ần miền Đại Đồng ở tỉnh Sơn Tây, sông núi hùng vĩ, hai bên bờ Hoàng Hà núi non chập chùng, trên vách núi có rất nhiều động đá, những động đá này là do giáo đồ Phật giáo thời cổ đại đục đẽo ra, được gọi tên chung là động đá Vân Nham, ở trong mỗi động đều có phù điêu tượng Phật.
Hôm nay tiết mùa xuân, khí trời mát mẻ, trên núi có hai người nam và một người nữ lặng lẽ bước đi, hai người nam chính là Thiên Sơn Thần Mãng Lăng Vị Phong và Phó tổng đà chủ của Thiên Địa hội Hàn Chí Bang, người nữ là Tổng đà chủ của Thiên Địa hội Lưu Úc Phương!
Từ sau khi chia tay quần hùng, họ cứ đi mãi về phía tây, đi được ba ngày thì đến Vân Nham, trên đường chỉ có núi hoang đồi vắng, chẳng thấy một người dân chứ đừng nói khách sạn. Lưu Úc Phương cười nói: “Xem ra đêm nay chúng ta chỉ đành ngủ ở những động đá náy” Lăng Vị Phong nói: “Chẳng phải cô nương thích nơi rộng rãi thoáng mát hay sao? Ở động đá làm sao quen” Lưu Úc Phương ngạc nhiên hỏi: “Làm sao huynh biết thói quen của tôi?” té ra khi Lưu Úc Phương còn nhỏ đã ở Hàng Châu, nơi ở của nàng sạch sẽ thoáng mát. Thiếu nữ nhà người đều không dám mở rộng cửa sổ, còn phòng của nàng lúc nào cửa sổ cũng cuốn lên. Nàng thích ánh nắng mặt trời, không quen tối tăm.
Lăng Vị Phong thấy nàng hỏi ngược lại thì mỉm cười: “Tôi chỉ suy đoán thế thôi, cô nương hình như rất thích sạch sẽ”. Lưu Úc Phương nói: “Lúc nhỏ tôi như thế, nhưng khi lớn lên thì ở nơi nào cũng quen”.
Hai người trò chuyện với nhau, Hàn Chí Bang bất giác dâng lên trong lòng một thứ tình cảm khác lạ, trong lòng của chàng đã chứa đựng hình bóng Lưu Úc Phương mười năm, nhưng nàng vẫn không hề hay biết, còn nàng đối với Lăng Vị Phong tựa như vừa gặp đã quen. Tuy Lăng Vị Phong đối với nàng hình như nóng lạnh khác thường, vả lại có lúc còn cố ý chống đối nàng nhưng nàng không lấy làm buồn.
Lưu Úc Phương đã thấy vẻ mặt của Hàn Chí Bang thì cười rằng: “Hàn đại ca, sao mấy ngày nay huynh ít nói chuyện đến thế? Chúng ta hãy mau tìm một động đá nghỉ chân”. Hàn Chí Bang vâng một tiếng, rồi tiện tay bẻ một cành cây khô bên đường, dùng đá lửa đốt lên làm đuốc, chỉ một động đá lớn ở trên vách núi: “Nơi kia là tốt nhất!” Lưu Úc Phương ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên động đá có ghi ba chữ “Động Phật Chuyển”. Hàn Chí Bang nói: “Tôi ở Tây bắc nhiều năm, thường nghe tín đồ Phật giáo nói đến động này, họ bảo tượng Phật bên trong được tạc rất khéo léo đẹp đẽ, nhưng đáng tiếc tôi là kẻ thô hào, chẳng hiểu gì cả”.
Ba người vừa nói vừa tiến vào trong động, quả nhiên động đá này rộng rãi, tượng Phật bên trong cao đến hơn ba trượng, một ngón tay của bức tượng còn lớn hơn cả người lớn, bốn vách khắc đầy những hình vẽ kỳ quái, phong cách rất khác với trung thổ. Lưu Úc Phương nhìn thấy bức tranh tiên nữ khắc trên đá trông rất sinh động, không khỏi thầm khen. Lăng Vị Phong cũng chặc lưỡi mãi không thôi, nói; “Tôi ở miền Tây bắc nhiều năm, chưa bao giờ thấy bức bích họa đẹp như thế này”.
Lưu Úc Phương nghe thế thì hỏi: “Huynh đã đến Tây bắc được bao nhiêu năm?” Lăng Vị Phong nói: “Đã mười sáu năm!” Lưu Úc Phương biến sắc, đột nhiên lấy một bức tranh ra, nói: “Huynh nhìn thử bức tranh này!” rồi nàng mở bức tranh ra, chỉ thấy tranh vẽ một chàng thiếu niên trông rất tuấn tú.
Khi Lăng Vị Phong nhìn bức tranh, Lưu Úc Phương nhìn chằm chằm vào chàng, Lăng Vị Phong cố nén nỗi kích động trong lòng, mỉm cười nói: “Bức tranh trông rất đẹp! Nét trẻ con trên khuôn mặt hiện ra rất sinh động! Thiếu niên trong tranh chắc khoảng mười lăm mười sáu tuổi?” Lưu Úc Phương trầm ngâm nhìn chàng rồi nói: “Huynh không nhận ra người trong tranh ư?” Lăng Vị Phong giả vờ ngạc nhiên hỏi ngược lại: “Làm sao tôi quen y?” Hàn Chí Bang nhìn vẻ mặt của Lưu Úc Phương, cảm thấy rất kỳ lạ, chàng cũng tiến lại hỏi: “Ai thế, tại sao Lưu cô nương lại mang theo bức tranh của y? Y là bằng hữu hay huynh đệ của tỷ?”.
Lưu Úc Phương thẫn thờ đứng dậy, Hàn Chí Bang thấy nàng hơi run rẩy, hỏi: “Sao thế?” lúc này bên ngoài có tiếng sóng dồi vào bờ, vang vọng trong thạch động, tựa như hàng ngàn cái trống trận cùng nổi lên. Lưu Úc Phương chậm rãi nói: “Nghe tiếng sóng rất giống thủy triều ở sông Tiền Đường”. Nàng thở phào một hơi, dựa vào vách đá, dáng vẻ trông rất mệt mỏi. Hàn Chí Bang thấy đau lòng lắm, bước tới toan đỡ nàng, Lưu Úc Phương đã lắc đầu: “Không cần. Hàn đại ca, lẽ ra chuyện này tôi phải nói với huynh từ sớm”. Nàng chỉ chàng thiếu niên trong tranh nói: “Chính tôi đã vẽ bức tranh này. Người trong tranh là bằng hữu thời còn nhỏ của tôi, trong đêm sông Tiền Đường nổi thủy triều, tôi đã tát y một bạt tai, y liền nhảy xuống sông Tiền Đường!” Hàn Chí Bang hỏi: “Nếu là bằng hữu thân thiết, tại sao cô nương lại tát y?”.
