hỗn hợp chammomile và chanh … cho tóc của phu nhân.”

“Hừm.” Amaury nâng cái bát lên ngửi. Mùi thật là ghê. Chàng liếc về phía người hầu đang sợ sệt. “Phu nhân có nghiện rượu không?”

“Uống rượu?” Giọng Maude bật ra the thé khi mắt cô nàng mở to. “Không, thưa Công tước.”

“Phu nhân như người bị say.”

“Vâng,” Maude thừa nhận.

“Nàng say á?” Trông chàng như sẵn sàng bùng nổ.

“Không, thưa Công tước!”

“Thế cái gì làm nàng ta trông như thế?!”

“Đó… đó có thể là do hoa bia, thưa Công tước,” Maude bật ra.

“Hoa bia?”

“Vâng… và cả vỏ cây liễu trắng.”

Chàng bối rối. “Hoa bia với vỏ liễu trắng thì làm sao?”

“Phu nhân đã uống cả hai loại trước khi ngồi ăn tối,” Maude thú nhận. “Có thể chúng tương tác với rượu trong bữa ăn.”

“Không phải là loại vỏ liễu trắng mà phu nhân vẫn cho Công tước Amaury uống để giảm đau đầu đấy chứ?” Blake hỏi, đứng lên khỏi chỗ ngồi để đi đến tra khảo người hầu.

“Vâng, chính là nó, thưa Bá tước.” Maude gật đầu thú nhận.

“Hoa bia dùng để làm gì?”

“Cũng để giảm đau, hoặc để chữa các bệnh về đường ruột. Nhiều người uống để bớt căng thẳng.”

“Vợ ta khó ở sao?” Amaury nổi cáu.

Nhận ra điều đó, Maude lập tức lắc đầu, rồi thở dài thú nhận, “Tôi không biết, thưa ngài. Phu nhân không nói vậy. Có thể phu nhân chỉ bị tác động vì hơi cồn thôi.” Cô hầu cựa quậy bứt rứt trước chàng. “Xin phép, thưa ngài. Tôi có thể mang lên cho phu nhân được không? Phu nhân sẽ không hài lòng vì nước sẽ lạnh khi tôi mang đồ lên đến nơi.”

Vẫn không thay đổi nét mặt, Amaury gật đầu cụt ngủn, nhìn theo người hầu băng qua Đại Sảnh trước khi buông mình xuống bên bàn.

“Có vẻ như nàng ta đã có dính tí cồn,” Blake trấn an khi thấy vẻ mặt của Amaury khi quay lại ghế ngồi. “Nếu ốm thì nàng ta đã nói với người hầu rồi.”

“Ừ,” Amaury đồng ý, nhưng vẫn lo lắng.

“Thưa phu nhân?”

Emma mở bừng mắt khi nghe Maude ngập ngừng hỏi. Cô hầu đã giúp nàng tắm, rồi choàng khăn và đặt nàng ngồi trước lò sưởi để chải đầu. Emma gần như đã ngủ gật khi ngồi trước lò sưởi ấm áp và những nhát lược vuốt ve trên tóc.

Với tay lên tóc, nàng ngạc nhiên thấy tóc nàng đã gần khô rồi. Có vẻ như nàng đã ngủ gật được một lúc rồi. Có thể là do rượu. Nàng đã cho gấp đôi thảo dược, rồi uống đến từng giọt rượu mà đầu bếp để riêng cho nàng. Nàng phải uống đến 3 cốc mới hết chỗ thuốc đó, nhưng hiệu quả thì thật tuyệt. Nàng quả thực chưa bao giờ cảm thấy tự do đến thế. Không còn cảm xúc, không còn lo âu, thật sự thoải mái. Quả thật là một liều thuốc bổ cho một đêm như thế này. Ý nghĩa lại làm nàng thở dài khi nhớ lại trải nghiệm làm vợ lần đầu tiên của mình. Mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn khi nàng chuẩn bị tinh thần được như thế này, nàng quyết định. Nhưng rồi, nàng vẫn chưa biết hết về những gì cần thiết.

