Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 143

Bối Nhị Nhị hỏi:
- Chúng ta chỉ có năm người, cũng không ở hết căn nhà rộng như vậy a?
An Phùng Tiên lập tức thốt ra:
- Các em còn phải sinh con mà!
- Phi...


Chúng mỹ cuồng phun, trong lúc nhất thời trên bàn cơm bỗng ầm ầm, bầu không khí trục dần dần nóng lên, An Phùng Tiên mừng thầm, cuối cùng đã một cái khởi đầu tốt, dù sao muốn bản thân hoàn hảo dĩ nhiên rất khó, muốn buông tha thì khó khăn càng thêm khó khăn.


Cho đến đêm khuya vắng người, An Phùng Tiên mới đi tắm rửa. Bởi nhà họ Dụ luôn chỉ có hai nữ nhân ở, không có áo ngủ để cho An Phùng Tiên thay, cũng không có dép lê, tắm rửa xong, An Phùng Tiên chân trần, ăn mặc quần cộc độc bá cái sô pha trong phòng khách, ba thiếu nữ ở chung một phòng, Dụ Mạn Đình và An Viện Viện cùng ở một phòng, trong căn hộ năm mươi mét vuông chứa sáu người, quả thực hơi chật chội một chút.


An Phùng Tiên bận rộn một ngày, cũng cảm thấy mệt mỏi, mặc dù là sô pha, nhưng hắn lại có thể ngủ thật say, mơ hồ truyền đến thanh âm nhõng nhẽo:
- Thấy hắn vác một cây đại côn trở về, tôi chỉ muốn cười...
- Hì hì, tôi cũng vậy.


Trong mông lung, An Phùng Tiên đang nằm ngửa mà ngủ bị kɧօái cảm to lớn làm thức tỉnh, phòng tiếp khách tuy rằng đen kịt, hắn vẫn như cũ có thể thấy một nữ nhân nhỏ xinh đang ngậm bu" cây đại nhục bổng dưới khố, trách không được thoải mái như vậy, An Phùng Tiên nhỏ giọng hỏi:
- Ai zậy?


Tiếng cười duyên khúc khích vang lên:
- Tôi.
An Phùng Tiên đã nghe ra, đó là tiếng Dụ Mạn Đình, An Phùng Tiên hạ giọng:
- Tôi muốn ngủ bà chị ơi.
Dụ Mạn Đình cười nhẹ:
- Cậu ngủ phần cậu, tôi làm chuyện của tôi.
An Phùng Tiên hừ nhẹ:


- Chị hạ thủ ác như vậy, tôi sợ chị sẽ làm gãy đồ của tôi mất.
Dụ Mạn Đình leo lên bụng dưới An Phùng Tiên, thân thể ôn mềm hầu như lộ ra trọn vẹn, da thịt nhẵn nhụi có chút nóng lên, hai khối quả cầu thịt đầy đặn đặt ở trong ngực An Phùng Tiên:
- Tức giận sao? Tỷ tỷ xin lỗi cậu rồi mà!


Hơi thở thổ khí như lan, trong bóng đêm con ngươi sáng ngời, nữ nhân xinh đẹp như vậy, trong lòng An Phùng Tiên đâu còn tức giận gì nữa, hai cánh tay hắn vây quanh, đem Dụ Mạn Đình thơm ngào ngạt ôm sát vào người:
- Hừ! Vậy còn không mau để cho tôi hôn một cái?


Dụ Mạn Đình đem cặp môi thơm dán xuống rất nhanh, nói:
- Tôi muốn hôn cái phía dưới của cậu.
- Không còn kịp nữa, cái lỗ huyệt của chị đã hôn cái phía dưới của tôi rồi.


An Phùng Tiên đâm hướng về phía trước, ƈôи ȶhịȶ lớn dù là tại trong đêm tối cũng có thể chuẩn xác mà đâm vào trong sào huyệt ấm áp, Dụ Mạn Đình rên rỉ một tiếng, mông thịt phối hợp chậm rãi ngồi xuống, ngồi xuống rồi lại nhấc lên, rất nhanh thì đem đại nhục bổng cắn nuốt sạch sẽ, không để lại một chút khe hở nào.


Bên trong run rẩy, Dụ Mạn Đình dâng lên cặp môi thơm đè xuống:
- Lão công, chị và Cá cá liền giao cho cậu đó.
An Phùng Tiên ɭϊếʍƈ cặp môi thơm một cái:
- Nói nhảm, nếu đều đã gọi tôi là lão công, chị và cá cá đương nhiên phải giao cho tôi rồi.


