Thanh Sắc Kiêm Bị

Chương 38: Dỗ ngọt cũng là một nghệ thuật

Sau sóng gió từ bộ phim điện ảnh nọ, Tiết Mặc vẫn bận rộn như trước. Cậu "bán mình" khắp nơi để trả nợ, khiến rất nhiều người mới bảo cậu giành phim điên cuồng. Trong đám nhân sĩ ấy, Khang Vĩnh Nguyên dẫn đầu, anh ta bảo công ty và mấy đơn vị có liên quan thiên vị, lại còn đi tìm người phụ trách ở bộ phận nhân sự, yêu cầu phải đưa ra một lời giải thích.



Người phụ trách nhìn một đám thao thao bất tuyệt, thiếu chút nữa đã cười sặc máu. Một đám không có tiền đồ, xưa nay, trong giới đều là kẻ mạnh đào thải kẻ yếu, gặp người nổi tiếng hơn mình thì quát tháo, chẳng lẽ bọn họ đã quên mất là dù trong chế độ cộng sản chủ nghĩa cũng luôn có cạnh tranh? Cho dù người ta có nhờ quan hệ mà leo lên cao, thì đó cũng là bản lĩnh của người ta, mấy người lợi hại như vậy, thì cũng tìm quan hệ mà dựa vào đi? Có ai cấm cản!

Nói một hồi, người phụ trách quyết đoán, đuổi bọn họ trở về. Sau lại, y ngẫm ngẫm, quyết định gọi điện cho đại tổng tài, báo tình hình cụ thể lên trên. Vì y biết chưa chắc gì y đã có thể trấn áp được bọn họ, tốt nhất là nên bàn bạc với cấp trên mới ổn.

Nhâm Tuyết nhiệt tình nghe xong tình huống, chuyện Khang Vĩnh Nguyên mắng Tiết Mặc anh đã có nghe nói rồi, cũng biết lúc tranh cãi còn kéo cả anh vào. Theo lẽ, lúc ấy anh nên ngăn cản, nhưng ngẫm lại, anh thấy nếu đến cả một thằng tép rêu như thế mà Tiết Mặc còn xử lý không được, thì quá kém để bước vào Nhâm gia, bởi thế anh luôn giữ thái độ khoanh tay xem trò.

Tuy nhiên, Tiết Mặc lại giỏi hơn anh tưởng tượng rất nhiều, cậu chọn cách coi thường đối phương, chỉ cần thực lực đủ mạnh, cơ hội làm việc dĩ nhiên là nhiều hơn mấy lần. Như vậy, có muốn đè chết mấy người như Khang Vĩnh Nguyên, cũng là chuyện dễ dàng. Xem tình huống hôm nay, Nhâm Tuyết nhận định, tên hề không chịu nổi nữa, định giở trò cá chết lưới rách đây mà.

"Nói với bọn họ, nếu cảm thấy miếu Nhâm thị quá nhỏ, thì có thể cút đi, chúng ta tuyệt đối không ngăn cản!" Nhâm Tuyết cười nói, sau đó lại suy nghĩ hai giây, bổ sung: "Nếu bọn họ đi thật, sau này phàm là chuyện gì có mặt bọn họ, Nhâm thị sẽ không tham dự!"

Người phụ trách cười cười, nhận lời. Câu sau của Nhâm Tuyết thật đáng sợ, nếu làm như vậy, chẳng khác nào hoàn toàn loại bỏ hết cơ hội của bọn họ trong giới giải trí. Người mà long đầu đại ca cự tuyệt, những công ty biết nghĩ cho đường làm ăn của mình, sẽ không cho bọn họ cơ hội. Ai cũng rõ, vì mấy người như vậy mà đắc tội lão đại, quả là hành vi ngu ngốc.

Đặt điện thoại xuống, Nhâm Tuyết đi ngay tới nhà ăn, lại còn đặc biệt chạy tới gần cậu em trai đang sầu não. Ui chà, giữa tình nhân với nhau, lâu lâu cãi cọ một chút là chuyện thường thôi, nhưng mà, chẳng lẽ cả mấy ngày liền xài chiêu nhị thập tứ hiếu cũng không có hiệu quả?

