Thanh Sắc Kiêm Bị

Chương 39: Ở chung? ở lại?

"Có đói không?" Nhâm Lẫm xoa xoa gương mặt nhăn nhó của người tình, tay nắm chặt, dường như là gầy đi không ít, lần trước ở phòng nghỉ, ôm còn có cảm giác hơn lần này. Cứ tiếp tục như vậy, Tiểu Phì Trư sẽ thành cây lạp xưởng mất. Y nuôi Trư, không ngờ càng nuôi lại càng mất thịt, thất bại, thất bại quá!



Thả lỏng thân thể, Tiết Mặc tìm một góc độ thoải mái tựa vào. Trước đây, cậu có chút thịt, tựa vào người Đại Đế không thấy người y rắn chắc quá, giờ không có đệm thịt lót, người của đối phương quả là quá cứng rắn, "Tối có ăn rồi!" Mì ở quán ăn nhỏ đó cũng khá lắm, mùi vị không tồi, ngoài lo lắng về an toàn thực phẩm ra, Tiết Mặc cũng thấy hài lòng với nó lắm.

"Ờ," Đại Đế có chút thất vọng, nhưng y vẫn bảo tài xế đưa chiếc hộp đặt ở phía trước xuống, "Là bánh ngọt Rosa vị dâu tây, có thích không?"

"Hử?" một tiếng, Tiết Mặc không chút tiền độ ngồi thẳng dậy, mặt mày hưng phấn nhìn chằm chằm chiếc hộp màu đỏ nọ. Hai mắt cậu như phóng điện, nuốt nước miếng, cái gì là buồn bực, cái gì là ấm ức, đều bị cậu quẳng lên tận mây xanh. Nha nha nha, sao Đại Đế lại biết mình thích nhất là bánh ngọt Rosa vị dâu tây? Trước đây, chỉ có vào ngày sinh nhật cậu mới có thể ăn được một chút. Vì thế, sau khi bị đám bạn giành hết bánh, Tiểu Tiết Mặc bưng đĩa không thề, sau này lớn lên cậu sẽ kiếm thật nhiều tiền, sau đó mua bánh ngọt ăn tới no căng.

Thì ra một chiếc bánh ngọt là có thể dỗ dành được rồi! Đại Đế thầm tiếc nuối nửa ngày, sớm biết như vậy, y đã không bỏ hết mặt mũi, đi tìm ông anh điên khùng đó giúp đỡ. Làm hại mấy ngày nay, vừa đụng mặt là Nhâm Tuyết đã vây lấy y hỏi đủ thứ chuyện, như đang xem trò hài.

Ăn một hơi, Tiết Mặc mới nhớ là mình còn đang chiến tranh lạnh với ai đó. Tiêu rồi, cậu lại bị một cái bánh ngọt mua chuộc, chuyện này đúng là quá...Dừng tay xiên bánh, cậu mở miệng: "Sao anh iết ui ất ức cái ày?" (Sao anh biết tôi thích món này nhất)

Sợ người yêu bị bánh ngọt làm nghẹn, người nào đó thật săn sóc, đưa chai nước tới, vui vẻ đáp: "Không phải trong một buổi họp mặt nào đó, em có nói là thích ngày sinh nhật nhất, vì hôm đó có thể ăn bánh ngọt vị dâu tây?"

Đưa tay đón lấy chai nước, không ngờ cả hai đều cảm nhận được độ ấm của nhau, cùng dừng lại. Thời gian giống như lắng đọng, cả hai nhìn nhau, hiểu ý, tầm mắt dung hòa, ai cũng không đành lòng lui trước.

Đúng là một người đàn ông kỳ lạ, Tiết Mặc thầm cảm khái trong lòng. Từ lúc bắt đầu, cho dù không có ở cạnh cậu, nhưng Đại Đế vẫn luôn lẳng lặng chú ý tới cậu. Giống như chuyện bánh ngọt vị dâu tây lần này, ngay cả cậu cũng không nhớ mình từng nói khi nào, không ngờ một người luôn bận bịu như y lại nhớ tới. Nếu bảo không tin tưởng, thì chính là cảm giác không xác định được ở trong lòng đối phương mình có trọng lượng bao nhiêu, một khi tâm đã ấm lại rồi, thì cảm giác ấm ức tự nhiên cũng sẽ tan biến. Cho nên, cứ hào phóng mà ân ái chút đi!

