Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 142

An Phùng Tiên lúc này âm thầm kêu khổ, ngoại trừ hắn không cẩn thận té dập đầu vào cạnh bàn nên bị bầm mắt ra, hầu như toàn thân đều đau nhức, tay đều bị đánh sưng lên, mông đít bị đánh đỏ chót, phần vai và lưng có chút nóng rát, may là Dụ Mạn Đình cùng An Viện Viện cũng không có đánh vào đầu và mặt, các nàng biết rõ nam nhân cần phải có uy tín danh dự, cho nên thanh mộc côn cùng chổi lông gà chỉ lên tiếng vào thân thể An Phùng Tiên.


Tuy nói rất đau, nhưng An Phùng Tiên rất vui vẻ vẫn như cũ, hai siêu cấp đại mỹ nhân có thể đánh hắn liền chứng minh mọi chuyện còn có chừa chỗ thương lượng, sợ nhất là Dụ Mạn Đình bảo An Phùng Tiên hắn cút đi. Đặc biệt là Hạ Mạt Mạt sớm mật báo cho hắn sau đó, An Phùng Tiên đặc biệt lựa chọn một cây mộc côn lớn chừng cổ tay đi vào thỉnh tội, tuy rằng mộc côn thoạt nhìn rất dọa người, nhưng diện tích chịu lực lớn, trên thực tế đánh vào thân thể cũng không quá đau nhức, dù cho có đả thương, cũng chả sao cả, rồi lại nói hai vị đại mỹ nhân cũng sẽ không dùng sức đánh, cho nên An Phùng Tiên không lo lắng.


Không ngờ, Dụ Mạn Đình đánh gãy tấm ván gỗ mốc meo sau đó, lại đổi sang cây chổi lông gà, tuy rằng chổi lông gà dài nhỏ, nhìn qua cũng không cảm thấy quá đáng sợ, nhưng trên thực tế chổi lông gà quất vào thân thể không chỉ có đau rát, hơn nữa vết thương lưu lại bầm rất lâu mới có thể biến mất, An Phùng Tiên biết Dụ Mạn Đình là hảo tâm, cố ý lựa chọn chổi lông gà, nhưng hảo tâm làm chuyện xấu, chổi lông gà thành cơn ác mộng của An Phùng Tiên, hơn nữa Dụ Mạn Đình càng đánh càng vui mừng, phỏng chừng khi hắn cởi quần áօ lót ra, vết thương phần lưng sẽ rất thảm.


Giữa lúc An Phùng Tiên đang sầu mi khổ kiểm, cửa phòng ngủ của Dụ Mỹ Nhân mở ra, Hạ Mạt Mạt sải bước đi tới, "Phác thông" mà quỳ xuống, nói:


- Hai vị mẫu thân, đừng đánh nữa, muốn đánh liền đánh con đi?, An lão sư cũng là nam nhân của con, con không hi vọng các mẹ đánh nam nhân của con, tuy rằng hắn làm chuyện xấu, nhưng 2 người cũng đã đánh đủ rồi, mọi người nhìn xem, tay hắn đều sưng lên, ngày mai còn đi dạy học thế nào?
- Khụ khụ.


An Viện Viện cùng Dụ Mạn Đình kỳ thực đã sớm không muốn đánh nữa, An Phùng Tiên bị thương các nàng cũng đã nhìn thấy cả, vốn định chờ An Phùng Tiên cầu xin tha thứ liền ngừng tay, vậy mà An Phùng Tiên cũng là bướng bỉnh như đầu khớp xương, mặc kệ đau cỡ nào chính là không cầu tha, Dụ Mạn Đình ngẫm lại huyệt nữ nhi xuất huyết nhiều liền nổi giận, tâm đưa ngang một cái, chổi lông gà trên tay càng quất mạnh hơn, thẳng tay ngay cả An Viện Viện cũng nhìn không nổi, nàng bắt đầu sinh ý niệm khuyên can trong đầu, vừa vặn Hạ Mạt Mạt lao tới cầu tình, An Viện Viện nhất thời đã có bậc thang để đi xuống, nàng gấp làm cái nháy mắt hướng Dụ Mạn Đình, ho khan hai tiếng:


- Nếu Mạt Mạt đã cầu tình, vậy thì tạm thời tha cho cậu, làm món cà ri gà cần mua ớt, cậu đi xuống siêu thị mua một ít đi.
An Phùng Tiên thở dài một hơi, cười hì hì đứng lên:
- Tốt, oke, em lập tức mua, lập tức mua ngay.

1 hour sau…


Mọi người đều biết tài nấu nướng của Dụ Mạn Đình rất tốt, không nghĩ tới tài nấu nướng của An Viện Viện cũng không thua kém, mùi vị món cà ri gà này so với đầu bếp ở quán cơm Du Hương Xuyên thậm chí còn ngon hơn, An Phùng Tiên gắp cho mỗi mỹ nữ một cái đùi gà to, duy nhất hắn chỉ có gắp cho Dụ Mỹ Nhân ngồi ở bên cạnh nửa con cá hấp hoa quế.


