“Ngài định làm gì vậy? Ngài điên rồi sao?” Emma vừa lao vào phòng vừa cáu gắt. “Ngài cần nghỉ ngơi cho lại sức, đừng lãng phí chút sức lực còn lại nữa.”
Amaury nhăn nhó với nàng, rồi thở dài quyết định lờ đi vẻ lãnh đạo của nàng. Thật khó mà bao biện rằng chàng không cần nằm nghỉ trên giường, khi mà chàng đang yếu ớt chới với trên đôi chân của mình. Có vẻ chàng đã sử dụng hết chút sức lực mà cơn giận dữ đã truyền cho chàng. Chàng còn cảm thấy hơi chóng mặt, chợt thấy mình như lả đi.
Bước đến bên cạnh chàng, Emma nhanh chóng túm lấy tay để giữ chàng đứng vững, rồi lại giục chàng ngồi xuống giường. Đôi chân đã sụm xuống bên dưới chàng, Amaury cằn nhằn khi trượt ngồi xuống giường, rồi thở dài cam chịu khi vợ chàng bực dọc cáu kỉnh với chàng, giúp chàng nằm xuống và phủ chăn lên cho chàng. Tuy nhiên lúc này chàng thấy khoẻ hơn một chút, nên có thể nhỏm dậy khi nàng quay đi để đi ra.
“Nàng đi đâu vậy?”
Emma quay lại, ngạc nhiên khi thoáng nghe thấy âm điệu sắc nhọn rõ ràng trong giọng chàng. “Em định xuống bếp để xem bữa tối thế nào.”
“Không, chỗ của nàng là ở đây.”
Emma nhướng mày. “Phải, nhưng ngài cần nghỉ ngơi, thưa công tước, và em thì còn có việc phải-“
“Ta là chồng nàng, ta không phải là nhiệm vụ hàng đầu của nàng sao?”
Nàng nhíu mày. “Dạ đúng, thưa ngài, nhưng ngài cần phải nghỉ ngơi.”
Amaury nhăn mặt, nhưng không cãi lại. “Nàng cũng cần phải nghỉ ngơi đấy, phu nhân.”
“Em? Nhưng em không phải là người bị thương,” nàng phản đối ngay lập tức.
“Đúng, nhưng nàng đã có hai đêm thức trắng nên phải ngủ bù.”
“Nhưng… em không mệt.”
“Có, nàng có mệt đấy.”
“Không, em-“
“Đừng cãi ta, phu nhân. Khi ta nói nàng mệt, có nghĩa là đúng như vậy.”
“Nhưng-“
“Ta không phải là chủ nhân của nàng sao?” chàng thở dài nôn nóng.
“Phải, nhưng-“
“Vậy thì chỗ của nàng là ở bên cạnh ta. Và đi ngủ cùng ta.”
Emma ngây ra nhìn chàng trong một thoáng, rồi rũ vai thở dài, bước đến sau tấm bình phong để thay đồ. Nàng có lẽ nên làm chàng hài lòng. Chàng đã có một vết thương ở đầu và não của chàng có lẽ cũng bị ảnh hưởng. Nàng hy vọng sự phiền não của chàng sẽ nhanh chóng qua đi.
Thở ra thoả mãn, Amaury nằm xuống gối thư giãn. Chàng đang rất hài lòng với bản thân. Đúng là chàng quá yếu để ra khỏi giường. Nhưng không ai có cơ hội ca tụng vợ chàng và hàn gắn vết thương cho nàng như chàng đang có. Hơn nữa, nàng cũng đã thể hiện sự lo lắng cho chàng theo kiểu bề trên kể từ khi chàng bị thương. Và với việc sử dụng quyền hạn mà chàng có, cũng đã là đủ để nhắc nhở nàng về vị trí của mình. Chàng tin rằng để một phụ nữ tự nâng mình lên quả thực chẳng tốt chút nào.
Amaury vẫn hoàn toàn mãn nguyện với cái cách chàng sắp xếp mọi thứ về đúng chỗ của nó khi vợ chàng bước ra từ sau bình phong trong bộ váy ngủ màu đen và trèo lên giường nằm cạnh chàng. Rồi chàng thấy một chút thoả mãn rơi rụng đi khi nhìn vợ mình vỗ vỗ gối và kéo chăn lên trước khi nằm xuống bên cạnh quay sang chàng,, và chàng chợt nhận ra mình đã làm gì.
Chết tiệt, chàng lại đặt nàng nằm cạnh chàng lần nữa. Chàng sẽ chẳng thể nghỉ ngơi chút nào được nữa. Nhíu mày, chàng nhìn dáng nằm bất động của nàng, rồi ép mình quay đi nhìn ánh nắng đang xuyên qua cửa sổ.
“Thưa ngài?”
Amaury lập tức quay lại với tiếng thì thầm rụt rè của vợ. “Sao thế?”
“Ngài nên nghỉ đi,” nàng nhắc nhẹ.
“Hừm.” Chuyển tư thế, chàng khẽ nhăn trán quay về phía cửa sổ, đoán xem người của chàng đang làm gì lúc này. Không nghi ngờ gì là họ sẽ lười biếng, tăng cân và cẩu thả. Chàng sẽ phải chỉnh đốn lại tình trạng này ngay khi chàng có thể dậy được.
Chàng cũng cần phải tìm bọn cướp nữa, chàng mím môi nghĩ.
“Thưa ngài?”
“Ừ.” Amaury rên lên, rồi cố không tỏ ra hung dữ khi thấy vợ chàng có vẻ e dè. Nói đúng hơn là nửa hách dịch nửa rụt rè.
“Chàng không ngủ được sao?”