“Thưa phu nhân?” Maude lại gọi.

“Ừ?”

“Phu nhân không ốm chứ ạ?”

Emma quay sang nhìn cô hầu ngạc nhiên, rồi khúc khích cười. “Không đâu, Maude. Sao em lại nghĩ vậy?”

Cô hầu lặng thinh một lúc rồi tiếp tục chải tóc cho nàng và thú nhận, “Em thấy phu nhân uống hoa bia và vỏ liễu trắng. Nên em sợ phu nhân bị khó ở.”

“Không đâu.” Emma nhìn vào lò sưởi, cắn môi thở dài thừa nhận, “Ta đã uống cả rượu không pha loãng nữa. Ta đã nghĩ nó sẽ tốt cho việc “hợp nhất.”

“Giúp cho việc…” Chiếc lược khựng lại trên tóc nàng.

“Phải,” Emma lẩm bẩm, mặt ửng lên. “Chu kỳ của ta đã đến rồi. Chúng ta vẫn chưa thể có con, nên cần phải ‘hợp nhất” lần nữa.”

Lông mày Maude nhíu lại lo lắng trong một thoáng, rồi cô ngồi xuống chải tóc cho Emma, lẩm bẩm. “Quả thật lần đầu rất đau đớn-“

Emma khịt mũi rất không duyên dáng đến nỗi Maude lại phải dừng chải tóc.

“À,” Maude thở dài, “Công tước đã phải rất vội vã trong đêm tân hôn đó. Lúc đó cần phải vội mà. Chắc hẳn ngài không có cơ hội để chuẩn bị cho phu nhân.”

“Chuẩn bị cho ta? À, chàng có báo trước và xin lỗi ta từ trước khi chàng làm chuyện đó.” Quay lại, nàng thấy Maude trợn tròn mắt hoảng hốt.

“Đó không phải sự chuẩn bị, thưa phu nhân.”

“Không phải sao?”

“Không”, cô hầu nặng nề nói. “Phu nhân, không có ai dạy phu nhân về chuyện đó trước khi cưới Hầu tước Fulk sao?”

“À, không.” Emma cười khi nhớ lại những suy nghĩ ngây thơ của mình. “Cha ta chỉ nói chồng ta sẽ ngủ cùng giường với ta thôi.”

“Chỉ nói vậy thôi?”

Emma gật.

“Ôi, phu nhân!” Maude hoảng hốt. “Phu nhân lẽ ra phải nói với em. Em có thể đã chuẩn bị cho phu nhân biết chuyện gì sẽ xảy ra.”

“Không sao mà,” Emma gượng cười trấn an. “Giờ ta sẵn sàng rồi. Đó là lí do ta uống hoa bia và vỏ liễu. Đêm nay sẽ tốt đẹp thôi. Ta sẽ chịu đựng được. Sự thật là ta còn không nghĩ là sẽ cảm thấy khó chịu nữa ấy chứ. Ta khá say rồi.”

“Không phải vậy! Phu nhân,” Maude vội vã nói, rồi lại im bặt khi cửa phòng mở ra và Amaury bước vào. Nhìn họ qua ánh lửa, chàng cau mày khi thấy người hầu vẫn ở đó. Chàng muốn nói chuyện riêng với vợ mình.

“Để chúng ta nói chuyện chút,” chàng nói.

Maude thoáng lưỡng lự rồi đứng dậy ngập ngừng rời đi.

Amaury nhìn theo cho đến khi cô đi ra, rồi quay lại quan sát vợ. Trông nàng khá dễ thương trong ánh lửa. Tóc nàng ánh lên xoã xuống vai và chảy xuống lưng. Chàng biết rõ rằng nàng không mặc gì dưới tấm khăn choàng ẩm ướt, bám dính vào người nàng.