Liếm liếm lớp sữa dính trên cánh môi, "Ngọt thật!" Tiết Mặc vươn đầu lưỡi hồng hồng ra, lướt qua khóe môi, còn thoáng quẳng cho đối phương một cái nhìn khiêu khích nhưng cũng không kém phần diễm lệ, tình tứ.

"Để tôi nếm thử xem!" Nhâm Lẫm đưa tay ôm cậu, cúi đầu mút đôi môi y khát vọng từ lâu. Hung ác, bá đạo, giống như muốn cướp lấy tất cả, nụ hôn ấy khiến Tiết Mặc thấy khó thở, muốn thoái lui, nhưng thân thể cậu lại bị y giữ chặt, từ trong ra ngoài, mỗi một khu vực trong khoang miệng, đều bị y dịu dàng liếm lộng, giống như một tên thợ săn đang truy lùng báo vật, tỉ mỉ, kỹ càng.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì nhất định cậu sẽ trở thành tên xui xẻo đầu tiên chết vì thời gian hôn môi quá dài, tử vong vì ngạt thở. Tiết Mặc cố rút lưỡi, trước khi Đại Đế hút cạn dưỡng khí của mình, đẩy y ra, "Hô, hô, hô..." Há miệng thở dốc, cậu không quên trừng cho đối phương một cái, rồi lau chất lỏng bên khéo miệng mình, nghiêm mặt, tiếp tục xiên bánh ăn.

Tự nhủ với lòng là phải nhẫn nại, Nhâm Lẫm lấy chai nước qua uống hơn phân nửa, dập lửa, phải dập lửa thôi.


Xe dừng trước một tòa nhà cách công ty không xa, đó là khu nhà được đưa ra bán trong thị trường vào nửa năm trước. Khi đó, Tiết Mặc xem bảng giá, đau lòng, rưng rưng nước mắt yên lặng bỏ đi. Phải không ăn, không uống ba mươi năm, cậu mới có thể mua được một gian nho nhỏ với 45m2này, thế sự đúng là cay đắng!

Còn chưa hiểu gì, cậu đã bị Đại Đế kéo đi một hơi. Người gác cổng ở khu nhà cấp cao mở cánh cửa thủy tinh ra, tập thể cúi đầu chào, khiến cậu diễn viên lồng tiếng nghèo xơ xác nào đó không biết phải làm thế nào. Còn chưa kịp đáp lễ lại, cậu đã bị y kéo vào thang máy, đi thẳng tới tầng cuối.

Nhìn mấy con số trong thang máy không ngừng tăng lên, Tiết Mặc khẩn trương, quay qua nhìn người đàn ông tâm trạng vui vẻ kế bên mình, chẳng lẽ là cùng nhau lên sân thượng nhảy lầu? Như vầy cũng quá thảm thiết rồi.

Nhìn bề ngoài thì Đại Đế như rất bình tĩnh, thật ra thì trong lòng y cũng đang nhộn nhạo cả lên. Giờ phải cố nhịn, dù sao thì khi thắng lợi, mục tiêu cũng sẽ thuộc về mình. Tới chừng đó, y nhất định phải đè cậu xuống làm một trận, bù lại tổn thất do dạo gần đây tiếp xúc da thịt không đủ.

Tới nơi, Tiết Mặc vẫn ngoan ngoãn bị ai đó dắt đi. Giờ cậu không dám cáu kỉnh gì cả, lỡ như chọc giận y, nhất định là không có đường sống. Nuốt nuốt nước miếng, cậu khó hiểu, nhìn cánh cửa to, nơi Đại Đế dừng lại.

"Dinh dong!" Đại Đế đưa tay ấn chuông cửa, Tiết Mặc lại càng kinh ngạc, nhà ai vậy kìa, chẳng lẽ là tới gặp phụ huynh sao? Trời ạ, ai có thể tới nói cho cậu biết, chuyện này là như thế nào không?

Cửa mở ra, thư ký tiểu thư Ngu Mỹ Nhân thướt tha, phong tình nở nụ cười thân thiết, nép sang bên để hai người bước vào nhà. Lúc này, trên đất đã sớm bày sẵn hay đôi dép lê, vào nhà mà không cởi giày là hành vi không lễ phép.

Đây...Ch ẳ ng l ẽ  l à  kim  ố c t à ng ki ề u? Tiết Mặc choáng váng. Không đúng, có khả năng nhất chính là một cuộc đàm phán, tỷ như do Đại Đế có thân phận đặc biệt, nhất định phải kết hôn với phụ nữ. Sau đó, Ngu Mỹ Nhân đã hi sinh bản thân cho y toại nguyện và hiện tại, cậu đã trở thành chướng ngại, chuẩn bị ba mặt làm cho rõ ràng...Thoáng chốc, trong đầu Tiết Mặc hiện lên vô số tình tiết cẩu huyết trong phim truyền hình thiếu não. Ngay khi cậu sắp lâm vào ảo tưởng, không thể tự kiềm chế thì Đại Đế ở cạnh cậu đã thốt ra một câu làm cậu tỉnh táo lại.