Chàng định chối, song lại thở dài nhún vai.
“Chàng có muốn nói chuyện không?” nàng hỏi làm Amaury quay lại nhìn nàng ngạc nhiên.
“Nói chuyện ư? Với ai cơ, phu nhân? Chẳng có ai ở đây cả, ngoài nàng.”
Emma nhíu mày, “Phải, thưa công tước. Đúng là chỉ có em ở đây thôi. Thế ngài có muốn nói chuyện với em không?”
Amaury gần như không nhận ra vẻ phật ý trong giọng nàng, chàng quá bất ngờ với câu hỏi của nàng. Amaury chưa từng “nói chuyện” với bất kỳ người phụ nữ nào. Mẹ chàng mất khi sinh ra chàng, những năm đầu đời chàng được ông ngoại nuôi dưỡng, một ông già cáu kỉnh. Rồi chàng được gửi đi tập sự. Hiệp sĩ huấn luyện chàng cũng có vợ, tất nhiên, nhưng bà hiếm khi nói trừ phi phải ra lệnh. Chàng chắc chắn cũng chưa bao giờ có vẻ cần “nói chuyện” với bà về bất cứ điều gì quan trọng, nên Amaury cũng chỉ làm theo lời bà và cúi đầu chào khi gặp bà.
Những phụ nữ khác mà chàng từng gặp trong đời là những cô hầu gái ở trại. Chàng đã có nhiều năm chiến đấu trên chiến trường, cố gắng kiếm cho đủ tiền để có thể mua được một ngôi nhà cho riêng mình. Trải qua nhiều cuộc chiến, chàng gần như không có đủ thời gian để mà tận dụng sự phục vụ của những người đàn bà ấy, nói gì đến “nói chuyện.” Thành thật mà nói, chàng cũng chẳng để tâm. Chàng phải nói gì với họ chứ?
“Công tước?”
Nhận thấy giọng vợ mình có chút bực bội, Amaury quay lại nhìn nàng, khẽ nhướng mày trước thái độ của nàng. Cô vợ bé nhỏ của chàng trông có vẻ nguy hiểm khi giận dỗi thế này. Hắng giọng, chàng đắn đo nên nói gì với nàng, rồi nhớ ra dự định mang lại sự tự tin cho nàng. “Nàng rất đẹp.”
Emma khẽ chớp mắt. Nghe giống như lời buộc tội hơn một lời khen. Nàng quyết định là chồng nàng quả thực rất kì dị. Ý nghĩ ấy khiến nàng nhớ lại những hành động lạ thường mà chàng thể hiện vào đêm tân hôn của họ, rồi mắt nàng lén liếc xuống đùi chàng. Tất nhiên, nàng chợt nhận ra rằng đó không thật sự là sự kỳ lạ, với tất cả những chàng đã làm với nó. Nếu đó thật sự là sự đánh dấu cho một cuộc hôn nhân, thì hẳn mọi đàn ông đều có cái chân phụ đó. Rồi nàng thấy băn khoăn. Fulk có không nhỉ? Nếu có thì của chàng ta có to lên như thế không? Nàng nghi ngờ điều đó, vì Fulk khá nhỏ nhắn và luôn chỉnh tề từ những gì nàng nhìn thấy ở chàng.
“Phu nhân?”
“Vâng?” Emma bẽn lẽn đỏ mặt khi nàng đưa mắt nhìn lại chàng.
“Ta đã nói nàng xinh đẹp,” chàng nhắc nàng, “Nàng không có gì để nói sao?”
“Không, em không nghĩ như vậy.”
Amaury khựng lại. “Nếu ta nói nàng xinh đẹp, thì đúng là như vậy.”
“Vâng, thưa phu quân.” Emma lí nhí với vẻ lấy lệ.
Chàng hừ nhẹ, vẫn cau mày. Chàng ngờ rằng nàng chỉ đồng ý vì nghĩa vụ thôi, chứ không phải nhận ra sự thật trong lời nói của chàng. “Ta đã nói nàng xinh đẹp,” chàng nhắc lại lần nữa.
“Vâng, thưa ngài. Ngài thật tốt bụng.”
“Đó không phải tốt bụng, mà là sự thật.”
“Nếu ngài đã nói vậy, thưa công tước. Kể cho em nghe, ngài đã cứu đức vua như thế nào?” Khi thấy chàng chỉ nhăn trán với nàng, nàng nói tiếp, “Rolfe kể cho em nghe ngài đã cứu sống đức vua khỏi một vụ ám sát ở Ireland?”
Amaury lưỡng lự gật đầu. “Phải.”
Emma chờ chàng kể thêm nhưng chàng chỉ ngồi mím môi vẻ không hài lòng.
“Bọn chúng là ai?” cuối cùng nàng hỏi.
“Người Ireland.”
Nàng tròn mắt. “Phải, tất nhiên chúng là bọn Ireland rồi, nhưng-“
“Phu nhân, thật không hợp chút nào khi nói về chiến tranh với một phụ nữ.”
Emma ngờ vực nhìn chàng. Rolfe đã nói chuyện về chiến tranh với nàng. Trước đây cha nàng cũng thế. Với họ chuyện đó chẳng có gì sai cả. Có khi nào chàng đang đùa nàng chăng? Nhưng không may, cho tới giờ nàng chưa từng thấy bằng chứng nào chứng tỏ chồng nàng nói đùa cả. “Vì sao?” nàng hỏi
“Vì sao cái gì?”
“Vì sao nói chuyện với phụ nữ về chiến tranh là không phù hợp?”