Amaury cảm thấy họng mình sít lại khi mắt chàng lang thang trên người nàng. Chàng nhớ rất rõ khi nó nằm dưới cơ thể chàng. Chàng cũng nhớ rõ sự thống khổ chàng phải chịu sau đó khi không được giải thoát. Chàng cho rằng chính sự không trọn vẹn đó là nguyên nhân để chàng dễ dàng cương cứng lên trước người vợ bé nhỏ của chàng. Có vẻ như chàng đã luôn thức tỉnh từng phút kể từ khi họ kết hôn, ít nhất là trong những lúc chàng tỉnh táo. Khốn kiếp nếu không phải thế. Nó có vẻ như chàng sắp phun ra đến nơi. Nhưng sẽ không, khi vợ chàng đang ốm.

“Nàng ốm rồi,” chàng nói.

Emma nhướng mày nghe lời buộc tội, rồi lắc đầu.

“Có đấy. Nàng có đấy, và ta muốn biết điều gì làm nàng thấy khó chịu, vợ ạ.”

“Không có gì đâu, chồng ạ.”

“Nàng sẽ phải nói cho ta biết vì sao nàng ốm. Đó là bổn phận của nàng khi là vợ ta.”

Emma cau mày với chồng. Nàng không biết vì sao chàng nghĩ nàng bị ốm, trừ khi chàng đã biết nàng uống vỏ liễu và hoa bia bằng cách nào đó. Nếu đúng vậy thì nàng cũng nhất định không muốn giải thích lý do với chàng. Chuyện đó quá xấu hổ với nàng. Quyết định là cần phải đánh lạc hướng, nàng cố đứng lên mà không loạng choạng, rồi thả khăn choàng xuống sàn. “Nhìn em có chút nào ốm không, chồng?”

Amaury như mọc rễ xuống sàn. Chàng không thể tin điều nàng vừa làm. Chàng đã tốn từng phút kể từ đêm tân hôn để đấu tranh với chính mình để không đòi hỏi nàng vì đặc ân của mình, trong khi cơ thể chàng luôn yêu cầu chàng làm điều đó thì lý trí của chàng ra lệnh chàng không được thúc ép nàng. Chàng đã phải chịu sự gặm nhấm tội lỗi vì nỗi đau mà chàng đã lỡ gây ra cho nàng trong đêm tân hôn. Còn giờ, nàng ở đây, sẵn sàng dâng hiến cho chàng. Ít nhất chàng cũng có thể thề trước Chúa là nàng tự nguyện. Chàng nghĩ mình có thể chết đi được nếu hiểu lầm nàng, rằng nàng bỗng nhiên bò lên giường đi ngủ. Sợ rằng đó mới chính là những điều nàng định làm, chàng đứng yên một chỗ, đếm nhẩm từng giây. Chàng sẽ cho nàng 20 – không – 10 giây để lên giường, nếu không…

Tuột khăn choàng là một trong những việc khó khăn nhất mà nàng phải làm trong suốt cuộc đời. Thế nhưng, xét cho cùng, đó là một đánh lạc hướng hết sức hiệu quả. Chồng nàng trông như thế không chỉ quên mất đề tài đang nói mà còn như bị mất trí. Chàng chỉ đứng thảng thốt nhìn nàng trong một khoảng thời gian như vô tận, rồi đột nhiên băng qua phòng, quăng nàng lên tay chàng bế lên giường. Thả nàng xuống, chàng lập tức bắt đầu cởi bỏ quần áo.

Emma nhìn chàng với cảm giác gần như háo hức. Đó không hoàn toàn là phản ứng nàng trông đợi. Nàng đã hy vọng điều nàng làm có thể gợi ý cho chàng, nhưng đã chuẩn bị trước là ít nhất sẽ phải yêu cầu chàng trước khi chàng động lòng và đồng ý “hợp nhất”. Thay vào đó, nhìn chàng nôn nóng trút bỏ quần áo lại khiến nàng tự hỏi liệu việc “hợp nhất” có thật là không thú vị hơn với đàn ông không, vì rõ là chàng đang có vẻ vô cùng hăm hở. Chàng đã cởi được áo chẽn và giờ đang loi choi trên sàn với một chân, giật mạnh giầy ở chân bên kia. Cuối cùng chiếc giầy cũng được lột ra, bị chàng quăng qua vai, rồi chuyển sang chiếc giày còn lại. Một giây sau nó cũng bay vèo qua vai chàng. Rồi chàng cũng chỉ mất ít giây nữa tháo lưng quần và đẩy quần xuống.