Lưu Úc Phương tái mặt, lạc giọng nói: “Là tôi đã sai! Lúc đó cha tôi là thuộc hạ của Lỗ Vương, chết trong chiến trường, chúng tôi và thuộc hạ cũ của Lỗ Vương ẩn cư ở Hàng Châu. Có một ngày người của chúng tôi bị Tổng binh Hàng Châu lúc đó truy bắt, bằng hữu của tôi cũng nằm trong số này. Sau đó nghe nói đã khai người của Lỗ Vương ở Hàng Châu nên tất cả đều bị bắt trọn ổ”. Hàn Chí Bang nắm tay thành quyền, đấm bình một tiếng lên vách đá, nói: “Nếu y là người như thế, dù cho có giết y cũng đáng!” chàng nói xong thì thấy Lưu Úc Phương lắc đầu, lại hỏi: “Rốt cuộc có phải y đã khai không?” Lưu Úc Phương nói: “Đêm ấy người của chúng tôi vượt ngục thành công, y cũng chạy thoát, tôi gặp y hỏi y có khai hay không? Y bảo ‘đó hoàn toàn là sư thực!’.” Hàn Chí Bang tức giận nói: “Lưu cô nương, uổng cho tôi xưa nay kính phục cô, người như thế cô không giết mà còn nhớ đến y!”.
Lưu Úc Phương trừng mắt nhìn y nói: “Lúc đó sự việc rất phức tạp, trước khi mọi chuyện rõ ràng, tùy tiện phán đoán có thể sẽ gây ra sai lầm lớn. Bằng hữu của tôi từ nhỏ là một người cứng cỏi. Lúc đó y chỉ là chàng thiếu niên mười sáu tuổi!” Hàn Chí Bang nói: “Dù như thế cũng không thể tha thứ!” Lưu Úc Phương không để chàng chen vào, tiếp tục nói: “Sau khi y bị bắt, đã chịu các loại hình phạt, y chẳng khai một câu. Sau đó kẻ địch dùng khổ nhục kế, sai một người giả mạo thành nghĩa sĩ kháng Thanh, nhốt cùng phòng với y, khi đưa y ra đánh, bọn chúng cũng kéo luôn người ấy, vả lại còn đánh dữ hơn y. Y cứ tưởng rằng người ấy cùng phe. Người ấy nói sắp vượt ngục, nhưng sợ rằng sau khi vượt ngục chẳng biết trốn vào đâu. Y cho người ấy biết tổng bộ của chúng tôi. Sau khi người của chúng tôi vượt ngục, bắt theo ngục tốt, hỏi rõ ràng mới biết được điều này!”.
Hàn Chí Bang nghe đến đó thì sửng sốt, run rẩy nói: “Lưu cô nương, xin thứ tôi đã vô lý, tôi xin hỏi cô một câu...”.
Lưu Úc Phương vuốt mái tóc ra sau, xoay mặt nhìn Hàn Chí Bang, nói với giọng gấp gáp: “Tôi biết huynh muốn hỏi gì. Hơn mười năm nay, tôi vẫn mang theo bức tranh của y, tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn!” Hàn Chí Bang im lặng, một hồi sau mới khẽ nói: “Ý nghĩ của cô nương thật đáng sợ!” Lưu Úc Phương lắc đầu nói: “Nếu lúc đó huynh thấy tôi tát y, huynh sẽ không cho rằng tôi đáng sợ! Hễ tôi nhắm mắt là thấy khuôn mặt kinh hoảng, tuyệt vọng của y! Tôi đã giết chết người bằng hữu tốt nhất của mình, tôi đã làm sai một việc không thể nào cứu vãn nổi!”.
Lăng Vị Phong xoa hai tay, mặt vẫn lạnh lẽo chẳng hề nói gì cả. Lưu Úc Phương liếc nhìn, chợt kêu hoảng lên, nàng dùng tay che mắt, la lên: “Ôi! Hình như tôi lại thấy y...” Hàn Chí Bang chạy tới, khẽ đỡ nàng, nói: “Tổng đà chủ, cô đừng nghĩ quá nhiều nữa, chắc chỉ là ảo giác...” chàng chưa nói xong thì chạm phải ánh mắt của Lăng Vị Phong, ánh mắt của Lăng Vị Phong sắc bén tựa như cây Thiên Sơn thần mãng, Hàn Chí Bang không khỏi rùng mình, nói: “Lăng đại ca, đừng nhìn như thế có được không?”.
Lăng Vị Phong bật cười: “Uổng cho các người là Đà chủ của Thiên Địa hội! Thật nhát gan! Đừng nằm ác mộng nữa, hãy nghe xem, hình như bên ngoài có người”.
Lúc này gió thổi lên ù ù, một bóng đen từ từ đến gần trong đêm tối. Lăng Vị Phong chạy ra, chỉ thấy bên ngoài có bốn Lạt ma và một người ăn mặc theo kiểu võ quan. Lăng Vị Phong và Hàn Chí Bang đều biết tiếng Tạng, hai bên nói chuyện với nhau mới biết họ đi nhầm đường nên mới tìm động đá ngủ qua đêm.
Bốn Lạt ma ấy rất nhã nhặn, chỉ có viên võ quan là trông có vẻ ngạo mạn, Lăng Vị Phong thấy trên tay áo của y có thêu con phi ưng, biết rằng đó là dấu hiệu của người trong phủ Ngô Tam Quế, bất giác nhìn kỹ hơn, tên võ quan xì xồ xì xào, bọn Lăng Vị Phong cũng chẳng thèm để ý, ngồi sau bức tượng Phật nghỉ ngơi. Pho tượng này cao hơn một trượng, tựa như một tấm bình phong ngăn cách người của hai bên.
