Bối Tĩnh Phương sa sút tinh thần mà ngồi trở lại sô pha, thê tử xinh đẹp khêu gợi gần trong gang tấc, làm trượng phu lại không thể chạm vào mảy may, chẳng những không thể đụng vào 1 cái, còn phải đứng xem thê tử xinh đẹp khêu gợi bị người khác đùa giỡn, Bối Tĩnh Phương thống khổ muôn dạng:
- Ai! Được rồi, em yên tâm giao phối cùng An Phùng Tiên đê?! Tôi cũng không định giết hắn, tôi muốn đem hắn bồi dưỡng thành một tên ma quỷ.
- Ai là ma quỷ vậy?
An Phùng Tiên thần thanh khí sảng mà đi xuống từ trên lầu, tuy rằng bộ áo ngủ này không phải là quá vừa người, nhưng nghỉ ngơi một hồi, lại ngâm qua nước ấm, An Phùng Tiên lộ ra vẻ mặt đặc biệt có tinh thần.An Viện Viện nhìn An Phùng Tiên, trong mắt đều là sương mù, nàng kiều mị nói:
- Bối Tĩnh Phương định đem cậu bồi dưỡng thành người nối nghiệp của ông ấy, cậu có nguyện ý không?
- Đương nhiên nguyện ý.An Phùng Tiên nhìn chằm chằm An Viện Viện xinh đẹp tuyệt thế, trong ánh mắt phát sinh dục vọng mãnh liệt như sóng điện, An Viện Viện thực sự quá đẹp, đẹp đến mức không thể địch nổi, nếu mà không phải là cố kỵ bên cạnh có Bối Tĩnh Phương, An Phùng Tiên đã sớm nhào tới, xé mở món nội y thiế͙p͙ thân khêu gợi kia trên người An Viện Viện.Bối Tĩnh Phương giận mắng:
- Này! Các người đừng mắt đi mày lại có được hay không? Nên làm cái gì thì làm cái đó, đây không phải là làʍ ȶìиɦ, mà là giao phối thôi.
An Viện Viện vuốt mái tóc như mây của mình nói:
- Bối Tĩnh Phương, ông sai rồi, Chúc Cẩm Hoa đã nói, nữ nhân phải động tình mới có thể rụng trứng. Cho nên tôi chẳng những phải mắt đi mày lại cùng với An lão sư, ta còn phải gọi hắn là lão công, bởi vì tôi chỉ có thể rụng trứng thụ tinh cho tinh trùng của lão công mà thôi.
- Cái thao con mẹ nó!Bối Tĩnh Phương thống khổ ôm đầu, hắn chưa từng thất thố như vậy.Bên cạnh An Phùng Tiên âm thầm kinh hãi, hắn đã nhìn ra An Viện Viện đồng dạng rất thất thố, đối với Bối Tĩnh Phương thì oán hận hoàn toàn thể hiện ra ngoài, đây là một nữ nhân trả thù, trả thù có thể để cho An Viện Viện mang đến kɧօái cảm cực độ, nhưng cũng là vô cùng nguy hiểm, nhất thiết phải dừng lại, nếu không sẽ bởi vì Bối Tĩnh Phương tức giận mà gây ra hậu quả đáng sợ.
- Phu nhân, tôi không phải là lão công của chị, tôi chỉ là cùng chị giao phối mà thôi, đây là công việc của tôi mà.An Phùng Tiên cởi áo ngủ, ngữ khí của hắn không có bao nhiêu cảm tình.Tâm tình đang tăng cao, nhưng An Viện Viện như bị tưới xuống một chậu nước lạnh vào đầu, sự nhiệt tình của nàng chỉ đổi lấy An Phùng Tiên đáp lại lạnh như băng, đây là điều khó có thể chịu được, cho dù là đang diễn trò, An Phùng Tiên cũng không thể nói lời vô tình như vậy, huống chi An Viện Viện tại trong phòng làm việc của An Phùng Tiên đã xưng hô với An Phùng Tiên là lão công, hai chữ lão công không phải là thứ tùy tiện gọi, trong này bao hàm toàn bộ cảm tình của một nữ nhân đối với một người đàn ông, thế nhưng là, An Phùng Tiên lại nói hắn không phải là lão công của An Viện Viện, điều này làm cho An Viện Viện vốn đã rơi vào võng tình làm sao chịu nổi? Nàng lăng lăng mà nhìn An Phùng Tiên, cặp mắt to xinh đẹp đỏ lên, nước mắt cư nhiên chảy xuống.An Phùng Tiên thất kinh, hắn là người lý trí, nhưng An Viện Viện tràn đầy cảm tính, nữ nhân cảm tính nam nhân thường thường không cách nào hiểu đc, có đôi khi thậm chí không cách nào thuyết phục đc, nhưng nữ nhân rơi lệ, An Phùng Tiên cuối cùng hiểu rõ ra An Viện Viện ủy khuất, hắn nhanh chóng tiến lên, ngồi bên người An Viện Viện hỏi:
- Sao vậy? Viện tỷ.
