Thần Y Thánh Thủ

Chương 901: Thật sự coi Trung Quốc tôi không còn người nào nào ?

- Chi chi chi!
- Chít chít chít!
Tia Chớp dạo trên mặt đất một vòng, khẳng định gật đầu, trong ngôi nhà này có năng lượng tứ tầng linh thú khác lưu lại, điểm này chắc chắn Tia Chớp không phán đoán sai.


Lúc này, ngay cả Vô Ảnh cũng kêu lên, rất rõ ràng nó cũng nhận ra năng lượng tứ tầng linh thú kia lưu lại trong này.
Sắc mặt Trương Dương trở nên ngưng đọng, bây giờ hắn đã hiểu một ít rồi, vì sao Kiều Dịch Hồng bản lĩnh ần nấp cao như vậy, mà còn bị đối phương phát hiện.


Trong tay đối phương, thì ra còn có một linh thú tứ tầng hỗ trợ, đều là linh thú tứ tầng, thực lực thực sự của chúng nó so ra còn cao hơn người tu luyện tứ tầng nội công một ít, đặc biệt là ở phương diện mẫn cảm, lại càng mạnh hơn nhiều.


Kiều Dịch Hồng có thể cởi bỏ cái nhìn của tứ tầng nội công, theo ở phía sau, nhưng muốn theo dõi một linh thú tứ tầng thì thật quá không thực tế.
Trương Dương nhận điện thoại của Kiều Dịch Hồng từ trong tay của lão nhân, hơi có chút trầm tư, liền đoán được đại khái quá trình.


Nhất định là Kiều Dịch Hồng đi theo người Hàn Quốc kia đến nơi này, kết quả bị đối phương phát hiện, thậm chí không kịp thông báo cho mình, cho nên chỉ có thể lén lút dùng cách này, đem điện thoại để lại đây, để cho lão nhân bị bỏ quên kia gọi điện thoại cho mình cầu cứu.


Nhưng, trong lòng Trương Dương lại dâng lên một nghi hoặc, đối phương rốt cuộc muốn làm gì? Nửa đêm đi tới một căn hộ nhà nông, hơn nữa, đối phương muốn đem Kiều Dịch Hồng đi đâu?


Lão nhân đã yên giấc ngủ say, Trương Dương hiện tại không thể đánh thức ông lão để hỏi rõ ràng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nhưng nếu như đợi ông lão tỉnh dậy thì khi đó cũng đã chậm.
- Vô Ảnh, có thể tìm thấy bọn họ ở nơi nào không?


Trương Dương cau mày, sau đó hỏi Vô Ảnh một câu.
- Chít chít chít
Vô Ảnh hết nhìn đông rồi nhìn tây một hồi, trong tiếng kêu có phần không chắc chắn, ý của nó Trương Dương hiểu rất rõ, nó muốn nói, đối phương rõ ràng là cố ý ẩn nấp, sau khi rời khỏi cũng không để lại dấu vết gì.


- Chít chít chít
- Chi chi chi
Đột nhiên, Vô Ảnh và Tia Chớp hai tiểu tử này gần như đồng thời biến sắc, trực tiếp chạy đến chỗ Trương Dương, kêu lên vài tiếng, bộ dạng của bọn nó, rõ ràng là phát hiện được gì đó đặc biệt.


Đây là sự việc trước nay Trương Dương chưa từng gặp, có cái gì có thể khiến thiên hạ thập đại độc vật hồ đuôi chồn kích động như thế, huống chi còn có Vô Ảnh tứ tầng linh thú, thứ có thể đồng thời uy hϊế͙p͙ chúng nó thực sự rất ít ỏi.


Sau khi đợi nghe rõ hai tiểu tử này muốn nói gì, Trương Dương đột nhiên giận tái mặt, hóa ra chúng nó kích động như thế nguyên nhân là vì, chúng có phát hiện hơi thở của con linh thú kia khiến chúng có một loại cảm giác sợ hãi từ bản năng.


Phải biết bản thân linh thú đối với cảm giác nguy hiểm vô cùng xuất sắc, có thể làm cho Tia Chớp cảm thấy sợ hãi, đương nhiên không phải là linh thú tứ tầng bình thường không có lai lịch gì, phải biết là lúc trước khi ở Dã Nhân Sơn gặp phải Kim Quan Mãng cũng đều không khiến Tia Chớp biểu hiện chút kích động nào.


- Hí !
Ngoài sân, Truy phong cũng hí dài một tiếng, ngay cả nó ở ngoài sân cũng nhận thấy được một hơi thở vô cùng nguy hiểm, bản năng cảnh cáo Trương Dương và người ở bên trong phải cẩn thận.
Tam đại linh thú, không ngờ cùng lúc lo lắng bất an, điều này không khỏi khiến Trương Dương phải cẩn thận.