Bốn Lạt ma thì tựa như rất cao hứng, bọn họ đốt một đống lửa bên tượng Phật, nhảy múa hát ca. Lúc đầu tiếng hát nghe cao vút nhưng sau đó thì rất thê lương. Lưu Úc Phương ngạc nhiên hỏi: “Họ hát gì thế?”.
Lăng Vị Phong nghe một hồi thì nói: “Họ hát về một câu chuyện truyền kỳ ở Tây Tạng. Chuyện kể rằng một thanh niên tên là Cáp Đích Lư, là một anh hùng trên thảo nguyên, cũng là một người hát hay. Y rất kiêu ngạo, chưa bao giờ cúi đầu trước ai. Sau đó y yêu một cô gái chăn dê tên gọi A Cái, A Cái càng kiêu ngạo hơn y, buộc y phải quỳ xuống trước nàng khi có mặt nhiều người nàng mới chấp nhận hôn sự. Quả nhiên Cáp Đích Lư quỳ xuống cầu hôn, các thanh niên nam nữ đều che mặt không nỡ thấy bậc anh hùng trong mắt của họ bị làm nhục như thế. Bọn họ đang hát lời của Cáp Đích Lư. Y nói: ‘Tôi chỉ là áng mây bơ vơ trên trời, bao nhiêu năm qua lòng luôn kiêu ngạo, nhưng nay phải cúi đầu trước người con gái thông minh như cô!’.” Lưu Úc Phương nghe lời chuyển dịch của Lăng Vị Phong, lòng xao xuyến, nàng liếc mắt nhìn, chỉ thấy trong mắt Lăng Vị Phong có vẻ gì khác lạ.
Lưu Úc Phương ngạc nhiên nhìn Lăng Vị Phong, Lăng Vị Phong suỵt một tiếng rồi nói: “Nghe xem, bài thơ tiếng Tạng này thật là hay! Giờ đây là lời phân bua của cô gái chân dê A Cái. Nàng từ chối lời cầu hôn của vương tử phiên vương, thật là trong lòng cũng yêu Cáp Đích Lỗ, nàng nói: ‘Tất cả phồn hoa đều tàn rụi trước mắt tôi, chúng sinh sắc tướng đến sáng mai lại hư vô, tôi là một ngôi sao trên bầu trời đêm, bất diệt cho tới khi nước cạn đá mòn! Ngôi sao bất diệt ấy chính là đôi mắt của chàng, dẫn dắt cho tôi sùng bái, sai khiến tôi khẩn cầu, tình yêu say đắm hơn mười năm này sẽ không phai mờ trong tâm khảm chàng’.”
Lưu Úc Phương thở gấp, phủi tay nói: “Bài ca thật hay, kết quả thì thế nào? Họ có kết hôn không?” Lăng Vị Phong buồn bã nói: “Không, không ai ngờ đến kết cuộc, Cáp Đích Lư là người rất kiêu ngạo, chàng yêu A Cái, chàng cũng yêu sự kiêu ngạo của mình, chàng quỳ xuống cầu hôn, A Cái mỉm cười, định kéo tay chàng lên, không ngờ cây trủy thủ của chàng đã đâm vào A Cái rồi tiếp theo chàng đã tự sát. Trước khi chết chàng hát rằng: ‘Thời gian vui vầy quá ngắn ngủi, tựa như ánh chớp trên bầu trời đêm, chỉ lóe lên đã biến mất trong không trung, nhưng cũng đủ soi rọi tình yêu đầy hạnh phúc và đau khổ’.”
Hàn Chí Bang kêu lên: “Thật chẳng hiểu ra sao, nếu tôi yêu một người thì sẽ không giết người ta!” Lăng Vị Phong cười nói: “Tôi cũng thế, nhưng nếu tôi là Cáp Đích Lư, nữ nhi muốn tôi khuất phục trước mặt mọi người thì tôi sẽ không cầu hôn. Bài ca này tuy không có hậu nhưng nói lên sự tự tôn của con người, tuy đó là sự tự tôn quá đáng. Tên của bài trường ca này là ‘Ai là người mạnh nhất trên thảo nguyên’.”
Hai tên võ quan tựa như rất khó chịu trước tiếng ca, quát bằng tiếng Tạng: “Đừng hát nữa, hãy mau ngủ, ngày mai còn phải lên đường!” nói vừa dứt lời thì chỉ thấy có người cười lạnh rằng: “Không cần lên đường, các người cũng chẳng có ngày mai nữa!” đừng nói là tên võ quan và bốn Lạt ma, dù Lăng Vị Phong cũng thất kinh, nội công của người này thật ghê gớm, người chưa đến mà tiếng tựa như ở bên tai của họ!
Bốn tên Lạt ma bật dậy nhảy bổ ra ngoài, trên con đường dẫn vào hàng đá, chỉ nghe tiếng lốp bốp vang lên, Lăng Vị Phong từ sau pho tượng Phật nhìn ra, chỉ thấy có hai vật đen kịt rơi vào bên trong. Hai tên Lạt ma chỉ vừa mới đánh ra vài ba chiêu mà đã bị người ta đánh ngã, ném vào bên trong như bóng da. Tên võ quan và hai Lạt ma còn lại cả giận, rút binh khí nhảy ra, sau mấy tiếng cười dài, vài hán tử áo đen phóng vọt vào. Hàn Chí Bang toan nhảy ra, Lăng Vị Phong kéo lại, khẽ nói: “Đừng gấp, hãy xem bọn chúng là ai!” nói vừa dứt lời thì người ấy đã đến trước pho tượng Phật, Lăng Vị Phong vừa nhìn thì suýt nữa kêu lên ngạc nhiên.
Té ra có ba vệ sĩ áo đen xông vào, kẻ đi đầu là Du Long Kiếm Sở Chiêu Nam. Tên võ quan đi cùng bốn Lạt ma cũng kêu lên, võ quan ấy tên gọi Trương Thiên Mông, cùng với Sở Chiêu Nam đều là tâm phúc của Ngô Tam Quế.
Trương Thiên Mông thấy Sở Chiêu Nam ném hai tên Lạt ma vào thì vội vàng kêu lên: “Đại ca đừng ra tay, đều là người nhà!” Sở Chiêu Nam tiến tới một bước quát: “Thiên Mông, ngươi hãy bảo bọn chúng giao Xá lợi tử ra, ta có thể tha không giết các ngươi!”.