"Có thích món quà tôi tặng cho em không?" Nhâm Lẫm gõ lên trán cậu một cái, cười nói.

"Quà gì?" Tiết Mặc mở to mắt, hỏi một câu ngây thơ. Từ lúc bước vào nhà tới giờ, cậu không có thấy đồ gì hết, ngoại trừ Ngu Mỹ Nhân...

Lắc đầu, thiệt hết biết, người này, đầu óc vẫn thường xuyên chập mạch. Cũng hết cách rồi, Đại Đế đành phải chỉ rõ, "Nhà, bày trí, phòng ngủ, giường, có hài lòng không?"

Chỉ đúng là quá cụ thể! Ngu Mỹ Nhân cung kính đứng một bên, nở nụ cười cứng ngắt.

"Còn phòng tắm?" Đầu tiên, Tiết Mặc chạy một hơi vào phòng tắm, vừa mở cửa ra, lập tức hô to, "Oa! Bồn tắm to quá!"


Nhâm Lẫm đã bị cậu đánh bại hoàn toàn, y ra hiệu, ý bảo Ngu Mỹ Nhân có thể rời khỏi thân phận bóng đèn. Nữ thư ký xinh đẹp được ân xá, lập tức lấy hộp BCS trong túi ra, tự mình giao tới tay ông chủ, duyên dáng mà đi.

Rất hài lòng với trí thông minh và tài cán của cô thư ký, Đại Đế quyết định năm nay sẽ cho cô bao lì xì hậu hĩnh. Sau đó, y tiện tay nhét đồ dùng cần thiết vào dưới gối trong phòng ngủ, rồi kéo người yêu ra khỏi phòng tắm, hỏi: "Có hài lòng không?"

Giống như gã quan viên đi dạo phố, mắt Tiết Mặc tuần tra hết mọi ngóc ngách trong phòng. Ghê thật, một căn nhà to với sáu gian phòng, tất cả đều được trang trí lộng lẫy, ngay cả bàn ghế, tủ sách đều được trang bị đầy đủ. Bất kể là những vật dụng thông thường hay thứ gì cần thiết, đều giống y như trong giấc mơ của cậu, lợi hại thật, sao Nhâm Lẫm lại biết?

Kích động, gật đầu, Tiết Mặc mở rèm cửa ra, đứng trước cửa sổ sát đất ngắm sao trời. Từ phía sau, Đại Đế ôm cậu, đặt cằm lên bả vai mảnh mai, "Sau này, đây chính là nhà của chúng ta. Giấy tờ nhà tôi đã chuẩn bị xong cả rồi, lát nữa em đừng quên ký tên đó!"

Cơn hào hứng qua đi, con người sẽ trở nên bình tĩnh. Tiết Mặc nghe vậy, nắm lấy bàn tay đang ôm eo mình, vuốt ve, hỏi: "Đây là lần thứ mấy anh kim ốc tàng kiều?" Giọng nói có chút ủ rũ.

Nhâm Lẫm bật cười, cọ cọ lên lưng cậu, dịu dàng nói: "Giờ có mình em, là đủ lắm rồi!" Thấy đối phương vẫn còn nghi ngờ, y thật bất đắc dĩ, đành nói thật: "Tiết Mặc, thật ra, trong cuộc sống hằng ngày, tôi mong em có thể dựa dẫm vào tôi nhiều một chút, mong em có thể xem tôi như người yêu của mình!"

"Ừm..." Tiết Mặc nở nụ cười hạnh phúc, gật đầu. Ý tứ trong lời nói của đối phương, sao cậu nghe không hiểu. Xem ra, sau này cậu có thể thoải mái với Nhâm Lẫm một chút, không cần phải cẩn thận như trước nữa rồi, "Nhưng mà, sao anh biết xài chiêu này?" Cậu nghi hoặc, với cá tính của Nhâm Lẫm, tự dưng lại mua nhà ở chung thì đúng thật là kỳ quái. Huống hồ, quan hệ trước đây của hai người là tình nhân, giờ Đại Đế lại bảo là người yêu, quả có chút khác biệt.