Amaury cau mày, cố nhớ những gì chàng được nghe nói về chiến tranh và phụ nữ. Sự thật là chàng chưa từng nghe về chuyện đó, hay về sự không phù hợp khi nói chuyện về chiến tranh với phụ nữ. Chàng chỉ đoán rằng đó là chuyện không chấp nhận được. Xét cho cùng, dù sao thì phụ nữ cũng là những tạo vật thanh nhã, có thể ngất hoặc ngất chỉ vì một sự khích động nhỏ nhất. Chàng còn nghe người ta nói phụ nữ đôi khi phải chịu những cơn đau tim nữa.
“Phụ nữ các nàng có vẻ dễ xúc động và sợ hãi,” chàng nói, rồi gật đầu xác nhận lời mình nói khi nàng nhìn chàng ngờ vực.
“Dễ xúc động và sợ hãi ư?”
“Phải. Phụ nữ thường yếu đuối, vợ à,” chàng nói ra vẻ hiểu biết. “Đó là lý do nàng nên nghỉ đi.”
“Vì vậy ư?”
“Phải. Phụ nữ là phái yếu. Thể trạng yếu hơn, ý chí yếu hơn, và cả trí thông minh nữa. Đó là lý do họ cần được chăm sóc, đầu tiên là bởi cha của họ rồi sau là đến chồng của họ.”
Mắt Emma nheo lại thành một đường thẳng như đường chỉ khi nàng nhìn lại chàng. Nàng chưa từng nghe thấy những điều như vậy trước đây. Chắc chắn cha và em họ nàng chưa từng nói với nàng những chuyện như thế. Họ đã đối xử với nàng công bằng, trừ chuyện luyện kiếm. Thế nhưng nàng vẫn cho rằng những gì chàng nói là suy nghĩ của mọi người, nên cố gắng tỏ ra biết điều.
“Em chắc rằng đàn ông thường khoẻ mạnh hơn phụ nữ,” Emma nói.
“Mạnh mẽ hơn nữa.” Amaury nhấn mạnh.
“Không.”
“Đúng thế đó, và trong cả tính cách nữa, vợ ạ. Phụ nữ, nếu không được dìu dắt, thì sẽ là sinh vật dễ thay lòng đổi dạ nhất.”
“Không. Chắc là ngài không tin điều đó chứ!” Nàng thảng thốt nhìn chàng.
Amaury nhún vai. “Eve đấy.”
“Còn Đức mẹ Mary Đồng Trinh thì sao?” Emma phản lại ngay.
Chàng ngưng lại. “Đúng là Đức mẹ Đồng Trinh là một ngoại lệ, nhưng-“
“Và hãy nhớ đến Judas hay Vua Herod cho sự phản trắc của đàn ông!”
“Nàng không thể lôi họ vào, họ là kẻ xấu,” chàng bật lại ngay.
“Nếu vậy thì cũng không thể tính đến Eve hay những khuyết điểm của nàng.”
Amaury thoáng bối rối, rồi chàng nhanh chóng lấy lại vẻ ngạo mạn. “Phu nhân, Thomas Aquinas đã nói-“
“À, phải. Bằng mọi cách bắt chúng ta phải nghe những gì ông ấy nói. Một người độc thân có xu hướng chán ghét phụ nữ. Phải,
những nhận xét của ông ta đáng ra phải công tâm hơn.”
Amaury nhăn nhó hơn. “Nàng-“
“Ông ta cũng không còn sống nữa,” Emma nói cộc lốc.
“Ta nghĩ tốt hơn nên chuyển chủ đề đi thôi, vợ ạ.”
“Vì sao.”
“Nàng đang bắt đầu bị kích động đấy.”
Emma định cãi lại, nhưng rồi lại thôi. Nàng không bị kích động, nhưng nàng đang giận dữ. Tuy nhiên nàng không muốn gây sự
với chồng nàng, nên nàng quyết định thay đổi đề tài. “George Nhỏ là ai?”
“Cánh tay phải của ta.”
“Em tưởng là Hiệp sĩ Blake mới là cánh tay phải của chàng chứ?”
“Hiệp sĩ Blake?” Chàng bật cười. “Không, cậu ấy là Đức ông Blake, là bạn ta, cộng sự của ta.”
“Cộng sự?”
“Phải.” Chàng khẽ ngẩng lên, khuôn mặt sáng bừng lên tự hào. “Chúng ta là chiến binh, có trong tay hơn hai trăm quân lính thiện chiến nhất nước Anh. Chúng ta có vai trò rất quan trọng, có thể đòi hỏi bất cứ điều gì chúng ta cần. Chúng ta…” Giọng chàng nhạt dần đi, mặt chàng từ từ nhăn lại khi chàng chợt nhận ra chàng không thể tự hào mà nói về điều đó được nữa. Chàng giờ đã là một công tước với điền sản lớn và có kẻ hầu người hạ. Nhưng không may, đó là đặc quyền chàng có được do cưới cô vợ mảnh khảnh đang nằm bên chàng, chứ không phải có được do những nỗ lực của chàng. Sự thật là nàng mới chính là chủ nhân ở đây. Chàng đã chứng kiến tận mắt điều đó vào cái buổi sáng mà chàng bị tấn công. Những người làm hăng hái làm theo những chỉ thị nhẹ nhàng của nàng với sự tôn trọng và sốt sắng, tất cả đều háo hức mong làm nàng hài lòng. Chàng chưa có cơ hội thấy họ có nghe lời chàng không, và nếu có, chàng cũng e rằng đó là do họ sợ hãi chứ không phải vì kính trọng chàng, vì họ đâu biết gì về chàng.
