Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 131

An Viện Viện cũng suy nghĩ một chút, nói:
- Tui đã hỏi rồi, ba không nói.
An Phùng Tiên lại hỏi:
- Ba chị sao rồi?
An Viện Viện hồi đáp:
- Khoẻ mạnh nha.
An Phùng Tiên có chút kich động:
- Không bằng tui đi bái phỏng ổng một chút?
An Viện Viện lộ ra vẻ vui mừng:
- Được thôi!^^.


Một bên, Bối Tĩnh Phương càng nghe càng không vui tí nào, lo lắng sinh ra chuyện gì khác, hắn khoát khoát tay nhàn nhạt nói:
- Hôm nào rồi thăm nom sau sao?! Trước tiên phải hoàn thành công việc đã.
An Phùng Tiên sửng sốt, chần chờ nói:
-…A.. cái này.. ờ… Bối Tĩnh Phương lạnh lùng nói:


- An lão sư, chuyện này không có khả năng trì hoãn nữa, đừng làm cho tôi khổ não, tôi là con một mấy chục đời, tôi nhất thiết phải hoàn thành chuyện cả tộc giao phó.An Phùng Tiên nhìn An Viện Viện một chút, thấy An Viện Viện không có biểu tình gì, hắn không thể làm gì khác hơn là gật đầu:


- Được rồi! Bất quá, tôi phải đi tắm rửa thay y phục.
Bối Tĩnh Phương gật đầu:


- Đều đã chuẩn bị xong cho cậu, Viện Viện trời sinh tính thích sạch sẽ, cậu không tắm nàng cũng sẽ không cho phép, đồ ngủ đều đặt ở trong phòng tắm trên lầu, tất cả đều là do mợ Trương mới mua, chưa ai mặc rồi cả.An Phùng Tiên nở nụ cười, nhưng nội tâm lại tràn đầy sợ hãi, cả chi tiết đều có thể nghĩ ra, Bối Tĩnh Phương tâm tư thật là cẩn mật, nếu muốn giết hắn mà không để lại vết tích thực sự là việc khó, hơi chút vô ý, để cho Bối Tĩnh Phương phát giác cái gì, làm cho hắn xuống tay trước thì xong rồi.An Phùng Tiên đi vào bể tắm bằng bạch ngọc, bể tắm sớm đã xả đầy nước ấm, nằm vào trong đó, toàn thân An Phùng Tiên có thể thả lỏng, trong bồn tắm lớn như vậy thả đầy các loại hoa khô hương thảo, nghe mùi hương dễ chịu, An Phùng Tiên dĩ nhiên có cảm giác buồn ngủ vô hạn, nhưng hắn không thể ngủ, tất cả dường như mông lung đã định trước, năm đó lời phụ thân căn dặn còn ở bên tai:


- Tìm không được Đặng Nhất Khôi, con sẽ chết chắc tại Bắc Loan.Đây là lời của một phụ thân nói sao? Tuyệt tình như vậy sao ta?Trên thực tế, An Phùng Tiên thiếu chút nữa chết, nếu mà không phải là Hướng Cảnh Phàm liều mình cứu giúp, An Phùng Tiên sớm đã hôi phi yên diệt trên thế giới này, hôm nay đi mòn đế giày không tìm được, dường như toàn bộ thời gian đều không uổng phí, nghĩ không ra thân nhân mà phụ thân muốn An Phùng Tiên đầu nhập vào không phải là họ Đặng, mà là họ An, thật là chuyện lạ.An Phùng Tiên đang suy tư: Vì sao phụ thân nhất định phải yêu cầu mình nhờ cậy vào Đặng Nhất Khôi? Tại sao muốn mình vào THPT Bắc Loan tìm một công việc đâu nè? Vì sao không cho mình trở về Trung Châu đây? Vì sao…Nhiều câu hỏi tại sao lắm, mí mắt vô tình rũ xuống, An Phùng Tiên không đỡ được cơn buồn ngủ, tại trong bồn tắm ngủ thật say.Trong phòng khách, Bối Tĩnh Phương đã hơi say nhìn chằm chằm An Viện Viện đang tiến hành dưỡng da ở trên ghế sa lon, hắn hỏi:


- Tại sao muốn tôi ở bên cạnh xem.


