"đứng lại!" tiếng la nghe thanh thuý từ sau vang lên, Ngã Nhĩ Hoa lập tức đứng lại nghe thiên xung61 thánh nữ la lớn "cởi hài ra đi chân trần chuộc tội!" "A? muốn chân trần mà đi trên đất nóng như thế này sao?" Ngã nhĩ hoa cúi đầu, nhìn mặt đất đầy đá vụn trong lòng lạnh rét, nếuchân không mà bứoc đi vậy chắc sẽ rất đau (hỏi vãi chưỏng). Nhưng vị sát tinh còn đang đứng phía sau càng làm cho hắn sợ hãi.Hắn nhanh chóng cởi hài bỏ vào trong túi đeo đi nhanh về phía trứoc.Hắn biết nếu đi chậm lại tất sẽ ăn roi da trừ cơm. Hắn ngồi xổm bên cạnh một tu nữ đang đầy mồ hôi khai thác đá, trong lòng thống hận "cái này tính là tu nữ sau? Quả thực giống như là ác ma la sát! Dùng roi da mà thuận tay như vậy chẳng lẽ không cuồng bạo ngựoc đãi quen tay sao?" Hắn khai thác đựoc một chút đá, khom lưng đứng lên bứoc đi, mặc dù trên lưng còn rất đau nhưng không dám chậm cứoc bộ.
Thiên xứng thánh nữ nhìn hýăn bị hù doạ bèn "hừ" một tiếng, tay cầm roi da mà dạo quanh bãi thải thạch dò xét, xem còn một ai dám không làm cố gắng chuộc tội thì sẽ nặng tay trừng trị. Chân trần cũa Ngã Nhĩ Hoa dậm trên đá vụn, rất nhanh đã chảy máu. Vị Ái đức hoa vưong tử kia cũng không phải là thanh niên yêu thích lao động, chân trắng da mềm làm sao kham nổi hành hạ. chỉ chốc lát chân đã chảy máu. Đem nền đá trắng trên đất nhiễm một màu đỏ tưoi. Thiên xứng thánh nữ từ xa nhìn lại bắt gặp từng bứoc chân đẫm huyết in trên đưòng, vẻ mặt lạnh lùng dâng lên tia khoái trá, tay cầm roi da lạnh lùng rời đi. Mặc dù nàng rời đi nhưng Ngã Nhĩ Hoa không dám lại lười biếng nữa, ai biết vị thiên xứng cuồng đãi bạo hành tu nữ lại từ nơi nào lén lút chui ra đi đến bên mình giơ cao roi da hun hăng đánh dập. Vì vậy ngày hôm nay hắn đã cố hết sức, quả thực thời gian mà mở miệng cũng không có. Tới thời gian ăn cơm trưa, hắn rốt cục cũng có thời gian tạm nghỉ, ngồi ở bãi đất trống trải cùng với các tu nữ phạm tội khác ăn qua loa sơ sài, thức ăn chỉ toàn là đồ thô rất khó ăn nhưng hắn cũng chỉ cố gắng mà nuốt, nếu không chiều cũng không có khí lực mà làm việc.
Tây liên ngồi bên cạnh hắn, chỉ biết ăn, trên mặt còn mang theo vẻ khϊế͙p͙ sợ giống như không rõ tại sao mình lại bị như vậy? Ngã nhĩ hoa chỉ cắm cúi ăn, không nói với ai một câu nào. Mấy ngưòi tu nữ bên cạnh hắn đã đứng lên, các nàng phạm đều là sai lầm nhỏ nhặt tỷ như cầu xin không phải lúc, hoặc lãng phí thực vật bị thiên xứng thánh nữ phát hiện, bắt đến nơi này làm việc chuộc tội.Mỗi ngưòi làm có thời hạn, nếu như biểu hiện tốt thì có hy vọng quay lại bên ngoài thập nhị cung tiếp tục tu hành.còn nếu không thỉ không chừng bị thiên xứng thánh nữ đuổi khoỉu tu viện, nói như vậy thì chính là mất đi hết danh dự, lúc đó các nàng sẽ rất thống khổ, sống không bằng chết. Ngã nhĩ hoa chỉ mong thiên xứng thánh nữ sớm sớm đuổi hắn ra khỏi tu viện, miễn cho khỏi phải ăn roi, khỏi khổ dịch. Nhưng thiên xứng thánh nữ không nói gì, hắn chỉ có thể ở nơi này mà chịu khổ, đến khi nào mãn hạn mới thôi.