Emma mở to mắt khi cái vật kỳ dị của chàng lộ ra. Trông nó còn to hơn lúc nàng nhìn thấy lần trước. Đột nhiên nàng cảm thấy vô cùng biết ơn vì đã tiên đoán trước được để mà uống thuốc.

Nhận ra chàng bỗng nhiên đứng im, nàng ngước mắt lên mặt chàng. Sự nôn nóng vẫn còn đó, nhưng giờ mặt chàng có vẻ gì đó như là đau đớn. Nhíu mày, Emma liếm môi. “Chồng à?”

Amaury rên lên, nhắm mắt lại trước hình ảnh chiếc lưỡi nhỏ xíu của nàng lướt quanh làn môi. Khỉ thật, chẳng lẽ nàng không biết chàng đang phải tự kiềm chế hay sao? Không lẽ nàng không biết chàng đang kìm nén mong muốn chụp ngay lấy nàng hay sao? Bởi vì đó là tất cả những chàng nghĩ đến khi chàng cởi đồ. Rồi, tất nhiên, chàng phải cố gắng vượt qua bản năng của mình đủ lâu để nhớ rằng nàng vẫn còn lạ lẫm với niềm hạnh phúc này trong hôn nhân. Và chàng cũng đã tự thề với lòng mình rằng lần tới khi chiếm lấy nàng, chàng sẽ dành thời gian để làm nàng sung sướng nhất có thể. Hoặc ít ra thì cũng làm nàng đỡ đau nhất, vì thực tế là các phu nhân không bao giờ cảm thấy thú vị với hành động này.

“Chồng?”

Thở dài, Amaury mở mắt ra, gượng cười, rồi ngồi xuống giường cạnh nàng.

Emma cũng đáp lại chàng với nụ cười căng thẳng, rồi nằm ngửa ra. Đó là những gì chàng yêu cầu nàng trong đêm tân hôn. Nàng hoàn toàn mong chàng nằm lên nàng và bắt đầu hợp nhất. Nhưng, thay vào đó, chàng khẽ nhướng mày, rồi lướt ánh mắt đi xuống khắp cơ thể nàng. Khi mắt chàng lướt đến vùng chóp chân nàng, Emma chợt nhớ đến hướng dẫn của chàng đêm đó và mở chân ra.

Ánh mắt của Amaury lập tức chiếu thẳng vào mặt nàng, cố thoát khỏi ý nghĩ mới xuất hiện trong tâm trí. Khuôn mặt nàng có vẻ là nơi an toàn nhất để chàng nhìn vào trong khi cố nhặt nhạnh lại sự kiềm chế của mình … cho tới khi chàng lại thấy lưỡi nàng lướt ra lần nữa.

Rên lên, mặt chàng rớt úp xuống gối.

“Chồng ơi?”

“Ta có thể làm được,” chàng lẩm bẩm qua hàm răng nghiến chặt dưới gối.

“Làm gì cơ ạ?”

“Việc của nàng không phải là đặt câu hỏi, vợ. Cứ im lặng nằm đó đi.”

“Vâng, thưa chồng.” Emma lo lắng trả lời, lòng nàng dấy lên nỗi bất an. Chàng ghét nàng. Chàng không thể chịu được khi nhìn vào nàng. Không thể chịu được ý nghĩ phải “kết hợp” với nàng. Kể cả bây giờ khi chàng đang tự thuyết phục bản thân rằng chàng có thể xoay sở để làm điều đó. Khốn kiếp, nàng ước gì nàng xinh đẹp. Chỉ đêm nay thôi. Thật hổ thẹn khi thấy mình xấu xí đến mức chồng mình không thể chịu được ý tưởng phải có con với mình.