Vào nhà ăn, áp suất không khí đúng là rất thấp. Nhâm Tuyết nhìn cậu em trai, chậc chậc, mặt còn xanh hơn hôm qua, rốt cuộc là có chuyện gì? Ngồi xuống cạnh Đại Đế, y dùng giọng điệu cảm khái ngàn lần, an ủi: "Mới thất tình một chút, cho dù có bị người ta đá cũng không cần tới vậy chứ?"

Nhâm Lẫm liếc anh một cái, tiếp tục dùng cơm. Xong, y mới buông bát xuống, nghiêm mặt nói: "Hôm qua tôi gặp Chu Minh, anh ta nghi ngờ tình cảm của tôi với Tiết Mặc, lại còn thay bạn đòi lại công bằng!"

"Hử? Hay nhỉ, tên phúc hắc chết toi đó, đến cả cái tên trăng hoa nhà mình còn xử không được, lại rảnh tới nỗi chạy tới lo chuyện của chú à?" Nhâm Tuyết khó hiểu, nhíu mày. Về chuyện lần này, anh cảm thấy quá khó hiểu.


"Tôi thừa nhận, chuyện lần đó đã khiến Tiết Mặc chịu ấm ức, nhưng mà, chuyện này lại không đơn giản như tôi đã nghĩ!" Nhâm Lẫm phiền muộn, nhíu mày, cảm thấy đau đầu.

Lòng hiếu kỳ của Nhâm Tuyết bị khơi lên, còn có ẩn tình gì sao? Chẳng lẽ là tiết mục tam giác, à không, là tình cảm tứ giác đoạt người tình? Vừa nghĩ tới đó, anh ta lại thấy tò mò kinh khủng, "Rốt cuộc thì chuyện thế nào?"

"Tiết Mặc mượn Chu Minh một số tiền lớn, bảo là dùng để cứu người. Dạo này, cậu ấy liều mạng làm việc, chính là muốn nhanh chóng trả hết nợ nần. Nếu như cậu ấy có khó khăn, sao lại không nói với tôi tiếng nào?" Nhâm Lẫm nói xong, lập tức quay qua nhìn ông anh mình, xem anh có suy nghĩ gì. Dù sao thì với người anh như thần nhân này, từ trước tới giờ, không có chuyện gì mà anh ta làm không được.

Nhâm Tuyết thoáng trầm mặc, xoay xoay tròng mắt, rồi thản nhiên nói: "Có lẽ là do vừa trải qua chuyện của Hạ Bạch, Tiết Mặc thấy thất vọng với chú, nên mới như vậy. Cậu ta là cô nhi, cảm giác an toàn đương nhiên là thấp hơn những người khác. Tự tôn, tự lập, ý chí quật cường, có một số việc, cậu ta cảm thấy nếu nói với người yêu, sẽ ảnh hưởng tới tình cảm giữa hai người, aizz, đứa nhỏ đáng thương, càng nghĩ nhiều lại càng hỏng việc!"

Đại Đế im lặng, trầm tư một hồi, mới hỏi tiếp: "Vậy tôi phải làm sao đây?"

"Ờ..." Nhâm Tuyết nhìn trời, đưa tay gõ cầm, cười gian: "Gia tăng thời gian ở chung, gia tăng tín nhiệm lẫn nhau. Đơn giản mà nói, chính là tìm nơi hai người cùng sở hữu, đè cậu ta xuống, làm một lần cho đã!"

Càng nói càng không ra gì, Nhâm Lẫm khinh bỉ, dời tầm mắt. Y bắt đầu cẩn thận suy nghĩ xem có nên nghe lời đề nghị của ông anh mình không? Vì để giữ lại Tiết Mặc, có lẽ anh cần phải chấp hành lời đề nghị động kinh thế này. Tâm động không bằng hành động, đó giờ Đại Đế luôn là người làm việc theo trường phái mau lẹ, y đứng dậy, vỗ vỗ bả vai ông anh mình như cảm tạ, rồi sải bước đi sắp xếp công việc.

"Chậc chậc, bởi vậy mới nói, những người không biết thể hiện tình cảm của mình, luôn khiến người ta phải lo lắng!" Nhâm Tuyết nâng cằm lên, cảm khái. Cảm giác có thứ gì đó ấm áp, cọ cọ vào chân mình, anh cúi đầu nhìn, là Tiểu Tuyết Hồ đang ôm chân anh, dáng vẻ như đói sắp chết, còn trưng đôi mắt to ngập nước đáng thương ra.