Chàng đang ở một tình cảnh thật kỳ quặc. Tài năng của chàng trên trận mạc, sự thẳng thắn, và chiến thuật sắc bén trên trận mạc của chàng đã luôn được ngưỡng mộ và thu phục được nhiều người. Ngay khi chàng hoàn thành khóa huấn luyện của mình và được ban tước Hiệp sỹ, chàng đã bắt đầu chiến đấu để trở thành một tay kiếm giỏi và mạnh mẽ. Không lâu sau chàng đã thu phục nhiều người, qua nhiều nhiệm vụ chàng nhận. Chẳng cần tốn một lời tuyên bố nào, chàng đã trở thành người dẫn đầu, là lãnh đạo, tạo công ăn việc làm, trả lương cho họ, và tích trữ số còn lại càng nhiều càng tốt để ngày nào đó có thể mua một ngôi nhà cho chính mình. Năm này qua năm khác, số lính của chàng cứ thế tăng lên, và cho đến khi chàng gặp lại Blake vài năm sau, số quân của chàng đã lên đến hơn một trăm năm mươi người.
Lúc đó, Amaury đã cân nhắc đến chuyện để một số lính ra đi, và chàng thực sự trăn trở về quyết định đó. Lực lượng của họ đã tăng lên đến con số đủ để họ luôn là người đầu tiên được nghĩ đến cho những nhiệm vụ lớn, nhưng lại quá đông so với nhiều nhiệm vụ nhỏ hơn, nhưng đa dạng hơn. Từ đó lính của chàng có quá ít việc để làm, thành ra họ lại sa vào rượu chè và gái gú.
Blake đã giải quyết vấn đề đó cho chàng. Là cộng sự bên cạnh chàng, họ có thể chia nhỏ quân để làm những nhiệm vụ nhỏ, nhưng vẫn có thể đảm đương những nhiệm vụ lớn khi cần. Sự sắp xếp này đã mang lại nhiều thành công cho họ.
“Làm cách nào mà ngài ấy được phong tước?”
Amaury dứt khỏi dòng suy nghĩ, liếc sang vợ mình khẽ nhíu mày. “Nàng hỏi gì?”
“Ngài Blake ấy. Ngài ấy đã làm gì để được phong tước? Ngài ấy cũng cứu sống ai đó quan trọng sao?”
Amaury khẽ cười lắc đầu. “Không. Cậu ta sinh ra đã có tước vị rồi. Cậu ta là Bá tước Blake Sherwell.”
Khi thấy nàng chỉ nhìn chăm chăm sững sờ vào mình, Amaury nói thêm, “Cha cậu ta là Đức Ngài Rollo Sherwell, Bá tước vùng Hampshire.”
Emma há hốc miệng vì kinh ngạc, rồi má nàng đỏ rần lên vì xấu hổ và bối rối. Thật là tệ hại, nàng đã gọi anh ta là Hiệp sỹ, trong khi anh ấy là người có tước vị, nhưng nhầm lẫn như vậy có thể tha thứ được nếu anh chàng chỉ mới được phong tước. Nhưng đằng này anh ta lại là con trai của một bá tước, điều này thật khó có thể chấp nhận. Suy cho cùng thì tất cả là lỗi của chồng nàng. Đáng ra chàng phải giải thích mọi chuyện với nàng từ trước mới phải.
Amaury phá ra cười khi thấy vẻ mặt của nàng, làm Emma càng cau có hơn.
“Chuyện này không đùa được đâu, chồng à. Có lẽ em đã xúc phạm ngài ấy theo cách nào đó mất rồi.”
“Không,” Amaury nói, an ủi nàng ngay lập tức với vẻ mặt nghiêm túc. “Nàng là vợ ta, nên nàng chẳng làm gì là xúc phạm đến cậu ấy cả.”
Emma thở dài trước tuyên bố của chồng. Có vẻ như chồng nàng nghĩ chỉ cần ra lệnh là mọi thứ sẽ theo ý chàng. Chẳng ích gì mà tranh luận với chàng chuyện đó, nên nàng quay lại với điều làm nàng tò mò. “Vì sao con trai của Bá tước vùng Hampshire lại trở thành một chiến binh vậy?”
Amaury nhún vai. “Chán ngán với việc ngồi không chờ cho cha mình chết đi, ta đoán vậy.”
Emma lại há hốc miệng. “Ngài ấy nói vậy sao?”
“Không. Nhưng còn lý do gì để một người đàn ông bỏ nhà mà đi chứ?” Điều đó nghe có vẻ vô lý đối với chàng. Chàng đã mong ước có một ngôi nhà cho riêng mình từ rất lâu rồi, nên không thể hiểu được vì sao một người lại có thể bỏ nhà đi được. Tất nhiên, giờ thì chàng cũng đã có một ngôi nhà, và đang bắt đầu cảm thấy khó chịu vì cái cách mà chàng có được nó. Nếu chàng đã phải làm việc vất vả, hay thậm chí cưới một bà cô già bủn xỉn có thể làm cuộc đời chàng khốn khổ, thì chàng cũng có thể cảm thấy chàng đã cố gắng để có được nó. Nhưng có được nó bằng cuộc hôn nhân với người phụ nữ ngọt ngào bên cạnh chàng bây giờ thì nghe có vẻ như là chàng đã lén lút chiếm đoạt nó.
Emma bắt gặp vẻ không hài lòng trên gương mặt chồng, và tự kết luận rằng nói chuyện về bạn chàng khiến chàng không vui. Và đó là điều cuối cùng mà chàng cần trong giai đoạn hồi phục vết thương này, nên nàng lại đổi chủ đề lần nữa.
“George Nhỏ quê ở đâu thế? Em nghe anh ta nói sáng nay, giọng anh ta lạ lắm.”