Amaury nhấn mặt sâu hơn vào gối, nín thở, đếm đi đếm lại tới 10 khi cố tưởng tượng ra bất cứ thứ gì không vui mà có thể nghĩ đến khi nỗ lực kiểm soát ham muốn của mình.

Khuôn mặt rỗ đậu mùa của người phụ nữ già nấu rượu.

Tắm.

Thứ trà của vợ chàng. Không. Không được. Nó lại khiến chàng nghĩ đến người vợ đang khoả thân bên cạnh chàng.

Những cơn đau đầu khủng khiếp mà chàng phải chịu. Không. Cũng không được. Nó chỉ làm chàng nhớ đến hình ảnh nàng cúi người xuống chàng, chạm lên trán chàng khi chàng sốt.

Nói chuyện với vợ. Khốn kiếp! Có thể làm nàng biến khỏi đầu chàng được không?

Emma tuyệt vọng nhìn vào lưng chồng, chịu đựng nỗi bất an. Rồi nàng càng sốt ruột hơn khi thấy chàng chôn mặt mình ngày càng sâu hơn trong gối. Có phải chàng đang cố xoa dịu mình không? Chẳng lẽ việc ngủ với nàng lại còn đáng sợ hơn cái chết sao? Lạy Chúa, đây quả là sự sỉ nhục ghê gớm!

“Chồng!” cuối cùng nàng quát lên. “Em không bảo chàng tự sát, chỉ cần nhắm lại, giả bộ như em hấp dẫn hơn, và làm …. Điều … đó … như lần trước. Chúng ta cần có con, mà lần trước thì chúng ta đã thất bại rồi.”

Amaury khựng lại, rồi quay đầu sang nhìn vợ. “Nàng đang nói đến điều gì vậy?”

Emma sốt ruột thở dài. “Việc “hợp nhất” ấy, thưa ngài.”

“Không. Nàng có ý gì khi nói ta đã không thể làm nàng có con vào lần trước?”

Nhận ra người đàn ông trong chàng bị tổn thương, nàng thở dài và cố xoa dịu chàng. “Em biết chắc thế, mà đó không phải là lỗi của ngài đâu, thưa ngài. Có thể vì áp lực hoàn tất đêm tân hôn là nguyên nhân dẫn đến nỗ lực khiến em có con không hiệu quả. Có thể nó làm cho khả năng sinh sản của chàng giảm đi, nhưng-“

“Chỉ có lòng tốt mới ngăn được ta làm nàng có con!” Amaury quát lại. Khi Emma chỉ tròn xoe mắt, đầu óc trống rỗng nhìn chàng, chàng giải thích, “Ta vẫn còn chưa đưa hạt giống vào nàng mà.”

Thấy nàng vẫn bối rối không hiểu, Amaury thở dài nôn nóng. “Một người đàn ông phải phun hạt giống gieo vào bụng người phụ nữ. Nhưng chúng ta không có đủ thời gian trong đêm đầu tiên đó. Chúng ta bị quấy nhiễu và sau khi đã làm nàng đau, ta cho rằng ta không cần phải ép buộc nàng hơn nữa trong cùng một đêm.”

“Hạt giống ư?” Emma lẩm nhẩm, nhìn xuống bụng mình.

“Đúng vậy.

Nàng nhìn lên chàng nghi hoặc. “Hạt giống mà chàng định gieo đang ở đâu?” nàng ngờ vực.

Amaury há miệng, rồi lập tức ngậm lại, rồi đỏ bừng mặt, mà thực tế là gần như tím lại. Trong một thoáng Emma sợ chàng có thể bị ngất đi. Rồi chàng vùng dậy khỏi giường bước đến cửa, kéo nó mở ra. Vẫn đứng trần truồng bên cửa, chàng rống gọi cận vệ của mình.

Emma vội vã lấy chăn che người lại trước khi chàng trai chạy lên từ Đại Sảnh khi được lệnh gọi.

