Thần Y Thánh Thủ

Chương 902: Ngươi tưởng rằng ngươi đi được sao?

Phác Thừa Ân dẫn đường phía trước, đi qua một đường, trực tiếp đi về hướng đỉnh núi Tử Kim, đường cũng dần dần dốc đứng lên, từ đường to chuyển thành đường nhỏ trong núi.


Đối với biểu hiện trầm mặc của Kiều Dịch Hồng, ông ta hết sức hài lòng, theo như hắn thấy người Hoa Hạ nên là như vậy, đối mặt với cường nhân, đối mặt với uy hϊế͙p͙ của sinh mạng, lựa chọn khuất phục.


Phác Thừa Ân cho rằng đây vốn là tính cách của người Trung Quốc, đáng tiếc, ông ta căn bản không biết, trong lòng Kiều Dịch Hồng rốt cuộc đang nghĩ gì.


Kiều Dịch Hồng cố gắng hết sức đi theo sau Phác Thừa Ân, không làm bất kỳ động tác gì có ý đồ trốn chạy hoặc chọc giận Phác Thừa Ân vì anh ta biết, chỉ cần anh ta âm thầm để lại dấu chân không cho đối phương phát hiện ra, như vậy, là vẫn còn một đường sống sót.


Lúc trước ông ta cố ý nói với Phác Thừa Ân câu kia, là cố ý làm vậy.


Kiều Dịch Hồng cố ý nói ra Trương Dương chính là để thu hút Phác Thừa Ân, ông ta biết, ngay từ đầu Trương Dương đã chú ý đến danh sách những người Hàn Quốc kia, đặc biệt là sau khi nảy sinh án mạng ở khách sạn Tứ Hoa Kinh Dương, Phác Thừa Ân càng không thể không cảnh giác Trương Dương, hơn nữa đây cũng là cơ hội của Kiều Dịch Hồng.


Nếu lúc ấy Kiều Dịch Hồng không khiến cho Phác Thừa Ân chú ý, chờ đợi ông ta như vậy, chỉ có thể là độc phát tác mà chết, và ông lão trong ngôi nhà cũ nát ấy cũng phải chờ chết, độc tính của linh hồ chín đuôi vô cùng hống hách, khi trúng độc ông ta căn bản không có sức làm bất kỳ động tác nào, cho dù Phác Thừa Ân rời khỏi, ông ta cũng không thể móc điện thoại trong quần ra để gọi cho Trương Dương cầu cứu.


Ông ta tin, sau khi mình nói ra Trương Dương, Phác Thừa Ân sẽ không để ông ta lại trong sân để độc phát mà chết, không cần biết kế tiếp Phác Thừa Ân sẽ đối đãi với ông ta như thế nào, Kiều Dịch Hồng đều có thể thắng được thời gian, có lẽ trong đoạn thời gian này, Kiều Dịch Hồng có thể tìm được biện pháp thông báo cho Trương Dương.


Trên thực tế, Kiều Dịch Hồng đã thắng rồi.


Phác Thừa Ân kiêu căng cũng trợ giúp Kiều Dịch Hồng, ông ta muốn dẫn Kiều Dịch Hồng đi săn bắt một linh thú tam tầng khác, muốn Kiều Dịch Hồng trơ mắt mà nhìn hắn tùy ý làm bậy ở trên lãnh thổ Trung Quốc, vì thế tạm thời ngăn chặn độc phát tác của linh hồ chín đuôi trong cơ thể Kiều Dịch Hồng, mà đây đúng là cơ hội ngàn năm có một cho Kiều Dịch Hồng.


Lợi dụng cơ hội sau khi ăn xong ba viên thuốc, Kiều Dịch Hồng căn bản là cố ý thừa dịp đau đớn mà lăn tới gần ông lão, dựa theo xu thế, nhấn xuống điện thoại trong túi quần của ông ta, trên điện thoại của ông ta, bất kể là điện thoại ở chế độ tắt hay mở, chỉ có số điện thoại của Trương Dương, ấn xuống nút gọi là điện thoại sẽ tự động gọi cho Trương Dương.


Đem điện thoại rớt lại bên cạnh ông cụ, cũng là một bước mưu kế mấu chốt của Kiều Dịch Hồng, bước này cũng thành công giấu diếm được Phác Thừa Ân, không bị hắn ta phát hiện.


Sự việc phát triển vô cùng thuận lợi, cho nên Kiều Dịch Hồng tin tưởng, chỉ cần thu hút sự chú ý của Trương Dương, Trương Dương nhất định sẽ có biện pháp tìm được họ.
- Đến rồi!
Thời điểm Kiều Dịch Hồng rơi vào trầm tư, Phác Thừa Ân rốt cuộc cũng dừng bước.


Vô tình, bọn họ đã tiến sâu vào bên trong núi Tử Kim, chắn trước mắt bọn họ là mấy khối đá lớn bóng loáng, mà mấy khối đá này lại có nhiều chỗ có mỏm đá lởm chởm chọc ra ngoài, nhìn qua rất giống một con sư tử nằm, vô cùng có khí thế.