"kì quái, tại sao nghe các nàng nói các nàng đều có thời hạn, còn ta cùng tây liuên lại không nghe?" Ngã Nhĩ Hoa nghĩ tới đyâ, toàn thân đầy mồ hôi lạnh " không lẽ thiên xứng thánh nữ hận chúng ta, nghĩ muốn đem chúng ta đến nơi này làm cho đến chết mới đựoc thôi?"
Nghĩ đến tình cảnh bi thảm, Ng4 Nhĩ Hoa không rét mà run, nhưng suy nghĩ chưa kịp hoàn lại thì thơi gioan ăn trưa cũng hết, hắn chỉ có thể dau xót là kéo thân hình cùng các tu nữ khác lám việc, Tới xế chiều, vết thưong trên lưng đã bớt đau nhưng chân càng kịch liệt đau đớn, teên mặt đất dá vụn có chút bén nhọn, đâm vào trên chân hắn làm cho da chân hắn rách ra, máu tưoi chảy nhiễm đỏ cả đá, lưu lại dấu chân máu trên đường. Chỉ có tu nữ phạm tội lớn mới bị buộc phải đi chân trần trên đất, lất tăng thêm thống khổ để chuộc tội. Ngã Nhĩ Hoa cứ như vậy chịu khổ, trên chân máu tưoi đã đầy, đau đến nổi không thể bước đi đựoc nữa. Nhìn một cô gái xinh xắn cao ráo lưng mang túi đá, chân chảy máu tưoi gian nan mà bứoc đi trên đưòng đầy đá vụn bén nhọn, các tu nữ cũng không đành lòng. Nhưng thiên xứng thánh nữ có lệnh chưa ai dám có dũng khí cải lời cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngã Nhĩ Hoa giãy dụa trong đau đớn.
Rốt cục cũng tới buổi tối nghỉ ngơi, nghe đựoc thanh âm các quản lý kêu đi ăn cơm, Ngã Nhĩ Hoa ngã trên mặt đất thê xác và tinh thần mệt đến nổi không thể đứng dậy nổi nữa, Mấy tu nữ xinh đẹp lại nâng hắn lên, đỡ han91 ngồi ven đưòng nghỉ ngơi một hồi. Ngã nhĩ hoa cắn chặt răng, không cho nứoc mắt chảy xuống, nghĩ không ra chính mình lại rơi xuống thảm cảnh như vậy, ngày đuầ đả khó lhăn như thế nếu qua vài ngày nữa chỉ sợ đã bị thiên xứng thánh nữ hành hạ đến chết, Hai tu nữ chạy tới bên hắn thực hiện tri liệu thuật, quỳ bên chân hắn niệm chú văn klhẩn cầu sinh mệnh nữ thần ban cho lực lưọng. Quang mang thánh khiết trên ngưòi các nàng dâng lên, trên tay nàng quang đoàn sáng chói bùng lên bay về phía hai chân Ngã Nhĩ Hoa. Chỉ một thoáng ngã nhĩ hoa cảm giác trên chân dân lên hơi thở thanh lưong mát lạnh như kem cây, hai chân đau nhức đã lập tức giảm bớt, chỗ vết thưong máu đã ngưng chảy. "đây là thuật trị liệu của tìn đồ sinh mệnh nữ thần trong truyền thuyết sao?" Ngã Nhĩ Hoa kinh ngạc nghĩ tới "như vậy nó là kĩ năng hữu dụng a, nếu như ta học xong thưong lai khi chạy khỏi tu viện lúc đó dựa vào nó có thể làm một thầy thuốc kiếm cơn qua ngày. Ít nhất có thể trị thương ình" nguồn
Hắn cúi đuầ một chút xem qua y phục rách nát vì roi da trên ngưòi mình, không khỏi cảm thấy bi thưong " koi như hết rồi, thảm dạng như ta còn không biết có thể sống trong bao lâu đây, thiên xứng thánh nữ xuống tay thật tàn nhẫn, có phải nàng muốn hành hạ ta đến chết nàng mới cam tâm hay không?" Mặc khác một gã tu nữ bưng cái bồn từ xa xa đi tới, đem chân hắn ngâm vào nứoc ấm trong bồn, trợ giúp cho vết thưong trên chân hắn mau lành. Chân nhanh chóng hết đau, Ngã Nhĩ Hoa đứng lên dùng thanh âm trong hưóng mấy vị tu nữ đã giúp hắn nói lời tạ ơn, sau đó uể oải kéo thân đi theo các tu nữ ăn cơm chiều