Xá lợi tử là báu vật của Phật môn, nghe nói sau khi bậc cao tăng hữu đạo chết đi, dùng lửa hỏa thiêu nhưng vẫn còn một mảnh xương không hề tan biến, đó chính là Xá lợi tử. Khi Ngô Tam Quế đuổi Quế vương vào Miến Điện, đã cướp báu vật của chùa Tử Quang nước Miến Điện là Xá lợi tử của Long Thụ thiền sư để lại về Trung Quốc. Long Thụ là đại đệ tử của Thích Ca Mâu Ni, là người khai sáng Phật giáo đại thừa. Trong Phật giáo, thánh vật qúy nhất là răng của Thích Ca Mâu Ni, thánh vật đứng hàng thứ hai là Xá lợi tử của Long Thụ thiền sư, Ngô Tam Quế vì muốn liên lạc với Đạt Lai Lạt ma đã bảo Trương Thiên Mông hộ tống Xá lợi tử đến Tây Tạng, bốn Lạt ma này được sai đến Vân Nam nghênh đón thánh vật. Sở Chiêu Nam biết chuyện này nên kể với Khang Hy, Khang Hy lập tức sai hai vệ sĩ võ công cao cường cùng y đi cướp. Chính vì Khang Hy lo cho việc này nên mới lơi lỏng đối với quần hùng Võ gia trang.
Trương Thiên Mông thấy Sở Chiêu Nam vừa mở miệng ra đã đòi Xá lợi tử thì nghi ngờ lắm, hỏi: “Sở đại ca, huynh vừa từ Tây Tạng về đấy ư? Bình Tây vương bảo tôi hộ tống Xá lợi tử, không dám làm phiền”. Sở Chiêu Nam cười lạnh nói: “Bình Tây vương cái quái gì? Chính đương kim Hoàng thượng bảo ta đến lấy Xá lợi tử!” Trương Thiên Mông cả kinh, nói: “Huynh đã phản rồi!” Sở Chiêu Nam cười lớn: “Ngô Tam Quế phản được còn ta thì không? Ta hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc chịu đi theo Ngô Tam Quế hay muốn đi theo Hoàng đế?”.
Trong phủ Bình Tây vương Trương Thiên Mông có địa vị kém hơn Sở Chiêu Nam, y không hề biết chuyện Ngô Tam Quế mưu phản. Nghe Sở Chiêu Nam nói thế thì thấy như sấm nổ giữa trời xanh, nhất thời chẳng thốt ra tiếng. Sở Chiêu Nam bước dấn tới, quát: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Trương Thiên Mông đang rối trí vẫn chưa quyết định. Hai Lạt ma còn lại thấy Sở Chiêu Nam quát bằng tiếng Hán, tuy không hiểu y nói gì nhưng xem ra tựa như đang ép buộc Trương Thiên Mông, trong lòng tức giận chạy tới, thi triển Đại lực thiên cân quyền đánh vù vù ra hai quyền. Sở Chiêu Nam cố ý muốn lòe võ công, không thèm né tránh mà xông lên tiếp hai quyền. Hai quyền giáng vào ngực y kêu lên bình bình nhưng cả hai Lạt ma đều bị bắn thối lui mấy bước, song Sở Chiêu Nam cũng thấy đau nhói, y thất kinh nghĩ bụng hai Lạt ma này quả nhiên khí lực nặng đến ngàn cân. Y nào dám sơ ý, thế là nhảy vọt lên tựa như chim ưng bắt thỏ, chụp vào hậu tâm của Đạt Lai Lạt ma, xem ra sắp đắc thủ thì chợt nghe phía sau tượng Phật có một tiếng quát lớn, một trái thiết tật lê bay tới như sao xẹt. Sở Chiêu Nam đang lơ lửng trên không trung thì lập tức lộn người ra. Khi y lộn người ra ngược trở lại thì đã dùng gót chân đá bật trái thiết tật lê ngược trở về. Hàn Chí Bang vừa nhảy vọt ra, bị trái thiết tật lê bắn ngược về phía mình thì vung thanh đao trong tay lên, tuy đánh rơi trái thiết tật lê nhưng hổ khẩu cũng tê nhói. Trái thiết tật lê bị Sở Chiêu Nam đá ngược trở lại mà kình đạo mạnh như thế, Hàn Chí Bang cũng không khỏi cả kinh!
Hàn Chí Bang vừa đứng vững chân thì Sở Chiêu Nam đã nhảy bổ tới lần nữa, Hàn Chí Bang hạ người xuống, lách về phía trước, cây đao chém vào ngực Sở Chiêu Nam, Sở Chiêu Nam tay trái phất ống ra ngoài, một luồng kình phong dồn vào mặt, Hàn Chí Bang nghiêng đầu, phóng cây đao ra. Sở Chiêu Nam đột nhiên lướt ra sau lưng Hàn Chí Bang tựa như cơn gió, Hàn Chí Bang lập tức rút cây đao quay lại chém xuống hạ bàn của Sở Chiêu Nam. Sở Chiêu Nam quát một tiếng: “Buông đao!” chưởng phải vỗ ra trước mặt, tay trái phóng ra điểm vào huyệt Tam Lý trên tay phải của Hàn Chí Bang. Hàn Chí Bang đã chém ra một đao, thấy thế không xong thì vội vàng biến chiêu ứng địch, đánh ra một chiêu Tam Dương Khai Thái, một chiêu ba thức đâm vào ngực, chém vào hai bên vai. Nhưng chàng nhanh, Sở Chiêu Nam càng nhanh hơn. Chàng vừa chém ra một đao, kẻ địch đã thay đổi phươgng vị, chàng thấy kẻ địch đánh hờ quyền trái đến trước mặt, mắt hoa lên thì tay phải đã tê rần. Sở Chiêu Nam đúng là võ công thần kỳ, y thay đổi phương vị nhưng không thay đổi chiêu số, đã điểm được huyệt đạo của Hàn Chí Bang. Chỉ nghe xoảng một tiếng, cây kim đao rơi xuống đất.