Núi Tử Kim sẽ bị chính quyền Trường Kinh khai phát thành khu du lịch tự nhiên, không phải hoàn toàn không có ý tưởng, nếu không phải đang ở cùng Phác Thừa Ân, Kiều Dịch Hồng nhìn thấy phong cảnh này nhất định sẽ phải ngợi ca vài câu.
Nhưng gần đây, làm gì có linh thú gì?


Kiều Dịch Hồng nhìn xung quanh một vòng, gần đây yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió thổi qua ngọn cây sàn sạt ra, ngoài ra không có âm thanh nào khác nữa.
- Tiểu tử kia, đi!
Phác Thừa Ân cũng lười giải thích cho Kiều Dịch Hồng, mà con Cửu vĩ linh hồ bên vai hắn nhẹ nói với hắn một câu.
- CHÍU...U...U!!


Linh hồ chín đuôi nhảy ngay xuống một đống đá, trên đống đá kia vừa vặn thành hình một cái hang động, cửa hang động nhỏ, chỉ vừa cholinh hồ chín đuôi chui vào.
- Ầm ầm


Linh hồ chín đuôi tiến vào sơn động không bao lâu, đống đá lởm chởm kia đột nhiên ù ù tiếng vang, tiếp theo, đống đá kia không ngờ lộ ra một cái sơn động rất lớn.


Kiều Dịch Hồng mở to hai mắt nhìn, anh ta hoàn toàn không nghĩ tới, nơi này không ngờ có cơ quan ngầm, đống đá lởm chởm này không ngờ là một sơn môn.
Mấu chốt chính là, nơi bí ẩn như thế này, một người Hàn Quốc như hắn ta làm sao tìm thấy được?
- Rất bất ngờ phải không?


Phác Thừa Ân cười lạnh một tiếng, sau đó ngạo mạn nhìn Kiều Dịch Hồng, cười khẩy nói:


- Ta đã nói từ lâu, nếu ngươi thông minh, thì nên sớm khuất phục bọn ta, cũng đỡ phải chịu đau khổ, mà bọn ta muốn biết nơi này, chỉ cần dùng tâm cũng không khó, bọn ta có tiền, có thế, có thể thỏa mãn đám người không cam tâm một đời trong rừng sâu này!


Kiều Dịch Hồng nghe xong, cả người chấn động, sợ không nói ra lời, ý tứ của Phác Thừa Ân, rất rõ ràng là có người đã bán rẻ tin tức về nơi này.


Phác Thừa Ân nhìn thấy bộ dạng sợ không nói lên lời của Kiều Dịch Hồng, rất là đắc ý, ông ta không ngại nói cho Kiều Dịch Hồng biết điều này, bởi vì trong mắt ông ta, sau đêm nay Kiều Dịch Hồng sẽ giống như chết, Trương Dương kia, không thể nào nhận được tin tức mà kịp chạy đến đây.


Đợi Trương Dương phát hiện được, Phác Thừa Ân cũng đã làm xong tất cả mọi việc bản thân cần làm, ông ta cũng không tin, Trương Dương không có bất kỳ chứng cứ gì chứng minh hắn làm thì sẽ thế nào.


Mà Kiều Dịch Hồng, chẳng qua chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi, kỳ thật Phác Thừa Ân giữ ông ta lại bên mình, tác dụng lớn nhất vẫn là thỏa mãn tâm lý khoe khoang của ông ta mà thôi.


Theo như Phác Thừa Ân thấy, săn bắt linh thú ở Hoa Hạ mang về Hàn Quốc là một sự việc làm cho người khác hưng phấn nhất, hắn cần một người ở bên chứng kiến, đặc biệt người này còn là người của Trung Quốc, cảm giác nhục nhã của đối phương, sẽ mang lại cảm giác thỏa mãn vô cùng lớn lao cho Phác Thừa Ân.


Sau khi cửa đá hoàn toàn mở ra bên cạnh Phác Thừa Ân, ông ta hài lòng sờ sờ linh hồ chín đuôi, Phác Thừa Ân nói với Kiều Dịch Hồng:
- Ngươi đi vào trước!
Kiều Dịch Hồng không có bất kỳ tư cách cự tuyệt nào, chỉ có thể đi vào thạch động trước.


Thạch động nhỏ hẹp cũng không hề dài, Kiều Dịch Hồng cảm giác mình chỉ đi vào mấy chục bước, trước mắt liền là một mảng sáng.


Một mặt khác của thạch động không ngờ là một vách đá, đi xuống dưới chính là một động sâu, tỉ mỉ nghe, ở phía dưới mặt kia, còn có tiếng ào ào nước chảy truyền đến, Kiều Dịch Hồng đoán rằng, âm thanh này rất có thể là dòng suối chảy từ vách đá dốc đứng kia xuống.
- Người nào?


Sau khi Kiều Dịch Hồng xuất hiện tại mặt khác của cửa động, chỉ nghe thấy bên tai truyền đến một âm thanh hét to, vừa nghe là biết đối phương cũng là người tu luyện.