“Cậu ta đến từ phía Bắc.”
“Làm sao anh ta trở thành cánh tay phải của chàng được?”
Amaury nhún vai. “Ta biết cậu ta cũng lâu gần bằng Blake. Chúng ta được huấn luyện cùng nhau. Cậu ta là con thứ tư của một nam tước, có chút điền sản nằm ở miền Nam Scotland.”
“Nhiệm vụ gì cần phải được hoàn thành mà khiến anh ta trì hoãn việc đến đây vậy?”
“Cưới vợ.”
“Anh ta ư?” Mắt nàng mở to. “Em rất muốn được gặp vợ anh ta.”
“Nàng không thể. Vẫn chưa. Cô ta đang dừng lại để viếng thăm vài người bà con trên đường đến đây. George Nhỏ nói cô ta sẽ đến sau một hay hai tuần nữa.”
“Ồ,” Emma lẩm nhẩm thất vọng. Nàng thật sự rất thích được gặp người phụ nữ đó. Tướng của chồng nàng là một người đàn ông to lớn, vậy chắc vợ của anh ta hẳn phải đến từ Amazon thì mới chịu nổi được. Emma đỏ mặt vì cái ý nghĩ không đứng đắn trong đầu rồi cố gắng lái những suy nghĩ sang chuyện khác. “Kể cho em nghe thêm về những kẻ ám sát vua Richard đi. Làm thế nào mà-“
“Nói về chuyện đó rất chán, hơn nữa ta mệt rồi,” Amaury bất chợt nói rồi nằm xuống. “Ngủ thôi.”
Emma nhìn chăm chăm vào đôi mắt nhắm tịt của chàng, rồi thở dài nằm xuống giường. Nàng không hề bị lừa bởi lời tuyên bố về sự mệt mỏi và nhàm chán của chồng mình. Có vẻ như chàng không muốn nói về hành động dũng cảm của mình. Có vẻ như chàng bực mình, còn có vẻ ích kỷ nữa, nàng kết luận. Nhất là khi nàng đang tò mò chết đi được. Được thôi, nàng nghĩ và nhắm mắt lại. Cuối cùng nàng cũng sẽ biết được thôi. Nàng sẽ bám lấy em họ nàng cho đến khi cậu ta kể hết cho nàng nghe. Trong lúc đó thì nàng sẽ phải xin lỗi Bá tước Blake vì đã gọi chàng là “Hiệp sĩ”, và sẽ phải giải thích rằng đó hoàn toàn là lỗi của chồng nàng, rồi nàng sẽ yêu cầu anh ta cho ý kiến về sức khoẻ của chồng nàng. Nàng đã cân nhắc rất nhiều khi nói chuyện với chàng, cho rằng có thể niềm tin kỳ lạ về phụ nữ với bản chất xảo trá là hậu quả của vết thương trên đầu chàng. Cũng giống như khi chàng cứ khăng khăng ép nàng đi nghỉ trong nàng chẳng mệt tí nào. Chắc chắn là vậy rồi, nếu không thì còn lý do gì khác được chứ? Nàng tuyệt đối không tin vào ý tưởng chàng thật sự nghĩ như chàng nói.
***
Amaury mở mắt ra, chăm chú nhìn vào chỗ nằm trống không bên cạnh, nói ra vài lời văng tục ra rồi ngồi dậy. Vợ chàng lại trườn khỏi giường khi chàng đang ngủ. Vợ chàng, thật đáng buồn, có vẻ thiếu ý thức kỷ luật trầm trọng.
Chửi thề, chàng đứng dậy, cảm thấy bình tâm một chút khi căn phòng không xoay tròn nữa. Có vẻ như việc nghỉ ngơi đã giúp chàng chút ít. Chàng đang vật lộn với mớ quần áo của mình thì Blake bước vào.
“Vợ cậu sẽ chẳng vui tí nào khi biết cậu dậy đâu,” bạn chàng thích thú xen vào.
Amaury cằn nhằn khi chui đầu vào cái áo.
“Cô nàng khá lo lắng cho cậu đấy, biết không hả?” Blake nhận xét, đôi mắt ánh lên ranh mãnh. “Nàng ta sợ là vết thương trên đầu đã… ờ… kiểu như ảnh hưởng gì đó, nên đã nhờ tớ đến nói chuyện với cậu để xem tớ có…. ờ… bỏ sót cái gì không.”
Amaury sững lại, đầu chàng ngẩng phắt lên kinh hoàng. “Cái gì?”
“Không việc gì phải hét lên thế, Amaury. Tớ vẫn đang đứng đây còn gì.”
“Cậu đang bày trò,” chàng buộc tội bạn.
Blake chỉ nhún vai. “Tin hay không tùy cậu thôi.”
Amaury gật. “Phải, tớ cóc tin được cậu.” Chàng rủa thầm, quay lại chỉnh lại cái áo chẽn. “Vợ tớ đâu?”
“Chắc là đang dưới bếp, nói chuyện với người đầu bếp. Hoặc ngồi thêu thùa ở góc nào đấy. Không phải hầu hết phụ nữ đều vậy
sao?”
“Tớ biết thế quái nào được.” Amaury cằn nhằn, dáo dác tìm thanh kiếm. “Cận vệ của tớ đâu?”
“Có vẻ như đang đi với vợ cậu. Hiếm khi Alden rời vợ cậu kể từ khi cậu bị thương. Ở bên vợ cậu làm cho cậu ta tự tin hơn, tớ đoán thế. Cậu ta không còn vụng về, vấp ngã khi ở gần cô ấy.”