An Viện Viện thương tâm mà lắc đầu:
- Đi ra, tôi không phải là viện tỷ của cậu, cũng không phải lão bà của cậu, cậu đi ra đi.
Tình huống có chút vi diệu, An Phùng Tiên âm thầm cấp bách, hắn ôn nhu xin lỗi:
- Xin lỗi, tôi nói sai cái gì, xin chị tha thứ cho.
An Viện Viện đã nản lòng thoái chí:
- Cậu không sai, là tôi sai.
An Phùng Tiên nhịn không được vươn tay cánh tay ôm bờ eo thon thả của An Viện Viện:
- Viện Viện tỷ.
An Viện Viện ra sức thoát khỏi, thét lên:
- Đừng đụng vào tui.
Bối Tĩnh Phương cũng tức giận đứng lên hướng An Phùng Tiên rít gào:
- Nghe chưa? An Phùng Tiên, mày là đồ chó cái, mày đừng chạm vào vợ của tao, mày dám đụng vào nàng, tao liền không khách khí!
An Phùng Tiên rất căm hận người khác nhục mạ hắn như vậy, chín năm trước, cũng có một người nhục mạ hắn như thế, kết quả An Phùng Tiên liều mạng, thiếu chút nữa chết, ngày hôm nay, Bối Tĩnh Phương cũng nhục mạ như vậy, An Phùng Tiên nhiệt huyết dâng lên, thế nhưng là, dù sao không phải là chín năm trước, An Phùng Tiên lỗ mãng của chín năm trước đã không tồn tại, hôm nay An Phùng Tiên rất lạnh tĩnh, mắt thấy tình thế chuyển tiếp đột ngột, hắn cũng không có tìm Bối Tĩnh Phương liều mạng, mà là mỉm cười nói:
- Bối tiên sinh, là ông kêu tui chơi vợ ông mà, tui chỉ đang thi hành mệnh lệnh của ông thôi, ông không phải là muốn kéo dài Bối gia đèn nhang sao? Không phải là vì đại sự nghiệp của ông sao?
Bối Tĩnh Phương đang xung động bỗng nhiên thanh tỉnh, hắn cũng hít một hơi hơi lạnh, chậm rãi ngồi xuống:
- Ờ, đúng, tôi uống hơi nhiều rồi.
An Phùng Tiên âm thầm thở dài một hơi:
- Vậy tôi tiếp tục nhé?
Bối Tĩnh Phương đờ đẫn nói:
- Đúng vậy.An Phùng Tiên lúc này mới đem lực chú ý tập trung ở trên người An Viện Viện, siêu cấp đại mỹ nhân vừa thấy liền thương yêu đang co rúc ở ghế sa lon trong góc phòng, hai tay ôm chân, ánh mắt dại ra, chỉ có bộ móng chân như phấn điêu bằng ngọc điểm một chút màu đỏ tươi vẫn tràn ngập linh khí như cũ, An Phùng Tiên cởi bỏ quần áo toàn thân, lộ ra ƈôи ȶhịȶ dữ tợn:
- Viện Viện tỷ, xin lỗi nha! Đây là công việc của tôi.
An Viện Viện giận điên lên, mắt thấy An Phùng Tiên mạnh mẽ nhào tới, nàng lạnh lùng nói:
- Cậu cút ngay! Cậu cút ngay cho tôi! Bỏ tay khỏi người tôi ngay…