Những chiêu này nhanh như điện chớp lửa xẹt! Hai tên vệ sĩ đi cùng Sở Chiêu Nam lúc này mới nhìn rõ mặt mũi của Hàn Chí Bang, quát lớn: “Tên này là Tổng đà chủ của Thiên Địa hội! Đừng buông tha cho y!” Sở Chiêu Nam cười rằng, định xông tới thì chợt thấy một luồng kim quang từ phía sau tượng Phật bắn ra, Sở Chiêu Nam vận công lực phất ngang tay áo, đánh bật ám khí ra, nhưng tay áo cũng bị lủng một lỗ lớn, món ám khí lướt qua da, dư thế vẫn còn nên cắm vào vách đá đối diện kêu keng một tiếng, té ra đó là một cây tụ tiễn.
Nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, phía sau tượng Phật, một đôi nam nữ phóng người ra, cả hai chặn trước mặt Sở Chiêu Nam, Sở Chiêu Nam rút soạt thanh kiếm, không xong lên mà nhảy vọt ra sau đến hơn một trượng, quát: “Ngươi là người thế nào của Hối Minh thiền sư, sao cứ ba lần bốn lượt đối chọi với ta, ngươi tưởng ta sợ ngươi đấy hử?”.
Lúc này Lưu Úc Phương đã kéo Hàn Chí Bang đứng dậy, giải huyệt đạo cho chàng. Lăng Vị Phong cười hì hì đứng trước tượng Phật, chẳng thèm để ý đến Sở Chiêu Nam, nói bằng tiếng Tạng với bọn Lạt ma: “Các người đứng qua một bên, không thể để bọn chúng cướp Xá lợi tử”. Mấy tên Lạt ma nghe thế thì lui nhanh, hai tên vệ sĩ đi cùng Sở Chiêu Nam cũng phóng tới, Lăng Vị Phong phất tay, hai luồng kim quang bắn ra, hai tên vệ sĩ ấy cũng chẳng phải kẻ tầm thường, một tên giơ quỷ đầu đao lên gạt, chỉ nghe keng một tiếng, lửa bắn tung tóe, thanh quỷ đầu đao đã bị ám khí đánh mẻ mất một miếng. Tên còn lại dùng tuyệt kỹ khinh công Nhất hạc xung thiên phóng lên cao đến hơn ba trượng. Dù y né tránh nhanh nhẹn nhưng món ám khí vẫn lướt qua đế giày của y, dù đế giày của y bằng sắt nhưng cũng bị đánh rơi xuống. cả hai người đều toát mồ hôi lạnh. Sở Chiêu Nam quát: “Đừng lo bọn Lạt ma ấy, bọn chúng không chạy thoát nổi đâu!” hai tên vệ sĩ nghe quát như thế thì không đuổi theo nữa, lập tức chạy về phía Sở Chiêu Nam. Trương Thiên Mông cũng chẳng nói một lời, nhảy tới bên cạnh tượng Phật, đứng sát với bốn tên Lạt ma.
Lúc này Lăng Vị Phong mới cười lạnh, nói với Sở Chiêu Nam: “Luận về quan hệ sư môn ta phải gọi ngươi một tiếng sư huynh. Luận về đạo nghĩa giang hồ ta sẽ mắng ngươi một tiếng tặc tử! Ngươi rốt cuộc muốn ta tôn ngươi làm sư huynh hay là chịu ta mắng tặc tử? Ngươi hãy mau chóng chọn lựa!”.
Lăng Vị Phong từ Giang Nam chạy đến đại mạc, lên Thiên Sơn theo Hối Minh thiền sư học võ mười năm, bí mật này đừng nói là trong võ lâm chẳng ai biết, dù cho đệ tử của Hối Minh thiền sư là Sở Chiêu Nam cũng chẳng hề hay. Sở Chiêu Nam chỉ tưởng rằng sau khi đại sư huynh Dương Vân Thông chết đi mình có thể độc bá thiên hạ, không ngờ ngày ấy ở sơn cốc núi Ngũ Đài lại chui ra một Lăng Vị Phong, Lăng Vị Phong lại còn sử dụng tuyệt chiêu trong Thiên Sơn chưởng pháp, trong lúc thất kinh y đã trúng một chưởng. Nay nghe chàng ta công khai thân phận, gọi mình là sư huynh thì trong lòng hoảng lên, nhưng vẫn nghĩ: “Dù y là đệ tử quan môn của Hối Minh thiền sư, y chẳng qua chỉ mới khoảng ba mươi tuổi, thế nào đi nữa cũng chẳng bằng mình, cần gì phải sợ?”.
Thế rồi Sở Chiêu Nam trừng mắt, ngạo mạn nói: “Ai là sư huynh của ngươi? Ngươi muốn ta nhận làm sư đệ thì phải trổ tài cho ta thấy. Nào! Ta dạy ngươi một bộ chưởng pháp!” y đã bị trúng một chưởng, vẫn còn chưa hết tức, nhất định phải lấy lại sĩ diện nhờ chưởng pháp.
Lăng Vị Phong lạnh lùng cười, định ra tay, Sở Chiêu Nam cũng đang bước tới, một tên vệ sĩ đi cùng y đột nhiên xong ra, nói: “Giết gà đâu cần dao mổ trâu, cứ để tôi thử trước tên này!” y tên gọi Cổ Nguyên Lượng, là đệ tử của một danh gia điểm huyệt ở Hà Nam, y đã đưa phương pháp điểm huyệt vào trong chưởng pháp bởi vậy lợi hại vô cùng, cũng là đệ nhất cao thủ trong đại nội. Sở Chiêu Nam nghĩ bụng để y thử trước mấy chiêu sẽ có lợi cho mình, nếu y thắng thì mình không cần ra tay, nếu y thua thì mình cũng có thể thấy chiêu số của Lăng Vị Phong. Thế rồi khẽ gật đầu, để Cổ Nguyên Lượng bước ra.
Lúc nãy Cổ Nguyên Lượng bị một cây ám khí của Lăng Vị Phong cắt đứt đế giày, lúc này vẫn còn giận, y bước tới quát lớn: “Ta phải thỉnh giáo chưởng pháp của ngươi trước, nếu ngươi muốn so ám khí, lát nữa ta sẽ phụng bồi. Chúng ta nói trước rồi đấy nhé, đừng âm thầm phóng ám tiễn!”.
Lăng Vị Phong biết y sợ ám khí của mình, nên đã đưa ra qui củ giang hồ tựa như là tỉ thí công bằng với nhau, chàng chỉ mỉm cười nói: “Dù ta không dùng không cũng có thể đánh cho ngươi tơi bời hoa lá!”.