Amaury chỉ nhún vai khi nghe kể về người cận vệ vụng về của mình, rồi lập tức cố giữ thăng bằng trên chân mình khi cả căn phòng lại lắc lư chao đảo xung quanh chàng.
“Bình tĩnh thôi, ông bạn,” Blake chụp lấy tay chàng. “Có lẽ cậu nên nghỉ trên giường. Cậu xanh quá.”
“Đấy là bởi vì tớ đứng dậy nhanh quá.” Amaury cố nuốt xuống cơn bực bội, rồi chậm rãi quay lại, cẩn trọng đi về phía cửa.
“Emma thực sự sẽ không vui đâu, Amaury. Cô ấy sẽ lo lắng lắm đấy.”
“Đó là vợ tớ. Và cô ấy có nghĩa vụ phải lo lắng cho chồng.”
“À, phải rồi.” Blake còn không buồn che giấu sự thích thú của mình khi lao ra trước để mở cửa cho bạn, rồi đi theo xuống cầu thang hướng đến Đại Sảnh.
Amaury cũng xoay xở được để tự mình xuống cầu thang, mặc dù mặt chàng xanh mét, tái nhợt như một cái xác với cái trán lấm tấm mồ hôi khi chàng bước đến bậc thang cuối cùng.
“Ôi Công tước của em!” Emma dừng phắt lại ở lối vào lâu đài, hoảng hốt và kinh ngạc khi phát hiện ra chàng đang bước xuống bậc thang cuối. Giúi giỏ vỏ cây liễu vừa nhặt xong cho Alden, nàng vội vã chạy đến bên cạnh Amaury, để mặc cậu chàng với Maude. “Ngài không nên ra khỏi giường, thưa ngài. Vẫn chưa được, còn quá sớm.”
“Tớ đã nói với cậu là cô ấy sẽ lo lắng mà,” Blake lẩm bẩm ngay trước khi nàng chạy đến được với họ. “Ngày tốt lành, thưa phu nhân. Nàng thật rạng rỡ với nụ hôn của mặt trời trên đôi má!”
Emma gần như không nghe thấy lời ca tụng của Blake, mà nàng đang dồn hết chú ý vào chồng mình, người còn đang bận rộn cau có quắc mắt với ông bạn. “Hãy ngồi xuống, thưa ngài. Ngài trông kinh khủng quá.”
Amaury thôi lườm bạn, quay sang buộc tội vợ, “Nàng đã rời khỏi giường trước.”
Amma thở dài, “Vâng, thưa ngài. Em đã không thể ngủ được, nên đã nghĩ định…”
“Việc của nàng không phải là nghĩ ngợi, vợ,” chàng cáu kỉnh nạt ngang. “Bổn phận của nàng là làm theo những gì ta bảo.”
Emma đứng sững lại trước lời tuyên bố đó. Blake đảo mắt tự hỏi nên tìm cách nào để cứu vãn tình hình thì cô hầu nhỏ nhắn, Maude lao về phía trước giải cứu.
“Ờ, thưa phu nhân, phu nhân cầm giúp em cái này một chút được không? Em sẽ mang một chiếc ghế đến để công tước ngồi nghỉ.” Cô hầu giúi cái giỏ vào tay cô chủ của mình, Emma chẳng còn cách nào khác phải nắm tay lại để giữ cái giỏ, còn Maude chạy đến góc phòng, rồi quay lại ngay với cái ghế nặng vẫn được đặt trước lò sưởi. “Đây ạ, thưa công tước. Xin hãy ngồi nghỉ một chút đi ạ.”
Amaury vẫn chờ để tiếp tục cuộc tranh luận, nhưng rồi đành thở dài tuân theo đòi hỏi của cơ thể mình, buông người xuống ghế.
“Ta đã nói cậu ấy nên nghỉ ngơi,” Blake nói trong nỗ lực đánh lạc hướng vợ của bạn.
Không nhận thức được hậu quả chàng đã gây ra, Amaury liếc sang khó chịu nhìn ông bạn đang ngồi lê đôi mách của mình.
“Nhưng cậu ta không nghe,” Blake nói thêm. “Ta sợ cậu ấy có vết loét do phải nằm trên giường quá nhiều.”
Cằm Amaury như muốn rớt ra khỏi hàm vì lời nói dối thô lỗ đó. Rồi chàng thoáng đỏ mặt khi tia nhìn của vợ chàng ngay lập tức đáp xuống cái mông chàng đang an toạ trên ghế. “Đó không phải là sự thật,” chàng định cãi, rồi lại dừng lại, cáu tiết đỏ mặt tía tai khi Blake cúi sát gần vợ chàng hơn thầm thầm thì thì.
“Đó là một vấn đề tế nhị của đàn ông, thưa phu nhân. Cũng vì nó mà họ trở nên cáu bẳn. Nhất là khi đầu của công tước cũng đang hành hạ cậu ấy nữa. Hãy để cậu ấy cho ta lo, ta sẽ hộ tống cậu ta đến bàn ăn. Ta chắc là nàng đã muốn làm gì đó với mớ đồ trong cái giỏ kia phải không?”
“À phải,” Emma thốt lên, trong lòng vẫn lo lắng vì cái tin mới về sức khoẻ của chồng. “Món trà. Tôi sẽ chuẩn bị một ít trà cho chàng nhanh thôi, thưa công tước.” Nàng vội vã chạy về phía bếp, Alden và Maude nối gót sát theo sau.
“Bị loét vì nằm giường nhiều á?”
Blake dứt mắt khỏi dáng đi uyển chuyển gợi cảm của Emma, quay sang liếc bạn. “Cậu sẽ phải cảm ơn tớ sau đấy.”