Oa oa, ng ườ i ta mu ố n  ă n th ị t, th ị t th ị t. Tiểu hồ ly thầm cầu xin, tên chủ nhân thối tha có hơi thở má mi này luôn cố tình bỏ đói nó, còn bảo là biết đói mới có tự giác làm sủng vật, quá đáng lắm! Nếu nó có thể nói chuyện, nó nhất định sẽ chạy tới tổ chức bảo vệ động vật tố cáo, nhất định là như vậy!

"Đi tắm rửa trước mới có thịt ăn!" Nhìn chút thịt xông khói còn thừa trong đĩa, Nhâm Tuyết cười xấu xa. Anh mặc cho chú nhóc giãy dụa, trước lúc nó chạy mất, anh xách lên, nhe răng cười, rồi quẳng qua cho người giúp việc, bảo: "Tắm sạch sẽ, nhất là cái mùi trên người, ở đằng xa lập tức đoán được nó là hồ ly, không chút bí ẩn, không có chiều sâu!"

Oa oa, m ộ t con h ồ  ly tr ở  th à nh s ủ ng v ậ t, c ầ n chi ề u s â u l à m qu á i g ì? Rụt đầu, chú nhóc cong cái đuôi lại, cọ cọ vào bộ ngực mềm mại của người giúp việc, aizz, đây đều là số trời nha!

Làm hết công việc trong ngày, trời cũng đã khuya. Tiết Mặc xoa thái dương, mệt mỏi quá, ngẫm lại thì từ lúc cậu mang nợ tới giờ, cả tháng nay cậu đều liều mạng, chưa được nghỉ ngơi ngày nào. Vừa cảm mạo, tình cảm lại không đâu vào đâu, khiến tâm trạng cậu cũng kém theo. Một khi làm xong công việc, ở một mình, cậu sẽ cảm thấy suy sụp, không có chút tinh thần.


Lâu rồi không gặp Nhâm Lẫm, từ sự kiện phim điện ảnh đó, đối phương từng gọi điện cho cậu hai lần. Ngoài hỏi thăm tình trạng sức khỏe của cậu ra, y chẳng nói gì khác, cậu cũng đáp lại mấy câu qua loa, rồi tắt máy, sau đó ngây ra thật lâu. Không biết tại sao, tâm trạng cậu cứ rối bời, cậu biết rõ thái độ của cậu như vậy là có hơi quá, chuyện đã qua không nên để mãi trong lòng làm gì, nếu không sẽ ảnh hưởng tới tình cảm giữa hai người. Nhưng cậu vẫn cứ thế, bực bội, khó chịu, như có gì đó đè nặng trong lòng cậu, có muốn nôn ra cũng nôn không hết. Mà nếu đã không hết, vậy cậu cũng chỉ có thể chọn cách trốn tránh, rúc vào trong mai rùa, ôm chân đếm sao trời.

Từ xa, theo ánh đèn đường mờ nhạt, cậu nhìn thấy một chiếc xe bảnh bao đậu dưới khu chung cư cũ nát mà cậu thuê. Giật giật khóe miệng, Tiết Mặc nghĩ thầm, cũng may là đêm hôm khuya khoắc, chứ nếu là giữa ban ngày ban mặt, thì e là cả khu nhà đều chạy xuống xem.

Aizz, c ó  n ê n quay  đầ u b ỏ  ch ạ y kh ô ng nh ỉ? Sau khi phát hiện mục tiêu, bước chân của cậu rõ ràng là chậm hơn ban nãy, tính sao đây? Còn chưa vuốt ve trái tim bé nhỏ không chịu ở yên của mình, nếu không kiềm chế tốt, vung tay với đối phương, thì theo thể trạng chênh lệch hiện giờ, cậu chỉ tự chuốc khổ mà thôi.