- Vì sao lại gắp cho cá cá món cá kẹp hoa quế, gắp cho chúng em đều là gà?
Bối Nhị Nhị lúc nào cũng cẩn thận tỉ mỉ như vậy, lúc nào cũng nhiều vấn đề.
- Bởi vì Cá cá không có ăn cay được.
An Phùng Tiên giải thích, hắn lại múc một chén cháo nhỏ thịt cua cho Dụ Mỹ Nhân.


Điều này làm cho Dụ Mạn Đình cảm thấy vui mừng, An Phùng Tiên săn sóc để bình thường hóa lửa giận của Dụ Mạn Đình, lại đưa tới một phần ánh mắt ghen tỵ.
Dụ Mỹ Nhân tranh thủ rèn sắt khi còn nóng:
- An lão sư, em muốn ăn xá xíu.
- Oke, có thể ăn.


An Phùng Tiên dẹ dặt cẩn thận kẹp lấy một miếng xá xíu cho Dụ Mỹ Nhân.
- An lão sư, em muốn ăn thịt nai.
- Thịt nai hao máu, ăn vào mất máu đó, hay nhất cá cá đừng ăn, An lão sư giúp em múc một chén canh gà sao?!
- Ân.


Dụ Mỹ Nhân làm nhiều người tức giận, ngay cả mẫu thân của nàng cũng vậy nhỏ giọng quát lớn:
- Cá cá, phân ra phân a! Mau ăn, ăn xong rồi sớm nghỉ ngơi một chút.
Hạ Mạt Mạt cũng nhìn không được, nàng tìm 1 cái cớ:
- Dụ nương, bối Nương, con ăn xong rồi, phải đi bệnh viện thăm ba ba, cho nên con đi trước a.


An Phùng Tiên ngữ khí kiên định:
- Không thể đi.
Hạ Mạt Mạt hỏi:
- Vì sao?
Nhìn quanh chúng mỹ nữ, An Phùng Tiên trầm giọng nói:
- Bởi vì ba em không phải là xảy ra tai nạn xe cộ, mà là có người muốn hại hắn.
Hạ Mạt Mạt giận điên lên:


- Người nào muốn hại ba em, có đúng những tình nhân kia của ba hay không?
An Phùng Tiên buồn bã, hắn biết người nào hại Hạ Đoan Nghiễn, Dụ Mạn Đình cùng An Viện Viện đều cho rằng là Bối Tĩnh Phương, nhưng An Phùng Tiên lại cho là mình cũng là một trong những hung thủ hại Hạ Đoan Nghiễn:


- An lão sư tạm thời còn không biết là ai hại ba ba em, nhưng em nhất thiết phải tin tưởng An lão sư nói, vì an toàn, lão sư mới đem em tới đây, sau này em ở nơi này, trước khi ba em hoàn toàn khang phục em không có khả năng về nhà, muốn cái gì, An lão sư có thể giúp em đi lấy.
Hạ Mạt Mạt hỏi:


- Vậy em không thể đi thăm ba sao?
An Phùng Tiên cười cười:
- Đương nhiên có thể, ban ngày An lão sư cùng em đi, tôi đã xin nghỉ một tháng, có nhiều thời gian.


Hạ Mạt Mạt lại một lần nữa cảm thấy thế giới to lớn, muốn tìm một chỗ dung thân thật khó, nàng thật muốn lập tức gả cho An Phùng Tiên, tìm một nơi dựa vào, tìm kiếm một bến cảng, thế nhưng là, bên người An Phùng Tiên còn có hai cô bạn thân, làm sao bây giờ?


Nàng nghĩ không ra biện pháp gì tốt, không thể làm gì khác hơn là chán nản nói:
- Được rồi.
An Phùng Tiên dường như có thể nhìn ra tâm tư lúc này của Hạ Mạt Mạt, nhưng An Phùng Tiên lại không thể nói rõ, hắn ôn nhu an ủi:


- Đừng khổ sở, em không có nhà để về, An lão sư cũng vậy không nhà để về, tối hôm nay An lão sư ở trong nơi này một đêm.
Dụ Mạn Đình thành thục, đương nhiên hiểu rõ tình cảnh của Hạ Mạt Mạt, cũng có thể thông cảm cho An Phùng Tiên, nhìn hai tay oan gia sưng đỏ trong lòng có vô hạn hổ thẹn.


Xem ra, phòng nhà này tạm thời phải ở thêm vài người. An Phùng Tiên suy nghĩ một chút, đột nhiên cười to:
- Không được, nơi này quá nhỏ, An lão sư muốn mua một gian nhà lớn chí ít có thể ở ba mươi người, sau đó đem mọi người đến cùng nhau ở chung. Ahihi!