Cổ Nguyên Lượng điểm mũi giày xuống, phóng tới như mũi tên rời cung, quát: “Không đấu mồm với ngươi, tiếp chiêu!” nói chưa dứt thì một chưởng đã vỗ của huyệt Thiên Khu của Lăng Vị Phong, Lăng Vị Phong thấy chưởng phong của y rất mạnh mà y lại tấn công vào huyệt đạo nên không dám coi thường, chàng hú lên một tiếng xoay tít người, chém chưởng vào vai Cổ Nguyên Lượng, Cổ Nguyên Lượng gầm lớn một tiếng đánh hất lên, Lăng Vị Phong vung tay lướt ra hơn một trượng, chụp vào bối tâm của y. Nào ngờ Cổ Nguyên Lượng tuy phải thối lui nhưng vẫn chưa thực sự bại, y đột nhiên hạ người xuống, xoay người như trôn ốc, hai chưởng phát ra liên tục, một chưởng đánh vào huyệt Nhũ Tuyền dưới be sườn của Lăng Vị Phong, một chưởng quét vào huyệt Quan Môn ở eo.
Hàn Chí Bang thấy thế kêu ối chao, Lăng Vị Phong kêu lớn: “Lão Cổ, cẩn thận!” Hàn Chí Bang chưa kịp nhìn thấy rõ thì Cổ Nguyên Lượng đã loạng choạng thối lui đến mấy trượng, sắc mặt tái nhợt, Lăng Vị Phong quát: “Ngươi đã thua một chiêu còn muốn gì nữa!” Cổ Nguyên Lượng chẳng nói một lời, vung hai tay lại liên tục đánh tới. Lần này chỉ thấy chưởng phong phát ra rất dữ dội, Lăng Vị Phong đột nhiên thối lui, thân pháp hay bộ pháp đều vẫn rất vững vàng. Còn Cổ Nguyên Lượng tựa như con sư tử bị thương, toàn đánh vào những yếu huyệt trên người Lăng Vị Phong.
Cổ Nguyên Lượng trong lúc sơ suất, đã trúng đòn, trong lòng cả giận nhảy bổ tới, tuy ra đòn dữ dội nhưng vẫn kín kẽ, còn Lăng Vị Phong thì cứ thấy chiêu phá chiêu, Cổ Nguyên Lượng đánh mãi không vào. Một hồi sau Lăng Vị Phong quát lớn một tiếng, chưởng pháp đột nhiên thay đổi, tay phải triển khai Triệt thủ pháp lợi hại nhất trong Thiên Sơn Cầm Nã thủ, tay trái thì tìm sơ hở đâm vào huyệt đạo của Cổ Nguyên Lượng. Đoạn chưởng pháp của Cổ Nguyên Lượng đã bị Tuyệt thủ pháp của Lăng Vị Phong khắc chế, y chẳng thể nào triển khai được nữa, mà tay trái của Lăng Vị Phong toàn là tấn công vào ba mươi sáu huyệt đạo quan trọng trên người Cổ Nguyên Lượng. Đây chính là lấy gậy ông đập lưng ông, Cổ Nguyên Lượng là danh gia điểm huyệt, y biết lợi hại nên trong lòng càng thất kinh, Lăng Vị Phong cứ mỗi khi điểm vào một nơi huyệt đạo của y thì quát lớn một tiếng, chàng cứ quát không ngừng “Huyệt Tam Lý?,” “Huyệt Thông Tuyền,” “Huyệt Thiên Uyên”... tựa như cố ý nhắc nhở đối phương khiến cho Cổ Nguyên Lượng toàn thân toát mồ hôi lạnh, người bên cạnh nhìn vào chỉ thấy y cứ nhảy nhót trông rất buồn cười.
Sở Chiêu Nam càng nhìn càng bực, kêu lên: “Lui xuống! Lui xuống!” y vung hai chưởng định xông lên, chỉ nghe Lăng Vị Phong lại quát lớn một tiếng, lướt ra phía sau lưng Cổ Nguyên Lượng, vung tay chụp vào tay phải của y, tay trái xỉa vào be sườn ở phía sau của y, Cổ Nguyên Lượng chợt mềm nhũn. Lăng Vị Phong lại giở Cổ Nguyên Lượng ném ra. Sở Chiêu Nam đỡ lấy y, chỉ thấy Cổ Nguyên Lượng đã nhắm tịt mắt, Sở Chiêu Nam vội vàng vỗ một cái vào huyệt Phục Thố của y, Cổ Nguyên Lượng mới kêu ối lên một tiếng, phun ra một ngụm máu ứ, nằm gục xuống đất chẳng hề nhúc nhích nổi.
Sở Chiêu Nam không kìm được nữa, y nhảy bổ về phía Lăng Vị Phong. Lăng Vị Phong lắc vai, nhẹ nhàng tránh sang một bên, Sở Chiêu Nam xông lên tới trước, hai chưởng lại vỗ ra như gió xoáy, Lăng Vị Phong vẫn không hề tiếp, chàng chỉ nghiêng người sang một bên lướt khỏi màn chưởng của Sở Chiêu Nam. Sở Chiêu Nam quát lớn, xoay người chụp lại, Lăng Vị Phong phóng vọt lên cao hơn một trượng rồi xà xuống như chim én. Sở Chiêu Nam nói: “Chạy đi đâu?” rồi lại đuổi theo. Lăng Vị Phong đột nhiên dừng bước, trừng mắt nói: “Khoan hãy động thủ, ta tôn ngươi là sư huynh, nhường ngươi ba chiêu, nếu ngươi không biết tiến thoái, ta chỉ đành quyết một trận thư hùng với ngươi. Nếu ta thua sẽ trở về Thiên Sơn, nếu ngươi thua thì thế nào?” Sở Chiêu Nam nói: “Cứ mặc cho ngươi lấy Xá lợi tử!” Lăng Vị Phong nói: “Được, phát chiêu đi!” Sở Chiêu Nam chân bước vào trung cung, hai chưởng vỗ thẳng ngực Lăng Vị Phong! Lăng Vị Phong gạt ra, hai người lao vào nhau, chỉ thấy chưởng chỉ vung lên, kình phong kêu lên vù vù, đất bấm trong thạch động bị chưởng phong đánh bốc lên mù mịt, ai nấy đều kinh tâm động phách. Đống lửa trong động bị chưởng phong quạt tới lúc thổi bùng lên lúc tắt ngấm, những người bên cạnh đều nín thở, trong lòng tựa như có tảng đá nặng ngàn cân.