Trong sân, ngoài một vách tường bị sụp chứng tỏ nơi này từng phát sinh một cuộc chiến đấu đơn giản ra, không có bất kỳ vết tích nào khác, mà dấu vết đơn giản kia càng chứng tỏ, tình hình trận chiến này nghiêng về một bên.


Song phương chiến đấu, chỉ có thể là Kiều Dịch Hồng và người Hàn Quốc kia, Kiều Dịch Hồng căn bản không phải là đối thủ của đối phương.
Trương Dương kiểm tra tỉ mỉ mọi ngõ ngách trong sân một lần, rốt cuộc, ở chỗ vách tường sụp kia, phát hiện được một chút dấu vết để lại.


Tại chỗ mảnh tường sụp xuống, có một mùi hôi nách, Trương Dương chỉ ngửi một cái, sắc mặt lập tức thay đổi.
- Có độc!


Thời gian sống cùng Vô Ảnh, Tia Chớp, Trương Dương lập tức phân tích ra trong không khí này thoang thoảng mùi hôi nách này, còn kèm theo độc tố vô cùng độc hại, tuy rằng phân lượng lưu lại đã vô cùng loãng, nhưng vẫn còn chưa hoàn toàn tản đi hết.


Điều này lại chứng minh, đối phương ít nhất cũng giống Tia Chớp, có thể thoải mái phun ra độc tố ở bên ngoài, đối phương rất có thể là một trong những loại độc vật lớn nhất.


Tài liệu về thập đại độc vật lướt nhanh trong đầu Trương Dương một lượt, lúc này, Trương Dương đột nhiên giật mình, có thể uy hϊế͙p͙ được chồn đuôi cáo( Tia Chớp), tầm bảo thử (chuột tìm bảo vật), trong thập đại độc vật chỉ có một loại.


Đã sớm biến mất trong lịch sử Trung Quốc, chỉ có một loại linh thú, linh hồ chín đuôi!
Lần này, Trương Dương rốt cuộc hiểu được, vì sao sau khi phía bên Hàn Quốc đã xảy ra chuyện lớn như vậy, chỉ phái đến đây một người, lại không có chút sợ hãi nào.


Hóa ra bên cạnh đối phương, lại có một linh thú như vậy.
Người khác có lẽ không biết, nhưng thân là truyền nhân Y thánh Trương gia, Trương Dương vô cùng rõ ràng, trong bộ sách mà tổ tiên Trương gia truyền lại, từng có ghi chép liên quan đến linh hồ chín đuôi.


Độc của linh hồ chín đuôi tuy rằng trong thập đại độc vật không thể thấy được, nhưng nó còn có một đặc điểm không để người khác biết, nó là khắc tinh của các loại linh thú khác, nói cách khác, linh hồ chín đuôi trời sinh đã có bản năng săn bắt các loại linh thú khác.


Cho nên trong lịch sử Trung Quốc từng có người của tà môn phái, săn bắt linh hồ chín đuôi, dùng độc của nó để chế tạo thành độc dược khống chế linh thú khác, hoặc là, thuần hóa linh hồ chín đuôi, sau đó phái nó đi săn bắt linh thú có thực lực cường đại khác.


Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến linh hồ chín đuôi dần dần biến mất trong lịch sử Trung Quốc, tuy nhiên Trương Dương còn biết một bí sử, năm đó thời kỳ Tần Thủy Hoàng, thời điểm Tần Phúc hạ Đông Dương, trên thuyền của ông ta, có không ít linh hồ chín đuôi, mà tới đời sau, lại có không ít triều đại Hoàng đế, vì muốn thể hiện Thiên triều thần uy, đem linh hồ chín đuôi làm lễ vật, tặng cho nước Triều Tiên trước kia, cũng chính là Triều Tiên và Hàn Quốc bây giờ.


Có thể nói, trong lịch sử Trung Quốc, linh hồ chín đuôi dần dần mai danh ẩn tích, ngược lại linh hồ chín đuôi của Nhật Bản và Triều Tiên được bảo tồn lại.


Trước mắt, người Hàn Quốc kia mang theo linh hồ chín đuôi đưa đến Trường Kinh, lại đến khu vực ngoại thành thôn quê trước, dụng ý này, không cần nói cũng biết.
Trương Dương cũng không quên, mưu đồ của bọn họ ở khách sạn Tứ Hoa Kinh Dương, thời điểm khi gặp lại đám người Thạch Dã Khang, Kim Hiền Thần.


Hàn Quốc lần này tới Trung Quốc, mục đích đúng là săn bắt linh thú Trung Quốc mang về Hàn Quốc, mà Nhật Bản, lại là nhắm ngay vào một số thần binh có một không hai chưa xuất thế.
- Thật sự coi Trung Quốc ta không có người nào sao?
Lửa giận của Trương Dương phát ra, bàn tay không tự giác mà gắt gao nắm lại!