“Cảm ơn cậu á?” Amaury cáu tiết, Blake vỗ mạnh vào vai chàng rồi gật đầu.
“Phải. Vì cậu có vẻ thiếu hiểu biết trong lĩnh vực này đấy, anh bạn, cho phép tớ nói cho cậu biết, cậu đừng bao giờ nói với một phụ nữ rằng việc của họ không phải là nghĩ ngợi.”
“À, ừm, nhưng đúng là thế mà. Cô ấy là vợ…” Chàng ngừng nói khi Blake trợn tròn mắt và bắt đầu lắc đầu.
“Điều đó thì cậu biết, mà tớ cũng biết, nhưng một người đàn ông thông minh thì không bao giờ nên để cho vợ của họ biết điều đó,” Blake nói với chàng.
Amaury nhíu mày. “Vì sao?”
“Phải để ý đến cảm xúc của họ.”
“Cảm xúc á?”
“Phải, cậu nói vậy là làm tổn thương người ta. Phụ nữ là những tạo vật rất mong manh mà.”
“Ồ.” Amaury gãi đầu. “Quả thực tớ chẳng hiểu gì về cô ấy cả. Sáng nay khi tớ yêu cầu nàng đi ngủ, thì nàng hỏi lại là tớ có muốn “nói chuyện” không.”
Blake nhún vai. “Có những phụ nữ muốn nói chuyện trước khi---“
“Không. Đầu tớ như bị giộng từ bên trong ấy nên tớ chẳng chịu được. Tớ chỉ muốn nàng được nghỉ ngơi, nhưng khi thấy tớ không buồn ngủ thì nàng lại hỏi xem tớ có muốn nói chuyện với cô ấy không. Hỏi cậu nhé, tớ phải nói chuyện gì với một người phụ nữ bây giờ?”
Blake cân nhắc trong một thoáng rồi nhún vai. “Thường thì tớ ca ngợi họ. Nó có vẻ hữu dụng đấy.”
“Tớ làm rồi, nhưng cô ấy không có vẻ gì là cảm động vì điều đó,” chàng cáu kỉnh thú nhận.
“Có thể cậu khen chưa đúng. Mà cậu khen cô ấy thế nào?”
“Tớ nói nàng thật xinh đẹp.”
Blake đợi nghe thêm, nhưng khi Amaury chỉ nhìn chằm chằm vào mình, chàng thở dài. “Cậu không thể chỉ đơn giản khen một người phụ nữ là cô ấy đẹp.”
“Không thể ư? Vì sao?”
“Phụ nữ thích những lời nói có cánh khi được khen.”
“Những lời có cánh á,” Amaury rủa thầm, lại đưa tay lên gãi đầu.
“Phải. Đại loại như… mái tóc nàng óng ánh như tơ vàng, môi nàng ngọt ngào như cánh hồng, đôi mắt nàng nhung huyền như mắt nai. Nhưng cậu phải nói chúng theo cách của cậu ấy.”
Amaury nhăn nhó chán nản nhưng vẫn lẩm bẩm mấy câu đó, rồi rời mắt khỏi bạn để nhìn vợ mình đang bước ngang qua phòng đi đến chỗ họ.
“Đây rồi, thưa công tước. Cái này sẽ giúp ngài đỡ đau đầu đấy.”
Amaury nhìn chằm chằm vào cái cốc mà vợ chàng đang ấn vào tay mình và gần như rên lên thành tiếng. Lạy chúa lòng lành!
Chàng thề là cái thứ nước ấy có mùi vị như nước đái ngựa. Phải uống nó khi đầu chàng bị đau đã là quá lắm rồi, nhưng chúa ơi, giờ đầu chàng đã hết đau rồi, vậy mà vợ chàng vẫn còn rót cho chàng cái thứ nước thối tha ấy. Tất cả là tại cái thằng cha Blake này, chàng nghĩ, hậm hực liếc sang bạn.
“Ta sẽ canh chừng đảm bảo cho cậu ta uống nó,” Blake khéo léo trấn an Emma, với tay lấy cái cốc. “Ta chắc là nàng đang có nhiều vấn đề cấp bách hơn phải giải quyết?”
“Cảm ơn, thưa Ngài. Tôi đã muốn lấy thuốc mỡ mang đến cho mô… à… vì chồng tôi đã phàn nàn.” Nàng thì thầm từ cuối rồi vội vã quay đi.
Blake mụ mẫm nhìn theo nàng. “Tớ không biết là nàng đang ngụ ý gì khi nói đến—“
“Những vết loét tưởng tượng ở mông tớ, nhờ Trời,” Amaury cứng rắn nhắc bạn.
“À, phải.” Blake khẽ mỉm cười khi chàng hắt cốc trà vào lò sưởi.. “Không biết nàng sẽ nghĩ gì khi phát hiện ra chẳng có vết loét nào cả.”
“Ý gì đây?”
“À, tớ đoán nàng định mang thuốc mỡ đến bôi cho cậu.”
“Ngay đây?” Amaury thất kinh tưởng tượng cảnh vợ chàng quay lại và ra lệnh cho chàng cởi quần ra ngay ở đây, ngay giữa Đại Sảnh đông đúc này. Chàng đã nếm trải điều này trước kia. Nàng có xu hướng ra lệnh cho chàng khi lo lắng rằng chàng không được ổn. Chàng tưởng rằng việc đó đã được giải quyết khi chàng ép nàng phải nghe lời chàng đi nghỉ sớm, nhưng thực tế là nàng đã chồm dậy lén chuồn ra khỏi giường ngay khi chàng vừa ngủ, chống lại mệnh lệnh của chàng. Chàng nhất định phải chặn cái khuynh hướng đó của nàng lại.