“Mang cho ta chút bia lại đây!” Amaury quát lên khi người cận vệ dừng lại ở một khoảng cách an toàn với chàng.

Gật đầu, Alden vội vã phi đi, rồi khựng người quay lại khi Amaury lại gọi chàng ta lần nữa. “Thôi, lấy rượu đi! Nhiều vào!”

Đóng cửa lại sau lưng chàng trai, Amaury quay lại quan sát vợ mình. Nàng trông như một bức tượng thạch cao trùm trong tấm chăn đen như gỗ mun. Quay lại cửa chàng lại mở nó ra lần nữa. Đứng ở đây chờ Alden quay lại thì an toàn hơn là quay lại nhìn mặt vợ rồi lại phải nghe nàng hỏi thêm vài câu nguy hiểm nữa. Chết tiệt, nếu chàng thật sự phải giải thích cho nàng biết về sự sống. Khốn kiếp chàng nếu chàng làm được điều đó.

Emma tuyệt vọng nhìn chăm chăm vào lưng chồng. Mọi chuyện đã rất có triển vọng, chỉ vừa vài phút trước, khi chàng vội vã cởi quần áo, nhưng giờ thì nàng cho rằng chàng vội vã lúc đó để có thể kết thúc nhanh hơn là vì chàng háo hức. Giờ thì có vẻ như chàng cần cảm hứng để cổ vũ chàng thực hiện nhiệm vụ của mình.

Suy nghĩ của nàng bị cắt ngang bởi tiếng cằn nhằn của Amaury khi Alden quay lại. Có vẻ như chàng trai đã làm nhiệm vụ với tốc độ ánh sáng. Chàng ta hẳn đã phải chạy đi chạy lại.

“Cốc của ta đâu?”

“C—cốc của ngài ạ?” Alden lắp bắp khi thấy Amaury cau mày.

“Thôi, không sao,” Amaury quát lại với vẻ bực bội, rồi sập cửa lại trước mặt chàng trai. Liếc sang vợ, chàng lẩm nhẩm gì đó rồi đưa chai rượu lên môi, tu gần hết nửa chai chỉ trong một hơi.

“Làm ơn, xin đừng uống nhiều quá, thưa ngài!” Emma thốt lên, trượt ra khỏi giường, hối hả đến bên chàng để lấy chai rượu đi. “Em đã được nghe rằng rượu làm giảm khả năng ở người đàn ông.”

“Khả năng đàn ông của ta không có vấn đề gì hết, vợ!” Amaury quát lên, lôi chai rượu ra khỏi miệng và giơ lên quá tầm với của nàng, rồi hoá đá.

Emma đã rời giường mà không có tấm chăn quấn quanh người. Nàng đang đứng trước chàng với tất cả sự lộng lẫy của mình. Cơ thể nàng vươn dài ra như mèo khi đứng loi nhoi trước chàng, cố với lấy chai rượu chàng đang giơ cao trên đầu họ. Trong một lúc, mắt chàng không thể dứt ra khỏi khuôn ngực đang chìa ra của nàng, rồi chàng chửi thề buộc mình quay đi. Chỉ khi chàng nhớ ra rằng chàng đang giận dữ với người đàn bà bé nhỏ với ý nghĩ nàng không có con là lỗi của chàng, thì cũng là lúc nàng mất thăng bằng và ngã vào người chàng. Có thể là do rượu làm chàng bị ảo giác, nhưng ngực nàng nóng như than trong lò sưởi khi chúng chĩa thằng vào ngực chàng.

Nghẹn thở, Amaury quên phắt cái chai trong tay, vô thức cho phép nó hạ thấp đến ngang tầm với của nàng, nhưng người vợ bé nhỏ cũng đột nhiên quên bẵng nó đi. Thay vào đó, ánh mắt nàng đang tập trung vào ngực chính mình, vẻ mặt nàng lộ rõ sự ngạc nhiên nàng nhìn chăm chăm vào núm vú mình và cái cách nó cương thẳng lên hướng về phía chàng như nụ hoa hướng về phía mặt trời.