Quay đầu nhìn lại, Kiều Dịch Hồng liền nhìn thấy một người ăn mặc đơn giản theo kiểu Đại Hán, cơ bắp trên cơ thể hở ra, bộ mặt khô vàng, vừa nhìn liền biết đây là thôn dân trong núi.


Nhìn thấy người này, trong lòng Kiều Dịch Hồng ngược lại rơi lộp bộp một chút, xét thấy kết cục của ông lão kia, anh ta hiểu rõ nếu nơi này quả thật có linh thú tồn tại, vậy thì người xuất hiện ở đây sẽ có kết cục như thế nào.
Bá!


Không đợi Kiều Dịch Hồng trả lời, một bóng đen liền lập tức xuất hiện trước mặt Kiều Dịch Hồng, một ngụm khói độc đen liền phun ngay trước mặt người này, đại hán kia không kịp có bất kỳ hành động nào, liền trực tiếp ngã lăn trên mặt đất, vẻ mặt bầm đen, bộ dạng giống hệt lúc trước Kiều Dịch Hồng lúc trước.


Kiều Dịch Hồng tốt xấu gì cũng là người có thực lực tam tầng hậu kỳ, đối với độc của linh hồ chín đuôi còn có chút tác dụng chống cự, nhưng đại hán này, chỉ có nhất tầng thực lực, bị linh hồ chín đuôi phun một ngụm khói độc trên mặt, chỉ hít vào một cái liền ngã ngửa ra sau, toàn thân vô lực, đến một câu nói cũng nói không ra.


- Đi thôi.
Phác Thừa Ân không thèm nhìn về phía đại hán này một cái nào, đi nhanh qua người Kiều Dịch Hồng, sau đó thúc giục một tiếng.


Độc của Cửu vĩ linh hồ cũng không phải là loại độc vật lợi hại kiến huyết phong hầu, nhưng lại có một loại độc có tác dụng làm mất cảm giác vô cùng lợi hại, đại hán này sau khi trúng độc, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phác Thừa Ân cùng Kiều Dịch Hồng đi sâu vào trong, yết hầu cao thấp kích thích nhưng thế nào cũng không thể phát ra âm thanh nào.


Cửu vĩ linh hồ không hề dừng lại ở bên cạnh Phác Thừa Ân, mà là đi trước một bước, nhanh như chớp hướng về phía đích vách.
Sắc mặt Kiều Dịch Hồng càng trắng bệch, nhưng hiện tại anh ta đã bất lực, chỉ có thể đi theo Phác Thừa Ân, tiếp tục lên phía trước.


Đi về phía trước không bao xa, Kiều Dịch Hồng liền thấy được ánh lửa.
Sau khi từ cửa động kia đi đến tận cùng bên trong hang động này, liền thấy phía trước có một dòng suối nhỏ rộng khoảng chừng hai thước chảy từ vách đá xuống, chảy xuống một đầm nước, bên cạnh đầm nước có ba bốn gian nhà gỗ.


Phía trước nhà gỗ, có một đống lửa đang cháy hừng hực, mà lúc này, ngay tại bên cạnh đống lửa, cái đuôi trắng như tuyết của con Cửu vĩ linh hồ kia đang giơ cao, ve vẩy theo gió, đứng trên người một loài chim bay rất lớn.


Loài chim bay bất hạnh này bị Cửu vĩ linh hồ bắt giữ là một con diều hâu lớn, nhưng nó khác với chim thường ở chỗ, màu xám của nó ở trên đầu, có một cái mào màu trắng, mà đây chính là đặc thù của linh thú như nó, nó vô lực đập cánh vài cái, gào thét kêu lên vài tiếng.


Động tĩnh bên ngoài rất nhanh kinh động đến người bên trong nhà gỗ, vài thanh niên trai tráng trưởng thành trong nhà gỗ đi ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi choáng váng.


- Nhìn đi, đây là nơi trốn của tam tầng linh thú, căn cứ theo tình báo ta nhận được, thủ hộ bên cạnh linh thú này, là một môn phái nhỏ tên là linh thú môn của các ngươi, có điều sau buổi tối hôm nay, con linh thú này sẽ xuất hiện tại Hàn Quốc, mà môn phái này cũng sẽ biến mất tại đây.


Phác Thừa Ân nhìn thấy con linh thú kia bị Cửu vĩ linh hồ bắt giữ thì đắc ý nói.
Trong giây lát, cái đuôi tuyết trắng của Cửu vĩ linh hồ đang đứng trên người con linh thú kia đột nhiên nổ tung, giống như khổng tước xỏe đuôi vậy.
- Chiêm chϊế͙p͙!
Đằng sau lưng Phác Thừa Ân liên tiếp kêu lên vài âm thanh.


Một trận tiếng vó ngựa từ xa truyền đến, Phác Thừa Ân đột nhiên giật mình, đang chuẩn bị xoay người, nhưng đã quá muộn!
Phốc!


Ông ta chỉ cảm thấy eo của mình như có thứ gì đập trúng, sau đó kêu thảm một tiếng, hai đầu gối ngã quỵ trên mặt đất, tiếp theo đầu cũng gục ngã, miệng dính đầy bùn đất!
- Ngươi cho rằng, ngươi có thể đi sao?