Nghĩ vậy, cậu đi thật nhanh, không ngờ, ai đó đã đợi sẵn trước cửa. Do vừa rồi đèn đường quá mờ, cậu không chú ý, lại thêm Nhâm Lẫm hay mặc đồ đen, dĩ nhiên là y đã đứng gần đó, chờ cậu chui đầu vào lưới. Thật không ngờ, chiếc xe đó lại là vật dùng để đánh lạc hướng, hại cậu phải đi đường vòng, tránh khỏi nó.

Càng nghĩ càng thấy ấm ức, Tiết Mặc quyết định coi thường đối phương, lấy chìa khóa ra mở cửa phòng. Đương nhiên, không phải nói bỏ mặc sự tồn tại của Đại Đế là có thể bỏ mặc được, bày tay to đưa tới, kéo lấy cánh tay ai đó, y thản nhiên nói: "Lên xe!"

"Tôi thấy mệt, để hôm khác đi!" Tiết Mặc mệt mỏi, lắc đầu, cố giãy khỏi tay y.

"Lên xe!" Đại Đế lập lại lần nữa, giọng điệu rõ ràng uy nghiêm hơn ban nãy. Để đi gặp cậu, sau khi xong việc, y đã cố ý lấy lịch trình làm việc của cậu tới xem. Vừa thấy một đống công việc dày đặc bên trên, y xanh mặt, khiến Ngu Mỹ Nhân bỏ chạy thật nhanh, run rẩy tìm chỗ trốn.

Đị nh l à m t ớ i ch ế t  để  l ấ y gi ả i th ưở ng chi ế n s ĩ  thi  đ ua? Nhâm Lẫm tức giận, quẳng lịch trình lên bàn, vừa đau lòng, vừa thấy tức. Y gọi điện thoại cho cậu hai lần, vậy mà cậu vẫn vậy, không hề nói khó khăn kinh tế cho y biết, lại còn từ tốn cùng y chơi trò "khoảng cách chiến", khiến nửa tháng qua y chộp không được cậu. Nhóc con, chỉ số thông minh hơi cao một tí, lại chơi trò đánh du kích, để xem cậu có thể trốn được tới đâu!

"Tôi thật sự rất mệt!" Tiết Mặc đẩy đối phương ra, tức giận. Giờ muốn gì đây? Nâng người tình cũ xong mới nhớ tới tôi? Người nào bị xem thường người nấy biết, tại sao tôi lại phải không biết nhục tự dẫn xác tới? Thích một người, đến cả tự tôn cũng không cần?

Nhâm Lẫm cũng nổi giận, nhưng phần nhiều lại là bất đắc dĩ. Một chút sai sót, đã quấy nhiễu cảm giác tin tưởng lẫn nhau giữa hai người. Nếu Tiết Mặc chịu cãi với y một trận, nói không chừng chuyện đã sớm giải quyết. Nhưng cậu lại cố tình không nói, một mình buồn bực, kiểu như tôi tự làm tổn thương tôi đấy, để xem anh làm thế nào? Khiến người đàn ông vốn dở trong việc bày tỏ tình cảm như hỏng mất.

Bỏ đi, có nói gì cũng vô ích thôi. Thấy Tiết Mặc mở cửa ra, Nhâm Lẫm sực nhớ tới một chiêu Nhâm Tuyết dạy y dùng khi cấp bách. Từ phía sau, y đưa tay ôm cậu, đứng ở cửa, cố gắng để giọng mình nhỏ nhẹ như đang đóng phim Quỳnh Dao, "Tôi nhớ em, Tiết Mặc!"

Thân thể như cứng lại một chút, vẻ quật cường của Tiết Mặc trong nháy mắt hòa tan, cậu thản nhiên nói: "Đừng như vậy, giờ đang ở bên ngoài, anh có chuyện gì à?"

Thấy cậu đổi thái độ, Đại Đế vội vàng gật đầu, nắm chặt tay cậu, "Đi theo tôi!"

Dù không muốn lắm, nhưng cũng có chút chờ mong. Tiết Mặc đóng cửa phòng lại, lên xe.

Cảnh đêm ở thành phố rực rỡ, chói lóa, ánh đèn neon làm ngợp ánh nhìn, nhưng ở trong xe, cậu lại chẳng có tâm trạng thưởng thức. Nhìn vào đôi mắt của người đàn ông đang ôm mình ở đối diện, cậu thấy lòng mình mệt mỏi quá.