Nuốt xuống, Emma ngập ngừng đưa tay lên về phía mình rồi ngừng lại, liếc sang chồng bối rối. Núm vú nàng cứng như đá cuội, sẫm lại như bông hồng nhung. Khi nàng lạnh hay bị ướt thì cũng bị thế, nhưng cảm giác chạy khắp cơ thể nàng khi nàng chạm vào ngực chồng nàng thì không phải do lạnh, mà do nóng. Một luồng nóng râm ran khắp cơ thể nàng, dường như đi thẳng từ ngực nàng đến xa hơn phía dưới bụng nàng.

Nàng vẫn còn lúng túng thì chồng nàng bỗng vươn tới, dùng tay không của mình chà nhẹ nhũ hoa nàng. Emma không thể tin rằng núm vú mình còn có thể vươn ra được hơn thế. Và cả cảm giác run rẩy cũng quay trở lại, làm nàng run bắn lên như trúng sét rồi để lại vệt nóng nung chảy nàng. Nàng không thể kiềm lại tiếng rên trượt qua môi, pha lẫn sự sung sướng và sợ hãi.

Amaury gần như bị giật mình vì tiếng rên của nàng, vì đó dường như là một tiếng rên hài lòng. Nhưng những người vợ thì không được phép hưởng thụ hành động vợ chồng. Thế nhưng, tiếng rên đó lại làm nung nóng chàng đến tận ngón chân, và chàng quyết định rằng chàng muốn nhiều hơn những âm thanh đó. Nhiều hơn nhiều. Thả chai rượu xuống sàn, chàng tóm lấy cánh tay nàng nâng lên trước cho đến khi ngực nàng ngang với mặt chàng. Rồi chàng cúi người dựa vào và khép miệng lại quanh núm vú chàng vừa chạm vào.

“Ôi.” Emma mở bừng mắt, rồi lại nhắm lại. Chồng nàng đang mút như một đứa trẻ, như thể đang cố gắng biến nàng thành một món ăn khi chàng mút, cắn và rứt hết bên này đến kia. Đây là điều lạ kỳ nhất mà nàng đã từng nghe được về cơ thể con người … và nàng thích nó. Luồng nóng râm ran như lửa đốt khắp cơ thể nàng giờ đã thiêu đốt nàng từ bên trong, làm ngón chân nàng cong lại.

Ngả đầu ra sau, nàng kêu lên và túm lấy vai chàng khi từng cơn sóng cảm xúc dồn dập trong nàng. Emma gần như không nhận ra khi chàng bế nàng vào giường, đặt nàng quỳ trên đầu gối để chàng không phải giữ nàng nữa. Tâm trí nàng đầy ắp những ham muốn lạ lẫm mà nàng không thể hiểu được. nhưng rồi, nàng chịu thua việc hiểu những ý nghĩ đó, khi đôi tay tự do của chàng bắt đầu lướt đi, như thể từng giác quan mới được khơi gợi ra không thể bị bỏ qua.

Nàng run bắn lên khi đôi bàn tay ấm áp khum lên ngực nàng, giữ và trêu chọc một bên khi chàng mút bên kia, rồi lại đổi lại. Nàng rên rỉ khi chàng rê tay trên vùng bụng run rẩy của nàng trước khi trượt ra sau nàng rồi đẩy nàng lên trên để ôm lấy chàng. Một đợt nóng mới làm Emma phải thét lên. Đôi tay nàng vò tóc chàng theo bản năng. Ghì chặt đầu chàng vào ngực mình hơn, nàng run rẩy khi tay kia của chàng đột nhiên rơi xuống, lướt qua hông nàng trước khi phe phẩy ở đùi nàng. Nhưng nàng khẽ giật nẩy người trong tay chàng, một tiếng kêu thảng thốt tự vệ trượt qua môi nàng khi tay chàng lướt vào phía trong đùi nàng.