“Khi nàng mang thuốc quay lại, tớ sẽ khất hạn lại cho đến sau bữa tối để cậu giúp tớ bôi thuốc,” chàng kiên quyết.
“Tớ á?”
“Phải, chính cậu.” Amaury khô khan trả lời. “Hẳn là cậu không muốn nàng biết cậu đã nói dối, đúng không? Nó có thể làm tổn thương cảm xúc mong manh của nàng.”
“Mái tóc nàng óng ánh như tơ vàng, đôi môi nàng mềm mại… ờ… tươi tắn như cánh hồng, và đôi mắt nàng nhung huyền như mắt nai.” Amaury nói nhanh như đọc thuộc lòng khi ngồi vào bàn ăn tối cùng mọi người, rồi gật mạnh thoả mãn, chờ đợi phản ứng của vợ.
Cốc bia trên miệng phu nhân Emma hơi khựng lại trên tay, nàng khẽ lắc đầu và tiếp tục ăn.
Amaury nhíu mày. “Vợ, ta nói tóc nàng có màu của…”
“Vâng. Vâng, em đã biết, thưa ngài. Ngài Blake đã từng nói như vậy.”
Dằn mạnh cốc bia xuống bàn, Amaury quay sang nhìn bạn mình chằm chằm.
“Tớ đã nói là cậu phải nói chúng theo cách của mình,” Blake nói ngay lập tức, chàng đã nghe trọn cuộc đối thoại. “Đó là chỉ là một ví dụ thôi mà.”
Rủa thầm, Amaury quay lại ăn, dùng dao ăn tấn công đĩa thức ăn.
“Ngài không hài lòng điều gì chăng, thưa công tước?” Emma hỏi, nụ cười thấp thoáng ẩn sau vẻ quan tâm của nàng. “Đầu ngài lại hành hạ ngài sao? Để em làm thêm-“
“Không!” Amaury bật dậy, cố kiềm chế rồi thở dài. “Cảm ơn nàng, nhưng khỏi cần đi, không cần thêm trà đâu.” Chàng rùng mình ngay khi nghĩ đến nó, rồi lại thở dài, khẽ ngồi xuống, chàng không cảm thấy ngon miệng nữa. Chàng cũng bắt đầu cảm thấy mệt sau chuyến di chuyển ngắn ngủi của mình. Có vẻ như chàng phải làm cái gì đó với những tranh cãi và cáu kỉnh của mình từ khi chàng bước xuống lầu. Chàng đã cần đến cả một trận chiến để thuyết phục vợ chàng để dành việc bôi thuốc vào lúc đi ngủ.
Nàng đã trở nên quá cứng đầu khi vấn đề có liên quan đến sức khoẻ của chàng. Chàng không chắc là liệu chàng có nên hài lòng với chuyện đó hay không. Chàng đáng lẽ đã có thể cảm thấy vui mừng, nếu Blake không lý giải rằng có thể lo lắng nàng cho chàng nhiều đến vậy vì nỗi lo sợ phải kết hôn với Bertrand sau khi Amaury chết. Không có gì là vẻ vang và đáng mừng khi chàng chỉ đáng giá cao hơn Bertrand.
“Ta e rằng sự ồn ào ở đây làm ta thấy mệt rồi. Có lẽ ta nên về giường ngủ thôi,” chàng thông báo, nhìn sang bạn chàng mong đợi.
Gật đầu, Blake tiếp tục ăn. Và Emma mới là người đứng bật dậy ngay để giúp đỡ. “Tất nhiên là như vậy rồi. Em sẽ giúp đưa ngài về giường và bôi thuốc cho ngài.”
Amaury trừng mắt liếc nhìn sang Blake, nhưng bạn chàng vẫn thản nhiên tiếp tục ngồi ăn, chàng khoát tay ra hiệu nàng quay về bàn. “Không cần đâu, vợ. Ta có thể tự lo được.”
“Ngài không thể tự bôi thuốc cho mình được, chồng ạ,” Emma tế nhị phản đối.
“Blake sẽ lo chuyện đó,” Amaury hích vào ông bạn trong khi nói.
“À phải.” Lau sạch lưỡi dao, Blake đút con dao của chàng vào vỏ rồi đứng ngay dậy, mỉm cười với nàng. “Ta sẽ trông chừng cậu ta cho, phu nhân. Nàng cần phải ăn để giữ gìn sức khoẻ.”
“Nhưng ngài vẫn chưa dùng xong bữa mà,” nàng cãi.
“Chưa, nhưng ta sẽ xong rất nhanh ngay sau đó, ta đã tự lo cho mình khá ổn từ mấy ngày nay vừa rồi, trong khi nàng chẳng động đến cái gì vì quá lo lắng cho ông chồng tội nghiệp bị thương,” chàng chỉ ra.
Amaury bất mãn cau mày với vợ. “Nàng đã không ăn gì hết sao?”
Emma đang định cãi lại Blake thì im bặt, lườm chàng trước khi quay sang chồng. “Có chứ, thưa ngài, em có ăn chứ.” Khi thấy chàng còn nhăn nhó hơn khi nghe lời nói dối của nàng, nàng thở dài lưỡng lự, “Nhưng không nhiều lắm. Em đã quá lo lắng.”
“Ăn đi,” đó là tất cả những gì chàng nói trước khi quay người bước về phía cầu thang.
Nhìn nàng với vẻ hối lỗi, Blake chộp lấy miếng thịt cừu còn lại trên bàn và giơ nó lên chào nàng. “Ta sẽ coi cái này là một thử thách trong khi làm nghĩa vụ của mình như là một người bạn của cậu ta.”