Hai người đánh một hồi thì đột nhiên thối lui mấy bước, mọi người ngạc nhiên nhìn lại chỉ thấy cả hai mở to mắt tựa như hai con gà trống chọi đang gườm nhau. Sở Chiêu Nam quát lớn một tiếng, vỗ ra một chưởng, Lăng Vị Phong chắp hai tay lại đẩy ra, hai người cách nhau đến mấy bước, chưởng phong chẳng hề chạm vào áo, càng đánh càng chậm, tựa như hai sư huynh đệ đang đổi chiêu luyện thức. Lưu Úc Phương và Hàn Chí Bang đã thấy hai người dốc hết tuyệt chiêu, tuy cách có mấy bước nhưng mỗi chiêu số đều là trong công có thủ. Khi dùng loại chưởng pháp thượng thừa này, nếu một bên nào sơ sảy, sẽ lập tức mất mạng bởi tay đối phương.
Hai người đánh nhau đến hơn trăm chiêu, chiêu nào cũng vừa chạm đã tách ra, hai bên vẫn chưa phân cao thấp. Người bên cạnh nhìn đến nỗi hoa mắt, đột nhiên Lăng Vị Phong quát lớn một tiếng, Sở Chiêu Nam thối lui ra sau, Lăng Vị Phong lướt người tiến tới, trở tay đánh ra một chưởng, Sở Chiêu Nam đột nhiên phóng vọt người từ trên cao xuống, vỗ chưởng xuống thiên linh cái của Lăng Vị Phong. Lăng Vị Phong từ dưới đẩy hai chưởng lên, bốn chưởng giao nhau, bình bình hai tiếng vang lên, hai người đều văng ra xa đến hơn một trượng.
Té ra thời gian Sở Chiêu Nam luyện võ tuy dài hơn Lăng Vị Phong, nhưng Lăng Vị Phong luyện Đồng tử công, từ nhỏ đã có căn cơ vững chắc mà thời trẻ tuổi Lăng Vị Phong từng rất phong lưu nên công lực kém một bậc, lại thêm Sở Chiêu Nam gần đây lơ là việc tập võ, đột nhiên gặp phải cường địch nên tuy công lực tương đường nhưng cũng khó cự nổi. Lúc nãy Lăng Vị Phong vốn đã thắng một chiêu, định tiếp tục vung đòn sát thủ nhưng không ngờ Sở Chiêu Nam lại nhảy lên bàn tay pho tượng Phật, vỗ xuống một chưởng toan hủy tượng Phật. Lăng Vị Phong sợ ném chuột bể đồ, không dám làm tổn hại báu vật trong thạch động, chỉ đành rút chưởng, Sở Chiêu Nam từ trên cao đánh xuống chiếm được tiện nghi, vì thế nhìn bề ngoài hai người có vẻ như ngang tài ngang sức.
Sở Chiêu Nam hiểu rõ, người sư đệ chưa bao giờ gặp mặt này công lực còn cao hơn cả mình, y vừa lo vừa giận. Nhưng vì tham công danh lợi lộc nên chẳng chịu ngừng tay. Y lao lên rút soạt thanh Du Long kiếm. Thanh kiếm này chém sát như bùn, là một trong hai thanh kiếm báu của phái Thiên Sơn. Sở Chiêu Nam có kiếm thuật cao cường, lại giữ trong tay kiếm báu, bởi vậy tuy thua chiêu nhưng vẫn cuồng ngạo đòi tỉ kiếm với Lăng Vị Phong.
Sở Chiêu Nam rút kiếm lia lên, chỉ thấy một ánh hàn quang xẹt tới, Lưu Úc Phương kinh hãi kêu lên: “Đây là thanh bảo kiếm!” Lăng Vị Phong không thèm nhìn lại, chàng đảo mũi kiếm lướt tới chém qua, lưỡi kiếm từ dưới cuộn lên cánh tay phải của Sở Chiêu Nam, đó là một tuyệt chiêu trong Thiên Sơn kiếm pháp tên gọi Cực Mục Thương Ba. Sở Chiêu Nam cũng quét ra một chiêu hiểm hóc tên gọi Long mã tảo địa, y hạ người chém ra ba nhát kiếm, quét vào hạ bàn của Lăng Vị Phong. Lăng Vị Phong phóng người lên, lưỡi kiếm của Sở Chiêu Nam chém xẹt qua gót chân của chàng. Sở Chiêu Nam định biến chiêu thì trong chớp mắt Lăng Vị Phong đã liên tục đánh ra năm nhát kiếm, Sở Chiêu Nam luống cuống thối lui, chẳng hề chống đỡ nổi.
Nhưng kiếm pháp của Sở Chiêu Nam đã tung hoành mười mấy năm, đương nhiên y cũng chẳng phải hạng vừa, y thấy lối đánh của Lăng Vị Phong thì biết chàng đã dùng nhanh khắc chế chậm, buộc y phải phòng thủ, không thể lợi dụng được sở trường của thanh bảo kiếm. Y cười lạnh một tiếng đột nhiên đứng yên, mũi kiếm triển khai bốn mặt, trong căn thạch động u ám lập tức cuộn ra một luồng ngân hồng. Thanh kiếm của Lăng Vị Phong chỉ là loại vũ khí bình thường, nếu chạm phải binh khí của y sẽ bị gãy, bởi vậy chàng không dám tấn công gấp tới.
Đang lúc kịch đấu, chợt Lăng Vị Phong rút kiếm thối lui, Sở Chiêu Nam quát lớn rút kiếm đâm tới, kiếm quang đâm vào lưng Lăng Vị Phong. Lăng Vị Phong đột nhiên xoay người lại, giở kiếm hất lên nhanh như điện chớp, chỉ nghe keng một tiếng, hai kiếm đã chạm nhau, Lưu Úc Phương kêu hoảng, tưởng rằng lần này Lăng Vị Phong khó tránh bất hạnh, nào ngờ sau khi tiếng kiếm chạm nhau, căn thạch động rơi vào tĩnh lặng.