Dùng môi để giữ lại sự phản đối của nàng, Amaury lại làm nàng nẩy lên khi trượt lưỡi chàng vào miệng nàng. Trong một thoáng, Emma không biết chắc điều gì đang xảy ra. Nàng chưa từng được hôn như vậy trước đây. Nhưng rồi ngọn lửa đang bị sự ngạc nhiên của nàng lấn lướt bỗng lại bùng lên, đe doạ sẽ đốt cháy nàng khi chàng cuốn lưỡi của nàng vào trong vũ điệu thân mật kỳ lạ. Nàng bỗng bùng lên một cơn đói mà chẳng biết làm thế nào để thoả mãn nó. Bấu chặt tay vào tóc chàng, nàng rên rỉ không ngừng trong miệng chàng, lưỡi nàng nhanh chóng trở nên tham lam như của chính chàng khi nàng ấn mạnh hơn vào chàng. Phần nào đó trong nàng như muốn làm nàng tan chảy trong chàng.

Nàng ấn mạnh hơn vào chàng và kéo chàng gần hơn, cảm thấy như đau đớn khi cơ thể họ dính vào nhau nhưng vẫn có một khoảng trống bên trong. Một sự trống rỗng mà nàng không hiểu mà cũng không lý giải được dường như vang lên đâu đó trong sâu thẳm bụng nàng, nhức nhối ở nơi mà nàng không nghĩ là lại có thể đau đến vậy. Nàng gần như cảm thấy được giải thoát khi tay chàng không di chuyển lên nữa mà ôm lấy gần như trọn vẹn vùng nữ tính của nàng. Emma nức nở tách môi ra, tiếng kêu bối rối, tuyệt vọng, sung sướng và hài lòng thoát ra từ môi nàng khi những ngón tay chàng trượt giữa những lọn nhỏ loăn xoăn để tìm đến trung tâm, lưỡi chàng trượt xuống cổ, mút, cắn những vùng nhạy cảm ở đó khi chàng vẫn ve vuốt nàng.

Emma thút thít khi cơn sốt hầm hập dâng bên trong nàng. Cơ thể nàng rung lên như dây cung khi nàng hướng đến thứ gì đó vừa háo hức vừa sợ hãi. Nàng cảm giác như nàng sắp bùng nổ, như thể nàng có thể chết đi được nếu nàng không với được đến thứ mà nàng đang hướng tới. Nàng nôn nóng cắm móng tay vào lưng chồng khi cái đích nàng hướng đến vẫn ương ngạnh nằm ngoài tầm với của nàng, rồi Amaury cắn nhẹ tai nàng khiêu khích, thậm chí tay chàng còn gia tăng áp lực hơn ở vùng nhạy cảm của nàng.

Chỉ khi Emma biết chẳng rằng nàng có thể vỡ thành từng mảnh trong tay chàng, thì sự kiềm chế của Amaury đã trượt xuống bờ vực, và chàng rút tay chàng ra đặt nàng xuống. Nàng cảm thấy được ôm ấp bởi chiếc giường của chính mình. Rồi chồng nàng nằm lên người nàng giống như trong đêm đầu tiên, miệng chàng chiếm lấy nàng hoang dại một lần nữa khi chàng đẩy vào trong nàng.

Mắt Emma mở to thảng thốt trước sự xâm nhập. Nàng ngay lập tức nhận ra nó cũng giống y như lần đầu tiên. Chỉ có điều lần này không hề đau đớn, mà chỉ có cảm giác thoả mãn không chịu đựng nổi khi chàng di chuyển bên trong nàng. Cơ thể chàng gắn chặt với nàng, ôm ấp nàng, đẩy nàng cùng leo lên đến cái đỉnh nàng đã gần đạt được trước khi chàng đặt nàng xuống giường. Rồi, với một cú thúc mạnh mẽ cuối cùng kèm theo tiếng hét thoả mãn khi chàng cũng vươn đến đỉnh của chính mình, Amaury đã xô nàng ra khỏi thế giới thực, để bồng bềnh trôi với tới những vì sao khi nàng bùng nổ trong hàng ngàn ánh sáng lấp lánh.