"Là anh ba đề nghị, tôi ngẫm lại, thấy cũng đúng lắm, chúng ta nên tăng thêm thời gian tiếp xúc, bất kể là về phương diện nào!" Nói xong, Nhâm Lẫm bắt đầu ám chỉ bằng cách sờ sờ eo cậu. Nhìn người trong lòng mình đỏ mặt, quả nhiên là trong trắng lộ hồng, không giống người thường, càng nhìn càng thấy ngon miệng, quả không hổ là Tiểu Trư nhà y.

"Nên tắm rửa trước, hay là..." Tiết Mặc kéo tay đối phương ra, xoay người lại nhìn Đại Đế. Dạo này ai cũng bận rộn, thời gian ở chung không có bao nhiêu, đúng là khiến người ta thấy bất an. Huống hồ, tâm trạng của cậu quả thật là không ổn, chuyện trước đây đã tạo thành ảnh hưởng không nhỏ cho hai người, ở cùng nhau, chính là cách giải quyết tốt nhất.

"Trước lúc nằm thẳng cẳng, vẫn nên luộc nước sôi một lần đi!" Nhâm Lẫm vội vàng ôm người yêu lên, chạy nhanh vào phòng tắm.

Lời nói ác độc không hề có cảm giác tội ác thế này, chắc chính là thuộc tính tự nhiên trong truyền thuyết? Tiết Mặc đen đầu, đồng thời cậu cũng ý thức được là nếu chờ người yêu của mình thốt ra một câu ngọt ngào, thì chẳng khác gì kỳ tích hoặc giả là xuyên tới một không gian khác.

Quả nhiên là chiếc bánh ngọt...cũng có cái giá riêng của nó, sau khi kết thúc nụ hôn dài. Tiết Mặc há miệng thở dốc, cậu đỏ mặt, cẩn thận nhìn Đại Đế, sau đó kéo chăn, xoay người, chuẩn bị đi gặp Chu Công. Mệt lắm rồi, mong là trưa mai có thể dậy nổi.

"Sao lần nào hôn môi cũng nghẹn thành như vậy hết thế? Mũi của em là dùng để trưng à?" Đại Đế vẫn còn "thèm ăn", y không định buông tha cho Tiểu Trư Tiết Mặc. Y nằm sát cậu, đưa tay ôm cậu vào lòng, tò mò hỏi.

Che mặt, Tiết Mặc xấu hổ đến tai cũng đỏ bừng, tính sao đây? Chẳng lẽ khai thật, nói là chỉ cần nhìn thấy mặt anh ta, mình sẽ khẩn trương tới nỗi như hồn lìa khỏi xác, quên cả thở? Nha nha nha, chuyện kinh dị giống thiếu nữ hoài xuân thế này, tốt nhất là ém nhẹm luôn đi, chờ đến khi hai người tóc bạc mắt hoa, có nói cho anh ta biết, cũng không kinh dị được mấy năm.

Thấy người trong lòng không đáp, chỉ biết che mặt chui vào trong chăn, Nhâm Lẫm lắc đầu. Đành vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày, y sẽ tìm ra chân tướng, đến chừng đó tuổi già sức yếu, hai lão già ngồi bên nhau ngắm mặt trời mọc, cũng có cái thú riêng.

Chùm chìa khóa lại tăng thêm một thành viên, Tiết Mặc thấy hài lòng, cậu cuộn chăn, nở nụ cười hạnh phúc. Khái niệm về từ nhà, mỗi người có một cách hiểu khác nhau. Với Tiết Mặc mà nói, nhà có thể rất đơn giản, nhưng người cùng một nhà phải gắn bó với nhau, bất kể là người thân hay là người yêu dấu.

Hôn lên chiếc chìa khóa mới tinh một cái, cậu lưu luyến, chui ra khỏi chăn, chuẩn bị đi làm kiếm cơm. Tối qua, Nhâm Lẫm đã làm xong thủ tục chuyển nhà, hơn nữa còn hào phóng quẳng chi phiếu bạch kim ra, còn thân thiết nói với cậu, là có thể bảo Ngu Mỹ Nhân giúp đỡ.

Cảm giác giống như bị bao nuôi, Tiết Mặc cười cười, ném thẻ rút tiền sang bên, cậu quyết định không đụng tới. Tình cảm mà dính quá nhiều tới tiền bạc, cảm giác như không còn đơn thuần nữa. Nhưng rất lâu về sau, cậu mới biết, thì ra tấm thẻ ấy là tiền lương của Đại Đế, oh, trời ạ!