Té ra Lăng Vị Phong trở tay đánh lại một kiếm, gạt vào sóng kiếm của Sở Chiêu Nam, Sở Chiêu Nam dùng lực thúc một cái, chỉ cảm thấy kiếm của mình tựa như bị dán lại, chẳng thể rút ra được! Té ra Hối Minh thiền sư tập hợp sở trường kiếm pháp của các nhà các phái, sáng tạo ra Thiên Sơn kiếm pháp. Nhát kiếm vừa rồi thuộc tự quyết chữ “niêm” trong Thái Cực kiếm pháp.
Sở Chiêu Nam biết nếu cứ liều rút kiếm thì chắc chắn sẽ bị Lăng Vị Phong theo sát, đánh tới không ngớt, y chỉ đành dốc hết nội công tỉ thí với chàng!
Cuộc đấu kiếm này đúng là hiếm thấy trong võ lâm. Một hồi sau chỉ thấy Sở Chiêu Nam phát ra tiếng thở phì phò, mồ hôi trán lấm tấm, xem ra hai sư huynh đệ sắp phân sinh tử, chẳng ai can ngăn được.
Trong lúc mọi người đang tập trung chú ý, Trương Thiên Mông lẳng lặng men theo vách đá rê đến gần bọn Lạt ma, đột nhiên vung tay ra điểm một cái, tên Lạt ma kêu hoảng ngã xuống đất. Trương Thiên Mông thọc tay vào áo của y, lấy ra một cái hộp bằng gỗ đàn hương rồi phóng tọt ra ngoài nhanh như điện chớp! Bọn Lạt ma kêu hoảng: “Xá lợi tử đã bị cướp! Xá lợi tử đã bị cướp!”.
Lăng Vị Phong quát lớn một tiếng, rút mạnh thanh kiếm xoay người đuổi theo. Sở Chiêu Nam chồm người về phía trước vọt lên, lia kiếm đuổi theo. Lúc này Trương Thiên Mông đang chạy về phía trước, mọi người đuổi gấp ở phía sau. Sở Chiêu Nam vừa chạy vừa múa tít thanh kiếm, bọn Hàn Chí Bang lách người né tránh, đã bị y vượt ra phía trước nhưng y vẫn chưa đuổi kịp theo Lăng Vị Phong.
Khinh công của Lăng Vị Phong cao cường, chỉ trong khoảnh khắc đã chạy ra khỏi thạch động. Lúc này chàng cách Trương Thiên Mông càng gần hơn, chàng lướt người tới, vung kiếm ném vào hậu tâm của Trương Thiên Mông, Trương Thiên Mông vốn đã rút binh khí ra từ trước, y sử dụng một cây roi Giao long tỏa cốt, chuyên khắc chế các loại đao kiếm. Y nghe tiếng gió lướt ở phía sau thì không thèm quay đầu lại, trở tay đánh ra một roi, cuộn lấy thanh kiếm của Lăng Vị Phong. Trương Thiên Mông cả mừng xoay người dùng lực kéo một cái, không ngờ chẳng hề nhúc nhích nổi mà trái lại bị Lăng Vị Phong đẩy mũi kiếm vạch vào mạch môn. Trương Thiên Mông cả kinh, vội vàng vung tay, cây roi đột nhiên bật ra, kiếm của Lăng Vị Phong đã đâm tới như sấm sét.
Lăng Vị Phong múa kiếm như gió, lướt người tiến tới trong màn bóng roi. Trương Thiên Mông liều mạng chống đỡ, bị chàng đẩy thối lui liên tục, đến bên mép vực sâu thì chỉ nghe tiếng nước chảy ầm ầm, bên cạnh hai người có dòng thác lớn đổ xuống, phía dưới là dòng sông Tang Càn sâu không thấy đáy.
Hai người động thủ chỉ trong khoảnh khắc, Sở Chiêu Nam đã đuổi tới, Trương Thiên Mông dùng lực đánh ra mấy roi, lách sang một bên, Lăng Vị Phong chém kiếm tới thì chợt thấy Trương Thiên Mông vung tay trái ném một vật về phía Sở Chiêu Nam. Lúc đầu Lăng Vị Phong còn tưởng là ám khí nhưng nghe tiếng gió thì thấy không phải, vả lại cũng không phải ném về phía mình, chàng càng ngạc nhiên hơn. Lúc này chỉ nghe Trương Thiên Mông kêu lớn: “Chụp lấy” rồi cười gằn với Lăng Vị Phong: “Ngươi cứ giết ta đi! Đừng hòng lấy Xá lợi tử!” Lăng Vị Phong chợt hiểu ra, chàng quay người nhảy vọt về phía Sở Chiêu Nam. Chỉ thấy Sở Chiêu Nam vừa chụp được vật ấy, đang định nhét vào trong áo thì Lăng Vị Phong đã gầm lớn một tiếng, buộc Trương Thiên Mông vung kiếm đâm thẳng về phía Sở Chiêu Nam, kiếm pháp của chàng nhanh nhạy cực kỳ, chỉ trong khoảnh khắc hai người đã đánh nhau đến hai ba mươi chiêu. Lúc này mọi người cũng đã lần lượt kéo tới. Trương Thiên Mông phóng vọt lên, đứng trên một ngọn đồi nhỏ, y từ trên cao lăn đá xuống. Sở Chiêu Nam và Lăng Vị Phong không thể nào né tránh, cả hai phóng về phía trước, nhảy xuống sông. Lăng Vị Phong căm giận vô cùng, đang ở trong không trung chàng bật người một cái ném thanh kiếm lên ngọn núi nhỏ, chỉ nghe Trương Thiên Mông kêu ối chao một tiếng, té ra đã bị kiếm của Lăng Vị Phong đâm trúng.
Lăng Vị Phong roi xuống đến gần mặt nước thì đầu trút xuống, chân chổng lên, hai chân nhẹ nhàng móc vào một mỏm đá nhô ra trên vách, chàng đưa mắt nhìn lại thì thấy Sở Chiêu Nam đã rơi xuống thác, nửa người của y đã chìm xuống nước, một tay thì bám tảng đá bên bờ sông. Rõ ràng hai bên đều lâm vào tình thế nguy hiểm.
Muốn biết tính mạng của hai người thế nào, mời xem hồi sau sẽ rõ.