Dụ Mạn Đình ngắm nhìn An Phùng Tiên, nói ra lời trong cõi lòng:
- Cậu phải đối tốt với chúng tôi.
An Phùng Tiên động tình nắm chặt hai khối đại nhục cầu đầy đặn, nhẹ nhàng nhào nặn xoa vuốt:
- Là đối với chị giống như bây giờ sao?


Dụ Mạn Đình nắm tay An Phùng Tiên chậm rãi nhắc tới cặp mông của mình, lại chậm rãi hạ xuống:
- Ohhh... Đúng vậy.
- Khụ khụ.
Hai tiếng ho khan nhẹ nhàng, cửa phòng ngủ của Dụ Mạn Đình bị mở ra, ngọn đèn ngủ chiếu xuống, đồng dạng là một nữ nhân vóc người mỹ diệu đi ra:


- Khát nước quá, đi uống nước, không quấy rầy các vị chứ


Thanh âm nhõng nhẽo tràn ngập mùi dấm chua, Dụ Mạn Đình cấp tốc đứng lên, xấu hổ mà chạy trở về phòng, An Phùng Tiên nhất thời cảm thấy vô cùng thất lạc, cắm vào thoải mái như vậy, nhục huyệt chặt hẹp như vậy, thế nào nói đi là đi đâu nè? Hắn thở dài một hơi:
- Chị quả thực quấy rầy đó.


- Phải không? Vừa rồi 2 người đang làm cái gì?


An Viện Viện chậm rãi đi tới, trên người của nàng chỉ mặc một bộ áo ngủ dây trong suốt, làm bằng tơ, màu trắng, cho nên cả đầu иɦũ ɦσα đều thấy được rõ mồn một, nàng dường như quên mất mặc nội khố, âm mao chỉnh tề đen sẫm đương nhiên cũng để cho An Phùng Tiên thấy được rõ mồn một.


- Đương nhiên là làm chuyện ân ái.
An Phùng Tiên mở to hai mắt, hắn rất hi vọng An Viện Viện lại đi gần một chút nữa.


Tình nhân giữa đó quả nhiên thần giao cách cảm, An Viện Viện chẳng những đến gần An Phùng Tiên, còn tách ra một đôi đùi đẹp thon dài khêu gợi, nhảy qua ngồi trên bụng dưới của An Phùng Tiên, vươn ngọc thủ nhỏ và dài, cầm cây ƈôи ȶhịȶ, rất tinh chuẩn mà đâm vào bên trong mật huyệt ẩm ướt, mang theo hơi thở gấp gáp tiêu hồn, An Viện Viện ỏn ẻn hỏi:


- Là thế này phải không?
An Phùng Tiên hít sâu một ngụm khí:
- Oh, đúng vậy.
Mật huyệt ép xuống, trên nhục bổng rất cương, An Viện Viện run dữ dội hơn:
- A... Chuyện này tôi cũng biết làm, tôi cũng thích làm.


An Phùng Tiên lại cảm thấy trong mật huyệt chỗ sâu có sự nhúc nhích cùng ʍút̼̼̼ vào, đây là cực phẩm nhục huyệt, An Phùng Tiên say sưa nói:
- Mạn Đình tỷ nguyện ý cùng tôi hôn môi nữa.
- Chị cũng nguyện ý nha... Ohhh, chờ một chút, to quá đi mà.


An Viện Viện chớp chớp hàng lông mi dài, thân thể mềm mại chậm rãi cúi xuống, ƈôи ȶhịȶ liền đâm đến trong chỗ sâu mềm mại, cảm giác căng đau kéo tới, An Viện Viện khổ sở mà hô ngừng.


Dụ Mạn Đình nằm ở trên giường chờ An Viện Viện uống nước trở về, đợi nửa ngày cũng không thấy bóng dáng, nàng đi ra phòng ngủ, lại thấy An Viện Viện đang nằm úp sấp ở trên người An Phùng Tiên nhún động mông đít, Dụ Mạn Đình giận tím mặt nói:


- Này, cô rốt cuộc là khát nước hay là chỗ khác khát hả?
An Viện Viện cả kinh, cặp mông đình chỉ nhún động, ấp a ấp úng giải thích:
- Em... Em chỉ là muốn xem xét vết thương trên người An lão sư thôi mà.