Căn nhà cũ nát này, lập tức bị một tầng sương trắng bao phủ bên trong
- Chi chi chi


Tia Chớp cảm giác được lửa giận của Trương Dương, xung phong nhận việc đứng dậy, đem lo lắng vừa rồi ném sang một bên, dùng chính móng vuốt của mình vỗ bộ ngực nói cho Trương Dương biết, nó không sợ hãi người kia, nhất định sẽ ở bên cạnh Trương Dương.
- Chít chít chít


Vô Ảnh không cam lòng yếu thế, lập tức lẻn đến trên người Trương Dương, tràn đầy tinh thần chiến đấu, nó cũng là dùng hành động nói cho Trương Dương, nó Vô Ảnh hiện tại không phải là tầm bảo thử bình thường, tầm bảo thử bình thường sợ hãi cái con linh hồ chín đuôi kia, nhưng đại gia Vô Ảnh nó tuyệt đối không sợ, hơn nữa, Vô Ảnh còn dương dương tự đắc nói cho Trương Dương, nó có thể theo hơi thở của linh hồ chín đuôi kia để lại mà tìm được nơi ở của đối phương.


Biểu hiện của hai tiểu tử kia khiến Trương Dương cảm động, biết Vô Ảnh có thể tìm được đối phương, hắn cũng liền yên lòng, hiện tại việc cấp bách là bố trí ổn thỏa cho ông lão này, nếu như không có ông lão này, chỉ sợ khi Trương Dương phát hiện Kiều Dịch Hồng gặp nguy hiểm đã là sáng mai rồi.


Huống chi, đối mặt với ông lão này Trương Dương cũng có chút tự trách, lúc trước là Trương Dương quá yên tâm đối với đám người Hàn Quốc kia, cho nên mới để đám người Hàn Quốc kia có cơ hội, ở Trung Quốc làm mưa làm gió, tiếp theo Trương Dương đã quyết định, sẽ không nhân từ với bất kỳ một mưu đồ gây rối nào của đám người Hàn Quốc kia nữa, nhất định phải cho họ biết sự lợi hại của người tu luyện ở Trung Quốc.


Trương Dương bế ông lão vào trong phòng, sau khi hắn châm cứu, cộng thêm ăn vào viên thuốc kia, tình hình hiện tại của ông lão đã rất ổn định, chỉ là trong lúc ngủ mơ, vẫn thi thoảng nói mê, phải cứu đại hắc của ông ấy.


Trương Dương phỏng đoán đại hắc trong miệng ông lão, chính là linh thú mà người Hàn Quốc kia xuất hiện ở đây để săn bắt.
- Ông lão, ông yên tâm đi, cháu nhất định sẽ thay ông báo thù, sau đó đem đại hắc về cho ông!


Trương Dương nhẹ nhàng nói với ông lão một câu, sau đó bấm 120 điện thoại cấp cứu, nói cho đối phương biết ông lão cần lập tức nhập viện điều trị, đồng thời nói cho đối phương biết địa chỉ, sau đó liền cúp máy.


Kế tiếp, 120 sẽ lập tức đến, đưa ông lão lên xe cấp cứu, Trương Dương không cần lo lắng nữa, hiện tại hắn muốn đi tìm được người Hàn Quốc mang theo linh hồ chín đuôi kia, trước khi âm mưu của đối phương được thực hiện, phải ngăn cản và bắt được hắn.


Ngoài sân, Truy Phong vốn là linh thú cực kỳ kiêu ngạo, cho dù là đối mặt với linh hồ chín đuôi, khắc tinh của các loài linh thú, nó cũng không một chút sợ hãi, nếu không phải lúc trước vì cảnh báo Trương Dương cẩn thận, nó căn bản không cảm thấy bất an.


Hiện tại Truy Phong đã biết rõ quyết tâm của Trương Dương, càng thêm hưng phấn, hí dài một tiếng, khí thế cao vút.
Sau khi rời khỏi sân, Truy Phong chở Trương Dương theo sát phía sau Vô Ảnh, đuổi theo mùi của linh hồ chín đuôi.


Sau khi linh hồ chín đuôi rời đi, lưu lại hơi thở vô cùng mỏng manh, mặc dù như thế, vẫn không thể chạy thoát khỏi mũi của Vô Ảnh, đuổi theo đối phương, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.


Kiều Dịch Hồng cố gắng hết sức đi theo phía sau Phác Thừa Ân, tuy đã ăn vào viên thuốc tạm thời chế trụ độc của linh hồ chín đuôi lan tràn trong cơ thể anh ta, nhưng độc của con linh thú này vẫn để lại ảnh hưởng không nhỏ cho anh ta.


Phác Thừa Ân đi tít ở đằng trước, con linh thú linh hồ chín đuôi kia còn luôn quay đầu liếc mắt nhìn về phía ông ta.
Kiều Dịch Hồng cắn chặt hàm răng, không nói được một lời, không buồn, cũng không bi thương.


Ít nhất, Phác Thừa Ân cũng không phát hiện khi ông ta rời khỏi căn nhà kia đã lưu lại dấu chân.