- Có ông bên người, tôi mới có cảm giác an toàn.Tháo xuống trang phục, An Viện Viện thay một bộ áo ngủ bằng ren thật khêu gợi, áo ngủ màu hồng rất thiế͙p͙ thân, rất rất mỏng, hai trái đào tiên cao vót hầu như hoàn toàn bày ra, giữa hai đùi rất căng tròn, là phiến lông chim đen bóng dày đặc nhưng chỉnh tề, có thể thấy được rất rõ ràng.Hai mắt Bối Tĩnh Phương đỏ lên:


- Ăn mặc gợi cảm như vậy làm cái gì?An Viện Viện cười nhạt:
- Làm cái gì à? Thực sự là chê cười, đương nhiên là để câu dẫn An lão sư rồi! Tôi hi vọng hắn xung động một chút, bắn ra tinh dich͙ nhiều một chút, như vậy tôi mới có thể sớm ngày mang thai.


- Ai! Xem ra trong lòng em vẫn trách tôi.Bối Tĩnh Phương thở dài, hắn nghe ra bên trong lời An Viện Viện nói có chứa sự tức giận nồng nặc.


- Phải không?An Viện Viện nhẹ nhàng mà đem kem dưỡng da vẽ loạn ở trên người, chân ngọc, cánh tay, mỹ đồn, và cả nhũ phong, An Viện Viện cư nhiên bắt tay vói vào trong bộ áo ngủ khêu gợi, bôi nhũ dịch vào trên cặp иɦũ ɦσα lớn cao vót đầy đặn, hai khối anh đào nhỏ lồi ra càng ngày càng rõ ràng, Bối Tĩnh Phương xung động được muốn chết, hắn đứng lên.An Viện Viện cảnh giác mà nhìn chăm chú vào Bối Tĩnh Phương, nói:


- Ông cũng đừng hòng chạm vào tôi, từ giờ trở đi mãi cho đến khi tôi sinh hạ đứa bé, ông cũng không thể chạm vào tôi 1 cái, bởi vì bên trong tinh dich͙ của ông đều là đám tử tinh vô dụng, bác sĩ nói, loại tinh dich͙ này rất độc, nếu mà ông nhịn không được, vậy hết thảy việc ông làm đều sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, đến lúc đó, ông vừa mất vợ lại vừa không được gì cả.Bối Tĩnh Phương không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp, lui mà cầu xin:


- Vậy tôi chỉ sờ em cũng có thể chứ
An Viện Viện trả lời rất kiên quyết:
- Không được.
Bối Tĩnh Phương âm trầm hỏi:
- Tôi đã hiểu, em thích An Phùng Tiên có đúng hay không?
An Viện Viện thản nhiên cười, cười đến câu người hồn phách:


- Coi như là đúng, cũng là do ông ép, nếu như tôi không thích hắn, tôi cũng sẽ không giao phối với hắn.
Bối Tĩnh Phương giận điên lên:
- Tôi muốn giết hắn.
An Viện Viện nhàn nhạt cảnh cáo:


- Trước đây thì tôi không sao cả, ông có thể như đối phó An Phùng Tiên như đối phó Hạ Đoan Nghiễn vậy. Nhưng hôm nay không giống nữa, An Phùng Tiên là tới đầu nhập vào cha tôi, chúng ta có lẽ sẽ có quan hệ thân thích, cho nên ông không thể giết An Phùng Tiên.
Trong mắt Bối Tĩnh Phương lộ ra hung quang:


- Nếu như tôi nhất định muốn giết thì sao?
An Viện Viện bình tĩnh nói:
- Vậy tôi sẽ giết đứa bé.
Bối Tĩnh Phương cười to:
- Ha ha ha ha… Vậy tôi sẽ chờ sau khi hài tử đc sinh ra lại lấy mạng của hắn.
An Viện Viện yếu ớt thở dài một hơi:


- Ai biết tương lai sẽ phát sinh chuyện gì, nói không chừng tôi liền sinh ra một đứa nữ nhi, nếu thực sự là như vậy, vậy tôi còn phải tiếp tục tìm An Phùng Tiên để giao phối mà mượn giống.
Bối Tĩnh Phương hỏi:
- Em cố ý chọc giận tôi sao?
An Viện Viện mỉm cười đáp:
- Không dám.